PHẦN 36
Lại nói về Câu Tiễn muốn theo chí khí mộng Bá Vương của Phù Sai, kết hợp Nam Bắc các nước xa gần Dương Tử Trường Giang xây dựng lên một Sơn Đông Trung Quốc hùng mạnh mà Phù Sai làm chưa được. Câu Tiễn phủ dụ quân Ngô theo quân Việt vì thế quân Việt vô cùng hùng mạnh đủ sức để làm Bá Chủ.
Câu Tiễn càng ngày càng Độc Tài Độc Trị không nghe lời ai nữa bằng đem quân về hướng Bắc, vượt qua Sông Bắc Giang, Sông Hoài ở vào thời đó có sông Dương Tử Trường Giang, và Sông Bắc Giang. Cùng các trấn chư hầu Nhà Chu như Tề, Tấn, Tống, Lỗ. Đông Bắc phương Đông hợp ở từ Châu. Các nước biết Câu Tiễn có ý liên minh thống nhất nhiều nước Nam bắc Dương Tử Trường Giang thành một liên minh Trung Quốc.
Chữ Trung có nghĩa là Trung Nguyên. Liên kết Nam – Bắc nhiều nước thành Trung Quốc.
Các nước Tề, Tấn, Tống, Lỗ nhất trí tán thành nhưng phải quy thuận Nhà Chu. Việt Vương Câu tiễn liền nghe theo. Sai người đem lễ vật vào cống Thiên Tử Nhà Chu nói rõ nguyện vọng của mình. Lúc bấy giờ Chu Kính Vương đã mất. Thái Tử Nhân lên ngôi, tức là Chu Nguyên Vương. Triều thần Nhà Chu nghe xong còn gì vui sướng hơn nhất là Chu Nguyên Vương. Việt Trung Nguyên không cần chiếm lấy mà tự có không đổ một giọt máu. Chu Nguyên Vương bằng đem Cổn Niệm, Khê Bích, Đồng Cung, Hồ Thỉ ban cho Câu Tiễn. Phong cho làm mệnh làm Bá Chủ Sơn Đông, Trung Quốc. Câu Tiễn cúi đầu vâng mệnh. Chu Nguyên Vương Nhà Chu sai sứ thần ban nhiều rượu thịt đến Câu tiễn các trấn chư hầu Nhà Chu đến chúc mừng.
Lúc bấy giờ Việt Vương Câu Tiễn là Bá Vương Sơn Đông Trung Quốc có quyền quyết định hòa giải các nước. Câu Tiễn đưa quân vượt qua phía nam sông Hoài cắt đất nước Sở mà trả lại phong cho nước Lỗ đất đai một trăm dặm ở phía đông Sông Tứ. Những đất đai mà nước Ngô chiếm được nước Tống trả lại cho nước Tống. Các trấn chư hầu Nhà Chu đều kính phục. Câu Tiễn về đến nước Ngô. Bằng bày tiệc ở trên Vân đài nước Ngô cùng với các quan tướng uống rượu chúc mừng Việt Vương Câu tiễn lên ngôi Bá Vương Trung Quốc, đứng đầu mấy trăm thuộc quốc. Phải nói Trung Quốc ra đời hùng mạnh nhất thời bấy giờ.
Đây nói về Phạm Lãi là dân Bách Việt Văn Lang. Thấy Việt Vương Câu Tiễn đem dâng nước Việt Trung Nguyên cho Nhà Chu thời vô cùng bất mãn khuyên can mấy lần. Câu Tiễn không nghe cứ làm theo ý mình nhưng trong lòng có ý dè chừng Phạm Lãi.
Phạm Lãi có ý bỏ Việt Vương Câu Tiễn khi còn ở Từ Châu nhưng còn chần chừ chưa dứt khoát. Khi về nước Ngô Phạm Lãi mới dứt khoát biết nếu mình ở lại thời cái chết không biết lúc nào bằng bỏ đi trong lúc Việt Vương Câu Tiễn còn khoe khoang với bá quan văn võ Nhà Chu Phong cho Bá Vương chủ quản Trung Quốc.
Phạm Lãi ngay trong hôm ấy đi một chiếc thuyền nhỏ ra Tề Nữ Môn qua Tam Giang vào Ngũ Hồ. Ngày hôm sau Câu Tiễn sai người triệu Phạm Lãi vào thời Phạm Lãi đã đi rồi.
Câu Tiễn biến sắc bảo Văn Chủng cho quân binh đuổi theo bắt Phạm Lãi lại cho ta.
Văn Chủng nói:
Mưu trí của Phạm Lãi, quỉ thần cũng khó mà lường được, ta không nên đuổi theo.
Nói về Phạm Lãi vượt qua Tam Giang, Ngũ Hồ nhìn lên trời mà than rằng: Ta có tội với Bách Việt Văn Lang. Anh Hùng Lạc Đạo tôn thờ tên ác Bá kẻ bán nước phản bội Ông Cha.
Phạm Lãi nghĩ mình đã theo Việt Vương Câu Tiễn không thể vào Văn Lang để sống được. Bằng cải tên đổi họ thành Chi Di Tử Bì đi theo đường biển sang qua Tề tìm được chỗ sanh sống không trở về nước Việt Trung Nguyên Nữa.
Phạm Lãi trước khi bỏ Việt Vương Câu Tiễn mà đi có một bức thư cho quan đại phu Văn Chủng. Một hôm Văn Chủng vừa ra khỏi cung thời có một người đưa cho Văn Chủng một bức thư nội dung như sau: Chim đã hết thời cung nỏ phải cất. Thỏ khôn đã chết thời chó săn lại bị nấu. Vua Việt là người cổ dài, miệng diều hâu. Con người chỉ vì danh lợi cá nhân. Đem đất Bắc Văn Lang cầu vinh mà dâng cho phương Bắc Nhà Chu. Một con Cáo Già đã lộ cái đuôi chồn lòng dạ hiểm sâu nói một đường làm một nẻo, giả nhân giả nghĩa lừa gạt tấm lòng tốt của người dân Bách Việt khi hiểu ra thời mọi việc đã rồi. Nếu Ngài không bỏ đi tất có tai họa vì Ngài rất yêu Bắc Văn Lang.
Văn Chủng xem xong thời người đưa thư cũng đi đâu mất. Văn Chủng nhận được thư của Phạm Lãi trong lòng lấy làm căm hận cho cuộc đời mình anh hùng lạc đạo tôn thờ một kẻ bán nước. Văn Chủng bật khóc từ đó cáo bệnh không vào chầu nữa. Có người gièm nói Văn Chủng làm phản.
Việt Vương Câu Tiễn đến nhà đưa kiếm cho Văn Chủng rồi nói:
Nhà ngươi thường dạy quả nhân bảy thuật để đánh Ngô. Quả nhân mới dùng có ba mà nước Ngô đã thua. Còn bốn thuật nữa ở nhà ngươi. Nhà ngươi hãy giúp ta mà diệt Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang, thời công ngươi mới to tác hơn nữa.
Văn Chủng nhìn lên trời nói lớn:
Con đã biết sai xin Bách Việt Văn Lang tha tội cho con.
Văn Chủng nói xong liền tự sát. Câu Tiễn ở nước Ngô không bao lâu cho người ở lại cai quản, còn mình thời rút đại quân về Việt. Đem cả Tây Thi về. Câu Tiễn Phu Nhân mật sai người bắt Tây Thi đem ra bờ sông, buộc viên đá lớn vào người rồi đẩy xuống sông mà bảo rằng:
Nó là vật vong quốc, còn để làm gì.
Phạm Lãi nghe Tây Thi bị Tiễn Phu Nhân dìm chết dưới sông thời than rằng:
Nước nhà còn mất bởi cơ trời
Sao cứ Tây Thi đổ lỗi hoài
Tây Thi nếu làm Ngô mất nước
Thời nay Việt mất bởi tay ai.
