Welcome! You have been invited by Meogielau to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 58: Quá tàn bạo đi!

[HIDE-THANKS]
Trần Chấn Vũ nhìn Vu Minh Minh một cái, mỉm cười nói: "Xin hỏi tiểu thư tên gì?"

Đối mặt với Trần Chấn Vũ đích thân tự hỏi, Vu Minh Minh vô cùng khẩn trương, mặt đỏ lên đáp: "Tôi, Tôi kêu Vu Minh Minh."

"Vu tiểu thư, nhà hàng chúng tôi sẽ gửi tặng cô món quà sinh nhật và lời chúc phúc, xin đợi một tí." Trần Chấn Vũ nói.

"Đúng rồi, tôi muốn đổi người phục vụ." Phương Vũ mở miệng nói.

"Ồ? Có phải người phục vụ này đắc tội với Phương tiên sinh ngài không?" Trần Chấn Vũ xoay đầu nhìn tên phục vụ sắc mặt trắng bệch, khẽ nheo mắt nói.

"Ta cảm thấy hắn rất là bận, làm việc gì cũng cái bộ dạng không có kiên nhẫn." Phương Vũ nói.

Sắc mặt Trần Chấn Vũ âm trầm xuống, nói: "Được thôi, Phương tiên sinh, tôi sẽ cho phục vụ khác đến phục vụ bàn của ngài. Còn đối với hắn, tôi sẽ xử lý nghiêm khắc."

Cảm giác được ánh mắt lạnh băng của Trần Chấn Vũ, đôi chân tên phục vụ mềm nhủn, cơ hồ muốn ngã trên đất.

* * *

Hai mươi phút sau, phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, toàn bộ đều là những món ăn cao cấp.

Theo như giá cả, cả bàn thức ăn này chí ít cũng phải mấy vạn.

Vương Diễm và Vu Minh Minh ngồi đó nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn, ánh mắt ngơ ngác.

Bọn họ cảm giác như là đang nằm mơ vậy, vốn dĩ đã lâm vào tình thế tuyệt cảnh, nhưng sự tình lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Vương di, Minh Minh, hai người còn đợi gì nữa, mau chóng ăn thôi." Phương Vũ nói xong, dẫn đầu ăn trước.

Nhìn thấy bộ dạng Phương Vũ ăn đáo ăn để, Vương Diễm và Vu Minh Minh cũng không khách khí nữa, cũng bắt đầu ăn lấy.

Lại qua khoảng mười phút, một nữ phục vụ mang ra một cái bánh kem hai tầng tinh xảo, đặt trước mặt Vu Minh Minh.

Cùng lúc này, một ban nhạc nhỏ đi tới trước bàn của Phương Vũ, bắt đầu hát ca khúc chúc mừng sinh nhật.

Một tên phục vụ giúp Vu Minh Minh thắp lên một cây đèn cầy, sau đó mỉm cười nói: "Vu tiểu thư tôn kính, cô có thể thổi nến cầu nguyện rồi."

Lúc này, ánh đèn trong nhà hàng đều trở nên mờ đi.

Những vị khách xung quanh đều nhìn qua Vu Minh Minh, ánh mắt đều là ngưỡng mộ.

Cô gái này, có thể quen biết được đại nhân vật như Phương Vũ, thật là quá may mắn.

Vu Minh Minh nhìn bốn chữ chúc mừng sinh nhật trên bánh kem, còn có một ban nhạc biểu diễn trợ vui bên cạnh, và bộ dạng một mặt vui mừng của Vương Diễm, khoé mắt hơi đỏ lên.

Cô ta hôm nay mới vừa tròn mười bảy tuổi, đây là lần đầu tiên cô ta qua sinh nhật lớn như vậy.

Ngay cả những vị khách xung quanh cũng bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật cho cô ta.

Vu Minh Minh nhìn Phương Vũ một cái, Phương Vũ nói: "Thổi nến đi."

Vu Minh Minh nhắm mắt lại, vài giây sau thì thổi tắt nến.

Xung quanh vang lên một tràng pháo tay hoan hô.

Đèn sáng lên.

Vu Minh Minh lúc này cũng không kềm nỗi nước mắt nữa.

Cô ta xoay đầu qua nhìn Vương Diễm, thì phát hiện đôi mắt của mẹ mình cũng đầy nước mắt vì hạnh phúc.

* * *

Lúc rời khỏi nhà hàng An Đức cũng là đã chín giờ tối rồi.

Phương Vũ và hai mẹ con Vương Diễm ngồi trên chiếc xe sang của Trần Chấn Vũ, quay trở lại tiểu khu Lệ Giang.

Trước khi rời đi, Trần Chấn Vũ trao đổi phương thức liên lạc với Phương Vũ.

Phương Vũ biết rõ Trần Chấn Vũ muốn gì, nhưng anh ta cũng không có phản cảm.

Bản tính của con người chính là nịnh nọt bợ đỡ, điều này rất là bình thường.

Lúc ngồi trên xe, Vu Minh Minh nhìn Phương Vũ, cảm kích nói: "Phương Vũ ca ca, cám ơn anh, tối nay là ngày mà em vui nhất."

Phương Vũ lắc đầu nói: "Cám ơn anh cái gì? Cái gì anh cũng không có làm."

Vương Diễm ngồi bên cạnh Phương Vũ, nhìn anh ta, ánh mắt đầy phức tạp.

Theo thời gian tiếp xúc với Phương Vũ càng lâu, cô ta phát hiện trên người Phương Vũ ngày càng có nhiều bí mật.

Từ lúc Phương Vũ lấy ra mười vạn cho cô ta mượn, và sau đó cô ta lại phát hiện thân thủ của Phương Vũ cũng rất lợi hại, rồi sau đó lại phát hiện anh ta lại biết chữa bệnh..

Tối nay Trần Chấn Vũ nhìn thấy Phương Vũ, cái thái độ thoáng chốc thay đổi càng làm cho Vương Diễm vô cùng kinh ngạc.

Phương Vũ tuyệt đối không phải là một học sinh đơn giản như vậy, cậu ta rốt cuộc có thân phận gì?

Nhưng vấn đề này, Phương Vũ không nói, Vương Diễm tuyệt đối sẽ không hỏi.

Cô ta chỉ cần xem Phương Vũ như Phương Vũ trước đó là được rồi.

* * *

Hai mươi phút sau, Phương Vũ và hai mẹ con Vu Minh Minh xuống xe ở trước cửa tiểu khu Lệ Giang.

Lúc này đang có một chiếc xe tải màu đen dừng ở bên đường cách đó không xa, bên trong xe thì có sáu người mặc áo đen thân hình cao to.

Nhìn thấy có người dừng xe trước cửa tiểu khu Lệ Giang, với lại còn là Phương Vũ trong bộ đồng phục học sinh, tên tài xế lập tức cúi đầu nhìn vào điện thoại để xem có đúng như người trong điện thoại hay không.

