Ngôn Tình Rót Mật Vào Lòng - Phan Kim Tiên

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Tiên Phan, Jun 13, 2024.

  1. Tiên Phan Moderator

    Messages:
    289
    Chương 20: Uẩn khúc thời gian

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn mưa phùn trút xuống khung trời thành phố, những giọt nước trong trẻo lặng lẽ bám mình trên mặt kính. Chúng cô đơn ảo não như giọt nước mắt chảy dài của ai đó. Di Nam giở chăn ấm ra, anh mệt mỏi bước xuống giường. Điều đầu tiên anh nghĩ tới không phải bữa ăn sáng ngon lành mà là tấm ảnh chụp cùng người yêu bé nhỏ Thái Trân Dao. Anh nhớ cô đến nỗi lòng dạ héo hon, đêm dài chẳng yên giấc. Ngày tháng kiếm tìm vô vọng khiến anh kiệt quệ dần.

    - Di Nam! - Giọng Quế Dung văng vẳng ngoài cửa. Cô ấy có vẻ rất quan tâm anh. Từ khi hay tin Trân Dao mất tích, sự hiện diện của Quế Dung trong nhà Di Nam càng nhiều.

    - Chào em!

    - Anh khoẻ chưa? Em có mang ít trái cây!

    - Ừ, anh khoẻ! Em vào chơi chút nhé! - Di Nam cầm giỏ trái cây, anh lịch sự mời Quế Dung vào nhà.

    Căn phòng lạnh lẽo quá. Tiếng thở dài của Di Nam cũng đủ để người ta hiểu nỗi niềm nặng gánh đeo mang chàng trai này. Quế Dung nhìn ánh mắt anh mà lựa lời trò chuyện. Cô không muốn đề cập vấn đề cốt lõi trong trái tim anh bây giờ. Cơn gió ngoài xa rõ ràng khiến lòng anh tan nát, cứ buốt giá lạnh căm rồi rỉ rả giọt mưa ngâu.

    - Tối qua anh ngủ được không? Em có mang ít trà thảo dược, tí anh uống thử nha!

    - Cảm ơn em! Anh ổn rồi, không sao đâu! - Di Nam khẽ mỉm cười. Lòng anh vẫn cuộn trào giông tố. Giá như cô ấy đừng đến thì anh lại thấy tốt hơn. Có vẻ mọi người xung quanh đang rất cảm thông tình cảnh này. Tuy nhiên, bản thân anh cảm giác mình đang bị thương hại thì đúng hơn.

    - À... anh đói chưa? Em nấu gì anh ăn nhé! - Quế Dung thử gợi ý nhưng Di Nam vội lắc đầu.

    - Ờ anh không đói, mà anh vẫn còn thứ để ăn! Cảm ơn em!

    - Vậy... em hâm nóng lại giúp anh nha!

    Quế Dung đứng lên xắn tay áo, Di Nam liền từ chối. Anh ái ngại bảo:

    - Ồ gần trễ giờ rồi! Thôi em đi làm nha! Anh ngại quá! Hôm nào rảnh thì ghé anh chơi!

    Di Nam chỉ lên đồng hồ, Quế Dung sượng sùng cười gượng. Cô lấy túi xách và bẽn lẽn nói:

    - À tí nữa em quên! Thôi em đi làm đây! Anh nghỉ khoẻ nha!

    Quế Dung chậm rãi bước ra, Di Nam tiễn cô ra tận chỗ đậu taxi. Một chút ửng hồng trên đôi má, Quế Dung nhìn anh trong khoảnh khắc rồi cô vào trong xe. Chiếc taxi nhanh chóng rời đi dưới cơn mưa phùn lạnh lẽo. Di Nam lặng lẽ vuốt từng giọt nước đọng trên má mình.

    Mưa rồi cũng tạnh, hoàng hôn rồi sẽ đón bình minh nhưng...

    Trân Dao... em ơi, em đâu rồi...

    ...

    - Di Nam!

    Trân Dao bật dậy giữa màn đêm yên tĩnh, những giọt mồ hôi lăn dài bên trán và bàn tay vươn tới bóng hình trong mơ. Xung quanh chẳng ai cả, nó vắng lặng như tờ. Đây là doanh trại Uyên Châu Nam Phong quận. Một thế giới giả tưởng do Di Nam tạo ra và cô là kẻ bị hút vào đây.

    - Mình lại nằm mơ rồi! - Cô khổ sở ôm lấy hai đầu gối. Khóc không được mà làm gì khác cũng không xong.

    Trái tim giờ đây nặng nề khó chịu. Đau vì phải xa người thương, mệt mỏi vì sự si tình của kẻ mình không thích. Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

    Anh ơi...

    Trân Dao gục mặt xuống. Đột nhiên chiếc đồng hồ loé sáng. Bất giác, cô chà mạnh mặt kính, mười một giờ ba mươi hiện rõ mồn một.

    Tách!

    Ánh sáng chói loá căn lều, cô nhắm mắt lại. Hồi lâu sau, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, cô mới nhìn quanh. Thật không tin nổi những gì trước mắt!

    - Hồ... hồ nước?

    Trân Dao suýt phát hoảng. Nơi cô đứng chính là cái hồ nước mà lần đầu tiên đặt chân đến đây.

    - Ôi trời ơi! Ôi Chúa ơi!

    Cô phấn khích tới nỗi tay chân run rẩy bước đi. Bây giờ là ban ngày, trời xanh mây trắng đẹp đến nao lòng. Chẳng thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tuy nhiên tiếng vó ngựa đằng xa khiến cô bừng tỉnh. Trân Dao lùi lại, lòng cô dâng lên dự cảm bất an.

    - Đừng, đừng nói là...

    Con ngựa phi nước đại lao tới rất nhanh, ánh mắt Trân Dao tối sầm lại. Cô thấy rồi! Chính là chàng, người cưỡi tuấn mã mình gặp đầu tiên: Du Quân Ngọc!

    Trời ơi! Đừng nói thời gian quay lại và mình phải tiếp tục đến phủ Uyên Châu như hồi đầu nhé?

    Trân Dao kinh hãi cực độ, cô trừng mắt trông nam chính mình nhúng tay vào chỉnh sửa.

    - Xin đừng mà... Tôi không muốn nữa đâu... Làm ơn...

    - Nàng đi đâu thế?

    Giọng Quân Ngọc thật trầm ấm bên tai, Trân Dao như sực tỉnh giữa cơn mê. Cô ngẩng đầu lên xem.

    - Nàng ra đây làm gì? Ta tìm nàng cả đêm đấy!

    - Tìm... cả đêm? - Trân Dao kinh ngạc.

    Quân Ngọc chẳng kiên nhẫn nữa, chàng kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Trân Dao bán tín bán nghi, nàng lắp bắp hỏi:

    - Huynh... huynh nhận ra tôi hả?

    - Nàng... - Quân Ngọc bất lực trước câu hỏi này. Đúng là Trân Dao khá kỳ quặc sau khi gặp lại. Dẫu thế chàng chẳng mảy may nghi ngờ gì cả.

    - Đi thôi! Theo ta! Nàng ở đây nguy hiểm lắm! - Quân Ngọc tức tốc kéo cô lên ngựa, cứ thế phi thẳng về quân doanh. Trân Dao tưởng chừng bị đứng hình, cô cố khắc sâu con đường đến hồ nước đó.

    Về tới doanh trại, Quân Ngọc hết sức bất an. Chàng đưa cô vào tận lều rồi kiên trì giải thích:

    - Nàng đừng rời đi nếu không có ta bên cạnh. Đây là chiến trường, nó vô cùng nguy hiểm. Hiểu không? Nếu nàng có chuyện gì, ta sẽ... - Quân Ngọc trầm giọng, chàng chau mày lại. Có lẽ quá khứ đánh mất người yêu làm chàng vô cùng nhạy cảm. Chuyện hôm nay xem như bài học xưa lặp lại.

    - Ta không đi đâu nữa, huynh cứ yên tâm! - Trân Dao đinh ninh vậy, Quân Ngọc càng không lo không được. Chàng nắm nhẹ đôi bàn tay cô rồi dịu dàng bảo:

    - Nàng hứa thì nhất định giữ lời!

    - Đồng ý! - Cô gật gật đầu. Thật tình nếu ai có mặt trong hoàn cảnh này sẽ rõ mức nghiêm trọng của vấn đề. Mỗi Trân Dao tỉnh táo vậy thôi.

    Quân Ngọc càng yêu, Trân Dao càng sợ. Tình yêu này nó mang ma lực rất kinh khủng, dễ khiến bất kỳ cô gái nào sẵn sàng từ bỏ người yêu để đến bên chàng.

    - Công tử! Chủ công gọi người! - Trình Kiên thông báo bên ngoài, Quân Ngọc bất đắc dĩ rời xa vòng tay yêu thương ấy, chàng nặng lòng bước đi.

    - Đi đi! Đừng lo gì cả! - Trân Dao cười khe khẽ. Ôi ánh mắt tinh nghịch kia đủ khiến lòng quân tử cuồn cuộn giông bão. Chàng chắc chắn sẽ trở lại.

    Đợi Quân Ngọc đi hồi lâu, Trân Dao thật sự hoàn hồn. Cô nhìn đồng hồ kỹ lưỡng. Lần thứ mấy hiện tượng này xảy ra nhỉ?

    Cô xoa xoa mặt kính, nó không sáng hay bất thường. Mới hơn tám giờ sáng thôi. Ngẫm đi ngẫm lại, chiếc đồng hồ này chắc chắn dịch chuyển thời gian được.

    Chẳng lẽ nó giúp mình nhảy sang các chương truyện à? Nếu thế nhảy khỏi đây luôn thì cũng được chứ?

    Nghĩ là làm, Trân Dao quyết định đợi đến mười một giờ ba mươi tối nay. Manh mối này quả thực hết sức quan trọng.

    ...

    Trăng tròn treo trên ngọn cây, gió lay tán lá như những tiếng thì thầm dịu êm của đêm khuya. Quân doanh canh phòng cẩn mật, từng tốp lính ra vào khảo sát trật tự. Đã vào canh ba, Quân Ngọc không hề rời mắt khỏi tấm bản đồ da dê. Hai vị tướng vẫn túc trực nghiên cứu tình hình.

    - Chủ công! - Tất cả vội cúi đầu hành lễ khi Mộc Lân vương bước vào. Ông ấy có vẻ nôn nóng về đối sách chiến lược mới.

    - Tình hình biên giới vô cùng phức tạp! Chúng đã lui xa hơn trăm dặm! - Mộc Lân vương ngồi xuống, tay vuốt nhẹ bộ râu. Quân Ngọc thở dài nghĩ ngợi mông lung, chàng chợt để ý vùng kí hiệu màu xanh trên tấm bản đồ.

    - Nơi này chẳng phải con sông dẫn nước về khu vực doanh trại ta sao? Nếu chúng lui binh về đây thì nguồn nước của chúng ta... - Mặt Quân Ngọc tái đi, Mộc Lân vương bỗng chau mày.

    - Thôi rồi!

    Quân Ngọc mím môi, chàng hiểu ngay vấn đề nội tại. Mộc Lân vương lập tức xem bản đồ, ông bảo:

    - Các ngươi sớm phát hiện ra à?

    - Dạ chủ công... - Hai vị tướng đắn đo nhìn nhau. Lúc này Quân Ngọc vội khấu đầu thưa:

    - Con sẽ dẫn quân đi khảo sát địa thế! Xin soái phụ chấp thuận!

    Mộc Lân vương chau mày, ông đang phân vân mối nguy hại không lường trước kia. Để Quân Ngọc đi cũng được nhưng nhớ lại việc kẻ thù của ông luôn ẩn sâu trong bóng tối để phục thù, ông cảm giác bất an.

    - Soái phụ!

    Mộc Lân vương biết Quân Ngọc nhất định sẽ đi, ông đành gật đầu. Thế là chàng nhanh chóng dẫn theo đội kỵ binh mười người phi nước đại về khu vực đánh dấu trên tấm bản đồ. Trình Kiên không theo Quân Ngọc, anh ta nhận lệnh phải bảo vệ Trân Dao. Căn lều của cô lúc nào cũng sáng đèn, dường như cô ấy sợ tối.

    - Trình đại ca!

    Trình Kiên giật mình khi cô nàng đột ngột ló đầu ra. Anh ta hốt hoảng bảo:

    - Có... có chuyện gì ạ?

    - Quân Ngọc ngủ chưa? Tôi tính hỏi vậy thôi!

    - À... - Trình Kiên cười khì, anh thật thà quá mà. - Công tử đi nữa rồi, cô nương nghỉ sớm nha!

    - Khuya rồi còn đi à? Chán thế! Vậy thôi không làm phiền Trình đại ca nữa! - Trân Dao che miệng ngáp, cô quay về giường nằm. Đồng hồ đang chỉ mười một giờ hai mươi. Cô nằm xoa xoa mặt kính chờ đợi...

    Một cơn dông ùn ùn kéo đến, mây vần vũ dữ dội. Trăng mờ bị che khuất, doanh trại tối om. Trình Kiên nép sang góc để tránh cát bay vào mắt. Bỗng dưng anh thấy cái lều Trân Dao bừng sáng đến hoa cả mắt.

    - Nhược... Nhược Vũ cô nương?
     
Trả lời qua Facebook
Loading...