Nói về Phạm lãi ở đất Tề một thời gian cải dạng thương buôn trở về Việt Trung Nguyên lén dẫn cả gia quyến đi theo qua sống bên nước Tề ra sức khổ thân cày ruộng không bao lâu thời làm giàu nổi tiếng cả vùng. Sau lại dời đến đất Đào để ở. Tiện đường buôn bán đổi chác gia súc, lúa gạo làm giàu hơn nữa. Tự gọi mình là Đào Chu Công.
Câu Tiễn từ Ngô trở về Việt Trung Nguyên sai sứ đàm phán với nhà nước Văn Lang. Nội dung đàm phán như sau:
Kính Gởi
Quốc Vương Thiên Tử Bệ Hạ.
Bá Vương Trung Quốc.
Là Câu Tiễn. Không thể không nghe Thiên Tử Nhà Chu. Thương lượng cùng Quốc Vương Thiên Tử Bệ Hạ.
Việc Bắc – Nam, chinh chiến hơn mấy mươi năm. Hai bên Nam – Bắc đều không có lợi. Không những làm cho bá tánh muôn dân trăm họ khốn khổ điêu linh. Mà còn gây ra cảnh tang thương chết chóc dân chúng lầm than bỡi binh đao máu lửa. Đất nước hai bên càng ngày càng suy kiệt dân không đủ no nói gì đến mặt ấm than oán khắp nơi. Chi bằng hai bên đi đến hiệp ước giao hòa. Đất ai nấy ở nước giếng không phạm nước ao, nước ao không phạm nước giếng. Hai bên Nam – Bắc cùng có lợi. Nhất là dân chúng sống trong cảnh thái bình, bù đắp lại hơn mấy mươi năm chiến tranh.
Bá Vương Câu Tiễn tôi thiết nghĩ.
Chấm dứt chiến tranh cũng là cái đức của bậc Quân Vương làm cho dân chúng được hưởng thái bình.
Vì thế. Bá Vương Câu Tiễn tôi tuy là Bá Chủ Trung Quốc, cũng như thế lực Nhà Chu, phải nói là vô cùng hùng mạnh. Nếu Bá Vương Câu Tiễn tôi là tay háo chiến, thời nhất định diễn ra một cuộc tranh hùng Nam – Bắc chưa biết ai là kẻ thắng người thua. Nhưng chiến tranh xảy ra trên đất nước Văn Lang, là một điều thiệt hại lớn cho đất nước Văn Lang. Quốc Vương Thiên Tử bệ hạ nên suy nghĩ đưa quyết định giao chiến hay nghị hòa là tùy ở Quốc Vương bệ Hạ.
Bá Vương Trung Quốc Câu Tiễn kính thư.
Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang xem xong chỉ biết thở dài. Rồi cho người đọc lớn cho triều Thần nghe. Triều thần không ai là không ngán ngẩm cho cuộc chinh chiến Nam Bắc dai dẳng kéo dài mãi thiệt hại không những về kinh tế, mà còn thiệt hại nhân mạng vô số kể.
Hùng Ánh Vương hỏi triều thần:
Ai có ý kiến gì không?
Lạc Hầu Vương nói:
Muôn tâu Quốc Vương Bệ Hạ. Chỉ một nước Việt Trung Nguyên mà hơn mấy mươi năm chúng ta không đánh thắng nổi. Nay Việt Vương Câu Tiễn đem Việt Trung Nguyên dâng cho Nhà Chu tội bán nước đã rành. Nhưng chúng ta không thể làm gì khác hơn vì thế lực Câu Tiễn quá lớn. Không những Bá Chủ Trung Quốc, mà còn có cả thế lực Nhà Chu. Nếu chúng ta không đi đến nghị hòa, thời nước Văn Lang trở thành bãi chiến trường thiệt hại vô cùng to lớn. Nhưng nếu chúng ta chấp thuận lời yêu cầu của Câu Tiễn. Thời coi như Bắc Văn Lang không còn của chúng ta nữa mà là của Phương Bắc trở thành Trung Nguyên Trung Quốc.
Hầu Tôn Vương nói:
Muôn tâu Quốc Vương Bệ Hạ. Vận hóa Cơ Trời không thể cãi được. Theo như lời Quốc Tổ truyền dạy nước Văn Lang mất dần về phương Bắc hiện nay đã xảy ra. Việc nầy chỉ có Quốc Vương Bệ Hạ mới quyết định được. Các thần chỉ biết nghe theo và làm theo.
Hùng Ánh Vương viết một bức thư nghị hòa phân chia Nam – Bắc không ai xâm phạm đến ai nữa. Việt Vương Câu Tiễn không còn lo chiến tranh nữa. Cao ngạo tàn độc. Trung thần can ngăn đều bị giết sạch ăn chơi trác tán còn hơn cả Vua Ngô.
Câu Tiễn làm vua được 27 năm thời chết, tức là năm thứ 8 đời cuối Chu Nguyên Vương. Chu Trinh Định lên ngôi thay thế 469 trước công nguyên. Ở phương Nam Văn Lang là năm thứ 37 Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang. Sau khi Việt Vương Câu Tiễn qua đời, con cái Việt Vương Câu Tiễn tranh giành quyền lực cấu xé lẫn nhau. Nước Trung Nguyên dần dần dấy loạn Bách Việt nổi lên lật đổ triều đại Việt Vương Câu Tiễn với cái tội. Việt Vương Câu tiễn bán đứng Việt Trung Nguyên cho Nhà Chu. Sự tan rã nhà nước Việt Trung Nguyên bắc đầu từ 468 đến 425 trước công nguyên.
Khi ấy Trung Quốc tan rã mạnh nước nào xưng hùng xưng bá nước nấy. Những nước có thế lực hùng mạnh tranh nhau càng quyết liệt hơn. Như Tần – Sở – Tề – Ngụy – Triệu – Yên – Hàn. Nước Việt Trung Nguyên hỗn loạn tan rã là cơ hội cho Sở – Triệu – Ngụy thôn tính nước Việt Trung Nguyên chia nước Nước Việt Trung Nguyên làm ba Đông – Tây – Nam sau nầy luôn là bãi chiến trường của nhiều nước phương Bắc tranh giành với nhau thôn tính chiếm lấy Việt Trung Nguyên.
VĂN LANG CHIẾN SỰ 3
ĐẾN ĐÂY ĐÃ HẾT
CHỦ BÚT: NGUYỄN ĐỨC THÔNG
Câu Tiễn càng ngày càng Độc Tài Độc Trị không nghe lời ai nữa bằng đem quân về hướng Bắc, vượt qua Sông Bắc Giang, Sông Hoài ở vào thời đó có sông Dương Tử Trường Giang, và Sông Bắc Giang. Cùng các trấn chư hầu Nhà Chu như Tề, Tấn, Tống, Lỗ. Đông Bắc phương Đông hợp ở từ Châu. Các nước biết Câu Tiễn có ý liên minh thống nhất nhiều nước Nam bắc Dương Tử Trường Giang thành một liên minh Trung Quốc.
Chữ Trung có nghĩa là Trung Nguyên. Liên kết Nam – Bắc nhiều nước thành Trung Quốc.
Các nước Tề, Tấn, Tống, Lỗ nhất trí tán thành nhưng phải quy thuận Nhà Chu. Việt Vương Câu tiễn liền nghe theo. Sai người đem lễ vật vào cống Thiên Tử Nhà Chu nói rõ nguyện vọng của mình. Lúc bấy giờ Chu Kính Vương đã mất. Thái Tử Nhân lên ngôi, tức là Chu Nguyên Vương. Triều thần Nhà Chu nghe xong còn gì vui sướng hơn nhất là Chu Nguyên Vương. Việt Trung Nguyên không cần chiếm lấy mà tự có không đổ một giọt máu. Chu Nguyên Vương bằng đem Cổn Niệm, Khê Bích, Đồng Cung, Hồ Thỉ ban cho Câu Tiễn. Phong cho làm mệnh làm Bá Chủ Sơn Đông, Trung Quốc. Câu Tiễn cúi đầu vâng mệnh. Chu Nguyên Vương Nhà Chu sai sứ thần ban nhiều rượu thịt đến Câu tiễn các trấn chư hầu Nhà Chu đến chúc mừng.
Lúc bấy giờ Việt Vương Câu Tiễn là Bá Vương Sơn Đông Trung Quốc có quyền quyết định hòa giải các nước. Câu Tiễn đưa quân vượt qua phía nam sông Hoài cắt đất nước Sở mà trả lại phong cho nước Lỗ đất đai một trăm dặm ở phía đông Sông Tứ. Những đất đai mà nước Ngô chiếm được nước Tống trả lại cho nước Tống. Các trấn chư hầu Nhà Chu đều kính phục. Câu Tiễn về đến nước Ngô. Bằng bày tiệc ở trên Vân đài nước Ngô cùng với các quan tướng uống rượu chúc mừng Việt Vương Câu tiễn lên ngôi Bá Vương Trung Quốc, đứng đầu mấy trăm thuộc quốc. Phải nói Trung Quốc ra đời hùng mạnh nhất thời bấy giờ.
Đây nói về Phạm Lãi là dân Bách Việt Văn Lang. Thấy Việt Vương Câu Tiễn đem dâng nước Việt Trung Nguyên cho Nhà Chu thời vô cùng bất mãn khuyên can mấy lần. Câu Tiễn không nghe cứ làm theo ý mình nhưng trong lòng có ý dè chừng Phạm Lãi.
Phạm Lãi có ý bỏ Việt Vương Câu Tiễn khi còn ở Từ Châu nhưng còn chần chừ chưa dứt khoát. Khi về nước Ngô Phạm Lãi mới dứt khoát biết nếu mình ở lại thời cái chết không biết lúc nào bằng bỏ đi trong lúc Việt Vương Câu Tiễn còn khoe khoang với bá quan văn võ Nhà Chu Phong cho Bá Vương chủ quản Trung Quốc.
Phạm Lãi ngay trong hôm ấy đi một chiếc thuyền nhỏ ra Tề Nữ Môn qua Tam Giang vào Ngũ Hồ. Ngày hôm sau Câu Tiễn sai người triệu Phạm Lãi vào thời Phạm Lãi đã đi rồi.
Câu Tiễn biến sắc bảo Văn Chủng cho quân binh đuổi theo bắt Phạm Lãi lại cho ta.
Văn Chủng nói:
Mưu trí của Phạm Lãi, quỉ thần cũng khó mà lường được, ta không nên đuổi theo.
Nói về Phạm Lãi vượt qua Tam Giang, Ngũ Hồ nhìn lên trời mà than rằng: Ta có tội với Bách Việt Văn Lang. Anh Hùng Lạc Đạo tôn thờ tên ác Bá kẻ bán nước phản bội Ông Cha.
Phạm Lãi nghĩ mình đã theo Việt Vương Câu Tiễn không thể vào Văn Lang để sống được. Bằng cải tên đổi họ thành Chi Di Tử Bì đi theo đường biển sang qua Tề tìm được chỗ sanh sống không trở về nước Việt Trung Nguyên Nữa.
Phạm Lãi trước khi bỏ Việt Vương Câu Tiễn mà đi có một bức thư cho quan đại phu Văn Chủng. Một hôm Văn Chủng vừa ra khỏi cung thời có một người đưa cho Văn Chủng một bức thư nội dung như sau: Chim đã hết thời cung nỏ phải cất. Thỏ khôn đã chết thời chó săn lại bị nấu. Vua Việt là người cổ dài, miệng diều hâu. Con người chỉ vì danh lợi cá nhân. Đem đất Bắc Văn Lang cầu vinh mà dâng cho phương Bắc Nhà Chu. Một con Cáo Già đã lộ cái đuôi chồn lòng dạ hiểm sâu nói một đường làm một nẻo, giả nhân giả nghĩa lừa gạt tấm lòng tốt của người dân Bách Việt khi hiểu ra thời mọi việc đã rồi. Nếu Ngài không bỏ đi tất có tai họa vì Ngài rất yêu Bắc Văn Lang.
