Cổ Đại Ta Nhìn Nàng, Tâm Tư Rung Động - Độc Chước

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Độc Chước, 12 Tháng mười hai 2023.

  1. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Ta Nhìn Nàng, Tâm Tư Rung Động

    Tác giả: Độc Chước

    Thể loại: Thần thoại, cổ đại, huyền huyễn, ngôn tình, huyền huyễn,

    Tình trạng: Đang tiến hành

    Cp: Châu Giao - Thiên Phù

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Độc Chước

    Văn án:

    Nàng là con gái Thủy thần được cử lên nhân giới giao dịch với người trần còn hắn là một con rắn nhỏ đang nằm ngủ trong miếu của nàng, vô tình bị nàng dẫm phải.

    [​IMG]

    Nguồn ảnh độc quyền: Độc Chước

    Được tạo bởi Độc Chước và dành riêng cho nhân vật.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười hai 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Châu Giao, sắp đến ngày mở linh trí. Đợi đến khi thiên kiếp giáng xuống, nếu có thể trải qua thành công con sẽ lột bỏ lớp da cũ, sừng giáp đầy đủ, chân mọc năm móng con sẽ hóa Rồng. Hãy đến nhân giới tìm một nơi để độ kiếp và chuẩn bị đón thiên kiếp.

    Từ dưới đáy biển sâu, Châu Giao hóa hình từ một con Giao long khổng lồ, vận một bộ váy màu xanh ngọc, tóc gài hoa xanh đang đung đưa trong làn nước, bước đi nhẹ nhàng giữa những rặng san hô, tìm đến hang động của Sở Tiêu. Trước cửa hang động là muôn vàn những rặng dương biển đen bao trùm. Cánh cổng đá có hai con hà gai đang đứng canh, nhìn thấy Châu Giao từ xa đến chúng vội vàng quỳ xuống chắp tay. Châu Giao nhìn chúng cất lời nhẹ nhàng:

    - Ta muốn gặp trưởng lão.

    Từ phía bên trong hang vọng ra giọng nói của Sở Tiêu âm trầm chậm chạp:

    - Thần biết công chúa sẽ tới, mời người vào bên trong.

    Cánh cửa đá từ từ mở ra, hai con hà gai tránh đường hai bên, trở về vị trí canh hai bên cạnh cửa. Châu Giao bước vào, phía bên trong bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi kể từ lần cuối nàng đến đây 300 năm trước.

    Căn phòng chính của Sở Tiêu ngập tràn các loài cây quý của biển cả, các chồng vỏ sò cao vút từ chân đến đỉnh hang, những câu đối thơ trôi theo những gợn sóng nước nhỏ lơ lửng trên đỉnh đang được lũ cá ngựa dọn dẹp cất gọn gàng lại. Trưởng lão Sở Tiêu vận một bộ đồ trắng cũ râu tóc bạc phơ ngồi trên phiến đá chính giữa hang, tia sáng cao vút từ đỉnh hang đổ xuống bao phủ toàn bộ thân lão trắng toát mờ ảo, lão cất giọng nói:

    - Thứ lỗi cho lão đã già không thể đứng xuống hành lễ với công chúa được.

    - Không cần đa lễ, hôm nay ta đến vì có một việc.

    Sở Tiêu như đã đợi ngày này lâu lắm rồi, hai mắt lão đã già không thể mở được chỉ hướng mặt ra trước tiếp lời Châu Giao.

    - Thần biết việc mà người định nói, chúng ta đã đợi ngày này cả nghìn năm, chỉ cần công chúa có thể thành công hóa Rồng thì người sẽ là con rồng thứ hai trong trời đất có sức mạnh vô song. Thủy tộc của chúng ta cũng nhờ đó mà trở nên hùng mạnh đến muôn đời.

    - Ta cần đến nhân giới.

    - Đời sống loài người từ xưa đến nay phong phú đa dạng vô cùng. Vướng mắc tâm tình, lý sự, tư dục lại nhiều vô số. Bởi vậy, cần trải qua một kiếp người để độ kiếp, cốt lõi là để hiểu nhân tình thế thái, tìm ra điểm yếu của bản thân, trải qua khảo nghiệm về những bài học ấy để thực hành và hóa giải điểm yếu của mình. Khi đã giải được điểm yếu rồi thì dù khảo nghiệm có xuất hiện thêm lần nữa thì người cũng đã hiểu được lí tưởng, khổ hạnh của thế gian, từ đó mới có thể có cái nhìn bao dung với vạn vật muôn loài. Đây chính là tâm thức mà một vị thần phải có.. Người đã đến lúc cần độ kiếp rồi..

    Sở Tiêu vừa nói tay vừa đưa lên cao đỡ lấy, một chiếc vỏ sò từ trên giá san hô bay xuống hạ trên tay lão từ từ hé mở, chữ từ trong vỏ sò dần hiện ra lơ lửng. Sở Tiêu nhìn những chỉ dẫn trong sò cổ chỉ lối mà lại rằng:

    - Người cần đi đến Kinh thành tìm một gia đình và lập giao kèo với họ.

    Châu Giao cũng ngước nhìn lên những hàng chữ trên sò cổ hỏi Sở Tiêu:

    - Ta phải tìm kẻ này ở đâu? Làm sao ta biết được hắn là người ta cần gặp?

    - Người có duyên ắt sẽ gặp lại, rồi người sẽ tự khắc nhận ra.

    Nói rồi Sở Tiêu gật gù phất tay đóng sò cổ lại đẩy về vị trí cũ, vuốt chòm râu trắng dài:

    - Người hãy nhớ những gì mà thần nói.. chúc người thượng lộ bình an.

    Châu Giao rời khỏi hang của Sở Tiêu, nghĩ về những lời hắn nói.

    Rất nhanh chóng nàng lại hóa thành một con giao long to lớn uốn lượn trong làn nước sâu thẳm dưới đáy biển, hễ nàng bơi tới đâu thì tất cả mọi sinh vật khi vừa gặp đã vội tránh đường, cung kính hành lễ. Châu Giao bơi ngược dòng đến cửa biển rồi vào một khúc sông, tìm một nơi kín đáo cây cối rậm rạp mới từ từ hiện lên hóa hình thành người.

    Từng bước đi khoan thai không nhanh không chậm, dáng vẻ chuẩn mực yêu kiều, tà váy thướt tha nhẹ nhàng chuyển động theo từng nhịp chân. Hễ nàng đi đến đâu cũng đều khiến ai nấy phải ngoái nhìn bàn tán không biết nàng từ đâu tới mà lại có vẻ đẹp bất phàm như vậy, lại có những kẻ thấy nàng bèn tự động biết quỳ xuống hành lễ.

    Trời bắt đầu về chiều cũng là lúc Châu Giao dừng tại một ngôi miếu nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào một lượt, căn miếu tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ như có người thường xuyên chăm sóc dọn dẹp. Nàng khẽ gật đầu hài lòng rồi bước vào trong, vừa bước qua bậu gỗ cửa, hạ một chân đã đạp phải một thứ mềm mềm khiến nàng giật mình vội rụt lại, đưa mắt xuống dưới chân, thì ra là một con rắn đen nhỏ. Châu Giao cất lời:

    - Ngươi cũng thật biết tìm chỗ ngủ, lại dám vào miếu của ta nằm!

    Nói đoạn nàng cũng không giận dữ, chỉ tay làm phép đưa con rắn từ dưới đất đặt lên lòng bàn tay. Nhìn trên lưng đã có vết thương như vậy mà vẫn say sưa ngủ, liền làm phép chữa trị rồi đặt nó lên bàn. Trời rất nhanh về khuya, dọn một chỗ ngủ cho mình trong miếu, nàng nằm xuống tấm chiếu rơm thiếp vào giấc ngủ.

    Nửa đêm canh ba, con rắn nhỏ dần tỉnh dậy, nó ngáp miệng một cái thật rộng xong mới mở mắt, giật mình vì có người ở đây, nó trườn xuống đến bên cạnh, dừng lại trước mặt nàng ngắm nhìn rồi thổi từ miệng ra một làn hơi trắng, Châu Giao hít phải thứ khói này càng chìm sâu vào giấc ngủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười hai 2024
  4. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm thấy nàng đã say giấc, con rắn nhỏ lúc này mới biến lại thành một chàng trai cao lớn khôi ngô tuấn tú, toàn thân vận một bộ đồ đen, tóc dài mượt mà búi nửa đầu chỉ cài nhẹ một cây trâm gỗ đơn giản. Hắn tiến sát lại gần ngắm nhìn gương mặt Châu Giao, gương mặt nàng trái xoan, nước da trắng sứ đôi má ửng hồng.

    - Là một con Giao long..

    Búng tay một cái thổ địa hiện lên trong nháy mắt, đứng trước chắp tay cung kính với hắn:

    - Thiên Phù thượng thần! Ngài cho gọi thần có việc gì ạ?

    Thiên Phù Thượng thần vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt Giao long khẽ hỏi:

    - Ngươi có biết người này không?

    Thổ địa bị gọi lên giữa đêm bỗng nhiên mắt mũi lèm nhèm phải dụi dụi mấy cái để nhìn cho kĩ vị tiểu thư trước mặt, đến lúc nhận ra là ai hắn mới thốt lên:

    - Đây.. đây chẳng phải là giao long sao?

    Rồi lại quay ra cung kính với Thượng thần:

    - Bẩm Thượng thần, đây là chủ nhân của miếu này ạ.

    - Chủ nhân?

    - Dạ phải, chuyện là cách đây hơn chục năm, toàn bộ quanh vùng này mưa gió triền miên, khắp nơi ngập úng thối đất thối cát, dân trên cạn không trồng lúa kiếm ăn được, một số người xuôi dòng ra biển nhưng sóng to gió lớn đi cũng không xong. Cứ như vậy vài năm thì đến một ngày có người trông thấy Giao long xuất hiện ở cửa sông, ngay thời khắc đó trở đi sóng yên biển lặng, trời quang mây tạnh, người dân trong vùng từ đó mới bắt đầu lập nên miếu này đấy ạ.. Chính là vị này đây ạ.

    - Đây là..

    - Dạ bẩm, là con gái của Thủy Thần. Châu Giao công chúa ạ.

    Thiên Phù thượng thần không nói gì nữa chỉ phất tay một cái làm Thổ địa biến mất. Dưới ánh đèn dầu, nhìn vết thương trên vai mình đã được chữa khỏi liền hiểu ra duyên nợ đã bắt đầu, hắn ta khẽ lại gần nằm xuống bên cạnh ngắm nhìn gương mặt Châu Giao.

    Trời tờ mờ sáng Châu Giao đã thức dậy, mở mắt ra đã thấy trước mặt con rắn nhỏ hôm qua đang nằm cuộn tròn ngay cạnh mình. Nàng nhìn con rắn nhỏ nhẹ nhàng định chạm vào nó xong nghĩ lại thôi, đứng dậy sửa soạn ra khỏi cửa miếu thì đã thấy con rắn bò theo sau từ lúc nào. Châu Giao không nói cứ vậy bước đi, con rắn vẫn bò theo sau khiến những người làm đồng sớm đi qua ai nấy đều sợ hãi mà bỏ chạy, không nhịn được mới quay lại mắng con rắn nhỏ:

    - Ngươi đừng theo ta nữa, hãy quay về miếu đi!

    Nàng tiếp tục bước đi, con rắn dường như không để ý đến lời mắng mỏ vẫn bò sau nàng. Phía trên cao, một con chim nhỏ đang chuyền qua từng cành bí mật bám theo.

    Qua cánh cổng lớn ngoái lại phía sau vẫn là con rắn nhỏ đó, Châu Giao cúi xuống cầm con rắn lên, một tay đỡ lấy thân nó, một tay vuốt lấy đầu nó, phía trên cao con chim nhỏ không nhịn được mà thốt lên:

    - Cô ta dám vuốt đầu Thượng thần sao?

    Phía đằng này Thiên Phù trong hình hài con rắn cũng nghe thấy bèn khè lên một tiếng ra hiệu cho con chim kia im miệng, cái khè bất ngờ khiến Châu Giao cũng phải giật mình. Nhận ra làm nàng sợ hãi, con rắn nhỏ bỗng lại ngoan ngoãn dụi đầu vào tay nàng. Châu Giao khẽ nói nhỏ với con rắn:

    - Xem ra không đem theo ngươi không được rồi. Ta cho ngươi theo ta, nhưng ngươi không được nghịch ngợm đâu nhé, nếu không..

    Châu Giao ngập ngừng nhìn quanh, con rắn nhỏ chờ đợi nghe nàng nói:

    - Ta sẽ ném ngươi cho con chim đằng xa kia ăn.

    Con rắn há hốc miệng. Con chim đang đậu trên cành cây suýt trượt chân ngã. Châu Giao đem con rắn nhỏ nhét vào tay áo tiến vào thị trấn.

    Nàng cứ vậy hòa vào dòng người đông đúc, một thị trấn nhỏ dù sao cũng sẽ tấp nập hơn ngôi làng ven sông kia. Người buôn kẻ bán nhộn nhịp, nàng cứ đi cũng chưa biết bắt đầu từ đâu để tìm được kẻ có duyên kia. Đến chiều ngày thứ ba, khi đi ngang qua một góc phố nhỏ bỗng nghe được một câu chuyện phiếm của những kẻ nhàn rỗi đang ngồi uống trà:

    - Thì ra kẻ đó chính là người, nói xem lúc đó ngươi mấy tuổi?

    - Lúc đó ta mới có 6 tuổi, mà chuyện đó ta nhớ như in đến tận bây giờ.

    - Ngươi kể ra cho kĩ cho chúng ta nghe xem nào.

    Thì ra là một đám người đang vây quanh một tên thư sinh nghe hắn kể chuyện, có vẻ như là một câu chuyện rất thú vị khiến chúng đều chú tâm lắng nghe, tên thư sinh tiếp tục kể:

    - Ta nhớ rõ năm đó hạn hán kéo dài, ta phải theo mẹ ra đồng mót ốc mò ăn, ta cứ mải lúi húi tìm kiếm mãi đến lúc nắng lên đỉnh đầu cũng là lúc ta đi lạc ra tận phía ngoài bờ sông. Đúng lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy từ phía bờ sông thứ gì đó nổi lên lấp lánh dưới ánh nắng, ta mới tiến thêm vài bước ra xem thì không thể tin được..

    - Là gì? Đúng là thật sao? Ngươi nói kĩ đi xem nào? – Đám người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên. Châu Giao từ phía đằng xa cũng đã nghe thấy, lời nói của kẻ phàm nhân duy nhất mà nàng nghe lọt tai kể từ khi đặt chân vào thị trấn nhỏ này. Hắn kể tiếp:

    - Lúc ta vừa bước tới cũng là lúc nó nổi lên, ta đã nhìn thấy cái sừng của nó, đôi mắt của nó: Chính là một con Giao long.

    - Thật là thần kỳ, rồi sao rồi sao nữa? – Đám người kia lại nháo nhào lên. Lần này khi Châu Giao đã biết chắc kẻ nàng cần tìm là ai, nàng nhắm mắt lại nhớ lại khoảnh khắc đó chỉ như vừa mới hôm qua, khi vừa trồi lên mặt nước, kẻ đầu tiên nàng trông thấy bên bờ sông năm ấy là một đứa trẻ rất nhỏ. Đứa trẻ khi vừa nhìn thấy nàng đã sợ hãi bỏ chạy.

    - Thì còn sao nữa, ta sợ quá bèn chạy về nhà báo tin kể lại đầu đuôi cho dân làng và quả thật sau ngày hôm đó trở đi trời không còn hạn hán nữa, mưa thuận gió hòa cho tới tận bây giờ.. Thôi, ta phải về nhà trọ đây kẻo muộn, sáng sớm mai còn về làng sớm có mẹ già đang chờ ta ở nhà, hẹn các ngươi hôm khác ta sẽ kể tiếp.

    Châu Giao chỉ đứng từ đằng xa lẳng lặng nhìn theo tên thư sinh đang chuẩn bị rời đi. Con rắn nhỏ trong tay áo nàng cũng tò mò thò đầu ra hóng chuyện. Nàng không để ý tới nó, khẽ thả buông ống tay áo cho nó xuống bò đi, còn nàng bắt đầu đi theo tên thư sinh kia.

    Con rắn nhỏ bò đến một góc khuất kín đáo hóa hình lại thành người. Từ phía trên cao bay xà xuống, con chim nhỏ ngũ sắc kia cũng hóa thành hình người. Tên thanh niên hóa từ con chim ngũ sắc kia sốt sắng:

    - Thiên Phù thượng thần, ngài làm gì vậy còn không mau chuẩn bị về trời, ngài chơi đùa chưa đủ sao?

    - Khung Thương, ngươi đừng đi theo ta nữa, ta thấy phiền lắm.

    - Ngài đừng nói vậy, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngài thôi, bao nhiêu công vụ còn đợi ngài trên kia ngài không định về xử lý hay sao?

    - Không phải đã có Ngọc Hoàng cùng các ngươi đó sao.

    - Ngài làm sao vậy? Ngài thân là chân long, là chính tông cao quý sinh ra đã là rồng, không giống như giao long phải tu luyện nghìn năm mới hóa rồng. Thân phận vô cùng khác biệt, tại sao giờ đây ngài cứ muốn đi theo một con giao long mà bỏ bê chính sự như vậy.

    Khung Thương câu tiếp theo không dám nói to chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng:

    - Mà còn không biết giao long kia có thể hóa rồng được hay không nữa..

    - Ngươi nói cái gì đấy!.. - Thiên Phù quát lên một tiếng khiến Khung Thương co rúm người lại, hắn xuôi lại nhếch miệng cười nhạt tự nói:

    - Từ bao giờ chuyện hôn sự của ta lại trở thành chuyện chính sự..

    - Thôi thì thần cũng không vòng vo nữa, chuyện này hệ trọng không thể..

    Chưa cần đợi hắn nói xong Thiên Phù đã gạt tay cắt ngang lời hắn:

    - Ta vừa mới ra khỏi Huỳnh Thiên động, cơ thể chưa hồi phục, muốn tĩnh dưỡng một thời gian, ngươi hãy về bẩm báo như vậy.. ngươi sẽ không sao đâu.

    - Kìa thượng thần..
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2023
  5. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Châu Giao đi theo tên thư sinh kia đến một nhà trọ lúc trời vừa xẩm tối. Nhận thấy có người đi theo mình, hắn vừa vào phòng đã đóng sập cửa lại, thở một hơi dài yên tâm quay vào phòng thì nàng đã xuất hiện đứng ngay trước mặt khiến tên thư sinh hốt hoảng sợ hãi quỳ xuống cúi lạy, hai mắt nhắm nghiền không dám ngẩng lên. Nàng tiến đến trước mặt hắn giọng nói nhẹ nhàng:

    - Ngươi đứng dậy đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

    Tên thư sinh dần ngẩng đầu lên, nhìn từ vạt váy người đối diện cho đến vùng thắt lưng hắn đã đoán chắc không phải người tầm thường nên không dám hành động khinh xuất, lắp bắp hỏi lại:

    - Chuyện.. chuyện với ta sao?

    Châu Giao khẽ gật đầu, tên thư sinh cũng từ từ mon men đứng dậy, chỉnh trang lại dáng đứng, chắp tay cung kính, nàng hỏi hắn:

    - Ta nghe nói ngươi đã từng nhìn thấy giao long?

    Bắt trúng được việc mà mình biết, gương mặt tên thư sinh sáng bừng lên, đầy vẻ tự hào trả lời:

    - Dạ bẩm, việc này đúng là sự thật ạ.

    - Ngươi.. trông thấy giao long trông như thế nào?

    Vẫn vẻ tự hào đó hắn bắt đầu liếng thoắng một hồi:

    - Lúc đó cũng rất lâu lắm rồi, từ hồi ta còn nhỏ, nhưng ta nhớ rất rõ là thân giao long nổi lên có màu xanh lục ánh vàng.. Đến giờ ta vẫn không thể ngờ được mình lại có thể may mắn đến như thế, vì ta nghe các cụ nói đó là cơ hội ngàn năm có một, rất hiếm ai có thể được tận mắt trông thấy giao long xuất hiện khi nó trồi lên mặt nước.

    Châu Giao nghe vậy mới tỏ vẻ hài lòng gật đầu nhẹ:

    - Đúng vậy, trên đời này không có nhiều kẻ có thể trông thấy ta. Và ngươi là kẻ may mắn đó, ta nhớ ra ngươi.. ngươi hẳn là kẻ có duyên với ta.

    Tên thư sinh kia nghe không hiểu chuyện gì ngơ ngác rón rén ngẩng lên rồi lại cúi gằm mặt xuống, chợt nghĩ lại câu nói đó, hắn không thể tin được vào tai mình, ngẩng lên chớp dụi mắt mấy lần để nhìn cho kỹ người đối diện, mặt tái mét không dám nói nữa, trán toát mồ hôi cúi gằm mặt xuống chắp tay cung kính. Nàng bắt đầu vào câu chuyện cũng là lúc Thiên Phù đã bước đến cửa, đứng ngoài yên lặng lắng nghe, nàng nói:

    - Ta có một giao kèo với ngươi.

    Tên thư sinh ngạc nhiên ngẩng lên nhìn nàng, hắn bất ngờ không biết vì lí do gì mà một vị thần tiên cao quý lại có thể đi lập giao kèo với hắn, rốt cục hắn có gì quý giá để có thể trao đổi với thần, hắn nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng hắn chả có gì cả. Châu Giao tiếp tục:

    - Ta sẽ cho ngươi cùng gia tộc của người đời đời được hưởng vinh hoa phú quý quan lộ rộng mở.

    Nghe đến đây, tên thư sinh đứng sắp không vững, không tin nổi vào tai mình.

    - Với một điều kiện.

    - Dạ bẩm thần.. Là.. Là điều kiện gì ạ?

    Sau một hồi lắng nghe hắn mới dám đáp lời lại. Châu Giao đưa tay lên bấm bấm đốt ngón tay tính toán ra điều gì đó xong một hồi:

    - Đứa con thứ ba của ngươi sắp tới, trong suốt cuộc đời của nó, ngươi phải tuyệt đối không được để nó rơi quá ba giọt máu.

    Phía bên ngoài, Thiên Phù nghe đến đoạn cũng dần hiểu được. Tên thư sinh lắp bắp hỏi lại:

    - Ba.. bà.. ba.. giọt máu?

    Nàng khẳng định:

    - Đúng vậy, không được để mất quá ba giọt máu, chỉ cần như vậy thôi là ngươi và gia tộc ngươi sẽ sống trong no ấm vĩnh viễn về sau.

    - Nếu.. nếu.. để mất.. thì sẽ ra sao ạ?

    - Tất nhiên ta sẽ trừng trị các ngươi.. và.. hãy nhớ, ngươi không có sự lựa chọn khác đâu!

    Tên thư sinh cúi đầu chắp tay vâng lệnh, chấp nhận giao kèo xong ngẩng đầu lên thì Châu Giao đã biến mất, Thiên Phù cũng biến đi theo nàng luôn. Hắn vừa hoàn hồn lại, mệt mỏi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, vừa toan định ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì Ngặc Ngư xuất hiện. Ngặc Ngư là một con cá sấu tu luyện được mấy trăm năm đã được hóa hình, thân hình hắn cao lớn mạnh mẽ, gương mặt mang vẻ đẹp rắn rỏi. Toàn thân hắn mặc một bộ áo đen xù xì như chính tấm da đặc trưng của giống loài.

    Tên thư sinh thấy Ngặc Ngư bèn sợ hãi ngồi nép sâu vào ghế. Ngặc Ngư tiến đến dí sát mặt vào hắn, một tay túm lấy cổ áo hắn:

    - Nếu ngươi không làm đúng như giao kèo thì ta sẽ đến lấy hết cái mạng của cả họ nhà ngươi.

    Nói rồi Ngặc Ngư biến mất, tên thư sinh thất thần sợ hãi ngồi sụp xuống ghế.

