- Xu
- 755,853,837
6015
572
Có tình yêu nào đẹp như Sương và Nắng, có tình yêu nào đẹp hơn Nắng và Sương. Nó đẹp không phải bởi sự bất diệt, mà nó đẹp bởi "khoảnh khắc" toả sáng ngắn ngủi trong đời. Những giọt sương mỗi sớm mai là thứ mong manh nhất bởi mặt trời lên cao cũng là lúc nó biến mất. Nhưng bạn có biết thời điểm mà nó "hấp hối" ấy lại chính là lúc nó tỏa sáng nhất. Sương và nắng nhảy múa cùng nhau trên những chiếc lá tạo nên một bức tranh long lanh tuyệt đẹp.
Em là sương, sương chỉ tan trong nắng
Dẫu chẳng hình hài nắng đọng lại trong sương
Anh là nắng khi bình minh trở dậy
Mang lửa trời trong ánh sáng ban mai
Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ
Để tan đi trong những giấc mơ dài
Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi
Soi nắng mặt trời mãi mãi chẳng tàn phai
Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng
Nắng lên rồi xin lại được làm sương
Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường
Những buổi sáng có bao giờ bất biến
Những tia nắng không ngừng hiển hiện
Như đêm ngày luân chuyển chẳng chia ly
Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ
Đầy sương sớm với tâm hồn nguyên thủy
Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ
Soi nắng mặt trời như từ kỷ sơ sinh
Em là sương sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng nắng chỉ đọng trong sương
Cứ mênh mông tia nắng rất bình thường
Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh
Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh
Chỉ vì sương mà nắng mới long lanh
Từ trong suốt mà là nên tha thiết
Mang lửa trời từ những khái niệm xa xăm
Anh là nắng với sắc trời bất diệt
Về đọng lại hạt sương nhỏ mong manh
Em cần anh như biển xanh cần sóng
Có mặt biển nào phẳng lặng đau anh
Em là sương sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng nắng chỉ đọng trong sương
Em yêu anh vì anh là nắng
Có hạt sương nào thiếu nắng lại lung linh?
Puskin
Bài thơ này hay và trở nên nổi tiếng bởi người dịch thơ cũng đã dịch quá hay, tuy nhiên chưa rõ người dịch bài thơ này sang tiếng Việt là ai?
Sương và Nắng là một bài thơ đẹp như một bản giao hòa của hai tâm hồn, nơi hình ảnh sương và nắng được dùng để tượng trưng cho hai con người yêu nhau. Sự đối lập giữa sương – mong manh, trong suốt – và nắng – mạnh mẽ, ấm áp – lại tạo nên một sự hòa hợp tuyệt vời, giống như một định mệnh của tình yêu. Bài thơ mang vẻ đẹp dịu dàng, lãng mạn mà cũng rất triết lý, đậm chất thơ của Puskin – nhà thơ lớn của nước Nga.
Sương trong bài thơ là hiện thân của nét đẹp tinh khôi, nhạy cảm, dễ tan biến, dễ tổn thương. Nắng lại mang ý nghĩa của sự sống, của hơi ấm, của sức mạnh bền bỉ. Nhưng điều đẹp nhất là: sương tan trong nắng, và nắng lại chỉ thật sự lung linh khi gặp sương. Đó là sự tương hỗ của tình yêu – người này làm nên vẻ đẹp của người kia. Không có nắng, sương sẽ lạnh lẽo; không có sương, nắng sẽ mất đi sự lấp lánh trong trẻo nhất.
Bài thơ đưa người đọc đi qua những cung bậc từ nhẹ nhàng đến sâu thẳm, từ sự tan biến đến bất diệt. Dù vũ trụ đổi thay, dù thời gian xoay chuyển, sương và nắng vẫn hướng về nhau như một lẽ tự nhiên, như sự vận hành của trời đất. Chính sự hòa hợp ấy tạo nên vẻ đẹp vĩnh cửu của tình yêu – mong manh nhưng mạnh mẽ, thoáng qua nhưng bất diệt, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Cuối bài, tình yêu trở thành điều không thể thay thế: "Em yêu anh vì anh là nắng" – câu nói ấy vừa giản dị, vừa thiết tha, và cũng là lời khẳng định rằng giữa bao nhiêu đổi thay, điều duy trì mọi vẻ đẹp vẫn là tình yêu, là sự hiện hữu của người mình thương. Bài thơ khiến người đọc tin vào sự hòa hợp kỳ diệu của hai tâm hồn, dù khác biệt nhưng vẫn thuộc về nhau.
Sương và Nắng
Em là sương, sương chỉ tan trong nắng
Dẫu chẳng hình hài nắng đọng lại trong sương
Anh là nắng khi bình minh trở dậy
Mang lửa trời trong ánh sáng ban mai
Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ
Để tan đi trong những giấc mơ dài
Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi
Soi nắng mặt trời mãi mãi chẳng tàn phai
Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng
Nắng lên rồi xin lại được làm sương
Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường
Những buổi sáng có bao giờ bất biến
Những tia nắng không ngừng hiển hiện
Như đêm ngày luân chuyển chẳng chia ly
Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ
Đầy sương sớm với tâm hồn nguyên thủy
Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ
Soi nắng mặt trời như từ kỷ sơ sinh
Em là sương sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng nắng chỉ đọng trong sương
Cứ mênh mông tia nắng rất bình thường
Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh
Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh
Chỉ vì sương mà nắng mới long lanh
Từ trong suốt mà là nên tha thiết
Mang lửa trời từ những khái niệm xa xăm
Anh là nắng với sắc trời bất diệt
Về đọng lại hạt sương nhỏ mong manh
Em cần anh như biển xanh cần sóng
Có mặt biển nào phẳng lặng đau anh
Em là sương sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng nắng chỉ đọng trong sương
Em yêu anh vì anh là nắng
Có hạt sương nào thiếu nắng lại lung linh?
Puskin
Bài thơ này hay và trở nên nổi tiếng bởi người dịch thơ cũng đã dịch quá hay, tuy nhiên chưa rõ người dịch bài thơ này sang tiếng Việt là ai?
Cảm nhận bài thơ Sương và Nắng – Puskin
Sương và Nắng là một bài thơ đẹp như một bản giao hòa của hai tâm hồn, nơi hình ảnh sương và nắng được dùng để tượng trưng cho hai con người yêu nhau. Sự đối lập giữa sương – mong manh, trong suốt – và nắng – mạnh mẽ, ấm áp – lại tạo nên một sự hòa hợp tuyệt vời, giống như một định mệnh của tình yêu. Bài thơ mang vẻ đẹp dịu dàng, lãng mạn mà cũng rất triết lý, đậm chất thơ của Puskin – nhà thơ lớn của nước Nga.
Sương trong bài thơ là hiện thân của nét đẹp tinh khôi, nhạy cảm, dễ tan biến, dễ tổn thương. Nắng lại mang ý nghĩa của sự sống, của hơi ấm, của sức mạnh bền bỉ. Nhưng điều đẹp nhất là: sương tan trong nắng, và nắng lại chỉ thật sự lung linh khi gặp sương. Đó là sự tương hỗ của tình yêu – người này làm nên vẻ đẹp của người kia. Không có nắng, sương sẽ lạnh lẽo; không có sương, nắng sẽ mất đi sự lấp lánh trong trẻo nhất.
Bài thơ đưa người đọc đi qua những cung bậc từ nhẹ nhàng đến sâu thẳm, từ sự tan biến đến bất diệt. Dù vũ trụ đổi thay, dù thời gian xoay chuyển, sương và nắng vẫn hướng về nhau như một lẽ tự nhiên, như sự vận hành của trời đất. Chính sự hòa hợp ấy tạo nên vẻ đẹp vĩnh cửu của tình yêu – mong manh nhưng mạnh mẽ, thoáng qua nhưng bất diệt, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Cuối bài, tình yêu trở thành điều không thể thay thế: "Em yêu anh vì anh là nắng" – câu nói ấy vừa giản dị, vừa thiết tha, và cũng là lời khẳng định rằng giữa bao nhiêu đổi thay, điều duy trì mọi vẻ đẹp vẫn là tình yêu, là sự hiện hữu của người mình thương. Bài thơ khiến người đọc tin vào sự hòa hợp kỳ diệu của hai tâm hồn, dù khác biệt nhưng vẫn thuộc về nhau.
Last edited by a moderator:

