Chương 20: Tan nát

Cầu Ánh Sao, đèn đóm lấp lánh, nghiêng mình bên Hồ Bán Nguyệt, giữa muôn vàn tòa nhà cao tầng sầm uất, đan xen ảo mộng và thực tại, người đi kẻ lại, đông đúc không quy củ, cô gái váy đỏ lần nữa xuất hiện, đứng giữa cầu, tựa vào lan can, ngắm nhìn khoảng không đen ngòm trước mặt. Chỉ là cô không biết thấp thoáng bên cạnh, cách cô vài met là thân ảnh tây trang sạch sẽ, đôi mắt sáng rực giữa màn đêm tăm tối, không nhiễm thế tục đang dõi theo cô, sợ cô xảy ra chuyện.
Cô gái đứng đó váy áo đã ráo tự lúc nào, tóc mai cũng phần phật không theo quy luật, gió đêm đã hong khô mọi thứ, nhưng trên gương mặt luôn ánh nét cười lại ướt mem. Đôi mắt lãnh đạm, bình tĩnh trước sau, nay cụp xuống, không kìm nén được nữa, cô để mặc toàn bộ, nước mắt tuôn rơi, như vòi đứt van, mạnh mẽ ào xuống, làm nhòe đi mọi thứ, như cuộc đời của cô, mông lung đầy vật vã.
Tại sao anh Khang lại đối với Dương như vậy, cô yêu anh, dùng hết mọi sức lực, tình cảm, chân thành đối đãi, điên cuồng mạnh mẽ. Từ ngày biết rõ mọi thứ, từng hình ảnh giữa anh và cô lặp đi lặp lại trong đầu cô. Ngày đầu gặp anh, ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của anh. Mỗi ngày gặp anh nơi công sở, nói chuyện, trao đổi công việc, khiến cô mê man đắm chìm. Anh giỏi giang, bản lĩnh, chiếm trọn sự ngưỡng mộ của cô. Từng cử chỉ quan tâm, cùng ăn cùng đi dạo, những lời đầy cảm động yêu cô thế nào, mãnh liệt ra sao, từng câu, từng chữ cô nhớ rất rõ, cũng khắc sâu vô cùng.
"Không phải anh nói Yêu tôi, yêu đến không thở nỗi, yêu đến điên cuồng, yêu đến đêm đêm đều nhớ đến tôi, yêu đến khi tỉnh giấc vẫn nhớ tôi, yêu đến hằng ngày đều gặp tôi nhưng lại lái xe vòng vòng dưới nhà tôi chỉ mong gặp được tôi, yêu từng chi tiết trên gương mặt tôi, yêu nụ cười của tôi, yêu tính cách thẳng thắng của tôi, yêu dáng vẻ nghiêm túc làm việc của tôi, càng say đắm biểu hiện mỗi lần tôi nhìn anh cười sao? Từng chữ từng chữ, tôi chưa bao giờ quên, còn mỉm cười mỗi lần nhớ đến, tôi ngu ngốc cố gắng nhớ kỹ, nhớ rõ, nhưng hiện tại thì sao? Hiện tại là như thế nào? Chẳng lẽ là vì anh yêu cô ấy hơn sao? Đã vậy, tại sao còn đùa giỡn tôi?". Đôi mắt mở ra, rồi lại nhắm chặt, thấm đượm cả vạt áo, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống, không cách nào ngừng được.
Nhìn Mẫn Nhi trong bộ váy cưới, cùng anh bước vào lễ đường, hai người trao nhau nhẫn cưới, uống rượu giao bôi, kính hai bên cha mẹ, hai họ, bạn bè cạn ly chúc mừng, nhận được sự chúc phúc của toàn bộ quan khách. Tâm cô tan nát, cô từng mộng, mộng thấy cô đứng ở vị trí của Mẫn Nhi, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, được thiết kế dành riêng cho cô, mỉm cười hạnh phúc, hôn anh, ôm lấy anh, cùng anh xây dựng tổ ấm, sinh con cho anh, cùng anh già đi, nắm tay nhau bước đến thiên đường, đẹp đẽ biết bao.
Nhưng không ngờ mộng vẫn chỉ là mộng, đến cuối cùng cô lẻ loi ở đây, anh nắm tay người khác đi hết phần đời còn lại. Cho dù như vậy, anh vẫn không nói với cô, một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng không có. Đối với tình cảm của cô, không nên ít nhất cho cô biết sự thật sao, sao có thể hèn nhát như vậy, một lời cũng chẳng thèm nói, ngang nhiên bỏ mặc cô như vậy, hận, hận khôn cùng, đau, cũng đau tận cùng. Trái tim như bị bóp nghẹt, nước mắt vẫn không cách nào kìm được, tay cô đưa lên ôm lấy lồng ngực đang phập phồng dãy dụa, tại sao lại nhẫn tâm để lại kết cục tang thương này cho cô mà rời đi.
Chẳng biết qua được bao lâu, hình như gần đến nửa đêm, khi mà dòng người đi bộ cũng chẳng còn mấy người, khi mà đôi mắt đã khô cằn không cách nào tiếp tục khóc được nữa, ánh mắt Dương không còn thần sắc nhìn chằm chằm dòng nước đục ngầu bên dưới. Tại sao, tại sao mẹ không tin cô, tại sao Khôi lại không một lời đã tin rằng cô là người như vậy, không phải họ là người nhà của cô sao, tại sao lại ruồng bỏ cô như vậy.
Dòng ký ức đau đớn như thước phim quay chậm, lần nữa xúc động trôi ngược, đứa bé gái trong đồng phục lớp mười, sợ hãi nhìn cô giáo đang kiểm tra tập vở, cô giáo dùng ánh mắt xét nét và giận dữ hỏi bài, hỏi nó tại sao lại vẽ bậy vào. Nó muốn giải thích nhưng trái tim lại đập dồn dập, hai tay nhỏ bé chà sát vào nhau, đôi mắt chớp liên tục, nó cũng chẳng hiểu sao bản thân lại sợ cô giáo như vậy, mặc dù chuyện vô cùng nhỏ nhặt. Nhiều năm qua đi, khi nhớ lại, nó mới biết gương mặt của cô giáo rất giống mẹ nó, ngay cả ngôn từ cử chỉ cũng na ná, càng kinh khủng hơn là cô giáo cũng tên Linh, ám ảnh suốt mấy năm đi học của nó.
Năm mười tám tuổi, một buổi chiều đầy gió rét, thiếu nữ mới vừa kết thúc lớp học thêm môn toán, chuẩn bị cho kì thi Đại học đầy cam go. Con bé trở về nhà mệt mỏi vô cùng, muốn dùng chiếc Organ một chút để thư giản, nhưng khó hiểu, chiếc đàn lớn như vậy tìm hoài không thấy. Thấy con bé loay hoay hoang mang tìm kiếm, mẹ em bước ra từ phòng bếp, giọng nói như hung thần ác sát, cả đời không cách nào quên được, từng lời từng lời như đập thẳng vào đại não của em:
- Tìm gì đấy? Đàn tao bán rồi, học hành không lo suốt ngày đàn đúm.
- Cái gì? Thật sao? Tại sao? Tại sao lại bán vậy mẹ? – Thiếu nữ trợn trừng mắt, không tin nỗi lớn giọng la lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của mẹ mình.
- La lối cái gì? Đàn là ai mua cho mày, tao mua thì tao bán được. Tập trung học đi. Mày đó..
Một tràng những lời chửi bới khó nghe lại vang lên, đau đớn bủa vây, nỗi tuyệt vọng bao trùm mọi thứ, con bé chạy vào phòng, khóa chặt cánh cửa, nước mắt kìm nén cuối cùng cũng bộc phát.
Dương trút bỏ đôi guốc, mắt không có chút tia sáng nào, vô hồn dửng dưng, chân trần bước một bước lên song sắt đầu tiên của lan can.
Ngực thiếu nữ thở không được, con bé bắt đầu gấp gáp hít vào sâu rồi thở ra thật mạnh, đôi mắt hoang mang cực độ, đôi tay run rẩy ôm lấy bả vai cũng dần run rẩy. Đột nhiên nó nhìn thấy trên bàn học có con dao rọc giấy, mặc kệ nước mắt làm nhòe đi khung cảnh xung quanh, nhưng hình ảnh kia một mực rõ ràng, sinh động mà cũng thu hút vô cùng.
Dương đặt hai tay lên thành lan can, bước thêm một bước lên cùng bước chân lúc nãy, cả cơ thể nặng nề tựa hẳn vào lan can, hai mắt vẫn vậy, vô hồn không còn tia cảm xúc.
Thiếu nữ lao đến, cả cơ thể vẫn còn run bần bật nhưng đôi mắt quyết tâm vô cùng, con bé nhìn không chớp, rút dao rọc giấy ra khỏi lọ đựng bút viết. Cổ tay trái lật lên, làn da trắng trong, sạch sẽ, nỗi lên từng đường gân mờ mờ, ngón tay cái của bàn tay phải khẽ chạm vào nút đẩy, "Rèn rẹt rèn rẹt", âm thanh như cứa vào từng tấc da thịt, trong đầu con bé chỉ còn một ý nghĩ, "Chốc nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc!".
Dương bước thêm một bước lên song sắt thứ hai, lòng bàn chân lạnh lẽo nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng cô, "Cuộc đời này, người thân không cần, người yêu rời đi, không còn gì nữa, rất nhanh, rất nhanh, mọi chuyện sẽ kết thúc".
Giây phút ấy,
- Đậu, mở cửa cho ba! – Tiếng đập cửa "Thùng thụt" vang lên, giọng ba Mạnh hơi lo lắng vang lên, tay đập mạnh vào cửa phòng.
Thiếu nữ giật bắn mình, hai mắt không còn rơi vào mộng mị, nhìn rõ lưỡi dao sắp chạm đến cổ tay trắng ngần, con bé hoảng hốt thả con dao xuống. Thiếu nữ chằm chằm nhìn mọi thứ, bỗng dưng cười nhạt, "Mày định làm gì vậy? Điên rồi sao?"
- Khoan đã, tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút! Nước hồ lạnh lắm!
Giọng nói ấm áp như dòng suối chảy qua cõi lòng cô, Dương hoàn hồn, cúi đầu, nhìn lại bản thân, rồi hơi quay đầu ra sau, trước mắt cô hiện ra bóng dáng của người đàn ông đôi chút quen thuộc, là Minh Vũ, gương mặt vẫn như vậy, vương nét gần gũi dễ gần. Cô không hiểu anh ở đây làm gì. Không đợi cô hỏi chuyện, anh đã lên tiếng:
- Cô biết thuyết tương đối của Einstein không?
Dương nhướn mày, không hiểu ý anh. Minh Vũ cũng không để cô đợi lâu, anh đút tay vào túi quần, cười như không cười, đến gần cô hơn một chút, giọng nói phiêu dật vang vảng:
- Mọi thứ trên đời đều chỉ tương đối, vật lý thế nào, các mặt khác của cuộc sống cũng vậy mà thôi. Cho đi chắc chắn sẽ nhận lại, chỉ là không chắc chắn cùng một đối tượng. Không ai quy định cô cho người ta mười thì đối phương phải hoàn trả lại toàn bộ. Có khi chỉ một chút, họ cũng chẳng tình nguyện. Nhưng vậy thì đã sao, cho dù không ai thương cô, không ai cần cô, chẳng lẽ bản thân cô cũng không thương chính mình, cô làm vậy, không thấy có lỗi với chính mình sao?
Anh nhìn chằm chằm gương mặt không còn chút huyết sắc của đối phương, tâm anh khẽ nhói, nhưng cũng chẳng khiến anh bận tâm quá nhiều.
Ban nãy bàn chuyện với vài người bạn ở Kingcross, đột nhiên thấy gương mặt quen quen, cô mặc chiếc váy đỏ ôm sát, như là mới dự tiệc về, nhưng cảm xúc trên mặt dường như không đúng cho lắm, ma xui quỷ khiến, anh vậy mà lặng lẽ đi theo.
Anh còn nhớ, lần đầu gặp Dương, là lúc đến đón cháu anh, con của anh chị anh, bé Victor tan học, anh chỉ nhớ cô ngoài cười nhưng biểu hiện lảng tránh xa cách, là dì của bé gái, bạn của Victor. Lúc đấy, cô cũng không để lại ấn tượng bao nhiêu. Lần thứ hai gặp gỡ, xe của Phùng Mặc va chạm xe bạn của cô, cô thoải mái tự do thả mình giữa cái nắng dịu dàng của đất trời Singapore. Anh tính ghẹo cô một chút nhưng nhận lại chỉ là lạnh lùng không để ý, anh cố ý sắp xếp buổi ăn tối, để nói chuyện cùng cô. Buồn cười là đổi lại nhiệt tình của anh, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm của cô, anh bất giác cảm thấy thú vị vô cùng.
Nhưng công việc ngập đầu anh vội vàng về Việt Nam, không ngờ lại gặp cô ở đây. Minh Vũ dáng người cao cao, quần áo sạch sẽ gọn gàng, gương mặt vương nét mệt mỏi nhưng điển trai có thừa. Anh hơi nheo mắt chọn vị trí có thể quan sát nhất cử nhất động của Dương trên cây cầu Ánh Sao, anh rõ ràng thấy được, cô khóc. Không ầm ĩ, nức nở, không gục ngã thảm thương, chỉ yên lặng để nước mắt ào ạt, nhưng kì lạ khiến anh sinh tâm tội nghiệp.
Ánh mắt anh nhìn cô, bất tri bất giác, nhu hòa đi rất nhiều, lý trí thúc đẩy anh tiến gần hơn nữa, ôm cô gái đơn độc kia vào lòng, nhẹ nhàng vuốc tóc cô, an ủi cô, khuyên nhủ cô, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Nhưng anh cười khổ, vẫn là không dám, anh chỉ đứng đó, chờ đợi cô bình tâm lại.
Đáng tiếc không như anh suy nghĩ, cô không những không bình tâm, khoảnh khắc bàn chân nho nhỏ thấp thoáng dưới tà váy kia, chạm phải thành lan can lạnh toát, đôi mắt anh mở to, xuất hiện tia sáng không tin nỗi. Kinh ngạc làm anh bước vội đến, giữa không trung gió tạt, tay anh giờ lên, vội hô to ngăn Dương lại. Không ai biết được, lúc đó, anh có bao nhiêu sợ hãi và không nỡ, cô gái này, tổn thương đến mức độ nào lại muốn tự tử chứ.
Dương nhìn Minh Vũ, hai người nhìn sâu vào mắt nhau, không chứa nỗi tia tình cảm, chỉ là cảm giác bất lực và khổ sở. Dương cụp mắt, không nhìn anh nữa, cô cười khẩy, nhẹ bước xuống, chân trần chạm đất, cô cúi xuống, cầm lấy đôi giày, cất bước đi, ngang qua anh, giọng cô hơi khàn thấp thoáng:
- Cho tôi quá giang một đoạn!
Cũng chẳng nhìn anh, không đợi anh trả lời, Dương lướt qua, Minh Vũ nhướn mày còn sợ mình nghe nhầm, chỉ đến khi thấy cô dừng lại chờ, anh mới rõ, thì ra cô muốn đi nhờ xe là thật. Anh khẽ cười khổ, đi đến bên cô, cởi chiếc áo vest bên ngoài, khoác cho cô, bên môi nhẹ nhàng cất lời:
- Đi thôi!
Bóng lưng hai người một đỏ một đen in lên con đường lót đá, gió hiu hiu thổi, cô gái khẽ kéo chiếc áo của người đàn ông xa lạ vào sát cơ thể. Ánh đèn nửa đêm đặc biệt sáng tỏ, người lát đát bên dưới, xe cộ bên ngoài cũng chỉ còn vài chiếc, lạnh lẽo cô đơn đến nghẹn ngào..
Cô gái đứng đó váy áo đã ráo tự lúc nào, tóc mai cũng phần phật không theo quy luật, gió đêm đã hong khô mọi thứ, nhưng trên gương mặt luôn ánh nét cười lại ướt mem. Đôi mắt lãnh đạm, bình tĩnh trước sau, nay cụp xuống, không kìm nén được nữa, cô để mặc toàn bộ, nước mắt tuôn rơi, như vòi đứt van, mạnh mẽ ào xuống, làm nhòe đi mọi thứ, như cuộc đời của cô, mông lung đầy vật vã.
Tại sao anh Khang lại đối với Dương như vậy, cô yêu anh, dùng hết mọi sức lực, tình cảm, chân thành đối đãi, điên cuồng mạnh mẽ. Từ ngày biết rõ mọi thứ, từng hình ảnh giữa anh và cô lặp đi lặp lại trong đầu cô. Ngày đầu gặp anh, ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của anh. Mỗi ngày gặp anh nơi công sở, nói chuyện, trao đổi công việc, khiến cô mê man đắm chìm. Anh giỏi giang, bản lĩnh, chiếm trọn sự ngưỡng mộ của cô. Từng cử chỉ quan tâm, cùng ăn cùng đi dạo, những lời đầy cảm động yêu cô thế nào, mãnh liệt ra sao, từng câu, từng chữ cô nhớ rất rõ, cũng khắc sâu vô cùng.
"Không phải anh nói Yêu tôi, yêu đến không thở nỗi, yêu đến điên cuồng, yêu đến đêm đêm đều nhớ đến tôi, yêu đến khi tỉnh giấc vẫn nhớ tôi, yêu đến hằng ngày đều gặp tôi nhưng lại lái xe vòng vòng dưới nhà tôi chỉ mong gặp được tôi, yêu từng chi tiết trên gương mặt tôi, yêu nụ cười của tôi, yêu tính cách thẳng thắng của tôi, yêu dáng vẻ nghiêm túc làm việc của tôi, càng say đắm biểu hiện mỗi lần tôi nhìn anh cười sao? Từng chữ từng chữ, tôi chưa bao giờ quên, còn mỉm cười mỗi lần nhớ đến, tôi ngu ngốc cố gắng nhớ kỹ, nhớ rõ, nhưng hiện tại thì sao? Hiện tại là như thế nào? Chẳng lẽ là vì anh yêu cô ấy hơn sao? Đã vậy, tại sao còn đùa giỡn tôi?". Đôi mắt mở ra, rồi lại nhắm chặt, thấm đượm cả vạt áo, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống, không cách nào ngừng được.
Nhìn Mẫn Nhi trong bộ váy cưới, cùng anh bước vào lễ đường, hai người trao nhau nhẫn cưới, uống rượu giao bôi, kính hai bên cha mẹ, hai họ, bạn bè cạn ly chúc mừng, nhận được sự chúc phúc của toàn bộ quan khách. Tâm cô tan nát, cô từng mộng, mộng thấy cô đứng ở vị trí của Mẫn Nhi, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, được thiết kế dành riêng cho cô, mỉm cười hạnh phúc, hôn anh, ôm lấy anh, cùng anh xây dựng tổ ấm, sinh con cho anh, cùng anh già đi, nắm tay nhau bước đến thiên đường, đẹp đẽ biết bao.
Nhưng không ngờ mộng vẫn chỉ là mộng, đến cuối cùng cô lẻ loi ở đây, anh nắm tay người khác đi hết phần đời còn lại. Cho dù như vậy, anh vẫn không nói với cô, một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng không có. Đối với tình cảm của cô, không nên ít nhất cho cô biết sự thật sao, sao có thể hèn nhát như vậy, một lời cũng chẳng thèm nói, ngang nhiên bỏ mặc cô như vậy, hận, hận khôn cùng, đau, cũng đau tận cùng. Trái tim như bị bóp nghẹt, nước mắt vẫn không cách nào kìm được, tay cô đưa lên ôm lấy lồng ngực đang phập phồng dãy dụa, tại sao lại nhẫn tâm để lại kết cục tang thương này cho cô mà rời đi.
Chẳng biết qua được bao lâu, hình như gần đến nửa đêm, khi mà dòng người đi bộ cũng chẳng còn mấy người, khi mà đôi mắt đã khô cằn không cách nào tiếp tục khóc được nữa, ánh mắt Dương không còn thần sắc nhìn chằm chằm dòng nước đục ngầu bên dưới. Tại sao, tại sao mẹ không tin cô, tại sao Khôi lại không một lời đã tin rằng cô là người như vậy, không phải họ là người nhà của cô sao, tại sao lại ruồng bỏ cô như vậy.
Dòng ký ức đau đớn như thước phim quay chậm, lần nữa xúc động trôi ngược, đứa bé gái trong đồng phục lớp mười, sợ hãi nhìn cô giáo đang kiểm tra tập vở, cô giáo dùng ánh mắt xét nét và giận dữ hỏi bài, hỏi nó tại sao lại vẽ bậy vào. Nó muốn giải thích nhưng trái tim lại đập dồn dập, hai tay nhỏ bé chà sát vào nhau, đôi mắt chớp liên tục, nó cũng chẳng hiểu sao bản thân lại sợ cô giáo như vậy, mặc dù chuyện vô cùng nhỏ nhặt. Nhiều năm qua đi, khi nhớ lại, nó mới biết gương mặt của cô giáo rất giống mẹ nó, ngay cả ngôn từ cử chỉ cũng na ná, càng kinh khủng hơn là cô giáo cũng tên Linh, ám ảnh suốt mấy năm đi học của nó.
Năm mười tám tuổi, một buổi chiều đầy gió rét, thiếu nữ mới vừa kết thúc lớp học thêm môn toán, chuẩn bị cho kì thi Đại học đầy cam go. Con bé trở về nhà mệt mỏi vô cùng, muốn dùng chiếc Organ một chút để thư giản, nhưng khó hiểu, chiếc đàn lớn như vậy tìm hoài không thấy. Thấy con bé loay hoay hoang mang tìm kiếm, mẹ em bước ra từ phòng bếp, giọng nói như hung thần ác sát, cả đời không cách nào quên được, từng lời từng lời như đập thẳng vào đại não của em:
- Tìm gì đấy? Đàn tao bán rồi, học hành không lo suốt ngày đàn đúm.
- Cái gì? Thật sao? Tại sao? Tại sao lại bán vậy mẹ? – Thiếu nữ trợn trừng mắt, không tin nỗi lớn giọng la lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của mẹ mình.
- La lối cái gì? Đàn là ai mua cho mày, tao mua thì tao bán được. Tập trung học đi. Mày đó..
Một tràng những lời chửi bới khó nghe lại vang lên, đau đớn bủa vây, nỗi tuyệt vọng bao trùm mọi thứ, con bé chạy vào phòng, khóa chặt cánh cửa, nước mắt kìm nén cuối cùng cũng bộc phát.
Dương trút bỏ đôi guốc, mắt không có chút tia sáng nào, vô hồn dửng dưng, chân trần bước một bước lên song sắt đầu tiên của lan can.
Ngực thiếu nữ thở không được, con bé bắt đầu gấp gáp hít vào sâu rồi thở ra thật mạnh, đôi mắt hoang mang cực độ, đôi tay run rẩy ôm lấy bả vai cũng dần run rẩy. Đột nhiên nó nhìn thấy trên bàn học có con dao rọc giấy, mặc kệ nước mắt làm nhòe đi khung cảnh xung quanh, nhưng hình ảnh kia một mực rõ ràng, sinh động mà cũng thu hút vô cùng.
Dương đặt hai tay lên thành lan can, bước thêm một bước lên cùng bước chân lúc nãy, cả cơ thể nặng nề tựa hẳn vào lan can, hai mắt vẫn vậy, vô hồn không còn tia cảm xúc.
Thiếu nữ lao đến, cả cơ thể vẫn còn run bần bật nhưng đôi mắt quyết tâm vô cùng, con bé nhìn không chớp, rút dao rọc giấy ra khỏi lọ đựng bút viết. Cổ tay trái lật lên, làn da trắng trong, sạch sẽ, nỗi lên từng đường gân mờ mờ, ngón tay cái của bàn tay phải khẽ chạm vào nút đẩy, "Rèn rẹt rèn rẹt", âm thanh như cứa vào từng tấc da thịt, trong đầu con bé chỉ còn một ý nghĩ, "Chốc nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc!".
Dương bước thêm một bước lên song sắt thứ hai, lòng bàn chân lạnh lẽo nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng cô, "Cuộc đời này, người thân không cần, người yêu rời đi, không còn gì nữa, rất nhanh, rất nhanh, mọi chuyện sẽ kết thúc".
Giây phút ấy,
- Đậu, mở cửa cho ba! – Tiếng đập cửa "Thùng thụt" vang lên, giọng ba Mạnh hơi lo lắng vang lên, tay đập mạnh vào cửa phòng.
Thiếu nữ giật bắn mình, hai mắt không còn rơi vào mộng mị, nhìn rõ lưỡi dao sắp chạm đến cổ tay trắng ngần, con bé hoảng hốt thả con dao xuống. Thiếu nữ chằm chằm nhìn mọi thứ, bỗng dưng cười nhạt, "Mày định làm gì vậy? Điên rồi sao?"
- Khoan đã, tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút! Nước hồ lạnh lắm!
Giọng nói ấm áp như dòng suối chảy qua cõi lòng cô, Dương hoàn hồn, cúi đầu, nhìn lại bản thân, rồi hơi quay đầu ra sau, trước mắt cô hiện ra bóng dáng của người đàn ông đôi chút quen thuộc, là Minh Vũ, gương mặt vẫn như vậy, vương nét gần gũi dễ gần. Cô không hiểu anh ở đây làm gì. Không đợi cô hỏi chuyện, anh đã lên tiếng:
- Cô biết thuyết tương đối của Einstein không?
Dương nhướn mày, không hiểu ý anh. Minh Vũ cũng không để cô đợi lâu, anh đút tay vào túi quần, cười như không cười, đến gần cô hơn một chút, giọng nói phiêu dật vang vảng:
- Mọi thứ trên đời đều chỉ tương đối, vật lý thế nào, các mặt khác của cuộc sống cũng vậy mà thôi. Cho đi chắc chắn sẽ nhận lại, chỉ là không chắc chắn cùng một đối tượng. Không ai quy định cô cho người ta mười thì đối phương phải hoàn trả lại toàn bộ. Có khi chỉ một chút, họ cũng chẳng tình nguyện. Nhưng vậy thì đã sao, cho dù không ai thương cô, không ai cần cô, chẳng lẽ bản thân cô cũng không thương chính mình, cô làm vậy, không thấy có lỗi với chính mình sao?
Anh nhìn chằm chằm gương mặt không còn chút huyết sắc của đối phương, tâm anh khẽ nhói, nhưng cũng chẳng khiến anh bận tâm quá nhiều.
Ban nãy bàn chuyện với vài người bạn ở Kingcross, đột nhiên thấy gương mặt quen quen, cô mặc chiếc váy đỏ ôm sát, như là mới dự tiệc về, nhưng cảm xúc trên mặt dường như không đúng cho lắm, ma xui quỷ khiến, anh vậy mà lặng lẽ đi theo.
Anh còn nhớ, lần đầu gặp Dương, là lúc đến đón cháu anh, con của anh chị anh, bé Victor tan học, anh chỉ nhớ cô ngoài cười nhưng biểu hiện lảng tránh xa cách, là dì của bé gái, bạn của Victor. Lúc đấy, cô cũng không để lại ấn tượng bao nhiêu. Lần thứ hai gặp gỡ, xe của Phùng Mặc va chạm xe bạn của cô, cô thoải mái tự do thả mình giữa cái nắng dịu dàng của đất trời Singapore. Anh tính ghẹo cô một chút nhưng nhận lại chỉ là lạnh lùng không để ý, anh cố ý sắp xếp buổi ăn tối, để nói chuyện cùng cô. Buồn cười là đổi lại nhiệt tình của anh, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm của cô, anh bất giác cảm thấy thú vị vô cùng.
Nhưng công việc ngập đầu anh vội vàng về Việt Nam, không ngờ lại gặp cô ở đây. Minh Vũ dáng người cao cao, quần áo sạch sẽ gọn gàng, gương mặt vương nét mệt mỏi nhưng điển trai có thừa. Anh hơi nheo mắt chọn vị trí có thể quan sát nhất cử nhất động của Dương trên cây cầu Ánh Sao, anh rõ ràng thấy được, cô khóc. Không ầm ĩ, nức nở, không gục ngã thảm thương, chỉ yên lặng để nước mắt ào ạt, nhưng kì lạ khiến anh sinh tâm tội nghiệp.
Ánh mắt anh nhìn cô, bất tri bất giác, nhu hòa đi rất nhiều, lý trí thúc đẩy anh tiến gần hơn nữa, ôm cô gái đơn độc kia vào lòng, nhẹ nhàng vuốc tóc cô, an ủi cô, khuyên nhủ cô, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Nhưng anh cười khổ, vẫn là không dám, anh chỉ đứng đó, chờ đợi cô bình tâm lại.
Đáng tiếc không như anh suy nghĩ, cô không những không bình tâm, khoảnh khắc bàn chân nho nhỏ thấp thoáng dưới tà váy kia, chạm phải thành lan can lạnh toát, đôi mắt anh mở to, xuất hiện tia sáng không tin nỗi. Kinh ngạc làm anh bước vội đến, giữa không trung gió tạt, tay anh giờ lên, vội hô to ngăn Dương lại. Không ai biết được, lúc đó, anh có bao nhiêu sợ hãi và không nỡ, cô gái này, tổn thương đến mức độ nào lại muốn tự tử chứ.
Dương nhìn Minh Vũ, hai người nhìn sâu vào mắt nhau, không chứa nỗi tia tình cảm, chỉ là cảm giác bất lực và khổ sở. Dương cụp mắt, không nhìn anh nữa, cô cười khẩy, nhẹ bước xuống, chân trần chạm đất, cô cúi xuống, cầm lấy đôi giày, cất bước đi, ngang qua anh, giọng cô hơi khàn thấp thoáng:
- Cho tôi quá giang một đoạn!
Cũng chẳng nhìn anh, không đợi anh trả lời, Dương lướt qua, Minh Vũ nhướn mày còn sợ mình nghe nhầm, chỉ đến khi thấy cô dừng lại chờ, anh mới rõ, thì ra cô muốn đi nhờ xe là thật. Anh khẽ cười khổ, đi đến bên cô, cởi chiếc áo vest bên ngoài, khoác cho cô, bên môi nhẹ nhàng cất lời:
- Đi thôi!
Bóng lưng hai người một đỏ một đen in lên con đường lót đá, gió hiu hiu thổi, cô gái khẽ kéo chiếc áo của người đàn ông xa lạ vào sát cơ thể. Ánh đèn nửa đêm đặc biệt sáng tỏ, người lát đát bên dưới, xe cộ bên ngoài cũng chỉ còn vài chiếc, lạnh lẽo cô đơn đến nghẹn ngào..