    Châu Giao một mình đi đến Hoàng Tuyền. Thông thường các vị thần sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ sẽ tan biến vào hư vô, chỉ có con người sau khi chết còn hồn phách mới phải đi qua Hoàng Tuyền để xuống địa phủ. Nhưng hôm nay nàng tới đây vì cần xuống nhân giới độ kiếp, theo luật lệ thì phải xuống gặp Chuyển Luân Vương báo cáo, tiếp sau đó tới gặp Lú Bà Bà uống một bát canh quên thì mới có thể đầu thai được.

    Qua cổng đá vào địa phận Hoàng Tuyền không khí liền thay đổi, vừa mênh mông lại vừa lạnh lẽo, xung quanh không có gì nhiều ngoài những đụn hoa đỏ mọc trải dài theo đôi bờ sông Tam Đồ. Đi được một đoạn nàng nhận ra có kẻ đi theo mình, bèn cất lời:

    - Ngươi ra đây đi!

    Từ hai phía tiến lại, Ngặc Ngư hiện ra, con rắn nhỏ cũng bò tiến lại. Ngặc Ngư trông thấy con rắn đang bò về phía Châu Giao toan định bắt lại thì bị nàng ngăn cản, con rắn nhỏ lại nằm cuộn tròn trong lòng bàn tay, nàng nhìn nó mắng nhẹ:

    - Tại sao lại theo ta tới tận đây, ngươi không thể ở đây lâu.

    Ngặc Ngư liếc qua con rắn tò mò hỏi:

    - Công chúa, tại sao nó lại đi theo người?

    Châu Giao không nhìn lên Ngặc Ngư, vẫn mải nhìn ngắm con rắn nhỏ rồi mới nói:

    - Cả ngươi nữa.. cũng không cần đi theo ta đâu.

    - Công chúa, đường Hoàng Tuyền rất nguy hiểm, người đi một mình ta không yên tâm.

    - Ngươi quên ta là ai sao, có kẻ nào lại dám động đến ta ư?

    Con rắn nhỏ lại dụi đầu vào tay Châu Giao, nó quấn thân mình vòng qua cổ tay nàng thể hiện ý không muốn rời đi. Nàng cũng không cản nữa, ba người họ đi bên bờ sông Tam Đồ tiến vào U Minh. Xung quanh bờ Tam Đồ càng lúc càng tối phía xa xa có thấp thoáng một ánh lửa nhỏ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2023
  6. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những đốm sáng xanh lập lòe rải rác hai bên bờ, chúng là những vong hồn khi còn là người dương thọ chưa hết nhưng đã chết và lạc vào chốn này. Những kẻ có dã tâm lớn hoặc vì một lý do nào đó mà không thể lên trời cũng không thể đầu thai, càng không thể đến nhân gian, chỉ có thể lang thang trên đường Hoàng Tuyền. Vì chưa thể siêu thoát được nên cứ đi lang thang như vậy cả nghìn năm nay. Nhìn thấy có người đến chúng như bắt được vàng nói chuyện với nhau:

    - Kia không phải là giao long sao?

    - Đúng rồi, đúng là giao long và một con cá sấu.

    - Thơm quá! – Cái đốm xanh kia xuýt xoa. Một tên khác hỏi tiếp:

    - Tại sao giao long lại xuất hiện ở đây?

    Một tên có giọng nói già nua vang lên:

    - Ngươi mới đến nên không biết, muốn thành thần thì phải trải qua độ kiếp, mà theo quy định thì vẫn phải đến gặp Chuyển Luân Vương báo cáo, thế nên các vị tu tiên cả nghìn năm nay muốn độ kiếp thì bắt buộc phải đi qua đây rồi mới đến được cửa đầu thai.

    - Thơm quá, ngon quá.. - Tên vừa nãy lại xuýt xoa vẻ thèm thuồng.

    - Hắn ta sao vậy? - Tên khác trong đám tò mò hỏi dọng nói già nua kia, hắn tiếp tục nói:

    - Ngươi không nhìn ra sao? Kia là giao long đó, bản thân cơ thể giao long chính là bảo dược quý hiếm gồm ba món: Huyết long, cao long và não long. Huyết long từ máu của giao long có tác dụng bổ tâm dưỡng não, giúp tâm vững não mạnh, tà khí không thể xâm nhập. Cao long cốt gần giống như cao hổ cốt nhưng công dụng cao hơn gấp ngàn lần. Còn não long được lấy đi sau khi giao long chết đi, nó có mùi thơm khiến người thường ngửi sẽ bị say, sau đó là ảo giác, còn nếu ngửi nhiều sẽ phát điên, nhưng ai có có căn phù thủy và pháp lực đủ cao thì khi ngửi nó sẽ giúp gia tăng pháp lực rất nhiều..

    Mấy tên kia nghe xong bắt đầu nhao lên, một tên giọng điệu ngây ngô cười khẩy:

    - Ngươi cũng chỉ là người bình thường tại sao lại biết nhiều như vậy, hay là ngươi lại bốc phét đấy?

    Tên già nua kia bật cười, nụ cười ngặt nghẽo chế diễu:

    - Thì không phải các ngươi đang ngửi thấy mùi thơm và thèm thuồng chảy dãi đấy sao! Đây cũng không phải lần đầu tiên giao long đi qua đây.

    Trong những đốm sáng xanh lập lòe có cả những đốm sáng đỏ xuất hiện, chúng là những linh hồn, oan hồn có tâm tính xấu xa, một kẻ trong số chúng cất dọng nói nham hiểm:

    - Càng vào sâu trong U Minh thì cơ thể cô ta sẽ ngày càng yếu, không phải đây là thời cơ tốt cho chúng ta sao?

    - Các ngươi định làm gì? – Đốm sáng lập lòe của tên già nua kia lo lắng hỏi lại - Đây là giao long, là hậu duệ của Thủy tộc, nếu các ngươi dám động vào cô ta thì các ngươi không xong đâu.

    Lại thêm một tên hùa vào:

    - Thì chúng ta đã đều chết cả rồi, cứ vất vưởng ở đây bao nhiêu năm, đầu thai cũng không được thì còn sợ cái gì nữa.. chi bằng ăn cô ta một miếng, công lực gia tăng ta còn có thể phá cửa Hoàng Tuyền ra bên ngoài kia chơi.

    - Các ngươi điên rồi! Nếu các ngươi làm vậy các ngươi sẽ hóa quỷ vĩnh viễn không thể siêu sinh nữa.

    - Thôi, ông không đi thì ở đấy, còn các ngươi đi theo ta!

    Nói rồi hắn hô hào gọi cả đám vong hồn kéo nhau bay đến chỗ Châu Giao. Xung quanh đang tối bỗng trở nên sáng dần vì những đốm sáng kéo đến ngày một dày đặc. Ngặc Ngư có linh cảm không tốt bèn rút thanh đao ở bên hông ra phòng bị. Nàng càng lúc càng yếu ớt, trán đổ mồ hôi bờ môi nhợt nhạt đi thấy rõ, cơ thế nóng ran đến mức Thiên Phù trong hình hài con rắn quấn quanh cổ tay nàng cũng có thể cảm nhận. Đám vong hồn bao vây hai người họ, từng con một bắt đầu tấn công cố gắng tiếp cận, Ngặc Ngư cầm thanh đao vụt qua vụt lại cản chúng. Châu Giao chút sức yếu của mình vung tay một cái, một luồng sáng có sức mạnh từ tay nàng làm cho chúng bắn ra phía xa, nhưng cứ lớp này ngã thì lớp khác lại tiến tới, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

    Phía dưới lòng sông lũ cua kình hung dữ cũng đã đánh hơi được thứ mùi vị thơm ngọt kia, sau mấy trăm năm chúng lại được sống dậy cảm giác tươi mới. Vài con thủy quái kia đã dần ngoi lên mặt nước, chúng đen xì to lớn bò lên định chồm vào người nàng thì Thiên Phù nhanh chóng xuất hiện trước sự bất ngờ của Châu Giao và Ngặc Ngư. Hắn dùng kiếm chắn ngang miệng con thủy quái kia, một chân đạp vào đầu, tay đi hai đường kiếm khiến tất cả chúng đều tan biến, trả lại xung quanh không gian tĩnh mịch vốn có.

    Châu Giao đứng phía sau cơ thể mệt mỏi ngã khụy xuống, Thiên Phù quay lại kịp đỡ lấy eo nàng, thả nhanh một viên thuốc vào trong miệng. Ngặc Ngư thấy vậy toan tiến tới thì bị Châu Giao khẽ xua tay ngăn lại, Thiên Phù nhẹ nhàng ấn miệng nàng nói:

    - Ăn cái này vào.

    Nàng dần hồi sức tỉnh lại, dựa vào vai Thiên Phù ngước lên nhìn gương mặt hắn, gương mặt thon dài rất đẹp sống mũi cao mày đen dài, là vẻ đẹp ngàn năm khó gặp. Châu Giao ngờ vực:

    - Ngươi.. là con rắn kia ư?

    Thiên Phù chỉ gật nhẹ đầu không nói gì, Châu Giao nhìn kĩ hắn hơn mới phát hiện:

    - Không phải, ngươi không phải rắn.. ta nhìn thấy.. ngươi là rồng.

    Đôi mắt nàng nhanh chóng thay đổi trở nên lúng túng, vội vàng ngồi dậy ngay ngắn quỳ xuống hành lễ với Thiên Phù.

    - Ta thân là cá chép, do không thể vượt Vũ Môn nên ngày đêm tu luyện được trăm năm hóa giao, nghìn năm sẽ hóa rồng. Tính đến nay đã đủ ngày tháng chỉ còn việc thực hiện độ kiếp là có thể thăng thần, không ngờ lại gặp gỡ Thiên Phù Thượng Thần tại đây. Nếu ta có làm điều bất kính mong thượng thần..
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười một 2024
  7. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chưa đợi hết câu, Thiên Phù đã một tay kéo nàng vào lòng một tay đỡ lấy eo nàng. Châu Giao bất ngờ không nói được lời nào. Thiên Phù cao lớn ôm lấy nàng, dựa cằm lên tóc nàng trước sự kinh ngạc của Ngặc Ngư, chân hắn định tiến tới nhưng lại không dám, chỉ có thể quay người tránh đi. Châu Giao trở nên bối rối không hiểu sao thượng thần lại trở nên như vậy khẽ gọi:

    - Thượng Thần..

    - Nàng cứ đi độ kiếp của nàng, ta sẽ đợi nàng trở lại.

    Vội đẩy hắn ra khỏi người, nàng nhìn gương mặt kẻ đối diện vừa ôm lấy nàng, quả thực là rất đẹp, đẹp đến mê hồn, nhưng cảm thấy có gì không đúng lắm, nàng mau chóng véo má một cái rồi gấp gáp nói:

    - Thượng Thần, chúng ta đây là lần đầu gặp gỡ mà ngài vừa làm gì vậy, đối với ta hay với ngài đều không phù hợp lễ nghĩa.

    - Không phải chúng ta đã ở cùng nhau rồi hay sao?

    - Ôi trời ơi. – Từ phía đằng xa, con chim ngũ sắc nọ đang đứng trên một mỏm đá lúc này cũng cảm thấy bất lực thay bèn cảm thán: - Cụ rồng ngốc nghếch của ta. Ngài làm ta muốn đâm đầu xuống đất quá đi mất.

    Thiên Phù mặt lạnh tanh trả lời như đó là điều dĩ nhiên. Châu Giao càng kinh hãi hơn nữa:

    - Lúc ấy ngài biến thành con rắn, ta không biết, nếu biết là ngài ta chắc chắn sẽ..

    Thiên Phù lại gần nàng hơn, nắm lấy cổ tay, ánh mắt xoáy sâu vào mắt Châu Giao như muốn thôi miên:

    - Lần đầu tiên thấy nàng ta đã định chỉ có thể là nàng.

    Châu Giao lắc đầu cho tỉnh lại cố gắng thoát khỏi ánh mắt ấy, thở dài nhìn vị thần đang đứng trước mặt, thầm nghĩ trong đầu:

    - Nếu ngài không phải là thượng thần, ta đã có thể đá bay ngài rồi.. nhưng thôi ta còn đang có việc, trước mắt cứ rời khỏi đây cái đã.

    Gỡ tay thần quân ra khỏi, Châu Giao lại nhẹ nhàng cung kính:

    - Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, còn bây giờ ta còn có việc hệ trọng, kính mong thượng thần tránh đường.

    Lúc này Ngặc Ngư mới quay lại, đi đến đứng sau Châu Giao. Nhìn thấy Ngặc Ngư nhưng Thiên Phù cũng không ái ngại, hắn nắm lấy tay Châu Giao kéo bổng bế nàng lên:

    - Ta đưa nàng đi.

    Trong thoáng chốc hắn đã biến thành một con rồng vàng to lớn đầu ngẩng cao, thân dài trên lưng có vây bụng dưới có vảy ngang, uốn lượn bay trên không trung làm sáng rực cả một vùng U Minh tăm tối.

    Châu Giao ngồi trên lưng hắn, làn tóc bay hòa vào không gian, tay đặt lên tấm vảy rồng óng ánh, mắt bị thu hút vào thân rồng của hắn.

    Đi hết sông Tam Đồ thì đến một chiếc cổng đá cực lớn, từ chân đến đỉnh cổng cao vút, hai bên có tượng quỷ đá đứng canh, ấy chính là lối vào Cửu Điện Diêm Vương. Từ phía đằng xa đã thấy bụi bay mù mịt, có tiếng người vừa nói vừa chửi.

    Rồng thần bay đến trước cửa Cửu Điện Diêm Vương, hạ chân tiếp đất biến thành người, hắn đặt Châu Giao xuống, Ngặc Ngư cũng vừa chạy theo sau đến nơi.

    Bọn họ lại gần thấy hai vị Cổ Phục Thi Quân và Huyết Thực Tà Thần Quân đang đứng ghi sổ bên cạnh mấy chục chồng tiền cao lớn, tên lính canh lúi húi kiểm đếm số tiền, quay ra báo cáo:

    - Bẩm thần quân hiện tại đã là hai mươi tấn rồi ạ.

    Cổ Phục Thi Quân bực dọc chửi um lên:

    - Rốt cục là chúng ta đã mắc nợ gì các ngươi vậy! Khiến chúng ta nhận ba ngày ba đêm vẫn chưa hết, ta tính sổ đến muốn gãy cái tay. Ta biết gia chủ các ngươi lòng nhiều của cũng nhiều, nhưng các ngươi cứ như thế này sẽ khiến âm phủ chúng ta lạm phát chết mất.

    Huyết Thực Tà Thần Quân vẻ mệt mỏi nhưng cũng cố gắng trấn an:

    - Thôi nào chúng ta không chết được nữa đâu. - Rồi quay sang tên lính đứng cạnh - Nhà ngươi, mau đi kiếm sổ tra lại cho ta chủ nhân số tiền này là ai, xem có phải hắn lại hiện về báo mộng linh tinh gì cho người nhà hay không.

    Tên lính vừa chạy đi cũng là lúc Châu Giao cùng Ngặc Ngư tiến đến cạnh hai thần. Cổ Phục Thi Quân và Huyết Thực Tà Thần Quân trông thấy ba người họ thì dừng lại công việc, chắp tay hành lễ với Thiên Phù

    - Thiên Phù Thượng Thần, hôm nay có việc gì khiến ngài giáng lâm xuống đây ạ?

    Thiên Phù vẫn nắm lấy tay Châu Giao chưa thả ra chỉ đợi dịp để khoe, hắn cầm lấy tay nàng đưa lên cho vị thần cai quản cõi âm kia xem. Hai vị thần lúc này mới quay sang nhìn kĩ nàng xong liền nói như đã biết trước:

    - Chúng ta đợi đã mấy ngày hôm nay rồi sao giờ ngươi mới tới - Cổ Phục Thi Quân lên tiếng trước.

    Huyết Thực Tà Thần Quân cũng tiếp lời:

    - Ngày tháng của ngươi Thủy tộc đã chuyển tới từ sớm, Tần Quảng Vương đã làm sổ sinh mệnh trần gian cho ngươi xong và đưa tới cho Chuyển Luân Vương rồi, ngươi chỉ cần vào báo cáo là có thể đi luôn..

    Ba người họ từ biệt hai vị thần rồi đi tới điện của Chuyển Luân Vương. Bước tới cổng điện là không khí trang nghiêm cũng có phần âm u, một căn phòng toàn là một màu đen, nội thất đồ đạc đều màu đen cùng rất nhiều sổ sách giấy tờ. Ngài đã ngồi đợi sẵn bên trong tại vị trí cao nhất, nhưng khi vừa nhìn thấy Thiên Phù liền nhanh chóng dời chỗ, lại gần bên cạnh cúi chào thượng thần cung kính. Châu Giao trông vậy cũng chỉ nhìn hắn thêm một cái rồi quay lại nói với thần:

    - Ta là Châu Giao, đến đây báo danh để được xuống trần độ kiếp.

    Chuyển Luân Vương nghe vậy bèn quay trở lại bàn làm việc lật lại tập sách trên bàn. Sau khi đã đọc xong sổ của Châu Giao mới rời chỗ đi trước dẫn đường, vừa đi hắn vừa giải thích:

    - Việc này Thủy tộc đã gửi thư đế dặn dò kĩ càng nên ta cũng không thể làm qua loa, trực tiếp dẫn người xuống cầu. Có tất cả sáu loại cầu Nại Hà là cầu làm bằng vàng, bạc, ngọc, đá, gạch, cây. Tương ứng với Lục đạo. Sau khi thẩm định phước phần của mỗi hồn sẽ cho đi đầu thai vào các nơi tương xứng, tùy theo các tình trạng: Nam hay nữ, giàu hay nghèo, sang hay hèn, khôn hay dại, thọ hay yểu.. Những việc này đều rất chi tiết, tỉ mỉ, rất phức tạp. Nếu không cẩn thận đi nhầm cầu thì sẽ vào đường các loài vật hay thọ yểu thì sẽ thành công cốc..

    Chuyển Luân Vương dẫn ba người đi qua bốn cây cầu, cuối cùng dừng tại cây cầu bằng bạc, chỉ tay vào nói:
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười hai 2023
  8. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đây, người đi cầu này.

    Trước mặt bọn họ là cây cầu bằng bạc, Thiên Phù nhìn qua cũng có thể biết nàng sẽ đầu thai vào gia đình quý tộc nên cũng phần nào yên tâm. Châu Giao gọi lại Ngặc Ngư nhắc hắn đi về:

    - Ngươi yên tâm, ta sẽ không như anh hai, chắc chắn sẽ trở lại, tiễn ta xong hãy trở về chăm sóc cha ta cẩn thận.

    Nàng nhìn đến lượt Thiên Phù không biết nói gì bèn quay người bước lên cầu. Thiên Phù không đành lòng như sợ nàng đi rồi sẽ quên mất hắn. Hắn liền tiến thêm một bước kịp giữ lấy tay nàng nắm chặt, lúc này Châu Giao quay lại nhìn hắn cũng không có vẻ chống cự nữa mà ánh mắt nàng lại đầy dịu dàng giống như nhìn con vật cưng, con rắn nhỏ của mình. Nhẹ nhàng dứt tay ra khỏi bàn tay của hắn nàng lại gần chỗ Lú Bà Bà đưa tay đỡ lấy bát canh nóng khói nghi ngút đưa lên miệng uống một cách dứt khoát. Cứ vậy nàng đi qua cầu tấm lưng dần biến mất trong màn sương để lại mấy kẻ đứng nhìn theo phía sau.

    Khi mọi người đã đi hết chỉ còn mỗi Thiên Phù nhìn theo cây cầu không bóng người, hắn toan bước lên cầu thì một bàn tay kéo khuỷu tay hắn giật lại, Khung Thương vội vàng ngăn cản:

    - Thượng thần, ngài không thể đi được!

    - Giao long đi độ kiếp rất nguy hiểm, hàng ngàn năm qua chưa có con giao long nào có thể thành công hóa rồng được cả.

    Khung Thương cảm thấy khó hiểu với sự cố chấp của người bạn trước mặt:

    - Đó là chuyện của cô ta, ngài quản làm gì. Ngài mới gặp cô ta được có vài ngày..

    Thiên Phù không đợi Khung Thương nói hết:

    - Chính vì mới gặp nàng ấy được có chút nên ta mới muốn bảo vệ nàng ấy, ta sợ nàng ấy quên mất ta.

    Khung Thương giữ chặt lấy Thiên Phù hơn cố gắng ngăn cản sự cố chấp của Thượng Thần giải thích cho hắn hiểu:

    - Ngài là Thượng Thần cao quý trên trời nếu muốn đi xuống nhân gian thì phải đi lối của thần qua vực Thiên Nhai chứ không thể đi chung đường với người tu tiên được. Số mệnh của chúng ta khác nhau lịch kiếp cũng sẽ có những nhiệm vụ khác nhau nữa ngài quên rồi sao? Nếu như không có thiên cơ cần phải xuống mà cố tình tùy tiện xuống lịch kiếp thì sẽ phạm vào luật trời.

    Thiên Phù vẫn không nói gì chỉ nhìn về hướng chiếc cầu bạc. Khung Thương thở dài:

    - Chúng ta trước mắt cứ về trời cái đã, đừng để Ngọc Hoàng đợi lâu quá, diện kiến ngài xong có gì chúng ta sẽ tính tiếp.

    Không nói không rằng thêm nữa cả hai biến mất bay thẳng về trời, mặc kệ Khung Thương đợi hắn ở điện Ngọc Hoàng thì Thiên Phù đã đến thẳng vực Thiên Nhai, vừa đi vừa kéo theo Nam Tào ra lệnh:

    - Ngươi! Mau mở sách mệnh cách tìm cho ta xem con gái Thủy Tộc sẽ đầu thai vào nhà nào.

    Nam Tào vội vàng đuổi theo sau Thiên Phù vừa một tay giữ lấy chiếc mũ khỏi bay, một tay lật lật quyển sổ mệnh cách con người, vừa đọc hết câu thì Thiên Phù đã nhanh như chớp bay xuống vực Thiên Nhai chỉ để lại hắn đứng thẫn thờ rồi mới tỉnh ra khóc lóc gọi với theo:

    - Ngài còn chưa làm phép xóa bỏ kiếp thần mà đã vội đi là không được đâu.. không được.. chết thôi.. ngài không chết nhưng ta chết.

    Nam Tào vừa dứt lời thì đã có tiếng gọi lớn của Ngọc Hoàng từ trên trời giáng xuống, hắn bèn lật đật chạy đến điện của ngài, đến nơi thì đã thấy Khung Thương đứng đợi ở điện sẵn từ trước đang trong tư thế bẩm chuyện. Ngước lên vị trí trên cao kia từ xa cũng có thể dáng vẻ uy nghiêm của Ngọc Hoàng, ngài cũng không có vẻ gì là tức giận cả, ung dung chậm rãi đưa tay chỉ xuống ban lệnh cho Nam Tào:

    - Làm sai thiên quy ắt phải phạt, ngươi hãy xuống trần làm cho ta việc này.

    Ngọc Hoàng nói xong từ trong tay ngài hiện ra một chiếc hộp ngọc nhỏ truyền xuống cho Nam Tào, hắn đón lấy bằng hai tay rồi cúi đầu vâng lệnh.

    Một đêm trăng tròn ở nhân gian, một vị thần xuống trước báo mộng cho vua, vua Hoàng triều Lý mơ thấy có một người xuống báo mộng rằng:

    - Ba năm sau, đất nước sẽ bị giặc đến xâm lấn, cho nên có thần đầu thai làm con người, để sau này đánh giặc, giữ nước, đem hòa bình cho bách tính.

    Từ đó, hoàng hậu mang thai suốt 13 tháng, sinh hạ một hoàng tử, đứa bé sinh ra da trắng mũm mĩm, sau lưng có 28 vết hằn giống như vảy rồng.

