Xuyên Không Sư tôn mỉm cười tà mị - Cảnh Gia Tam Thiếu

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Mộng Diệp, 20 Tháng mười một 2021.

  1. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    [​IMG]

    Sư Tôn Mỉm Cười Tà Mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Thể loại
    : 1 x 1, xuyên thư, tu chân.

    Văn án:

    Lâm Chấn đang đọc bộ tiểu thuyết có tên gọi "Ma tôn bá đạo yêu ta" kể về Lý Thu - nhân vật thụ chính của tác phẩm. Hắn từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, may mắn được tôn thượng Sương Phong phái nhận nuôi 18 năm. Năm 18 tuổi liền theo các vị đồng môn xuống núi. Nào ngờ, trong kỳ hội ngộ gặp được ma tôn Thất Tùng. Đối với hắn ma tôn vừa gặp đã yêu, liền lưu lại trên người hắn một tia ma khí. Lý Thu không biết mình vừa gặp được ma tôn, mang theo tâm trạng vui vẻ trở lại phái. Hắn trở lại chưa được bao lâu thì nghe tin tiên - ma đại chiến. Bởi vì có ma khí trong người do ma tôn để lại nên những kế hoạch đều bị ma tôn biết được. Người trong phái bắt đầu nghi ngờ có nội gián. Cùng lúc đó nhờ tôn thượng tra xét, tra ra được trên người Lý Thu có khí tức của ma tu bèn cho người nhốt lại. Nào ngờ, ma tôn biết được người trong lòng bị bắt liền tức giận đại khai sát giới mở ra tiên - ma đại chiến cướp mĩ nhân về. Tôn thượng Sương Phong phái chết dưới tay ma tôn, đến chết cũng không nói ra tình cảm của mình đối với tiểu đồ đệ. Nhìn tiểu đồ đệ cùng với ma tôn rời đi mà chết trong đau khổ.. Sau đó Lý Thu kết duyên cùng với ma tôn trở thành ma hậu, dưới một người trên vạn người.

    Hắn muốn chửi tục một câu quá.

    Sau khi đọc xong Lâm Chấn điên cuồng gõ bàn phím chửi tác giả. Vì cái gì mà tôn thượng phải chết? Vì cái gì Lý Thu không biết tình cảm của tôn thượng? Vì cái gì? Nồi máu chó này hắn húp không được!

    Lâm Chấn tức đến mức điên cuồng chửi tác giả viết tiểu thuyết quá máu chó. Hắn chửi một hồi sau đó đi ăn. Ăn uống no nê ngủ một giấc tỉnh dậy cư nhiên phát hiện mình xuyên không!

    Hắn xuyên không rồi!

    Là xuyên không!

    Xuyên không đó!

    Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần! Aaaaaaaaaaaaaaaaaa.

    Nhưng đây cũng không phải là điều đáng sợ nhất.

    Điều đáng sợ chính là sư tôn đang nhìn hắn nở một nụ cười đáng sợ! Từ từ sư tôn à có phải người bị bệnh hay không? Tại sao lại đè trên người hắn? Lâm sư điệt vẻ mặt mộng bức.

    Sư tôn đè lên người hắn, tay cầm lọn tóc hắn hôn lên, nói: "Đồ đệ ngoan, bồi vi sư ngủ."

    Hắn: "Sư tôn có phải người cầm nhầm kịch bản rồi hay không?"

    Sư tôn: "Không ngờ tới phải không?"

    Phúc hắc, tà mị niên thượng công x ngốc ngốc đáng yêu tiểu mĩ thụ.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2022
  2. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 1: Xuyên không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một cậu trai có vóc người với thân hình chuẩn ngồi trên ghế, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú. Trên người là áo sơ mi trắng phối cùng quần vải đen, dưới chân là giày thể thao. Cậu ta chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, đôi bàn tay trắng trẻo cùng những đốt ngón tay thon dài xinh đẹp lướt nhanh trên bàn phím.

    "Lâm Chấn cậu có biết cậu đang chiếm hết ánh mắt của các cô gái ở đây không?" Cạch một tiếng, một ly Cappuccino được đặt trước mặt cậu. Người tới là ai không cần nhìn cũng biết.

    "Kệ họ đi." Lâm Chấn nhàn nhạt đáp lại. Người tới là bạn tốt của cậu, tên - Lý Hạo. Hai người chỉ mới quen biết nhau có vài tháng. Kể từ khi Lâm Chấn đỗ đại học chuyển lên thành phố ở. Lý Hạo cũng có vẻ ngoài khá ưa nhìn nhưng dĩ nhiên không bằng Lâm Chấn.

    Lâm Chấn từ khi có kí ức đã ở với bà nội. Bà nội chăm sóc cậu rất tốt. Cho cậu đi học, nuôi cậu lớn. Cho đến khi cậu vừa thi đỗ đại học liền qua đời. Lớn lên mặc dù không biết bố mẹ mình là ai nhưng Lâm Chấn rất an tĩnh, cậu không khóc không nháo hỏi bố mẹ cậu đâu, hay tại sao cậu chưa từng gặp họ, chính là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Hiểu chuyện đến đau lòng. Nên bà nội rất thương cậu.

    Cho đến năm cuối trung học cậu mới biết bà bị bệnh. Bệnh rất nặng, khi đó cậu phải vừa đi làm, vừa đi học lại phải chăm sóc bà. Nhưng cũng chẳng được bao lâu bà liền qua đời. Sau đó trên thế gian chỉ còn mình cậu, một thân một mình trong thế giới loài người rộng lớn. Thế nhưng cậu vẫn đỗ đại học.

    Lên thành phố, cậu tìm trọ thuê phòng, giá cũng tạm. Lại quay về với cuộc sống trước kia vừa học vừa làm. Cảm giác cũng không dễ sống là bao. Nhưng buộc phải như vậy.

    Lý Hạo ngồi xuống trước mặt cậu, nói: "Sao cậu phải khiêm tốn như vậy? Với giá trị nhan sắc này của cậu vào showbiz chẳng phải là có chỗ dùng rồi sao? Cậu cần gì phải chịu khổ như vậy?"

    Lâm Chấn liếc mắt một cái Lý Hạo liền im bặt không dám nói nữa. Ai mà biết tối nay về có cơm ăn hay không. So với ăn ngon và nhiều chuyện thì cậu ta vẫn cân nhắc chọn cái trước thì hơn. Vì vậy cậu ta liền đứng dậy rời đi.

    Buổi chiều Lâm Chấn đang ở trong nhà. Cậu có sở thích là đọc tiểu thuyết. Lý Hạo nhiều lần nói đọc tiểu thuyết nhiều có gì hay đâu. Cậu chỉ liếc mắt trả lời: "Thế đi bar buổi tối có gì hay đâu?" Cậu ta liền ngậm miệng.

    Mà hôm nay Lâm Chấn chính là ở trên mạng tìm được một bộ tiểu thuyết có tên là "Ma tôn bá đạo yêu ta". Kể về Lý Thu một kẻ có hoàn cảnh giống như cậu. Từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ may mắn gặp được Cảnh Nguyên - tôn thượng của Sương Phong phái thu nhận nuôi dưỡng suốt 18 năm. Năm hắn 18 tuổi liền theo đồng môn xuống núi rèn luyện, vừa vặn gặp phải Thất Tùng ma tôn. Ma tôn đối hắn vừa gặp đã yêu, liền lưu lại ma khí trên người hắn. Lý Thu quay về phái với tâm trạng vui vẻ chưa bao lâu thì đại chiến tiên - ma liền nổ ra. Ngờ có ma khí trên người hắn mà ma tôn biết được những kế hoạch của giới tu chân. Liền đà có kẻ nghĩ rằng trong giới có nội gián liền nhờ đến Cảnh Nguyên tra xét. Cảnh Nguyên tra ra là đồ đệ mà mình hết lòng yêu thương thì nổi giận sai người đem hắn tống vào nhà lao. Còn mình chịu trách nhiệm và sự sỉ nhục từ mọi người. Hủy đi nguyên căn mà mình vất vả mới tu luyện được. Y liền trở thành một phàm nhân không khác là mấy. Sau khi biết tình nhân của mình bị giam thì Thất Tùng liền đại khai sát giới. Chính thức mở ra tiên ma đại chiến cướp mĩ nhân về tay. Một đường trở về ma cung giết hết những người còn lại của Sương Phong phái bao gồm cả Cảnh Nguyên cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm này. Lý Thu sau khi được ma tôn cứu ra thì tuyên bố cùng hắn kết làm đạo lữ, trở thành ma hậu. Dưới một người trên vạn người.

    Đọc đến đây Lâm Chấn đã rất tức giận. Tại sao nhân vật chính thụ lại chọn ma tôn? Sư tôn của hắn tốt như vậy thà hy sinh chính mình cũng không để hắn phải chịu bất kỳ thương tổn gì tại sao hắn lại không biết? Tác giả viết kiểu máu chó quá. Cậu nuốt không trôi cục tức này bèn vào chửi tác giả.

