Lâm Vũ có chút trợn tròn mắt. Hắn tức sắp bay màu luôn rồi kìa. Bảo hắn làm gì không bảo lại bảo hắn đi hôn sư tôn. Biết thế đã không mở. Giờ thì hay rồi.
Lâm Vũ: "Hệ thống ta có thể từ chối nhận nhiệm vụ này không?"
Hệ thống gửi cho hắn mặt cười thân thiện: "Ngài đoán xem."
Lâm Vũ: "Chắc là có chứ hả?"
Hệ thống: "Tất nhiên. Nếu ngài chịu được mức phạt số ba thì ngài có thể thử."
Lâm Vũ: "..."
Hừ! Biết ngay hệ thống sẽ không tốt như vậy mà.
Hắn đành phải tự lực cánh sinh thôi. Vừa đi vừa suy nghĩ. A! Phải rồi! Hệ thống chỉ bảo rằng hôn sư tôn chứ đâu có nói hôn vào lúc nào. Đúng không? Hắn thật thông minh mà. Ờ mây dình gút chóp. Có thế mà nghĩ không ra. Phải like cho chính mình mới được. Vì thế Lâm Vũ ở trong lòng thầm like cho mình một cái.
Trời đã tối. Cảnh Nguyên về tới tiểu viện thì thấy một màn như thế này đây: Đồ đệ của y đang ngồi trên cây hoa đào trong sân, tay cầm bình rượu nhỏ. Nhìn thấy Cảnh Nguyên đã về tới Lâm Vũ nhảy từ trên cây xuống đất. Hớn hở cầm bình rượu chạy đến nói: "Sư tôn người về rồi sao? Hôm nay ta đi xuống núi, thấy rượu này ủ rất thơm nên mua về đây một bình cho người." Dừng lại một chút, hắn dè dặt nói: "Người muốn thử chứ?"
Cảnh Nguyên nghĩ:
Nhóc con này lại bày trò gì đây? Nhưng trên mặt y treo lên ý cười, nói: "Rượu này là ngươi mua sao?" Y vươn tay ra hướng đến bình rượu nhỏ, những ngón tay thon dài, trắng trẻo của y chẳng biết vô tình hay cố ý mà chạm vào tay hắn, cầm lấy bình rượu nhỏ.
Y mở nút ra, đưa lên mũi ngửi, ánh mắt xẹt qua một tia sáng. Y cười, nói: "Ừm. Đúng là rượu thơm. Ngươi bồi vi sư được chứ?" Ha.. Ngươi tưởng ngươi lừa được ai? Chút rượu này là gì mà có thể qua mắt được ta.. Tốt nhất là đừng để ta phát hiện cái gì. Nếu không.. nghĩ đến đây đáy mắt y loé lên tia tà mị.
Lâm Vũ vẫn còn chưa cảm nhận được nguy hiểm liền cười, gật đầu một cái, nói: "Được ạ, sư tôn." Nghĩ thầm: Ha ha ha không phải là tiểu boss thôi à. Sư tôn à người bị ta lừa rồi. Ta có thể hoàn thành nhiệm vụ nha.
Hai người, mỗi người mang theo một ý nghĩ mà đi cùng nhau vào tiểu viện. Ai cũng không chịu nhường ai người này chuốc rượu người kia, chuốc đến nghiện luôn rồi. Nhưng vào thời điểm Lâm Vũ ngà ngà say đến nỗi nhìn tất cả mọi thứ đều mơ hồ, cả người trước mặt này là ai cũng không biết. Y đã vận linh lực để giải rượu từ lâu. Cảnh Nguyên gọi thử: "Lâm Vũ. Lâm Vũ." Tay còn vươn ra để lay động con người say mèm này. Một lúc liền bật cười..
Giờ Hợi, Lâm Vũ mơ màng tỉnh dậy, giật mình nhìn xung quanh sau khi thấy sư tôn 'đang say rượu ngủ' bên cạnh thì thở phào. Hắn liền gọi hê thống: "Hệ thống, bây giờ làm nhiệm vụ được chứ?"
Hệ thống chậm rì rì đáp lại: "Được. Ký chủ chỉ cần nhớ trong ngày nhất định phải hôn y một lần. Hoặc nếu có thể thì hai lần?"
Lâm Vũ nghe nói đến hai lần toàn thân lông tơ dựng đứng lên rồi. Một lần đã là quá đáng rồi còn có lần hai sao? Nằm mơ đi.
Nghĩ như vậy nhưng hắn rất nghiêm túc mà quay đầu nhìn Cảnh Nguyên 'đang ngủ say'. Làn da trắng, môi mỏng mím thành đường, lông mi dài cong vút, mày kiếm.. Oài. Đẹp trai thiệt a. Hắn khẽ than thở trong lòng. Nhưng đáng tiếc y lại là nam nhân a. Nếu là nữ nhân thì hắn sẽ không đắn đo như thế này mà trực tiếp bakedon luôn. Hắn thở dài một hơi. Dù sao chỉ là hôn một cái với mỹ nam chỉ cần nghĩ đây là nữ chẳng phải được rồi à? Nghĩ như vậy hắn liền từ từ tới gần đôi môi kia. Tim hắn đập nhanh khó tả những tiếng "thình thịch.." "thình thịch.." không ngừng vang lên.
Hắn liền dứt khoát nhắm mắt lại để không nghĩ linh tinh nữa. Mắt không thấy tâm không phiền. Hôn nhẹ một cái, trong lòng đếm một, hai, ba. Lâm Vũ bàng hoàng tránh ra. Hắn ôm tim chạy ra khỏi phòng. Ôi mẹ ơi. Nụ hôn đầu của ta. Hu hu hu..
Đợi hắn đi xa rồi. Người vốn đang ngủ say kia từ từ mở mắt ra. Y đưa tay sờ lên môi, khẽ cười. Ánh mắt chợt lóe lên vẻ nguy hiểm.
Mà lúc này ở bên ngoài, tại một bãi cỏ xanh mướt. Có một người ngồi ở trên, tay bứt một bụi cỏ. Vẻ mặt buồn bực, rầu rĩ không vui. Không phải là buồn, mà là cực kỳ cực kỳ buồn! Áy náy, cắn rứt lương tâm.. Hu hu, thê tử tương lai à. Ta xin lỗi nàng nha. Ta làm chuyện thất đức với nàng rồi.
Hiện tại hắn đang ngồi nghĩ về tương lai. Hi vọng nàng và sư nương sẽ không gõ nát cái đầu hắn.
Nụ hôn này đáng lẽ hắn phải trao cho nương tử của hắn. Cơ mà, dòng đời xô đẩy khiến hắn trao cho sư tôn. Mà còn là, nhân lúc cháy nhà hôi của..
Sư nương à, hi vọng người sẽ tha thứ cho ta. Ta không phải cố ý đâu. Hắn thở dài, thật dài a..
Hắn tưởng tượng ra cảnh hai nữ nhân xinh đẹp. Một người xắn tay áo, cầm chày cán bột hỏi hắn: "Có phải ngươi và A Cảnh đã từng hôn nhau?"
Người còn lại đang ngồi uống trà, mỉm cười nhìn hắn. Không cần nói cũng biết rằng nàng đang tức giận. Hai người, người trước người sau thi nhau chất vấn..
Lâm Vũ rùng mình. Mồ hôi lạnh chảy đầy lưng. Không đâu. Chắc chắn không thể nào xảy ra chuyện đó được đâu, đúng không?