Chương 10: Đắc Tội Nữ Chủ Nhân. (Hoàn Quyển 1)
Dù sao khi cha nàng vẫn chưa thi đậu chức Huyện thái gia, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một tay nàng xử lý.
"Sao nàng lại nói là Song Sinh Linh làm?"
"Ta thấy người đó thật là đáng chết mà, làm mà không chịu thừa nhận gì cả. Chả sai chứ còn gì?" - Yên Hà hít một hơi thật sâu.
"Nàng biết người đấy là ai không? Nàng phân xử thử xem, ta xử phạt a hoàn kia như vậy, có phải đáng tội hay không?"
"Chuyện gì?" - Nàng mặc dù vừa mới tới, nhưng vẫn rất cố gắng thử tìm hiểu mọi chuyện.
"Ta cũng đã thông báo, đồ của ta không thể lộn xộn, nhất là những thứ mà tự tay ta viết. Vậy mà, kết quả tên ngu ngốc này cư nhiên đem âm hưởng hay nhất mà ta mới sáng tác đốt sạch, nàng có biết cho dù đem ả ngu ngốc này đốt thành tro cũng không thể thường nổi cho ta hay không?"
"Nếu như là vật rất quan trọng như thế.."
"Ừm!" - Mạc Nhược Băng chuyên chú gật đầu một cái, mong đợi Yên Hà nói tiếp.
"Thì ngài nên tự mình cất thật kỹ, nếu không những người khác làm sao biết đó là vật quan trọng chứ? Hay nói đúng hơn, nếu tiểu nha hoàn này biết đọc chữ, cũng sẽ không đến nơi này để bị người ta ngược đãi."
Lời của Yên Hà vừa nói xong, mọi người vốn đang cúi đầu thật thấp bèn hơi nâng lên một chút xíu. Đây là tiểu cô nương này từ nơi nào tới, cư nhiên lại thay tiểu nha hoàn đáng thương kia nói ra lời chánh nghĩa, thật là.. Thực sự..
Không muốn sống nữa sao?
Mọi người lập tức di chuyển cách Yên Hà thật xa, trong ánh mắt tràn đầy tội nghiệp, đồng tình cùng thương hại, trong lòng của mỗi người cũng âm thầm suy nghĩ, sẽ mua đồ đến để bái tế nàng, nàng cứ an tâm đi đi!
Quả nhiên sắc mặt nam nhân ở trước mắt trầm xuống, giống như là từ loài người tức giận bị biến thành một pho tượng mặt không hề có cảm xúc. Yên Hà nhìn thấy hắn dường như không tức giận nữa, không nhịn được trong lòng giống như đã trút xuống được một tảng đá lớn, âm thầm tự nhủ: May mắn thay, nam nhân này mặc dù tính khí giống dường như không được tốt lắm, nhưng ít nhất còn có thể nói đạo lý.
"Cho nên ý của nàng là, ta cũng phải chịu một nửa trách nhiệm?" - Khẩu khí của hắn cũng không đặc biệt sắc bén hoặc cao giọng nhấn mạnh, nhưng ngay lập tức có một lực áp bức vô hình làm người ta hoảng sợ muốn nhấc chân bỏ chạy.
"Không không không."
"Không phải sao?"
Cho là nàng rốt cục đã hiểu rõ hắn là không dễ chọc hắn, muốn tạm thời cứu vãn, nào biết nàng càng thêm không biết sống chết, tự đem mình đẩy vào vực sâu không đáy.
"Ngươi cũng phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm."
Lời này vừa nói ra, Mạc Nhược Băng lập tức không nói hai lời nắm bả vai mảnh khảnh của Yên Hà, sau đó nhìn Tuyền Nương hầm hừ: "Tuyền Nương, ta muốn người này sáng sớm mỗi ngày bưng nước rửa chân cho ta."
"..."
- Yên Hà có chút kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến mình là tới nơi này làm công trả nợ, lại thêm bưng nước rửa chân, cũng không sao.
Nhưng Tuyền Nương cùng những người khác miệng lại há thật to, ngươi xem ta, ta xem ngươi, phảng phất như không thể tin được lời nói mình nghe được.
Nước rửa chân?
Không phải Vương gia luôn luôn ghét nhất bị người ta đụng đến thân thể của hắn sao? Sao lại muốn nữ nhân xa lạ này giúp hắn bưng nước rửa chân? Ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào trên người Yên Hà một bộ dạng thấy chết không sờn, trong lòng cũng không khỏi cảm thán, xem ra nữ thần xinh đẹp này đã chọc giận người biến thái nhất trong phủ..
"Vương gia của ta lại để cho nữ nhân khác động tay động chân ư?"
Một giọng nói dù nhất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ ngữ cảnh lạnh lùng không kém Mạc Nhược Băng.
"Vương phi giá đáo. / Vương phi cát tường." - Đồng loạt các hạ nhân tấp nập đứng nép sang bên cúi chào thành thục nữ nhân vừa nói. Và tất nhiên Vương gia Mạc Nhược Băng cũng chột dạ không kém như kiểu bị vợ bắt quả tang đang vụng trộm.
"Vương phi.. Ta.. Ta." - Mạc Nhược Băng nói lắp bắp.
Yên Hà thì run lẩy bẩy chân tay biết đến người mình vừa động đến không ai khác chính là nữ chủ nhân của nơi này. Thật là thất trách mà trước có gặp nàng ta mà lại quên khuấy mất. Đã đắc tội với vương gia nữ thần tỷ tỷ rồi bây giờ lại tới Vương phi này.
Ông trời ơi! Hu hu ông muốn ta sống sao đây. Yên Hà vừa cúi thấp đầu vừa than khóc.
"Ngươi bị câm hử?" - Song Sinh Linh lại sắc âm đối tới.
"Vương phi.. Không phải tại nàng ấy.." - Mạc Nhược Băng đứng lên trước Yên Hà che chắn nhìn Song Sinh Linh như đứa trẻ có lỗi.
"Người đứng ra ta đang hỏi nàng ta." - Vẫn khẩu khí như thế mà phát huy giọng nói.
"Nhưng.."
"Ngươi có nói không. Vương gia tránh ra xem nào."
"Vương.. Vương phi.. Tiểu nữ có tội mong Vương phi đại từ đại bi tha mạng" - Yên Hà quỳ xuống van xin khiến cho Song Sinh Linh càng thêm đau đầu day day thái dương.
"Là ta đã lục đồ trong phòng Vương gia. Ta có tới mượn tiền của Vương gia nhưng thấy người ngủ rồi nên không đánh thức. Thế nên không ai phải bị phạt mọi người lui hết đi." - Song Sinh Linh nói xong liền phất tay gia hiệu cho mọi người lui đi.
Nếu không phải vì nàng cần tiền làm chuyện hệ trọng thì cũng không phải tới nói rõ ràng mạch lạc cho họ hiểu như thế này đâu.
Ây.. Đau đầu quá mất rồi!
"Nàng cần tiền làm gì?" - Mạc Nhược Băng ngơ ngác hỏi.
"Không cần biết! Bao giờ ta có tiền ta trả gấp đôi."
"Ấy.. Tiền của ta cũng là tiền của nàng mà không cần trả ta." - Mạc Nhược Băng túm lấy vạt áo nàng nhưng lại bị nàng lừ mắt nên buông. Mạc Nhược Băng liền ấm ức về phòng mình nuối tiếc nhìn Yên Hà sắp chịu phạt kia.
Trong lòng thầm nói ta sai rồi Vương phi hu hu.
"Yên Hà" - Song Sinh Linh nhìn xang nàng ta vẫn đang quỳ.
"Dạ.. Dạ có nô tài." - Yên Hà sợ sệt run lẩy bẩy.
"Từ bây giờ trở đi ngươi đi theo Vương gia giúp Vương gia sáng tác âm luật và mọi việc ăn ngủ nghỉ người làm tất. Cấm cãi! Chỉ vậy thôi đừng bắt ta nói lại lần nữa!" - Song Sinh Linh nói một tràng dài. Mạc Nhược Băng nhíu mày khó hiểu nhìn nàng.
Ân! Không. Là chủ tử khó phục vụ nhất, cuộc sống sau này nhất định sẽ là rất gian nan trôi nổi.
"Thứ gì cầm trong tay kia?" - Song Sinh Linh thoạt nhìn xuống thứ trong tay Yên Hà hỏi.
Yên Hà cầm bánh chay trong tay đặt vào ở trong tay của Mạc Nhược Băng. Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng muốn gọi kêu nàng lấy ra, lại thấy đôi mắt sáng như trăng rằm như biết cười của nàng, trên mặt còn treo hai lúm đồng tiền khả ái.
"Đại ân nhân, đây là túi bánh chay ta tự tay làm, ngài hãy nhận đi! Ăn thật ngon nha! Bù cái bánh chay trước và xin ngài không nên tức giận, bởi vì dáng dấp của ngài quá xinh đẹp, nên vừa rồi ta mới thất lễ như vậy. Ta vẫn luôn cho rằng đại tỷ nhà ta là đẹp nhất, không nghĩ tới ngài so với tỷ còn xinh đẹp hơn vài ngàn lần. Bất kể như thế nào, ngài vẫn là đại ân nhân cả đời của nhà chúng tôi, hôm nay thật hân hạnh được gặp ngài." - Yên Hà dùng đầu ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ vào mình.
Làm thì cần gì nhấn mạnh như vậy? Chẳng lẽ ăn ngon đến mức sẽ cắn rơi đầu lưỡi sao? Song Sinh Linh rất muốn hỏi ngược lại. Nhưng Mạc Nhược Băng còn không chưa kịp mở miệng, Yên Hà cũng đã bị Tuyền Nương lôi kéo chạy trốn mất dạng không thấy bóng dáng.
Hừ!
Biết chạy là được rồi, hắn ghét nhất người ta nói hắn đẹp, mới vừa rồi cô nương nhỏ đó nói một tràng dài đã không biết nhắc đến từ đó bao nhiêu lần. Vốn định ra lệnh đánh mông nàng thêm vài chục trượng, nhưng mà đã chạy mất thôi coi như xong bỏ qua. Sau gặp tính sổ nợ cũ trả mới hắc!
"Thì ra là người ta đến lấy thân báo đáp nga. Lão nương ta cũng đi đây không khéo nhằm phá vỡ đứt lìa uyên ương. Điều đó rất là phải tội tổ tông.." - Song Sinh Linh không thẹn đứng dậy phủi mông thản nhiên nói.
Đoàng.. Còn đối với Mạc Nhược Băng đó chính là tiếng sét ngang tai phá vỡ mặt trời sáng lóa trong mắt hắn. Tuyền Nương thì kéo nhẹ tay áo vương phi.
"Tốt lắm, vậy ta biết mình quá nhiều chuyện. Còn nàng ở lại cho ta" - Mạc Nhược Băng cũng không thèm ngẩng đầu lên nói, tay vẫn còn ở trên giấy động vài nét bút chằm giọng nói.
"Vương phi đứng lại, nàng định chạy đi đâu." - Mạc Nhược Băng nắm lấy bàn tay của nàng lại.
"Ấy ấy.. Vương gia không nên chóng giận ta đi.. À tìm Yên Hà để chuẩn bị cho nàng ấy." - Song Sinh Linh ấp a ấp úng.
"Chuẩn bị gì hử?"
"Chuẩn bị cho Yên Hà vào phủ làm trắc phi chứ còn gì nữa." - Nàng thản nhiên nhún vai tự nhiên nói.
Vào phủ? Trắc phi?
Nàng thông minh nha?
Thật đúng là Mạc Nhược Băng hắn không biết là rước về phủ cái thứ kì quái gì đây? Vương phi của hắn đang kén thê cho hắn?
"Nàng có biết là trong phủ mỗi nàng là đã đủ loạn rồi không? Còn thêm ai nữa có mà ta điên đầu mất." - Mạc Nhược Băng nắm chặt một quyền trong tay tức giận.
"Người ta đã có lòng đến lấy thân báo đáp thế còn gì. Mau nhận đi để lâu nhanh bị cướp đó." - Song Sinh Linh vẫn bi ba bi bô cái miệng nhỉ nhắn nói.
"Song.. Sinh.. Linh" - Mạc Nhược Băng gầm lên tên nàng.
- Hoàn Quyển 1: Khúc Dạo Đầu - (11/9/2017). Ngày uplate lại 03/11/2020 - Viết tại Việt Nam
"Sao nàng lại nói là Song Sinh Linh làm?"
"Ta thấy người đó thật là đáng chết mà, làm mà không chịu thừa nhận gì cả. Chả sai chứ còn gì?" - Yên Hà hít một hơi thật sâu.
"Nàng biết người đấy là ai không? Nàng phân xử thử xem, ta xử phạt a hoàn kia như vậy, có phải đáng tội hay không?"
"Chuyện gì?" - Nàng mặc dù vừa mới tới, nhưng vẫn rất cố gắng thử tìm hiểu mọi chuyện.
"Ta cũng đã thông báo, đồ của ta không thể lộn xộn, nhất là những thứ mà tự tay ta viết. Vậy mà, kết quả tên ngu ngốc này cư nhiên đem âm hưởng hay nhất mà ta mới sáng tác đốt sạch, nàng có biết cho dù đem ả ngu ngốc này đốt thành tro cũng không thể thường nổi cho ta hay không?"
"Nếu như là vật rất quan trọng như thế.."
"Ừm!" - Mạc Nhược Băng chuyên chú gật đầu một cái, mong đợi Yên Hà nói tiếp.
"Thì ngài nên tự mình cất thật kỹ, nếu không những người khác làm sao biết đó là vật quan trọng chứ? Hay nói đúng hơn, nếu tiểu nha hoàn này biết đọc chữ, cũng sẽ không đến nơi này để bị người ta ngược đãi."
Lời của Yên Hà vừa nói xong, mọi người vốn đang cúi đầu thật thấp bèn hơi nâng lên một chút xíu. Đây là tiểu cô nương này từ nơi nào tới, cư nhiên lại thay tiểu nha hoàn đáng thương kia nói ra lời chánh nghĩa, thật là.. Thực sự..
Không muốn sống nữa sao?
Mọi người lập tức di chuyển cách Yên Hà thật xa, trong ánh mắt tràn đầy tội nghiệp, đồng tình cùng thương hại, trong lòng của mỗi người cũng âm thầm suy nghĩ, sẽ mua đồ đến để bái tế nàng, nàng cứ an tâm đi đi!
Quả nhiên sắc mặt nam nhân ở trước mắt trầm xuống, giống như là từ loài người tức giận bị biến thành một pho tượng mặt không hề có cảm xúc. Yên Hà nhìn thấy hắn dường như không tức giận nữa, không nhịn được trong lòng giống như đã trút xuống được một tảng đá lớn, âm thầm tự nhủ: May mắn thay, nam nhân này mặc dù tính khí giống dường như không được tốt lắm, nhưng ít nhất còn có thể nói đạo lý.
"Cho nên ý của nàng là, ta cũng phải chịu một nửa trách nhiệm?" - Khẩu khí của hắn cũng không đặc biệt sắc bén hoặc cao giọng nhấn mạnh, nhưng ngay lập tức có một lực áp bức vô hình làm người ta hoảng sợ muốn nhấc chân bỏ chạy.
"Không không không."
"Không phải sao?"
Cho là nàng rốt cục đã hiểu rõ hắn là không dễ chọc hắn, muốn tạm thời cứu vãn, nào biết nàng càng thêm không biết sống chết, tự đem mình đẩy vào vực sâu không đáy.
"Ngươi cũng phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm."
Lời này vừa nói ra, Mạc Nhược Băng lập tức không nói hai lời nắm bả vai mảnh khảnh của Yên Hà, sau đó nhìn Tuyền Nương hầm hừ: "Tuyền Nương, ta muốn người này sáng sớm mỗi ngày bưng nước rửa chân cho ta."
"..."
- Yên Hà có chút kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến mình là tới nơi này làm công trả nợ, lại thêm bưng nước rửa chân, cũng không sao.
Nhưng Tuyền Nương cùng những người khác miệng lại há thật to, ngươi xem ta, ta xem ngươi, phảng phất như không thể tin được lời nói mình nghe được.
Nước rửa chân?
Không phải Vương gia luôn luôn ghét nhất bị người ta đụng đến thân thể của hắn sao? Sao lại muốn nữ nhân xa lạ này giúp hắn bưng nước rửa chân? Ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào trên người Yên Hà một bộ dạng thấy chết không sờn, trong lòng cũng không khỏi cảm thán, xem ra nữ thần xinh đẹp này đã chọc giận người biến thái nhất trong phủ..
"Vương gia của ta lại để cho nữ nhân khác động tay động chân ư?"
Một giọng nói dù nhất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ ngữ cảnh lạnh lùng không kém Mạc Nhược Băng.
"Vương phi giá đáo. / Vương phi cát tường." - Đồng loạt các hạ nhân tấp nập đứng nép sang bên cúi chào thành thục nữ nhân vừa nói. Và tất nhiên Vương gia Mạc Nhược Băng cũng chột dạ không kém như kiểu bị vợ bắt quả tang đang vụng trộm.
"Vương phi.. Ta.. Ta." - Mạc Nhược Băng nói lắp bắp.
Yên Hà thì run lẩy bẩy chân tay biết đến người mình vừa động đến không ai khác chính là nữ chủ nhân của nơi này. Thật là thất trách mà trước có gặp nàng ta mà lại quên khuấy mất. Đã đắc tội với vương gia nữ thần tỷ tỷ rồi bây giờ lại tới Vương phi này.
Ông trời ơi! Hu hu ông muốn ta sống sao đây. Yên Hà vừa cúi thấp đầu vừa than khóc.
"Ngươi bị câm hử?" - Song Sinh Linh lại sắc âm đối tới.
"Vương phi.. Không phải tại nàng ấy.." - Mạc Nhược Băng đứng lên trước Yên Hà che chắn nhìn Song Sinh Linh như đứa trẻ có lỗi.
"Người đứng ra ta đang hỏi nàng ta." - Vẫn khẩu khí như thế mà phát huy giọng nói.
"Nhưng.."
"Ngươi có nói không. Vương gia tránh ra xem nào."
"Vương.. Vương phi.. Tiểu nữ có tội mong Vương phi đại từ đại bi tha mạng" - Yên Hà quỳ xuống van xin khiến cho Song Sinh Linh càng thêm đau đầu day day thái dương.
"Là ta đã lục đồ trong phòng Vương gia. Ta có tới mượn tiền của Vương gia nhưng thấy người ngủ rồi nên không đánh thức. Thế nên không ai phải bị phạt mọi người lui hết đi." - Song Sinh Linh nói xong liền phất tay gia hiệu cho mọi người lui đi.
Nếu không phải vì nàng cần tiền làm chuyện hệ trọng thì cũng không phải tới nói rõ ràng mạch lạc cho họ hiểu như thế này đâu.
Ây.. Đau đầu quá mất rồi!
"Nàng cần tiền làm gì?" - Mạc Nhược Băng ngơ ngác hỏi.
"Không cần biết! Bao giờ ta có tiền ta trả gấp đôi."
"Ấy.. Tiền của ta cũng là tiền của nàng mà không cần trả ta." - Mạc Nhược Băng túm lấy vạt áo nàng nhưng lại bị nàng lừ mắt nên buông. Mạc Nhược Băng liền ấm ức về phòng mình nuối tiếc nhìn Yên Hà sắp chịu phạt kia.
Trong lòng thầm nói ta sai rồi Vương phi hu hu.
"Yên Hà" - Song Sinh Linh nhìn xang nàng ta vẫn đang quỳ.
"Dạ.. Dạ có nô tài." - Yên Hà sợ sệt run lẩy bẩy.
"Từ bây giờ trở đi ngươi đi theo Vương gia giúp Vương gia sáng tác âm luật và mọi việc ăn ngủ nghỉ người làm tất. Cấm cãi! Chỉ vậy thôi đừng bắt ta nói lại lần nữa!" - Song Sinh Linh nói một tràng dài. Mạc Nhược Băng nhíu mày khó hiểu nhìn nàng.
Ân! Không. Là chủ tử khó phục vụ nhất, cuộc sống sau này nhất định sẽ là rất gian nan trôi nổi.
"Thứ gì cầm trong tay kia?" - Song Sinh Linh thoạt nhìn xuống thứ trong tay Yên Hà hỏi.