Văn Chủng xem xong thời người đưa thư cũng đi đâu mất. Văn Chủng nhận được thư của Phạm Lãi trong lòng lấy làm căm hận cho cuộc đời mình anh hùng lạc đạo tôn thờ một kẻ bán nước. Văn Chủng bật khóc từ đó cáo bệnh không vào chầu nữa. Có người gièm nói Văn Chủng làm phản.
Việt Vương Câu Tiễn đến nhà đưa kiếm cho Văn Chủng rồi nói:
Nhà ngươi thường dạy quả nhân bảy thuật để đánh Ngô. Quả nhân mới dùng có ba mà nước Ngô đã thua. Còn bốn thuật nữa ở nhà ngươi. Nhà ngươi hãy giúp ta mà diệt Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang, thời công ngươi mới to tác hơn nữa.
Văn Chủng nhìn lên trời nói lớn:
Con đã biết sai xin Bách Việt Văn Lang tha tội cho con.
Văn Chủng nói xong liền tự sát. Câu Tiễn ở nước Ngô không bao lâu cho người ở lại cai quản, còn mình thời rút đại quân về Việt. Đem cả Tây Thi về. Câu Tiễn Phu Nhân mật sai người bắt Tây Thi đem ra bờ sông, buộc viên đá lớn vào người rồi đẩy xuống sông mà bảo rằng:
Nó là vật vong quốc, còn để làm gì.
Phạm Lãi nghe Tây Thi bị Tiễn Phu Nhân dìm chết dưới sông thời than rằng:
Nước nhà còn mất bởi cơ trời
Sao cứ Tây Thi đổ lỗi hoài
Tây Thi nếu làm Ngô mất nước
Thời nay Việt mất bởi tay ai.
Nói về Phạm lãi ở đất Tề một thời gian cải dạng thương buôn trở về Việt Trung Nguyên lén dẫn cả gia quyến đi theo qua sống bên nước Tề ra sức khổ thân cày ruộng không bao lâu thời làm giàu nổi tiếng cả vùng. Sau lại dời đến đất Đào để ở. Tiện đường buôn bán đổi chác gia súc, lúa gạo làm giàu hơn nữa. Tự gọi mình là Đào Chu Công.
Câu Tiễn từ Ngô trở về Việt Trung Nguyên sai sứ đàm phán với nhà nước Văn Lang. Nội dung đàm phán như sau:
Kính Gởi
Quốc Vương Thiên Tử Bệ Hạ.
Bá Vương Trung Quốc.
Là Câu Tiễn. Không thể không nghe Thiên Tử Nhà Chu. Thương lượng cùng Quốc Vương Thiên Tử Bệ Hạ.
Việc Bắc – Nam, chinh chiến hơn mấy mươi năm. Hai bên Nam – Bắc đều không có lợi. Không những làm cho bá tánh muôn dân trăm họ khốn khổ điêu linh. Mà còn gây ra cảnh tang thương chết chóc dân chúng lầm than bỡi binh đao máu lửa. Đất nước hai bên càng ngày càng suy kiệt dân không đủ no nói gì đến mặt ấm than oán khắp nơi. Chi bằng hai bên đi đến hiệp ước giao hòa. Đất ai nấy ở nước giếng không phạm nước ao, nước ao không phạm nước giếng. Hai bên Nam – Bắc cùng có lợi. Nhất là dân chúng sống trong cảnh thái bình, bù đắp lại hơn mấy mươi năm chiến tranh.
Bá Vương Câu Tiễn tôi thiết nghĩ.
Chấm dứt chiến tranh cũng là cái đức của bậc Quân Vương làm cho dân chúng được hưởng thái bình.
Vì thế. Bá Vương Câu Tiễn tôi tuy là Bá Chủ Trung Quốc, cũng như thế lực Nhà Chu, phải nói là vô cùng hùng mạnh. Nếu Bá Vương Câu Tiễn tôi là tay háo chiến, thời nhất định diễn ra một cuộc tranh hùng Nam – Bắc chưa biết ai là kẻ thắng người thua. Nhưng chiến tranh xảy ra trên đất nước Văn Lang, là một điều thiệt hại lớn cho đất nước Văn Lang. Quốc Vương Thiên Tử bệ hạ nên suy nghĩ đưa quyết định giao chiến hay nghị hòa là tùy ở Quốc Vương bệ Hạ.
