HỒI KÝ
LONG HOA LƯỢC THUẬT
HÀNH TRÌNH
DỰNG DẬY
CỘI NGUỒN
DÂN TỘC
(Giai đoạn: 1985-2015)
Cao Văn Hiến
LONG HOA LƯỢC THUẬT
LONG HOA LƯỢC THUẬT
HÀNH TRÌNH
DỰNG DẬY
CỘI NGUỒN
DÂN TỘC
(Giai đoạn: 1985-2015)
Cao Văn Hiến
LONG HOA LƯỢC THUẬT
CÂU CHUYỆN TÓM TẮT mở màn
Khi chưa viết kinh, Thầy Tổ từ khi ra đời trải qua 26 năm là thời chiến tranh loạn lạc, nam bắc phân tranh nồi da nấu thịt, thậm chí cha con tương tàn, nói gì đến bà con họ hàng anh em ruột thịt. Thầy Tổ chứng kiến biết bao cảnh ngộ đau lòng. Đến năm 16 tuổi Thầy Tổ phải rời quê hương lưu lạc khắp nơi, vừa kiếm cơm vừa thiền định hầu tìm ra chân lý, tìm ra con đường giải thoát khổ đau, nhưng chỉ ở cảnh giới tứ thiền Tôn Hành Giả Ngộ Không mà thôi, ở vào cảnh giới tứ thiền Thầy Tổ đã khám phá ra nhiều điều bí mật vũ trụ. Đến 1975 kết thúc chiến tranh, Thầy Tổ trở về quê hương, nhưng vì Thầy Tổ là con của Ngụy, không những không cho học hành, mà còn bị lưu đày hết công trường này đến công trường khác. Làm công nhân trong cảnh đói khác chẳng đủ no. Thầy Tổ tuy bị gian khổ với bao tháng ngày lao động, nhưng tâm trí Thầy Tổ luôn ở cảnh giới ngộ không, ăn chay trường với những hạt muối trắng, khi đi làm kiếm vài bụi rau má. Thầy Tổ kiệt sức mất dinh dưỡng bại xụi đôi chân, có lẽ đụng đâu ăn đó vì cái đói không bao lâu thời đau ruột phải đi mổ. Thời đó mổ ruột thời là mỗ banh chành ruột ra, họ thấy Thầy Tổ không thể lao động nặng được nữa họ cho Thầy Tổ trở về quê nhà. Trở về quê nhà Thầy Tổ tự kiếm thuốc nam chữa trị, vì không có tiền để mua thuốc. Vừa chữa trị đôi chân, vừa nhập định hầu tìm ra chân lý diệt khổ, nỗi khổ chiến tranh, nỗi khổ đau bệnh, nỗi khổ áp bức vùi dập. Cho đến năm Thầy Tổ 28 tuổi chỉ trong một đêm trong trạng thái tự nhiên đại định Thầy Tổ ngộ ra tất cả và cũng hiểu rõ mình từ đâu đến. Phải nói là thông suốt, từ đó Thầy Tổ truyền bá chánh pháp. Người ta theo về rất đông, dù cho chính quyền ngăn cản họ cứ tìm về. Người ta hỏi sao lại phải đi theo người đó. Những người theo Thầy Tổ trả lời, là ở trên Phật Mẫu, nhập xuống bảo như thế, đấng cứu thế đã ra đời.
- Khi ấy ánh sáng Tâm Linh Thầy Tổ đã tỏa sáng khắp cùng vũ trụ. Báo động Đức Chuyển Luân Thánh Vương đã đến cõi trần. Thế là khắp hư không thế lực Vô Minh vô hình đến quấy phá. Mỗi lần Thầy Tổ tịnh tâm ngồi thiền. Ngũ ác Ma, Đại ác Quỷ quyền lực không thua gì Phật, hung tàn nhất vũ trụ, kẻ cầm dao người cầm kiếm đâm chém Thầy Tổ không ngừng, Thầy Tổ bắt ấn niệm chú Nam Mô A Men thời chúng biến mất. Cho đến một hôm Thầy Tổ Nghĩ chân tâm chân tánh vốn bất sanh bất diệt, an trụ chân tâm chân tánh như hư không thanh tịnh tự nhiên thời làm gì chém được. Chẳng qua chém bậy cái xác thân tạm mượn này mà thôi. Thầy Tổ thấy ác Ma ác Quỷ hiện đến liền nói. Nếu xa xưa Ta nợ các ngươi thời các ngươi cứ chém giết. Ta không kháng cự cũng không oán hận các ngươi. Thế là Thầy Tổ nhắm mắt xuôi tay để cho Ác Ma và Đại Quỷ chúng chém. Thầy Tổ thấy chúng vung đao vung kiếm loang loáng chém xuống. Nhưng chờ mãi không thấy chúng chém, Thầy Tổ mở mắt ra thì ra chúng biến đi đâu mất tự bao giờ, từ đó ác Ma ác Quỷ không xuất hiện nữa. Đó là nói cảnh giới tâm linh vô hình, còn hữu hình thời sao.