    Chửi xong rồi cảm thấy có chút đói bụng. Làm chút đồ ăn, ăn uống no nê rồi lên giường đi ngủ. Bởi vì mai cậu còn có buổi phỏng vấn.

    Đợi đến lần thứ hai mở mắt ra chính là trần nhà có chút khác. Đầu cậu tự hỏi chủ nhà mới đổi thiết kế trần nhà hả ta? Lúc cậu ngồi dậy nhìn xung quanh một lượt liền ngỡ ngàng ngơ ngác suýt nữa thì bật ngửa luôn. Xung quanh một chút liền không giống với bố trí căn phòng của cậu a. Khung cảnh không giống thì thôi đi liền quần áo cũng đổi luôn là thế nào? Nhất định là cách cậu thức dậy không đúng. Đúng vậy. Bình tĩnh nằm xuống lần nữa rồi tỉnh lại biết đâu lại có thể trở về căn phòng của chính mình. Vì thế cậu liền nằm xuống một lần nữa nhắm mắt lại và chờ đợi. Một lúc thật lâu cậu lại mở mắt ra.

    Cậu muốn chửi tục một câu! Cậu gặp quỷ đánh tường hay gì? Vẫn là căn phòng đó. Trời ạ!
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2021
  3. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 2: Hệ thống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi đã.. hắn cầm y phục trên đùi lên lật qua lật lại xem xét. Mắt hắn đột nhiên tròn xoe. Hắn nghĩ ra vấn đề rồi! "Xuyên.. xuyên không rồi!" Ôi trời. Hắn xuyên không! Xuyên không a! Là xuyên không đó! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần! Aaaaaaaa. Như thế nào mà cái 'vận may' khỉ gió này đột nhiên rớt xuống đầu hắn vậy? Hắn không chấp nhận có được không? Hắn tức! Hắn muốn lật bàn! Ai nói cho hắn biết bây giờ hắn cần làm gì đi? Hu hu.. Chẳng lẽ ngồi bụm mặt khóc như con gái đến tuổi gả chồng? Sau khi thức dậy liền phát hiện mình xuyên không thì phải làm sao? Online chờ gấp! Rất gấp a!

    Từ từ nếu đã xuyên không thì nên nhìn cái mặt của nhân vật mình xuyên vào cái đã. Nghĩ như vậy hắn liền tìm đến chiếc gương đồng trong phòng cách đó không xa. Ôi trời ơi! Tưởng không sốc mà sốc không tưởng! Khuôn mặt này chẳng khác lúc trước là bao nhưng.. vì cái gì mà da của chủ nhân thân thể này trắng mịn còn muốn so với nữ tử còn muốn trắng hơn. Song đôi mắt bồ câu có chút non nớt như tiểu hài tử, còn môi hồng răng trắng. Mẹ tôi ơi. Chủ nhân của thân thể này nữ phẫn nam trang đấy à?

    Vào lúc Lâm Chấn còn đang cảm thán mình xuyên vào một thân thể.. hừm.. nói sao đây nhỉ? Hắn cũng không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để miêu tả luôn.. ừm. Nếu nói là nữ thì cũng chưa hẳn. Chỉ là gương mặt này cũng chưa đến mức được nói là nữ tính. Nhưng mà, nếu chỉ nhìn mỗi gương mặt thôi thì người khác cũng có thể lầm hắn là nữ nhân a. Chỉ là có hơi.. non nớt? Cái kiểu như chưa dậy thì thành công ấy.. Cũng may, phía dưới hắn còn có tiểu huynh đệ.. Nếu không.. chậc thì trong đầu hắn vang lên giọng nói: "Chào ký chủ. Hân hạnh được làm quen."

    Lâm Chấn quay đầu lại nhìn xung quanh. Không có ai mà. Chẳng lẽ hắn nghe nhầm.

    Hệ thống như nghe được tiếng lòng của hắn trả lời: "Ngài không nghe lầm đâu. Xin được giới thiệu tôi là hệ thống của ngài."

    Lâm Chấn: "..."

    Hệ thống thấy hắn không đáp lại đang định offline thì hắn đột nhiên lên tiếng: "Ngươi xuất hiện từ khi nào?"

    Lần này đến lượt hệ thống: "..."

    Nhưng qua một lúc nó liền trả lời: "Từ lúc ngài tỉnh dậy."

    Vừa trả lời xong nó liền bị tiếng hét trói tai đến nỗi nó muốn điếc luôn: "Vậy tại sao ngươi không cho ta biết là ta đã xuyên không? Hả? Còn hại ta tưởng mình gặp phải quỷ đánh tường."

    Hệ thống: "..."

    Im lặng là vàng. Nó đâu có ngu. Mấy vị ký chủ lần trước nó phục vụ phát hiện mình xuyên không nó bị ăn chửi te tua. Rút kinh nghiệm òi. Kinh nghiệm là một phần tất yếu trong công việc mà. Ký chủ cũng không thể trách nó được.

    Lâm Chấn gào thét xong thì thôi cũng không thể trách tội hệ thống được, đúng không? Vả lại tính chấp nhận của hắn cũng cao. Chỉ sau khi gào thét xong thì ổn rồi. Lâm Chấn tự nhận mình rất rộng lượng.

    "Ta vẫn là nên tìm hiểu về thế giới mà ta đang ở thôi.." Qua một lúc Lâm Chấn vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc mà nói.

    Hệ thống: "Cái này tôi biết nè. Ký chủ hiện tại đang xuyên vào bộ tiểu thuyết Ma tôn bá đạo yêu ta." Hệ thống đang nói được một nửa liền im bặt.

    Lâm Chấn: "..."

    Qua một lúc hắn gọi: "Hệ thống? Ngươi có đó không?" Nhưng hệ thống không có trả lời hắn.

    Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng nói vọng vào: "Ngươi tỉnh rồi sao? Sư tôn vào nhé?"

    Lời nói vừa dứt liền đẩy cửa đi vào. Lâm Chấn ngờ ngợ. Hắn thăm dò hỏi: "Sư tôn? Ta là ai?"

    Người trước mặt liền hỏi lại: "Tiểu Vũ ngươi bị sao vậy? Là rơi xuống hồ nước nên đầu óc hay thân thể còn chỗ nào không khoẻ ư?" Chẳng lẽ, hắn bị thất tâm phong? Không đúng. Bộ dạng này không giống người bị thất tâm phong. Y nghĩ lại. Không giống.

    Hắn điếng người. Còn đang vui mừng vì mình là người xuyên qua có bàn tay vàng là biết trước tình tiết. Hắn còn đang định cười lớn một trận. Ai ngờ ông trời không hề cho hắn cơ hội đó. Ông trời ông thật độc ác.

    Người hắn xuyên vào còn ai vào đây ngoài cái tên Lâm Vũ nữa. Ừ thì cùng họ đấy. Nhưng mà hắn là kẻ đầu tiên chết sau khi ma tôn Thất Tùng xông vào Sương Phong cứu mĩ nhân. Hắn cũng là đồ đệ của Cảnh Nguyên. Người ta thì xuyên thành nam chính có bàn tay vàng nghịch thiên, còn hắn? Ha hả. Hắn xuyên thành người qua đường chỉ xuất hiện trong một chương đã ngỏm củ tỏi. A phi phi. Ta nhổ. Nếu biết trước như vậy thì ta thà xuyên thành thái giám còn hơn. Từ từ, thái giám sẽ bị thiến. Huhu bị thiến thì còn gọi là nam nhân sao? Có cái rắm ấy! Nhưng mà nhưng mà, ông trời ơi sao lại bất công với tôi như vậy chứ? Tôi là con ghẻ của ông, đúng không? Đúng không? Aaaaaaaaaa. Điên quá. Nếu đã cho hắn xuyên không thì ít ra cũng phải xuyên thành nhân vật 'bình thường' một chút. Đằng này lại..

    Nhớ lại kết cục của mình trong nguyên tác. Ha hả. Thôi xong. Tay vẫy tạm biệt cuộc đời.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2021
  4. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 3: Nhiệm vụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ha ha.. Biết ngay là ông trời không cho hắn cơ hội tốt như vậy mà. Nội tâm của Lâm Chấn.. a phi phi Lâm Vũ bây giờ đang gào thét: Ông trời ta là con ghẻ của ông đúng không? Đúng không? Cả mụ phù thủy tác giả nữa? Hắn muốn lật bàn! Mặc dù cái bàn không làm gì hắn. Ha ha..

    Mải nghĩ ngợi nên hắn không hề chú ý đến trong phòng còn có người. Lúc này Cảnh Nguyên cũng chả hiểu hắn suy nghĩ cái gì mà nét mặt biến hóa liên tục. Y chỉ thấy đồ đệ này của y có chút.. ừm đáng yêu.

    [Ting ting.