Bá Vương Trung Quốc Câu Tiễn kính thư.
Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang xem xong chỉ biết thở dài. Rồi cho người đọc lớn cho triều Thần nghe. Triều thần không ai là không ngán ngẩm cho cuộc chinh chiến Nam Bắc dai dẳng kéo dài mãi thiệt hại không những về kinh tế, mà còn thiệt hại nhân mạng vô số kể.
Hùng Ánh Vương hỏi triều thần:
Ai có ý kiến gì không?
Lạc Hầu Vương nói:
Muôn tâu Quốc Vương Bệ Hạ. Chỉ một nước Việt Trung Nguyên mà hơn mấy mươi năm chúng ta không đánh thắng nổi. Nay Việt Vương Câu Tiễn đem Việt Trung Nguyên dâng cho Nhà Chu tội bán nước đã rành. Nhưng chúng ta không thể làm gì khác hơn vì thế lực Câu Tiễn quá lớn. Không những Bá Chủ Trung Quốc, mà còn có cả thế lực Nhà Chu. Nếu chúng ta không đi đến nghị hòa, thời nước Văn Lang trở thành bãi chiến trường thiệt hại vô cùng to lớn. Nhưng nếu chúng ta chấp thuận lời yêu cầu của Câu Tiễn. Thời coi như Bắc Văn Lang không còn của chúng ta nữa mà là của Phương Bắc trở thành Trung Nguyên Trung Quốc.
Hầu Tôn Vương nói:
Muôn tâu Quốc Vương Bệ Hạ. Vận hóa Cơ Trời không thể cãi được. Theo như lời Quốc Tổ truyền dạy nước Văn Lang mất dần về phương Bắc hiện nay đã xảy ra. Việc nầy chỉ có Quốc Vương Bệ Hạ mới quyết định được. Các thần chỉ biết nghe theo và làm theo.
Hùng Ánh Vương viết một bức thư nghị hòa phân chia Nam – Bắc không ai xâm phạm đến ai nữa. Việt Vương Câu Tiễn không còn lo chiến tranh nữa. Cao ngạo tàn độc. Trung thần can ngăn đều bị giết sạch ăn chơi trác tán còn hơn cả Vua Ngô.
Câu Tiễn làm vua được 27 năm thời chết, tức là năm thứ 8 đời cuối Chu Nguyên Vương. Chu Trinh Định lên ngôi thay thế 469 trước công nguyên. Ở phương Nam Văn Lang là năm thứ 37 Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang. Sau khi Việt Vương Câu Tiễn qua đời, con cái Việt Vương Câu Tiễn tranh giành quyền lực cấu xé lẫn nhau. Nước Trung Nguyên dần dần dấy loạn Bách Việt nổi lên lật đổ triều đại Việt Vương Câu Tiễn với cái tội. Việt Vương Câu tiễn bán đứng Việt Trung Nguyên cho Nhà Chu. Sự tan rã nhà nước Việt Trung Nguyên bắc đầu từ 468 đến 425 trước công nguyên.
Khi ấy Trung Quốc tan rã mạnh nước nào xưng hùng xưng bá nước nấy. Những nước có thế lực hùng mạnh tranh nhau càng quyết liệt hơn. Như Tần – Sở – Tề – Ngụy – Triệu – Yên – Hàn. Nước Việt Trung Nguyên hỗn loạn tan rã là cơ hội cho Sở – Triệu – Ngụy thôn tính nước Việt Trung Nguyên chia nước Nước Việt Trung Nguyên làm ba Đông – Tây – Nam sau nầy luôn là bãi chiến trường của nhiều nước phương Bắc tranh giành với nhau thôn tính chiếm lấy Việt Trung Nguyên.
VĂN LANG CHIẾN SỰ 3
ĐẾN ĐÂY ĐÃ HẾT
CHỦ BÚT: NGUYỄN ĐỨC THÔNG