Lâm Tố Thi quất ức đến mi mắt nóng gan, nước mắt chảy dài, cổ họng nghẹn ứ. Anh ta nghe tiếng khóc bên tai mà tĩnh lại, dịu dịu mắt.
- "Mới sáng sớm mà khóc lóc cái gì chứ?"
- "Anh.. anh.. anh cưỡng bức tôi.. bức mất lần đầu tôi giữ gìn 18 năm! A~hu hu.." Đang cố kiềm nén thì có người hỏi nên cứ vậy mà vỡ bờ khóc..
- "Tại sao lại nói là tôi bức cô? Chẳng phải đây là việc cô đã chấp nhận hay sao?"
Lâm Tố Thi ngồi bật dậy khóc lớn hơn: "Tôi đã đồng ý cho anh bức tôi bao giờ hả?"
Tống Hạo Minh cũng ngồi dậy theo: "Trong hợp đồng ghi rõ rồi, tôi không tin là cô chưa đọc."
- "Hợp đồng?" Lâm Tố Thi tự dưng nín khóc, nhìn Tống Hạo Minh khó hiểu. "Trong hợp đồng lại có cho anh cái quyền bức tôi sao?"
- "Cô.." Nét mặt Tống Hạo Minh đổi rồi lại đổi nhìn con 'nai vàng ngơ ngác' trước mặt. Anh ta gãy gãy đầu rồi nhìn xuống ga giường, vết máu làm anh giật bắn, mặt tái nhợt nhìn cô
- "Cô bao nhiêu tuổi?"
- "18!"
Tống Hạo Minh thở phào nhẹ nhỏm, đủ tuổi, là đủ tuổi rồi. Chồm người qua Lâm Tố Thi lấy tờ giấy trong hộp tủ đưa cho cô.
Lâm Tố Thi cầm tờ giấy đọc từng hàng từng hàng một, càng lúc gương mặt càng trắng như tờ giấy, thậm trí là hơn.
- "Trợ lý kim luôn b.. ạ.. n t.. ì.. n.. h thời hạn hai năm.. sau khi hết hợp đồng nhận ngay 50000 USD, nếu tự ý hủy hợp đồng sẽ phải bồi thường theo yêu cầu của bên còn lại!" Cô đọc thầm trong miệng điều khoản, đến hai chữ 'bạn tình' thì hư không lòng nặng trĩu, đầu 'ong' lên một cái. Không còn một ti cảm xúc nào vương lại, Lâm Tố Thi siếc chặt tờ giấy vò đầu bức tóc.
"Tố Thi ơi là Lâm Tố Thi, mày lúc đó có cần vui mừng đến độ ký hợp đồng khi chưa đọc hay sao? Đúng là điên thật mà!"
- "Sao rồi? Bây giờ thì không được nói là tôi bức cô đấy nhé." Tống Hạo Thiên nghênh mặt nhìn cô.
- "Sao lại không thể nói? Lúc mà anh thực hiện hành vi đồi bại đó chẳng phải tôi đã nói không cho sao? Là anh cố tình bức tôi!"
- "Cô.. cô nói hay nhỉ, là tôi bỏ tiền ra để thuê cô. Tại sao phải nhìn thái độ của cô mới được làm?"
- "Anh.. A~hu hu, tôi không chịu! Anh mau chịu tránh nhiệm đi, đấy là lần đầu của tôi mà.. hu hu."
Tống Hạo Minh nghe Lâm Tố Thi khóc lóc mà nhức tai đau đầu, bịch tai lại đi xuống giường, không thèm để ý đến con mèo xù lông vẫn đang khóc.
- "Anh mau đứng lại! Tống Hạo Minh, nè?"
Cửa phòng tắm đóng một cái ầm, gương mặt Lâm Tố Thi biến đổi, hợp đồng là do cô ký, bây giờ lại không thể hủy, cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ ở đây chịu nhục hai năm.
Lúc này quả thật là đầu óc rối đến không nghĩ được gì, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một vị cứu tinh.
- "Yểu Đan ơi, hu hu.."
- [Lại chuyện tốt gì của mày nữa đây? ]
- "Hôm trước mày đưa hợp đồng cho tao mày đã đọc qua chưa?"
- [Hôm đó bận quá, chưa đọc qua. Chuyện gì? ]
Lâm Tố Thi tức tưởi vừa kể lại cho Yểu Đan nghe, sau khi nghe xong Yểu Đan mắng
- [Tất cả là do mày ngu đấy! Tối ngày Hạo với chả Minh, bây giờ thì hay rồi, nhìn rõ anh ta chưa? Việc này mà nếu mẹ mày mà biết được thì mày ra đường ở! ]
- "Mày đừng dọa tao, tao sợ. Mày mau nghĩ cách giúp tao đi."
- [Làm thì cũng đã làm rồi, bức thì cũng bức xong, mày còn lo gì. Nhưng nếu như có thể hủy hợp đồng thì mày tìm cách khiến anh ta hủy trước đi. Chẳng phải mày thông minh lắm sao? ]
- "Ý mà là.."
- [Tao phải vào hợp đây, chiều tao gửi văn kiện qua cho mày xử lí. ]
- "Này.. ơ cái con này, nó có phải bạn mình không vậy trời."
- "Cô nói chuyện với ai vậy?" Tống Hạo Minh tắm xong tự bao giờ đang đứng trước cửa phòng tắm, trên người choàng độc nhất một cái khăn tắm. Lâm Tố Thi vừa liếc qua thấy, máu mũi tựa như sắp phun ra tới nơi, cô lấy tay bịch mũi lại.
Nhìn thấy anh ta cười như khinh sau hành động đó của cô, Lâm Tố Thi liền lấy lại thể diện, ho một tiếng, trong đầu liền nhớ tới lời Yểu Đan nói, tự dưng cô cười đến gian manh: "Tôi mới vừa hỏi một người bạn là nếu bị HIV thì khi ngủ với nhau xong thì có lây hay không!"
*Phụttt* Họng nước trong miệng Tống Hạo Minh phun thẳng ra ngoài, mở to mắt nhìn Lâm Tố Thi.
- "Cô bị HIV?"
- "Đúng vậy! Có gì mà bất ngờ, chẳng phải anh cũng đã bị tôi lây rồi sao?"
Sắc mặt Tống Hạo Minh đổi rồi lại đổi nhìn Lâm Tố Thi, nhưng phút chốt lại nghĩ ra được đây chỉ là do con mèo lương lẹo này cố tình lừa mình. Tống Hạo Minh cũng séo sắc nói lại: "Tôi chỉ bất ngờ là cô cũng bị thôi."
Lâm Tố Thi mới giây trước đang cười trong lòng vì nghĩ đã lừa được tên lưu manh này, nhưng giây sau liền đen mặt lấp bấp hỏi lại: "Cũng.. cũng bị? Ý anh là gì?"
- "Thì tôi cũng bị, cô cũng bị, quá trùng hợp!" Gương mặt vô cùng thản nhiên tiếp tục uống nước.
- "Trùng hợp cái đầu anh! Anh là tên lưu manh, bỉ ỏi, khốn kiếp, đã cướp mất lần đầu của tôi, cưỡng bức tôi, lại còn lây bệnh cho tôi. Tôi sẽ giết chết anh, Tống Hạo Minh!" Hết rồi, thật sự hết thật rồi, nếu như cô thật sự bị tên chết bầm này lây HIV thì không phải là cô vì ham chơi mà chết sớm sao? Tên lưu manh khốn kiếp!
Cô như con mèo bị nắm đuôi, xù lông lao đầu về phía Tống Hạo Minh, trên người cũng duy nhất choàng một cái khăn để che chắn thân hình nhỏ bé nhưng toát lên vẽ quyến rũ lạ thường. Cô ra sức đánh vào bờ ngực săn chắc của anh ta như lồng phổi, khiến cả người cô cũng chấn động theo, một số bộ phận rung lắc dữ dội.
Bị cô đánh đến đau, Tống Hạo Minh nắm lấy hai tay cô, siếc chặt rồi cười khẩy cúi người áp sát xuống gương mặt bị chọc tức đến đỏ ao, thở hồng hộc của cô. "Chẳng phải cô nói cô đã bị trước đó rồi à? Sao bây giờ lại thành tôi lây cho cô?"
Lâm Tố Thi cứng họng, biết mình đã sập bẫy, cô tức đến nghẹn, hai cặp mắt giao nhau không chớp lấy một cái, Lâm Tố Thi nghiến răng nghiến lợi trong miệng. Tống Hạo Minh nhìn thấy cô hiện tại lại vô cùng dễ thương, bước tới một bước hôn lên môi cô một cái rồi cười quay đi.
Hiện tại không còn nhìn ra gương mặt Lâm Tố Thi nữa, chỉ còn lại một quả cà chua chín choàng khăn trắng đang lao vào nhà tắm đóng cửa lại thở hồng hộc.
Trong đầu hai người đang có dòng suy nghĩ.
- '
Nhóc con này rất thú vị, hợp đồng này có thể sẽ kéo dài.'
- 'Mình.. mình nghĩ cái gì vậy nè. Tại sao lại có ý muốn giữ hợp đồng đó? Lâm Tố Thi à Lâm Tố Thi, mày phải giữ thể diện cho bản thân chứ! Nhưng mà.. nhưng làm cũng làm rồi, bây giờ mà không tiếp tục thì lại phải bồi thường theo yêu cầu, còn mất là đời con gái..
- '.. Tống Hạo Minh, anh chính thức không còn là idol của tôi nữa! Tôi sẽ chơi với anh đến cùng, để tôi xem tôi và anh, ai hơn ai!'
* * *
Sau một hồi tắm rửa, giặt sạch sẽ ga giường, cô lấy hết sự kiên quyết tích trữ trong 18 năm cuộc đời, Lâm Tố Thi bước ra ngoài. Tống Hạo Minh vẫn vô cùng bình thường đang ngồi đọc sách trên giường nhỏ, thấy cô bước ra, hắn liếc nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục đọc sách.
Cả hai không ai nói một lời, không khí yên tĩnh đến sợ. Đi tới giường nhỏ, Lâm Tố Thi chồm người lấy laptop của cô, ngồi xuống giường lớn bắt đầu xem văn kiện do Yểu Đan gửi qua.
Công việc của Lâm Tố Thi đâu phải ít ỏi gì, vậy mà cô còn có gan bỏ hết, chạy qua Nhật Bản, để làm gì? Để bị người ta bức ở đây này, lại còn không có quyền nói lý nữa, có phải là tức đến chết không?
Lâm Tố Thi liếc Tống Hạo Minh đầy căm phẩn. Cảm nhận được luồng sát khí, Tống Hạo Minh buông quyển sách đang đọc xuống, ho một tiếng rồi nhìn Lâm Tố Thi hỏi
- "Tôi còn chưa biết tên cô!"
Có người như giận dỗi mà giả vờ chú tâm vào màng mình, trả lời lạnh lùng; "Lâm Tố Thi."
- "Tôi sẽ gọi em là Thi Thi. Nhưng tôi thắc mắc, em thật sự không đọc qua hợp đồng mà đã ký?"
- "Tôi làm sao mà biết được yêu cầu của anh lại lưu manh như vậy?"
- "Lưu manh? Em.." Tống Hạo Minh bị mắng xéo, tức đến xì khói: ".. Mặc dù có lưu manh hay biến thái thì em cũng kí rồi, lo mà làm y hợp đồng đi."
Vừa nghe Tống Hạo Minh nói 'làm y như hợp đồng', Lâm Tố Thi lại cứ tưởng đâu hắn sẽ dở trò lưu manh nữa, ba chân bốn cẳng luốn cuống cầm laptop chạy ra ngoài. Trước khi đóng cửa còn không quên để lại một câu: "Trên giường có con gấu bông của tôi đấy, anh dùng thay tôi đi nha."
- "Này.." Con mèo láo cá đó đống cửa cái rầm, Tống Hạo Minh đứng trong phòng phì cười, nhìn con gấu bông to tướng trên giường mà rùng mình.
"Tôi đâu phải tên động dục đâu chứ."
* * *
Cho đến hết mùa thu này thì nhóm Handsome sẽ trong kỳ nghĩ, sau đó là bắt đầu cho lịch trình đi tour dày đặc. Cũng trong thời gian này Lâm Tố Thi phải đi học hỏi mọi kinh nghiệm của các chị trợ lý trong nhóm, để có thể hoàn thành tốt cương vị là 'trợ lí'
Còn về chuyện giường chiếu của Tống Hạo Minh và cô, Lâm Tố Thi luôn có sẳn 7749 kế để lẫn tránh.
Nói riêng về việc tìm kế sách để khước từ thì Lâm Tố Thi là bậc tài, chỉ cần Tống Hạo Minh vừa dùng ánh mắt lan sói nhìn cô là cô đã bỏ đi hoặc giả vờ đau bụng. Hắn ta dù có bí cở nào cũng tuyệt đối không làm gì được Lâm Tố Thi.
- "Thi Thi, em đừng có quá đáng như vậy chứ!"
- "Cái gì mà quá đáng? Tôi đã làm gì anh?"
- "Trong hợp đồng rõ ràng ghi là em sẽ làm bạn tình với tôi, nhưng hơn cả tháng nay tại sao toàn là tôi tự thẩm?"
- "Ha! Anh cũng phải tiết chế một chút chứ, anh không thấy tôi bận đi học hỏi để chăm sóc anh à? Mấy cái chuyện này bao giờ làm chẳng được. Mà tôi nói nghe này, chỉ một tuần nữa thôi là amh bước vào lịch trình rồi, nên giữ sức, ha, ngủ đi."
- "Em.. Lâm Tố Thi, em đứng lại cho tôi."
Con mèo gian sảo này lại sắp chuồng nữa rồi, nhất định hôm nay phải tóm đuôi nó lại, trừng trị nó!
- "Này này, thả ra, Tống Hạo Minh anh đừng có làm càn. A! Bớ người ta, cứu tôi!"
Lần này thì Lâm Tố Thi có mà chạy đằng trời, cả người bị kẹp dưới tướng Tống Hạo Minh, chỉ có võ mồm là chính!
- "Em nói rất đúng, những chuyện như vầy thì làm lúc nào chả được, cần gì phải hỏi ý của em!" Anh kề miệng sát tai cô, giọng nói mang theo hơi thở nóng thổi vào vành tai khiến cô nhăn mặt.
- "Anh.. Hạo Minh, anh bình tĩnh nghe tôi nói, tôi có hẹn với chị Hiểu Phương đi mua sắm, nếu anh làm bậy thì một lát chị ấy qua sẽ thấy hết!"
- "Nếu như thế thì em càng nên ngoan ngoãn, chúng ta làm nhanh xong sớm!"
- "Aaa.. thả ra, ai đó cứu tôi!"
[.. ] đã cắt: )
Bên trong căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng thở dốc mệt nhọc của hai thân thể trần truồng, Tống Hạo Minh vén lấy vài sợi tóc của cô, ánh mắt không biết được mà nhìn Lâm Tố Thi như say như đắm. Khuôn mặt của cô không lúc nào là không đỏ bừng bừng, dù sao thì cô cũng thích Tống Hạo Minh hơn ba năm, hiện tại tuy là có hơi sợ anh nhưng thích vẫn là thích.
Con gái da mặt mỏng, bị người mình yêu thích đè dưới thân làm chuyện đồi bại, chẳng ai lại giữ được vẻ ngương nghạnh. Huống hồ gì, Tống Hạo Minh thực chất là đẹp mê người, nhìn cơ thể anh ta đẹp không tùy vết mà cô như xiêu lòng. Cả hai nhìn nhau không buông một lời.
*Cốc cốc cốc*: "Thi Thi, Thi Thi ơi, em có ở đó không?"
Lòng ngực phút chốc giật nảy, trái tim như sắp rớt ra ngoài. Cả hai cùng nhau hướng về cánh cửa luống cuống.
- "Anh mau đứng lên." Cô đẩy anh ngồi dậy, giọng hối thúc, tay gom quần áo ném vào phòng tắm cho anh. Rồi bản thân cũng bước vào, không quên nói vọng ra ngoài.
- "Em ở đây, chị chờ em một chút!"
Cô và anh cùng vào phòng tắm mặc lại quần áo, Lâm Tố Thi gấp gáp đến nổi tay run, cài dây áo không được. Tống Hạo Minh nhìn thấy cô cứ như vừa mới vụng trộm xong, đang sợ hãi lo lắng bị phát hiện, anh ta phì cười rồi cài dây áo lại giúp.
- "Em làm gì mà gấp gáp như vậy, chị ấy có vào được đâu."
- "Anh nói nghe hay quá nhỉ, anh nhìn cổ tôi đây này, cứ như chết đói ấy, lúc nào cũng cắn tôi."
- "Em ăn nói dễ nghe một chút không dược hả?"
- "Phải rồi phải rồi, tôi ăn nói khó nghe thế là vì đang nói chuyện với tên lưu manh như anh. Chẳng hiểu sao tôi lại có thể thích anh hơn ba năm."
- "Cái gì ba năm?"
- "Ờ.. ờ thì.. tôi phải đi ra ngoài đây."
- "Này.." Nhóc con này lúc nào cũng nói chuyện giữa chừng rồi bỏ đi, để khi tôi nắm được điểm yếu của em thì em sẽ chạy không thoát!
* * *
- "Em làm gì mà lâu vậy?" Hiểu Phương thấy Lâm Tố Thi ra trễ, gương mặt còn vương một chút đỏ, cô hỏi.
- "Em.. em mới vừa tắm xong. Chúng ta đi thôi!"
- "Được."
Từ lúc qua Nhật Bản để làm trợ lí cho tên Tống Hạo Minh đến bây giờ, đây là lần đầu cô được thoải mái đi dạo trên đường phố Tokyo. Cô cùng Hiểu Phương đi siêu thị mua thức ăn, vì nhóm Handsome sắp bắt đầu làm việc cực nhọc nên thường thì các chị trợ lí sẽ làm một bữa thịnh soạn, coi như bồi bổ cho họ.
Nhưng mà nói ra cũng lạ, có khi nào cả năm thành viên đều tuyển trợ lí theo kiểu của Tống Hạo Minh hay không? Nếu như vậy thì một fangirl chính hiệu như Lâm Tố Thi sẽ thật sự không đỡ nổi. Sự tò mò khiến cô phải buộc miệng hỏi Hiểu Phương.
- "Chị, à.. lúc chị ký hợp đồng với Đường Phong, chị.. có thấy gì lạ không?"
- "Ý em là sao? Có gì lạ?" Hiểu Phương đang cầm hộp thịt trên tay, nghe cô hỏi thì bỏ trở lại quay sang nhìn.
- "Chị cho em biết là chị sẽ phải làm gì cho Đường Phong được không?"
- "Làm gì hả? Để chị xem.. Đường Phong tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại rất.. nói sao nhỉ.. rất mềm lòng. Những chuyện ngoài sức của chị thì anh ấy sẽ không bắt buộc, nói chung thì cũng chỉ có vài công việc đơn thuần của một trợ lí bình thường."
- "Không có việc gì..'ngoài' phạm vi công việc ạ?"
- "Có."
Cặp mắt Lâm Tố Thi mở to, vẻ mặt như rất muốn nghe tiếp.
- "Mỗi khi Đường Phong về thăm mẹ thì chị sẽ đi chọn quà giúp đẻ anh mang về."
Sau câu nói đó mọi thứ trở về im lặng, Hiểu Phương không nói nữa tiếp tục cầm hộp thịt lên bỏ vào giỏ. Lâm Tố Thi gãi gãi đầu, trong lòng nghĩ 'Chỉ có vậy?'
Thế là chỉ có một mình cô vướng vào vụ bê bối này, cũng chỉ có một mình cô bất cẩn bị ép làm việc ngoài ý muốn. Đúng thật là xui tận mạng, nhưng có khi nào việc này là để trả giá đổi lại cô đã được gần thần tượng?
Bỏ qua, bỏ qua, chẳng thèm nghĩ nữa, người xưa đã nói, phóng lao thì phải theo lao. Bây giờ việc trước mắt là về nhà chuẩn bị cho cuộc picnic ngày mai. Sau đó sẽ cùng Tống Hạo Minh đi tạo kiểu tóc mới cho lần xuất hiện chở lại.
* * *