    Độ hảo cảm: 10

    Độ lạnh nhạt: -5

    Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]

    Đang lúc Lâm Vũ còn đang ở trong đầu định lôi 18 đời tổ tông nhà tác giả ra chửi một lượt thì tiếng khua chiêng múa trống ở trong đầu vang lên. Hắn mới ngớ người. Trong phòng còn sư tôn nữa! Hệ thống ngươi được lắm! Cư nhiên đào hố ta. Đợi ta đối phó với y xong xử lý ngươi thế nào.

    Hệ thống tỏ vẻ lo lắng.

    "Ha ha.. Sư tôn đồ nhi thất lễ mong người lượng thứ." Lâm Vũ cố gắng nặn ra nụ cười xã giao. Ôi mẹ ơi! Hắn hiện giờ khẳng định nhìn mặt hắn vô cùng cứng nhắc luôn ó trời. Sợ hãi ing. Nhưng mà hắn vẫn phải ứng phó với nam phụ trâu bò này đã. Vì thế hắn nói: "Sư tôn mời người ngồi."

    Bây giờ hắn mới chú ý đến người sư tôn này trong phòng. Một thân bạch y trắng thuần, hoa văn được thêu như ẩn như hiện, bạch phát dài thả lỏng chỉ dùng sợi dây màu đỏ cột ra sau ót. Trán cao, mày kiếm. Mắt phượng hai mí có nếp gấp hẹp dài, đuôi mắt xếch lên tựa như lúc tức giận chỉ cần liếc một cái có thể giết người. Con ngươi linh động màu vàng, lông mi dài cong vút như chiếc quạt. Mũi cao, môi mỏng, da trắng.

    Nhan sắc thế này tác giả cho đai mới tiếc chứ. Anh tuấn phi phàm ư? Không được. Cái nhan sắc này mà dùng từ thế thì không ổn. A! Đúng rồi. Vẻ đẹp này tựa như một bức tranh. Khiến cho con người nhìn một cái thật khó mà quên được. Hắn vo cằm thưởng thức vẻ đẹp trước mặt. Trong đầu âm thầm đánh giá.

    Đương lúc đắm chìm trong suy nghĩ của mình Lâm Vũ nghe thấy Cảnh Nguyên thần sắc lo lắng, hỏi: "Tiểu Vũ ngươi bị sao vậy?"

    "Hả? Con? Con bình thường.." Vừa dứt lời thì miệng có vị ngọt, còn có chút.. tanh. Đưa tay ra quệt thì hắn chút nữa đã té xỉu. Cư nhiên là ngắm trai đến nỗi chảy cả máu mũi ư? Thật không có tiền đồ!

    "Ha ha con không sao đâu, sư tôn người đừng lo lắng." Lâm Vũ vừa nói vừa lấy tay lau máu mũi.

    Cảnh Nguyên thấy hắn vừa có điểm ngốc ngốc đáng yêu. Rõ ràng là chảy máu cam còn nói không sao. Y liền nói: "Nếu chưa khoẻ thì nghỉ ngơi cho tốt. Ta sẽ nói Trần An sư thúc đưa dược cho ngươi." Nói xong liền quay người ra cửa rồi hóa thành làn khói xám biến mất.

    Bỏ lại Lâm Vũ phía sau kinh ngạc. Sư tôn đã tu luyện đến cảnh giới thượng tiên rồi sao? Nhưng hắn cũng không có để ý nhiều. Nghĩ đến hệ thống, liền quay trở lại giường. Thấp giọng gọi: "Hệ thống?"

    Hệ thống: "Ký chủ ngài gọi tôi?"

    Lâm Vũ: "Ta hỏi ngươi. Độ hảo cảm gì đó là sao?"

    Hệ thống: "Đó là nhiệm vụ của ngài. Ký chủ nhiệm vụ của ngài là cày độ hảo cảm của Cảnh Nguyên. Làm tăng cảm giác tồn tại của mình a."

    Lâm Vũ: "Nếu không hoàn thành nhiệm vụ?"

    Hệ thống: "Sẽ bị trừng phạt bằng điện giật a." Hệ thống cười khà khà đáp: "Ký chủ tôi biết ngài không muốn dính đến chuyện này. Nhưng đây là vì bản thân ngài a. Nếu không nỗ lực sẽ chết đó."

    Lâm Vũ: "Ngươi nói sẽ có trừng phạt?"

    Hệ thống: "Phải. Điện giật cấp một nhẹ. Cấp hai trung bình. Cấp ba.. khà khà.. Rất nặng. Nhưng ngài yên tâm chỉ có chống đối nhiệm vụ mới bị giật đến cấp ba thôi."

    Lâm Vũ: "..."

    Hắn lại muốn lật bàn. Tiện thể hắn muốn đánh giá một sao! Hệ thống chắc chắn là biết hắn đang định từ chối nhận nhiệm vụ đây mà. Nhìn hắn nhỏ bé đáng thương biết bao. Bất lực quá.

    Không sao. Không phải là cày độ hảo cảm thôi à? Dễ ợt. Hắn làm được.

    Lâm-bị giai cấp tư bản là hệ thống ép buộc làm nhiệm vụ- Vũ cảm thấy mình thật vĩ đại. Khóc thút thít.

    Từ từ. Tác giả hình như rất thích tu chân giới thì phải? Hầu hết mấy cảnh nói đến tu chân tác giả đều miêu tả tỉ mỉ. Sương Phong phái chia làm sáu trụ, trong đó có ba trụ chính đứng đầu lần lượt là kiếm tu, đan dược, và cuối cùng là y thuật. Dưới các trụ chính sẽ có sáu trụ phụ. Người đứng đầu thường là những nhân vật tai to mặt lớn, mà hắn lại là kiếm tu. Kiếm tu thì thôi, lại còn là 'phế vật'! Khóc không ra nước mắt.

    Nhưng mà, hiện giờ đổi lại là hắn- thiên tài của thế kỷ 21.. à nhầm 22 đã xuyên tới đây thì nhất định phải khác chớ. Lâm Vũ quẹt mũi. Hắn phải tin tưởng chính mình nhất định sẽ cứu vớt sư tôn, thay đổi cuộc đời a.

    Sư tôn có ta ở đây rồi người cứ yên tâm đi. Lý Thu gì đó cút ra xa. Ma tôn gì đó cũng cút ra xa. Còn nữa, cốt truyện đại thần gì đó cũng cút đi.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2021
  5. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 4: Hình phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Vũ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, mang theo nghi ngờ hỏi hệ thống: "Ể? Lúc nãy tại sao ngươi đang nói tự nhiên im bặt vậy hả?"

    Hệ thống: "Tôi cũng đâu có muốn đâu. Là do hết pin chứ bộ."

    Lâm Vũ thấy vậy thì không hỏi nữa. Hắn dù sao cũng đã đến đây rồi chi bằng ra ngoài xem thế nào. Dù sao ở đây cũng là cổ đại không có mấy tính, không có tivi, càng không có điện thoại. Àiiiiii. Ngày trước hắn cũng tò mò a. Không biết ở cổ đại, tu chân.. không có những thứ đó để giết thời gian thì bọn họ sẽ làm gì? Cái đầu nho nhỏ chứa đầy nghi ngờ lớn lớn. Cuối cùng tò mò hại chết mèo a. Giờ thì hắn xuyên không rồi. Hắn còn chưa có hỏi tại sao hắn lại xuyên không được nhỉ?

    Vì thế.. "Hệ thống tại sao ta lại xuyên không?"

    Hệ thống: "..."

    Tôi là hệ thống cứu vớt người qua đường chứ có phải google đâu, nhưng nó cũng rất thân sĩ mà trả lời: "Chết."

    Lâm Vũ ngạc nhiên: "Ta đang ngủ mà. Tại sao lại chết?" Cầu vồng hỏi chấm vút ngang qua đầu hắn.

    Hệ thống: "Đột tử trong khi ngủ." Thì nó cũng đâu thể nói là 'trong lúc ký chủ ngủ tôi đã mang ngài đến nơi này' đúng không?

    Lâm Vũ: "..."

    Hắn thấy vẫn là nên ra ngoài xem xét thì hơn. Cứ như này thì số lần hắn ba chấm với hệ thống sẽ được tính theo cấp số nhân mất.

    Vì hắn là đồ đệ của tôn thượng cho nên được ở cùng nơi với y. Các sư huynh khác đã xuống núi rèn luyện. Vì thế chỉ còn lại một vài người cùng hắn và Lý Thu. Vừa bước ra ngoài tiểu viện của mình. Hắn bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ ngây người. Mấy vị sư huynh ở trên núi cùng với hắn đang quỳ thẳng lưng trước tiểu viện của hắn a. "Hệ thống chuyện gì vậy?"

    Hệ thống: "Là vì ngài bị rớt xuống hồ Tẩy Tủy nên Cảnh Nguyên bắt bọn họ quỳ ở đây."

    Nói đến cái hồ này thì cũng thật đáng sợ. Công dụng như tên: Tẩy Tủy. Dùng cho đệ tử nhập môn, có công dụng tẩy sạch trước khi bái sư, mà lũ trẻ ranh này như thế nào hại nguyên chủ như thế? Nguyên chủ hẳn là.. đi đời nhà ma rồi hắn mới xuyên vào nhỉ? Tội nguyên chủ quá. Ở trong lòng mặc niệm cho chủ nhân thân thể này một giây Lâm Vũ mới tiến đến chỗ của bọn họ. Hắn cố tỏ ra hòa nhã nhất có thể mà nặn ra một nụ cười, nói: "Các vị sư huynh làm sao lại quỳ ở đây? Mau mau đứng lên về phòng đi."

    Lâm Vũ nghĩ nói như vậy thì bọn họ không để ý nữa mà đứng dậy về phòng luôn. Ai ngờ người thứ hai từ phải sang trái đột nhiên nói: "Hừ! Ngươi đừng giả nhân giả nghĩa. Thấy chúng ta bị sư tôn phạt nhất định là ngươi rất vui chứ gì?"

    Lâm Vũ: "..."

    Hắn? Vui? À mà khoan. Theo trí nhớ của nguyên chủ thì người này là lục sư huynh Lãnh Dật nhỉ. Cũng không biết nguyên chủ não có bị úng không mà tự nhiên đi cùng với mấy người như này. Không đấu lại bọn họ mà còn chết sớm. Mặc niệm lần thứ hai. Hắn đáp: "Không có việc gì. Không phải bây giờ ta đang sống sờ sờ đây sao? Các người cũng không cần chịu phạt. Nhanh lên, đi về đi."

    Lâm Vũ nói xong liền rời đi. Mà không phát hiện ở gần đó Cảnh Nguyên đang che giấu khí tức. Đợi hắn đi rồi y mới bước ra từ đằng sau cái cây gần đó như có điều gì suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn.

    Rời khỏi tiểu viện của mình. Trên đường gặp các sư huynh sư tỷ đều hỏi hắn có bị gì gì không hay có cảm thấy chỗ nào không khoẻ. Hắn đáp: "Ta rất tốt. Làm phiền mọi người quan tâm rồi." Cứ như vậy cũng không phải là cách. Lâm Vũ liền triệu hồi kiếm của mình ra phi hành. Sướng quá đi. Đây là lần đầu tiên hắn chân thực cảm thấy mình đã xuyên không. Thường thì chỉ thấy trong phim cảnh này. Mà bây giờ hắn đang thử nghiệm nè. Oa.

    Nhìn từ trên cao xuống có vẻ hơi sợ ha? Nhưng không sao. Hắn đâu có chứng sợ độ cao đâu. Nên là cứ thoải mái đi hihi.

    Ngự kiếm phi hành đến chiều muộn mới về. Đến khi hắn định về tiểu viện thì.. Á. Sao đám sư huynh kia vẫn còn ở đó? Bọn họ định quỳ mấy ngày nữa? Vì vậy mà Lâm Vũ thu lại cánh tay đang tính đẩy cửa và cái chân đang định bước vào của mình. Hắn cân nhắc một chút rồi bước nhanh qua bên kia nói: "Này này. Không phải ta đã nói mấy người về đi à? Sao còn ở đó?"

    Lần này đám người kia trực tiếp lơ hắn đi. Không nói cũng không có hành động.

    Vì thế, hắn chỉ có thể nói: "Mấy người không định ăn cơm sao?"

    Đám người đang quỳ: "..."

    Bọn họ rất muốn a. Từ trưa tới giờ đã ăn gì đâu. Nhưng mà bọn họ ghét cái tên Lâm Vũ này. Vì thế bọn họ sẽ không nói gì hết.

    Lâm Vũ thấy bọn họ không thèm để ý đến mình thì quay người đi về phía nhà ăn. Ta chẳng rảnh để ý mấy người. Ta đi ăn cơm.

    Đám người đang quỳ: "..."

    Ê này kịch bản không phải như vậy đâu. Chẳng phải ngươi nên quay lại túm từng người đứng dậy rồi kéo đến nhà ăn sao? Hoặc là nói'các ngươi không ăn ta cũng không ăn' sao? Kịch bản đâu rồi? Ê này. Cứ vậy mà đi rồi?

    Đợi 2khắc sau bọn họ thấy hắn bê về một sọt đồ. Hình như bên trong còn có đồ ăn thì phải. Liền âm thầm nuốt nước bọt. Lâm Vũ mở nắp ra bày từng món lên bàn. Bọn họ liền chảy nước miếng. Thơm quá. Cùng lúc đó tiếng bụng réo liên tục. Nhưng bọn họ vẫn không đến đó được, còn vài canh giờ nữa là kết thúc hình phạt rồi..

    Lâm Vũ bày xong liền đi vào trong viện. Đến cửa liền quay lại, đứng nhìn bọn họ đang ăn. Mà hắn không biết ở căn phòng nào đó có người đang ngồi quan sát bọn họ qua linh lực tạo thành tấm kính. Y khẽ cười.

    Cùng lúc đó:

    [Ting ting

    Độ hảo cảm: 15

    Thỉnh ký chủ cố gắng hơn nữa.]

    Lâm Vũ vẻ mặt ngơ ngác. Sao hắn lại quên mất chuyện này nhỉ?

    Lâm Vũ: "Hệ thống ngươi không thể đổi nhạc nào nhẹ nhàng hơn một chút sao?"

    Hệ thống ở trong đầu hắn tỏ vẻ đáng thương: "Tôi cũng đâu có muốn. Ngài phải đạt 50 điểm độ hảo cảm của Cảnh Nguyên mới được."

    Lâm Vũ thở dài, thật dài a.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2021
  6. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 5: Trong truyện sẽ luôn có cảnh đang ngủ vắt lưỡi mà bị tập kích.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Vũ đứng ở cửa hoang mang. Lẽ nào sư tôn ở gần đó nhìn thấy một loạt hành động của hắn?

    "Hệ thống lúc nãy ngươi chắc chắn là không thấy sư tôn ở gần đấy chứ?"

    Hệ thống cũng có biết gì đâu trời. Nó chỉ có nhiệm vụ bảo vệ ký chủ thôi. Làm hệ thống cũng chả sung sướng gì.

    Nghĩ như vậy, nhưng nó rất thân sĩ mà đáp: "Không có, thưa ký chủ. Hay là ngài nghĩ nhiều rồi nên về nghỉ ngơi đi. Tôi cũng mệt rồi. Oáp.."

    "Ngươi định làm gì?" Lâm Vũ thấy nó ngáp liền hỏi.

    Hệ thống: "Tôi cũng đi ngủ. Ngài đừng tưởng hệ thống chúng tôi làm việc suốt ngày. Thực ra chúng tôi cũng cần nghỉ ngơi như con người các ngài cần ăn để sống vậy."

    Nó nói xong cũng không cho Lâm Vũ trả lời liền trực tiếp ngắt kết nối.

    Đối với bản thân có hệ thống như vậy Lâm Vũ bày tỏ mình muốn khiếu nại! Hắn quay về phòng đóng cửa lại. Lao lên giường cọ cọ cái chăn thân mến. Một lát liền ngủ. Trước khi ngủ cũng không quên nguyền rủa: Hệ thống chúc ngươi ỉa chảy suốt đời.

    Lúc này đây, bên phía Cảnh Nguyên. Y vẫn ngồi trước tấm kính linh lực của mình tạo ra nhìn chằm chằm vào cái con người đang ôm chăn chổng mông lên trời mà ngủ kia. Lâm Vũ thay đổi quá nhiều. Hoạt bát hơn, biết để ý đến người khác hơn.. ừm đáng yêu hơn. Trước kia, hắn có vẻ yếu đuối, nếu bị bắt nạt sẽ không nói không rằng một mình chịu đựng. Thấy người bắt nạt mình bị bắt nạt lại sẽ không giúp mà còn cười trong lòng. Đúng hơn thì là ích kỷ. Trước kia lúc hắn và y gặp nhau. Hắn sẽ né tránh, nhưng biểu hiện sáng nay lại khác. Mời y ngồi ư? Ha ha.. Chuyện đó hoàn toàn không có khả năng.

    Y đúng là suy nghĩ nhiều. Nói đúng hơn là y nghi ngờ hắn. Một người liền có thể bị rơi xuống hồ mà thay đổi nhiều như vậy sao? Ha.. Gió bên ngoài tiểu viện của Cảnh Nguyên đột nhiên thổi mạnh. Y nhìn ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo đi vài phần. Dùng tay phất một cái, tạo thành một người mặc hắc y, y giữ nguyên tư thế mà đưa một tia linh thức vào nhân bản hắc y. Sau khi làm xong hết thảy, y lại nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt đang ngủ đến chảy nước miếng kia. Đừng làm ta thất vọng.

    Nửa đêm đang ngủ ngon lành phở mà có người phá hỏng thì nhất định phải đánh cho hắn tơi bời hoa lá. Lâm Vũ chính là người như vậy. Chính xác là hắn đang ngủ. Hệ thống thu được thông tin có người tập kích hắn, liền giật điện ba lần cấp một để gọi hắn dậy. Hắn lại muốn chửi tục rồi. Thằng điên nào to gan phá giấc ngủ của ông? Nhất định là chán sống rồi!

    Mở mắt ra nhìn liền thấy một người có thân hình cao lớn đang đứng trước giường hắn. Ôi mẹ ơi, hắn được trải nghiệm cảnh chỉ có ở trong phim nè. Rất vinh dự được đón tiếp ngài nha. Không được chửi tục. Không được chửi tục. Không được chửi tục. Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói! Thằng điên! Hơn nửa đêm rồi không ngủ được thì cũng đừng có ăn no rửng mỡ đi tập kích người ta như thế chứ. Ngươi không ngủ nhưng ta muốn ngủ có được không? Nhanh nào, tới nhanh chút, giải quyết sớm ta còn ngủ.

    Hắc y nhân thấy hắn dậy liền nhanh chóng ẩn thân.

    Hắn liền phối hợp mà ngồi dậy trong lúc đầu bù tóc rối mà ngáp một cái. Đi ra khỏi phòng, quay về hướng nhà xí. Chưa đi được ba bước, hắc y liền ở sau hắn xuất chiêu. Lâm Vũ cười khẩy. Ha.. Đánh lén à? Chơi bẩn như vậy? Hắn cũng không nghĩ nhiều, nghiêng người tránh khỏi. Hắc y nhân cũng không vì hắn tránh mà buông tha, có dấu hiệu đuổi cùng giết tuyệt. Lâm Vũ nghĩ: Chẳng lẽ trên người hắn có bí mật gì à? Ra tay ác độc như vậy? Hai người, một đuổi một chạy cứ như thế. Cho đến khi..

    "Dừng dừng.. hộc hộc.. Huynh đệ ngươi.. ngươi là do ai phái tới?" Đến khi hắn không chạy được nữa, tất cả đồ đạc xung quanh đã hỏng hết rồi. Cả cái giường thân mến cũng cứ thế mà bị bổ làm đôi.

    Hắc y nhân không nói gì nhưng động tác trên tay đã ngừng lại. Lâm Vũ thấy vậy thì thở phào. Phù chạy mệt quá. Cơ thể này cũng yếu thật. Hắn quyết tâm sau này sẽ cải tạo thân thể này cho tốt mới được. Nghĩ như vậy liền ngẩng đầu nhìn vào hắc y nhân. Chỉ thấy người trước mặt đang cầm kiếm bổ tới. Hắn liền trợn tròn mắt, tay chân cũng cứng nhắc tại chỗ, động một chút cũng không thể. Đương lúc Lâm Vũ cho rằng mình sắp đi đời nhà ma rồi lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của người nào đó. Y nói: "Kẻ nào chán sống mà động đến người của Sương Phong phái vậy?" Lâm Vũ đưa mắt về phía tiếng nói phát ra. Hắn liền nhìn thấy Cảnh Nguyên bạch y trắng thuần xuất hiện, y phất tay hắc y nhân kia liền bay một cái đập lưng vào tảng đá. Hóa thành khói trắng biến mất.

    Lúc này Lâm Vũ mới hoàn hồn. Cảnh Nguyên thấy y ngơ ngác liền mang thần sắc nghiêm túc. Lẽ nào là y thật sự nghĩ nhiều? Lâm Vũ không phải là do ma tôn phái tới nằm vùng?

    Nghệ thuật ngụy trang là gì? Chính là trong đầu nghĩ đến vấn đề này nhưng bên ngoài vẫn phải ứng xử cho phù hợp với hoàn cảnh. Tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng y cũng không thể nào viết hết lên mặt được, đúng không? Vì thế Cảnh Nguyên tiến đến gần Lâm - vẫn còn đang hoảng sợ- Vũ, thần sắc ôn nhu hỏi: "Tiểu Vũ ngươi không bị thương chứ? Tiểu viện của ngươi không ở được nữa rồi."

    Lúc này Lâm Vũ mới bừng tỉnh. Nhìn xung quanh lại nhìn đến con người trước mặt. Có một loại cảm xúc không nói lên lời. Hoảng sợ.. lúng túng.. hai cảm giác này cái sau đè lên cái trước, hòa quyện vào nhau tạo nên sự bất an mãnh liệt. Phải. Hắn chính là sợ chết. Hắn cứ nghĩ mình xuyên đến đây chỉ cần cày độ hảo cảm của sư tôn, cố gắng né tránh cốt truyện là được.. Lần đầu tiên Lâm Vũ cảm nhận được hắn không phải là nhân vật của tiểu thuyết chỉ được miêu tả với vài dòng ngắn ngủn. Con người ở đây hoàn toàn bằng xương bằng thịt. Nhìn lại những vết thương do tránh không được mà bị cứa vào. Đau. Còn đang chảy máu. Lâm Vũ mới ý thức được hắn cần phải có một cái đùi để ôm.

    Lâm Vũ run run vươn tay ra bám lấy tay áo của Cảnh Nguyên, nắm chặt: "Sư tôn ta.. sợ đau.." Nói xong liền run rẩy đến lợi hại mà nép vào ngực người kia. Cảnh Nguyên sững người. Y không nghĩ tới đã dọa cho nhóc con này sợ hãi tới vậy. Dù đang sững người nhưng y vẫn là ôm lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của hắn. Nhẹ giọng nói: "Đừng sợ. Ta ở đây."

    Hắn nhẹ nhàng gật đầu.

    "Sư tôn đưa ngươi về."

    Hắn vẫn không đáp. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2021
  7. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 6: Bàn luận về nhân sinh sau này

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh Nguyên bế ngang người Lâm Vũ, nhìn người đã ngất đi trong tay thật lâu. Lẽ nào là y thật sự nghĩ nhiều? Lắc lắc đầu. Y đưa hắn trở lại nơi ở của y. Đặt hắn nằm trên giường, ngồi xuống nhìn gương mặt đẹp đẽ non nớt của hắn. Gương mặt nhỏ nhắn khi ngủ vô cùng an tĩnh. Tại sao chỉ qua một lần ngã xuống hồ mà ngươi lại thay đổi nhiều như vậy? Y đưa tay lên vuốt sợi tóc đang dính vào mặt hắn sang một bên. Lúc đang định rút lại thì tay hắn đột nhiên vươn ra nắm lấy tay y. Y giật mình nhìn vào khuôn mặt đang nhíu chặt mày kia. Dường như Lâm Vũ gặp ác mộng, móng tay cấu chặt lấy tay y. Miệng còn không ngừng gọi gì đó.

    Lâm Vũ ở trong mơ nhìn thấy cảnh mình đang ở bệnh viện, bà nội hắn đang nằm trên giường, bác sĩ nói bà không cứu được nữa. Lâm Vũ bước tới giường bệnh, bà nội liền đưa tay ra quệt đi nước mắt rơi trên mặt hắn. Bà nói: "Không được khóc. Mới có vậy mà đã khóc thì sau này làm sao mà gánh vác được trách nhiệm?"

    Lâm Vũ không nói gì, chỉ thấy đôi vai hắn run lên và một chút tiếng nấc nho nhỏ. Bà nội đi rồi. Hắn chỉ còn lại một mình trên thế gian này..

    Cảnh Nguyên đứng trên ngọn núi cao, đối diện với mặt trăng tròn mà sáng. Góc áo y phiêu dật bay nhưng không hiểu sao nhìn bóng lưng có chút cô tịch..

    Sáng hôm sau, vì ánh sáng chiếu vào mắt quá chói nên Lâm Vũ mơ màng tỉnh dậy. Vì vội vàng nên động tới vết thương trên người khiến "xì" một tiếng. Xỏ giày vào và đi xung quanh. Không có lấy một bóng người. Vào lúc hắn vừa quay người lại thì mặt đập vào thứ gì đó cứng cứng. "A ui" một tiếng liền mở mắt nhìn xem thứ gì to gan dám chắn đường hắn. Đang định chửi cho một trận thì nghe có người nói: "Sao lại chạy lung tung rồi? Ngươi đã bôi thuốc chưa?"

    Lâm Vũ giật mình, lùi lại phía sau, cúi người có lễ, đáp: "Đa tạ sư tôn quan tâm. Đệ tử sẽ bôi ngay." Hắn nói rồi di chuyển đến căn phòng mình ngủ dậy. Cảnh Nguyên cũng vào theo, trong lúc đợi hắn súc miệng rửa mặt y đã bày ra một bàn thức ăn nóng hổi. Lâm Vũ đã xong, hắn đang định nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi thì y nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi bật cười.

    Lâm Vũ: "..."

    Ngơ ngác không hiểu gì luôn. Bộ trên mặt hắn dính cái gì hả? Mắc gì cười?

    Cảnh Nguyên thấy vẻ mặt đó của hắn, liền cố gắng nhịn cười nói: "Ngươi định ra ngoài với bộ dạng này?"

    Lâm Vũ: "Sư tôn. Người đừng cười nữa. Ta làm sao mà không thể ra ngoài chứ?"

    Cảnh Nguyên thấy hắn hỏi như vậy thì càng cười: "Tóc."

    Lâm Vũ vẻ mặt ngơ ngác: "Hả? Tóc?" Hắn bây giờ mới hiểu ra. Hắn không có buộc tóc a. Kiếp trước hắn để tóc ngắn, có bao giờ buộc đâu. Tự nhiên xuyên đến nơi này, hắn cũng quên mất đây là giới tu chân, để tóc dài a.

    Lâm Vũ vẻ mặt ỉu xìu nói: "Ta không biết buộc tóc."

    Lời vừa nói xong thà không nói còn hơn, bởi vì Cảnh Nguyên còn cười to hon cả lúc nãy. Sao y phát hiện đồ đệ này của y vừa ngốc ngốc vừa đáng yêu vậy chứ. Được rồi, cũng không thể đứng cười cả buổi chứ. Vì thế y kéo hắn tới bàn giúp hắn buộc tóc. Nhìn tóc mình được y buộc cùng kiểu, Lâm Vũ ngẩn người. "Rất đẹp a. Sư tôn người có thể dạy ta không?"

    Y đáp: "Có thể. Nhưng trước đó ngươi phải ăn sáng."

    Lâm Vũ vui vẻ bước tới bàn nói: "Được." Sau đó hắn thấy y không ăn, chỉ ngồi nhìn hắn, liền hỏi: "Sư tôn sao người không ăn?"

    Cảnh Nguyên chọc vào cái má phồng như bánh bao của hắn nói: "Ta đã tích cốc."

    Hắn thấy y nói vậy liền không nhiều lời nữa mà ăn hết. Ăn xong hắn nói với y hắn định về tiểu viện, y liền nói: "Ngươi muốn về đó. Chưa kể nó thảm đến không nỡ nhìn. Theo ta biết thì chẳng có ai sẽ chịu cho ngươi ở cùng đâu ha? Ngươi vẫn muốn quay về đó?"

    Lâm Vũ: "..."

    Nhìn vẻ mặt như ăn mướp đắng của hắn. Y che miệng cười, nói: "Cứ ở lại đây không phải tốt hơn sao?"

    Sau khi suy nghĩ, hắn nghĩ mình cũng phải cày độ hảo cảm của y. Ở đây sẽ tiện hơn cho việc hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế liền vui vẻ đồng ý.

    [Ting ting

    Độ hảo cảm: 20

    Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]

    Hắn nghĩ đến kẻ gây ra việc này, liền nguyền rủa: "Hắc y nhân chết tiệt hại ta không có chỗ ở. Nguyền rủa ngươi bị ỉa chảy suốt đời."

    Cảnh Nguyên chảy mồ hôi. Có cần phải như vậy không?

    Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại. Đúng là chuyện này là do y gây ra. Mà cũng tại tiểu đồ đệ này của y, sớm không bất thường, muộn không bất thường. Lại chọn đúng lúc này để bất thường!

    Đôi lời của tác giả:

    Tác giả: Ủa anh? Tôi cũng bất lực lắm trước ông con rể này- thở dài ing
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng hai 2022
  8. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 7: Lời thách đấu của Việt Vân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tháng rồi! Hai người đã ở cùng nhau một tháng rồi! Mọi thứ đều ổn: Ăn, ở, tắm. Tất cả đều ok. Chỉ ngoại trừ việc mỗi buổi sáng xảy ra làm Lâm Vũ cắn áo khóc ròng ra thì tất cả đều OK!

    Buổi sáng ngày thứ hai, Lâm Vũ vẫn còn đang ngủ ngon lành phở chỉ là.. lúc hắn mở mắt ra thì..

    "Áaaaaaa.." Giật mình ngồi dậy. Lâm Vũ nhìn người mình chỉ mặc mỗi nội y còn.. còn đang ôm sư tôn?

    Cảnh Nguyên đang ngồi đọc sách thấy hắn tỉnh dậy liền cười thầm trong lòng. Tiểu miêu ngốc.

    Lâm Vũ: "Sư tôn t-tướng.. ngủ của ta xấu vậy à?"

    Cảnh Nguyên mặt không đổi sắc: "Nửa đêm ngươi quay sang ôm chặt lấy ta không buông. Còn nói mớ cái gì mà nương tử.. còn đạp tung chăn nữa. Hại ta không ngủ được. Ngươi nói xem."

    Bây giờ nhìn miệng của Lâm Vũ có thể nhét vừa một quả trứng luôn. Hắn.. hắn ngủ ngoan lắm mà. Chắc chắn là do tướng ngủ của thân thể này. Đúng! Chỉ có thể là thân thể này. Nhưng dù sao bây giờ người sử dụng thân thể này hiện giờ là hắn a. Vì vậy.. "Sư tôn đồ nhi thất lễ rồi. Nếu không, chi bằng.. Người ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất đi."

    Còn đang gật gù với câu trước Cảnh Nguyên suýt nữa thì đã ngã ngửa với câu sau của đồ đệ ngốc này. "Ngủ dưới đất? Ngươi chắc chắn?"

    Lâm Vũ gật đầu.

    Hệ thống ở trong đầu hắn biết hết mọi chuyện. Đã đi qua nhiều thế giới như vậy còn chuyện gì mà nó chưa thấy đâu. Âm thầm khinh bỉ Cảnh Nguyên trong lòng, nó lựa chọn im lặng.

    Khinh bỉ, khinh bỉ, phi thường khinh bỉ ngươi..

    Sáng hôm sau, Lâm Vũ lại cứng người với cảnh tượng mình nhìn thấy.. Chăn gối vẫn ở dưới đất mà hắn thì như thế nào lại nhảy lên giường người ta nữa rồi. Áaaaaaa.. Tuy sư tôn đẹp trai thật đấy nhưng hắn là hủ nam. Hủ nam a. Hủ nam. Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần! Hắn thích nữ tử a.

    Nửa tháng sau đó là những ngày như thế nào thì thôi khỏi nói đi. Dạo này hắn cứ có cảm giác có người nhìn hắn chằm chằm á. Vì sao lại nói như vậy ư? Bởi vì trực giác của hắn rất nhạy! Kiếp trước chỉ cần có người nhìn hắn lâu một chút thôi là hắn đã phát hiện rồi. Còn kiếp này thì.. hừm.. hình như kẻ đó ẩn thân thì phải.. Nghĩ đến mà nổi da gà da vịt. Sợ quá, đi ăn cho đỡ sợ. Vì thế Lâm Vũ quyết tâm đi ăn.

    Trên đường từ chỗ ở của Cảnh Nguyên xuống núi thì gặp phải bọn người Việt Vân - đại sư huynh. Vốn định lướt qua nhưng Lâm Vũ lại nhớ ra tình tiết của nhân vật này trong truyện. Vì vậy nên hắn đã trốn ở sau gốc cây nhìn.

    Việt Vân suy cho cùng thì cũng chỉ là một nhân vật phụ nhỏ thôi. Nhưng trong truyện có nhắc tới: "Việt Vân là gián điệp do ma tôn đặt vào bên cạnh Cảnh Nguyên, bởi vì thân phận con người nên sư tôn sẽ không nghi ngờ. Trước ngày đại chiến, hắn đến trước mặt Cảnh Nguyên giáp mặt bày tỏ cảm tình của mình với y. Nhưng lại bị y từ chối. Từ yêu hóa hận.."

    "Hầy, thật là.." Lâm Vũ sau khi nhớ xong kết cục của vị đại sư huynh này không khỏi thở dài một tiếng. Vì yêu mà hận. Cũng không trách được. Hắn không muốn dính vào mấy chuyện rắc rối như này vì thế sau khi nhớ lại tình tiết của nhân vật nhỏ này thì định rời đi. Chỉ là..

    "Thập thất làm sao lại thở dài vậy?" Cảnh Nguyên không biết từ khi nào xuất hiện ngay đằng sau lên tiếng làm hắn giật mình, quay người lại thì mặt đối mặt với Cảnh Nguyên. Gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của y phả vào mặt.

    Cảnh Nguyên không ngờ hắn lại giật mình đến vậy. Y ẩn thân đi theo hắn, tới đây liền thấy hắn lén lút nên nghĩ dọa hắn một chút. Ai ngờ tiểu tử này giật mình như vậy.

    Hiện giờ nhìn hắn như con mèo nhỏ dọa cho kinh sợ đến mức lông đều xù hết lên. Nhìn có chút.. buồn cười. "Ha ha ha.." Cảnh Nguyên không một chút để ý mà cười phá lên khiến Lâm Vũ luống cuống mà đưa tay ra bịt miệng y.

    Trong lúc hai người đang giằng co thì bên kia người đã chạy đến. Đầu tiên vẫn là Việt Vân còn đang kinh ngạc khi thấy thập thất sư đệ cùng với sư tôn đang làm ra hành động ám muội, hắn cố gắng che giấu đi sát khí dưới đáy mắt mà chào hỏi: "Đệ tử bái kiến Sư tôn. Không biết người và thập thất sư đệ đang đứng đây nên không qua chào hỏi. Đệ tử thất lễ."

    "Không sao. Các ngươi về luyện tập đi." Cảnh Nguyên sao có thể không cảm nhận được sát khí từ phía Việt Vân cơ chứ. Chỉ là nhiều người như vậy y cũng không tiện truy cứu. Đáp lại hờ hững xong định cùng với Lâm Vũ rời đi. Nào ngờ vừa mới quay đầu thì nghe người ở phía sau nói: "Không biết thập thất luyện tập đến đâu rồi? Có thể lĩnh giáo một chút không?"

    Người nói không ai khác ngoài Việt Vân.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2021
  9. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 8: Ngươi không đi tìm phiền phức, không có nghĩa phiền phức không tự tìm đến ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có thể lĩnh giáo một chút không?"

    Không biết sao Lâm Vũ bị phát hiện đang đứng với sư tôn sau gốc cây lại có cảm giác như học sinh Trung học bị người lớn phát hiện yêu sớm nhỉ? Còn là bắt gian tại trận không có gì để giải thích nữa?

    Nhưng đây đâu phải trọng điểm. Lạc đề. Lạc đề rồi! Trọng điểm ở đây là người ta muốn đánh ghen.. À nhầm người ta muốn đánh nhau với hắn kìa. Rồi sao? Bây giờ rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý đây?

    "Có thể." Lâm Vũ còn đang xoắn xuýt thì nghe người bên cạnh đáp. Hắn trợn mắt nhìn y.

    Cảnh Nguyên như cảm nhận được ánh mắt của hắn quay lại cười trấn an, nói: "Yên tâm đi. Vi sư tin tưởng ngươi. Chẳng lẽ ngươi định nói với bọn họ một tháng nay ngươi ở chỗ vi sư buông thả hay sao?" Nói đến câu cuối còn cố tình làm ra vẻ ủy khuất.

    Lâm Vũ nhìn gương mặt mà ngây người trong chốc lát. A! Nhất định kiếp trước gương mặt này đã cứu vớt thế giới. Nếu không tại sao có thể đẹp như vậy chứ? "C-cũng không thể nói như vậy." Có được đáp án, Cảnh Nguyên liền mỉm cười nhìn hắn. Ánh mắt mang theo tia ôn nhu.

    Quả thực, một tháng nay Lâm Vũ đã luyện tập rất nhiều. Hắn nghĩ: Ôm đùi thì ôm đùi. Nhưng ngộ có một ngày hắn gặp nguy hiểm. Mà y không ở bên cạnh vậy chẳng phải hắn sẽ chết sao? Vì vậy một tháng này hắn đã chịu không ít cực khổ để hòa hợp với thế giới này. Cũng cần có sự thử thách để xem hắn có cố gắng hay không chứ? Có thể nói hắn đã cố gắng vì mạng của chính mình cũng vì có thể cứu y thoát khỏi kết cục nguyên tác.

    Nghĩ thông suốt, hắn liền gật đầu. Hành động này của y và hắn đều là bình thường nhưng thu vào trong mắt Việt Vân lại trở thành tình chàng ý thiếp, tâm đầu ý hợp. Hừ! Lâm Vũ ngươi cứ chờ đấy. Ta nhất định sẽ cho ngươi chết không toàn thây!

    "Vậy đệ tử xin cáo lui trước." Nghĩ như vậy Việt Vân liền cúi đầu đầy lễ nghĩa mà nói với Cảnh Nguyên, nhìn sang Lâm Vũ, ngoài cười trong không cười nói: "Vậy bọn ta đi trước thập thất sư đệ đừng cố gắng quá sức. Ngày mai liền gặp." Nói xong liền bước đi lưu lại cho hai người một bóng lưng. Mấy vị sư huynh đồng môn thấy hết dưa ăn cũng tản ra. Nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bàn tán xôn xao:

    "Ngươi nghĩ ngày mai ai sẽ thắng? Là đại sư huynh hay thập thất?"

    "Theo ta. Ta thấy đại sư huynh sẽ thắng. Đại sư huynh cảnh giới cao như vậy tất nhiên sẽ lợi hại hơn tên phế vật kia."

    "Nhưng ta thấy một tháng nay thập thất ở chung với sư tôn nhất định là đã được chỉ dạy không ít. Chỉ một tháng thôi mà hắn đã luyện đến Trúc Cơ kỳ. Chỉ kém có một kỳ nữa là đuổi kịp đại sư huynh rồi."

    * * *

    "Sư tôn nếu ngày mai ta không thắng được đại sư huynh thì sao?" Đi theo y về tiểu viện. Lúc này không có ai Lâm Vũ mới nhỏ giọng nói. Cảnh Nguyên đi phía trước nghe thấy giọng điệu này của hắn, tưởng hắn đang làm nũng liền bật cười, tiểu miêu vẫn là tiểu miêu, đáp: "Nếu ngươi thua Việt Vân vi sư sẽ đánh hắn thay ngươi, có được không?"

    "Nhưng mà.." Lâm Vũ không phải là không tin vào chính mình. Chỉ là nếu đánh nhau thật thì liệu có gây thù với Việt Vân hay không. Dù sao từ khi tới thế giới này hắn chỉ tiếp xúc với mình y là nhiều. Những người khác căn bản đều dựa trên nguyên tác. Hắn có chút lo lắng.

    "Chỉ là luyện tập thôi. Như bình thường vi sư hay luyện tập với ngươi ấy. Việt Vân sẽ không quá đáng đâu." Cảnh Nguyên lo lắng Lâm Vũ nghĩ nhiều liền đặt tay lên vai hắn ôn nhu nói: "Sẽ không có chuyện gì."

    Lâm Vũ nghĩ thầm: Người ta đây là đánh ghen thưa ngài. Cũng không phải đánh ngươi. Ngươi tất nhiên là không đau rồi. Tóm lại ngày mai nhất định phải nhường Việt Vân, nếu không còn chưa gặp tình tiết nguyên tác thì hắn đã đi đời nhà ma luôn rồi. Hắn phải thành công sống đến đại kết cục a. Nghĩ vậy hắn liền nói: "Vậy sư tôn nghỉ ngơi. Ta ra ngoài luyện kiếm một lát."

    Cảnh Nguyên nhìn theo bóng lưng đơn bạc của hắn rời đi trong lòng cảm thấy khó chịu. Sống cùng với hắn một tháng nay đây là lần đầu tiên thấy hắn như vậy. Nhớ lại những lần y trêu chọc hắn, hắn cũng đâu có như vậy. Lẽ nào lần này y thật sự hơi quá rồi? Cái cảm giác nhìn người không thoải mái y cũng không thoải mái này là sao đây?

    Có một thứ cảm xúc không nói lên lời cũng như không biết phải gọi tên như thế nào liền nhóm lên ngọn lửa nhỏ trong lòng y. Cảnh Nguyên cũng không biết gọi nó như thế nào. Y đành lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn theo hướng người kia rời đi.

    Ngày hôm sau, mọi người đều đã đến đông đủ. Phía trên cùng là ba chiếc ghế lớn giành cho ba vị trụ chủ của Sương Phong. Lớn nhất là Cảnh Nguyên, tiếp đến là Trần An. Sau cùng là một nữ tử tên Yến Tự Kiêu. Lâm Vũ ngồi một bên nhìn xung quanh náo nhiệt mà tâm trạng hắn như cây bị héo vậy.

    Hắn liền gọi hệ thống: "Hệ thống nếu ta và Việt Vân đánh nhau thì tỉ lệ thắng của ta là bao nhiêu?"

    Hệ thống: "Đang quét. Xin ngài đợi một chút."

    Qua một lúc hệ thống trả lời:

    [Giá trị vũ lực Việt Vân: 80

    Giá trị vũ lực Lâm Vũ: 50.]

    "Ký chủ đừng lo lắng. Tôi sẽ cổ vũ cho ngài. Cố lên."

    Lâm Vũ: "..."

    Ta có cần ngươi cổ vũ đâu. Ta cần mạng của ta a. Trong lúc hắn còn đang ngẩn người thì người chủ trì bước lên sân đấu, hô: "Việt Vân đấu với Lâm Vũ. Hai ngươi mời bước lên sân." Theo lời người chủ trì hai người đồng thời bước lên sân đấu.

    "Trận đấu này chỉ là một thử thách nhỏ. Nếu một trong hai sử dụng linh lực quá độ hoặc là làm đối phương bị thương nặng thì ta có thể đứng ra hủy bỏ trận đấu. Đã rõ chưa?"

    Hai người đứng đối diện đồng thanh đáp: "Rõ."
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2021
  10. Mộng Diệp Cảnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    49
    Sư tôn mỉm cười tà mị

    Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu

    Chương 9: Lâm Vũ pk Việt Vân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người bước lên sân, cúi đầu chào đối phương.

    Lâm Vũ thở dài trong lòng, nhất định phải đánh nhau mới được à? Hắn không muốn đánh nhau đâu mà. Tại sao cứ phải là đánh nhau? Giải quyết hòa bình không được sao chứ? Có chuyện gì. Hai con người ngồi xuống uống trà tán chuyện không được hả? Ta buồn mấy người quá. Giận thì đóng cửa bảo nhau đi. Mắc gì lôi ta vào? Mệt ghê.

    Hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Việt Vân liền đánh tới, hắn lao tới nhanh như cơn gió, nhấc kiếm chém tới. Lâm Vũ cũng không lúng túng nữa ánh mắt thay đổi, trở nên sắc bén, gương kiếm lên đỡ một chiêu của Việt Vân, dùng linh lực truyền vào kiếm đẩy mạnh đối phương ra. Việt Vân bị đẩy ra liền xé gió lao tới gạt chân hắn. Lâm Vũ thấy vậy liền nhảy lên tránh được cái gạt chân của Việt Vân, dùng linh lực di chuyển ra phía sau rồi chạm đất.

    Việt Vân thấy thế liền vung kiếm đâm tới, khi sắp đâm tới đối phương liền trở tay chém tới. Lâm Vũ không ngờ, liền lùi lại. Tay đưa nhẹ một tia linh lực vào kiếm, điều khiển kiếm bay xung quanh Việt Vân chém tới tấp. Liên tục công kích đối thủ của mình, tạo cho đối phương mất cảnh giác mà tập trung tránh né đòn tấn công của mình. Sau đó tay vận linh lực tạo thành một đòn tấn công mới. Mà đúng lúc này, linh lực ở kiếm của cũng vừa vặn tiêu tán. Việt Vân vừa ngẩng đầu đã thấy một chưởng linh lực nhỏ đánh về phía mình, liền nhanh chóng điều linh lực giúp mình tránh được đòn tấn công của hắn.

    Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chỉ trong chớp mắt hai người đã so hơn trăm chiêu. Các vị trưởng lão đều đang dự đoán xem ai sẽ là người thắng trong trận đấu này. Tuy đây chỉ là một trận đấu thử sức nhưng thắng thua thì vẫn có chứ hả?

    Về việc dự đoán ai thắng ai thua, phần lớn đều nghiêng về Việt Vân sẽ thắng. Thế nhưng cũng không có ít người cho rằng Lâm Vũ sẽ chiếm thế thượng phong. Bởi vì mấy tháng hắn ở cùng với tôn thượng. Thực lực cũng phải tăng lên không ít chứ?

    Bên này đánh nhau, bên kia chạm mặt. Trên đường, người thưa thớt qua lại. Có một thiếu niên thân mang trường bào trắng, gương mặt đơn thuần, xinh đẹp còn hơn cả nữ tử. Mà bên cạnh là một nam nhân anh tuấn đang cùng hắn nói gì đó. Hai người haha cười. Hai người bước vào khách điếm. Ma tôn liền nói: "Ta vẫn chưa biết quý danh của công tử."

    Lý Thu: "Họ Lý tên chỉ có một chữ Thu."

    Ma tôn: "Tại hạ đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Dạ Nguyệt Ảnh."

    Lý Thu: "Dạ Nguyệt Ảnh? Tên hay."

    Dạ Nguyệt Ảnh tay cầm chiết phiến phe phẩy, mỉm cười đáp: "Lần đầu tại hạ ra ngoài có cơ hội được gặp một người.. hừm nói sao nhỉ?" Dạ Nguyệt Ảnh gập chiết phiến lại, đập vào tay: "Có thể nói là.. quốc sắc thiên hương?" Y liếc mắt thấy Lý Thu nhíu mày, liền sửa lại: "A! Thật sự là ta không giỏi ăn nói lắm. Tóm lại là huynh là một người rất đẹp."

    Lý Thu đứng nhìn tên này nãy giờ. Này! Đừng tưởng nhìn ngươi có tiền thì ta sẽ không đứm ngươi nhé! Người ta đường đường là nam nhân cao bảy thước, oai phong anh tuấn. Đâu có giống như ngươi nói cái gì mà quốc sắc thiên hương? Vô lại. Hắn lại nhìn cách ăn mặc của người đối diện, săm soi từ đầu tới chân. Cả người toát ra mùi tiền. Thiếu chút nữa không khoác lên người áo tơ được làm bằng vàng và bảng viết mấy chữ to tổ bố đi hô hào khắp nơi: Ta là kẻ có tiền!

    Thế nhưng hắn vẫn phải mỉm cười lấy lệ, đáp: "Thật không giấu gì Dạ huynh. Ta nhìn huynh còn đẹp hơn cả mấy cô nương khuê các. Nhìn từ xa ta còn tưởng mình may mắn gặp được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ấy chứ." Nói xong hắn ngẩng đầu, quan sát nét mặt của Dạ Nguyệt Ảnh. Quả nhiên, mặt đen như đít nồi! Hừ lạnh một tiếng trong lòng. Ta mới không sợ ngươi. (Tác giả: Ôi con ơi. Con nghịch dại rồi. Sau này nó đè cho có mà kêu đằng trời. Mặc niệm ing)

    Thế nhưng Dạ Nguyệt Ảnh cũng không phải là d để tâm chuyện này. Y ở trong lòng cười thầm. Thỏ con dễ dụ. Nhất định hắn phải có được người này. Nghĩ nghĩ một chút, hắn đưa tay ra dấu mời đi trước. "Ha ha ha. Lý Thu huynh đã thành công thu hút sự chú ý của ta. Coi như bữa ăn này ta mời. Huynh muốn gọi gì cũng được."

    Lý Thu: Hình như có gì đó sai sai. Thế nhưng y cũng chẳng nghĩ nhiều mà cười cười cho có lệ. Mãi tới sau này y mới phát hiện ra mình -tự-đào-hố-chôn-mình. Ôi quả nhiên là sai lầm tuổi trẻ. Nhưng biết sao giờ. Gạo nấu thành cơm rồi. Biết trước như thế này y đã không mạnh miệng. Giờ thì hay rồi.

    Thôi thì ta lạc quan lên.

    Lâm Vũ thấy tình hình không ổn. Tay truyền linh lực vào kiếm điều khiển tách ra thành nhiều kiếm khác nhau, lấy Việt Vân làm trung tâm mà chĩa vào. Việt Vân cười nhạt nói: "Ngươi chỉ có vậy?" Lời chưa dứt, thân ảnh liền xuất hiện ở đằng sau Lâm Vũ, tay cầm kiếm kề lên cổ hắn. Dứt lời thân ảnh phía trước liền tan biến. Thực tế Việt Vân đã đứng đằng sau hắn từ sớm rồi. Đợi thời gian chuyển biến thích hợp liền hiện thân. Chỉ cần kéo một cái liền có thể giết tên phế vật này.

    Lâm Vũ cười nói: "Đúng là đại sư huynh có khác. Thân thủ quả nhiên bất phàm." Hắn bỏ kiếm xuống cười nói: "Sư huynh ngươi thắng rồi."

    Việt Vân: "Tại sao ta thắng ngươi lại cười như vậy?" Tên phế vật này quả nhiên là điên rồi.

    "Chỉ là thử sức thôi. Thắng thua không quan trọng." Nét ngây thơ của thiếu niên kết hợp với nụ cười ngọt ngào, cùng với lời nói nhẹ nhàng đã thành công gạt bỏ sự chán ghét của Việt Vân đối với hắn. Việt Vân sững sờ. Thì ra thắng thua không quan trọng như vậy..

    Nói xong câu đó Lâm Vũ liền cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, tầm nhìn mờ đi, thân ảnh người trước mặt liền lung lay. Cuối cùng hắn rơi vào một cái ôm vững chắc..

    Đôi lời của tác giả:

    Tác giả: Mọi người bình tĩnh a. Thực ra, Tiểu Vũ không bị thương nặng lắm đâu. Nên không cần lo..

    Cảnh Nguyên: Cái gì mà không cần lo? Hắn ngất xỉu rồi kìa!

    Tác giả: Ngươi nổi cáu với ai đấy?

    Cảnh Nguyên: Thất lễ. Nhạc mẫu đại nhân vừa rồi là con nóng nảy.

    Tác giả: Lật mặt nhanh hơn lật sách..

    Cảnh Nguyên: Đều do nhạc mẫu chỉ dạy.

    Ma tôn: Cuối cùng ta cũng có tên rồi..

    Tác giả: Bộ ngươi không thích cái tên Thất Tùng kia à?

    Dạ Nguyệt Ảnh liếc xéo y: Nghe nó giống thất tình ấy.

    Tác giả: Ờ cũng có lý ha.

    Dạ Nguyệt Ảnh: Chuyện. Ta mà lại.

    Tác giả: Chương này mỗ đang bí tình tiết. Khóc ing. Tại sao đã sinh ra ta thì nên cho ta một cái đầu như quyển bách khoa toàn thư đi chứ. Bàn tay vàng của mỗ. Hu hu

    Mỗ tác giả sau khi sửa xong bản thảo: Cảm thấy trọng tâm không đúng. Đây đâu còn là nguyên văn ban đầu? Chương này nên đổi tên thành: Cuộc gặp gỡ định mệnh.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...