29565
695
Review Ta Đồ Đệ Đều Là Đại Vai Ác
Tác Giả: Mưu Sinh Nhậm Chuyển Bồng
Người Review: Búp Bê Chiqu (Chiqudoll)
Tác Giả: Mưu Sinh Nhậm Chuyển Bồng
Người Review: Búp Bê Chiqu (Chiqudoll)
Chiqu đang cày bộ này, truyện có hơn 1700 chương, mình mới đọc được một nửa thôi. Truyện nam sinh, không có tuyến tình cảm, vô địch lưu nghen.
Vô địch lưu là thể loại nam chính ngầu lòi, nam chinh bắc chiến, đánh đông dẹp bắc, đánh trận nào thắng trận đó, đối thủ dù mạnh đến đâu cũng bị nam chính đạp dưới chân ấy.
Nam chính Lục Châu, xuyên vào một đại ma đầu tên là Cơ Thiên Đạo, vừa bị các môn phái chính đạo vây công đánh hội đồng bị thương nặng.
Tình cảnh nguy ngập ngàn cân treo sợi tóc, dưới chân núi có địch nhân chuẩn bị tấn công lần hai, dưới trướng chỉ còn bốn vị đồ đệ đang trực chờ tìm cơ hội cắm đao sau lưng. Thù trong giặc ngoài tứ phía hiểm nguy, mạng lớn vừa được trọng sinh lại nằm bên bờ vực "ngỏm".
Tuy vậy nam chính xuyên không ai chẳng có bàn tay vàng. Ha ha. Lục Châu có hệ thống chống lưng, tác giả cha/mẹ ruột đương nhiên là tăng cường "quải so" cho nam chính rồi.
Xuyên vào đại ma đầu nhưng Lục Châu kích hoạt "hệ thống công đức", thân xác của nguyên chủ tồn tại sẵn "hệ thống truyền thừa thụ nghiệp" thi hành nhiệm vụ chưa xong thì hết sạch thọ mệnh.
Nguyên chủ dạy ra chín vị đồ đệ lại toàn là ác đồ, chín người thì có năm người đã phản bội sư môn ra giang hồ lang bạt, bốn người còn lại chưa đi vì còn mon men rình mò bảo vật của sư phụ, tính toán vớt cú chót rồi "chuồn" cũng chưa muộn.
Nhiệm vụ của nam chủ là dạy dỗ lại đám đồ đệ này cho ra hồn người, gánh nặng đường xa.
Cơ Thiên Đạo gây thù chuốc oán khắp nơi, Lục Châu xuyên đến lại không được thừa hưởng tu vi của nguyên chủ, năng lực yếu ớt bất kỳ người đồ đệ nào cũng có thể vung tay một cái tát chụp chết hắn.
Nam chính dựa vào lễ vật người mới của hệ thống, tạm giấu diếm tai mắt của mọi người giả trang cao thủ. Trong lén lút thì cắm đầu cắm cổ tu luyện để mau chóng tăng lên tu vi.
Một trong những bàn tay vàng nặng ký của nam chính là thẻ bài thể nghiệm tu vi đỉnh của nguyên chủ. Mỗi lần dùng đạo cụ này, Lục Châu có thể phát huy tu vi level max của Cơ Thiên Đạo trong vòng 30 phút. Nửa tiếng này không lo bị hao hụt nguyên khí, thể lực giảm sút, nam chính cứ vô tư ra chiêu, muốn đánh kiểu gì cũng được.
Lục Châu dựa vào nó treo đánh người khác chạy mất dép, uy thế vang vọng. Dù vậy đòn sát thủ này hệ thống phát cho rất ít, nam chính dùng xong lại trở về tu vi "công phu mèo cào" thực tế của mình.
Hắn vì không bị bóp chết nên phát huy kỹ thuật diễn ngoạn mục. Bản thân tuổi tác không cao nhưng xuyên vào vai tổ sư gia nên phong cách hành xử y hệt lão nhân, suốt ngày một tay vuốt râu một tay đặt sau lưng trang bức.
Bối cảnh của truyện khá rộng.
Lúc mới xuyên là Kim Liên giới, đến thời điểm mình đang đọc (gần 900 chương) thì đã chuyển bản đồ qua Hồng Liên giới, còn thế giới thứ ba là Hắc Liên giới cũng đã bắt đầu lộ diện.
Truyện thuộc thể loại thăng cấp tu hành. Nam chính tu luyện từ cấp nhỏ đến cấp cao nhưng trong mắt người khác hắn luôn là tu vi sâu không lường được.
Với thân phận là ma đạo tổ sư gia, Lục Châu hành động rất bá đạo. Hắn nhường nhịn lui bước không được, hắn không hung hăng thì chỉ chờ bị kẻ thù phanh thây quất xác. Nam chính ra cửa bên ngoài chỉ có thể làm ông nội của người ta thôi, về nhà đóng cửa cày cuốc kiếm công đức thì chuyện đó tính sau.
Đọc vô địch lưu mà không phải sảng văn thì ai thèm xem chứ? Đọc truyện này độc giả khỏi lo vụ đó, đảm bảo nam chính ngầu lòi bay tận chân trời.
Dàn nhân vật phụ là chín vị đồ đệ cũng khá ấn tượng. Ai cũng có đất diễn dày, đủ phô bày tính cách, tài trí, thân thế. Nam chính có thể "đi ngang" khắp nơi "hét ra lửa phun ra khói" ít nhiều dựa vào các vị này góp công góp sức.
Lúc đầu mới đọc còn tưởng nguyên chủ chỉ dạy ra được một đám ô hợp cậy tài làm bậy, nhưng mạch truyện dần dần hé lộ ra, chín vị đồ đệ này ai cũng có điểm sáng riêng, ném vào trong đám đông thì đều tự động lóe lên "mù mắt" người khác.
Tuy bọn họ phản bội sư môn nhưng tác giả hé lộ từng chút từng chút một về nguyên nhân các đồ đệ phải làm như thế, bí ẩn sáng tỏ từ từ, càng đọc càng thấy thu hút.
Mặt ngoài là ác đồ "khi sư diệt tổ" nhưng sự thật là sư phụ không hiền, đồ đệ chưa hẳn đã là nghiệt đồ.
(Còn tiếp)
Chỉnh sửa cuối:

