Xuyên Không Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng - Đăng Tiểu Hy

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Đăng Hy2, 28 Tháng mười 2020.

  1. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 10: Đắc Tội Nữ Chủ Nhân. (Hoàn Quyển 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù sao khi cha nàng vẫn chưa thi đậu chức Huyện thái gia, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một tay nàng xử lý.

    "Sao nàng lại nói là Song Sinh Linh làm?"

    "Ta thấy người đó thật là đáng chết mà, làm mà không chịu thừa nhận gì cả. Chả sai chứ còn gì?" - Yên Hà hít một hơi thật sâu.

    "Nàng biết người đấy là ai không? Nàng phân xử thử xem, ta xử phạt a hoàn kia như vậy, có phải đáng tội hay không?"

    "Chuyện gì?" - Nàng mặc dù vừa mới tới, nhưng vẫn rất cố gắng thử tìm hiểu mọi chuyện.

    "Ta cũng đã thông báo, đồ của ta không thể lộn xộn, nhất là những thứ mà tự tay ta viết. Vậy mà, kết quả tên ngu ngốc này cư nhiên đem âm hưởng hay nhất mà ta mới sáng tác đốt sạch, nàng có biết cho dù đem ả ngu ngốc này đốt thành tro cũng không thể thường nổi cho ta hay không?"

    "Nếu như là vật rất quan trọng như thế.."

    "Ừm!" - Mạc Nhược Băng chuyên chú gật đầu một cái, mong đợi Yên Hà nói tiếp.

    "Thì ngài nên tự mình cất thật kỹ, nếu không những người khác làm sao biết đó là vật quan trọng chứ? Hay nói đúng hơn, nếu tiểu nha hoàn này biết đọc chữ, cũng sẽ không đến nơi này để bị người ta ngược đãi."

    Lời của Yên Hà vừa nói xong, mọi người vốn đang cúi đầu thật thấp bèn hơi nâng lên một chút xíu. Đây là tiểu cô nương này từ nơi nào tới, cư nhiên lại thay tiểu nha hoàn đáng thương kia nói ra lời chánh nghĩa, thật là.. Thực sự..

    Không muốn sống nữa sao?

    Mọi người lập tức di chuyển cách Yên Hà thật xa, trong ánh mắt tràn đầy tội nghiệp, đồng tình cùng thương hại, trong lòng của mỗi người cũng âm thầm suy nghĩ, sẽ mua đồ đến để bái tế nàng, nàng cứ an tâm đi đi!

    Quả nhiên sắc mặt nam nhân ở trước mắt trầm xuống, giống như là từ loài người tức giận bị biến thành một pho tượng mặt không hề có cảm xúc. Yên Hà nhìn thấy hắn dường như không tức giận nữa, không nhịn được trong lòng giống như đã trút xuống được một tảng đá lớn, âm thầm tự nhủ: May mắn thay, nam nhân này mặc dù tính khí giống dường như không được tốt lắm, nhưng ít nhất còn có thể nói đạo lý.

    "Cho nên ý của nàng là, ta cũng phải chịu một nửa trách nhiệm?" - Khẩu khí của hắn cũng không đặc biệt sắc bén hoặc cao giọng nhấn mạnh, nhưng ngay lập tức có một lực áp bức vô hình làm người ta hoảng sợ muốn nhấc chân bỏ chạy.

    "Không không không."

    "Không phải sao?"

    Cho là nàng rốt cục đã hiểu rõ hắn là không dễ chọc hắn, muốn tạm thời cứu vãn, nào biết nàng càng thêm không biết sống chết, tự đem mình đẩy vào vực sâu không đáy.

    "Ngươi cũng phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm."

    Lời này vừa nói ra, Mạc Nhược Băng lập tức không nói hai lời nắm bả vai mảnh khảnh của Yên Hà, sau đó nhìn Tuyền Nương hầm hừ: "Tuyền Nương, ta muốn người này sáng sớm mỗi ngày bưng nước rửa chân cho ta."

    "..."

    - Yên Hà có chút kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến mình là tới nơi này làm công trả nợ, lại thêm bưng nước rửa chân, cũng không sao.

    Nhưng Tuyền Nương cùng những người khác miệng lại há thật to, ngươi xem ta, ta xem ngươi, phảng phất như không thể tin được lời nói mình nghe được.

    Nước rửa chân?

    Không phải Vương gia luôn luôn ghét nhất bị người ta đụng đến thân thể của hắn sao? Sao lại muốn nữ nhân xa lạ này giúp hắn bưng nước rửa chân? Ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào trên người Yên Hà một bộ dạng thấy chết không sờn, trong lòng cũng không khỏi cảm thán, xem ra nữ thần xinh đẹp này đã chọc giận người biến thái nhất trong phủ..

    "Vương gia của ta lại để cho nữ nhân khác động tay động chân ư?"

    Một giọng nói dù nhất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ ngữ cảnh lạnh lùng không kém Mạc Nhược Băng.

    "Vương phi giá đáo. / Vương phi cát tường." - Đồng loạt các hạ nhân tấp nập đứng nép sang bên cúi chào thành thục nữ nhân vừa nói. Và tất nhiên Vương gia Mạc Nhược Băng cũng chột dạ không kém như kiểu bị vợ bắt quả tang đang vụng trộm.

    "Vương phi.. Ta.. Ta." - Mạc Nhược Băng nói lắp bắp.

    Yên Hà thì run lẩy bẩy chân tay biết đến người mình vừa động đến không ai khác chính là nữ chủ nhân của nơi này. Thật là thất trách mà trước có gặp nàng ta mà lại quên khuấy mất. Đã đắc tội với vương gia nữ thần tỷ tỷ rồi bây giờ lại tới Vương phi này.

    Ông trời ơi! Hu hu ông muốn ta sống sao đây. Yên Hà vừa cúi thấp đầu vừa than khóc.

    "Ngươi bị câm hử?" - Song Sinh Linh lại sắc âm đối tới.

    "Vương phi.. Không phải tại nàng ấy.." - Mạc Nhược Băng đứng lên trước Yên Hà che chắn nhìn Song Sinh Linh như đứa trẻ có lỗi.

    "Người đứng ra ta đang hỏi nàng ta." - Vẫn khẩu khí như thế mà phát huy giọng nói.

    "Nhưng.."

    "Ngươi có nói không. Vương gia tránh ra xem nào."

    "Vương.. Vương phi.. Tiểu nữ có tội mong Vương phi đại từ đại bi tha mạng" - Yên Hà quỳ xuống van xin khiến cho Song Sinh Linh càng thêm đau đầu day day thái dương.

    "Là ta đã lục đồ trong phòng Vương gia. Ta có tới mượn tiền của Vương gia nhưng thấy người ngủ rồi nên không đánh thức. Thế nên không ai phải bị phạt mọi người lui hết đi." - Song Sinh Linh nói xong liền phất tay gia hiệu cho mọi người lui đi.

    Nếu không phải vì nàng cần tiền làm chuyện hệ trọng thì cũng không phải tới nói rõ ràng mạch lạc cho họ hiểu như thế này đâu.

    Ây.. Đau đầu quá mất rồi!

    "Nàng cần tiền làm gì?" - Mạc Nhược Băng ngơ ngác hỏi.

    "Không cần biết! Bao giờ ta có tiền ta trả gấp đôi."

    "Ấy.. Tiền của ta cũng là tiền của nàng mà không cần trả ta." - Mạc Nhược Băng túm lấy vạt áo nàng nhưng lại bị nàng lừ mắt nên buông. Mạc Nhược Băng liền ấm ức về phòng mình nuối tiếc nhìn Yên Hà sắp chịu phạt kia.

    Trong lòng thầm nói ta sai rồi Vương phi hu hu.

    "Yên Hà" - Song Sinh Linh nhìn xang nàng ta vẫn đang quỳ.

    "Dạ.. Dạ có nô tài." - Yên Hà sợ sệt run lẩy bẩy.

    "Từ bây giờ trở đi ngươi đi theo Vương gia giúp Vương gia sáng tác âm luật và mọi việc ăn ngủ nghỉ người làm tất. Cấm cãi! Chỉ vậy thôi đừng bắt ta nói lại lần nữa!" - Song Sinh Linh nói một tràng dài. Mạc Nhược Băng nhíu mày khó hiểu nhìn nàng.

    Ân! Không. Là chủ tử khó phục vụ nhất, cuộc sống sau này nhất định sẽ là rất gian nan trôi nổi.

    "Thứ gì cầm trong tay kia?" - Song Sinh Linh thoạt nhìn xuống thứ trong tay Yên Hà hỏi.

    Yên Hà cầm bánh chay trong tay đặt vào ở trong tay của Mạc Nhược Băng. Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng muốn gọi kêu nàng lấy ra, lại thấy đôi mắt sáng như trăng rằm như biết cười của nàng, trên mặt còn treo hai lúm đồng tiền khả ái.

    "Đại ân nhân, đây là túi bánh chay ta tự tay làm, ngài hãy nhận đi! Ăn thật ngon nha! Bù cái bánh chay trước và xin ngài không nên tức giận, bởi vì dáng dấp của ngài quá xinh đẹp, nên vừa rồi ta mới thất lễ như vậy. Ta vẫn luôn cho rằng đại tỷ nhà ta là đẹp nhất, không nghĩ tới ngài so với tỷ còn xinh đẹp hơn vài ngàn lần. Bất kể như thế nào, ngài vẫn là đại ân nhân cả đời của nhà chúng tôi, hôm nay thật hân hạnh được gặp ngài." - Yên Hà dùng đầu ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ vào mình.

    Làm thì cần gì nhấn mạnh như vậy? Chẳng lẽ ăn ngon đến mức sẽ cắn rơi đầu lưỡi sao? Song Sinh Linh rất muốn hỏi ngược lại. Nhưng Mạc Nhược Băng còn không chưa kịp mở miệng, Yên Hà cũng đã bị Tuyền Nương lôi kéo chạy trốn mất dạng không thấy bóng dáng.

    Hừ!

    Biết chạy là được rồi, hắn ghét nhất người ta nói hắn đẹp, mới vừa rồi cô nương nhỏ đó nói một tràng dài đã không biết nhắc đến từ đó bao nhiêu lần. Vốn định ra lệnh đánh mông nàng thêm vài chục trượng, nhưng mà đã chạy mất thôi coi như xong bỏ qua. Sau gặp tính sổ nợ cũ trả mới hắc!

    "Thì ra là người ta đến lấy thân báo đáp nga. Lão nương ta cũng đi đây không khéo nhằm phá vỡ đứt lìa uyên ương. Điều đó rất là phải tội tổ tông.." - Song Sinh Linh không thẹn đứng dậy phủi mông thản nhiên nói.

    Đoàng.. Còn đối với Mạc Nhược Băng đó chính là tiếng sét ngang tai phá vỡ mặt trời sáng lóa trong mắt hắn. Tuyền Nương thì kéo nhẹ tay áo vương phi.

    "Tốt lắm, vậy ta biết mình quá nhiều chuyện. Còn nàng ở lại cho ta" - Mạc Nhược Băng cũng không thèm ngẩng đầu lên nói, tay vẫn còn ở trên giấy động vài nét bút chằm giọng nói.

    "Vương phi đứng lại, nàng định chạy đi đâu." - Mạc Nhược Băng nắm lấy bàn tay của nàng lại.

    "Ấy ấy.. Vương gia không nên chóng giận ta đi.. À tìm Yên Hà để chuẩn bị cho nàng ấy." - Song Sinh Linh ấp a ấp úng.

    "Chuẩn bị gì hử?"

    "Chuẩn bị cho Yên Hà vào phủ làm trắc phi chứ còn gì nữa." - Nàng thản nhiên nhún vai tự nhiên nói.

    Vào phủ? Trắc phi?

    Nàng thông minh nha?

    Thật đúng là Mạc Nhược Băng hắn không biết là rước về phủ cái thứ kì quái gì đây? Vương phi của hắn đang kén thê cho hắn?

    "Nàng có biết là trong phủ mỗi nàng là đã đủ loạn rồi không? Còn thêm ai nữa có mà ta điên đầu mất." - Mạc Nhược Băng nắm chặt một quyền trong tay tức giận.

    "Người ta đã có lòng đến lấy thân báo đáp thế còn gì. Mau nhận đi để lâu nhanh bị cướp đó." - Song Sinh Linh vẫn bi ba bi bô cái miệng nhỉ nhắn nói.

    "Song.. Sinh.. Linh" - Mạc Nhược Băng gầm lên tên nàng.

    - Hoàn Quyển 1: Khúc Dạo Đầu - (11/9/2017). Ngày uplate lại 03/11/2020 - Viết tại Việt Nam
     
    Guava, Nganha93, Phan Kim Tiên2 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười một 2020
  2. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Hệ Liệt: Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng.

    Quyển 2: Chàng Và Ta Vạn Kiếp Bất Phủ Chia Li.

    Chương 11: Cảnh Xuân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Chú ý: Có 1 sự thay đổi nhỏ bắt đầu từ cuối chương 10 quyển 1 a hoàn của Song Sinh Linh sẽ tên là Tố Đào còn a hoàn của Châu Yến Tử Đăng là Ngọc Mây nha. *

    Beta: Hy

    "Yên Hà, tỉnh dậy nhanh!"

    Yên Hà bị đánh thức, nàng mở đôi mắt vẫn còn mờ mịt vì say ngủ mơ hồ nhìn Tuyền Nương đang đứng trước mắt, cũng vẫn còn buồn ngủ mơ mơ màng màng trước mắt giống nàng.

    "Tuyền Nương, có chuyện gì?"

    "Con đừng quên hôm nay, phải đến giúp Vương Gia bưng nước rửa chân."

    Yên Hà nhìn bên ngoài một chút, trời còn chưa có sáng, rửa chân cái gì?

    "Tuyền Nương, để cho con ngủ thêm một chút nữa nha, lát sẽ đi." - Vừa mới đến nơi ở mới, hơn nữa lại là lạ giường, nàng thật vất vả trăn trở mãi mới ngủ được, lúc này mà phải rời giường, thì thật là một chuyện rất thống khổ.

    Cho dù oi như bình thường nàng cũng thức dậy rất sớm, nhưng hiện tại giờ mới canh ba mà thôi, có thì là quá sớm một chút hay không? Tuyền Nương cũng không có biện pháp. Vương Gia ban đêm giống như mèo sống về đêm. Vương gia buổi tối không thể ngủ được, thường hay ngủ vào ban ngày, cho nên bây giờ tinh thần hắn còn rất tốt, chờ Yên Hà bưng nước rửa chân cho hắn.

    "Vương gia bình thường thoạt nhìn hoàn hảo, nhưng nếu tính bướng bỉnh nổi lên, sẽ làm cho người ta không chịu nổi. Con phải cẩn thận một chút, đừng làm gì chọc hắn tức giận." - Tuyền Nương cẩn thận dặn dò, sợ rằng tiểu cô nương Yên Hà này sẽ phải chịu tổn thương.

    "Vâng! Ân." - Xoa xoa ánh mắt, Yên Hà miễn cưỡng bò dậy, sau đó nhanh chóng rửa mặt một phen, liền rồi phóng tới phòng bếp nấu nước nóng.

    Chuẩn bị xong, Yên Hà bưng nước rửa chân nóng hổi đi tới cửa phòng chủ tử, lại phát hiện cửa đã mở ra. Nàng đi vào thì liền, đã nhìn thấy trên mặt Mạc Nhược Băng lộ ra ánh mắt chờ đợi sẽ hảo hảo hành hạ nàng thật nhiều, làm nàng có cảm giác rất không thoải mái.

    Chẳng lẽ nam nhân này vì chút chuyện nhỏ đó, liền suốt đêm không ngủ à? Hay là đặc biệt hy sinh giấc ngủ để giận dỗi chuyện nhỏ như hạt đậu này?

    Có người như thế sao?

    Bất quá Yên Hà cho dù có bao nhiêu nghi ngờ cũng không dám ăn nói lung tung nữa, nếu không lại chọc hắn không vui, cuộc sống của nàng nhất định lại càng không tốt hơn.

    "Vương gia, nước rửa chân xong rồi." - Nàng bày ra dáng vẻ khéo léo nghe lời, đem nước nóng hổi đặt ở bên chân của hắn.

    "Ừm!" - Mạc Nhược Băng đáp nhẹ một tiếng. Yên Hà cảm giác được có một luồng ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm nàng, căn bản muốn trốn tránh cũng không được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngẩng đầu lên đón nhận vẻ mặt không vui của hắn.

    "Tiếp tục đi! Nhìn ta làm cái gì?"

    Không thể nào? Còn phải muốn nàng giúp hắn cởi giày sao? Nàng cảm thấy hắn nhất định là cố ý, nhưng vẫn nghe lời giúp hắn đem hài cởi xuống, sau đó cầm lên khăn lụa giúp hắn rửa chân. Lần đầu tiên động tới chân nam nhân, trái tim của Yên Hà nhảy loạn dồn dập, có loại cảm giác nói không ra lời.

    "Lần đầu tiên động nam nhân sao?"

    Nàng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, bật thốt lên: "Sao biết?". Trên gương mặt sắc đẹp của hắn mang theo vẻ châm biếm, thong thả nói: "Bởi vì mặt nàng đỏ giống như mông khỉ, đâu ai mù mà nhìn không thấy chứ?"

    Yên Hà vội vàng cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, phát hiện mặt mình thật đúng là hồng đến không thể tin nổi. "Dĩ nhiên, người ta vẫn còn là tiểu thư thư tú thư phòng! Không phải là loại nữ nhân tùy tiện. Nếu như không phải vì chịu trách nhiệm, ta cũng không cần ủy khuất mình mà ở cái chỗ này giúp ngài rửa chân."

    "Bây giờ nàng là đang oán trách ta sao?" - Hắn đột nhiên dùng chân đạp trên vai phải của nàng, nước lập tức thấm xuống bộ y phục trên người của nàng.

    "Sao ngài làm như vậy?"

    "Dám cãi lời chủ tử sao?"

    "Ta.. Ta.." - Nàng muốn lùi về phía sau, nếu không một lát nữa ngực của nàng cũng sẽ bị nước thấm ướt. Vừa rồi, bởi vì phải rời giường quá vội vàng, nên nàng quên không mặc áo yếm. Dường như phát hiện nàng có cái gì không đúng, mắt phượng của Mạc Nhược Băng trượt đến ngực của nàng, theo y phục ướt phơi bày ra, cảnh xuân như ẩn như hiện.

    Yên Hà cố gắng cúi thân thể xuống, không để cho hắn thấy, hơn nữa còn muốn đem chân của hắn kéo ra, nhưng nàng vẫn chưa kịp cử động, chân trái của hắn vẫn còn ở trong nước ngay lập tức giẫm lên vai trái của nàng, làm cho nước thấm ướt nhiều hơn nữa. Yên Hà không kịp suy nghĩ, gầm nhẹ nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"

    Hắn không trả lời, chẳng qua là vẫn nhìn chăm chú vào ngực của nàng.

    Y phục ướt đẫm dán sát vào da thịt, gò ngực sữa xinh đẹp của thiếu nữ vì vậy nổi lên, trên đỉnh núi có một hạt trân châu đỏ ửng nổi cộm lên, thoạt nhìn hết sức mê động người. Yên Hà muốn dùng hai tay che kín mình, lại bị hắn nhanh hơn một bước bắt được.

    "Ngươi buông ta ra."

    "Không muốn." - Cảnh xuân tuyệt vời như vậy làm sao có thể bị che lại?

    "Ngươi đừng như vậy, nếu không ta.."

    "Vương gia.. Vương gia người đâu rồi" - Tiếng vọng lanh lảnh của vị Vương phi lạnh lùng vọng tới khiến cho cả hai người trong phòng giật nảy mình.

    "Á.." - Bùm

    "Ây da.. Ta đến thật không đúng lúc nha." - Song Sinh Linh chứng kiến cảnh tượng này giống như kiểu mấy cảnh trong phim cổ đại. Màn này lại chính là bà vợ bắt quả tang phu quân mình đang cặp kè gian díu với nha hoàn. Rồi gọi gia đinh ra đánh nha hoàn kia rồi kéo phu quân về sử. Hầy! Thực sự là cô cũng không hứng thú với thú vui bắt gian này của người ta. Ngạo mạn mặt dày đóng cửa đi vậy.
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  3. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 12: Công Việc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    "Ta đi đây, Vương gia tiếp tục công việc còn đang dang dở đi" - Song Sinh Linh nhém lại một câu không nhìn nữa quay lưng.

    "Vương phi, nàng đứng lại cho ta."

    "Vương phi.. Vương phi không phải như những gì người nhìn đâu." - Yên Hà sợ hãi quỳ xuống dập đầu lẩy bẩy.

    "Nàng tìm ta, chúng ta đi." - Mạc Nhược Băng vứt Yên Hà ở lại rồi chạy theo Song Sinh Linh.

    "Đứng lại đó. Ta có việc bận đến tìm người mượn đồ." - Song Sinh Linh thanh âm chỉ để cho hai người nghe thấy.

    "Nàng giận ta?" - Mạc Nhược Băng vẻ mặt có lỗi kéo tay áo nàng.

    "Không nha!"

    "Nàng mượn gì? Nói đi?"

    "Mười nghìn vạn lượng."

    "Nàng mượn gì số tiền lớn như vậy?" - Mạc Nhược Băng ngạc nhiên nhìn vị Vương phi thích trèo tường bây giờ lại mượn tiền hắn.

    "Đừng hỏi! Nhanh có cho ta mượn không? Không ta đi cướp ngân hàng." - Song Sinh Linh giả vờ giận dữ bỏ đi.

    "Ấy! Ta đưa mà nhưng phải tới hàng thương lấy." - Mạc Nhược Băng nhíu mày.

    "Không cần đâu! Chỉ cần đưa ta dấu ấn của ngươi" - Thật ra nàng cũng không muốn để cho hắn biết việc mà nàng đang làm.

    "Được ta đi lấy"

    "À mà còn này! Ta mượn cả Lệnh Bài" - Song Sinh Linh thở dài.

    "Nàng mượn?"

    "Ừ! Không là không ai tin ta là Thập Tam Vương phi của ngươi đó. Bị bắt nạt nữa." - Nàng giả bộ đáng thương.

    "Ai dám? Kẻ nào dám?" - Mạc Nhược Băng thống giận.

    - Bát Vương phủ-

    "Vương gia.. Vương gia đâu rồi.. Tên khốn đản."

    Choang.. Choang.. Bốp.. Bốp..

    "Vương phi.. Vương gia không có trong phủ" - Một nha hoàn rụt rè lên tiếng.

    "Chết tiệt! Hắn lại đi đâu rồi." - Yến Tử tức giận đập phá mọi đồ quý giá trong thư phòng Mạc Hải Sa.

    "Hạ nhân cũng không.. Không rõ. Vương gia đi từ qua không về." - Nha hoàn kia lại nói tiếp.

    Tại sao hắn lại không có trong phủ lúc này chứ? Thật là tức chết mà! Ta lại để mất món hàng thượng đẳng này rồi. "Hắn đi với gái!" - Yến Tử thét lên giận dữ phi hết đồ nọ đến đồ kia.

    "Vương phi bớt giận." - Đồng loạt hạ nhân cúi đầu ngoài cửa phòng sợ hãi.

    "Ta sao mà có thể bớt giận được khi Vương gia các ngươi ra ngoài đâm hoa ghẹo nguyệt."

    Trời! Vương gia của chúng ta mặc dù trong phủ trước đã có hai vị phu nhân nhưng không hề đoái hoài đến họ. Ngày nào cũng trong thư phòng nghỉ rồi ra ngoài nhiều, còn bây giờ thì.. Vị Vương phi này dường như đã chiếm vị trí rất quan trọng trong tâm Vương gia rồi.

    "A! Ây là vàng thật nha! Ngọc Mây đi cầm cái này chắc được bộn tiền rồi." - Cầm cái vật có hình Long phượng màu vàng lên cắn thử.

    "Vương phi cái đó không thể/Vương phi đó là đồ của Vương gia/Vương phi xin người!" - Tất cả hạ nhân đều gục mặt xuống khóc sướt mướt nả nê. Nhưng Yến Tử lại thản nhiên không phản ứng gì cầm cái như lệnh bài đó trên tay ngắm nghía.

    "Các ngươi nên nhớ rõ, ai mới là chủ nhân thực sự! Ta đã vào phủ và được gọi là Vương phi của Vương gia các ngươi thì có nghĩa đồ của Vương gia cũng là của ta. Nói xằng bậy ta phạt." - Nói xong nàng cùng Ngọc Mây chạy ra đi mặc mọi hạ nhân vẫn quỳ ở đó.

    Ở góc hoa viên có hai bóng người. "Ồ.. Thì ra Vương phi lại là con người hà tiện như vậy. Chủ tử chúng ta có cần báo cho Vương gia không ạ?" - A hoàn của người gọi là chủ tử nhanh nhẩu lên tiếng.

    "Báo chứ.. Báo chứ." - Nàng ta cười e thẹn tà mị lấy chiếc quạt phe phẩy.
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  4. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 13: Quan Tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    - Thập Tam Phủ-

    "Vương gia, ăn cơm ạ."

    Nam nhân nghe được bên tai truyền đến thanh âm sợ hãi, không nhịn được phất tay một cái: "Cút."

    Những lời như thế Yên Hà tuyệt không ngoài dự tính của Yên Hà sẽ nghe được, trước kia nghe không quen, hiện tại phát hiện chỉ cần không nghiêm túc nghe là được. Hắn dường như từ sau khi buổi sáng đùa giỡn với nàng, dường như vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách cho đến bây giờ, động cũng không động qua không hề nhúc nhích.

    Phụ thân nói người sử dụng trí nhớ óc là cực khổ nhất, bởi vì thể lực thì có thể bổ sung rất dễ dàng, nhưng suy nghĩ đầu óc mà bị suy nhược thì cần phải có một thời gian rất lâu mới có thể khôi phục. Nàng quyết định nhất định phải làm cho hắn ăn đủ no, bởi ăn no rồi mới có thể tiếp tục công việc. Yên Hà cầm món cháo thịt nấu tỉ mỉ trong tay, lẳng lặng đến bên cạnh Mạc Nhược Băng, sau đó dùng thìa múc một miếng, cũng thổi cho nguội.

    Trong lúc này, hắn ngay cả đầu cũng không có hề ngẩng lên, hoàn toàn xem nàng như không khí. Như vậy tốt hơn. "Tới đây nào, người i cứ tiếp tục bận rộn, mở miệng ra là được rồi." - Nàng dùng ngữ điệu dụ dỗ muội muội không thích ăn cơm của mình, ôn nhu nói.

    Chỉ thấy hắn giống như đang rất chuyên tâm suy tư điều gì đó, ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, liền há mồm ra, để cho nàng đút từng miếng từng miếng cháo vào. Bút trong tay chưa hề dừng lại, thìa đưa lên miệng cũng không hề dừng lại. Vốn định đi vào, Tuyền Nương vừa nhìn thấy, lập tức dừng bước, khiến cho bọn nha hoàn đi theo phía sau bà thiếu chút nữa té bổ nhào vào người bà.

    "Tuyền Nương, sao vậy?" - Tiểu Châu vội vàng bảo vệ cái mâm trong tay, tránh cho thức ăn nghiêng ngả.

    "Suỵt! Chúng ta đi ra ngoài trước đi!"

    "Người đang giận ta hay Vương phi?" - Yên Hà lại nói.

    "Nàng ấy vẫn chưa về?" - Hắn lại ngẩng đầu lên nói.

    "Chưa.. Vương phi đi từ xế chiều tới giờ đã về đâu." - Yên Hà nhún vai.

    "Rốt cuộc nàng ấy có thể đi đâu chứ?"

    Nửa tháng sau, trên quan đạo hai con tuấn mã chạy gấp. Đột nhiên một tiếng thét dài, ngựa dừng lại ở một đầu đường, dừng lại hồi lâu. Một con ngựa trong đó, đột nhiên quay đầu ngựa lại, hướng đường hẻm hai bên vách đá xa xa mà đi, một con ngựa khác theo sát ở phía sau. Lại đi đến sơn cốc này, cảnh sắc như trước. Hắc đồng tựa hồ đang tìm cái gì, vây quanh sơn cốc u tĩnh liếc mắt một cái, thẳng đến khi xác định sơn cốc cũng không những người khác.

    Đáy mắt xẹt qua một chút phức tạp, đang muốn quay đầu ngựa lại rời đi, hắc đồng rồi đột nhiên mở to, xoay người xuống ngựa, chậm rãi hướng đến tảng đá đó nơi dòng suối nhỏ. Một cái tay tuyết trắng mềm mại nằm ở ven dòng suối, theo nước suối róc rách mà đung đưa, thân hình cao lớn đi đến sau tảng đá. Khi nhìn thân ảnh nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú biến động, sững sờ đứng nhìn, thẳng đến khi nữ tử ở phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, mới làm hắn đột nhiên hoàn hồn lại.

    Thân mình cao lớn ngồi xổm xuống, bàn tay to chạm đến thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng của nàng, ngực chặt cứng đến khó có thể hô hấp. Ngón tay khẽ run đi tới dưới mũi nàng, một cỗ hô hấp như có như không, làm thân mình cao lớn đột nhiên chấn động, hai tay đồng thời nhanh chóng ôm lấy nàng.

    Vội vàng từ trong áo lấy ra tục mệnh đan đút nàng ăn vào, bàn tay to từ phía sau nàng vận khí. Thẳng đến khi người trong lòng khí tức tương đối ổn định, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra..
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  5. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 14: Đại Náo Tiệm Đồ Cổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Huyên náo trong thành đã làm cho Song Sinh Linh phải nhíu mày. Tiệm đồ cổ cũng không phải là chỗ người đến người đi, những nơi như thế này bình thường vẫn luôn tĩnh mịch thanh nhã, vậy mà ở tiệm này, người còn chưa tiến vào đã có thể nghe thấy tiếng động ở bên trong một cách rõ ràng rồi.

    Vừa vào cửa, hàng hóa trong tiệm ngược lại được bày biện rực rỡ đủ loại, chủ quầy ăn mặc một thân áo gấm phú quý bức người đang bày ra vẻ mặt khinh miệt nhìn một thiếu niên nam tử mặc trang phục cũ kỹ. Sắc mặt của nam nhân kia tiều tụy, vẻ mặt ốm yếu xanh xao giống như người đang có bệnh.

    Dung mạo cũng có thể coi là tuấn tú lộ ra làn da vàng như nến khô khốc, tuy trường y trên người đã cũ, nhưng lại được giặt giũ vô cùng sạch sẽ, nhìn về phía trên cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại có một chút khí chất nhàn nhạt của văn nhân.

    Lúc này nam nhân kia lại đang mang vẻ mặt xấu hổ và lo lắng, còn có chút thở gấp bứt rứt không yên: "Chủ quán, ông xem lại cho kỹ đi. Bức họa phong này quả thật là bút tích của Văn Đế tiền triều mà."

    Chủ quán làm ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn nam nhân nói: "Xem bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của ngươi thì tại sao có thể có bút tích thật sự của Văn Đế được chứ? Bức vẽ này rõ ràng là đồ giả! Chỉ là bổn điếm cũng thu mua đồ nhái, nhìn tranh này của ngươi có vẻ cũng không tệ lắm, cho ngươi một trăm lượng là được."

    Nam nhân tức giận đến nỗi mặt đỏ lên: "Ông.. Ông.." Văn Đế là bậc thầy tiền triều, một bộ tranh nếu thật sự là bút tích của ông, cho dù không phải là cực phẩm thì ít nhất cũng phải trị giá hai ngàn lượng, nếu như mang đi bán đấu giá lại còn có thể bán được với giá rất cao.

    Vậy mà tên chủ quán này lại muốn dùng một phần mười giá tiền để mua vật báu gia truyền của nhà hắn. Nếu như không phải là hắn đang thật sự rất cần tiền, thì làm sao có thể cam lòng cứ như vậy mà bán bức họa phong này đi?

    "Lẽ nào lại như vậy! Ta không bán nữa!" - Nam nhân phẫn nộ cuộn tròn bức họa phong lại, xoay người muốn rời đi.

    "Chờ một chút!" Chủ quán nhìn thấy nam tử muốn rời đi, trong mắt hiện lên một tia âm tàn, hung dữ mà nhìn chằm chằm vào nam tử nói: "Gia cho ngươi hai trăm lượng là đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi! Cái bức họa phong này không phải là ngươi đi ăn trộm về đấy chứ? Nói cũng đúng, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác hủ lậu như thế này thì làm sao có thể có được bức họa nổi tiếng như vậy, chúng ta đi quan phủ một chuyến đi."

    "Gặp quan thì gặp quan, chả lẽ ta lại sợ ông? Ông, cái chủ quán này, mở cửa tiệm ra mà lại có thể không nói đạo lý như thế!" Nam nhân giận dữ nói.

    Chủ quán kia khinh miệt cười: "Đạo lý? Ngươi có biết cửa tiệm của chúng ta là của nhà ai không? Nói cho ngươi biết, đây là cửa tiệm của nhà Hầu Gia. Nói quan phủ sẽ tin ta hay là tin một tên nghèo kiết xác như ngươi ư?"

    "Ông.. ức hiếp người quá quắt."

    "Vị công tử này, bức họa phong này của ngươi, ta muốn. Ba nghìn lạng." -Song Sinh Linh đi vào trong tiệm, nói khẽ. Hai người vẫn còn đang tranh chấp lập tức sững sờ, sau khi nam nhân kia kịp phản ứng lại, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thanh nhã trước mặt, không khỏi nói: "Ngươi.. Ngươi tin tưởng ta sao?"

    Thật ra nàng cũng chưa chắc có thể nhìn ra được bức tranh này là thật hay giả, chỉ là nhìn phản ứng của chủ quầy và nam nhân, còn có vẻ áy náy chợt lóe lên trên mặt sư phó giám họa trong quầy thì nàng đã có kết luận. Huống hồ, cho dù tranh này là giả, hôm nay nàng cũng phải mua!

    Chủ quán vừa nhìn thấy vụ làm ăn sắp tới tay lại bị một con tiện tì làm rối, không khỏi giận dữ. Lại nhìn quần áo Song Sinh Linh đang mặc cũng chỉ là sợi tổng hợp, cũng không là quý giá, chắc hẳn không phải là người có xuất thân không thể đắc tội cho nên chỉ âm trầm nói: "Tiểu cô nương tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác."

    Song Sinh Linh quét mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Vị công tử này không chịu bán cho ngươi, bây giờ muốn bán cho ta. Như thế nào lại bị coi là xen vào việc của người khác?"

    Chủ quán hừ lạnh một tiếng nói: "Hôm nay không muốn bán cũng phải bán! Hầu Gia nhà chúng ta sắp đại thọ ta cũng phải tặng cho ngài."

    Song Sinh Linh cười lạnh: "Hay cho câu không bán cũng phải bán. Vừa vặn, hôm nay bổn cô nương cũng không mua không được. Tố Đào, trả tiền." - Tố Đào lanh lợi lấy ra hai nghìn lượng ngân phiếu nhét vào tay nam nhân kia, thuận tay lấy bức tranh ra, cười nói: "Công tử, cho ngươi tiền, ngươi đi nhanh đi."

    Nam nhân do dự nói: "Không được, hai vị cô nương.." Nếu hắn đi rồi, hai vị cô nương kia vẫn còn cầm bức họa thì chỉ sợ sẽ không đi ra được khỏi cái cửa tiệm này. Mặc dù đúng là hắn đang cần dùng tiền gấp nhưng thực sự không thể hại hai vị nữ nhân tốt bụng này được.

    "Ta không bán bức tranh này nữa, cô nương đưa nó lại cho ta đi." - Song Sinh Linh nhận bức tranh từ trong tay Tố Đào, mở ra xem một chút rồi thỏa mãn gật đầu cười nói: "Vừa vặn, bổn cô nương muốn mua bức Ti Cảnh Chốn Bồng Lai này để tặng người. Công tử cầm tiền đi là được. Ngược lại ta muốn nhìn xem, dưới chân thiên tử có còn có vương pháp nữa hay không."

    "Đã như vầy, các ngươi đừng có hòng mà đi được!" Chủ quán uy hiếp nói.

    Song Sinh Linh buồn cười nhìn sang hắn: "Chẳng lẽ, ngươi còn dám giết chúng ta hay sao?"

    Thần sắc của chủ quán cứng ngắc, rét lạnh nói: "Tuy rằng ta không dám giết các ngươi, nhưng lại có thể kéo các ngươi đi quan phủ."
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  6. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 15: Hội Ngộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    "Hỗn xược! Coi chừng bổn cô nương đập gãy chân chó của các ngươi!" - Tố Đào ngăn ở trước mặt Song Sinh Linh, vượt lên phía trước quật ngã một tên tiểu nhị muốn bắt lấy chủ tử của nàng.

    Tố Đào giận trừng mắt với chủ quán nói: "Tên cẩu nô tài kia, trợn to cái mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, thấy Lệnh Bài Thập Tam Vương Gia mà không quỳ!"

    Mọi người đều sững sờ, sắc mặt của tên chủ quán kia hơi trắng bệch ra, có chút hoài nghi nhìn Song Sinh Linh: "Ngươi.. Ngươi là.."

    Song Sinh Linh nhìn hắn chằm chằm, thản nhiên nói: "Thập Tam Vương Phi."

    "Á! Thì ra là Thập Tam Vương Phi." Chủ quán thất thanh kêu lên, sắc mặt lập tức khó nhìn hẳn lên.

    Bên ngoài cửa một nữ nhân nhíu mày thầm nói Thập Tam Vương Phi ư? Liền quay xang nhìn Ngọc Mây.

    Ngọc Mây liền trợn mắt: "Đấy chả phải người cướp lô hàng tốt của Vương Phi sao?"

    "Là nàng ta! Đi ta muốn coi nàng ta là ai?" - Nói xong Yến Tử bước nhanh vào trong tiệm.

    Song Sinh Linh đưa bức họa phong trong tay cho Tố Đào, nhìn lướt qua đám tiểu nhị đang vây quanh rồi lạnh giọng nói: "Còn không xéo ra, không muốn làm ở đây nữa phải không?" Mấy cái tiểu nhị uể oải nhìn chủ quán một chút, rồi lại nhìn chủ quán, sau đó thối lui qua một bên.

    "Khoan đã ta muốn mua bức họa phong này." - Giọng nói ôn nhu bá đạo Yến Tử liền nhanh tay giật lấy bức họa phong từ tay Tố Đào.

    Song Sinh Linh tức giận thét lên: "Ngươi là ai sao dám cướp đồ của ta!"

    "Hừ! Còn không mau gọi ta một tiếng Bát tẩu đi còn thét lên làm cái gì nữa." - Yến Tử kéo dãn lông mày mở tranh ra xem.

    "Bát Tẩu? Bát Vương Phi?"

    Phản ứng của chủ quán cũng không chậm, chỉ do dự một chút rồi lại tiến lên cười làm lành nói: "Bát Vương Phi, người cần gì ạ?"

    Nhàn nhã đi một vòng trong tiệm, Yến Tử mới quay đầu lại coi như không nhìn thấy Song Sinh Linh đang nhìn chằm chằm nàng.

    "Ta mặc ngươi là Bát vương phi hay Nhị vương phi, mau trả lại đồ cho ta nhanh." - Song Sinh Linh ngữ khí lạnh lùng bước lên một bước.

    "Được! Là do ngươi lần trước à không nhiều lần cướp đi đồ tốt của ta giờ ta đòi lại." - Yến Tử nắm chặt bức phong trong tay dằn giọng nói.

    "Ồ! Thì ra là người kiện đơn hàng nhiều lần đó là ngươi sao đúng là có phước không được hưởng mà haha." - Song Sinh Linh liền cười sảng khoái càng khiến Yến Tử bốc cháy hơn.

    "Động thủ đi." - Yến Tử liền đá chiếc ghế gỗ con trước mặt vào Song Sinh Linh. Cũng may thân thủ Song Sinh Linh nhanh nhẹn liền chánh đi nhanh chóng nhưng lại cất lên tiếng thét của chủ quầy.

    Á á á..

    Chiếc ghế nằm gọn vào chân ông ta khiến ông ta nằm lăn xuống đất kêu gào. Thấy Song Sinh Linh né được Yến Tử liền hùng hổ ném tất cả bình cổ trên bàn. Song Sinh Linh vừa né vừa ném trả bằng mấy phong tượng trong tiệm. Cuộc chiến tranh dữ dội cứ thế mà diễn ra. Chủ quán và gia nô ngất lên ngất xuống vì đau tim. Tố Đào và Ngọc Mây ra cách ngăn cản hai vị chủ tử không được liền sai người bao vây tiệm khỏi bị dân chúng nhìn chỉ chỏ.

    Cứ thế tin rữ đến tai hai vị vương gia của thành. Tất nhiên là họ phải gấp rút nhanh chóng từ trong cung đang thượng triều về nhanh giải quyết hậu sự của hai nàng vương phi này.

    Đến nơi.. Bàng hoàng trước cảnh tượng nơi đâu cũng đổ bể. Còn cô vợ của hai người bây giờ đang đến mục vận lộn nhau dưới sàn nhà.

    "Song Sinh Linh/Châu Yến Tử Đăng!"

    Tiếng thét gầm gừ lạnh lẽo như tula đến gọi hồn khiến cho hai nữ nhân vừa giật mình vừa hoảng hốt vừa ngớ người nhìn lại đối phương.

    "What?" - Yến Tử trợn mắt nhìn nữ nhân kia. Hoang mang cực độ..

    "Why?" - Cũng đến Song Sinh Linh cũng thế.. Hoang mang không kém.

    Mặc kệ hai nam nhân kia hai nàng liền đứng dậy phủi phủi y phục chỉnh lại đầu tóc. Nuốt nước bọt ừng ực! Hít một hơi dài!

    "Hồng hà nhi/nhi hồng hà" - Cả hai cùng làm động tác đập tay vào nhau rồi hích mông.

    Nín lặng.. Im lặng.. Nín thở!

    Khiến cho mọi người xung quanh ngẩn ngơ nhìn hai người. Dường như mặt nóng dan lên nước mắt nước mũi của hai nàng vòng quanh.

    "Lão đại/Lão nhị òa òa hu hu." - Rồi Song Sinh Linh với Yến Tử ôm nhau khóc lóc.

    "Tại sao bây giờ mới xuất hiện chứ làm khổ ta mà hức." - Yến Tử đập vai Song Sinh Linh.

    "Chẳng phải là ta bận làm giàu sao đi chúng ta đi ăn mừng vì buổi tụ họp này." - Song Sinh Linh lau hết nước mắt cười giòn giã khoác vai Yến Tử bước đi.

    Đang trốn ở trong quầy, chủ quán nơm nớp lo sợ đi ra, thấp giọng nói: "Hồi bẩm.. Hồi bẩm còn tiền bồi thường ạ?"

    "Hắn trả" - Cả hai nàng đồng thanh chỉ vào Thập Tam Vương Gia và Bát Vương Gia khiến hai nam nhân đang thở dốc kia tức hộc máu. Liền mặc kệ hai người bám vai nhau đi.

    "Vương Phi." - Hai nam nhân quay người gọi với liền bị chủ quản chặn cửa.

    "Bẩm hai Vương Gia cho nô tài xin tiền bồi thường ạ." - Chủ quản mếu máo.
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  7. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 16: Trái Cấm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    - Bát Vương Phủ-

    Mạc Hải Sa đang trở về buồn bực vì phải vướng đống rắc rối mà Vương phi của hắn ban cho. Rồi lại cùng Thập Tam đệ của hắn bị phụ hoàng gọi đến khi chẳng có việc gì. Giờ đây trong phòng của hắn, thì thấy hai nữ nhân thân y phục đỏ chói đang ngồi cho chân lên ghế ăn rất ngon lành.

    Người đang cầm cái đùi gà ăn thoải mái kia không phải nói hắn cũng đã biết chính là Thập Tam Vương muội của hắn. Trong lòng bất giác nghĩ ra một kế hoạch. Hắn đi ra ngoài nói gì đó với một binh sĩ rồi trở vào, trên môi một điệu cười xảo quyệt

    "Nương tử ta đã về a. Thập Tam muội sao giờ này vẫn còn ở đây Băng Đệ có chuyện muốn tìm muội a, mau mau trở về."

    Song Sinh Linh lúc này bỏ bát canh trên tay xuống bàn nói:

    "Tìm ta có việc gì?"

    "Ta cũng không biết nga, muội mau đi xem sao."

    "Hầy! Hắn mà có tìm ta có mà đang hú hí với Yên Hà ấy." - Mặc nam nhân kia nói Song Sinh Linh vẫn cầm chiếc đùi gà lẻn ăn say sưa.

    "Chết! Sao bà lại để thế lại xuất hiện một tiểu tam thế kia?" - Yến Tử không thèm liếc Mạc Hải Sa liền uống một hớp rượu nói.

    "Là tại hắn lúc nào cũng gây phiền hà cho ta làm công việc nên ta mới kiếm cho hắn đấy. Cũng trả có gì hì!" - Song Sinh Linh thản nhiên nhún vai còn Mạc Hải Sa rở khóc rở cười trong lòng.

    Thầm nghĩ là ai gây phiền hà cho ai vậy bà cô nhỏ T. T.

    "Sao lại thế! Lão đại bà mau về ngay cho ta lỡ đâu mất vị trí chính thất như chơi nhanh nhanh mau gọi xe đưa Thập Tam Vương Phi về phủ." - Yến Tử giãy nảy lên mút hết hai bàn tay quay xang lau vào y phục của Mạc Hải Sa nói vọng ra ngoài.

    "Ớ! Sao lại đuổi ta. Lão Nhị ki bo kia." - Song Sinh Linh vẫn không bỏ miếng gà xuống nhăn nhó kêu lên.

    "Đúng đúng! Muội mau về đi không Hoàng đệ lo lắng mất." - Mạc Hải Sa nhẫn nhịn động tác của Yến Tử nhưng cũng làm theo ý của nàng.

    "Không! Không ta không về đâu hu hu." - Song Sinh Linh nhõng nhẽo nếu mà bây giờ về thể nào tên ác ma Mạc Nhược Băng kia cũng lột xác nàng mất.

    "Lão Đại! Bây giờ muốn về với chồng con hay là muốn ăn đòn." - Yến Tử giơ nanh vuốt đe dọa.

    "Khoan.." - Song Sinh Linh đứng dậy chỉnh sửa trang phục.

    "Sao nữa?" - Mạc Hải Sa và Yến Tử đồng thanh.

    "Gói đùi gà cho ta đem về nhé.." - Song Sinh Linh ra vẻ đáng yêu chớp chớp mắt.

    "Rồi! Người đâu gói đùi gà cho Thập Tam Vương Phi." - Mạc Hải Sa lên tiếng.

    "Thanks you Bát ca ca." - Song Sinh Linh nháy mắt rồi gặm nốt miếng đùi gà ra về.

    Còn lại mỗi Yến Tử và Mạc Hải Sa trong phòng.

    "Vương Phi nàng mau lên giường cho ta!" - Nói xong mặc kệ tiếng thét thất thanh của nàng hắn ném nàng lên giường.

    **

    - Thập Tam phủ đệ-

    Nàng vào trong phòng hắn thấy có một cái bàn bên trên để một sa đồ làm bằng da thú, bên trong có một cái giường lớn ngoài ra cũng chẳng có gì ngoài mấy cái đèn ra.

    Đang đứng xem xả đồ trên bàn thấy có tiếng bước chân nàng ngẩng mặt lên, nhìn thấy một thân nâu nhạt đứng lạnh lùng nhìn nàng. Khuôn mặt như được chạm khắc, mọi nét trên khuôn mặt hắn đều rất hoàn hảo nàng thất thần một lúc rồi nói: "Ngươi là người hay quỷ, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt a". Vừa nói vừa tiến lại gần đưa tay sờ mặt của hắn.

    Mạc Nhược Băng nhíu mày nhưng không đẩy tay nàng ra lạnh lùng hỏi: "Nàng là ai?"

    Yên Hà vẫn đứng thất thần sờ mặt hắn máy móc trả lời: "Ta là Yên Hà"

    "Nàng tới đây làm gì?"

    "Vương Phi gọi ta tới."

    "Vương Phi?"

    "Đúng vậy? Vương Phi bảo là vương gia cần ta hầu hạ."

    "Nếu vậy nàng giúp ta thay y phục đi." - Vừa nói ánh mắt của Mạc Nhược Băng vừa ánh lên tia thích thú có vẻ như nàng Vương Phi nhỏ bé của hắn không muốn đến nhận lỗi với hắn đây mà. Đã thế còn đẩy vật thế mạng này nữa chứ.

    "Ân." Nói đến đây Yên Hà vội vàng tiến đến kéo y phục hắn xuống thật tỉ mỉ thành thục. Ánh đèn mập mờ ôm trọn hình bóng của hai thân hình. Hắn đứng cao hơn nàng một thân đầu dường như có thể ôm lấy nàng che chắn cho nàng vậy. Mùi mồ hôi mùi hơi thở quệt vào nhau thật quyến rũ. Nhịp tim đều đặn Mạc Nhược Băng dùng ngón tay thon dài nâng cằm Yên Hà lên. Gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn như ánh sao sáng. Yên Hà run rẩy đôi chân không dám nghĩ điều gì. Đôi môi anh đào mộng mơ xao xuyến động lòng người.

    "B.. á.. o Vương Gia có việc gấp, thỉnh ngài đi theo nô tài."
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  8. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 17: Ma Thuật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Mạc Nhược Băng trong lòng thầm tức giận. Chết tiệt đêm nay của mình cứ thế mà bị phá hoại, nghĩ rồi liền bước ra ngoài đi theo binh sĩ kia. Cứ thế đi được một đoạn thì thấy gần nửa số quân binh đang ngồi ở một chỗ ánh mắt đờ đẫn, có gọi thế nào họ cũng không nghe, nay thế nào cũng không động đậy

    Mạc Nhược Băng bước đến gần chỗ Mạc Hải Sa: "Hoàng huynh thế này là sao?"

    Mạc Hải Sa không nói chỉ nhíu mày, ánh mắt ngiêm trọng.

    Song Sinh Linh lúc nãy do ăn quá nhiều nên vừa mới đi giải quyết, trên đường trở về thấy tất cả quân lính đều tập trung một chỗ. Nàng thấy làm lạ bèn tiến đến gần:

    "Có chuyện gì vậy?"

    "Nương tử sao nàng lại ra đây mau mau trở về a, bên ngoài trời rất lạnh/"

    Song Sinh Linh liếc mắt nhìn Mạc Nhược Băng:

    "Không cần ngươi quan tâm."

    Nàng tiến đến gần một binh sĩ ánh mắt đang thất thần, rồi nhìn tất cả đám binh sĩ còn lại, lạnh lùng quay sang hỏi Mạc Nhược Băng: "Họ bị sao vậy?"

    "Ta cũng không rõ a, Vương phi nàng mau trở về lều đợi ta đi bên ngoài trời rất lạnh."

    "Họ chính là bị người khác dùng ma thuật thôi miên, không chữa nhanh chỉ trong hai canh giờ sau sẽ chết." - Mạc Hải Sa nói.

    Mạc Nhược Băng nhíu mày: "Ma thuật thôi miên?"

    "Đúng vậy." - Song Sinh Linh quả quyết.

    "Vậy ngươi có cách chữa trị không?"

    "Ta thì không có, mà đúng Lão nhị ta có a." - Song Sinh Linh nhún vai đáp.

    Song Sinh Linh trước trong tổ chức được học mọi điều. Nàng trên thông tinh văn học võ nghệ. Chỉ có thôi miên này nàng không học được. Còn nhớ lúc ở cùng với Yến Tử, nàng luôn bị Yến Tử dùng thôi miên bắt nàng làm mọi thứ.

    "Người đâu, mau mời Vương Phi đến đây." - Mạc Hải Sa ra lệnh cho một binh sĩ bên cạnh

    "Vâng."

    Yến Tử lúc này đang ngủ thì một binh sĩ quấy rầy nói Vương Gia có việc cần gặp. Nàng buồn bực thầm nghĩ, Vương Gia này đúng thật biến thái đêm khuya hành hạ nàng rồi còn làm phiền nàng nữa.

    Yến Tử lúc này khuôn mặt cau có tiến đến trước mặt Mạc Hải Sa nói: "Vương Gia có việc gì tìm ta, có biết bây giờ đã muộn rồi không?"

    Mạc Hải Sa chỉ tay về hướng binh sĩ: "Nàng biết chữa trị."

    Yến Tử theo hướng chỉ tay của Mạc Hải Sa đi đến gần nơi có binh sĩ bị trúng thuật, ngửi ngửi một lúc nhàm chán quay trở về hướng của Mạc Hải Sa.

    "Ai cho họ ăn lá cỏ ba phiến hử?" - Yến Tử cau mày. Nàng trước là học trò của Cục trưởng, ông ta chuyên nghiên cứu các loại thảo dược. Lúc trước nàng học hành không chăm chỉ, chuyên ngủ gục lên suốt ngày bị cho ăn loại cỏ này. Loại cỏ này cũng rất là biến thái, người ăn phải nó sẽ như bị thôi miên, ngồi thất thần một chỗ, muốn tỉnh dậy chỉ có thể lấy nước lạnh tạt vào. Hại nàng mỗi lần học xong người đều ướt nhẹp

    "Nàng biết loại cỏ này, vậy có cách chữa trị không?"

    "Vương Gia à, ngài gọi ta đến chỉ là làm việc này thôi a, thật là biết chọn giờ làm phiền người khác mà." - Yến Tử vừa nói vừa cáu ra mặt, tiến đến một binh lính bị trúng dược, cầm lấy gáo nước dội lên người hắn. Trong nháy mắt hắn tỉnh lại ngay.

    "Đó cách giải chỉ có như vậy. Nhanh cho ta trở về ngủ tiếp."

    "Giê! Lão nhị giỏi quá." - Song Sinh Linh đập tay cùng Yến Tử.

    "Nàng.." - Cả hai Vương Gia gãy khoé miệng nói.

    "À! Thập Tam Vương Gia mau làm về làm tiếp chuyện dang dở với Yên Hà đi nga! Cáo từ Bát ca ca." - Nói xong Song Sinh Linh lên kiệu cùng Yên Hà hồi phủ để lại ánh nhìn ngạc nhiên của tất cả mọi người.

    Ở góc nhỏ trong cuối ngõ có hai bóng thân ảnh một nam nhân một nữ nhân bịt mặt nở ra nụ cười man rợ. Miệng thốt lên: "Bát Vương Phi - Châu Yến Tử Đăng."
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  9. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 18: Cháu Dâu Ngoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Ngày hôm sau, tin tức Bát Vương Phi cứu người được lan truyền khắp chốn trong thành Đông Tề Quốc. Và tất nhiên lan truyền đến vào trong hoàng cung, ngay lúc đó Hoàng Thượng triệu kiến Yến Tử vào cung.

    Lúc này Yến Tử tiến vào cung điện, thấy một người một thân trường bào màu vàng chói lọi ngôi trên ghế rồng nạm vàng. Khuôn mặt phúc hậu mà không kém phần uy nghiêm. Nàng thầm nói trong lòng. Hoàng Thượng đúng là Hoàng Thượng a ghế ngồi cũng nạm vàng ròng thế kia, đúng là quá sang chảnh mà.

    "Tham kiến Hoàng Thượng." - Nàng vừa nói hai chân khẽ nhún cung kính chào.

    "Ây da! Đều là người một nhà, không cần hành lễ a, mau mau đứng dậy." - Hoàng Thượng cười hiền từ nhưng ánh mắt vẫn là tia đánh giá nói.

    "Nghe nói Bát Vương Phi là người đã cứu quân sĩ của ta, như vậy cũng có thể coi là có công rất lớn không cần phải câu lệ lễ nghi như vậy."

    Yến Tử lời nói không xu nịnh trả lời: "Yến Tử là có biết qua một chút hương dược, ngẫu nhiên cứu được người, cũng không phải là có công lớn gì, Hoàng Thượng nói như vậy là quá xem trọng Yến Tử rồi. Yến Tử quả thật là hổ thẹn không dám nhận."

    Hoàng Thượng nghe Yến Tử nói vậy âm thầm hài lòng. Lúc này một người khuôn mặt phúc hậu, một thân xiêm y màu nâu thêu đôi phượng vũ lóng lánh lớn tiếng nói: "Tiểu Sa ngươi đã trở về, ngươi có mang Tiểu Vương Phi kia đến đây cho ta xem không." - Nói rồi lại đưa mắt đến nhìn Yến Tử.

    "Ngươi chính là Tiểu Yến của Tiểu Sa kia a, mau mau đến chỗ ta, chúng ta cùng trò truyện." - Nói rồi Thái Hậu kéo tay Yến Tử đi.

    Lúc này ở trong phòng chỉ có Hoàng Thượng cùng Mạc Hải Sa.

    "Sa Nhi vất vả cho con rồi. Ba ngày sau ta sẽ mở yến hội chào mừng con với Thập Tam Đệ của con và hai Vương phi kia." - Hoàng Thượng vuốt vuốt cằm cười hiền từ.

    "Đa tạ Phụ Hoàng."

    **

    Lúc này ở trong Vĩnh Thọ Cung của Thái Hậu thì có tiếng cười nói vui tươi truyền ra.

    "Thái Hậu người xem ta lại thắng rồi." - Yến Tử vừa nói hai tay vừa lấy một cái bát sứ màu xanh ngọc bích bên cạnh, môi mỏng thì khẽ rung.

    "Không được chúng ta chơi lại một lần nữa lần nay ta nhất định sẽ thắng ngươi." - Thái Hậu vừa nói tay phải vừa lấy ra một cái trâm phượng nạm vàng trên mắt phượng vĩ.

    Yến Tử thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ cứ cái đà này nàng sẽ giàu to a, có thể cùng Lão đại mở một xưởng sản xuất để kiếm sống, rồi rời khỏi phủ của hai vị Vương Gia kia.

    "Thái Hậu đã nói như vậy, Yến Tử sao có thể không nghe theo a." - Hai tay Yến Tử vừa xoa bàn cờ.

    Nàng đang chơi cờ, nói như vậy cũng không sai. Mạc Hải Sa tiến vào thấy Thái Hậu cùng Yến Tử đang ngồi chơi cờ, bên cạnh Yến Tử toàn là những bảo vật quý giá, ngay cả cái quạt phiến phỉ thuý Thái Hậu thích nhất cũng đang ở trên tay của nàng.

    "Hai người là làm cái gì vậy?"

    Mạc Hải Sa thấy tiếng nói âm lãnh kia truyền đến, sống lưng lạnh toát. Thái Hậu thấy Mạc Hải Sa đến như vớ được vàng.

    "Tiểu Sa mau lại đây, giúp ta tính cách a. Tiểu nha đầu này thật xảo quyệt!"

    Mạc Hải Sa lại gần chỗ Thái Hậu, nhưng không biết hai người này là đang chơi cờ gì, mi tâm khẽ nhảy nhảy lại.

    "Gì đây?" - Mạc Hải Sa xoa trán không ngờ rằng đến cả Thái Hậu, Vương Phi của hắn cũng giở trò lưu manh được.

    "Đây là cờ năm bước, Vương Gia ngài có hứng thú muốn chơi không, ta sẽ dạy ngài. Nhưng mà phải có vật thế chấp a." - Yến Tử vừa nói trong lòng thầm. Vương Gia này cũng không phải là dạng bần hàn túng thiếu gì, có thể từ trên người hắn lấy một chút cũng không phải là chuyện xấu a.

    Mạc Hải Sa thấy ánh mắt giảo hoạt kia sao lại không hiểu trong đầu nhỏ của nàng đang nghĩ gì. "Không thích thú."

    "Thái hậu không làm phiền người nghỉ ngơi, chúng ta là nên trở về."

    "Không được ta còn chưa có thắng nha đầu kia a."

    "Đúng vậy a, ta còn muốn cùng ở lại trò chuyện với Thái Hậu." - Vừa nói nàng âm thầm tính toán có ngu mới trở về cơ hội kiếm vận đỏ tốt như vậy nàng phải tận dụng triệt để.

    Mạc Hải Sa lạnh lùng nói: "Không được nàng mau trở về cho ta." - Nói rồi kéo tay Yến Tử đi.

    "A chờ một chút, ta còn chưa có cầm đồ về." - Làm ăn tốt như vậy hớ gì nàng lại buông.

    Thấy bóng dáng họ đi Thái Hậu ngồi cười cười vui vẻ:

    "Cháu dâu ngoan."
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
  10. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    Chương 19: Lại Mượn Đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    - Thập Tam phủ đệ-

    "Ồ, lão mặt trời đem mặt ta phơi nắng." - Song Sinh Linh than thở quạt gãy tay. Sau đó, nàng đuổi tới chuồng ngựa, Song Sinh Linh là mồ hôi đầm đìa. Cũng không thấy bóng dáng tên Mạc Nhược Băng. Song Sinh Linh giận dữ, hỏa lực bốc lên vùi vụt, đứng tại chuồng ngựa, gầm lên giận dữ. Đồng thời, hai tay cắm xuống hông ngửa mặt lên trời:

    "Mạc Nhược Băng, cái tên khốn đản, Vương Gia chết tiệt, ngươi đến cùng là rúc vào bụi nào chết dí rồi?"

    "Vương Phi, người là muốn tìm Vương Gia sao?"

    "Trừ hắn, ta còn có thể tìm ai a?" - Song Sinh Linh trong lòng phát hỏa tức giận vốn là không có hạ xuống, lỗ tai vừa nghe đến Vương Gia hai chữ này, lửa giận lại một lần nữa ấm lên, một đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí hướng phát ra âm thanh đáng sợ.

    "Vương, Vương.." Nam nhân kia bị dọa cho phát sợ.

    "Ách, cái kia.. Ta là tới tìm Vương Gia, không biết Vương Gia phải chết tại chuồng ngựa bên trong đây?" - Song Sinh Linh sắc mặt phát lửa.

    Nam nhân sững sờ, liều mạng lau con mắt, nhìn chằm chằm Song Sinh Linh nhìn, hoài nghi mình vừa mới có phải hay không hoa mắt.

    Tố Đào trừng mắt: "Làm càn! Vương Phi há tùy ý để ngươi nhìn?"

    "Vương Phi xin thứ tội! Tiểu nhân biết sai!" - Nam nhân hoàn hồn, dọa đến lập tức đem cúi đầu đi, tranh thủ thời gian quỳ xuống đến, nơm nớp lo sợ trả lời: "Hồi Vương Phi nói, nghe nói trong phủ khách phu, Vương Gia đến Lưu Viện tiếp đón ạ."

    "Ồ, thật sao? Vậy ta đến phòng Lưu Viện." - Song Sinh Linh cười nhạt một tiếng quay bước. Nam nhân đáng chết, hắn chết chắc. Sau đó, bước từng bước mà thẳng đến hướng phòng Lưu Viện.

    **

    Lưu Viện, bố trí thanh nhã tại nhà chính. Mạc Nhược Băng nhàn nhã nằm tại ghế đôn, nhàn nhã thưởng trà thơm. Trà, là chính hắn pha, trừ đàn, cùng họa, hắn còn có cái yêu thích, chính là pha trà.

    Chưa thấy người đã thấy tiếng..

    "Mạc Nhược Băng khốn đản ngươi lại đây cho lão nương?" -Nước trà trong miệng ngọt cứ thế đua nhau phụt ra ngoài!

    "Vương Phi tựa như rất tức giận."

    "Nàng là muốn tức giận, nếu không, có thể cũng không có cái gì niềm vui thú."

    "Ồ! Thì ra là Vương Phi nga." - Vân Long cầm khăn lau khoé miệng cười cười nói.

    Là một tiểu thịt tươi nữa nha! Thật là ưu tú, thư sinh, ngon nhè nha! Song Sinh Linh kiềm chế lại cảm xúc hùng hổ của nàng lại.

    "Vâng! Là ta đây." - Song Sinh Linh bước liên tục nhẹ nhàng, váy chập chờn bước đến một bên cái ghế, chậm rãi ngồi. Giống như tiểu thư khuê các.

    "Ta là Vân Long con trai thứ ba của Hầu Gia chúng ta từng gặp qua khi chuyển lô hàng quý cho người." - Vân Long nở nụ cười như ánh chiều tà.

    "Vân công tử quả quý hóa quá, nếu hôm đó không nhờ công tử có lẽ ta đã để vụt mất số hàng đó rồi. Nhân đây xin lấy trà thay rượu đa tạ công tử." - Song Sinh Linh nói xong liền dâng trà thành thục uống.

    "Khách khí quá Vương Phi à. Vương gia mà lấy được Vương Phi như người thật có phước." - Vân Long cầm quạt phẩy phẩy quay xang liếc mắt nhìn Mạc Nhược Băng.

    "Đúng! Bản Vương có phước thật." - Mạc Nhược Băng dằn giọng nói quay xang nàng.

    "Tìm Bản Vương có việc?" - Mạc Nhược Băng chậm rãi đứng lên, lại xoay người, đối mặt với Song Sinh Linh, khóe miệng khẽ nhếch, câu lên một vòng cười như không cười.

    "Là.." - Song Sinh Linh hơi khẽ nâng lên đầu, vốn định đáp lời, lại nhìn ánh mắt hắn cả người đều cho sửng sốt, hai mắt trừng lớn, lại đến gấp híp mắt. Không nhìn lầm, cũng không phải gặp quỷ, quả thật là bị người hận đến nghiến răng nghiến lợi.

    Song Sinh Linh có vẻ như bình tĩnh dời ánh mắt, sắc mặt như thường: "Thiếp đến đây, là muốn hỏi Vương gia có thể cho ta mượn đồ?"

    Mạc Nhược Băng biết ngay là nàng tìm hắn cũng không có chuyện gì tốt đẹp.. "Nàng muốn mượn gì?" - Mạc Nhược Băng nhắm mắt lại biết nàng không tiền lại đến đồ quý giá gì gì đó.

    Song Sinh Linh tròng mắt trầm mặc, trầm mặc là tốt nhất trả lời: "Ta nói ra Vương Gia đừng cáu nha." - Nàng nhỏ nhẻ nói.

    "Được!" - Mạc Nhược Băng như gió xuân nhẹ phẩy tiếng nói, có chút mấy phần mê hoặc.

    "Ta muốn mượn.. Hổ Phù của Vương Gia." - Nàng trầm tĩnh tinh tế tiếng nói, nói ra một đoạn nghe vô cùng ngưỡng mộ lời nói.

    Chỉ là, lời này.. Có gì đó quái lạ.
     
    Guava, Nganha93Phan Kim Tiên thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...