Bạn được Phượng Chiếu Ngọc mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
218 0
Kiếm tiền
Hư Tịch Ký Linh đã kiếm được 2180 đ
Tên truyện: Ta Đây Đã Từ Chức

54933040027_0c213bfe09_o.png


Tác giả: Hư Tịch Ký Linh​

Thể loại: Đam mỹ, huyền huyễn, đô thị hiện đại.

Giới thiệu:

Ai nói thần tiên không biết mệt?

Từ Tĩnh Nhạc - thượng thần cống hiến hàng ngàn năm cho thiên đình - cuối cùng cũng.. Về hưu!

Tưởng đâu sẽ là những ngày trà nóng, gió mát, ngắm hoa dưỡng sinh. Nhưng vừa đặt chân xuống nhân giới không lâu, lại va ngay vào "kẻ thù không đội trời chung".

Kẻ ấy nửa cười nửa thật, ánh mắt như cất giấu điều gì nguy hiểm.

"Chào hàng xóm mới. Tình cờ ghê ha?"

Chưa kịp thở đã thấy mình rơi vào chuỗi ngày "về hưu nhưng không an nhàn".

Drama nổ tung, nghiệp quật tơi bời, thần - quỷ - người đụng độ hỗn loạn.

Tệ nhất là.. Hình như tên kia còn định cưa mình?
 
Chỉnh sửa cuối:
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1: Từ chức

Thiên đình ba ngàn giới, vạn sự bận rộn. Nhưng nếu phải chọn ra một người vừa đánh quỷ, vừa dẹp yêu, vừa chữa cháy, vừa bắt rồng, lại còn phải kiêm thêm công việc hậu cần như dọn rác, sửa trận pháp và trông giữ trẻ tiên.. Thì người đó chỉ có thể là - Thượng thần Từ Tĩnh Nhạc.

Bởi vì, ngoài y ra, chẳng ai chịu nổi cái cường độ lao động của một vị "cán bộ toàn năng" suốt mấy ngàn năm như vậy.

Vào ngày thứ ba mươi mốt kể từ khi thiên đình không ai trực nhật, y - với tóc tai rối bù, áo bào dính vết cháy xém - lôi theo một con rắn hai đầu, một yêu tinh mặt thỏ, và một đứa trẻ tiên đang la hét "ta không làm sai" về trước cổng Nam Thiên Môn.

"Từ thượng thần lại về rồi!"

Tiếng lính gác vang lên, người người nhìn y đầy thương cảm. Có kẻ còn lén đốt nhang.. Dù y chưa chết.

Y lườm một cái, đám kia lập tức quay mặt giả điếc.

Sau khi nộp yêu tinh, cứu trẻ tiên và dán lại hơn năm mươi trận pháp ở vùng ngoại giới, Từ Tĩnh Nhạc trở về điện Vô Ưu của mình. Gọi là "Vô Ưu", nhưng đúng là.. Toàn ưu.

Y kéo ngăn tủ, rút ra một xấp giấy đã được ép bằng bùa bảo quản.

"Vẫn nguyên nếp gấp, chưa động tới một nét mực."

Là bản hợp đồng nghỉ hưu y đệ trình cách đây.. Hai trăm năm.

Từ Tĩnh Nhạc nhếch môi. Không vui lắm.

Mang theo bản hợp đồng, y đi thẳng đến ngự thư phòng của thiên đế. Không cần báo trước. Gõ cửa? Để làm gì?

Cánh cửa bật mở, thiên đế đang.. Chép thơ. Trà còn bốc khói, đám linh sủng nhỏ nằm phơi nắng bên cửa sổ, tiếng sáo ai thổi vang xa xa.

Từ Tĩnh Nhạc đặt hợp đồng xuống bàn:

"Bệ hạ, ngài chưa ký."

Thiên đế ngẩng lên:

"Ồ, Từ ái khanh, ngươi lại đến tìm trẫm à? Dạo này trẫm hay đau đầu quá nên!"

Từ Tĩnh nhạc cắt ngang.

"Ngàn năm rồi.."

Giọng nói trầm trầm vang lên giữa chính điện lộng lẫy, nhưng lại khiến thiên đế đang ngồi trên ngai rồng rùng mình. Lạnh sống lưng, hốt hoảng nhìn vị thượng thần áo trắng đứng giữa ánh trời chiều, tay cầm bảng nghỉ hưu, tay còn lại vác kiếm.

"Ngàn năm rồi. Ta đã cứu vớt ba đại thiên tai, chỉnh lý một trăm hai mươi bảy vụ yêu quái nổi loạn, còn không tính vô số lần bị gọi lúc nửa đêm để dập lửa cứu rồng, bắt chuột yêu, vá bầu trời, chỉnh lại sông Ngân.."

"À, còn chưa kể lần quét rác toàn bộ Nam Hải vì Long Vương bị đau lưng."

Thiên đế nuốt nước bọt.

"Ta từng ba lần dời núi, năm lần lặn xuống mười tám tầng địa ngục, mười hai lần chém rồng, hai mươi sáu lần đuổi hồ ly, bảy mươi ba lần bị ngộ nhận là thần tài (vì giúp người nghèo), chín mươi tám lần hỗ trợ thiên binh sửa trận pháp, một trăm linh hai lần phụ thần y chữa bệnh.."

"Và - ba trăm lần bị sai trông giữ Nam Thiên Môn. Không lương!"

Thiên đế: "..."

Từ Tĩnh Nhạc dứt khoát đặt bảng nghỉ hưu lên bàn, nụ cười nhàn nhạt trên mặt thấm mùi nguy hiểm.

"Bản hợp đồng này để ở đây hai trăm năm rồi. Ngài định ký chưa?"

"Khụ.. Việc này.. Trẫm còn phải cân nhắc.." Thiên đế yếu ớt cười.

Soẹt!

Từ Tĩnh Nhạc rút kiếm, mũi kiếm lóe sáng, đặt đúng một tấc trước tập thơ. Gió từ kiếm còn khiến trang giấy bay lên nhè nhẹ.

"Ngài ký, hay để kiếm ta ký giúp?"

Thiên đế: "..."

Một canh giờ sau, khắp thiên đình lan truyền tin tức:

"Thượng thần Từ Tĩnh Nhạc đã chính thức nghỉ hưu! Lần này là thật!"

Từ Tĩnh Nhạc khi ấy đang thong dong thu dọn hành lý, một ấm trà, một gốc cây hoa sen, một tủ sách dưỡng sinh và thanh kiếm lâu đời nhất trong kho bảo vật. Và một tấm bảng nhỏ viết tay. Chỉ vậy

Ngày xuống nhân giới

Trời trong vắt, mây ngũ sắc trôi lửng lơ.

Từ Tĩnh Nhạc bước xuống giữa tiếng hạc vỗ cánh và ánh nắng dịu dàng như thể đang chào đón vị khách quý hiếm có.

Bảng hiệu được dán trên vali:

"Không tiếp khách - đang trên đường về hưu."

Điểm đến là nhân giới với một căn nhà nhỏ ven hồ, kèm theo một công ty giải trí mới toanh do đích thân thiên đình cấp giấy phép kinh doanh.

Cuộc sống mới bắt đầu từ đây. Uống trà, đọc sách, thổi sáo, dạo hồ. Đơn giản, thanh đạm, thoát tục.

Ít nhất thì.. Hắn tưởng là như vậy.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 2: Nghỉ Hưu

Không giống thiên đình ồn ào, nơi đây vĩnh viễn chìm trong sắc tối u lam và tiếng nước nhỏ giọt từ trần đá: Địa phủ.

Nơi từng bị xem là chốn tối tăm nhất tam giới, nay đã được cải cách toàn diện, đường đi lát đá linh thạch, đèn lồng âm quang treo theo mùa, hệ thống luân hồi vận hành tự động bằng trận pháp công nghệ cao, đúng là thời đại văn minh, ngay cả địa phủ cũng không đứng ngoài cuộc.

Giữa trung tâm tầng thứ mười tám, tòa nhà lớn nhất vẫn sáng đèn như thường lệ. Trên cánh cửa khắc ba chữ lớn bằng mực máu pha vàng: Hắc U Điện

Bên trong, bóng người ngồi trên Hắc Ngọc Đài Vương tọa, lặng như không khí, nhưng chỉ một ánh mắt quét qua cũng khiến hàng trăm quỷ sai cúi rạp đầu.

Hàn Mặc Uyên – vị Quỷ Vương tối cao từng náo loạn cả vạn giới – đang ngồi trên ngai, tay lật từng trang sách cổ, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.

Góc phòng có lò trầm hương nghi ngút, ánh đèn hồng hoàng uốn lượn trong màn sương tím, không khí y như phòng dưỡng sinh hơn là trụ sở quản lý hàng tỉ linh hồn.

Bên ngoài, hàng ngàn vong linh xếp hàng chờ phán xét, đám tiểu quỷ chạy tới lui điều phối trật tự, các phán quan cầm sổ sinh tử bận tối mặt. Nhưng ở đây, hắn vẫn đang nhấm trà ô long, gác chân đọc sách.

Cốc, cốc, cốc.

Ba tiếng gõ nhịp vang lên, không cần ra lệnh, ba vị quan quỷ cấp cao nhất xuất hiện, hành lễ trước mặt hắn.

"Đại nhân gọi chúng thuộc hạ có chuyện gì ạ?"

Hàn Mặc Uyên không ngẩng đầu, chỉ thong thả rút ra một văn bản được ép bằng bùa hỏa kháng – giấy vàng, viền đỏ, đóng dấu đen.

"Xác nhận hộ một thứ."

Ba vị quan quỷ liếc nhìn:

Giấy phê duyệt nghỉ hưu – Chủ thể: Hàn Mặc Uyên (tự ký).

Một vị không kìm được, khẽ lẩm bẩm: "Tự.. Ký thật luôn?"

Người kia thì nín thở: "Dấu phê.. Là ấn ngọc địa phủ chính chủ.."

Vị cuối cùng thì run tay: "Khoản tài chính sau khi nghỉ.. Vẫn là luân chuyển toàn bộ lợi tức công khai của địa phủ.. Về tài khoản riêng của Hàn Mặc Uyên?"

Hàn Mặc Uyên bình thản gật đầu:

"Từ mai, ta sẽ chuyển sang vai trò Cố vấn tối cao không lương của địa phủ. Không lương. Vẫn có cổ phần."

Hắn chỉ lên tấm bảng gắn trên ghế:

"Cố vấn tối cao – Trụ sở tổng địa phủ."

"Bắt đầu từ tháng sau, mọi văn bản cần duyệt đều có thể chuyển qua Quỷ Vương mới, ta chỉ nhận báo cáo vào thứ tư hàng tuần. Và!"

"Không họp hành. Không triệu tập khẩn. Không làm phiền lúc ta đang đọc sách."

Ba vị quan quỷ: "..."

"Chúng thuộc hạ.. Vô cùng kính phục đại nhân."

Hàn Mặc Uyên lấy ra một sổ thống kê và một văn bản khác đặt lên bàn.

"Chưa hết đâu"

Một trong ba vị quan quỷ liếc nhìn sổ thống kê tài sản kèm theo văn bản, sắc mặt dần dần cứng lại:

".. Ngoài chức vị cố vấn tối cao, đại nhân còn sở hữu trọn bộ chuỗi địa sản tầng thứ chín, ba khu nghỉ dưỡng tại U Thủy Cốc, năm trăm mẫu đất quanh Trì Vong Tuyền, một chuỗi tiệm trà Địa Âm Lâu, và cổ phần đầu tư vào công ty vận chuyển linh hồn 'Luân Hồi Logistics'.."

Vị quan thứ hai lật sổ phụ: "Còn.. Quyền sở hữu nhãn hiệu rượu Địa Hỏa Trúc Diệp, thư viện U Cảnh Tàng Thư Các, và.. Ờ.. Cả cửa hàng bán cá cảnh bên cầu Nại Hà."

Người cuối cùng: "Còn có cả một biệt phủ riêng tại tầng mười ba địa phủ, hồ riêng, suối linh, trận pháp dưỡng khí, và.. Một phòng trà nhìn ra sông Vong Xuyên."

Hàn Mặc Uyên ung dung rót thêm chén trà ô long, gật gù:

"Ừ, để dưỡng sinh mà."

Rồi thong thả đặt chén trà xuống, hắn nói như thể chỉ đang nhắc lại một sự thật hiển nhiên:

"Tất cả những thứ đó, nếu không có ta cải tạo địa phủ, vận hành trận pháp, mở rộng kết nối thương giới, thì giờ vẫn chỉ là đầm lầy âm khí với sương độc thôi."

Cả ba: "..."

"Đại nhân đúng là.. Chuẩn bị kỹ càng hơn cả thiên đế."

Hàn Mặc Uyên gật nhẹ, khép sách, đứng dậy. Áo choàng đen lướt nhẹ, bước chân thong dong mà vẫn mang khí thế uy nghiêm như bao năm thống trị địa phủ.

Ngay khi hắn vừa chuẩn bị ra khỏi điện, một tiểu quỷ vội vã chạy vào:

"Đại nhân! Tin nóng hổi ạ! Ngài Từ Tĩnh Nhạc của thiên đình.. Vừa chính thức nghỉ hưu rồi!"

Hàn Mặc Uyên dừng bước, im lặng vài giây.

".. Thật à?"

Tiểu quỷ gật đầu lia lịa: "Vâng ạ! Nghe nói là vừa vác kiếm đe dọa thiên đế, bắt ký hợp đồng nghỉ hưu sau hai trăm năm bị lơ.."

Góc môi Hàn Mặc Uyên hơi cong lên.

"Ồ.. Vậy là hắn cũng về hưu rồi sao?"

Không ai biết nụ cười ấy mang ý nghĩa gì. Lạnh nhạt như hồ băng, nhưng lại mang chút ẩn ý kỳ lạ.

"Thú vị rồi đây."

Hắn quay người, ra hiệu không ai được theo. Bóng dáng đen tuyền dần tan vào làn sương u minh lạnh giá, để lại phía sau cả đám tiểu quỷ nháo nhào bàn tán.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 3: Cuộc hợp khẩn

Thiên đình sáng sớm.

Mây chưa tan, sương vẫn còn phủ trắng quanh cổng Nam Thiên Môn, vậy mà nội điện đã vang lên tiếng bàn luận huyên náo.

Một bản tin do hệ thống thông tin nội bộ gửi đi từ Địa Phủ đã lan truyền khắp tầng trời chỉ trong vài phút. Trên mặt giấy trôi nổi lấp lánh là dòng tiêu đề in đậm:

"Quỷ vương Hàn Mặc Uyên – Bất ngờ nghỉ hưu!"

Câu cuối còn kèm chú thích nhỏ

".. Hiện đang tìm bất động sản view hướng biển, gần công viên, ưu tiên có sân thượng trồng cây."

Cả thiên đình náo loạn. Thần nào cũng nhốn nháo, tiên nào cũng rớt tách trà.

Thái Bạch Kim Tinh, người từng 3 lần suýt bị lên máu vì Quỷ Vương, ông ngã bật người khỏi ghế. Ngay lập tức, Thái Bạch bị lệnh triệu tập gấp.

Thiên đế: "Đi. Xuống Địa Phủ. Điều tra."

Ông già râu bạc rẽ mây mà xuống, Thái Bạch mặc áo choàng trinh thám, đeo kính râm chuyên dụng, trên vai vẫn khoác áo khoác gió dày cộp dùng cho nhiệm vụ khẩn cấp. Trên ngực áo dán tạm một hàng chữ: "Đặc vụ lâm thời – Không phải du lịch".

Thái Bạch đáp xuống giữa chợ Âm Hồn, mùi nhang khói và bột bánh bao xông vào mặt. Địa Phủ chẳng giống nơi giam giữ gì cả, giống như phố cổ đang ăn mừng cuối tuần hơn.

Ông đi xuyên qua ba hàng tiệm ăn, hai khu chung cư cao cấp dành cho vong hồn tu đạo, lén lút, bước chân vừa nhẹ vừa run

"Chỉ thăm dò thôi, không gây sự, không bị thấy.."

Gió thổi qua. Một cái bóng to lớn xuất hiện sau lưng.

Hàn Mặc Uyên, Quỷ Vương đã nghỉ hưu đang kéo vali, tay cầm cốc cà phê sữa đá. Hắn nở nụ cười nhàn nhã.

"Ủa, Thái Bạch? Đi công tác à?"

Thái Bạch giật thót, quay lưng lại, vội rút sổ từ trong áo, tay run run:

"Ngài.. Chuẩn bị đi đâu đó?"

Quỷ Vương cười, nói với vẻ đương nhiên: "Lên nhân giới mở nhà hàng. Có khu nghỉ dưỡng, có sân trồng đào, định thuê thêm vài tiên nữ decor."

"Ngài vẫn bị phong ấn!" Thái Bạch nhắc nhở, gần như tuyệt vọng. "Làm sao ra khỏi địa phủ được?"

Hàn Mặc Uyên nhún vai.

"À.. Phong ấn à?"

Hắn giơ tay trái lên.

Trên cổ tay là vòng phong ấn bằng linh lực do Thiên Đình tập hợp toàn bộ sức mạnh. Màu sắc vẫn còn rõ rệt, linh khí chưa tản, nhưng..

"Cái này hả?"

Hắn cười, xoay cổ tay nhẹ một vòng.

Rắc.

Âm thanh giòn tan vang lên.

Một khe nứt nhỏ chạy dài giữa lớp linh lực, rồi.. BỤP - vòng nổ tung thành từng sợi khí đầy màu sắc, hòa vào không khí.

"Đó. Gãy rồi. Mọi người thấy chưa?" Hắn nói, quay ra phía camera.

Thái Bạch Kim Tinh há hốc.

"Cái.. CÁI GÌ?"

Khoảnh khắc đó đang được chiếu về Nội Viện - nơi tổ chức các cuộc họp.

Cả hội đồng thiên đình xem lại cảnh quay ít nhất ba lần, chậm, Rõ nét, Zoom kỹ.

Thiên Đế đang ngồi trên vị trí cao nhất đập bàn:

"Đây là kết tinh của cả chúng thần cùng Từ thượng thần tạo ra, năm đó nhờ có y cùng với chúng ta hội đồng.. Khụ là đánh bại rồi phong ấn hắn? Rốt cuộc hắn ta dùng thần lực gì?"

Thái Bạch móc ra quyển sổ ghi chú, lật qua lật lại rồi dùng ở trang giữa, giọng đọc yếu ớt:

"Không dùng thần lực.. Hắn bảo là..'xoắn mạnh là ra'."

Không khí chìm vào im lặng chết chóc.

Thiên đế lại lần nữa tức giận mà đập bàn

"Trong các ngươi, Ai tiên phong đi bắt hắn về?"

Chúng thần đồng loạt cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Thiên Đế, cùng lên tiếng

"chúng ta.. Điều là đánh không lại.."

Lần nữa chìm vào không khí im lặng

Truyền hình bỗng nhiên rung nhẹ một cái. Màn hình khựng lại, rồi.. Một bảng thông tin sáng rực nhảy xổ ra kèm giọng thuyết minh tự động cất lên, đầy hào hứng:

"Cục Thiết Kế Pháp Vật Thiên Đình hôm nay xin giới thiệu sản phẩm mới" (gọi tắt: Thiếp Pháp Cục)

Như mọi người đã biết Thiếp Pháp Cục chuyên nghiên cứu, cải tiến, chế tạo các loại bảo vật, linh khí, pháp bảo dân dụng và chiến đấu.. "

" Phụ trách các phát minh đột phá như:

Gối bay dưỡng thần (đã ngừng phát hành sau sự cố bay thẳng ra ngoài Thiên Cung).

Trái cây mô phỏng trải nghiệm.. Mang thai (khuyến cáo: Không ăn nhầm).

Gương chiếu yêu 360° (tự động chụp selfie khi sát khí quá nồng).

Nồi lẩu chay không cần lửa (được Thái Thượng Lão Quân đánh giá là 'thiền vị').

Vòng tay đo linh lực (bản thử nghiệm từng khiến Thiên Đế tưởng mình đã đến giới hạn tuổi thọ).

Vị trí: Nằm ở Đông Bắc Thiên Cung, giữa Linh Trì Cảnh và Lưu Thư Các.

Biệt danh thân thương từ cư dân Thiên giới:

"Cục Bày Trò, Trung tâm tai nạn pháp bảo, Ổ Gây Nghiệp. Hiện tại đang ra mắt bản Vòng trấn áp kép, nếu muốn biết rõ công dụng xin mời đến trụ sở để được tư vấn tận tình".

Kết thúc quảng cáo, màn hình trở về với cảnh Thái Bạch Kim Tinh đang đơ người như bị hóa đá.

Thiên đế và chúng thần: "..."

Một vị thần rụt rè giơ tay:

"Chúng ta.. Vẫn còn Từ Thượng Thần mà nhỉ?"

Thiên Đế quay phắt lại: "Ý ngươi là.. Ép y quay lại làm việc?".

"Không! Không ép!" vị thần toát mồ hôi, khom mình nói: "Chúng ta sẽ.. Thuyết phục."

Thiên đế xoa xoa thái dương, rồi phất tay ra hiệu kết thúc, chỉ để lại một câu rồi rời đi.

"Việc này giao cho các ngươi, tan hợp!"
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 4: Đàm phán

Nhân giới

Tại căn nhà nhỏ ven hồ, nơi ghi bảng:

"Không tiếp khách – đang dưỡng sinh."

Từ Tĩnh Nhạc nhấc ly trà lên, mắt khẽ liếc vòng trấn áp như sợi dây, đang lấp lánh ánh linh quang trong hộp bảo vật.

"Ngươi nói.. Chỉ là một con quỷ mới được ân xá?" giọng y lãnh đạm, như một làn sương mỏng phủ trên mặt hồ lúc bình minh.

Thái Bạch Kim Tinh gật đầu lia lịa, gương mặt rạng rỡ, miệng cười như chưa từng nổi máu cao huyết áp.

"Ta không quay lại làm việc đâu." y vừa nói, vừa cắm thêm một cành sen trắng vào chiếc lọ sứ bên khung cửa sổ.

Một tiên nữ nhanh nhảu lấy ra một hộp quà lấp lánh:

"Chúng tôi còn chuẩn bị thêm bộ dưỡng sinh tam bảo cho ngài, gồm: Gối nằm pháp khí điều hòa huyết khí, Bình ngọc lưu hương trà an thần, Và.. Sách dưỡng tâm 'Tu thân tu cảnh' phiên bản giới hạn."

Từ Tĩnh Nhạc khẽ chớp mắt, hỏi nhẹ như gió: "Có trà linh chi?"

"Ba loại luôn! Và được pha sẵn theo giờ, tự động điều chỉnh theo tâm trạng ngài!"

Y im lặng một nhịp, nhấc ly trà lên, hớp một ngụm rồi buông ra một câu khiến các thần rơi vào im phăng phắc: "Miễn đừng phiền là được."

Thái Bạch Kim Tinh vội nói:

"Không phiền! Không phiền! Không cần giao chiến, không cần ra tay, không cần làm gì cả! Còn.. Còn được phát lương đều đặn hằng tuần.."

"Ồ." y nhấc ly trà lên, che khóe miệng, nhưng khóe mắt lại cong nhẹ như thỏa mãn.

"Vậy thì" y đặt ly xuống. "Đưa hợp đồng."

Đám thần run rẩy dâng hợp đồng như dâng lễ vật. Thái Bạch cúi người cung kính:

"Đây là hợp đồng giám sát đặc biệt.. Bảo mật cấp Cao nhất của Thiên Đình.."

Soẹt, ngòi bút hạ xuống, nét chữ thanh nhã như rồng bay phượng múa, ký một chữ Nhạc nhẹ nhàng mà ung dung.

(Toàn bộ thiên đình thở phào như sống lại lần nữa)

Cùng lúc đó, địa phủ

Tại tầng cao nhất của tòa nhà giải trí lớn nhất địa phủ, nơi có ghế xoay da đen, kính một chiều phản chiếu ánh sáng xanh tím từ hồ cá long quy bên dưới.

Hàn Mặc Uyên, Quỷ Vương tối cao đang xoay xoay quả cầu lửa đen trong tay, mắt giấu sau kính râm, chân bắt chéo, khí thế khiến cả âm khí trong phòng cũng ngại ngùng trôi chậm lại.

Cửa mở.

Tám vị thần và một đoàn tiên sứ cấp cao bước vào, đồng phục trắng, kính râm đeo đủ, trông như một đội marketing giới thiệu biệt thự triệu đô.

"Thiên đình phái mấy người tới hù ta hay xin tài trợ?" Quỷ Vương lười biếng hỏi, ánh mắt lạnh nhạt quét qua.

Tiên sứ trưởng run rẩy đáp:

"Dạ.. Là xin thương lượng.. Mà có tài trợ thì chúng con cũng không từ chối.."

Một hợp đồng được đặt lên bàn, tiên sứ cúi đầu nói:

"Ngài sẽ được.. Trấn áp bởi một cá nhân ưu tú nhất của Thiên Đình."

Hắn khựng lại. Đôi mắt sau kính râm khẽ nheo lại như vừa nghe chuyện nực cười.

"Các ngươi.. Định dùng hắn để quản ta?"

"Không! Không có!" tiên sứ hoảng hốt xua tay "Chúng tôi chỉ.. Nghĩ là.. Ngài nổi giận thì chỉ có người đó mới dám bước lại gần.."

Một trong những vị tiên sứ mở hộp bọc lụa, bên trong là một giấy phép sở hữu công ty, có quyền tự do mở rộng chi nhánh và thu lợi nhuận.

Một hợp đồng biệt thự nghỉ dưỡng, có hồ bơi riêng, sân thượng trồng đào tiên, và tầng hầm chứa pháp khí cỡ nhỏ.

Một vòng giám sát chỉ đỏ ánh kim, tinh xảo như trang sức. -Vòng trấn áp.

Quỷ Vương nâng kính râm, ánh mắt lười biếng nhưng nguy hiểm: "Còn?"

Tiên sứ gấp ráp lục bên người rồi tình cờ thấy danh sách vốn để đề cử người cho thiên đình.

"Chúng tôi sẽ cử ba người hỗ trợ từ Thiên Đình, hỗ trợ ngài dưỡng sinh"

Quỷ Vương chậm rãi gỡ kính râm, nhìn kỹ vào danh sách, nghĩ:

"Nam thần Thiên Đình, có thể làm idol kiếm tiền. Quản lý tài năng, ừm.. Có thể xử lí hết mọi việc để mình đi chơi. Quản gia toàn năng, ăn no mặc ấm khỏi lo nghĩ."

Hắn nhẩm trong lòng, đo đạc lợi ích mà hắn nhận được, không bị kéo đồng nghĩa với khỏi mất thời gian, sở hữu công ty riêng là thêm một tài sản, biệt thự riêng miễn phí không tốn tiền, có người nấu ăn thì khỏi order đồ ăn vặt.

Một tiếng "cạch" vang lên, hắn đặt kính râm xuống bàn, vươn tay:

"Đưa bút, không lát nữa ta đổi ý đấy."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back