    Cùng lúc đó phía tả ngạn sông Hoàng Lang trong nhân gian bắt đầu có những tin đồn về một sự việc kì lạ. Chỉ từ một tên tri huyện cỏn con không có chống lưng nhưng sau khi vợ hắn hạ sinh cô con gái út thì sự nghiệp của hắn bắt đầu lên như diều gặp gió, bản thân hắn liên tục được thăng quan tiến chức. Trong vài năm ngắn ngủi đã đạt đến chức Thượng Thư Lục Bộ. Đứa con gái út của hắn từ nhỏ đã được đi theo cha đi thăm thú mọi nơi, nhất là khi đến những vùng sông nước, chỉ cần nơi đó đang mưa to gió lớn thì sẽ lập tức thay đổi biến thành trời quang mây tạnh. Còn khi đứa bé đó rơi một giọt nước mắt thì những vùng khô cằn cũng ngay lập tức có mưa trở lại, không còn lo hạn hán nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười hai 2024
  9. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một đêm mưa sấm chớp lúc này hoàng tử vừa tròn một tuổi còn đang nằm trong nôi, bên cạnh chiếc giường là hoàng hậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, Ti Mệnh xuất hiện bên cạnh chiếc nôi của hoàng tử, nhìn vào đứa trẻ đang đu đưa, hắn khẽ lấy tay búng nhẹ vào trán đứa nhỏ, một ánh sáng vàng lóe lên trên vầng trán nó. Xong xuôi sự việc hắn quay định đi thì Khung Thương chợt xuất hiện bên cạnh khiến hắn giật mình, nói:

    - Ngươi làm ta giật mình.

    Khung Thương nhún vai, Ti Mệnh nói tiếp:

    - Việc của ta đã xong, giờ đến lượt người làm những việc còn lại, ta đi về đây.

    Nói rồi Ti Mệnh biến mất chỉ còn Khung Thương đứng đó, dần tiến lại bên nôi hoàng tử, nhìn người bạn mình còn đỏ hỏn trong nôi, hắn nghĩ lại lời Ngọc Hoàng nói lúc còn trên điện:

    - Nó đã làm sai thì ta bắt buộc phải phạt nó mới được!

    Khung Thương nghe Ngọc Hoàng nói vậy thì vẻ mặt lo lắng hỏi lại:

    - Người định phạt anh ấy như thế nào ạ?

    - Thay đổi biến số của nó đi.

    Nói rồi ngài gọi Ti Mệnh lại, làm hắn đang bận rộn ghi chép sổ trong thư viện thiên đình bị lôi đến bất ngờ trên tay còn cập dăm ba quyển sổ sinh mệnh toan sắp rơi. Hắn vội vàng cho biến đi đống sổ sinh mệnh kia và thay vào bằng một quyển sổ khác màu vàng hiện ra, đứng cạnh Ngọc Hoàng bộ dạng sẵn sàng nghe, sẵn sàng ghi chép, Ngọc Hoàng nói tiếp:

    - Nếu nó sinh ra đã tốt thì hành vi của nó sẽ tốt, cuộc đời sẽ suôn sẻ. Nhưng nếu ta sắp xếp cuộc đời nó bắt đầu từ u tối, đánh thức nó từ nơi tối tăm và bản chất xấu xa nhất.. thì liệu kết quả sẽ ra sao cái đó mới đáng để thử, và kết quả của nó như thế nào cũng chỉ có mình nó mới có thể tự định đoạt.

    Ti Mệnh nghe vậy đáp lại lời:

    - Vậy thì để chọn phần tính cách xấu xa nhất tối tăm nhất bên trong của Thượng Thần vậy ạ!

    Ngọc Hoàng gật gù, yên lặng giây lát suy nghĩ rồi mới tiếp:

    - Khung Thương.

    Khung Thương nghe Ngọc Hoàng gọi bèn bước nhích lên một bước đáp lời:

    - Có thần đây ạ.

    - Cả đối với con Giao long kia nữa, độ kiếp này tuyệt đối không được giúp vì nếu ngươi vì quen biết mà giúp thì sẽ làm trái mệnh trời, quá trình thăng thần sẽ từ đó mà thất bại. Tộc Thủy thần cũng vì đó mà bị ảnh hưởng.

    Khung Thương cúi đầu vâng mệnh.

    Thiên Phù đầu thai xuống làm con bậc đế vương dưới trần gian, vừa mới sinh ra một tuổi vẫn đang nằm trong nôi đã bị Ti Mệnh xuống gõ đầu khiến hắn quên sạch sẽ lại còn bị lôi lên những đức tính xấu xa nhất trong người gán vào khiến hắn từ nhỏ đã quậy phá vô đối, không có trò mới nào ở trong cung mà hắn không biết, luôn là đứa trẻ đầu têu ra nhất nhiều trò quái dị rồi cầm đầu đám con quan lại vào cung trốn học cùng hắn. Trò mà hắn hay chơi nhất cùng trẻ con trong cung chính là bắt bọn chúng dàn hang tả hữu trước sau để làm quân hậu vệ cho mình. Tự biết mình thông minh tài trí hơn người, mười mấy tuổi đã bắt đầu biết cầm quân nên bản tính trở nên kiêu ngạo, quyết đoán, sát phạt không tiếc tay.

    Mỗi lần có một kẻ nào đó vì hoàng tử mà chết thì sẽ có hai trường hợp, nếu hắn mang nhiều tội ác thật thì sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục chịu hình phạt. Còn nếu làm nhiều việc tốt lại bị hoàng tử hại mà chết thì sẽ được lên thẳng thiên đình báo cáo.

    Có một tên nọ khi vừa xuất hồn được bốn mươi chín ngày sau đã nhanh chóng được quan binh thiên đình đến dắt đi, đưa hắn bay qua chín tầng mây lên vừa đến cổng Thiên Đình cùng lúc gặp Ti Mệnh cùng Năm vị Ngũ Hổ Thần Tướng đang đứng đợi sẵn, bèn hỏi hắn:

    - Chúng ta ở đây để đợi và đón ngươi về Phủ.

    Tên nọ ngạc nhiên hỏi lại:

    - Về phủ, tại sao ta lại ở đây? Ta không phải xuống âm phủ hay sao?

    Một vị Thần Tướng đứng ra trả lời:

    - Chúng ta đã nhận được sổ mệnh của ngươi, dưới trần gian ngươi không có tội nặng, lại có công lớn nên mới được đặc cách lên trời học việc.

    - Công lớn? Ta đã làm gì mà được công lớn, ta bị oan ức, bị người ta hại chết, còn chưa kịp làm gì?

    Ti Mịnh tiếp lời:

    - Người hại chết ngươi ở dưới nhân gian chính là Thượng Thần Thiên Phù đang đi lịch kiếp, ngươi trong quá trình ở đó đã là một phần nhân tố nhỏ mà thần phải trải qua. Mặc dù việc ngươi chết đã có trong số mệnh của ngươi, nhưng ngươi chết sớm hơn dự định là do có Thần xen vào bất ngờ. Chính vì vậy chúng ta cho ngươi lên đây để bù đắp cho ngươi, cho ngươi một cơ hội để trở thành người của Thiên Đình mà tu luyện.

    Nghe đến đây, tên kia khuôn mặt thay đổi trở nên vui vẻ vội quỳ xuống cúi lạy các vị thần:

    - Đội ơn các vị đại thần. Đội ơn các vị thần tiên.

    Một vị Thần Tướng đứng lên trước đỡ lấy tay để hắn đứng dậy:

    - Bây giờ ngươi có thể chọn về một trong năm Phủ của bọn ta để làm việc. Ngươi chọn đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2024
  10. Độc Chước Tiểu Ái

    Bài viết:
    11
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm mười ba tuổi, Đông Cung Thái Tử được phong hiệu là Khai Thiên Vương, được lập phủ ở ngoài nội cung để được làm quen với các quan lại và dân chúng. Trong thời gian này, Thái Tử nhiều lần được cử làm tướng cầm quân đi dẹp loạn và đều lập được công lớn. Số năm Thái Tử theo ra trận thậm chí còn nhiều hơn số năm ở trong kinh thành. Một lần sau khi dẹp loạn Quách Bố xong, trên đường trở về, đoàn quân đi qua một khu vực đang gặp hạn hán nặng khiến mất mùa đói kém sảy ra, dân chúng kéo ra đầy đường lang thang kiếm miếng ăn, cảnh tượng vô cùng tang tóc. Đông Cung Thái Tử bèn cho dừng đoàn người lại, dựng trại nghỉ ngơi. Đoạn nhìn thấy người dân ôm con nheo nhóc đi đào từng rễ cây để ăn, quay ra gọi Lương thủ lại hỏi:

    - Xe quân lương của chúng ta còn bao nhiêu?

    Lương thủ, người chịu trách nhiệm về việc quản lý lương thực, đảm bảo quân đội có đủ thực phẩm trong các chiến dịch hành quân tiến lại, nói ghé sát tai Thái Tử:

    - Điện Hạ, chúng ta còn 3 xe quân lương.

    - Tháo một xe xuống nấu cháo cho bà con.

    Nói rồi Thái Tử đi quanh làng xóm xem xét tình hình dân chúng, đúng lúc một đám dân đen chạy ngược lại phía ngài. Trong cơn đói mờ mắt bước đi còn không vững đang cố lết trên nền đất nóng bỏng khô cằn, ngài chỉ kịp nghe vài tiếng thoi thóp:

    - Thần nữ, thần nữ sắp đến đây.

    - Chúng ta phải đi đón thần nữ.

    - Thần nữ đang ở ngoài cửa đông, mau mau lại đón thần nữ của chúng ta.

    Thái Tử nhìn theo đám dân chúng đang chạy đi, một tay ra hiệu cho quan cận thần cúi xuống nghe lệnh:

    - Đi tìm hiểu cho ta!

    Tên lính cao lớn vâng lệnh rồi chạy đi trước, đến lúc Thái Tử đến chỗ đám đông tụ tập mới thấy hắn quay lại ghé sát vào tai ngài thưa:

    - Điện hạ, là con gái thứ ba của Thượng Thư Lục Bộ, năm nay 16 tuổi, nghe đồn cô nương này có khả năng đặc biệt, nơi nào cô nương ấy xuất hiện thì đều sẽ có thiên tượng, sẽ có mưa có thể cứu được hạn hán đó ạ.

    Thái Tử chỉ gật nhẹ đầu, tò mò tiến vào trong đám dân làng đang chen chúc.

    Giữa đám dân đen ăn mặc rách rưới, bộ dạng gầy gò khổ sở, những khuôn mặt khắc khổ đen nhẻm. Một cậu bé mười ba tuổi ăn mặc sang trọng xuất hiện giữa đám đông không khỏi thu hút sự chú ý của mọi người, họ cứ dần dần dạt ra để chừa một khoảng trống cho ngài đứng. Đến khi hai đứa trẻ chạm mặt nhau. Cô nương theo hầu cúi xuống nói với cô chủ nhỏ:

    - Tiểu thư, hình như là một công tử nhà quyền quý.

    Cô chủ nhỏ chỉ liếc qua cậu bé rồi nhìn đám người đang tiến lại gần mình, kẻ đi người quỳ mà khóc lóc kêu than:

    - Thần nữ, xin hãy giúp chúng tôi.

    - Xin hãy đem mưa tới.

    - Chúng tôi khổ quá rồi.

    Bước một bước tiến lên, mây đen kéo tới phủ kín bầu trời. Bước thêm một bước, cơn dông cuộn trào. Bước thứ ba sấm chớp nổi lên. Bước thứ tư, trên mặt đất bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống. Những kẻ thường dân quỳ xuống, kẻ ôm lấy hạt mưa rơi trên đất, kẻ ngửa đầu hứng những hạt mưa, kẻ quỳ xuống sờ lấy chân của tiểu cô nương nhỏ kia tỏ lòng biết ơn, mong cầu may mắn. Mọi người bắt đầu hò reo khi cơn mưa trút xuống. Họ cùng nhảy múa hát ca trong cơn mưa.

    Hai chiếc ô đã được bung lên che cho hai vị chủ nhân nhỏ đang đứng đối diện nhau. Thái Tử nhìn lên bầu trời đầy kinh ngạc:

    - Thật là kỳ diệu. Những gì ta vừa nhìn thấy có phải thật không?

    Cậu bé cận vệ đi cùng cũng ngước lên bầu trời nhìn cơn mưa như trút xuống rồi nhìn những kẻ dân thường kia đang hò reo nhảy múa, những kẻ già nua đang há miệng uống những giọt nước kia.

    - Điện hạ, là thật, cơn mưa này đều là thật.

    Thái Tử nhìn đến cô bé cao hơn mình hai cái đầu đang đứng phía đối điện, cảm giác kinh ngạc xen lẫn khó hiểu, vừa xa lạ lại vừa có chút thân thuộc mà chẳng thể nào lý giải nổi. Lúc này Tiểu thư nhỏ mới liếc tới cậu bé một cái rồi quay lại nói với cô bé hầu cạnh:

    - Chúng ta đi một vòng nữa xem sao.

    Nói xong cùng cô bé người hầu bước đến càng gần Thái Tử và đi qua người một cách nhẹ nhàng. Qua vài bước Thái Tử nhỏ mới định thần được chạy đuổi theo. Khẽ chạy trú vào cùng ô thì Tiểu thư nhỏ mới quay sang nhìn. Thái tử nói:

    - Ê ta muốn nói chuyện với ngươi.

    Tiểu thư nhỏ cúi xuống nhìn cậu công tử thấp hơn mình một cái đầu đang ngước lên, hỏi:

    - Có chuyện gì không.

    - Ta muốn biết về khả năng đặc biệt của ngươi, ngươi có thể gọi mưa gió được thật sao?

    - Đúng vậy – Tiểu thư nhỏ trả lời bằng thái độ dửng dưng. Thái tử nhỏ cố gặng hỏi thêm:

    - Tại sao ngươi lại có khả năng đặc biệt như vậy? Hay là, ngươi có thể làm lại cho ta xem có được không? Ta muốn xem lại.

    Tiểu thư nhỏ nhìn vào đôi mắt chân thành của Thái tử rồi ngước lên bầu trời vẫn đang mưa, bỗng trở nên lúng túng:

    - Nhưng mà, trời đang mưa mất rồi.. Ta.. Ta cũng không biết nữa..

    - Ngươi không biết?

    - Đúng vậy, những nơi ta đến là nơi khô cằn thì sau đó đều sẽ có mưa, ta cũng không biết giải thích làm sao, nhưng từ lúc ta nhỏ đã như vậy rồi.

    Thái tử càng ngạc nhiên hơn nữa, đôi mắt xoe tròn:

    - Không có chú thuật gì sao?

    - Phải, ta không có chú thuật gì cả.

    - Thật là không có thuật chú gì ư? – Thái tử nhìn cô gái nhỏ trước mặt đầy nghi hoặc. Tiểu thư nhỏ lắc đầu xong mới hỏi lại hắn:

    - Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi ở vùng này sao?

    Không vội trả lời, hắn ngẫm nghĩ đôi chút. Tiểu thư nhỏ nhìn đôi vai hắn đã ướt nhẹp, vừa lúc cậu bé lính canh đã cầm ô chạy lại che cho hắn. Thái tử nhỏ lắc đầu:

    - Không, không ta không phải người vùng này, gia đình ta làm ăn buôn bán từ nơi khác đi qua đây, nghe nói có chuyện làm mưa li kì nên ta mới dừng lại xem.. hóa ra là do ngươi.

    Cô hầu gái đi bên cạnh khẽ nói với chủ nhân:

    - Tiểu thư, trời cũng sắp muộn rồi, chúng ta mau về sớm thôi.

    Thái tử nhỏ lúc này mới càng gấp gáp hơn:

    - Hay chúng ta kết bạn đi, ta muốn làm bạn với ngươi.

    - Cũng được, ta tên Thanh Dạ, còn ngươi tên gì?

    - Ta tên Thành.. À tên Võ Mạnh Khang..
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười hai 2024 lúc 8:38 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...