Bài viết: 0 

Chương 58: Quá tàn bạo đi!
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và giới thiệu truyện đến mọi người giúp mình nha, để mình có động lực viết tiếp nhé.
[HIDE-THANKS]
Trần Chấn Vũ nhìn Vu Minh Minh một cái, mỉm cười nói: "Xin hỏi tiểu thư tên gì?"
Đối mặt với Trần Chấn Vũ đích thân tự hỏi, Vu Minh Minh vô cùng khẩn trương, mặt đỏ lên đáp: "Tôi, Tôi kêu Vu Minh Minh."
"Vu tiểu thư, nhà hàng chúng tôi sẽ gửi tặng cô món quà sinh nhật và lời chúc phúc, xin đợi một tí." Trần Chấn Vũ nói.
"Đúng rồi, tôi muốn đổi người phục vụ." Phương Vũ mở miệng nói.
"Ồ? Có phải người phục vụ này đắc tội với Phương tiên sinh ngài không?" Trần Chấn Vũ xoay đầu nhìn tên phục vụ sắc mặt trắng bệch, khẽ nheo mắt nói.
"Ta cảm thấy hắn rất là bận, làm việc gì cũng cái bộ dạng không có kiên nhẫn." Phương Vũ nói.
Sắc mặt Trần Chấn Vũ âm trầm xuống, nói: "Được thôi, Phương tiên sinh, tôi sẽ cho phục vụ khác đến phục vụ bàn của ngài. Còn đối với hắn, tôi sẽ xử lý nghiêm khắc."
Cảm giác được ánh mắt lạnh băng của Trần Chấn Vũ, đôi chân tên phục vụ mềm nhủn, cơ hồ muốn ngã trên đất.
* * *
Hai mươi phút sau, phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, toàn bộ đều là những món ăn cao cấp.
Theo như giá cả, cả bàn thức ăn này chí ít cũng phải mấy vạn.
Vương Diễm và Vu Minh Minh ngồi đó nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn, ánh mắt ngơ ngác.
Bọn họ cảm giác như là đang nằm mơ vậy, vốn dĩ đã lâm vào tình thế tuyệt cảnh, nhưng sự tình lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Vương di, Minh Minh, hai người còn đợi gì nữa, mau chóng ăn thôi." Phương Vũ nói xong, dẫn đầu ăn trước.
Nhìn thấy bộ dạng Phương Vũ ăn đáo ăn để, Vương Diễm và Vu Minh Minh cũng không khách khí nữa, cũng bắt đầu ăn lấy.
Lại qua khoảng mười phút, một nữ phục vụ mang ra một cái bánh kem hai tầng tinh xảo, đặt trước mặt Vu Minh Minh.
Cùng lúc này, một ban nhạc nhỏ đi tới trước bàn của Phương Vũ, bắt đầu hát ca khúc chúc mừng sinh nhật.
Một tên phục vụ giúp Vu Minh Minh thắp lên một cây đèn cầy, sau đó mỉm cười nói: "Vu tiểu thư tôn kính, cô có thể thổi nến cầu nguyện rồi."
Lúc này, ánh đèn trong nhà hàng đều trở nên mờ đi.
Những vị khách xung quanh đều nhìn qua Vu Minh Minh, ánh mắt đều là ngưỡng mộ.
Cô gái này, có thể quen biết được đại nhân vật như Phương Vũ, thật là quá may mắn.
Vu Minh Minh nhìn bốn chữ chúc mừng sinh nhật trên bánh kem, còn có một ban nhạc biểu diễn trợ vui bên cạnh, và bộ dạng một mặt vui mừng của Vương Diễm, khoé mắt hơi đỏ lên.
Cô ta hôm nay mới vừa tròn mười bảy tuổi, đây là lần đầu tiên cô ta qua sinh nhật lớn như vậy.
Ngay cả những vị khách xung quanh cũng bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật cho cô ta.
Vu Minh Minh nhìn Phương Vũ một cái, Phương Vũ nói: "Thổi nến đi."
Vu Minh Minh nhắm mắt lại, vài giây sau thì thổi tắt nến.
Xung quanh vang lên một tràng pháo tay hoan hô.
Đèn sáng lên.
Vu Minh Minh lúc này cũng không kềm nỗi nước mắt nữa.
Cô ta xoay đầu qua nhìn Vương Diễm, thì phát hiện đôi mắt của mẹ mình cũng đầy nước mắt vì hạnh phúc.
* * *
Lúc rời khỏi nhà hàng An Đức cũng là đã chín giờ tối rồi.
Phương Vũ và hai mẹ con Vương Diễm ngồi trên chiếc xe sang của Trần Chấn Vũ, quay trở lại tiểu khu Lệ Giang.
Trước khi rời đi, Trần Chấn Vũ trao đổi phương thức liên lạc với Phương Vũ.
Phương Vũ biết rõ Trần Chấn Vũ muốn gì, nhưng anh ta cũng không có phản cảm.
Bản tính của con người chính là nịnh nọt bợ đỡ, điều này rất là bình thường.
Lúc ngồi trên xe, Vu Minh Minh nhìn Phương Vũ, cảm kích nói: "Phương Vũ ca ca, cám ơn anh, tối nay là ngày mà em vui nhất."
Phương Vũ lắc đầu nói: "Cám ơn anh cái gì? Cái gì anh cũng không có làm."
Vương Diễm ngồi bên cạnh Phương Vũ, nhìn anh ta, ánh mắt đầy phức tạp.
Theo thời gian tiếp xúc với Phương Vũ càng lâu, cô ta phát hiện trên người Phương Vũ ngày càng có nhiều bí mật.
Từ lúc Phương Vũ lấy ra mười vạn cho cô ta mượn, và sau đó cô ta lại phát hiện thân thủ của Phương Vũ cũng rất lợi hại, rồi sau đó lại phát hiện anh ta lại biết chữa bệnh..
Tối nay Trần Chấn Vũ nhìn thấy Phương Vũ, cái thái độ thoáng chốc thay đổi càng làm cho Vương Diễm vô cùng kinh ngạc.
Phương Vũ tuyệt đối không phải là một học sinh đơn giản như vậy, cậu ta rốt cuộc có thân phận gì?
Nhưng vấn đề này, Phương Vũ không nói, Vương Diễm tuyệt đối sẽ không hỏi.
Cô ta chỉ cần xem Phương Vũ như Phương Vũ trước đó là được rồi.
* * *
Hai mươi phút sau, Phương Vũ và hai mẹ con Vu Minh Minh xuống xe ở trước cửa tiểu khu Lệ Giang.
Lúc này đang có một chiếc xe tải màu đen dừng ở bên đường cách đó không xa, bên trong xe thì có sáu người mặc áo đen thân hình cao to.
Nhìn thấy có người dừng xe trước cửa tiểu khu Lệ Giang, với lại còn là Phương Vũ trong bộ đồng phục học sinh, tên tài xế lập tức cúi đầu nhìn vào điện thoại để xem có đúng như người trong điện thoại hay không.
"Các anh em, chuẩn bị làm việc thôi! Người đó chính là Phương Vũ!" Tên tài xế lớn tiếng nói.
"Tôi gọi mấy anh em khác qua đây!" Tên ngồi ở ghế lái phụ lập tức lấy ra điện thoại gọi tất cả những người khác vì hành động tối nay đến.
Sau đó, sau người cầm lấy cây gậy sắt bước xuống xe đi tới chỗ Phương Vũ.
Nghe được động tĩnh, Phương Vũ lập tức xoay người, liền nhìn thấy sáu tên côn đồ cầm gậy sắt đang hướng chỗ anh ta đi đến.
Vương Diễm và Vu Minh Minh xoay đầu lại cũng nhìn thấy cảnh này, bị dọa sợ đến hét lên.
"Hai người lên lâu trước, đợi tí con sẽ lên sau." Phương Vũ nhìn hai mẹ con Vơương Diễm nói.
"Như vậy sao được? Đối phương nhiều người như vậy.. Dì, dì đi kêu bảo vệ qua đây." Sắc mặt Vương Diễm trắng bệch, lập tức chạy đến chỗ trạm bảo vệ cách đó không xa.
Phương Vũ nhìn sáu tên côn đồ cầm gậy sắt xông đến trước mặt anh ta hỏi: "Là ai phái các ngươi đến."
"Đợi chút thì ngươi sẽ biết thôi!"
Tên cầm đầu tàn nhẫn cười một cái, cầm lấy gậy sắt, dùng hết toàn lực đập vào đầu của Phương Vũ.
"Phương Vũ ca ca!" Vu Minh Minh hét lên một cái.
Nhưng mí mắt Phương Vũ cũng không chớp một cái, tay hất về phía trước.
"Bang!"
Cây gậy sắt của tên côn đồ trực tiếp đứt gãy!
Sắc mặt tên côn đồ đại biến, đang muốn lui về sau.
Nhưng lúc này, Phương Vũ đã giơ chân lên, một cước đạp vào bụng của hắn ta.
"Bùm!"
Một âm thanh vang lên, tên côn đồ đụng trúng ba tên phía sau, rồi cùng lúc bay về sau, nặng nề ngã trên mặt đất.
Còn lại hai tên côn đồ thì ngây ra tại chỗ, căn bản không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.
"Ồ, ta biết rồi, các ngươi có lẽ là tên Lý Tử Hiên gì đó phái đến đúng không?" Phương Vũ ở dưới đất nhặt lên một cây gậy sắt nói.
Nghe thấy tiếng của Phương Vũ, hai tên côn đồ còn lại định thần trở lại, nhìn bốn tên đồng bọn của bọn hắn ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nhưng người trong giang hồ, lúc này thì tuyệt đối không thể lùi bước.
Nếu không sau này đừng mong lăn lộn trong chốn giang hồ nữa.
Hai tên côn đồ hét lên một tiếng để lấy can đảm, xông về phía Phương Vũ.
Phương Vũ hươ lấy cây gậy sắt trong tay, trái một gậy, phải một gậy.
Hai tên côn đồ một tên ôm lấy đầu gối trái, một tên ôm lấy đầu gối phải, ngã trên mặt đất, kêu thảm lên.
Lúc này, Vương Diễm dẫn theo một tên bảo vệ ở trạm bảo vệ chạy đến.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng sáu tên côn đồ nằm la liệt trên đất kêu thảm thiết thì bọn họ đều ngây ra.
"Tiểu thư, đây chính là tình hình rất nguy cấp mà cô nói sao?" Đại thúc bảo vệ nhìn Vương Diễm bên cạnh hỏi.
Vương Diễm tay che lấy miệng, nhìn Phương Vũ ánh mắt đều là sự không thể tưởng tượng được.
Cô ta biết thân thủ Phương Vũ bất phàm, nhưng không nghĩ tới Phương Vũ lại lợi hại đến thế này!
Lúc nãy sáu tên côn đồ cầm gậy sắt còn khí thế hung hãn, chỉ chớp mắt một cái thì toàn bộ đều nằm la liệt trên mặt đất hết rồi!
Nhưng vào lúc này, vang lên một tiếng thắng gấp của xe tải.
Sau đó, có mấy chiếc xe tải ở một khúc cua cách đó không xa xuất hiện!
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc..
Tổng cộng có tới sáu chiếc xe tải!
Sáu chiếc xe tải trực tiếp lái bên cạnh Phương Vũ, đem Phương Vũ bao vây lại.
Cửa xe mở ra, bên trong sáu chiếc xe tải xông ra ba mươi tên côn đồ mặc áo sơ mi đen!
Nhìn thấy sáu tên đồng bọn ngã trên đất, ba mươi tên này mặt lộ vẻ tức giận, cùng nhau xông tới chỗ Phương Vũ!
Hai mẹ con Vương Diễm và người bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
"Mau chóng lùi lại sau một chút, đề phòng bị ngộ thương!" Người bảo vệ nhìn Vương Diễm và Vu Minh Minh nói.
"Nhưng, Phương Vũ ca ca anh ta.." Vu Minh Minh nôn nóng đến nỗi nhanh phát khóc nói.
Vẻ mặt bảo vệ đại thúc đầy ngưng trọng nói: "Cậu ta có lẽ đắc tối với thế lực ngầm nào rồi, tình hình hiện tại không phải chúng ta có thể ngăn cản được, chúng ta chỉ có thể báo cảnh sát thôi."
Vương Diễm nhìn thấy cảnh một đám người bao vây lấy Phương Vũ, đôi mắt đỏ hoe.
Phương Vũ có lợi hại mấy thì cũng là nhân loại, sao có thể chống lại mấy chục người vây công chứ?
Cho dù có báo cảnh sát, cảnh sát đi đến cũng cần phải có thời gian.
Khoảng thời gian này, đám người này đủ thời gian đem Phương Vũ đánh cho tàn phế rồi!
Phải làm sao đây? Nhất định phải nghĩ ra cách gì đó!
Nhưng rất nhanh, thần sắc của Vương Diễm thì trở nên chấn kinh, đôi mắt mở to, nhìn Phương Vũ.
"Bùm! Bùm! Bùm.."
Chỉ thấy Phương Vũ bị đám người bao vây mặt không biểu cảm, thân hình nhanh như thiểm điện, ở bên trong đám người lôi đình ra tay!