- Thế lực cửa quyền cậy thế, hầu hết là những người có chức cao địa vị lớn, điều khiển toàn lực lượng chống phá trù dập kinh thiên động địa. Cấm cố không cho ai đến nhà Thầy Tổ. Thầy Tổ là Quốc Tổ lâm phàm trở về, đương nhiên nhà nước tâm linh Văn Lang bảo bọc gia hộ, trí huệ Thầy Tổ vô biên tự tìm ra con đường đối kháng, trước là cứu đất nước Việt Nam, sắp rơi vào tay Trung Cộng. Hai là đưa nhân loại năm màu da anh em về trời, vì tiểu kiếp thứ 9 sắp kết thúc. Thầy Tổ tự phong tỏa 6 căn, không cho tiếp xúc với 6 trần, tự mình vào bốn bức tường, không khác chi ở tù biệt lập, không còn tiếp xúc với ai nữa, và khuyên những người theo Thầy Tổ lên chùa tu học. Thế mà thế lực đen tối cửa quyền chúng cũng không tha, chúng rêu rao còn đóm lửa thời còn cháy rừng. Và từ đó trận chiến giữa thế lực cập quyền, và trí huệ chánh đẳng chánh giác đấu phép. Cũng chính là đấu trí, mỗi ngày một thêm dữ dội, sự sống chết trong đường tơ kẽ tóc, cứ thế kéo dài.
- Cho đến năm Thầy Tổ 31 tuổi 1985 Thầy Tổ cho ra đời bộ kinh Nhân Luân Hiếu Nghĩa. Chúng thấy Thầy Tổ bị hành bị hạ mời lên mời xuống thế mà vẫn viết thành kinh, ngoài sức tưởng tượng của chúng, chúng biết Thầy Tổ là Đấng dị thường, bằng tăng thêm chiêu pháp lợi hại, hể ra đòn là đối thủ ngã gục. Từ xưa tới nay chưa ai thoát khỏi sự đấu tố. Đấu tố hết trận này đến trận khác, lúc nào cũng trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, phong ba bão táp, sấm sét dập dồn, nếu Thầy Tổ không có tài thoát ra trước thiên la tai họa, địa võng tai ương thời Thầy Tổ không còn trên đời.
- Trong số người theo Thầy Tổ phải nói là rất nhiều, nhưng vì phong ba quật ngã, bão táp cuốn phen, chỉ còn lại hai người quyết không rời Thầy Tổ. Chính là hai vị Thánh Trần Minh Thắng và Đinh Hùng Chung. Đinh Hùng Chung chính là Đinh Bộ Lĩnh đầu thai. Trần Minh Thắng chính là Bát Tiên xuống thế. Đinh Hùng Chung đòi tự thiêu nếu họ còn động đến Thầy Tổ. Nói chung hai vị này trấn thủ cửa tử chết thay cho Thầy Tổ, có nghĩa là muốn nhổ cái Gốc Thầy Tổ phải vượt qua hai cái xác phàm trần này.
- Câu chuyện ở đây chỉ tóm tắt, nếu viết không bỏ sót rõ ràng thời không thể nào tưởng tượng được. Phải nói là chấn động người xem. Nếu còn chút sức Thầy Tổ sẽ viết tiếp, chào các bạn, chào các anh em.
LONG HOA LƯỢC THUẬT
CÂU CHUYỆN TÓM TẮT 2
Từ năm 1985 Thầy Tổ bị cấm cố cô lập, mỗi bước chân của Thầy Tổ đều có người giám sát, những ai gặp Thầy Tổ đều bị mời lên làm việc. Và moi móc thông tin Thầy Tổ nói những gì, đáng lý ra Thầy Tổ chỉ cần viết Kinh Nhân Luân Hiếu Nghĩa vài tháng là xong, nhưng vì cuộc sống cái đói, Thầy Tổ chỉ biết sống nhờ mấy đám ruộng, thế mà chúng đòi lấy luôn không cho Thầy Tổ làm, Thầy Tổ gồng mình đấu tranh mới giữ được, nhà Thầy Tổ chúng đòi dời đi chỗ khác, tức là dời vào xó núi không cho quan hệ với ai, dù là anh em ruột thịt, cũng như gia tộc. Có những điều rất kỳ lạ, Thầy Tổ không học nghề mà lại thông thạo nhiều nghề ở vào thời ấy thợ mộc đang thời hưng thịnh, Thầy Tổ liền mở ra trại mộc để kiếm sống, nhưng chúng lấy sạch hết gỗ, đúng là khắp nơi tại họa, khắp chỗ tai ương.
- Ở vào thời đó ăn chay trường thời coi như liệt vào mê tín, chúng tác động vào dòng họ gia đình cô lập Thầy Tổ, động viên Thầy Tổ phá giới ăn mặn. Sự đánh phá không ngừng như vậy, làm cho Thầy Tổ không còn tâm trí để mà viết kinh. Nhưng Thầy Tổ là Đấng Chí Tôn xuống trần, Với đôi tay, tay cày tay cuốc, làm nên hạt gạo để nuôi sống bản thân, bước chân trên bờ ruộng kiếm từng cọng rau má để mà ăn bao nỗi khó khăn cũng không dập tắt ý chí cứu con cháu thoát khỏi nanh vuốt nô lệ của bầy sói beo Trung Cộng ngày đêm thôn tính xâm lược.
- Đáng lý ra chỉ cần mấy tháng là viết xong bộ Nhân Luân Hiếu Nghĩa soi sáng cho con cháu Việt Nam hầu lấy lại uy phong đạo đức xuống cấp trầm trọng, cũng như nhân loại thế giới, nhưng vì phong ba bão táp, sấm chớp cửa quyền dập vùi, liên miên bất tận phải nói là không có một ngày yên, nên việc viết kinh Nhân Luân Hiếu Nghĩa kéo dài đến 3 năm.
- Lại nói về Thầy Tổ chỉ trong một đêm ngộ ra tất cả, thấy những cái mà không ai thấy được. Biết những sự việc xảy ra trong tương lai, thấy rõ trên các tầng trời, chư thiên reo hò vui mừng, vì đã nhận được tín hiệu từ trần gian, ánh sáng Chánh Đẳng Chánh Giác ra đời.
- Tức thời đồng loạt những vị Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Phát nguyện sanh xuống nhân gian làm Hộ Pháp, làm Thiên Sứ, làm Tiên Phong. Truyền bá nguyện lực của Đấng Cứu Thế đi vào thành danh, còn Đắng Cứu Thế thành đạo.
- Cũng như thấy rõ con cháu Việt Nam, đã đi sai đường bỏ Nguồn bỏ Cội, chạy theo xu thế ngoại bang, một Dân Tộc mất Gốc như thế, có nghĩa là sắp đi vào diệt vong nô lệ. Nhưng lần này không những đi vào nô lệ, mà còn mất luôn đất nước Địa Long Việt Nam, thành thuộc địa tỉnh lỵ của Trung Cộng. Trung Cộng từ lâu đã hiểu rõ có được Địa Long vũ trụ thời coi như bá chủ Địa Cầu.
- Với trăm phương ngàn kế chúng đã nuốt Hoàng Sa, và dần dần nuốt luôn Trường Sa, coi như biển đông không còn, biển bạc kết thúc.
- Với sách lược in tiền giả, chúng mua lần đất đai với giá cao, hầu đưa dân qua để ở, dùng văn hóa phương bắc đồng hóa lần dân tộc Việt Nam.
- Trung Cộng đầu tư vào Việt Nam, về mặc lợi ích kinh tế chỉ là phần nhỏ, chủ yếu chiếm lĩnh đất đai, trở thành đặc khu kinh tế, nhưng thật ra chiếm lĩnh trọng yếu chiến lược.
- Khi quân sự xảy ra, với chiêu bài từ biển đánh vào, trong đất liền có dân Trung Cộng, có những đặc khu trọng yếu tiếp ứng. Với thế lực vũ khí hiện đại, binh hùng tướng mạnh, chỉ nội trong ba ngày thời Việt Nam không còn là Việt Nam nữa.
Nếu không phải Đấng Chuyển Luân lâm phàm cứu thế, Quốc Tổ lâm phàm trở về thời không ai có thể cứu được đất nước Việt Nam thoát khỏi bàn tay xâm lược Trung Cộng đã đi đến giai đoạn chỉ cần há miệng là nuốt chửng đất nước Việt Nam.
- Từ trong bốn bức tường cô độc một mình, như hòn đá cuội ra sức ngày đêm, mở ra Văn Hóa Cội Nguồn con đường Đại Đạo vũ trụ, chuyển xoay tình thế, lập trận ngũ hành, có nghĩa là đi vào năm mấu chốt quan trọng, đi vào chủ trương nhà nước, đi vào trung ương lãnh đạo, trụ vững Cội Nguồn, trụ vững anh linh truyền thống . Nương tựa vào cái tàng trung ương che chở bảo bọc, hầu chống lại thế lực cửa quyền đang ráo riết ngày đêm chống phá ép Thầy Tổ vào con đường ngàn cân treo sợi tóc. Phong ba bão táp dậy trời, Thiên la tai họa giáng xuống, địa võng tai ương dập vùi, hung khí cuộn cuồn, mây đen ập tới.
- Mỗi lần mây đen xuất hiện, không phải là trời sắp mưa, mà là hung khí xông lên, tạo thành mây đen, trời đang nắng chang chang mây đen bao phủ Bát Tiên Trần Minh Thắng kinh hãi miệng lầm thầm chúng sắp đánh lớn rồi không xong xuống báo cho Thầy Tổ biết. Thầy Tổ nghe xong liền mỉm cười đâu phải đây là lần đầu, mà đã nhiều lần mây đen xuất hiện như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện đều tai qua nạn khỏi. Hơn nữa chúng Ta đã đạt đến cảnh giới trống không, không có gì cả. Vườn không nhà trống, không có cái Ta. Chỉ có Cội Nguồn trong tâm.
- Thế là Thầy Tổ chuyển xoay binh pháp, tìm người có tài có đức gánh trách nhiệm khó khăn, cứu vãn tình thế, may ra giữ được mạng sống trước thiên la tai họa, địa võng tai ương, chấn động làng quê, làm kinh hãi lòng người. Ở vào thời điểm này ai cũng nghĩ rằng Thầy Tổ sẽ biến mất nơi chốn nhân gian trở về cát bụi. Nhưng đối với Thầy Tổ gian nan chỉ làm Thầy Tổ thêm quyết chí, vàng thử lửa, vàng càng sáng ra. Mặc cho bão táp phong ba như hòn đá cuội trơ trơ giữa đời, mặc cho chúng quyết dập vùi nhưng hòn đá cuội không hề lung lay.
- Với những người đã từng theo Thầy Tổ chí quyết khơi dậy Văn Hóa Cội Nguồn. Như khi vào trường thi khảo đảo đều rớt sạch trơn, thuyền rồng vừa lướt ra khơi, binh tôm tướng cá chúng xơi sạch sành. Chỉ còn lại một người mang 500 chữ ký lên đường cứu nguy. Người ấy là Đinh Hùng Chung, mang đơn Thầy Tổ lên Trung Ương trình bày. Giải trình khôi phục Cội Nguồn, thờ phụng Vua Hùng toàn dân. Trong khi chủ nghĩa Mác Lê vẫn còn đỏ rực nóng ran đất trời. Thế thời, thời thế, thế thời. Ông Chung gian khổ bao là gian truân. Chết trong gang tất như không, hùng, bi, trí, dũng vượt non trèo đèo. Xem đi xét lại gan trời, mới không nao núng giải bày ước mong. Câu chuyện tóm tắt đã qua, vì không cho phép bỏ qua nhiều điều. Bấy nhiêu cũng đã kinh hồn, khó khăn biết mấy ra đời Quốc Bảo Kinh, Thơ. Nếu còn chút sức lực Thầy Tổ sẽ viết tiếp để xem cũng không thừa.
Khi chưa viết kinh, Thầy Tổ từ khi ra đời trải qua 26 năm là thời chiến tranh loạn lạc, nam bắc phân tranh nồi da nấu thịt, thậm chí cha con tương tàn, nói gì đến bà con họ hàng anh em ruột thịt. Thầy Tổ chứng kiến biết bao cảnh ngộ đau lòng. Đến năm 16 tuổi Thầy Tổ phải rời quê hương lưu lạc khắp nơi, vừa kiếm cơm vừa thiền định hầu tìm ra chân lý, tìm ra con đường giải thoát khổ đau, nhưng chỉ ở cảnh giới tứ thiền Tôn Hành Giả Ngộ Không mà thôi, ở vào cảnh giới tứ thiền Thầy Tổ đã khám phá ra nhiều điều bí mật vũ trụ. Đến 1975 kết thúc chiến tranh, Thầy Tổ trở về quê hương, nhưng vì Thầy Tổ là con của Ngụy, không những không cho học hành, mà còn bị lưu đày hết công trường này đến công trường khác. Làm công nhân trong cảnh đói khác chẳng đủ no. Thầy Tổ tuy bị gian khổ với bao tháng ngày lao động, nhưng tâm trí Thầy Tổ luôn ở cảnh giới ngộ không, ăn chay trường với những hạt muối trắng, khi đi làm kiếm vài bụi rau má. Thầy Tổ kiệt sức mất dinh dưỡng bại xụi đôi chân, có lẽ đụng đâu ăn đó vì cái đói không bao lâu thời đau ruột phải đi mổ. Thời đó mổ ruột thời là mỗ banh chành ruột ra, họ thấy Thầy Tổ không thể lao động nặng được nữa họ cho Thầy Tổ trở về quê nhà. Trở về quê nhà Thầy Tổ tự kiếm thuốc nam chữa trị, vì không có tiền để mua thuốc. Vừa chữa trị đôi chân, vừa nhập định hầu tìm ra chân lý diệt khổ, nỗi khổ chiến tranh, nỗi khổ đau bệnh, nỗi khổ áp bức vùi dập. Cho đến năm Thầy Tổ 28 tuổi chỉ trong một đêm trong trạng thái tự nhiên đại định Thầy Tổ ngộ ra tất cả và cũng hiểu rõ mình từ đâu đến. Phải nói là thông suốt, từ đó Thầy Tổ truyền bá chánh pháp. Người ta theo về rất đông, dù cho chính quyền ngăn cản họ cứ tìm về. Người ta hỏi sao lại phải đi theo người đó. Những người theo Thầy Tổ trả lời, là ở trên Phật Mẫu, nhập xuống bảo như thế, đấng cứu thế đã ra đời.
- Khi ấy ánh sáng Tâm Linh Thầy Tổ đã tỏa sáng khắp cùng vũ trụ. Báo động Đức Chuyển Luân Thánh Vương đã đến cõi trần. Thế là khắp hư không thế lực Vô Minh vô hình đến quấy phá. Mỗi lần Thầy Tổ tịnh tâm ngồi thiền. Ngũ ác Ma, Đại ác Quỷ quyền lực không thua gì Phật, hung tàn nhất vũ trụ, kẻ cầm dao người cầm kiếm đâm chém Thầy Tổ không ngừng, Thầy Tổ bắt ấn niệm chú Nam Mô A Men thời chúng biến mất. Cho đến một hôm Thầy Tổ Nghĩ chân tâm chân tánh vốn bất sanh bất diệt, an trụ chân tâm chân tánh như hư không thanh tịnh tự nhiên thời làm gì chém được. Chẳng qua chém bậy cái xác thân tạm mượn này mà thôi. Thầy Tổ thấy ác Ma ác Quỷ hiện đến liền nói. Nếu xa xưa Ta nợ các ngươi thời các ngươi cứ chém giết. Ta không kháng cự cũng không oán hận các ngươi. Thế là Thầy Tổ nhắm mắt xuôi tay để cho Ác Ma và Đại Quỷ chúng chém. Thầy Tổ thấy chúng vung đao vung kiếm loang loáng chém xuống. Nhưng chờ mãi không thấy chúng chém, Thầy Tổ mở mắt ra thì ra chúng biến đi đâu mất tự bao giờ, từ đó ác Ma ác Quỷ không xuất hiện nữa. Đó là nói cảnh giới tâm linh vô hình, còn hữu hình thời sao.
- Thế lực cửa quyền cậy thế, hầu hết là những người có chức cao địa vị lớn, điều khiển toàn lực lượng chống phá trù dập kinh thiên động địa. Cấm cố không cho ai đến nhà Thầy Tổ. Thầy Tổ là Quốc Tổ lâm phàm trở về, đương nhiên nhà nước tâm linh Văn Lang bảo bọc gia hộ, trí huệ Thầy Tổ vô biên tự tìm ra con đường đối kháng, trước là cứu đất nước Việt Nam, sắp rơi vào tay Trung Cộng. Hai là đưa nhân loại năm màu da anh em về trời, vì tiểu kiếp thứ 9 sắp kết thúc. Thầy Tổ tự phong tỏa 6 căn, không cho tiếp xúc với 6 trần, tự mình vào bốn bức tường, không khác chi ở tù biệt lập, không còn tiếp xúc với ai nữa, và khuyên những người theo Thầy Tổ lên chùa tu học. Thế mà thế lực đen tối cửa quyền chúng cũng không tha, chúng rêu rao còn đóm lửa thời còn cháy rừng. Và từ đó trận chiến giữa thế lực cập quyền, và trí huệ chánh đẳng chánh giác đấu phép. Cũng chính là đấu trí, mỗi ngày một thêm dữ dội, sự sống chết trong đường tơ kẽ tóc, cứ thế kéo dài.
- Cho đến năm Thầy Tổ 31 tuổi 1985 Thầy Tổ cho ra đời bộ kinh Nhân Luân Hiếu Nghĩa. Chúng thấy Thầy Tổ bị hành bị hạ mời lên mời xuống thế mà vẫn viết thành kinh, ngoài sức tưởng tượng của chúng, chúng biết Thầy Tổ là Đấng dị thường, bằng tăng thêm chiêu pháp lợi hại, hể ra đòn là đối thủ ngã gục. Từ xưa tới nay chưa ai thoát khỏi sự đấu tố. Đấu tố hết trận này đến trận khác, lúc nào cũng trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, phong ba bão táp, sấm sét dập dồn, nếu Thầy Tổ không có tài thoát ra trước thiên la tai họa, địa võng tai ương thời Thầy Tổ không còn trên đời.
- Trong số người theo Thầy Tổ phải nói là rất nhiều, nhưng vì phong ba quật ngã, bão táp cuốn phen, chỉ còn lại hai người quyết không rời Thầy Tổ. Chính là hai vị Thánh Trần Minh Thắng và Đinh Hùng Chung. Đinh Hùng Chung chính là Đinh Bộ Lĩnh đầu thai. Trần Minh Thắng chính là Bát Tiên xuống thế. Đinh Hùng Chung đòi tự thiêu nếu họ còn động đến Thầy Tổ. Nói chung hai vị này trấn thủ cửa tử chết thay cho Thầy Tổ, có nghĩa là muốn nhổ cái Gốc Thầy Tổ phải vượt qua hai cái xác phàm trần này.
- Câu chuyện ở đây chỉ tóm tắt, nếu viết không bỏ sót rõ ràng thời không thể nào tưởng tượng được. Phải nói là chấn động người xem. Nếu còn chút sức Thầy Tổ sẽ viết tiếp, chào các bạn, chào các anh em.