"Các anh em, chuẩn bị làm việc thôi! Người đó chính là Phương Vũ!" Tên tài xế lớn tiếng nói.

"Tôi gọi mấy anh em khác qua đây!" Tên ngồi ở ghế lái phụ lập tức lấy ra điện thoại gọi tất cả những người khác vì hành động tối nay đến.

Sau đó, sau người cầm lấy cây gậy sắt bước xuống xe đi tới chỗ Phương Vũ.

Nghe được động tĩnh, Phương Vũ lập tức xoay người, liền nhìn thấy sáu tên côn đồ cầm gậy sắt đang hướng chỗ anh ta đi đến.

Vương Diễm và Vu Minh Minh xoay đầu lại cũng nhìn thấy cảnh này, bị dọa sợ đến hét lên.

"Hai người lên lâu trước, đợi tí con sẽ lên sau." Phương Vũ nhìn hai mẹ con Vơương Diễm nói.

"Như vậy sao được? Đối phương nhiều người như vậy.. Dì, dì đi kêu bảo vệ qua đây." Sắc mặt Vương Diễm trắng bệch, lập tức chạy đến chỗ trạm bảo vệ cách đó không xa.

Phương Vũ nhìn sáu tên côn đồ cầm gậy sắt xông đến trước mặt anh ta hỏi: "Là ai phái các ngươi đến."

"Đợi chút thì ngươi sẽ biết thôi!"

Tên cầm đầu tàn nhẫn cười một cái, cầm lấy gậy sắt, dùng hết toàn lực đập vào đầu của Phương Vũ.

"Phương Vũ ca ca!" Vu Minh Minh hét lên một cái.

Nhưng mí mắt Phương Vũ cũng không chớp một cái, tay hất về phía trước.

"Bang!"

Cây gậy sắt của tên côn đồ trực tiếp đứt gãy!

Sắc mặt tên côn đồ đại biến, đang muốn lui về sau.

Nhưng lúc này, Phương Vũ đã giơ chân lên, một cước đạp vào bụng của hắn ta.

"Bùm!"

Một âm thanh vang lên, tên côn đồ đụng trúng ba tên phía sau, rồi cùng lúc bay về sau, nặng nề ngã trên mặt đất.

Còn lại hai tên côn đồ thì ngây ra tại chỗ, căn bản không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.

"Ồ, ta biết rồi, các ngươi có lẽ là tên Lý Tử Hiên gì đó phái đến đúng không?" Phương Vũ ở dưới đất nhặt lên một cây gậy sắt nói.

Nghe thấy tiếng của Phương Vũ, hai tên côn đồ còn lại định thần trở lại, nhìn bốn tên đồng bọn của bọn hắn ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, thì sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nhưng người trong giang hồ, lúc này thì tuyệt đối không thể lùi bước.

Nếu không sau này đừng mong lăn lộn trong chốn giang hồ nữa.

Hai tên côn đồ hét lên một tiếng để lấy can đảm, xông về phía Phương Vũ.

Phương Vũ hươ lấy cây gậy sắt trong tay, trái một gậy, phải một gậy.

Hai tên côn đồ một tên ôm lấy đầu gối trái, một tên ôm lấy đầu gối phải, ngã trên mặt đất, kêu thảm lên.

Lúc này, Vương Diễm dẫn theo một tên bảo vệ ở trạm bảo vệ chạy đến.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng sáu tên côn đồ nằm la liệt trên đất kêu thảm thiết thì bọn họ đều ngây ra.

"Tiểu thư, đây chính là tình hình rất nguy cấp mà cô nói sao?" Đại thúc bảo vệ nhìn Vương Diễm bên cạnh hỏi.

Vương Diễm tay che lấy miệng, nhìn Phương Vũ ánh mắt đều là sự không thể tưởng tượng được.

Cô ta biết thân thủ Phương Vũ bất phàm, nhưng không nghĩ tới Phương Vũ lại lợi hại đến thế này!

Lúc nãy sáu tên côn đồ cầm gậy sắt còn khí thế hung hãn, chỉ chớp mắt một cái thì toàn bộ đều nằm la liệt trên mặt đất hết rồi!

Nhưng vào lúc này, vang lên một tiếng thắng gấp của xe tải.

Sau đó, có mấy chiếc xe tải ở một khúc cua cách đó không xa xuất hiện!

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc..

Tổng cộng có tới sáu chiếc xe tải!

Sáu chiếc xe tải trực tiếp lái bên cạnh Phương Vũ, đem Phương Vũ bao vây lại.

Cửa xe mở ra, bên trong sáu chiếc xe tải xông ra ba mươi tên côn đồ mặc áo sơ mi đen!

Nhìn thấy sáu tên đồng bọn ngã trên đất, ba mươi tên này mặt lộ vẻ tức giận, cùng nhau xông tới chỗ Phương Vũ!

Hai mẹ con Vương Diễm và người bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.

"Mau chóng lùi lại sau một chút, đề phòng bị ngộ thương!" Người bảo vệ nhìn Vương Diễm và Vu Minh Minh nói.

"Nhưng, Phương Vũ ca ca anh ta.." Vu Minh Minh nôn nóng đến nỗi nhanh phát khóc nói.

Vẻ mặt bảo vệ đại thúc đầy ngưng trọng nói: "Cậu ta có lẽ đắc tối với thế lực ngầm nào rồi, tình hình hiện tại không phải chúng ta có thể ngăn cản được, chúng ta chỉ có thể báo cảnh sát thôi."

Vương Diễm nhìn thấy cảnh một đám người bao vây lấy Phương Vũ, đôi mắt đỏ hoe.

Phương Vũ có lợi hại mấy thì cũng là nhân loại, sao có thể chống lại mấy chục người vây công chứ?

Cho dù có báo cảnh sát, cảnh sát đi đến cũng cần phải có thời gian.

Khoảng thời gian này, đám người này đủ thời gian đem Phương Vũ đánh cho tàn phế rồi!

Phải làm sao đây? Nhất định phải nghĩ ra cách gì đó!

Nhưng rất nhanh, thần sắc của Vương Diễm thì trở nên chấn kinh, đôi mắt mở to, nhìn Phương Vũ.

"Bùm! Bùm! Bùm.."

Chỉ thấy Phương Vũ bị đám người bao vây mặt không biểu cảm, thân hình nhanh như thiểm điện, ở bên trong đám người lôi đình ra tay!

Anh ta mỗi một lần ra tay ắt phải có một đám người kêu la thảm thiết!
[/HIDE-THANKS]

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và giới thiệu truyện đến mọi người giúp mình nha, để mình có động lực viết tiếp nhé.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 59: Thế giới ngầm chấn động!

