Sư tôn mỉm cười tà mị
Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu
Chương 10: Nhiệm vụ bí mật
Tác giả: Cảnh Gia Tam Thiếu
Chương 10: Nhiệm vụ bí mật
Đây là điều mà mọi người ở đây đều không ngờ đến. Lâm Vũ thế nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy. Trước đây chẳng phải hắn luôn chán ghét những người thắng cuộc hay sao? Sao có thể nói ra những lời như vậy được. Đây là.. Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ tin tức của bọn họ chưa đủ nhanh để hóng hớt những chuyện này? Lạ thật.
Trong khi mọi người đang xì xào bàn tán. Ngươi nói ta nghe, ta nói ngươi hay. Thì ở trên cách đó không xa. Trần An liền âm thầm thả ra một tia linh lực thăm dò đứa trẻ này. Hắn liền ngạc nhiên. Một người còn có thể ngờ rơi xuống hồ mà thay đổi tư chất sao? Không thể nào.. Không thể nào có chuyện đó được!
"Ha ha, sư huynh dạy ra được một đồ đệ như vậy là để đây khâm phục. Tư chất tốt, tính tình cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Còn rất khiêm tốn, thắng không kiêu, bại không nản." Ngồi ở bên trái là Trần An lên tiếng. Lúc này trận đấu đã kết thúc Trần An quay đầu nhìn Cảnh Nguyên. Y vẫn ngồi ở ghế chính chủ. Uy nghiêm như hổ trong rừng. Ánh mắt vẫn luôn hướng về người nọ trên sân đấu.
"Hừ! Có gì đáng khâm phục chứ? Thua là thua. Còn gì để nói đâu." Giọng điệu kiêu ngạo này còn ai khác ngoài Yến Tự Kiêu chứ. Nàng đúng là có quyền tự kiêu trong số các sư huynh sư muội ở Thanh Đan trụ nàng là người có tư chất cao nhất. Cũng chính vì thế mà nàng được sư thúc của Cảnh Nguyên yên tâm giao cho nàng Thanh Đan trụ. Mà tên sao thì người vậy. Đúng là cái nết đánh chết cái đẹp. Người thì đẹp mà cái nết kiêu ngạo quá.
Trần An: "Yến trụ chủ nói như vậy là sao?"
Yến Tự Kiêu: "Ta thì còn có thể nói sao. Nếu ta là kiếm tu nhất định sẽ hơn tên phế vật kia rồi."
Trần An cười nhạt một tiếng, đáp: "Ồ? Phải không? Ta nghe Yến trụ chủ nói như vậy là đang cố tình bảo đồ đệ sư huynh dạy dỗ không ra gì à?"
Yến Tự Kiêu tức giận đến nỗi chỉ tay vào mặt Trần An: "Ngươi.. ngươi.."
Thế nhưng không để ý đến hai người một trái một phải nói này nói nọ. Cảnh Nguyên chỉ đen mặt.
Vừa rồi trong lúc đấu với Việt Vân, Lâm Vũ sử dụng linh lực quá độ. Có thể sẽ ngất bất cứ lúc nào. Nhưng hắn không thể ngất trước mặt mọi người, vì như vậy sẽ khiến sư tôn mất mặt a. Nghĩ như vậy Lâm Vũ liền cúi chào mọi người. Vừa quay lại liền đập trúng người nào đó.
Cảnh Nguyên không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng, cũng không nói hai lời liền bế ngang người Lâm Vũ lên không nói câu nào liền cứ thế bước đi giữa sự kinh ngạc của mọi người. Mọi người: "..."
Nè cứ thế mà đi rồi? Cũng quá ngang nhiên rồi đi?
Lâm Vũ thấy mọi người đều đang nhìn liền nắm chặt áo Cảnh Nguyên. Biết là bị bế như vậy thật sự rất mất mặt. Hắn biết đây là cuốn tiểu thuyết đoạn tụ, nhưng hắn không có đoạn tụ a. Nhưng. Nhưng mà. Mọi người có thể đừng nhìn như thế được không? "S-sư tôn, người.. người có thể bỏ ta xuống.. xuống được không? M-mọi người đều đang nhìn chúng ta.." Tiểu boss, phiền ngài thả ta xuống a. Đa tạ.
