[BOOK]
"Này cậu có sao không đấy, cũng vì tớ mà cậu gặp chuyện này, sau này không được rời khỏi tớ, cứ đi theo tớ, tớ hứa sẽ bảo vệ cậu." Lúc này trên gương mặt cậu ấy hiện rõ lên vẻ lo lắng, cậu ấy nhẹ nhàng khử trùng vết thương trên đầu gối của tôi cùng với giọng điệu ngọt ngào:
"Có đau thì bảo tớ đấy, đây là lần đầu mình làm chuyện này cho con gái nên không rõ đâu.. À quên! Cậu còn thấy đau chỗ nào không vậy để tớ băng bó xong rồi đưa cậu về nhà."
Từ khi nào người con trai hoàn hảo này lại trở nên vụng về, lúng túng như vậy chứ.. -Thật buồn cười, nhưng dáng vẻ này của cậu lại làm tớ cảm thấy bồi hồi nữa rồi đấy-
"Này, lão đại hôm nào chỉ biết bày trò ăn hiếp tớ là giỏi đâu rồi.. Sao đột nhiên lại nhẹ nhàng như vậy.. À! Có phải rung động trước nhan sắc của đại mĩ nhân này rồi không?" Tưởng chỉ là nói đùa nhưng sao thoáng nhìn thì tai cậu ấy có vẻ đỏ lên - không phải là ngại đó chứ.
"Này.. Lúc nào rồi mà cậu còn giỡn như vậy chứ, tớ đang lo cho cậu lắm đấy."
"Hahahaha.. Tớ không sao đâu cậu nhìn đi tớ còn vác cặp của cậu được này, vẫn còn sức đi lại được đây, chỉ là vết thương ngoài da thôi mà." Và rồi cậu ấy bỗng tiến lại gần, nhẹ nhàng xoa đầu với ánh mắt long lanh như thể chứa cả bầu trời đầy sao và khẽ nói:
"Sau này chỉ có tớ mới có quyền ăn hiếp cậu, nếu còn gặp chuyện như thế cứ gọi cho tớ, cậu là người của tớ, tớ sẽ không để ai bắt nạt cậu."
"Lão đại à, cậu đang nói thật đấy chứ?"
"Nhìn vào mắt tớ, tớ sẽ không bao giờ nói dối cậu, hãy tin tớ."
Gần quá, gần quá cái khoảng cách này có thể nghe được nhịp tim của đối phương nhưng có lẽ tớ đã không còn đủ lí trí để nghĩ gì nữa rồi.. Tại sao gần đây tớ lại có cảm giác bối rối khi ở cạnh cậu.. Có lẽ tớ không muốn xác định câu trả lời, cứ cho là vì cậu đã giúp đỡ tớ, nên tớ có cái nhìn về cậu khác hơn trước thôi - Ừm.. Cứ cho là vậy để tớ còn có thể được làm bạn với cậu và cậu có biết tớ luôn luôn bắt bản thân phải nghĩ như thế.
Reng! Reng! Reng!
"Vết thương ổn rồi chứ, có cần tớ đưa xuống phòng y tế xem lại không vậy, tiểu nha đầu."
"Này.. Tớ đi lại vẫn bình thường đây, cậu làm như tớ còn nhỏ lắm không bằng.. Tớ cũng bằng tuổi cậu chỉ có điều là thấp hơn cậu thôi nha, đừng có mà xem tớ như mấy em gái fan girls mù quáng gì đó của cậu"
"Cậu đang bảo em gái nào thế, mình có nhiều lắm không nhớ hết đâu.. Hahaha."
Đúng thật, mình chỉ có thể nói chuyện được với cậu ấy với tư cách là bạn chung lớp và cậu ấy cũng chỉ xem mình là một tiểu nha đầu mà thôi.. "Vậy mà mình đang nghĩ cái gì vậy chứ, bên cạnh cậu ấy còn biết bao cô gái xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, biết cách ăn nói.. Nghĩ tới đây thôi thì cảm thấy bản thân đang mơ mộng hão huyền rồi."
"Vẻ mặt cậu sao đấy! Có gì đó không ổn à? Không phải đang nói chuyện vui hay sao? Tự nhiên cậu lại im lặng vậy? Này xuống căn tin cùng tớ đi, tớ sẽ bù lại cho cậu một bữa no nê"
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi và đi vội. Thân thiết với nhau gần ba năm nhưng sao bây giờ cảm giác trong tôi lại loạn nhịp mỗi khi gần cậu ấy như vậy? Vẫn là con người đó, vóc dáng đó sao giờ lại như ánh mặt trời mà tôi luôn hướng về, vẫn nụ cười đó, ánh mắt đó giờ lại làm tôi thao thức cả đêm dài.. Thật là khó hiểu?
Cũng vào chiều hôm ấy, lớp tôi học ngoại khóa chỉ hai tiết, xong có thể về hoặc ở lại tham gia câu lạc bộ khiêu vũ hoặc thể thao. Tôi không có hứng thú với mấy thứ đó càng không muốn về nhà giữa trời nắng nên tôi ngồi lì trong lớp, sau đó thì Vương Tuấn đến đưa cho tôi một túi thức ăn to đùng kèm theo vị trà sữa mà tôi yêu thích:
"Cậu định cho tớ thành một con lợn ủn ỉn thật đấy à!.. Hay là đang bao nuôi tớ đây hả?"
"Ưm.. Bao nuôi cậu đấy, cho cậu phì ra hông có ma nào thèm nhìn luôn, tớ cũng nghĩ ra cái tên mới cho cậu rồi nè.. Tiểu mập.. haha nghe có vẻ hợp với cậu đấy."
"Suốt ngày chỉ ăn hiếp tớ là giỏi, cậu được lắm tớ ăn hết chỗ này rồi phình ra đè chết cậu luôn.. đồ đáng ghét, cậu đợi đó."
Rồi những năm tháng cấp 3 cũng gần hết, tôi và cậu ấy vẫn cứ như vậy những tưởng tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi cứ phớt lờ đi cảm xúc thật của bản thân để có thể được làm bạn của cậu ấy, được cùng nói, cùng cười, cùng chia sẻ với cậu ấy.. Còn hơn là khi nói ra lại mất đi một người bạn mà đối với tôi là quan trọng nhất, nào ngờ khi bắt gặp cậu ấy nói chuyện với những cô gái khác tôi không hiểu sao mình như sắp suy sụp, không kìm được lòng, cảm thấy mình thật kém cỏi.
"Thôi thì cậu ấy và mình không thuộc cùng tầng lớp, càng không có chung lý tưởng, người như mình chỉ xứng đáng ở lại với tư cách là bạn thân."[/BOOK]