[HIDE-THANKS]
Đại khái khoảng một phút sau đó, Phương Vũ dừng tay lại.

Lúc này, mặt đất xung quanh anh ta, ba bốn chục tên nằm la liệt trên mặt đất.

Mấy tên côn đồ này có người thì đã ngất đi, có người thì nằm trên mặt đất phát ra tiếng rên thảm thiết.

Dưới đất có rất nhiều gậy sắt, có cái thì đã cong veo, có cái thì trực tiếp gãy đoạn..

Người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, không người nào sẽ không cảm thấy chấn động.

Đặc biệt là bảo vệ đó, lúc này miệng mở rất to, đôi mắt trừng lớn, biểu tình như là nhìn thấy ma vậy.

Trên tay ông ta còn cầm lấy điện thoại, vốn dĩ đang chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng ông ta còn chưa kịp gọi đi, thì mấy chục tên côn đồ đó toàn bộ đều đã nằm trên đất rồi.

Không ít xe cộ và người qua đường nhìn thấy một đám người nằm la liệt trước cổng tiểu khu Lệ Giang, sắc mặt đều thay đổi, nhanh chóng rời đi.

Bọn họ nghĩ rằng không biết là băng đảng xã hội đen nào đang đánh nhau.

Không ai sẽ nghĩ đến, đám người nằm trên mặt đất đều là cùng một bọn, còn người mà đánh bọn chúng nằm la liệt trên đất, lại là Phương Vũ người đứng đó với khuôn mặt vô cảm.

Nếu như không phải vì muốn vận động tiêu hóa sau khi ăn xong cơm, thì Phương Vũ chỉ cần một quyền là có thể đánh cho mấy chục tên này nằm lăn ra đất.

Phương Vũ nhìn sang một bên thì phát hiện Vương Diễm và Vu Minh Minh vẫn còn chưa đi.

Do đó, anh ta đi qua nói với hai mẹ con Vương Diễm vẫn còn đang trong tình trạng chấn động: "Chúng ta lên lầu thôi."

* * *

Tối ngày hôm nay, không biết là ai đem tin tức lan truyền ra bên ngoài, làm cho cả thế giới ngầm ở thành Giang Hải đều chấn động lên.

Lý Tử Hiên con trai của Lý Chinh Vinh bị người ta đánh tại quán bar, Lý Chính Vinh phải hơn bốn mươi tên thủ hạ đi tìm người đó tính sổ.. Kết quả là, bốn mươi mấy tên đó, toàn bộ đều bị đánh đến phải đưa đi bệnh viện cấp cứu!

Tin tức này lan truyền với tốc độ cực nhanh, chỉ trong vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ, liền đã lan ra khắp toàn bộ thế giới ngầm ở thành Giang Hải!

Lý Chính Vinh cũng được tính là đại nhân vật ở thế giới ngầm thành Giang Hải, thế lực rất lớn, không ai là không biết đến ông ta.

Hiện tại ông ta ăn một cái thiệt lớn như vậy, ngoại trừ làm cho không ít người chấn động ra, thì đa phần là thấy hả hê hơn.

Bình thường Lý Chính Vinh lúc nào cũng bộ dạng kiêu ngạo ta đây là thiên hạ đệ nhất, hiện tại rốt cuộc cũng bị người ta làm bẻ mặt rồi!

* * *

Một căn phòng trong một khách sạn năm sao, một tên đầu trọc cao to có hình xăm trên đầu đang muốn cùng một người phụ nữ thân hình bốc lửa bàn chính sự đời, thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tên đầu trọc cao to vẻ mặt khó coi, cầm lấy điện thoại lên thì lớn tiếng chửi: "Khốn khiếp, ngươi không biết thời điểm hiện tại lão tử ta đang làm gì sao?"

Nhưng sau khi nghe được cuộc nói chuyện ở đầu dây bên kia, sắc mặt ông ta liền từ từ thay đổi, sau đó thì là không nhịn được cười lớn.

"Ha ha ha.. Tên lão cẩu Lý Chính Vinh cũng có ngày hôm nay! Ông ta sao lại vô tích sự như vậy? Phái ra bốn mươi mấy tên thủ hạ, mà vẫn không đối phó được với một thằng học sinh? Mấy thủ hạ của hắn bình thường là ăn cức sao? Còn không bằng nuôi mấy con chó! Ha ha ha.."

Nghĩ một lát, tên đầu trọc cao to ngay cả chính sự đời cũng không muốn làm nữa, hắn muốn trực tiếp đi tìm Lý Chính Vinh, nhìn xem biểu tình hiện tại của ông ta như thế nào!

* * *

Trong một quán trà cổ được trang hoàng lộng lẫy, một người phụ nữ mặc trang phục kỳ bào, ngồi ở phòng sách ở tầng trên cùng đang đọc một cuốn tuyển tập thơ Tống.

Cô ta đang xem đến nhập tâm, thì điện thoại ở bên cạnh bỗng rung lên.

Người phục nữ khẽ cau mày, bỏ sách xuống cầm lấy điện thoại nghe.

Sau khi nghe được tin tức, người phụ nữ đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đôi mắt lóe lên một tia sáng nói: "Giúp ta điều tra tin tức của tên học sinh đó, nếu có cơ hội, ta muốn gặp hắn một lần."

Sau khi gác máy, người phụ nữ đứng dậy đi tới bên giường nhìn ra khung cảnh dòng sông bên ngoài, đôi mắt đầy hưng phấn.

"Độc chiến bốn mươi mấy tên côn đồ, còn bình an vô sự rời đi.."

* * *

Thế giới ngầm thành Giang Hải chấn động, Phương Vũ tự nhiên là không biết gì hết.

Sáng sớm ngày thứ hai, anh ta đi đến lớp thì phát hiện Đường Tiểu Nhu đã đến rồi.

Trên bàn của anh ta, còn để một phần thức ăn sáng, là hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành.

Phương Vũ đi đến chỗ ngồi, nhìn Đường Tiểu Nhu một cái nói: "Sao cô biết tôi thích ăn bánh bao."

"Tôi là nhờ dì phụ việc ở nhà tùy tiện làm, không nhất định là ngon đâu." Đường Tiểu Nhu nói.

Khóe mắt cô ta còn có chút hơi sưng, tâm trạng vẫn còn tương đối không tốt, hiển nhiên là do ảnh hưởng của sự việc hôm qua vẫn còn.

Đương nhiên, không phải người nào cũng là quái vật như Phương Vũ vậy, đặc biệt là tuổi của Đường Tiểu Nhu vẫn còn nhỏ, tâm lý bị đả kích là chuyện rất bình thường.

Phương Vũ một bên ăn bánh bao, một bên uống sữa đậu nành, đôi mắt thì nhìn cuốn tiểu thuyết trên bàn.

Cuốn tiểu thuyết trinh thám này, anh ta thì sắp đọc xong rồi.

"Nè, Phương Vũ, tôi muốn hỏi anh một vấn đề." Đường Tiểu Nhu đột nhiên xoay đầu qua nhỏ tiếng nói.

"Nói." Phương Vũ đầu cũng không xoay lại nói.

"Ở trong mắt của anh.. Tôi có phải là rất ngốc không?" Đường Tiểu Nhu nhìn chằm chằm Phương Vũ hỏi.

"Đúng, với lại cô không phải là ngốc bình thường, mà là ngốc đến nỗi gần như hết thuốc chữa." Phương Vũ không hề do dự đáp lại.

Tuy là sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nghe được lời đánh giá không chút do dự của Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu vẫn cảm thấy mũi hơi cay, mắt đỏ hoe.

"Nhưng cô cũng đừng quá đau lòng, ở trong mắt của tôi, mọi người trên thế giới này đều không hơn kém bao nhiêu, đều rất ngốc." Phương Vũ nhìn Đường Tiểu Nhu một cái nói.

Đường Tiểu Nhu ngơ ra một lát, đang muốn nói gì đó.

"Đương nhiên, so với bọn họ, cô vẫn là ngốc hơn một chút." Phương Vũ lại bổ sung một câu nói.

Tên Phương Vũ này, chính là cố tình muốn chọc tức mình!

Đường Tiểu Nhu vốn muốn khóc, nhưng lúc này lại tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn Phương Vũ một cái.

Nhưng nghĩ đến tính khí của Phương Vũ, cô ta vẫn là không dám làm như vậy.

"Đúng rồi, Triệu Song Nhi bọn cô xử lý như thế nào?" Phương Vũ hỏi.

Nhắc đến Triệu Song Nhi, ánh mắt Đường Tiểu Nhu lại ảm đạm đi, lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ, tứ thúc đem cô ta giao cho cảnh sát, có thể là sẽ dựa theo tội giết người không thành để xử lý."

Phương Vũ "Ồ" một tiếng, không nói thêm gì.

Nhưng Đường Tiểu Nhu lại nghĩ đến chuyện gì đó hỏi: "Phương Vũ, hôm qua sao anh lại xuất hiện ở đó? Nếu như không phải là anh, tôi cũng không biết sẽ bị dòng sông cuốn trôi đến đâu, với lại tôi còn không mấy biết bơi nữa.."

"Tôi đúng lúc đi ngang qua đó, sau đó thuận tiện cứu cô." Phương Vũ nói.

"Ồ." Đường Tiểu Nhu gật gật đầu, nhìn một bên khuôn mặt Phương Vũ, trong đôi mắt có nước mắt chảy, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh, Phương Vũ."

"Nếu như cô có thể duy trì im lặng trong ba tiếng đồng hồ để tôi xem xong cuốn tiểu thuyết này, thì tôi sẽ cảm ơn cô ngược lại đó." Phương Vũ mặt không biểu cảm nói.

"Anh.."

Đường Tiểu Nhu tức đến nỗi xoay đầu đi, không nói thêm gì nữa.

* * *

Buổi trưa tan học, Đường Tiểu Nhu xem thời gian thì đã qua ba tiếng đồng hồ rồi!

Do đó, cô ta lập tức xoay đầu nhìn Phương Vũ nói: "Phương Vũ, tôi lúc nãy đúng lúc quên nói với anh một chuyện quan trọng.. Thứ bảy này chính là đại thọ bảy mươi bốn tuổi của ông nội tôi, ông nội hi vọng anh có thể đến tham gia thọ yến của ông nội.. Anh.. có đến không?"

Phương Vũ nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu như có đồ ăn ngon, tôi sẽ đi."

"Đương nhiên là có! Chúng tôi sẽ mời đầu bếp tốt nhất đến phụ trách đồ ăn của buổi thọ yến, nhất định là sẽ rất ngon." Đường Tiểu Nhu nói.

"Ừ." Phương Vũ gật gật đầu.

"Ý của anh là, anh sẽ đến tham dự thọ yến của ông nội tôi phải không?" Đường Tiểu Nhu không quá chắc chắn, lại hỏi lần nữa.

"Ừ, nhưng tôi có thể không có quà cáp gì có thể đem đến đó đâu." Phương Vũ nói.

"Không sao! Ông nội nói là chỉ cần anh đến là được rồi, anh là đại ân nhân của Đường gia chúng tôi, không cần đem theo quà cáp gì hết!" Đường Tiểu Nhu rất là vui mừng, khuôn mặt đầy nụ cười nói.

Nhìn thấy mối quan hệ thân mật của Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu, ánh mắt những nam sinh trong lớp đều là đố kỵ.

Phương Vũ không đẹp trai, cũng không cao lớn bằng bọn họ, lại có thể được nữ thần Đường Tiểu Nhu để ý đến.

Dựa vào gì chứ?

Đương nhiên, những lời này bọn họ chỉ dám nói ở trong lòng.

Bởi vì, những người đắc tội với Phương Vũ, kết cục đều không tốt đẹp gì.

Bối cảnh to lớn như Dương Húc, từ hôm sau khi bị Phương Vũ tát một tay, thì đã không thấy đến trường rồi. Còn Triệu Song Nhi, ở hôm thứ hai Dương Húc không đến trường cũng xin nghỉ phép luôn, đến nay vẫn không thấy đến lớp.

Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai biết.

Bọn họ chỉ biết là Phương Vũ vẫn bình an vô sự, mỗi ngày đến lớp đều là nằm ngủ xem tiểu thuyết.

Như vậy nói rõ, trong quá trình tranh đấu mà bọn họ không biết thì Phương Vũ chính là bên thắng.

* * *

Khu Hoài Bắc, Nam Bộ.

Đôi mắt Dương Âm Trúc hơi đỏ khi nhìn thấy người đại ca uy nghiêm trước mặt, lông mày sắc như kiếm.

"Đại ca, anh rốt cuộc xuất quan rồi." Dương Âm Trúc lau nước mắt nói.

Trong mấy ngày này, trong lòng cô ta như là bị một ngọn lửa thêu đốt cực kỳ khó chịu.

Phương Vũ, Phương Vũ, Phương Vũ!

Trong lòng Dương Âm Trúc, Phương Vũ đã trở thành một tâm ma không thể xóa đi.

Cô ta nhất định phải giết chết Phương Vũ, mới có thể giải hận!

Dương Kiếm mặt lộ nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu của Dương Âm Trúc nói: "Muội muội, chúng ta về nhà."

"Từ hôm nay trở đi, không ai có thể tiếp tục nhục mạ Dương gia chúng ta nữa!"

"Thù của em trai, ta sẽ thập bội hoàn trả!"
[/HIDE-THANKS]

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và giới thiệu truyện đến mọi người giúp mình nha, để mình có động lực viết tiếp nhé.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 60: Ta chính là thần tiên!

[HIDE-THANKS]
Lý Chính Vinh ngồi trên ghế sofa tại phòng làm việc, sắc mặt tái mét.

Chỉ với thời gian một đêm, ông ta thì đã trở thành trò cười ở thế giới ngầm thành Giang Hải.

Phái ra bốn mươi mấy tên thủ hạ, ngay cả một tên Phương Vũ mà còn đối phó không được?

Tình hình này, không nói là thế lực khác, chỉ là bản thân ông ta cũng đã cảm thấy không thể tin nổi, không thế chấp nhận được!

Thủ hạ của hắn lẽ nào toàn là đồ ăn hại thật sao?

Bốn mươi mấy người, không những không thể đem Phương Vũ mang về, mà còn toàn bộ bị đánh đến nhập viện nữa!

Lẽ nào Phương Vũ là siêu nhân sao? Hay là người ngoài hành tinh?

Có thể sao?

Nhưng bất luận như thế nào, sự tình cũng đã xảy ra rồi, Lý Chính Vinh lần này đúng là đã ăn một cái thiệt lớn.

Danh tiếng của hắn đã bị ảnh hưởng tiêu cực cực lớn!

Lý Chính Vinh còn trẻ đã bắt đầu ra xã hội lăn lộn đến nay cũng đã rất nhiều năm, hắn biết khi lăn lộn ở thế giới ngầm thứ quan trọng nhất là gì.

Chính là danh tiếng, chính là mặt mũi!

Nhưng hiện tại, Lý Chính Vinh giống như bị ăn một bạt tay cực mạnh!

Danh tiếng bị tổn thất, mặt mũi thì không còn!

"Bùm!"

Lý Chính Vinh càng nghĩ càng tức giận, đôi tay dùng lực đập mạnh trên bàn.

"Đúng là một đám phế vật!"

Lý Chính Vinh đứng dậy, ở trong phòng làm việc đi qua đi lại. Hiện tại hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp để kiếm lại thể diện!

Nếu không không nói những thế lực khác, chính là thủ hạ của hắn cũng sẽ không xem hắn ra gì.

Đường đường là lão đại thế giới ngầm của thành Giang Hải, lại ngay cả một tên Phương Vũ cũng không đối phó nỗi? Như vậy, ai còn có thể tin tưởng hắn, ai còn nguyện ý đi theo hắn chứ?

Nhất định phải nghĩ cách! Dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để giành lại danh tiếng và thể diện của hắn!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Chính Vinh lóe lên một tia quyết liệt.

Tiểu tử, là ngươi ép ta đó!

Lý Chính Vinh cầm lấy điện thoại bàn ở phòng làm việc, gọi tên thủ hạ A Hổ của hắn vào phòng làm việc.

"A Hổ, tin tức tường tận của tên khốn khiếp đó có điều tra ra được chưa?" Ánh mắt Lý Chính Vinh đầy lạnh nhạt nói.

"Điều tra ra rồi, hắn tên là Phương Vũ, trước mắt đang ở tại tiểu khu Lệ Giang, địa chỉ cụ thể thì hiện vẫn chưa điều tra ra được.." A Hổ đáp lại.

"Như vậy đủ rồi." Lý Chính Vinh hươ tay, trầm giọng nói, "Đoạn thời gian trước, chúng ta từ tay thương gia nước ngoài mua được mấy cây súng trường, hàng đã tới chưa?"

"Hai tuần trước thì đã tới rồi, tổng cộng là hai mươi cây, lão đại." A Hổ đáp lại.

"Mấy cây súng này, chúng ta đều thử qua chưa?" Lý Chính Vinh lại tiếp tục hỏi.

"Thử qua rồi, toàn bộ đều không có vấn đề." A Hổ đáp lại.

Ánh mắt Lý Chính Vinh lóe lên một tia độc ác nói: "Hôm nay ngươi dẫn theo hai chục tên tinh nhuệ biết sử dụng súng trường, mang theo súng, rồi nghĩ cách phục kích tên Phương Vũ đó."

Vẻ mặt A Hổ biến đổi nói: "Lão đại, chỉ là đối phó một người, có cần phải mạo hiểm lớn như vậy không?"

Ở trong thành thị dùng súng, rủi ro sẽ rất lớn, nếu như bị phát hiện, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!

"Không cần biết rủi ro lớn thế nào! Nhất định phải làm!" Ánh mắt Lý Chính Vinh kiên định, trầm giọng nói.

Hắn đã không còn biện pháp nào khác rồi, chỉ có làm như vậy mới có thể vãn hồi lại danh tiếng và thể diện của hắn thôi.

Không những phải làm cho Phương Vũ phải chết thảm, còn có thể cảnh tỉnh cho các thế lực khác.

Lý Chính Vinh ta, không phải là con cọp giấy, ngươi dám chọc đến ta, kết cục chính là như vậy!

A Hổ vốn dĩ còn muốn khuyên can, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lý Chính Vinh, hắn liền không nói thêm gì nữa.

* * *

Buổi chiều tan học, Phương Vũ thì giống như ngày thường đi bộ về nhà.

Đi được nửa tiếng đồng hồ, thì anh ta cảm giác được có hai chiếc xe Jeep đi theo phía sau anh ta.

Lại đến nữa rồi?

Phương Vũ tùy tiện liếc về sau một cái, liền nhìn thấy một vật thể dùng khăn đen bao lại đặt ở hàng ghế phía sau của một trong hai chiếc xe Jeep đó.

"Súng?"

Phương Vũ khẽ cau mày rồi rẽ vào khúc cua phía trước, hướng phía hậu sơn thôn Kiến Nam đi tới.

Nơi đó chính là nơi hẻo lánh nhất ở thành Giang Hải này, không một bóng người.

Ở nơi đó động thủ, sẽ không dẫn đến chấn động, lại sẽ không làm tổn thương những người vô tội.

Nhìn thấy Phương Vũ càng ngày càng đi đến chỗ hẻo lánh, vẻ mặt của A Hổ ở trên xe lộ ra vẻ vui mừng.

Quá tốt rồi! Hắn đang lo âu phải dụ Phương Vũ đến nơi hẻo lánh thế nào, không ngờ tới, Phương Vũ lại chủ động giúp hắn giải quyết cái vấn đề khó giải quyết này.

Ở nơi càng ít người ra tay, rủi ro bọn họ gặp phải thì sẽ càng thấp.

Rất nhanh, Phương Vũ đã đi đến một bãi đất trống ở hậu sơn cách vườn rau của anh ta không xa.

Anh ta xoay người lại, yên tĩnh chờ đợi hai chiếc xe Jeep ở phía sau đến.

Mấy giây sau, hai chiếc xe Jeep đến trước mặt Phương Vũ rồi dừng lại.

A Hổ bước xuống xe, vẻ mặt băng lạnh cười nói: "Xem ra ngươi đã phát hiện ra bọn ta, rất tiếc đã quá trễ rồi. Ở nơi này, thần tiên cũng không thể cứu được ngươi."

Phương Vũ mỉm cười một cái nói: "Ta không cần ai đến cứu, bởi vì đối với bọn ngươi mà nói, ta chính là thần tiên."

"Ta thừa nhận thân thủ của ngươi rất giỏi, biểu hiện tối qua, đích thực làm cho bọn ta kinh ngạc, chỉ là.." A Hổ cười giễu cợt tiếp tục nói, "Hiện tại ngươi đối diện với mười mấy cây súng trường, ta không biết tại sao ngươi lại còn mạnh miệng như vậy."

Lúc này, tất cả thủ hạ đều từ trên xe bước xuống, trên tay đều cầm một cây súng trường màu đen.

Đây đều là Lý Chính Vinh dùng số tiền lớn để mua từ thương nhân nước ngoài, vốn là dùng trong việc tranh đấu giữa các thế lực với nhau, không ngờ rằng hiện tại lại có đất dụng võ.

"Tiểu tử, chọc đến Lý lão đại bọn ta, thì chính là kết cục như vậy." A Hổ tàn nhẫn cười một cái nói, "Giết ngươi vốn không cần phải dùng đến nhiều súng như vậy, nhưng Lý lão đại yêu cầu bọn ta phải đem ngươi bắn thành tổ ong, cho nên.."

"Ngươi nói nhiều quá." Phương Vũ thản nhiên nói, đồng tới tiến về phía A Hổ.

Vẻ mặt A Hổ khẽ thay đổi, lập tức đưa tay ra hiệu.

Hai tên cầm súng phía sau, lập tức chĩa súng thẳng về phía Phương Vũ đang tiến tới gần.

"Kiếp sau đầu thai, nhớ đừng chọc đến Lý lão đại của bọn ta." A Hổ lạnh nhạt nói, đồng thời tay hất ra phía trước.

"Bằng bằng bằng.."

Hai tên cầm súng phía sau, lập tức bóp cò, một loạt viên đạn bắn thẳng tới chỗ Phương Vũ.

Ở cự ly này, người bình thường ngay cả không gian né tránh cũng không có.

Phương Vũ đưa tay trái lên, bàn tay hướng về phía trước, cũng là hướng mấy viên đạn bay tới.

Một cỗ chân khí màu đỏ nhạt từ bàn tay của Phương Vũ bộc phát ra.

Mấy viên đạn bay tới cực nhanh đó, thoáng chốc liền dừng lại ở phía trước bàn tay của Phương Vũ, bay lơ lửng trên không trung.

A Hổ và mười mấy tên cầm súng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt đại biến, chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng!

Đây là thủ đoạn quỷ thần gì?

Mấy viên đạn đó, tại sao lại lơ lửng ở không trung?

Phương Vũ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lộ nụ cười bình thản.

A Hổ định thần lại đầu tiên la lớn: "Mau chóng bắn, mọi người cùng nhau bắn!"

Mười mấy tên cầm súng phản ứng lại, mau chóng tiến lên mấy bước, hướng về phía Phương Vũ bóp cò súng!

Lần này, bọn họ trực tiếp đem băng đạn trong súng bắn sạch!

"Bằng bằng bằng.."

Một loạt tiếng súng vang lên, vang vọng khắp núi rừng.

Một lát sau, băng đạn của mười mấy tên cầm súng cũng hết sạch đạn.

Nhưng, Phương Vũ vẫn đứng yên tại chỗ.

Ở trước mặt anh ta, lơ lửng gần cả trăm viên đạn từ mấy cây súng trường bắn ra.

A Hổ và mười mấy tên cầm súng lúc này vẻ mặt đều trở nên kinh ngạc, mở to miệng, không nói nên được lời nào.

Tình cảnh trước mắt, làm cho bọn hắn cảm thấy như là đang nằm mơ vậy.

Sao có thể như vậy?

Mấy viên đạn đó, sao lại dừng lại ở trên không trung? Tại sao có thể dừng ở trên không trung?

"Ta nói qua rồi, ở trước mặt các ngươi, ta chính là thần tiên." Phương Vũ bình thản nói.

Nghe được âm thanh của Phương Vũ, A Hổ toàn thân giật mình một cái, thanh tỉnh trở lại.

Hắn đã từng nghe qua, trên thế giới này có một loại người hiểu biết về loại quỷ thần chi thuật này.

Đó chính là võ đạo tông sư.

Lẽ nào, Phương Vũ trước mắt này chính là một vị võ đạo tông sư?

Phải mau chóng chạy thôi!

Sau khi chạy thoát, nhất định phải nói cho lão đại, tên Phương Vũ này, là một vị võ đạo tông sư! Tuyệt đối không thể tiếp tục khiêu khích chọc đến anh ta nữa!

Cơ hồ trong khoảnh khắc A Hổ xoay người muốn bỏ chạy, tay của Phương Vũ hơi nghiêng về phía trước một cái.

Mấy viên đạn lơ lửng trên không trung đó, liền với tốc độ cực nhanh bay tới đám người A Hổ.

"Phụt phụt phụt.."

Một loạt âm thanh của mấy viên đạn xuyên qua người vang lên, tiếp nối là một loạt âm thanh kêu la thảm thiết.

Vỏn vẹn mấy giây, A Hổ cùng với mười mấy tên cầm súng, toàn bộ đều nằm ngã trên đất, trên người trúng hơn hai mươi mấy viên đạn, máu chảy không ngừng, không một ai tránh khỏi.

Còn về việc đem bọn chúng bắn thành tổ ong, không phải là đạn của người khác, mà chính là mấy viên đạn mà bọn chúng bắn ra lúc nãy.

Phương Vũ nhìn một đống thi thể này, ánh mắt không có một chút cảm xúc.

Anh ta tiến lên trước, móc lấy điện thoại trong túi áo của A Hổ ra, sau đó bấm số gọi đi.

"Tôi muốn báo án, phía sau núi thôn Kiến Nam xảy ra một vụ xả súng."
[/HIDE-THANKS]

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và giới thiệu truyện đến mọi người giúp mình nha, để mình có động lực viết tiếp nhé.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 61: Thọ yến Đường gia.

[HIDE-THANKS]
Phương Vũ sở dĩ báo cảnh sát, một là không muốn phiền phức đi xử lý đống thi thể này, hai là muốn tạo phiền phức cho Lý Chính Vinh.

Mấy cây súng đó hiển nhiên là bất hợp pháp có được, cảnh sát tất nhiên sẽ điều tra lai lịch của mấy cây súng đó, còn có thân phận của đám người đó.

Như vậy, Lý Chính Vinh nhất định sẽ bị liên lụy.

* * *

Tối hôm nay, đối với Lý Chính Vinh mà nói là dăng dẳng.

Hắn phái A Hổ và mười mấy tên thủ hạ, đến giờ vẫn chưa quay về.

Đám người này tuyệt không thể xảy ra chuyện gì!

Bởi vì trong tay bọn họ đang giữ lấy mười mấy cây súng trường!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã tối như vậy cũng không quay về, người thì cũng không liên lạc được." Lý Chính Vinh ở trong văn phòng sốt ruột đi qua đi lại.

Hiện tại hắn đã hối hận rồi.

Sáng nay hắn làm ra quyết định này quá manh động rồi, cho dù phải đối phó với Phương Vũ, cũng không cần phải phái ra mười mấy tên thủ hạ mang theo mười mấy cây súng trường đi tới đó.

Nếu như thật xảy ra vấn đề, bị cảnh sát bắt được, hậu quả sẽ khó lường!

Chính vào lúc Lý Chính Vinh vô cùng sốt ruột thì có một cuộc điện thoại gọi đến.

"Lão đại.. Em mới nhận được tin tức, A Hổ bọn họ.. Toàn bộ đều chết rồi! Mấy cây súng đó, toàn bộ đều bị cảnh sát thu giữ.."

Nghe được tin tức này, Lý Chính Vinh không còn thừa nhận nỗi nữa, trước mắt tối đen, ngất xỉu tại chỗ.

* * *

Hôm sau là cuối tuần thứ bảy.

Đường Tiểu Nhu sáng sớm đã gọi điện cho Phương Vũ, nói sẽ cho xe qua đón anh ta vào lúc mười giờ sáng nay, bảo anh ta sớm chuẩn bị.

Nhưng Phương Vũ vốn không cần chuẩn bị gì, anh ta khoác trên mình một áo sơ mi và quần kaki, cứ như vậy đi xuống lầu.

Vào khoảng mười giờ hai mươi phút, Phương Vũ đã đến cửa lớn Đường gia, ở đây đã dừng các loại xe sang, giá của mỗi chiếc ở thị trường ít nhất cũng không thấp hơn triệu đô, trong đó có Maybach, Rolls-Royce Phantom, v. V.. giá trị phải hơn chục triệu đô trên thị trường.

Trên đường từ cửa lớn đến sảnh của biệt thự còn trải một tấm thảm đỏ dài.

Phương Vũ đi thẳng đến bên trong sảnh biệt thự.

Lúc này, bên trong biệt thự rất náo nhiệt, nơi nào cũng đều có người.

Trong những người này, ngoại trừ những người họ hàng của Đường gia ra, còn có những gia tộc có quan hệ tốt với đường gia cũng phái đại biểu đến tham gia yến tiệc.

Những người này đa số Phương Vũ đều không quen biết, anh ta đến tham gia yến tiệc mục đích chỉ có một, đó là có thức ăn ngon để ăn.

Cho nên anh tới mới đi đến một góc của đại sảnh, nơi có một cái bàn buffet bày đầy đồ ăn, chuẩn bị ăn gì đó trước.

Nhưng vào lúc này, Đường Tiểu Nhu lại từ bên trong nội đường đi ra.

Hôm nay khuôn mặt cô ta có trang điểm một chút, trông rất hoàn hảo và thanh tú, trên người thì mặc một chiếc váy màu xanh da trời, để lộ cánh tay trắng nõn và đôi chân xinh đẹp.

Cô ta vừa bước ra liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.

Đây chính là thiên kim của Đường gia, tiểu công chúa chân chính.

Đường gia thân là một trong những đỉnh cấp hào môn ở khu vực Giang Nam, sản nghiệp gia tộc hơn chục tỷ đô. Và hiện tại gia chủ của Đường gia chính là Đường Minh Đức, ông ta chỉ có một cô con gái chính là Đường Tiểu Nhu.

Thọ yến hôm nay, đại đa số gia tộc đều dẫn theo thanh niên ưu tú trong gia tộc mình, trong lòng bọn họ có một bàn tính, đó chính là để thanh niên tài tuấn trong gia tộc mình tìm cách tiếp cận Đường Tiểu Nhu để lấy được lòng của cô.

Nếu như có thể cưới được Đường Tiểu Nhu, thì đó chính quang tông diệu tổ! Đối với cả gia tộc đều có trợ giúp cực lớn!

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Đường Tiểu Nhu, còn Đường Tiểu Nhu thì lại ở trong đám người sốt ruột tìm kiếm một người khác.

"Anh ta tại sao vẫn chưa tới?" Đường Tiểu Nhu ngó đông ngó tây, vẫn không tìm được Phương Vũ trong đám đông.

Ngay sau đó, cô ta đột nhiên liếc nhìn thấy bóng dáng của một người đang đứng trước bàn buffet ở một góc xa.

"Ở đó!"

Đường Tiểu Nhu trực tiếp đi nhanh tới chỗ Phương Vũ.

Phương Vũ lúc này đang chuẩn bị gắp đồ ăn lên dĩa thì đột nhiên bị ai đó vỗ hai cái vào vai.

"Phương Vũ, tôi còn tưởng anh không đến đó!" Đôi mắt Đường Tiểu Nhu lóe sáng nói.

"Cô kiếm tôi có việc?" Phương Vũ có chút mất kiên nhẫn hỏi.

"Anh khoan ăn trước, theo tôi vào nội đường một lát, ông nội, còn có ba tôi và ca ca đều đợi anh ở bên trong đó." Đường Tiểu Nhu nói.

"Cả nhà cô ở trong đó, tôi đi vào đó làm gì?" Phương Vũ khẽ cau mày nói.

"Ông nội tôi muốn gặp anh một cái, thuận tiện để người trong nhà làm quen với anh.." Đường Tiểu Nhu nói.

Phương Vũ suy nghĩ một lát vẫn là đi theo Đường Tiểu Nhu.

Dù sao hôm nay cũng là thọ yến của Đường lão gia tử, đến cũng đã đến rồi, thì cũng vẫn là phải cho ông ta một tí tôn trọng.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Phương Vũ đi theo phía sau Đường Tiểu Nhu, tiến vào bên trong nội đường.

Mọi người đều chết lặng.

Tiểu công chúa Đường gia, tại sao lại đi lại thân thiết với một người thanh niên trẻ tuổi mà ngay cả lễ phục cũng không mặc? Còn dẫn anh ta tiến vào trong nội đường nữa?

Nội đường chỉ có người đích hệ hoặc trực hệ trong Đường gia mới có thể đi vào.

Lẽ nào, người thanh niên đó là..

Sao có thể? Bọn họ trước đó đã điều tra qua, Đường Tiểu Nhu hiện tại vẫn chưa có bạn trai!

Phương Vũ đi theo Đường Tiểu Nhu tiến vào nội đường.

Tại đây có hai hàng người ngồi ở hai bên đều là con cháu trực hệ của Đường gia, còn Đường lão gia tử thì ngồi ở ngay giữa ở phía trước.

"Phương thần y, ngài tới rồi."

Nhìn thấy Phương Vũ, Đường Minh Đức đứng lên tiến tới chào hỏi trước.

Còn những người ngồi ở hai hàng ghế đều hiếu kỳ nhìn về phía Phương Vũ.

Chỉ là một thanh niên bình thường như vậy, thì chính là Phương thần y mà Đường Minh Đức nói sao?

Chính là anh ta đã làm cho bệnh tình của Đường lão gia tử trở nên tốt hơn sao?

Cũng quá trẻ tuổi rồi đó?

Nhưng những lời này sẽ không ai nói ra, hầu hết mọi người sẽ chỉ nói xấu ở trong lòng.

"Phương thần y."

Lúc này, một thanh niên trẻ trung có khuôn mặt anh tuấn tiến tới chào hỏi.

Phương Vũ nhận ra hắn ta, đó chính là Đường Phong hôm đó gặp ở trước nhà của Hạ Thu Chi.

Lúc này Đường Phong nhìn thấy Phương Vũ, ánh mắt đều là cung kính.

Chuyện của Phương Vũ anh ta đều biết, không những đã cứu Đường lão gia tử, còn cứu qua Đường Tiểu Nhu nữa.

Cho nên, trong mắt Đường Phong, người thanh niên xem ra còn trẻ hơn anh ta này chính là ân nhân của anh ta.

Phương Vũ nhìn Đường Phong gật đầu một cái, sau đó nhìn Đường lão gia tử nói: "Đường lão, chúc ông thọ bỉ nam sơn."

Lúc nói ra câu này, trong lòng Phương Vũ cảm thấy có chút kỳ kỳ.

Dù sao người có thể hiện thực hóa câu nói này, chỉ có bản thân anh ta.

Đường lão gia tử khẽ cười nói: "Phương thần y, ngài đến ngồi bên cạnh tôi."

Vừa nói, Đường lão gia tử vừa chỉ về vị trí bên cạnh ông ta.

Nhìn thấy vậy, vẻ mặt của người Đường gia ngồi ở hai hàng ghế hai bên đều thay đổi.

Thứ tự chỗ ngồi ở nội đường là một việc rất được chú trọng.

Địa vị ở Đường gia càng cao, thì chỗ ngồi cách Đường lão gia tử sẽ càng gần.

Cho nên chỗ ngồi của Đường Minh Đức thì được xếp ở ngay vị trí đầu của hàng ghế, còn con trai lớn của Đường lão gia tử, Đường Văn Viễn thì ngồi ở vị trí đầu của hàng ghế còn lại.

Nhưng Đường lão gia tử còn sắp xếp một vị trí chỗ ngồi cách ông ta không xa, chuyện này không giống như mọi năm.

Trước đó mọi người còn dự đoán, vị trí đó là dành cho ai.

Hiện tại mới biết, đây chính là vị trí mà Đường lão gia tử cố tình sắp xếp dành cho Phương Vũ.

Phương Vũ chỉ là một người ngoài, nhưng so với Đường Minh Đức và Đường Văn Viễn thì vị trí chỗ ngồi của Phương Vũ lại gần Đường lão gia tử hơn!

Như vậy có thể thấy trong lòng của Đường lão gia tử, địa vị của người thanh niên trẻ tuổi này cao đến thế nào!

"Đi thôi, ông nội gọi anh qua đó ngồi kìa." Đường Tiểu Nhu kéo lấy tay của Phương Vũ nhỏ tiếng nói.

Phương Vũ kỳ thực không mấy muốn ngồi, bởi vì anh ta cảm giác được rất nhiều ánh mắt dị thường.

Anh ta rất ghét rắc rối phiền phức, không muốn tham gia vào nội bộ tranh đấu của gia tộc Đường gia.

Nhưng lúc này quay đầu bỏ đi thì không mấy thích hợp.

Cho nên, anh ta vẫn là đi tới vị trí đó ngồi xuống.

"Ta trang trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là đại ân nhân của Đường gia, Phương Vũ!" Đường lão gia tử khẽ cười nói, "Hiện tại ta còn có thể ngồi ở đây nói chuyện được với mọi người, toàn là nhờ cậu ta! Nếu không, năm nay ta căn bản không cách nào tổ chức thọ yến được!"

"Các người đừng nhìn Phương thần y trẻ tuổi như vậy, thì không tin tưởng cậu ta. Cậu ta chính là đồ đệ của dược thần Hạ Thu Chi đó! Y thuật của anh ta.."

Nghe thấy lời của Đường lão gia tử giới thiệu với mọi người, Phương Vũ chỉ cảm thấy bất lực.

Anh ta đã nói qua mấy lần rồi, anh ta không phải đồ đệ của Hạ Thu Chi, chính là không ai tin.

Sau khi Đường lão gia tử giới thiệu xong, thì lại cùng với người của Đường gia cười nói một lát, thì lên lầu thay đồ, chuẩn bị cho một lát tiếp khách.

"Có tí người đến tham gia thọ yến, ngay cả quà mừng thọ cũng không mang, đúng là xem trọng Đường gia chúng ta đó." Đường lão gia tử mới lên lầu, Lương Dung ngồi ở hàng ghế bên cạnh hừ lạnh một tiếng nói bóng nói gió.

Rất hiển nhiên, người cô ta nói chính là Phương Vũ.

Vẻ mặt Đường Minh Đức khẽ thay đổi nói: "Phương thần y là ân nhân của Đường gia chúng ta, cậu ta đến tham gia thọ yến, vốn không cần phải mang quà mừng thọ, đại tẩu người nói lời này.."

"Minh Đức, bản tính của đại tẩu người còn không biết sao? Cô ta chỉ nói nhảm, cậu không cần để ý cô ta." Lúc này, Đường Văn Viễn lại mở miệng nói.

Đường Văn Viễn trông có vài phần giống Đường Minh Đức, nhưng ông ta lại đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất cả người có chút âm nhu.

Đường Minh Đức nhìn Lương Dung một cái rồi không nói thêm gì nữa.

Đường Văn Viễn nhìn Phương Vũ, ánh mắt lóe sáng nói: "Phương thần y, theo như lời của cha tôi nói, y thuật của anh cao minh như vậy, thân thể tôi đúng lúc có chút vấn đề, cậu xem có thể giúp tôi xem xem không?"
[/HIDE-THANKS]

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và giới thiệu truyện đến mọi người giúp mình nha, để mình có động lực viết tiếp nhé.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back