Thế nhưng đáp lại hắn chỉ có ánh mắt lạnh lùng của y. Cảnh Nguyên liếc mắt qua đám người kia một lượt, mọi người đều run cầm cập mà cụp mắt xuống. Ánh mắt đó của y là muốn giết người sao? Sau khi nhìn một màn như vậy, y liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn. Mỉm cười, nói: "Như vậy được chưa?"
Mẹ ơi nụ cười này của y cho hắn cảm giác.. không ổn chút nào. Lặng lẽ nuốt nước bọt, Lâm Vũ yếu ớt mà gật đầu. Ngay sau đó Cảnh Nguyên liền biến mất trước mặt mọi người.
Đưa hắn về Liên Phong trụ, liền dùng linh lực mà trị. Mà con người bị thương kia lúc này đã ngủ từ lâu.
Lâm Vũ mơ thấy mình đang ở trong không gian xa lạ có một cái hồ trong suốt. Bên trong có một người trần như nhộng, hắn thấy tò mò tiến lên phía trước nhìn xem. Không nhìn thì thôi, nhìn xong hết hồn. Người đó chính là sư tôn của hắn a. Hắn giật mình tỉnh dậy.
Lúc này hệ thống hảo tâm nhắc nhở một tiếng:
[Ting ting
Độ hảo cảm: 10
Độ tức giận: 50
Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]
"Ký chủ à, ngài có muốn mở ra nhiệm vụ bí mật không? Sẽ làm tăng độ hảo cảm của y nha." Hệ thống dụ dỗ nói.
Lâm Vũ định từ chối. Nhiệm vụ hàng ngày còn chưa đủ sao? Còn thêm nhiệm vụ bí mật? Trời ơi là trời. Tiểu boss này cũng khó chiều thật đấy. Nhưng hắn nghe hệ thống nói câu tiếp theo. Có thể tăng độ hảo cảm ngu mới không làm. Thế là hắn đồng ý. Cho đến khi mở ra nhiệm vụ bí mật hắn mới biết mình lại bị hệ thống hố rồi. "Hệ thống ngươi lăn ra đây cho ta. Ngươi chắc chắn rằng mình không có vấn đề đi? Vì cái gì mà nhiệm vụ bắt ta phải hôn Cảnh Nguyên? Hả?"
Trong khi mọi người đang xì xào bàn tán. Ngươi nói ta nghe, ta nói ngươi hay. Thì ở trên cách đó không xa. Trần An liền âm thầm thả ra một tia linh lực thăm dò đứa trẻ này. Hắn liền ngạc nhiên. Một người còn có thể ngờ rơi xuống hồ mà thay đổi tư chất sao? Không thể nào.. Không thể nào có chuyện đó được!
"Ha ha, sư huynh dạy ra được một đồ đệ như vậy là để đây khâm phục. Tư chất tốt, tính tình cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Còn rất khiêm tốn, thắng không kiêu, bại không nản." Ngồi ở bên trái là Trần An lên tiếng. Lúc này trận đấu đã kết thúc Trần An quay đầu nhìn Cảnh Nguyên. Y vẫn ngồi ở ghế chính chủ. Uy nghiêm như hổ trong rừng. Ánh mắt vẫn luôn hướng về người nọ trên sân đấu.
"Hừ! Có gì đáng khâm phục chứ? Thua là thua. Còn gì để nói đâu." Giọng điệu kiêu ngạo này còn ai khác ngoài Yến Tự Kiêu chứ. Nàng đúng là có quyền tự kiêu trong số các sư huynh sư muội ở Thanh Đan trụ nàng là người có tư chất cao nhất. Cũng chính vì thế mà nàng được sư thúc của Cảnh Nguyên yên tâm giao cho nàng Thanh Đan trụ. Mà tên sao thì người vậy. Đúng là cái nết đánh chết cái đẹp. Người thì đẹp mà cái nết kiêu ngạo quá.
Trần An: "Yến trụ chủ nói như vậy là sao?"
Yến Tự Kiêu: "Ta thì còn có thể nói sao. Nếu ta là kiếm tu nhất định sẽ hơn tên phế vật kia rồi."
Trần An cười nhạt một tiếng, đáp: "Ồ? Phải không? Ta nghe Yến trụ chủ nói như vậy là đang cố tình bảo đồ đệ sư huynh dạy dỗ không ra gì à?"
Yến Tự Kiêu tức giận đến nỗi chỉ tay vào mặt Trần An: "Ngươi.. ngươi.."
Thế nhưng không để ý đến hai người một trái một phải nói này nói nọ. Cảnh Nguyên chỉ đen mặt.
Vừa rồi trong lúc đấu với Việt Vân, Lâm Vũ sử dụng linh lực quá độ. Có thể sẽ ngất bất cứ lúc nào. Nhưng hắn không thể ngất trước mặt mọi người, vì như vậy sẽ khiến sư tôn mất mặt a. Nghĩ như vậy Lâm Vũ liền cúi chào mọi người. Vừa quay lại liền đập trúng người nào đó.
Cảnh Nguyên không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng, cũng không nói hai lời liền bế ngang người Lâm Vũ lên không nói câu nào liền cứ thế bước đi giữa sự kinh ngạc của mọi người. Mọi người: "..."
Nè cứ thế mà đi rồi? Cũng quá ngang nhiên rồi đi?
Lâm Vũ thấy mọi người đều đang nhìn liền nắm chặt áo Cảnh Nguyên. Biết là bị bế như vậy thật sự rất mất mặt. Hắn biết đây là cuốn tiểu thuyết đoạn tụ, nhưng hắn không có đoạn tụ a. Nhưng. Nhưng mà. Mọi người có thể đừng nhìn như thế được không? "S-sư tôn, người.. người có thể bỏ ta xuống.. xuống được không? M-mọi người đều đang nhìn chúng ta.." Tiểu boss, phiền ngài thả ta xuống a. Đa tạ.
Thế nhưng đáp lại hắn chỉ có ánh mắt lạnh lùng của y. Cảnh Nguyên liếc mắt qua đám người kia một lượt, mọi người đều run cầm cập mà cụp mắt xuống. Ánh mắt đó của y là muốn giết người sao? Sau khi nhìn một màn như vậy, y liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn. Mỉm cười, nói: "Như vậy được chưa?"
Mẹ ơi nụ cười này của y cho hắn cảm giác.. không ổn chút nào. Lặng lẽ nuốt nước bọt, Lâm Vũ yếu ớt mà gật đầu. Ngay sau đó Cảnh Nguyên liền biến mất trước mặt mọi người.
Đưa hắn về Liên Phong trụ, liền dùng linh lực mà trị. Mà con người bị thương kia lúc này đã ngủ từ lâu.
Lâm Vũ mơ thấy mình đang ở trong không gian xa lạ có một cái hồ trong suốt. Bên trong có một người trần như nhộng, hắn thấy tò mò tiến lên phía trước nhìn xem. Không nhìn thì thôi, nhìn xong hết hồn. Người đó chính là sư tôn của hắn a. Hắn giật mình tỉnh dậy.
Lúc này hệ thống hảo tâm nhắc nhở một tiếng:
[Ting ting
Độ hảo cảm: 10
Độ tức giận: 50
Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]
"Ký chủ à, ngài có muốn mở ra nhiệm vụ bí mật không? Sẽ làm tăng độ hảo cảm của y nha." Hệ thống dụ dỗ nói.
Lâm Vũ định từ chối. Nhiệm vụ hàng ngày còn chưa đủ sao? Còn thêm nhiệm vụ bí mật? Trời ơi là trời. Tiểu boss này cũng khó chiều thật đấy. Nhưng hắn nghe hệ thống nói câu tiếp theo. Có thể tăng độ hảo cảm ngu mới không làm. Thế là hắn đồng ý. Cho đến khi mở ra nhiệm vụ bí mật hắn mới biết mình lại bị hệ thống hố rồi. "Hệ thống ngươi lăn ra đây cho ta. Ngươi chắc chắn rằng mình không có vấn đề đi? Vì cái gì mà nhiệm vụ bắt ta phải hôn Cảnh Nguyên? Hả?"
Chỉnh sửa cuối: