Bài viết: 0 

Chương 48: Có gan đừng né!
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và bình luận 5 sao để mình có động lực viết tiếp nhé.
[HIDE-THANKS]
Trên đường đi, Lưu bàn tử vẫn một mực khuyên cản Phương Vũ.
Phương Vũ không thèm để ý, hai người rốt cuộc đã tới hội trường của hiệp hội võ thuật nằm ở lầu một.
Trong hội trường, có mười mấy học sinh bận võ phục đang ngồi ở dưới đất, chăm chú lắng nghe một người đàn ông cao lớn với mái tóc đầu đinh đứng trước mặt đang giảng giải động tác.
"Hắn.. chính là Hàn Tử Hiền." Lưu bàn tử nói với Phương Vũ.
Phương Vũ nhìn Hàn Tử Hiền khẽ nheo mắt.
Còn Hàn Tử Hiền, cũng chú ý đến Lưu bàn tử và Phương Vũ đang đứng bên ngoài cửa.
Cũng thật là dám đến?
Trên khuôn mặt Hàn Tử Hiền nhếch lên một nụ cười đùa cợt.
"Hôm nay chúng ta thì không tiếp tục giảng giải nữa, đợi chút tôi sẽ đích thân tiến hành thực chiến diễn luyện, để mọi người có thể ở cự ly gần học tập." Hàn Tử Hiền nhìn mười mấy thành viên hiệp hội võ thuật nói.
Nói xong, Hàn Tử Hiền liền hướng phía cửa ra vào đi tới, đi đến trước mặt Phương Vũ.
"Ngươi chính là Phương Vũ." Sau khi Hàn Tử Hiền đánh giá Phương Vũ một trận xong, ánh mắt khinh thường.
Một võ giả tiên thiên ngũ đoạn, ở trước mặt hắn ta thì chẳng là gì cả.
"Nghe nói ngươi tìm ta." Phương Vũ nói.
Hàn Tử Hiền nhìn Phương Vũ, khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: "Ta gần đây mới biết Hà Đông Lâm chuyển trường là bởi vì bị ngươi đánh bị thương. Thân là anh em tốt của cậu ta, ta muốn giúp cậu ta báo thù, chắc có lẽ rất bình thường chứ?"
"Rất bình thường." Phương Vũ gật gật đầu nói, "Nhưng ngươi đáng lẽ trực tiếp đến tìm ta, chứ không phải động thủ với Lưu Đống."
Ánh mắt Hàn Tử Hiền thoáng chốc tràn đầy lệ khí, trầm giọng nói: "Ngươi cũng không phải đã động thủ với anh em ta sao? Ta chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người thôi."
Tâm trạng của Hàn Tử Hiền gần đây vô cùng xấu, cha của hắn ta bởi vì tiếp nhận một vụ ủy thác của người khác, mà bị người ta đánh thành trọng thương, hiện tại hãy còn nằm ở phòng bệnh khoa chăm sóc đặc biệt.
Nhìn thấy cha nằm trên giường bệnh bộ dạng hư nhược, Hàn Tử Hiền chỉ muốn báo thù cho cha, nhưng hắn ta cũng biết là, có thể đánh cha của hắn một vị bán bộ tông sư thành ra bộ dạng như vậy, tuyệt đối không phải là người như hắn có thể chọc đến được.
Cho nên, trong lòng Hàn Tử Hiền tràn đầy lửa giận và phẫn nộ không nơi phát tiết.
Hôm qua hắn ta gọi điện cho Hà Đông Lâm, rốt cuộc mới biết Hà Đông Lâm bị Phương Vũ đánh bị thương với lại còn phải bị ép chuyển trường nữa.
"Là ai làm?" Hàn Tử Hiền chất vấn hỏi.
"Là Phương Vũ! Tử Hiền ca, nếu như anh xem em là anh em, thì anh giúp em báo thù!" Hà Đông Lâm trầm giọng nói.
"Xảy ra chuyện như vậy, sao ngươi không nói sớm cho ta biết? Ngươi căn bản là không cần chuyển trường, ta tự nhiên có cách giúp ngươi thu thập tên Phương Vũ đó." Hàn Tử Hiền nói.
"Là ba em bắt em phải chuyển trường, ba em còn cảnh cáo em không được kiếm chuyện với Phương Vũ nữa.. Nhưng gần đây em càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, cục tức này em thật sự nuốt không được! Em nằm mơ cũng muốn báo thù thằng Phương Vũ chết tiệt này!" Hà Đông Lâm oán độc nói.
"Yên tâm đi, Đông Lâm, ta gần đây muốn tìm người phát tiết phát tiết, tên Phương Vũ này, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết, ta còn phải bắt hắn ta quỳ xuống xin lỗi ngươi, ngươi đợi tin tức của ta là được." Hàn Tử Hiền lạnh giọng nói.
Lúc này, nhìn thấy Phương Vũ trước mặt, ánh mắt Hàn Tử Hiền càng trở nên lạnh băng.
Hôm nay, ta nhất định phải giúp Hà Đông Lâm trút giận!
"Phương Vũ, ngươi đã dám đến đây, thì nói rõ ngươi tiếp nhận tuyên chiến của ta, chúng ta lên lôi đài đường đường chính chính đánh một trận, ngươi không phải là sợ chứ?" Hàn Tử Hiền mắt lộ hàn quang nói.
Trong hội trường có dựng một lôi đài, chính là dùng để cho hiệp hội võ thuật ngày thường diễn luyện thực chiến,
Lúc này, những học sinh trong lớp Lưu bàn tử theo đến xem náo nhiệt, cũng đều đã đến, đúng lúc nghe được lời nói của Hàn Tử Hiền.
Mọi người đều nhìn sang Phương Vũ, xem anh ta có dám hay không tiếp nhận lời đề nghị của Hàn Tử Hiền.
"Được." Phương Vũ gật gật đầu.
Thật đồng ý rồi!
Những học sinh phía sau đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là mặt lộ vẻ khinh miệt.
Phương Vũ thật không biết sống chết, đối thủ là Hàn Tử Hiền đó!
Hàn Tử Hiền chính là thiếu gia của Hàn gia võ quán đó, tiên thiên thất đoạn võ giả, thực lực cực mạnh.
Với lại, Hàn Tử Hiền là học đấm bốc, lôi đài là nơi mà hắn ta quen thuộc nhất, cũng là vũ đài của hắn ta.
Phương Vũ dám đi lên đó, tương đương là tìm chết!
"Phương Vũ.." Vẻ mặt Lưu bàn tử trắng bệch, kéo lấy tay của Phương Vũ.
"Ha ha, Lưu Đống, ngươi hình như rất sợ. Yên tâm đi, hôm nay Phương Vũ đến rồi, ta muốn đánh thì cũng là đánh hắn, không có lại đánh ngươi nữa đâu." Hàn Tử Hiền cười nhạo nói.
Phương Vũ trực tiếp tiến lên trước nói: "Mau lên lôi đài đi, ta đang gấp."
Hàn Tử Hiền không ngờ tới Phương Vũ lại bình tĩnh tự tại vậy, thậm chí còn hối thúc hắn lên lôi đài, nụ cười trên mặt liền mất đi.
Nhưng theo sau đó, ánh mắt của hắn trở nên càng hung tợn.
Ở trước mặt lão tử mà còn dám giả bộ như vậy? Đợi chút để ta cho ngươi biết thế nào gọi là thực lực chênh lệch!
Hai người ở trước mắt mọi người đi lên lôi đài.
"Hội trưởng, cố lên, đánh chết tên tiểu tử này!"
"Hội trưởng, anh là mạnh nhất.."
Mười mấy tên thành viên hiệp hội ở bên dưới, trong đó có một nửa là nam sinh, còn một nửa là nữ sinh.
Lúc này, bọn họ đều lớn tiếng hò hét trợ uy cho Hàn Tử Hiền.
Đặc biệt là nữ sinh, nhìn Hàn Tử Hiền ánh mắt đều là sự ái một.