LONG HOA LƯỢC THUẬT
CÂU CHUYỆN TÓM TẮT 2
Từ năm 1985 Thầy Tổ bị cấm cố cô lập, mỗi bước chân của Thầy Tổ đều có người giám sát, những ai gặp Thầy Tổ đều bị mời lên làm việc. Và moi móc thông tin Thầy Tổ nói những gì, đáng lý ra Thầy Tổ chỉ cần viết Kinh Nhân Luân Hiếu Nghĩa vài tháng là xong, nhưng vì cuộc sống cái đói, Thầy Tổ chỉ biết sống nhờ mấy đám ruộng, thế mà chúng đòi lấy luôn không cho Thầy Tổ làm, Thầy Tổ gồng mình đấu tranh mới giữ được, nhà Thầy Tổ chúng đòi dời đi chỗ khác, tức là dời vào xó núi không cho quan hệ với ai, dù là anh em ruột thịt, cũng như gia tộc. Có những điều rất kỳ lạ, Thầy Tổ không học nghề mà lại thông thạo nhiều nghề ở vào thời ấy thợ mộc đang thời hưng thịnh, Thầy Tổ liền mở ra trại mộc để kiếm sống, nhưng chúng lấy sạch hết gỗ, đúng là khắp nơi tại họa, khắp chỗ tai ương.
- Ở vào thời đó ăn chay trường thời coi như liệt vào mê tín, chúng tác động vào dòng họ gia đình cô lập Thầy Tổ, động viên Thầy Tổ phá giới ăn mặn. Sự đánh phá không ngừng như vậy, làm cho Thầy Tổ không còn tâm trí để mà viết kinh. Nhưng Thầy Tổ là Đấng Chí Tôn xuống trần, Với đôi tay, tay cày tay cuốc, làm nên hạt gạo để nuôi sống bản thân, bước chân trên bờ ruộng kiếm từng cọng rau má để mà ăn bao nỗi khó khăn cũng không dập tắt ý chí cứu con cháu thoát khỏi nanh vuốt nô lệ của bầy sói beo Trung Cộng ngày đêm thôn tính xâm lược.
- Đáng lý ra chỉ cần mấy tháng là viết xong bộ Nhân Luân Hiếu Nghĩa soi sáng cho con cháu Việt Nam hầu lấy lại uy phong đạo đức xuống cấp trầm trọng, cũng như nhân loại thế giới, nhưng vì phong ba bão táp, sấm chớp cửa quyền dập vùi, liên miên bất tận phải nói là không có một ngày yên, nên việc viết kinh Nhân Luân Hiếu Nghĩa kéo dài đến 3 năm.
- Lại nói về Thầy Tổ chỉ trong một đêm ngộ ra tất cả, thấy những cái mà không ai thấy được. Biết những sự việc xảy ra trong tương lai, thấy rõ trên các tầng trời, chư thiên reo hò vui mừng, vì đã nhận được tín hiệu từ trần gian, ánh sáng Chánh Đẳng Chánh Giác ra đời.
- Tức thời đồng loạt những vị Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Phát nguyện sanh xuống nhân gian làm Hộ Pháp, làm Thiên Sứ, làm Tiên Phong. Truyền bá nguyện lực của Đấng Cứu Thế đi vào thành danh, còn Đắng Cứu Thế thành đạo.
- Cũng như thấy rõ con cháu Việt Nam, đã đi sai đường bỏ Nguồn bỏ Cội, chạy theo xu thế ngoại bang, một Dân Tộc mất Gốc như thế, có nghĩa là sắp đi vào diệt vong nô lệ. Nhưng lần này không những đi vào nô lệ, mà còn mất luôn đất nước Địa Long Việt Nam, thành thuộc địa tỉnh lỵ của Trung Cộng. Trung Cộng từ lâu đã hiểu rõ có được Địa Long vũ trụ thời coi như bá chủ Địa Cầu.
- Với trăm phương ngàn kế chúng đã nuốt Hoàng Sa, và dần dần nuốt luôn Trường Sa, coi như biển đông không còn, biển bạc kết thúc.
- Với sách lược in tiền giả, chúng mua lần đất đai với giá cao, hầu đưa dân qua để ở, dùng văn hóa phương bắc đồng hóa lần dân tộc Việt Nam.
- Trung Cộng đầu tư vào Việt Nam, về mặc lợi ích kinh tế chỉ là phần nhỏ, chủ yếu chiếm lĩnh đất đai, trở thành đặc khu kinh tế, nhưng thật ra chiếm lĩnh trọng yếu chiến lược.