Anh ta mỗi một lần ra tay ắt phải có một đám người kêu la thảm thiết!
Đối mặt với Trần Chấn Vũ đích thân tự hỏi, Vu Minh Minh vô cùng khẩn trương, mặt đỏ lên đáp: "Tôi, Tôi kêu Vu Minh Minh."
"Vu tiểu thư, nhà hàng chúng tôi sẽ gửi tặng cô món quà sinh nhật và lời chúc phúc, xin đợi một tí." Trần Chấn Vũ nói.
"Đúng rồi, tôi muốn đổi người phục vụ." Phương Vũ mở miệng nói.
"Ồ? Có phải người phục vụ này đắc tội với Phương tiên sinh ngài không?" Trần Chấn Vũ xoay đầu nhìn tên phục vụ sắc mặt trắng bệch, khẽ nheo mắt nói.
"Ta cảm thấy hắn rất là bận, làm việc gì cũng cái bộ dạng không có kiên nhẫn." Phương Vũ nói.
Sắc mặt Trần Chấn Vũ âm trầm xuống, nói: "Được thôi, Phương tiên sinh, tôi sẽ cho phục vụ khác đến phục vụ bàn của ngài. Còn đối với hắn, tôi sẽ xử lý nghiêm khắc."
Cảm giác được ánh mắt lạnh băng của Trần Chấn Vũ, đôi chân tên phục vụ mềm nhủn, cơ hồ muốn ngã trên đất.
* * *
Hai mươi phút sau, phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, toàn bộ đều là những món ăn cao cấp.
Theo như giá cả, cả bàn thức ăn này chí ít cũng phải mấy vạn.
Vương Diễm và Vu Minh Minh ngồi đó nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn, ánh mắt ngơ ngác.
Bọn họ cảm giác như là đang nằm mơ vậy, vốn dĩ đã lâm vào tình thế tuyệt cảnh, nhưng sự tình lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Vương di, Minh Minh, hai người còn đợi gì nữa, mau chóng ăn thôi." Phương Vũ nói xong, dẫn đầu ăn trước.
Nhìn thấy bộ dạng Phương Vũ ăn đáo ăn để, Vương Diễm và Vu Minh Minh cũng không khách khí nữa, cũng bắt đầu ăn lấy.
Lại qua khoảng mười phút, một nữ phục vụ mang ra một cái bánh kem hai tầng tinh xảo, đặt trước mặt Vu Minh Minh.
Cùng lúc này, một ban nhạc nhỏ đi tới trước bàn của Phương Vũ, bắt đầu hát ca khúc chúc mừng sinh nhật.
Một tên phục vụ giúp Vu Minh Minh thắp lên một cây đèn cầy, sau đó mỉm cười nói: "Vu tiểu thư tôn kính, cô có thể thổi nến cầu nguyện rồi."
Lúc này, ánh đèn trong nhà hàng đều trở nên mờ đi.
Những vị khách xung quanh đều nhìn qua Vu Minh Minh, ánh mắt đều là ngưỡng mộ.
Cô gái này, có thể quen biết được đại nhân vật như Phương Vũ, thật là quá may mắn.
Vu Minh Minh nhìn bốn chữ chúc mừng sinh nhật trên bánh kem, còn có một ban nhạc biểu diễn trợ vui bên cạnh, và bộ dạng một mặt vui mừng của Vương Diễm, khoé mắt hơi đỏ lên.
Cô ta hôm nay mới vừa tròn mười bảy tuổi, đây là lần đầu tiên cô ta qua sinh nhật lớn như vậy.
Ngay cả những vị khách xung quanh cũng bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật cho cô ta.
Vu Minh Minh nhìn Phương Vũ một cái, Phương Vũ nói: "Thổi nến đi."
Vu Minh Minh nhắm mắt lại, vài giây sau thì thổi tắt nến.
Xung quanh vang lên một tràng pháo tay hoan hô.
Đèn sáng lên.
Vu Minh Minh lúc này cũng không kềm nỗi nước mắt nữa.
Cô ta xoay đầu qua nhìn Vương Diễm, thì phát hiện đôi mắt của mẹ mình cũng đầy nước mắt vì hạnh phúc.
* * *
Lúc rời khỏi nhà hàng An Đức cũng là đã chín giờ tối rồi.
Phương Vũ và hai mẹ con Vương Diễm ngồi trên chiếc xe sang của Trần Chấn Vũ, quay trở lại tiểu khu Lệ Giang.
Trước khi rời đi, Trần Chấn Vũ trao đổi phương thức liên lạc với Phương Vũ.
Phương Vũ biết rõ Trần Chấn Vũ muốn gì, nhưng anh ta cũng không có phản cảm.
Bản tính của con người chính là nịnh nọt bợ đỡ, điều này rất là bình thường.
Lúc ngồi trên xe, Vu Minh Minh nhìn Phương Vũ, cảm kích nói: "Phương Vũ ca ca, cám ơn anh, tối nay là ngày mà em vui nhất."
Phương Vũ lắc đầu nói: "Cám ơn anh cái gì? Cái gì anh cũng không có làm."
Vương Diễm ngồi bên cạnh Phương Vũ, nhìn anh ta, ánh mắt đầy phức tạp.
Theo thời gian tiếp xúc với Phương Vũ càng lâu, cô ta phát hiện trên người Phương Vũ ngày càng có nhiều bí mật.
Từ lúc Phương Vũ lấy ra mười vạn cho cô ta mượn, và sau đó cô ta lại phát hiện thân thủ của Phương Vũ cũng rất lợi hại, rồi sau đó lại phát hiện anh ta lại biết chữa bệnh..
Tối nay Trần Chấn Vũ nhìn thấy Phương Vũ, cái thái độ thoáng chốc thay đổi càng làm cho Vương Diễm vô cùng kinh ngạc.
Phương Vũ tuyệt đối không phải là một học sinh đơn giản như vậy, cậu ta rốt cuộc có thân phận gì?
Nhưng vấn đề này, Phương Vũ không nói, Vương Diễm tuyệt đối sẽ không hỏi.
Cô ta chỉ cần xem Phương Vũ như Phương Vũ trước đó là được rồi.
* * *
Hai mươi phút sau, Phương Vũ và hai mẹ con Vu Minh Minh xuống xe ở trước cửa tiểu khu Lệ Giang.
Lúc này đang có một chiếc xe tải màu đen dừng ở bên đường cách đó không xa, bên trong xe thì có sáu người mặc áo đen thân hình cao to.
Nhìn thấy có người dừng xe trước cửa tiểu khu Lệ Giang, với lại còn là Phương Vũ trong bộ đồng phục học sinh, tên tài xế lập tức cúi đầu nhìn vào điện thoại để xem có đúng như người trong điện thoại hay không.
"Các anh em, chuẩn bị làm việc thôi! Người đó chính là Phương Vũ!" Tên tài xế lớn tiếng nói.
"Tôi gọi mấy anh em khác qua đây!" Tên ngồi ở ghế lái phụ lập tức lấy ra điện thoại gọi tất cả những người khác vì hành động tối nay đến.
Sau đó, sau người cầm lấy cây gậy sắt bước xuống xe đi tới chỗ Phương Vũ.
Nghe được động tĩnh, Phương Vũ lập tức xoay người, liền nhìn thấy sáu tên côn đồ cầm gậy sắt đang hướng chỗ anh ta đi đến.
Vương Diễm và Vu Minh Minh xoay đầu lại cũng nhìn thấy cảnh này, bị dọa sợ đến hét lên.
"Hai người lên lâu trước, đợi tí con sẽ lên sau." Phương Vũ nhìn hai mẹ con Vơương Diễm nói.
"Như vậy sao được? Đối phương nhiều người như vậy.. Dì, dì đi kêu bảo vệ qua đây." Sắc mặt Vương Diễm trắng bệch, lập tức chạy đến chỗ trạm bảo vệ cách đó không xa.
Phương Vũ nhìn sáu tên côn đồ cầm gậy sắt xông đến trước mặt anh ta hỏi: "Là ai phái các ngươi đến."
"Đợi chút thì ngươi sẽ biết thôi!"
Tên cầm đầu tàn nhẫn cười một cái, cầm lấy gậy sắt, dùng hết toàn lực đập vào đầu của Phương Vũ.
"Phương Vũ ca ca!" Vu Minh Minh hét lên một cái.
Nhưng mí mắt Phương Vũ cũng không chớp một cái, tay hất về phía trước.
"Bang!"
Cây gậy sắt của tên côn đồ trực tiếp đứt gãy!
Sắc mặt tên côn đồ đại biến, đang muốn lui về sau.
Nhưng lúc này, Phương Vũ đã giơ chân lên, một cước đạp vào bụng của hắn ta.
"Bùm!"