Bọn họ sở dĩ gia nhập hiệp hội võ thuật, chính là muốn tiếp cận Hàn Tử Hiền, người thì cao to đẹp trai lại còn đánh giỏi nữa.
"Hàn Tử Hiền, cố lên!"
Những học sinh đi theo xem náo nhiệt ở lớp Lưu bàn tử, một nam sinh nào đó dẫn đầu la lớn.
Sau đó thì cả đám học sinh đều theo đó mà la lên.
"Hàn Tử Hiền, cố lên! Đem Phương Vũ đánh cho một trận!"
Âm thanh cố lên vang vọng khắp phòng hội nghị, toàn bộ người đều đứng về phía Hàn Tử Hiền.
"Xem ra rất nhiều người ghét ngươi lắm đó." Ánh mắt Hàn Tử Hiền giễu cợt nói.
Phương Vũ không nói gì, tay đưa sang lưng, đứng trên lôi đài.
"Làm người làm tới mức người gặp người ghét như ngươi, cũng quá thất bại rồi." Hàn Tử Hiền lắc lắc đầu, giả bộ than thở nói.
Phương Vũ khẽ cau mày nói: "Ngươi nói nhiều thật đó."
Hàn Tử Hiền mỉm cười nói: "Nói trước những lời này là bởi vì ta sợ ngươi lát nữa ngất đi, nghe không được mà thôi."
Phương Vũ có chút mất kiên nhẫn rồi.
"Ngươi nếu như còn không đưa tay ra chuẩn bị thì lát nữa sẽ không có cơ hội nữa đâu." Hàn Tử Hiền nhìn Phương Vũ chấp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói.
"Đánh với ngươi, không cần dùng đến tay." Phương Vũ thản nhiên đáp lại.
Lời này vừa nói xong, trong phòng hội nghị liền một trận ồn ào.
Phương Vũ cũng quá kiêu căng đi.
Đối thủ là Hàn Tử Hiền, anh ta lại dám nói là không cần dùng tay sao?
Đây đã không phải gọi là ngông cuồng nữa rồi, mà là ngu xuẩn!
Hậu quả của việc ra dẻ thì chính là chọc tức Hàn Tử Hiền, sẽ bị đánh càng thảm!
Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói này, nụ cười trên mặt Hàn Tử Hiền thoáng chốc biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng sát khí!
Thân là thiếu gia của Hàn gia võ quán, đồng thời là thiên tài mới nổi trong giới võ thuật ở thành Giang Hải, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ bị người ta khiêu khích như vậy!
Hôm nay không đánh cho Phương Vũ quỳ xuống cầu xin, hắn sẽ không bỏ qua!
"Phương Vũ, ngươi là tự tìm đường chết!" Lời mới nói xong, Hàn Tử Hiền liền động thủ.
Trong phòng hội nghị vang lên một tràng hoan hô.
"Đánh chết hắn! Đánh chết tên khốn khiếp không xem ai ra gì này!"
Tưởng Tuyết đứng trong đám người, nhìn Phương Vũ trên lôi đài, ánh mắt lạnh băng.
Chỉ cần Hàn Tử Hiền có thể đánh bại Phương Vũ, thì cô ta sẽ có cách vãn hồi lại chức vị của cha cô ta.
Bởi vì, Hàn Tử Hiền đã từng theo đuổi qua cô ta, chỉ là bị cô ta cự tuyệt thôi.
Cô ta lúc trước, không mấy xem trọng Hàn Tử Hiền loại người luyện võ khờ khờ này, trong lòng chỉ nghĩ đến muốn tìm phú nhị đại, cho nên mới lựa chọn Hà Đông Lâm.
Nhưng hiện tại cô ta hiểu ra, quyền đầu lớn mới là đạo lý.
* * *
Trên lôi đài, Hàn Tử Hiền đã đi đến trước mặt Phương Vũ, nhanh chóng xuất quyền nhắm về Phương Vũ.
Quyền pháp của Hàn gia trong giới võ thuật cũng có chút uy danh, đặc biệt là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Thời gian người khác ra một quyền, quyền pháp Hàn gia đã đủ để ra ba quyền, với lại uy lực không hề yếu.
Hàn Tử Hiền ở độ tuổi này, cơ bản đánh khắp thành Giang Hải vô địch thủ, dựa vào chính là quyền pháp này.
"Vụt, vụt, vụt.."
Trong không khí vang lên một tràng âm thanh quyền phong lăng liệt.
Đối mặt với việc Hàn Tử Hiền xuất quyền, Phương Vũ vẫn chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng né tránh.
Biên độ né tránh của anh ta rất nhỏ, nhưng lần nào cũng né được những cú đấm của Hàn Tử Hiền một cách vừa phải.
Hàn Tử Hiền cơ hồ là một giây có thể xuất ra ba quyền, nhưng lại ngay cả y phục của Phương Vũ cũng không chạm được.
Liên tục xuất ra mười quyền, vẫn là không trúng được Phương Vũ, vẻ mặt Hàn Tử Hiền khẽ biến đổi, cảm giác có chút gì đó quỷ dị.
Do đó, Hàn Tử Hiền cắn chặt răng, lại lần nữa toàn lực xuất quyền!
Lần này tốc độ xuất quyền của hắn, so với lúc còn nhanh hơn không ít!
Nhưng Phương Vũ thì như có thể đoán trước được mỗi quyền của Hàn Tử Hiền sẽ xuất hiện ở đâu vậy, rất nhẹ nhàng thì đã có thể né tránh một quyền rồi một quyền của Hàn Tử Hiền.
"Mẹ nó, một mực né tránh là bổn sự gì, có gan thì ngươi động thủ đi!" Một thành viên hiệp hội bên dưới la lớn.
"Đúng đó! Đường đường chính chính ở trên lôi đài đánh một trận đi, chỉ biết né tránh thì là nam nhân gì chứ!" Một thành viên nữ hét lớn.
"Phương Vũ, có gan ngươi đừng né, chính diện đánh một trận với Hàn Tử Hiền!" Những học sinh xem náo nhiệt phía sau cũng hét lên nói.
Phương Vũ không thèm để ý, hai người rốt cuộc đã tới hội trường của hiệp hội võ thuật nằm ở lầu một.
Trong hội trường, có mười mấy học sinh bận võ phục đang ngồi ở dưới đất, chăm chú lắng nghe một người đàn ông cao lớn với mái tóc đầu đinh đứng trước mặt đang giảng giải động tác.
"Hắn.. chính là Hàn Tử Hiền." Lưu bàn tử nói với Phương Vũ.
Phương Vũ nhìn Hàn Tử Hiền khẽ nheo mắt.
Còn Hàn Tử Hiền, cũng chú ý đến Lưu bàn tử và Phương Vũ đang đứng bên ngoài cửa.
Cũng thật là dám đến?
Trên khuôn mặt Hàn Tử Hiền nhếch lên một nụ cười đùa cợt.
"Hôm nay chúng ta thì không tiếp tục giảng giải nữa, đợi chút tôi sẽ đích thân tiến hành thực chiến diễn luyện, để mọi người có thể ở cự ly gần học tập." Hàn Tử Hiền nhìn mười mấy thành viên hiệp hội võ thuật nói.
Nói xong, Hàn Tử Hiền liền hướng phía cửa ra vào đi tới, đi đến trước mặt Phương Vũ.
"Ngươi chính là Phương Vũ." Sau khi Hàn Tử Hiền đánh giá Phương Vũ một trận xong, ánh mắt khinh thường.
Một võ giả tiên thiên ngũ đoạn, ở trước mặt hắn ta thì chẳng là gì cả.
"Nghe nói ngươi tìm ta." Phương Vũ nói.
Hàn Tử Hiền nhìn Phương Vũ, khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: "Ta gần đây mới biết Hà Đông Lâm chuyển trường là bởi vì bị ngươi đánh bị thương. Thân là anh em tốt của cậu ta, ta muốn giúp cậu ta báo thù, chắc có lẽ rất bình thường chứ?"
"Rất bình thường." Phương Vũ gật gật đầu nói, "Nhưng ngươi đáng lẽ trực tiếp đến tìm ta, chứ không phải động thủ với Lưu Đống."
Ánh mắt Hàn Tử Hiền thoáng chốc tràn đầy lệ khí, trầm giọng nói: "Ngươi cũng không phải đã động thủ với anh em ta sao? Ta chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người thôi."
Tâm trạng của Hàn Tử Hiền gần đây vô cùng xấu, cha của hắn ta bởi vì tiếp nhận một vụ ủy thác của người khác, mà bị người ta đánh thành trọng thương, hiện tại hãy còn nằm ở phòng bệnh khoa chăm sóc đặc biệt.
Nhìn thấy cha nằm trên giường bệnh bộ dạng hư nhược, Hàn Tử Hiền chỉ muốn báo thù cho cha, nhưng hắn ta cũng biết là, có thể đánh cha của hắn một vị bán bộ tông sư thành ra bộ dạng như vậy, tuyệt đối không phải là người như hắn có thể chọc đến được.
Cho nên, trong lòng Hàn Tử Hiền tràn đầy lửa giận và phẫn nộ không nơi phát tiết.
Hôm qua hắn ta gọi điện cho Hà Đông Lâm, rốt cuộc mới biết Hà Đông Lâm bị Phương Vũ đánh bị thương với lại còn phải bị ép chuyển trường nữa.
"Là ai làm?" Hàn Tử Hiền chất vấn hỏi.
"Là Phương Vũ! Tử Hiền ca, nếu như anh xem em là anh em, thì anh giúp em báo thù!" Hà Đông Lâm trầm giọng nói.
"Xảy ra chuyện như vậy, sao ngươi không nói sớm cho ta biết? Ngươi căn bản là không cần chuyển trường, ta tự nhiên có cách giúp ngươi thu thập tên Phương Vũ đó." Hàn Tử Hiền nói.
"Là ba em bắt em phải chuyển trường, ba em còn cảnh cáo em không được kiếm chuyện với Phương Vũ nữa.. Nhưng gần đây em càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, cục tức này em thật sự nuốt không được! Em nằm mơ cũng muốn báo thù thằng Phương Vũ chết tiệt này!" Hà Đông Lâm oán độc nói.
"Yên tâm đi, Đông Lâm, ta gần đây muốn tìm người phát tiết phát tiết, tên Phương Vũ này, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết, ta còn phải bắt hắn ta quỳ xuống xin lỗi ngươi, ngươi đợi tin tức của ta là được." Hàn Tử Hiền lạnh giọng nói.
Lúc này, nhìn thấy Phương Vũ trước mặt, ánh mắt Hàn Tử Hiền càng trở nên lạnh băng.
Hôm nay, ta nhất định phải giúp Hà Đông Lâm trút giận!
"Phương Vũ, ngươi đã dám đến đây, thì nói rõ ngươi tiếp nhận tuyên chiến của ta, chúng ta lên lôi đài đường đường chính chính đánh một trận, ngươi không phải là sợ chứ?" Hàn Tử Hiền mắt lộ hàn quang nói.
Trong hội trường có dựng một lôi đài, chính là dùng để cho hiệp hội võ thuật ngày thường diễn luyện thực chiến,
Lúc này, những học sinh trong lớp Lưu bàn tử theo đến xem náo nhiệt, cũng đều đã đến, đúng lúc nghe được lời nói của Hàn Tử Hiền.
Mọi người đều nhìn sang Phương Vũ, xem anh ta có dám hay không tiếp nhận lời đề nghị của Hàn Tử Hiền.
"Được." Phương Vũ gật gật đầu.
Thật đồng ý rồi!
Những học sinh phía sau đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là mặt lộ vẻ khinh miệt.
Phương Vũ thật không biết sống chết, đối thủ là Hàn Tử Hiền đó!
Hàn Tử Hiền chính là thiếu gia của Hàn gia võ quán đó, tiên thiên thất đoạn võ giả, thực lực cực mạnh.
Với lại, Hàn Tử Hiền là học đấm bốc, lôi đài là nơi mà hắn ta quen thuộc nhất, cũng là vũ đài của hắn ta.
Phương Vũ dám đi lên đó, tương đương là tìm chết!
"Phương Vũ.." Vẻ mặt Lưu bàn tử trắng bệch, kéo lấy tay của Phương Vũ.
"Ha ha, Lưu Đống, ngươi hình như rất sợ. Yên tâm đi, hôm nay Phương Vũ đến rồi, ta muốn đánh thì cũng là đánh hắn, không có lại đánh ngươi nữa đâu." Hàn Tử Hiền cười nhạo nói.
Phương Vũ trực tiếp tiến lên trước nói: "Mau lên lôi đài đi, ta đang gấp."
Hàn Tử Hiền không ngờ tới Phương Vũ lại bình tĩnh tự tại vậy, thậm chí còn hối thúc hắn lên lôi đài, nụ cười trên mặt liền mất đi.
Nhưng theo sau đó, ánh mắt của hắn trở nên càng hung tợn.
Ở trước mặt lão tử mà còn dám giả bộ như vậy? Đợi chút để ta cho ngươi biết thế nào gọi là thực lực chênh lệch!
Hai người ở trước mắt mọi người đi lên lôi đài.
"Hội trưởng, cố lên, đánh chết tên tiểu tử này!"
"Hội trưởng, anh là mạnh nhất.."
Mười mấy tên thành viên hiệp hội ở bên dưới, trong đó có một nửa là nam sinh, còn một nửa là nữ sinh.
Lúc này, bọn họ đều lớn tiếng hò hét trợ uy cho Hàn Tử Hiền.
Đặc biệt là nữ sinh, nhìn Hàn Tử Hiền ánh mắt đều là sự ái một.
Bọn họ sở dĩ gia nhập hiệp hội võ thuật, chính là muốn tiếp cận Hàn Tử Hiền, người thì cao to đẹp trai lại còn đánh giỏi nữa.
"Hàn Tử Hiền, cố lên!"
Những học sinh đi theo xem náo nhiệt ở lớp Lưu bàn tử, một nam sinh nào đó dẫn đầu la lớn.
Sau đó thì cả đám học sinh đều theo đó mà la lên.
"Hàn Tử Hiền, cố lên! Đem Phương Vũ đánh cho một trận!"
Âm thanh cố lên vang vọng khắp phòng hội nghị, toàn bộ người đều đứng về phía Hàn Tử Hiền.
"Xem ra rất nhiều người ghét ngươi lắm đó." Ánh mắt Hàn Tử Hiền giễu cợt nói.
Phương Vũ không nói gì, tay đưa sang lưng, đứng trên lôi đài.
"Làm người làm tới mức người gặp người ghét như ngươi, cũng quá thất bại rồi." Hàn Tử Hiền lắc lắc đầu, giả bộ than thở nói.
Phương Vũ khẽ cau mày nói: "Ngươi nói nhiều thật đó."
Hàn Tử Hiền mỉm cười nói: "Nói trước những lời này là bởi vì ta sợ ngươi lát nữa ngất đi, nghe không được mà thôi."
Phương Vũ có chút mất kiên nhẫn rồi.
"Ngươi nếu như còn không đưa tay ra chuẩn bị thì lát nữa sẽ không có cơ hội nữa đâu." Hàn Tử Hiền nhìn Phương Vũ chấp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói.
"Đánh với ngươi, không cần dùng đến tay." Phương Vũ thản nhiên đáp lại.
Lời này vừa nói xong, trong phòng hội nghị liền một trận ồn ào.
Phương Vũ cũng quá kiêu căng đi.
Đối thủ là Hàn Tử Hiền, anh ta lại dám nói là không cần dùng tay sao?
Đây đã không phải gọi là ngông cuồng nữa rồi, mà là ngu xuẩn!
Hậu quả của việc ra dẻ thì chính là chọc tức Hàn Tử Hiền, sẽ bị đánh càng thảm!
Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói này, nụ cười trên mặt Hàn Tử Hiền thoáng chốc biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng sát khí!
Thân là thiếu gia của Hàn gia võ quán, đồng thời là thiên tài mới nổi trong giới võ thuật ở thành Giang Hải, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ bị người ta khiêu khích như vậy!
Hôm nay không đánh cho Phương Vũ quỳ xuống cầu xin, hắn sẽ không bỏ qua!
"Phương Vũ, ngươi là tự tìm đường chết!" Lời mới nói xong, Hàn Tử Hiền liền động thủ.
Trong phòng hội nghị vang lên một tràng hoan hô.
"Đánh chết hắn! Đánh chết tên khốn khiếp không xem ai ra gì này!"
Tưởng Tuyết đứng trong đám người, nhìn Phương Vũ trên lôi đài, ánh mắt lạnh băng.
Chỉ cần Hàn Tử Hiền có thể đánh bại Phương Vũ, thì cô ta sẽ có cách vãn hồi lại chức vị của cha cô ta.
Bởi vì, Hàn Tử Hiền đã từng theo đuổi qua cô ta, chỉ là bị cô ta cự tuyệt thôi.
Cô ta lúc trước, không mấy xem trọng Hàn Tử Hiền loại người luyện võ khờ khờ này, trong lòng chỉ nghĩ đến muốn tìm phú nhị đại, cho nên mới lựa chọn Hà Đông Lâm.
Nhưng hiện tại cô ta hiểu ra, quyền đầu lớn mới là đạo lý.
* * *
Trên lôi đài, Hàn Tử Hiền đã đi đến trước mặt Phương Vũ, nhanh chóng xuất quyền nhắm về Phương Vũ.
Quyền pháp của Hàn gia trong giới võ thuật cũng có chút uy danh, đặc biệt là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Thời gian người khác ra một quyền, quyền pháp Hàn gia đã đủ để ra ba quyền, với lại uy lực không hề yếu.
Hàn Tử Hiền ở độ tuổi này, cơ bản đánh khắp thành Giang Hải vô địch thủ, dựa vào chính là quyền pháp này.
"Vụt, vụt, vụt.."
Trong không khí vang lên một tràng âm thanh quyền phong lăng liệt.
Đối mặt với việc Hàn Tử Hiền xuất quyền, Phương Vũ vẫn chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng né tránh.
Biên độ né tránh của anh ta rất nhỏ, nhưng lần nào cũng né được những cú đấm của Hàn Tử Hiền một cách vừa phải.
Hàn Tử Hiền cơ hồ là một giây có thể xuất ra ba quyền, nhưng lại ngay cả y phục của Phương Vũ cũng không chạm được.
Liên tục xuất ra mười quyền, vẫn là không trúng được Phương Vũ, vẻ mặt Hàn Tử Hiền khẽ biến đổi, cảm giác có chút gì đó quỷ dị.
Do đó, Hàn Tử Hiền cắn chặt răng, lại lần nữa toàn lực xuất quyền!
Lần này tốc độ xuất quyền của hắn, so với lúc còn nhanh hơn không ít!
Nhưng Phương Vũ thì như có thể đoán trước được mỗi quyền của Hàn Tử Hiền sẽ xuất hiện ở đâu vậy, rất nhẹ nhàng thì đã có thể né tránh một quyền rồi một quyền của Hàn Tử Hiền.
"Mẹ nó, một mực né tránh là bổn sự gì, có gan thì ngươi động thủ đi!" Một thành viên hiệp hội bên dưới la lớn.
"Đúng đó! Đường đường chính chính ở trên lôi đài đánh một trận đi, chỉ biết né tránh thì là nam nhân gì chứ!" Một thành viên nữ hét lớn.
"Phương Vũ, có gan ngươi đừng né, chính diện đánh một trận với Hàn Tử Hiền!" Những học sinh xem náo nhiệt phía sau cũng hét lên nói.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và bình luận 5 sao để mình có động lực viết tiếp nhé.