- Khi quân sự xảy ra, với chiêu bài từ biển đánh vào, trong đất liền có dân Trung Cộng, có những đặc khu trọng yếu tiếp ứng. Với thế lực vũ khí hiện đại, binh hùng tướng mạnh, chỉ nội trong ba ngày thời Việt Nam không còn là Việt Nam nữa.
Nếu không phải Đấng Chuyển Luân lâm phàm cứu thế, Quốc Tổ lâm phàm trở về thời không ai có thể cứu được đất nước Việt Nam thoát khỏi bàn tay xâm lược Trung Cộng đã đi đến giai đoạn chỉ cần há miệng là nuốt chửng đất nước Việt Nam.
- Từ trong bốn bức tường cô độc một mình, như hòn đá cuội ra sức ngày đêm, mở ra Văn Hóa Cội Nguồn con đường Đại Đạo vũ trụ, chuyển xoay tình thế, lập trận ngũ hành, có nghĩa là đi vào năm mấu chốt quan trọng, đi vào chủ trương nhà nước, đi vào trung ương lãnh đạo, trụ vững Cội Nguồn, trụ vững anh linh truyền thống . Nương tựa vào cái tàng trung ương che chở bảo bọc, hầu chống lại thế lực cửa quyền đang ráo riết ngày đêm chống phá ép Thầy Tổ vào con đường ngàn cân treo sợi tóc. Phong ba bão táp dậy trời, Thiên la tai họa giáng xuống, địa võng tai ương dập vùi, hung khí cuộn cuồn, mây đen ập tới.
- Mỗi lần mây đen xuất hiện, không phải là trời sắp mưa, mà là hung khí xông lên, tạo thành mây đen, trời đang nắng chang chang mây đen bao phủ Bát Tiên Trần Minh Thắng kinh hãi miệng lầm thầm chúng sắp đánh lớn rồi không xong xuống báo cho Thầy Tổ biết. Thầy Tổ nghe xong liền mỉm cười đâu phải đây là lần đầu, mà đã nhiều lần mây đen xuất hiện như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện đều tai qua nạn khỏi. Hơn nữa chúng Ta đã đạt đến cảnh giới trống không, không có gì cả. Vườn không nhà trống, không có cái Ta. Chỉ có Cội Nguồn trong tâm.
- Thế là Thầy Tổ chuyển xoay binh pháp, tìm người có tài có đức gánh trách nhiệm khó khăn, cứu vãn tình thế, may ra giữ được mạng sống trước thiên la tai họa, địa võng tai ương, chấn động làng quê, làm kinh hãi lòng người. Ở vào thời điểm này ai cũng nghĩ rằng Thầy Tổ sẽ biến mất nơi chốn nhân gian trở về cát bụi. Nhưng đối với Thầy Tổ gian nan chỉ làm Thầy Tổ thêm quyết chí, vàng thử lửa, vàng càng sáng ra. Mặc cho bão táp phong ba như hòn đá cuội trơ trơ giữa đời, mặc cho chúng quyết dập vùi nhưng hòn đá cuội không hề lung lay.
- Với những người đã từng theo Thầy Tổ chí quyết khơi dậy Văn Hóa Cội Nguồn. Như khi vào trường thi khảo đảo đều rớt sạch trơn, thuyền rồng vừa lướt ra khơi, binh tôm tướng cá chúng xơi sạch sành. Chỉ còn lại một người mang 500 chữ ký lên đường cứu nguy. Người ấy là Đinh Hùng Chung, mang đơn Thầy Tổ lên Trung Ương trình bày. Giải trình khôi phục Cội Nguồn, thờ phụng Vua Hùng toàn dân. Trong khi chủ nghĩa Mác Lê vẫn còn đỏ rực nóng ran đất trời. Thế thời, thời thế, thế thời. Ông Chung gian khổ bao là gian truân. Chết trong gang tất như không, hùng, bi, trí, dũng vượt non trèo đèo. Xem đi xét lại gan trời, mới không nao núng giải bày ước mong. Câu chuyện tóm tắt đã qua, vì không cho phép bỏ qua nhiều điều. Bấy nhiêu cũng đã kinh hồn, khó khăn biết mấy ra đời Quốc Bảo Kinh, Thơ. Nếu còn chút sức lực Thầy Tổ sẽ viết tiếp để xem cũng không thừa.