Một âm thanh vang lên, tên côn đồ đụng trúng ba tên phía sau, rồi cùng lúc bay về sau, nặng nề ngã trên mặt đất.
Còn lại hai tên côn đồ thì ngây ra tại chỗ, căn bản không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.
"Ồ, ta biết rồi, các ngươi có lẽ là tên Lý Tử Hiên gì đó phái đến đúng không?" Phương Vũ ở dưới đất nhặt lên một cây gậy sắt nói.
Nghe thấy tiếng của Phương Vũ, hai tên côn đồ còn lại định thần trở lại, nhìn bốn tên đồng bọn của bọn hắn ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nhưng người trong giang hồ, lúc này thì tuyệt đối không thể lùi bước.
Nếu không sau này đừng mong lăn lộn trong chốn giang hồ nữa.
Hai tên côn đồ hét lên một tiếng để lấy can đảm, xông về phía Phương Vũ.
Phương Vũ hươ lấy cây gậy sắt trong tay, trái một gậy, phải một gậy.
Hai tên côn đồ một tên ôm lấy đầu gối trái, một tên ôm lấy đầu gối phải, ngã trên mặt đất, kêu thảm lên.
Lúc này, Vương Diễm dẫn theo một tên bảo vệ ở trạm bảo vệ chạy đến.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng sáu tên côn đồ nằm la liệt trên đất kêu thảm thiết thì bọn họ đều ngây ra.
"Tiểu thư, đây chính là tình hình rất nguy cấp mà cô nói sao?" Đại thúc bảo vệ nhìn Vương Diễm bên cạnh hỏi.
Vương Diễm tay che lấy miệng, nhìn Phương Vũ ánh mắt đều là sự không thể tưởng tượng được.
Cô ta biết thân thủ Phương Vũ bất phàm, nhưng không nghĩ tới Phương Vũ lại lợi hại đến thế này!
Lúc nãy sáu tên côn đồ cầm gậy sắt còn khí thế hung hãn, chỉ chớp mắt một cái thì toàn bộ đều nằm la liệt trên mặt đất hết rồi!
Nhưng vào lúc này, vang lên một tiếng thắng gấp của xe tải.
Sau đó, có mấy chiếc xe tải ở một khúc cua cách đó không xa xuất hiện!
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc..
Tổng cộng có tới sáu chiếc xe tải!
Sáu chiếc xe tải trực tiếp lái bên cạnh Phương Vũ, đem Phương Vũ bao vây lại.
Cửa xe mở ra, bên trong sáu chiếc xe tải xông ra ba mươi tên côn đồ mặc áo sơ mi đen!
Nhìn thấy sáu tên đồng bọn ngã trên đất, ba mươi tên này mặt lộ vẻ tức giận, cùng nhau xông tới chỗ Phương Vũ!
Hai mẹ con Vương Diễm và người bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
"Mau chóng lùi lại sau một chút, đề phòng bị ngộ thương!" Người bảo vệ nhìn Vương Diễm và Vu Minh Minh nói.
"Nhưng, Phương Vũ ca ca anh ta.." Vu Minh Minh nôn nóng đến nỗi nhanh phát khóc nói.
Vẻ mặt bảo vệ đại thúc đầy ngưng trọng nói: "Cậu ta có lẽ đắc tối với thế lực ngầm nào rồi, tình hình hiện tại không phải chúng ta có thể ngăn cản được, chúng ta chỉ có thể báo cảnh sát thôi."
Vương Diễm nhìn thấy cảnh một đám người bao vây lấy Phương Vũ, đôi mắt đỏ hoe.
Phương Vũ có lợi hại mấy thì cũng là nhân loại, sao có thể chống lại mấy chục người vây công chứ?
Cho dù có báo cảnh sát, cảnh sát đi đến cũng cần phải có thời gian.
Khoảng thời gian này, đám người này đủ thời gian đem Phương Vũ đánh cho tàn phế rồi!
Phải làm sao đây? Nhất định phải nghĩ ra cách gì đó!
Nhưng rất nhanh, thần sắc của Vương Diễm thì trở nên chấn kinh, đôi mắt mở to, nhìn Phương Vũ.
"Bùm! Bùm! Bùm.."
Chỉ thấy Phương Vũ bị đám người bao vây mặt không biểu cảm, thân hình nhanh như thiểm điện, ở bên trong đám người lôi đình ra tay!
Anh ta mỗi một lần ra tay ắt phải có một đám người kêu la thảm thiết!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và giới thiệu truyện đến mọi người giúp mình nha, để mình có động lực viết tiếp nhé.