Yên Hà cầm bánh chay trong tay đặt vào ở trong tay của Mạc Nhược Băng. Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng muốn gọi kêu nàng lấy ra, lại thấy đôi mắt sáng như trăng rằm như biết cười của nàng, trên mặt còn treo hai lúm đồng tiền khả ái.
"Đại ân nhân, đây là túi bánh chay ta tự tay làm, ngài hãy nhận đi! Ăn thật ngon nha! Bù cái bánh chay trước và xin ngài không nên tức giận, bởi vì dáng dấp của ngài quá xinh đẹp, nên vừa rồi ta mới thất lễ như vậy. Ta vẫn luôn cho rằng đại tỷ nhà ta là đẹp nhất, không nghĩ tới ngài so với tỷ còn xinh đẹp hơn vài ngàn lần. Bất kể như thế nào, ngài vẫn là đại ân nhân cả đời của nhà chúng tôi, hôm nay thật hân hạnh được gặp ngài." - Yên Hà dùng đầu ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ vào mình.
Làm thì cần gì nhấn mạnh như vậy? Chẳng lẽ ăn ngon đến mức sẽ cắn rơi đầu lưỡi sao? Song Sinh Linh rất muốn hỏi ngược lại. Nhưng Mạc Nhược Băng còn không chưa kịp mở miệng, Yên Hà cũng đã bị Tuyền Nương lôi kéo chạy trốn mất dạng không thấy bóng dáng.
Hừ!
Biết chạy là được rồi, hắn ghét nhất người ta nói hắn đẹp, mới vừa rồi cô nương nhỏ đó nói một tràng dài đã không biết nhắc đến từ đó bao nhiêu lần. Vốn định ra lệnh đánh mông nàng thêm vài chục trượng, nhưng mà đã chạy mất thôi coi như xong bỏ qua. Sau gặp tính sổ nợ cũ trả mới hắc!
"Thì ra là người ta đến lấy thân báo đáp nga. Lão nương ta cũng đi đây không khéo nhằm phá vỡ đứt lìa uyên ương. Điều đó rất là phải tội tổ tông.." - Song Sinh Linh không thẹn đứng dậy phủi mông thản nhiên nói.
Đoàng.. Còn đối với Mạc Nhược Băng đó chính là tiếng sét ngang tai phá vỡ mặt trời sáng lóa trong mắt hắn. Tuyền Nương thì kéo nhẹ tay áo vương phi.
"Tốt lắm, vậy ta biết mình quá nhiều chuyện. Còn nàng ở lại cho ta" - Mạc Nhược Băng cũng không thèm ngẩng đầu lên nói, tay vẫn còn ở trên giấy động vài nét bút chằm giọng nói.
"Vương phi đứng lại, nàng định chạy đi đâu." - Mạc Nhược Băng nắm lấy bàn tay của nàng lại.
"Ấy ấy.. Vương gia không nên chóng giận ta đi.. À tìm Yên Hà để chuẩn bị cho nàng ấy." - Song Sinh Linh ấp a ấp úng.
"Chuẩn bị gì hử?"
"Chuẩn bị cho Yên Hà vào phủ làm trắc phi chứ còn gì nữa." - Nàng thản nhiên nhún vai tự nhiên nói.
Vào phủ? Trắc phi?
Nàng thông minh nha?
Thật đúng là Mạc Nhược Băng hắn không biết là rước về phủ cái thứ kì quái gì đây? Vương phi của hắn đang kén thê cho hắn?
"Nàng có biết là trong phủ mỗi nàng là đã đủ loạn rồi không? Còn thêm ai nữa có mà ta điên đầu mất." - Mạc Nhược Băng nắm chặt một quyền trong tay tức giận.
"Người ta đã có lòng đến lấy thân báo đáp thế còn gì. Mau nhận đi để lâu nhanh bị cướp đó." - Song Sinh Linh vẫn bi ba bi bô cái miệng nhỉ nhắn nói.
"Song.. Sinh.. Linh" - Mạc Nhược Băng gầm lên tên nàng.
- Hoàn Quyển 1: Khúc Dạo Đầu - (11/9/2017). Ngày uplate lại 03/11/2020 - Viết tại Việt Nam
Last edited by a moderator: