Cổ Đại Sơn Tặc Du Ký - Sakura Nganle

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Sakura Nganle, 29 Tháng năm 2022.

  1. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 20: Tin tức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Hôi bị người túm sau gáy xách lên có chút bất mãn kêu chít chít, cố gắng quơ bốn chân ngắn ngủn vùng vẫy ra khỏi bàn tay đang túm lấy mình.

    Trần Trung lúc này mới nhìn rõ thứ trên tay, nghi hoặc nói:

    "Hóa ra không phải chuột mà là sóc sao?"

    Đoạn chăm chú quan sát nó một lượt từ đầu đến đuôi, trong lòng không khỏi nghĩ: Vì sao trong nhà lao mà cũng có loại vật này. Bất chợt nhìn đến một tờ giấy nhỏ được cuộn chặt buộc dưới cổ nó, bèn tò mò gỡ ra xem.

    Dưới ánh sáng leo lắt của phòng giam, nét chữ quen thuộc hiện ra làm ông hơi sửng sốt. Cẩn thận xem xét một chút, hồi lâu sau mới khẽ nhếch môi cười.

    A.. cái lão cáo già Lê Văn Quân này cũng thật là nghĩa khí đấy. E rằng ngoài hắn ra, bây giờ khắp cả triều đình cũng không còn ai dám đứng ra bênh vực chứ nói gì đến việc cứu ông ra ngoài.

    Nghĩ đến dã tâm của Trịnh Tông kia, hai mắt ông chợt trở nên lạnh lẽo. Lại nhìn bức thư một cái, sau đó đưa ngón trỏ lên miệng cắn mạnh, đến lúc máu đỏ tươi nhỏ ra, ông liền đem đầu ngón tay ấn xuống mảnh giấy bắt đầu viết chữ.

    Xong xuôi rồi liền đem tờ giấy cuộn chặt lại buộc vào cổ tiểu Hôi, bàn tay có chút chai sạn vỗ vỗ đầu sóc nhỏ, cười khẽ:

    "Được rồi, ngươi mau đi đi."

    Nói xong liền thả nó xuống đất, nhìn nó mon men rón rén bò ra ngoài.

    ***​

    Thư phòng Hầu phủ.

    Lê hầu gia cầm trong tay một tờ giấy, nghe hai huynh đệ La Nhất Phong kể lại toàn bộ những gì mình điều tra được, chân mày ông cau lại, có chút đăm chiêu nói:

    "Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp tên Trịnh Tông này rồi."

    Lê Lâm ở bên cạnh liền lên tiếng:

    "Theo cha, chúng ta nên làm thế nào? Có nên vạch trần bộ mặt của hắn ta không?"

    La Nhị Gia nhìn hắn:

    "Ta thấy ông ta có vẻ rất tự tin ah. Chắc chắn là đã mưu đồ lâu rồi."

    "Tiểu Nhị nói đúng. Bây giờ hoàng thượng đang bệnh nặng, cũng không biết có thể qua khỏi hay không? Dù chúng ta đứng ra vạch trần cũng không làm gì được hắn."

    Lúc này, La Nhất Phong đột nhiên nói:

    "Hầu gia, chúng ta xuống núi lần này chỉ để cứu người. Cũng không có hứng thú với chuyện tranh quyền đoạt vị. Đợi cứu được Trần tướng quân ra rồi, chúng ta sẽ đi tìm đệ đệ. Sự tình này ngài vẫn là để lại bàn bạc với ông ấy đi."

    Bọn họ chỉ là một đám sơn tặc nhỏ bé, thiên hạ này do ai làm chủ thì cũng chẳng có liên quan. Mỗi ngày nghĩ cách kiếm tiền cũng đã mệt mỏi rồi, mấy chuyện phiền phức như này vẫn nên tránh xa mới tốt.

    Lê hầu gia nghe hắn nói vậy, có chút cười khổ:

    "Ai.. là ta làm khó cho các ngươi rồi."

    Trong lòng lại âm thầm trợn mắt. Cái đức hạnh này thật không hổ là đồ đệ của tên La Thành kia. Ai.. làm sao mà giữ chân bọn hắn ở lại đây?

    Lê hầu gia thở dài, có chút mệt mỏi phất phất tay nói:

    "Được rồi! Đợi vài ngày nữa thì lập tức cứu người ra. Mấy ngày nay các ngươi cũng đã vất vả, mau đi nghỉ ngơi đi."

    Nghe vậy, ba người liền khom lưng chào một cái rồi nhanh chóng ra ngoài.

    Lúc này Lê Lâm mới lên tiếng:

    "Phong huynh, có việc này ta cũng muốn báo cho ngươi biết. Chúng ta đã nghe ngóng được tin tức của tam đệ ngươi rồi."

    Nói xong liền liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp dường như muốn nói điều gì.

    La Nhị Gia thấy hắn như vậy, nhíu mày hỏi:

    "Hắn đang ở đâu?"

    Lê Lâm ho nhẹ một tiếng, gãi gãi mũi đáp:

    "Ở trong nhà lao của huyện Diễn Châu gần kinh thành."

    La Nhất và La Nhị: "..."

    Tam đệ hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ah. Không lẽ là bị người ta vu oan hãm hại?

    Lê Lâm thấy thần sắc lo lắng của hai người, vội vàng nói:

    "Phong huynh, các ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ cử thân tín đến đó đem người cứu ra ngoài. Gì chứ chút chuyện này Bình An hầu phủ vẫn có thể làm được."

    La Nhất Phong cảm kích ôm quyền nói:

    "Vậy thì đa tạ thế tử."

    Ai.. cái tam đệ ngốc nghếch này thật là không khiến người bớt lo.

    Đôi lời:

    Ai.. vừa trông con nhỏ vừa viết truyện cực quá mọi người ạ. Mọi người ủng hộ tinh thần mình với nha. (>∆<)
     
  2. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 21: Đánh người

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2022
  3. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 22: Chạy trốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám người La Nhất Phong sau khi biết tam đệ nhà mình được cứu thì vui mừng khôn xiết. Thầm nghĩ cuối cùng cũng bớt được một mối lo. Chỉ là không biết vị tứ đệ còn lại kia giờ đang ở phương trời nào. Đến bao giờ mới có thể tìm về được?

    Đối với việc này, La Nhị Gia lại không tỏ ra lo lắng. So với tam đệ dễ bị người ta bắt nạt thì vị tứ đệ kia bớt lo hơn nhiều. Mặc dù có tật mù đường nhưng bù lại võ công cao cường hơn hẳn. Nếu thật bị người khi dễ cũng sẽ biết cách tránh né đến chỗ an toàn.

    ***​

    Mà cái người đang khiến đám ca ca đệ muội lo lắng kia lúc này lại đang mờ mịt tìm đường chạy trốn.

    La Tứ Thiếu mắt đảo quanh một vòng lớn trên phố, phán đoán xem mình nên chạy theo hướng nào. Chết tiệt là nhìn mãi cũng không biết phải chọn làm sao, có chút bực bội mà hướng đại một con đường đi tới.

    Một lát sau lại có mấy người mặc y phục màu đen từ đâu chạy đến, sắc mặt ai nấy cũng đều đen thui. Một người trong số đó liền hỏi:

    "Thế nào, các ngươi có tìm thấy không?"

    Cả đám đều có chút khó coi lắc đầu. Sau đó không biết là ai dẫn đầu cảm thán:

    "Thật không ngờ" phu nhân "lại lợi hại như vậy. Chúng ta đã tìm tất cả các nơi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu cả."

    "Ngài ấy chắc hẳn rất thông thạo đường xá, mới có thể trong thời gian ngắn như vậy mà thoát khỏi truy tra của chúng ta." Một tên khác lên tiếng.

    Mấy người còn lại cũng gật đầu lia lịa, ảnh vệ bọn họ vốn rất giỏi truy tìm dấu vết. Thế nhưng nhiều người như vậy lại hoàn toàn không nắm bắt được chút tin tức gì. Thật đúng là gặp quỷ.

    Mà cái người hành tung vô cùng quỷ mị nào đó giờ phút này đang oán giận lầm bầm:

    "Chết tiệt, lại nhầm đường rồi."

    Ảnh vệ Hình phủ đáng thương không biết sở dĩ bọn họ không tra ra được là do người ta hoàn toàn không tuân theo quy luật nào ah. Cứ hễ sắp chạm mặt nhau, La Tứ Thiếu đều ở những giây cuối mà quay sang hướng khác. Quả thật là may mắn một cách kì quặc.

    Kể từ lúc bị "gả" vào Kim Bảng sơn trang, hắn ngày nào cũng phải đấu trí so dũng khí với "phu quân" của mình.

    Hình trang chủ tỏ ra vô cùng hứng thú với "nương tử" mới cưới về. Để La Tứ Thiếu không thể chạy trốn, hắn mỗi ngày ngoại trừ đi đại tiểu tiện thì đều kè kè theo sát ở bên người. Ai bảo hắn không nỡ điểm huyệt người ta làm chi. Hắn muốn một người bình thường sinh hoạt bên cạnh hắn, cũng không phải chỉ là một con rối bị người thao túng không thể làm gì. Như vậy thì còn chi là thú vị nữa, không phải sao?

    Mà bây giờ La Tứ Thiếu có thể chạy trốn được, nguyên nhân nằm ở lần xuất phủ xử lý chuyện bên ngoài của Hình Thiên lần này.

    Vốn bên trong sơn trang ngoại trừ Hình Thiên suốt ngày trông coi bên cạnh, đám cao thủ bảo vệ cũng khiến cho người ta phải đau đầu. Kim Bảng sơn trang có thế lực lớn trên giang hồ, ngoài thị vệ còn có rất nhiều ám vệ âm thầm quan sát. Muốn trốn đi thật sự là khó như lên trời.

    Bởi vì lần này có việc phải đi ra ngoài một thời gian, Hình Thiên liền dẫn La Tứ Thiếu đi cùng cho đỡ "nhớ". Hắn phát hiện ra mình càng ngày càng không muốn rời xa khỏi thiếu niên này. Giống như có một thứ gì đó đã lặng lẽ xâm nhập, in sâu vào trong lòng hắn, không dễ dàng mà dứt ra được. Hắn thầm nghĩ có khi nào mình đoạn tụ thật rồi không? Dù sao thì ngoại trừ "phu nhân" của hắn ra, hắn đối với người khác cũng không có cảm giác gì quá lớn.

    Lúc này, một nam nhân mặc hắc y quỳ gối trước mặt hắn, có chút căng thẳng cúi đầu:

    "Trang chủ, không tìm thấy" phu nhân "đâu cả."

    Hình Thiên cầm tách trà, vẻ mặt nhìn qua có chút âm trầm khẽ nhếch môi cười, nói:

    "Các ngươi rốt cuộc làm việc kiểu gì mà lại để y trốn đi được?"

    Trời biết hắn mới chỉ rời đi bàn chuyện một lúc, trở về liền nghe tin "phu nhân" của mình đã chạy mất rồi. Khỏi nói có bao nhiêu tức giận, lập tức lệnh cho toàn bộ thuộc hạ ở phân đường này tản ra khắp nơi tìm kiếm người.

    Rõ ràng là hắn đã để lại rất nhiều tinh anh rồi, "phu nhân" của hắn vậy mà dễ dàng trốn thoát như thế. Hừ.. lần này bắt trở về phải hảo hảo mà "dạy dỗ" một phen.

    Trong lòng nghĩ vậy, hắn bèn hướng tên thuộc hạ đang không ngừng toát mồ hôi hột, lạnh lùng nói:

    "Một đám giá áo túi cơm, có mỗi một người cũng không canh chừng được."

    Tên thuộc hạ trong lòng không ngừng kêu khổ, trang chủ phu nhân cũng không phải dạng vừa ah. Bọn họ mới hơi lơ là một chút thôi đã nhanh chóng tìm đường trốn. Có còn để người khác sống nữa hay không?

    Hắn cúi đầu thấp xuống, thân mình hơi run nói:

    "Là chúng thuộc hạ vô năng, xin trang chủ trách phạt."

    Hình Thiên hừ lạnh:

    "Tạm thời tha cho các ngươi. Còn không mau phái người tiếp tục tìm kiếm? Nếu mà tìm không được thì cứ đến hình đường đợi lĩnh phạt đi."

    "Tạ chủ nhân khai ân. Thuộc hạ xin phép được cáo lui."

    Hắc y nhân nói xong liền lập tức đứng dậy rời đi.

    Hình Thiên nhìn ra phía cửa, khuôn mặt âm tình bất định mà bóp nát chén trà trong tay. Xem ra là hắn quá dễ dãi với y rồi.
     
  4. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 23: Cướp cúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại qua mấy ngày.

    Bất kể Kim Bảng sơn trang phái ra bao nhiêu người, đến một cái bóng của "trang chủ phu nhân" cũng đều tìm không thấy. La Tứ Thiếu cứ như đã biến mất khỏi thành Kinh Châu này vậy.

    Chỉ tội cho những ảnh vệ đi theo một đường này. Bây giờ đang phải hứng chịu lửa giận ngút trời của Hình trang chủ.

    Hình Thiên nhìn đám ảnh vệ quỳ trước mặt, vung tay ném mạnh ly trà xuống đất. Khuôn mặt tuấn mỹ tà mị giờ đã vô cùng âm trầm, hắn nở nụ cười lạnh lẽo:

    "Thế nào? Vẫn không tìm được?"

    Không một ai trong đại sảnh can đảm lên tiếng. Hình Thiên bỗng hướng nam tử đang yên lặng đứng ở một bên, ném cho hắn một cuộn tranh, lạnh lùng phân phó:

    "Ảnh Nhị, ngươi lập tức báo cho phân đường ở những nơi khác, bảo bọn họ phái người ra ngoài tìm kiếm người trong bức họa này. Còn nữa.."

    Hắn dừng một chút như suy nghĩ chuyện gì, sau đó nói:

    "Cho người đến tiêu cục Phúc Uy tìm Hàn Việt, điều tra xem hắn có biết tin tức gì về" phu nhân "hay không."

    Nam tử kia ôm kiếm chắp tay cúi đầu, thanh âm trầm thấp lãnh liệt đáp:

    "Thuộc hạ đã biết." Sau đó liền rời đi.

    Hình Thiên liếc nhìn mấy người còn đang quỳ phía dưới, lạnh lùng nói:

    "Ta đã nói không tìm thấy người thì tự khắc đi lĩnh phạt. Còn không mau cút ra ngoài?"

    Đám người giống như được đại xá, lập tức ôm quyền khấu tạ rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

    ***​

    Lúc này, La Tứ Thiếu đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, cùng xa phu câu được câu không mà tán gẫu.

    "Ta nói này tiểu huynh đệ, ngươi đã từng nghe qua Kim Bảng sơn trang hay chưa?"

    "Chưa." La Tứ Thiếu mặt không biểu tình, hờ hững đáp.

    Cái sơn trang quỷ quái đó hắn trốn mãi mới ra, giờ tốt nhất là cách xa được chừng nào hay chừng đấy. Cũng may là trước khi đi hắn lấy được không ít bạc, mới có thể thuê xe đi đến kinh thành.

    Xa phu nghe hắn nói vậy, có chút tiếc hận lắc đầu nói:

    "Vậy thì thật tiếc. Ngươi không biết đâu, trang chủ của sơn trang này vừa phát bố cáo tìm một người. Nghe nói là ai tìm được thì sẽ thưởng cho một vạn lượng đấy."

    Sau đó không nhịn được mà cảm thán:

    "Một vạn lượng ah. Ta cả đời cũng không mơ được đến số đó."

    "Vậy đại ca có biết người hắn tìm trông như thế nào không?" La Tứ Thiếu làm như vô ý hỏi.

    Xa phu mắt cũng không nhìn hắn, vừa vung roi quất ngựa vừa cười:

    "Chưa thấy qua. Ta chỉ là nghe một bằng hữu nói. Nếu ngay cả Kim Bảng sơn trang còn không tìm được, người bình thường như chúng ta càng đừng nói đến làm gì. Vậy thì tìm hiểu chi cho mệt."

    La Tứ Thiếu nghe vậy, tâm tình mới thả lỏng hơn. Ở bên cạnh Hình Thiên một thời gian, hắn cũng có chút hiểu được thủ đoạn của người này. Lần này y xuất lực như vậy, hắn cũng hơi lo lắng một phen.

    Lúc bọn họ đi vào thành trấn tiếp theo, La Tứ Thiếu chỉ ngồi ở trong khách điếm. Để mọi chuyện như bổ sung lương khô, nước uống.. đều giao cho xa phu đi làm.

    Mà lúc này, xa phu kia đang nhìn chằm chằm vào bức họa được dán trên bố cáo.

    Chỉ thấy trong hình là một thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt trong suốt nhạt màu cùng khuôn mặt không biểu cảm, giống như đúc vị tiểu huynh đệ thuê xe của hắn lần này.

    Chỉ là thiếu niên kia vì sao lại giả vờ không biết đến Kim Bảng sơn trang? Chẳng lẽ là có chuyện gì không thể nói. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bắt đầu đấu tranh tư tưởng.

    Báo hay là không báo? Báo thì có hơi thất đức, dù sao người ta cũng là cố chủ của mình.

    Nhưng mà một vạn lượng kia có sức hấp dẫn quá là kinh. Giữa lương tâm và bạc vàng lóa mắt, người bình thường như xa phu tỏ vẻ ta rất là thực tế ah.

    Bởi vậy, khi La Tứ Thiếu thấy vị xa phu đại ca có chút ỉu xìu quay trở lại. Tự nhiên trong lòng lại sinh ra một cỗ bất an.

    Vào ban đêm

    Bởi vì thời điểm đến thành trấn này đã là buổi chiều nên hai người lựa chọn lưu tại khách điếm nghỉ ngơi qua đêm, sáng mai mới lại lên đường đi tiếp.

    Nằm trên chiếc giường êm ái, La Tứ Thiếu lăn qua lăn lại không có chút buồn ngủ nào. Tâm trạng không hiểu vì sao vẫn luôn luôn thấp thỏm.

    Đến nửa đêm, vẫn còn đang trong trạng thái nhắm mắt không ngủ. La Tứ Thiếu nhạy bén phát hiện có người chọc thủng giấy dán cửa, đang thổi mê hương vào phòng. Hắn lập tức nín thở chờ xem rốt cuộc là kẻ nào giở trò quỷ.

    Đợi một lát sau, giống như đã chắc rằng người trong phòng đã ngủ, bóng đen kia liền nhanh chóng mở cửa tiến vào.

    Đợi cho hắn đi đến bên giường, La Tứ Thiếu đột nhiên bật dậy rút kiếm chỉa vào người hắn, giọng điệu lạnh tanh chất vấn:

    "Ngươi là ai?"

    Nam nhân có chút sửng sốt, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhếch lên đuôi lông mày cười nói:

    "Ta? Ta chính là hái hoa tặc trong truyền thuyết ah."

    La Tứ Thiếu: "..."

    "Không ngờ tiểu mỹ nhân lại biết võ công nha. Như vậy cũng tốt, lúc hái sẽ càng thêm thú vị ah." Nam nhân vội nhảy ra xa, có chút ngả ngớn trêu đùa với hắn.

    "Ta là nam nhân! Ngươi là hái hoa tặc sao không tìm nữ nhân mà hái? Tìm ta làm gì?" Dừng một chút như nghĩ ra cái gì, liền chớp mắt:

    "Có phải đi lộn phòng rồi không?"

    Hắn nhớ là hôm nay trong khách điếm cũng có nữ tử đến ở trọ, dáng dấp còn khá xinh đẹp nữa kìa.

    Hái hoa tặc: "..."

    Chẳng lẽ hái hoa tặc chỉ cho hái mẫu đơn, còn hoa cúc thì không thể? Nhưng mà hắn thích hái hoa cúc ah.

    Nhìn thanh kiếm vẫn đang chỉa về phía mình, tên hái hoa tặc bỗng chốc bật cười, nói:

    "Ngươi chẳng lẽ không biết nam nhân cũng có thể hái? Ta chính là muốn hái của ngươi nha."

    La Tứ Thiếu: "..."

    Câu này nghe có vẻ quen quen.

    Mặt hắn lập tức đen lại. Ở chung với Hình Thiên nên cũng hiểu đôi chút. Hắn đây là bị người mơ ước cúc ah.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng sáu 2022
  5. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 24: Đoạt cúc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 25: Động phòng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tám 2022
  7. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 26: Ghen tuông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau.

    Thời điểm La Tứ Thiếu tỉnh dậy, cả người vô lực nhức mỏi như có vài cỗ xe nghiền qua. Chỉ cần nhúc nhích một chút thôi, huyệt khẩu phía dưới kia liền trở nên đau đớn. Trông thấy cánh tay Hình Thiên vẫn còn đang vắt ngang qua người hắn, liền nghiến răng nghiến lợi mà cố sức hất ra ngoài.

    Hình Thiên bị hành động này làm cho tỉnh dậy, hơi nhấc người lên nhìn ngắm thiếu niên trong lòng. Giọng nói có chút sủng nịch:

    "Phu nhân dậy sớm như vậy làm gì? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

    Hình trang chủ hoàn toàn không để ý giờ này đã gần trưa. Nói xong liền quấn lấy một lọn tóc của thiếu niên đang tán loạn ở trên giường, đưa lên chóp mũi hít vào một cái.

    La Tứ Thiếu: "..."

    Thật sự là biến thái ah.

    Hình Thiên trông thấy ánh mắt nhàn nhạt của thiếu niên. Nhịn không được mà nắm lấy cằm y hôn ngấu nghiến.

    Phu nhân của hắn thật con mẹ nó càng nhìn càng mị hoặc. Hắn thật sự là xong đời rồi!

    La Tứ Thiếu lúc này chỉ mặc sa y màu đỏ, làn da trắng nõn lấp ló bên trong thật sự rất câu hồn. Y phục này là trong lúc Hình Thiên tắm rửa phân phó người hầu đem vào. Nghĩ rằng như vậy mới trông giống đêm động phòng hoa chúc. Giờ phút này nhìn thấy lại không ngừng được suy nghĩ đen tối ở trong lòng.

    Cố nén dục vọng đang có xu hướng ngoi lên, hắn vội kéo chăn đắp lên che kín cả người La Tứ Thiếu. Ai bảo tối hôm qua hắn làm y ghê quá, bây giờ mà chiến tiếp khẳng định sẽ khiến y trở mặt không còn gì.

    La Tứ Thiếu không biết hắn yy mình trong đầu, mặt không cảm xúc nhìn hắn chằm chằm nói:

    "Ta đói rồi!" Còn không mau cút xuống ăn cơm đi?

    Nam nhân nghe vậy có chút buồn cười:

    "Đều là ta suy nghĩ không chu đáo."

    Đoạn liền cao giọng hướng bên ngoài phân phó đem thức ăn lên.

    La Tứ Thiếu có chút mệt mỏi nằm sấp xuống. Lát sau mới khó khăn nhổm người dậy từ từ đi xuống giường.

    "A.."

    Chết tiệt, sao hai chân hắn lại vô lực như thế này?

    Hình Thiên thấy thiếu niên ngã khụy xuống đất, lo lắng nhảy xuống ôm người đi đến bên bàn. Cẩn thận để y ngồi lên trên đùi mình, có hơi nhíu mi nói:

    "Giả bộ mạnh mẽ cái gì? Để ta giúp chẳng lẽ không được sao?"

    La Tứ Thiếu khẽ liếc qua, trong lòng âm thầm trợn mắt. Ta cũng không biết thân thể sẽ bị như vậy ah. Xem ra loại chuyện này về sau vẫn là nên tránh xa ra.

    Lúc này, vài nha hoàn đã đem đồ ăn lên tới. Hình Thiên nhìn La Tứ Thiếu chuẩn bị gắp đồ ăn vào chén, vội vươn tay ngăn lại, môi nhếch lên cười:

    "Thân thể của phu nhân vẫn chưa tốt. Chỉ nên ăn cháo loãng thôi." Nói rồi liền đem bát cháo thịt băm đẩy về phía hắn.

    La Tứ Thiếu: "..."

    Nhất định sau này phải tránh xa loại chuyện này ra. Bao gồm cả tên nam nhân chết tiệt này nữa.

    Hình Thiên nhìn y ngoan ngoãn như thế, cảm thấy rất hài lòng nói:

    "Không phải phu nhân có chuyện gì cần làm sao? Có cần vi phu giúp một chút hay không?"

    La Tứ Thiếu đã hoàn toàn trở thành người của hắn, chuyện của y cũng là chuyện mà hắn nên làm.

    Chỉ thấy La Tứ Thiếu im lặng nhìn hắn đáp:

    "Ta đang đi tìm người. Chắc hẳn người đó cũng đã đến kinh thành. Ta muốn đến đó tìm hắn."

    Hình Thiên nghe y nói muốn tìm một nam nhân khác, khóe miệng đang nhếch lên liền thu lại, giọng nói trở nên lạnh lùng:

    "Muốn đi tìm nam nhân? Ngươi đừng mơ tưởng."

    La Tứ Thiếu có chút khó hiểu:

    "Vì sao?"

    Hình Thiên nâng cằm y lên, tà mị mỉm cười nói:

    "Bởi vì ngươi đã là phu nhân của ta. Ai cho phép ngươi đi tìm nam nhân khác. Hử?"

    Nói xong cũng không đợi y phản ứng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.

    La Tứ Thiếu giãy dụa đẩy hắn ra, tức giận nói:

    "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta tìm ai là việc của ta. Liên quan gì đến ngươi mà cấm đoán?"

    Hình Thiên sắc mặt sa sầm xuống, lạnh lùng hỏi lại:

    "Không liên quan đến ta? Ngươi đã" gả "cho ta thì mọi việc liên quan đến ngươi ta đều phải quản. Ngươi muốn làm gì cũng phải được sự đồng ý của ta."

    La Tứ Thiếu mặt không đổi sắc nói:

    "Nam nhân với nam nhân cũng có thể gả sao? Ta vốn cũng không để ý chuyện này. Ngươi làm gì mà coi là thật."

    Hình Thiên: "..."

    Y vậy mà không để ý? Hắn có chút bực tức rồi:

    "Ta nói gả thì chính là gả. Ngươi không muốn để ý cũng không được."

    Dừng một chút liền buồn bực hỏi:

    "Rốt cuộc đó là tên nào mà ngươi lại phải tìm cho bằng được?"

    Hắn chẳng lẽ không tốt sao?

    La Tứ Thiếu nghe vậy tỉnh bơ đáp:

    "Hắn là tam ca của ta ah."

    Hình Thiên: "..."

    *, bị lật xe rồi!

    Hắn có chút ảo não nói:

    "Sao ngươi không nói sớm?"

    La Tứ Thiếu nhìn hắn khó hiểu hỏi:

    "Nói sớm cái gì? Ngươi rốt cuộc là đang nghĩ gì thế?"

    Hình Thiên: "..."

    Hắn không thể nói mình đang ghen ah. Như vậy thì uy nghiêm của trượng phu còn đâu. Vội đánh trống lảng nói:

    "Nếu vậy thì để ta phái người hộ tống phu nhân đến kinh thành. Đợi ta xử lý xong mấy việc còn dang dở trước kia sẽ đi đến đó tìm phu nhân sau."

    La Tứ Thiếu nghe vậy cũng không phản bác, dù sao hắn cũng cần người dẫn đường đến kinh thành. Về phần xa phu kia, chắc không thấy hắn có lẽ là đã rời đi rồi nhỉ?

    P/s:

    Xa phu lúc này: "Ha ha, ta giàu to rồi!"
     
  8. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 27: Tác thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phủ Bình An hầu bình thường đều yên ắng tĩnh lặng, ngày hôm nay lại phá lệ trang trí vô cùng rực rỡ, đèn lồng đỏ được treo ở khắp nơi. Các nha hoàn và người hầu liên tục bưng bê đồ vật đi qua đi lại, trên mặt tất cả mọi người đều không giấu được vẻ vui mừng. Không khí tất bật rộn ràng như vậy rõ là đang chuẩn bị yến tiệc quan trọng gì đó.

    La Tam Si nghe nói có ăn uống, hai mắt sáng lên lôi kéo Phương Tình đi theo:

    "Chúng.. chúng ta.. mau vào.. trong.. trong thôi. Sắp.. sắp vào.. tiệc.. rồi."

    "Huynh suốt ngày chỉ biết ăn thôi. Chúng ta chẳng lẽ không chuẩn bị lễ vật gì sao? Dù sao đây cũng là đại thọ của lão phu nhân hầu phủ a." Phương Tình có chút tức giận lườm hắn.

    La Tam Si ủy khuất:

    "Đại.. đại ca.. và nhị ca.. đã.. đã chuẩn bị.. rồi.. rồi mà."

    Phương Tình đỡ trán:

    "Đó là lễ vật của các ca ca huynh, huynh cũng nên chuẩn bị chứ?"

    "Nhưng.. nhưng mà.. đại ca.. đã.. đã nói, chúng ta.. là.. là người.. một nhà.. không.. không cần.. bày.. bày vẻ."

    Lễ vật chung là được rồi, đỡ phải tốn tiền!

    Phương Tình: "..."

    Nàng xem như đã biết người trong nhà tên này vì sao lại để hắn trốn ra ngoài rồi. Thật sự rất không đáng tin nha.

    Lúc này, Hoa Ngũ Sắc không biết từ đâu đi đến, trông thấy hai người còn đang lôi kéo thì khó hiểu hỏi:

    "Tam ca, tam tẩu. Các ngươi không vào còn đứng ở đây làm gì?"

    Phương Tình: "..."

    Làm ơn không cần kêu bừa như vậy a.

    Lúc trước nàng theo tên ngốc này đến đây, vốn định xác minh xem hắn thật sự tìm được người nhà hay không rồi mới rời khỏi. Ai dè vừa tới nơi liền bị một đám người vây lấy hỏi han này nọ. Còn chưa kịp hiểu rõ liền nghe đám người này kêu tam tẩu, đệ muội loạn hết lên rồi.

    Tuy rằng lúc đó cũng có chút vui vẻ trong lòng, nhưng không phải mấy người này qua loa quá rồi hay sao chứ? Nàng nhớ lúc đó đã nói rõ thân phận của mình chỉ là một kẻ cắp. Mấy người kia nghe xong vậy mà liền bật cười không ngừng. Cái nam nhân có đôi mắt đào hoa còn vừa cười vừa phất quạt nói:

    "Cô nương, ngươi có biết chúng ta là ai không?"

    Phương Tình khẽ lắc đầu. La Tam Si chưa từng nói cho nàng biết xuất thân của hắn nha. Cũng không hiểu vì sao cứ luôn giấu diếm.

    La Nhị Gia có chút hiểu được, bèn mỉm cười nói ra lời kinh hồn:

    "Chúng ta chính là sơn tặc a. Bởi vậy, ăn cướp với ăn trộm ở cùng một chỗ không phải là tuyệt phối sao?"

    Thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn liền nói tiếp:

    "Tuy vậy cô nương cũng không cần phải sợ hãi. Chúng ta mặc dù là cướp nhưng cũng là cướp có văn hóa, có đạo đức a. Chưa từng giết người bao giờ nha."

    Phương Tình: "..."

    Vâng, thật là tốt quá!

    Chịu đựng một hồi khuyên bảo tẩy não như thế. Cộng thêm việc La Tam Si cứ chăm chú nhìn nàng không rời mắt, bộ dáng sợ nàng bỏ rơi hắn. Rốt cuộc thì nàng cũng không thể chối từ, liền cứ thế ở lại đây luôn.

    Ai.. dù sao đám người này cũng không phải người xấu. Nàng đi theo bọn họ chắc cũng không có chuyện gì. Vả lại nàng cũng thật lòng lo lắng cho tên ngốc kia, giao cho người khác thật sự là không yên tâm lắm.

    Lúc này nghe được Hoa Ngũ Sắc gọi mình như thế, có chút ngại ngùng tiếp lời:

    "À, ta nghĩ chúng ta hẳn là không nên đi tay không vào." Như vậy thì ngại chết!

    "Tẩu yên tâm, có mất mặt thì chúng ta cùng nhau mất mặt. Ngại cái gì, đi thôi!"

    Nói xong liền kéo hai người đi vào nơi tổ chức tiệc mừng.

    Phương Tình: "..."

    Thật đúng là không thể nào chịu nổi cái gia đình này.

    ***​

    Ở trong phòng của Lê Vân lúc này.

    Đinh Hương mỉm cười thần bí hướng tiểu thư nhà mình nói:

    "Tiểu thư, em đã chuẩn bị xong kế hoạch rồi. Người nhớ phối hợp một chút."

    Lê Vân có chút hồi hộp xoắn xoắn khăn tay màu lam nhạt:

    "Như vậy thật sự ổn chứ? Ta có hơi lo lắng, dù sao hôm nay cũng có nhiều khách nhân đến phủ a."

    "Như vậy chúng ta càng có nhiều cơ hội để thử La công tử nha." Đinh Hương vẻ mặt hưng phấn nói.

    Nàng chuẩn bị đến mấy phương án lận, cái này nếu không được thì vẫn có cái khác để xài a. Thật sự là rất đáng mong chờ nha.

    Lê Vân: "..."

    Sao nàng cứ có dự cảm không tốt thế nhỉ?

    Lúc nhìn thấy Cẩm Tú cũng có mặt ở nơi đây, tâm trạng của Lê Vân phải nói là vô cùng kém. Cũng không thể trách nàng ah, ai trông thấy tình địch mà còn có thể vui lên nổi? Nhất là khi mình còn chưa biết được tâm ý của người trong lòng.

    Cẩm Tú thấy nàng liền sáp đến gần, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ nói:

    "Vân tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới rồi. Muội chờ tỷ ở chỗ này hơi lâu rồi đấy."

    Hôm nay nàng ta theo chủ mẫu đi đến, vốn muốn tìm vị La công tử kia nhưng lại không thấy bóng dáng người đâu, đành phải ỉu xìu ngồi đợi ở nơi này.

    Lê Vân nhìn nàng, có chút lạnh nhạt đáp:

    "Ta cũng không bảo muội phải chờ. Sao không đi tìm người khác mà trò chuyện?"

    Cẩm Tú bĩu môi nói:

    "Ở đây muội chỉ thân với tỷ thôi." Nói xong liền ỉu xìu cúi đầu xuống.

    Lê Vân cũng không tiện nói gì nữa, dẫn theo nha hoàn đi đến sảnh đường.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2022
  9. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 28: Tỏ tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong đại sảnh lớn, rất nhiều người đã tập trung vào đây để chúc thọ lão phu nhân hầu phủ. Từ con cháu tại gia cho đến người nhà của các quan lại ở kinh thành. Trừ những người theo phe phái của thừa tướng ra, hầu hết quý phu nhân cùng con cháu của những vị quan còn lại đều đến tặng lễ chúc mừng đại thọ.

    Lúc này, ngồi trên chủ vị là một lão thái thái đã ngoài thất tuần, khuôn mặt hiền từ hòa ái đang không ngừng hướng những quý phu nhân mỉm cười vui vẻ. Trông thấy Lê Vân đi vào liền vẫy tay gọi lại:

    "Vân nha đầu, mau đến bên cạnh tổ mẫu này."

    Lê Vân nghe vậy thì nhanh chóng đi tới, khẽ đỡ lấy cánh tay của bà, ôn nhu nói:

    "Tổ mẫu, hôm nay là đại thọ của người. Vân nhi không biết tổ mẫu thích gì nên chỉ có thể tự mình thêu tặng cho người một bức" Tiên nữ hiến đào ", hi vọng người không ghét bỏ."

    Nói xong liền bảo Đinh Hương đem bức tranh mở ra để bà xem thử.

    Chỉ thấy trên những tầng mây tía được thêu một cách khéo léo, một thiếu nữ xinh đẹp mặc xiêm y màu lục nhạt, trên tay đỡ một khay đào đỏ hồng đang khẽ mỉm cười. Dải lụa dài vắt qua hai khuỷu tay như đón gió mà bay phất phới. Quả thật là vô cùng sinh động.

    Tất cả mọi người ở đây trông thấy đều không ngừng được mà than thở. Tay nghề thêu thùa của Lê tiểu thư thật sự là hiếm có ah.

    Lê lão phu nhân cũng vui vẻ nở nụ cười tán thưởng:

    "Thêu rất đẹp, Vân nhi đúng là có tâm."

    Lê Vân ngượng ngùng mỉm cười nói:

    "Tổ mẫu quá khen rồi."

    Có phụ nhân không nhịn được lên tiếng:

    "Lê tiểu thư không những đẹp người mà còn đẹp nết. Ở đây có ai không biết ngươi nổi tiếng là tài nữ kinh thành? Lão phu nhân thật đúng là có phúc. Có một tôn nữ bảo bối như vậy."

    Người bên trong đại sảnh không ngừng gật đầu phụ họa theo.

    Cẩm Tú nhìn một màn này trong lòng có chút ghen tị. Biểu tỷ nàng thật sự là tài mạo song toàn, so với chính mình đúng là khác biệt một trời một vực.

    Nàng vốn đã xuất thân con vợ lẽ, ngoài dung mạo ra cũng chẳng có tài nghệ gì. Không giống như biểu tỷ được nhiều người cưng chiều ái mộ. Nàng muốn thứ gì từ trước đến nay cũng đều phải nỗ lực để tranh giành.

    Điều này khiến cho nàng càng củng cố suy nghĩ phải bắt được vị La công tử kia vào trong lòng bàn tay.

    Thực ra, tham dự thọ yến lần này cũng có không ít quý công tử nhà quyền quý. Thế nhưng đa số đều mến mộ biểu tỷ nàng, số còn lại nếu không chướng mắt xuất thân của nàng thì cũng là đã có đối tượng khác tốt hơn. Nàng cũng chỉ có thể trông cậy vào đám người La công tử. Cho dù gia thế của hắn có không bằng những người này, thế nhưng với tướng mạo anh tuấn kia thì đã ăn đứt bọn họ. Làm thê tử của hắn cũng không có gì phải ủy khuất.

    Sau một hồi trò chuyện hỏi han, Lê lão phu nhân có chút mệt mỏi mà lui về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trước khi đi còn không quên phân phó hầu phu nhân thay bà tiếp đãi mọi người.

    Chủ nhân buổi tiệc không còn ở nơi này, mấy thiếu nữ trẻ tuổi cũng đi ra ngoài tham gia yến hội. Thường thì mấy bữa tiệc như vậy là cơ hội tốt để thanh niên nam nữ trẻ tuổi làm quen gặp gỡ ah.

    La Nhất Phong lúc này còn đang phân vân, không biết có nên đem đồ vật trả lại cho người trong lòng hay không.

    Vốn hắn có việc đến muộn nên không kịp vấn an lão phu nhân, đành đến nơi các nam nhân tụ họp trước. Lúc đi ngang qua hoa viên thì thấy khăn tay của ai đó đánh rớt trên khóm hoa, tò mò liền nhặt lên xem thử. Khi nhìn thấy bức tranh uyên ương được thêu một cách tinh tế, trong lòng tán thưởng vô cùng. Thầm nghĩ có lẽ đây là của cô nương nào đó thêu tặng cho nam nhân mình ái mộ. Đến lúc nhìn thấy chữ Vân được thêu ở góc bên dưới, lồng ngực bỗng chốc lạnh đi.

    Nàng ấy là muốn tặng cho ai sao? Hắn có nên trả lại hay không?

    Đúng lúc này, Lê Vân dẫn theo nha hoàn Đinh Hương đi đến. Trông thấy La Nhất Phong ở đây thì có chút ngạc nhiên:

    "La công tử đang đi dạo sao?"

    La Nhất Phong có hơi chột dạ rũ tay xuống, ý đồ muốn giấu chiếc khăn đi. Hắn khẽ ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

    "Ta có việc nên đến trễ, đang muốn đi đến chỗ bọn tiểu Tam đây. Tiểu thư giờ này còn ra đây là có việc gì sao?"

    Lê Vân có chút ngượng ngùng đáp:

    "À.. ta làm rớt đồ nên tới đây tìm thử."

    Nói xong chợt liếc mắt thấy chiếc khăn màu lam nhạt ở trong tay hắn, xấu hổ hỏi dò:

    "La công tử, khăn ngươi đang cầm là?"

    La Nhất Phong thấy không giấu được liền dứt khoát giơ lên, biết rõ còn hỏi:

    "Cái này là ta nhặt được, chẳng lẽ là của tiểu thư?"

    Lê Vân đỏ mặt, khẽ gật đầu đáp:

    "Đúng là của ta, vậy công tử.." Nàng vừa nói vừa đưa tay ra: "Có thể trả lại cho ta hay không?"

    Đinh Hương ở một bên trợn to mắt. Tiểu thư nhà nàng làm sao thế, nói như vậy không phải là công cốc luôn sao?

    Ai.. rõ ràng chỉ cần hỏi La công tử xem có thấy khăn tay của nàng không? Nếu người ta nói không thì chính là thích rồi đó. Dù sao chủ tớ nàng cũng đã chính mắt thấy hắn nhặt nó. Nếu như không ái mộ nàng, vậy giữ khăn tay đó lại làm gì? Còn là khăn thêu uyên ương hí thủy?

    La Nhất Phong thấy nàng cũng hỏi như vậy rồi, có chút tiếc nuối mà đưa khăn trả lại.

    Lê Vân giật nhẹ chiếc khăn một cái. A.. Vì sao lại không ra? Nàng tăng lực một chút, vẫn không được.

    Lê Vân: "..."

    Liếc nhìn hắn một chút, nàng chợt lên tiếng:

    "Công tử, ngươi thấy khăn tay này thêu thế nào?"

    La Nhất Phong nhất thời còn chưa hiểu ra cái gì. Theo bản năng nói:

    "Rất đẹp!"

    Lê Vân khẽ cười:

    "Nếu công tử thích, vậy ta tặng nó cho công tử có được hay không?"

    La Nhất Phong hơi ngẩn ra, nàng vậy mà lại tặng khăn tay cho hắn? Nên biết khăn tay của nữ tử là vật tượng trưng cho sự riêng tư. Đem tặng cho nam nhân nào thì chính là muốn tỏ lòng ái mộ đối với người đó.

    Thấy La Nhất Phong còn đang khiếp sợ, bộ dạng không thể tin. Lê Vân có chút lo lắng nói:

    "La công tử không thích sao? Vậy.."

    Không đợi nàng nói hết, La Nhất Phong vội lên tiếng đánh gãy:

    "Không phải, ta rất thích. Đa tạ tiểu thư."

    Lê Vân lúc này mới nhoẻn miệng cười:

    "Công tử không cần khách sáo." Dừng một chút lại nói tiếp:

    "Cũng không còn sớm nữa, tiểu nữ xin phép đi trước đây."

    Nói xong liền nhanh chân rời đi. Ai.. thật là xấu hổ muốn chết!

    La Nhất Phong nhìn theo bóng dáng của nàng, khuôn mặt nghiêm túc khẽ cười một cái. Hắn có phải nên chủ động một chút hay không?

    Mà ở phía xa, Đinh Hương vô cùng bội phục nói:

    "Tiểu thư thật sự là cao minh. Sách lược bỏ con săn sắt bắt con cá rô này thật là hiệu quả. Bây giờ La công tử đã biết tâm ý của người rồi, nhất định sẽ chủ động đáp lại thôi."

    Vốn kế hoạch của nàng chỉ dừng lại ở việc thăm dò thái độ của La công tử đối với tiểu thư, sau đó mới tính tiếp. Không ngờ tiểu thư nhà nàng lại trực tiếp đi đến giai đoạn tỏ tình luôn rồi. Ai.. xem một màn vừa rồi thật sự là rất kích thích.

    Lê Vân cũng không giấu được sự vui vẻ trong lòng, nàng hiện tại đã xác định La công tử có ý với mình. Điều này thật sự là rất tốt.

    Hai người ai cũng chìm đắm trong vui sướng, hoàn toàn không phát hiện được ở góc khuất phía xa có một người đã chứng kiến được màn gặp gỡ vừa rồi.

    Cẩm Tú lúc này đang vặn xoắn khăn tay, ánh mắt lành lạnh nhìn theo phương hướng rời đi của hai người. Quả nhiên điều nàng lo lắng đã trở thành sự thật. Thế nhưng nàng cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu.
     
  10. Sakura Nganle

    Bài viết:
    67
    Chương 29: Yến hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong một đình viện, Hoa Ngũ Sắc vừa lấy đồ ăn vừa trợn mắt nhìn đám tiểu thư nhà quyền quý ở nơi này.

    Sao đám người này có thể ngồi một chỗ mà hàn huyên suốt thế? Cái gì cầm, kì, thi, họa sao không mau mau thi triển ra đi. Cho nàng có cái để giải trí, thật sự là chán muốn chết ah.

    Như hiểu được tiếng lòng của nàng, một vị tiểu thư trong đó bỗng nhiên đề nghị:

    "Hay là chúng ta chơi trò gì đó cho vui đi?"

    "Có thể chơi cái gì bây giờ?" Một nữ tử khác hỏi.

    "Không lẽ lại chơi mấy trò ném tên, giải câu đố? Cái này cũng quá cũ rồi."

    "Vậy thì đá cầu đi?" Không biết là ai lên tiếng nói.

    Cả đám đều quay lại liếc nhìn nàng ta một cái trắng mắt. Trời tối như vậy, ngươi có thể nhìn thấy cầu ở đâu chúng ta gọi ngươi một tiếng sư phụ ah?

    Cô nương kia có chút xấu hổ mà rụt cổ lại. Làm gì ghê thế, nàng chỉ nói cho vui thôi mà.

    Đúng lúc này, một nữ tử mặc y phục màu tím nhạt nhìn về phía Hoa Ngũ Sắc, lớn tiếng nói:

    "Ta thấy không bằng hỏi ý kiến vị cô nương kia thử xem?"

    Từ nãy đến giờ nàng để ý thấy nữ nhân này chỉ lo ăn uống, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến bọn họ ở bên này. Bộ dạng giống quỷ chết đói như vậy, thật sự là làm mất mặt đám tiểu thư khuê các như các nàng. Người như thế có lẽ cũng không có gia thế gì đáng nói, lấy ra tiêu khiển một chút chắc không sao đâu ha?

    Nghĩ như vậy, nàng ta liền đem vấn đề đang thảo luận không ra kia ném sang cho Hoa Ngũ Sắc đang không hiểu gì mà đứng đó. Ý đồ khiến cho nàng mất mặt một phen.

    Hoa Ngũ Sắc nghe thấy mình bị điểm tên, cố gắng nuốt hết miếng bánh đang nhai trong mồm xuống. Sau đó ngượng ngùng gãi đầu nói:

    "Cái này ta không rành lắm, các vị tiểu thư vẫn là tìm người khác đi thôi."

    Nữ nhân vừa nãy liền che miệng cười lên:

    "Không sao, cô nương biết trò gì hay thì cứ việc nói ra. Nếu không được chúng ta lại tính tiếp."

    "Đúng vậy!" Một đám người lập tức phụ họa nói.

    "Ai.. ta chỉ sợ nói ra sẽ khiến các vị cười chê ah." Hoa Ngũ Sắc vô tội chớp chớp mắt.

    Nữ tử kia thấy nàng nói vậy thì càng được nước lấn tới, gặng ép hỏi:

    "Cô nương cứ việc nói, để xem chúng ta có chơi được hay không?"

    Hừ, nàng cũng không tin nữ nhân thô tục này có thể nghĩ ra cái ý tưởng gì tốt. Bất quá cũng chỉ là nói bừa cho qua mà thôi.

    "Như vậy, các vị có biết chơi oẳn tù tì hay không?" Hoa Ngũ Sắc nghe vậy lúc này mới vui vẻ nói.

    Trò này hồi bé nàng thường chơi cùng các ca ca ah, rất là thú vị.

    Cả đám: "..."

    Đó là cái gì?

    "Ngươi nói rõ một chút coi." Có người không nhịn được tò mò nói.

    "À, trò này rất dễ. Mọi người có thể chia ra hai người một cặp, sau đó đem bàn tay giấu ra sau lưng, đợi ta đếm từ một đến ba. Bên nào ra được đồ vật có thể khống chế hoặc phá hủy được bên còn lại thì sẽ thắng. Chỉ có bốn loại đồ vật được phép ra là kéo, búa, đao, da như thế này."

    Nàng vừa nói vừa giơ tay làm mẫu, sau đó nói tiếp:

    "Bởi tính chất phân định thắng thua nên để cho kích thích một chút, bên thua bắt buộc phải làm theo một yêu cầu gì đó mà bên thắng đưa ra. Thế nào?"

    Đám tiểu thư hai mặt nhìn nhau, có chút chần chừ nói:

    "Yêu cầu gì cũng đều phải thực hiện sao? Như vậy không tốt lắm."

    Ai biết được có người sẽ nhân cơ hội mà gây khó dễ hay không? Tốt nhất vẫn là khỏi chơi đi.

    Hoa Ngũ Sắc thấy vậy thì khẽ nhếch môi cười đáp:

    "Mọi người đều là nữ tử, nếu thật sự có người muốn gây khó dễ, vậy chỉ có thể nói là người ta chướng mắt ngươi thôi."

    Các thiếu nữ ở đây đều là con em thế gia, bình thường thì nhìn như thân thiết dễ gần, thế nhưng bên trong đều âm thầm đấu đá so cao thấp. Tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt mà hạ bệ đối phương. Mấy người vốn còn đang tính toán trong thâm tâm, nghe được lời này của nàng thì đều có chút chột dạ. Sau lưng muốn làm gì cũng được, thế nhưng trước mặt mọi người thì không nên thể hiện ra nha.

    Bởi vậy, sau khi tất cả mọi người đồng ý chơi, những người thắng đều cố gắng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Thậm chí có nhiều người còn đưa ra vài yêu cầu rất đáng yêu, khiến cho bầu không khí ở nơi này vui lên không ít.

    Nữ nhân y phục màu tím kia thấy không làm khó được Hoa Ngũ Sắc, bèn đảo tròng mắt tìm cách khác để bêu xấu nàng.

    Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng ồn ào. Rõ ràng là có một đám người đang hướng bên này đi tới.

    Lúc trông thấy người dẫn đầu là thế tử Bình An hầu phủ, một đám nữ tử đều có chút hưng phấn ở trong lòng.

    Cũng không thể trách các nàng ah. Lê Lâm ở kinh thành cũng là một người vô cùng nổi tiếng. Vẻ ngoài vốn đã phong lưu anh tuấn, thêm gia thế cao quý nữa hoàn toàn hấp dẫn một đám nữ tử chưa chồng.

    Đám nam nhân trẻ tuổi do hắn dẫn đầu cũng tiến đến nơi các nữ nhân tụ hội, thấy toàn là thiếu nữ xinh đẹp thì mắt sáng như sao.

    Một nam tử trong số đó nhìn trúng Hoa Ngũ Sắc đang lẫn trong đám đông. Gã liền tươi cười hướng La Nhị Gia bên cạnh nói:

    "La huynh, kia chính là muội muội của ngươi sao?" Nói rồi liếc mắt nhìn về phía Hoa Ngũ Sắc đang đứng.

    La Nhị Gia híp mắt phe phẩy quạt đáp:

    "Chính là xá muội nhà ta ah."

    Nam nhân nghe vậy thì cảm thán một câu:

    "Quả nhiên là giai nhân tuyệt sắc."

    Lê Lâm nghe gã nói chuyện liền bất động thanh sắc nhìn về phía đó. Đập vào mắt là thân ảnh một nữ tử mặc y phục màu đỏ nổi bật giữa đám người. Hắn có chút chần chừ mà nheo mắt lại.

    Kia là Hoa Ngũ Sắc?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...