PHẦN 9: TRIỂN KHAI LỰC LƯỢNG
Đây nói về Nguyên Dực cùng các Tướng họp bàn kế sách chống giặc, thực hiện theo kế sách của. Hầu Thái Công, thông tin cuối cùng về quân giặc, không ngờ bị quân Ân đánh lừa thông tin, là quân Ân còn án binh bất động chưa tiến đánh Ninh Châu, nhưng thật ra quân Ân đã bí mật triển khai điều động quân binh rồi, vì sao quân Văn Lang lại không phát hiện được, vì dân chúng lúc nầy, hỗn loạn, lo tìm đường lánh nạn, tiến về Nam tránh quân xâm lược, nên quân Văn Lang khó phát hiện điều quân bí mật của quân Ân.
Được thông tin quân Ân vẫn án binh bất động, chưa triển khai lực lượng, tiến đánh Ninh Châu, Tướng Soái Nguyên Dực trở về doanh trại, điều khiển quân binh, theo kế sách đã dự định:
Hầu Tướng Quân nghe lịnh, có thuộc hạ, tướng quân thống lĩnh 5 vạn quân tức tốc lên đường trong đêm nay đến đồi Vạn Lâm theo sự chỉ dẫn quân Ninh Châu, trước khi trời sáng, để tránh tai mắt quân Ân phát hiện, phân bổ lực lượng những chỗ trong yếu phục kích kín đáo, để cho quân mở đường đi qua, chờ cho quân chủ lực đi sâu vào ổ phục kích rồi ra hiệu lịnh cho quân binh đồng loạt tấn công, tuân lịnh.
Việt Luân Tướng Quân, nghe lịnh, có thuộc hạ, Tướng quân thống lãnh 5 vạn quân bọc theo hướng Đông Bắc, đi trong đêm vượt qua khỏi đồi Vạn Lâm chừng hơn 15 dặm ẩn náu, không cho địch phát hiện, khi địch đi qua khỏi thời đưa quân đến chận đường rút lui, tiêu diệt chúng, tuân lịnh.
Bạch Tướng Quân nghe lịnh, có thuộc hạ, Tướng quân dẫn theo năm nghìn quân đi theo đoàn quân vận chuyển lương thực khi nghe có trận giao chiến thời thần tốc tiến về đồi Vạn Lâm trợ lực cho quân ta, tuân lịnh:
Chồn cáo thi nhau cướp giang sang
Mưu mô xảo quyệt mấy vạn ngàn
Hung tàn bạo ác ăn uống máu
Chúng dày, chúng xéo nát ruột gan
Dân lành khốn khổ biết bao
Chúng đâm chúng chém thây phơi khắp cùng
Ngoại xâm lũ giặc bạo tàn
Chúng vơ chúng vét xóm làng còn chi.
Đây nói về Tướng Soái Nguyên Minh, thống lãnh 20 vạn quân chủ lực từ Vân Châu tiền về Kinh Đô, Nam Kinh Xích Quỷ, đến Huyện Nam Giao thời thấy dân chúng thi nhau chạy giặc, một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Đời sau có kể lại rằng:
Chết đói đầy đường thê thảm thay
Cái lạnh trùm lên cắt thịt da
Kêu gào thê thảm con tìm mẹ
Đau buồn ức nghẹn con lạc cha.
Trong tình cảnh nầy, Quan Tướng Văn Lang đau xót vô cùng, nhìn cảnh mẹ dắt con mặt mày bơ phờ chạy theo đoàn người tỵ nạn, không biết bao nhiêu chết đói, những cảnh tượng khốn đốn ấy không ai là không căm phẫn quân thù xâm lược.
Vận nước suy do Nguồn Cội mất
Nạn khắp cùng khó thoát tai ương
Nghĩ đời càng nghĩ càng thương
Cũng vì lạc Cội ngoại xâm hoành hành
Gươm Trấn Quốc đâu còn biến mất
Nghĩa đồng bào tan nát loạn li
Truyền thống tốt đẹp quên đi
Làm sao tránh khỏi ngoại xâm quét càn
Lòng mê muội học đòi phương Bắc
Giặc chuyển xây họa khắp nước non
Mắt mưu gian kế Bắc phương
Dã tâm xâm lược còn chi nước nhà
Nền Văn Hiến tôn thờ gìn giữ
Thời lo chi lũ giặc ngoại xâm
Con đường dân chủ trống không
Độc tài phải chịu nát tan cơ đồ
Cây mất gốc héo cành héo ngọn
Sông không nguồn sông cạn sông khô
Mê lầm văn hóa ngoại ban
Hồn linh nô lệ còn chi giống nòi
Dân lạc Cội dân tình xơ xác
Nạn vần xoay chết chóc điêu linh
Chia năm xẻ bảy còn chi
Làm mồi cho giặc nuốt thời béo no
Mất truyền thống tan hoang nghiệp Tổ
Đời lệ nô bể khổ chất chồng
Mất Nguồn, mất Cội cha ông
Nước non, non nước, chất chồng nạn tai.
Nói về Tướng Soái Nguyên Minh cũng hiểu được phần nào tình hình Bắc Văn Lang, vì ảnh hưởng quá nhiều văn hóa, cầu cạnh, xin xăm, bói quẻ, nhập đồng, nhập bóng, đoán nầy, đoán kia, mê hoặc bởi yêu, tinh, ma, quỉ, ứng nhập vào, lung lạc, lòng mê muội của dân chúng, ứng quẻ, lời dạy bảo của thần linh, ông nầy làm Vua, bà kia làm Chúa, tin theo, làm theo, nổi lên đòi tự trị theo phương Bắc, chỉ cần vài trăm nóc nhà cũng xưng Vua, Vua nầy thôn tính Vua kia, Vua kia thôn tính Vua nọ làm rối loạn Bắc Văn Lang. Tạo ra thời cơ xâm lược những tay tham tàn bạo ác phương Bắc, hậu quả là không sao cứu vãn được. Tướng Soái, Nguyên Minh cho quân tạm dừng nghĩ, vì còn cách Kinh Đô không bao xa, cho người thám thính tình hình của giặc.
Không bao lâu thời quân thám thính về báo:
Quân Ân đóng dinh trại cách Kinh Đô không xa, chúng dựng lên một đài quan sát rất cao sáu bảy tần, để quan sát động tỉnh trên 20 dặm, có lẽ chúng đã thấy quân binh chúng ta đã tiến đến đây, nhưng không thấy chúng động tỉnh gì.
Nguyên Minh dừng quân nghỉ không bao lâu thời có quân vào báo:
Các Châu hỗ trợ quân binh tham chiến.
Nguyên Minh mừng rỡ hỏi:
Được bao nhiêu?
Quân binh bẩm báo:
Bẩm Tướng Soái, hơn năm vạn, các Châu Phủ còn hỗ trợ lương thực.
Nguyên Minh hết sức an tâm về cuộc chiến nầy. Nguyên Minh chưa biết phải đóng quân tại đâu, thời có người vào báo:
Có vị Đại Quan muốn gặp Tướng Soái.
Nguyên Minh hỏi:
Ông ta là ai?
Bỗng có người lên tiếng hỏi tiếp:
Có phải ông ta là Đa Kế không?
Vị Quan binh kinh ngạc nói:
Sao ngài biết.
Ông ta vui mừng trả lời:
Được người đó tới giúp thời lo gì không thắng được giặc Ân.
Đa Kế là vị Quan thanh liêm tinh thông Binh Pháp, thích sống ẩn dật, có lẽ không thể ngồi yên khi vận nước sắp rơi vào tay quân giặc. Vị Quan biết Đa Kế đó là ai vậy, còn ai vào đó nữa, chính là Lạc Hầu Công, từ Kinh Đô Nam Kinh Xích Quỹ, vào Kinh Đô Văn Lang cầu cứu viện binh.
Nguyên Minh nghe Lạc Hầu Công khen ngợi người đó như thế liền cho mời vào. Nguyên Minh thấy Đa Kế là người dị tướng, biết ngay là người có tài hay, liền tiếp đón mời ngồi.
Nguyên Minh hỏi:
Nghe ngài tinh thông lục kinh lời đồn có đúng chăng?
Đa Kế khiêm tốn nói:
May mắn tôi có đọc qua, Kinh Lễ, Kinh Nhạc, Kinh Thư, Kinh Thi, Kinh Dịch, Kinh Luân, ở vào thời đại đó mà biết nhiều hiểu rộng như vậy.
Quả đúng là dị nhân. Nguyên Minh hỏi:
Có kế sách gì chống trả lại quân Ân không?
Đa Kế bẩm:
Khoang nói đến chuyện đó vội, mà tìm nơi lợi thế để đóng quân, quân địch muốn đánh ta cũng khó. Theo tôi thấy Huyện An Giao, Huyện Long Giao là hai nơi đóng quân tốt nhất, một nơi gần quân Ân, một nơi xa quân Ân, ta chia hai lực lượng, hỗ trợ nhau liên kết bảo vệ nhau, không cho địch biết sức mạnh của ta, chúng ta hoạt động một mặt nổi một mặt chìm, một hành động bí mật, một hành động công khai, có như thế mới đánh thắng chúng được, hiệu quả chiến thắng quân thù, phần lớn là những kế sách bất ngờ, ai chủ động cuộc chiến người đó thắng.
Nguyên Minh bằng nghe theo kế sách của Đa Kế, chia hai lực lượng, một nửa âm thầm đến huyện An Giao, một nửa rầm rộ đến huyện Long Giao.
Nói về hơn 10 vạn quân rầm rộ kéo đến Huyện Long Giao, không xa doanh trại quân Ân là mấy, dựng doanh trại theo ngũ hành trận, Đông – Tây – Nam – Bắc – Trung Ương, lại cho dựng quan sát đài cao năm tần không thua kém gì quân Ân.
Họa nào hơn bằng họa xâm lược
Khổ nào hơn nước mất nhà tan
Buồn nào hơn nỗi buồn nô lệ
Cảnh ngục tù, đánh đập lầm thang.
Đây nói về quân Ân bao vây Kinh Đô hơn ba tháng, trong không thể ra ngoài không không thể vào, cắt đứt mọi thông tin liên lạc, lương thực cạn kiệt lần, theo tình hình nầy giặc không đánh cũng tự thua, đầu hàng cũng chết, không đầu hàng cũng chết, phải nói lúc nào cũng ngồi trên đống lửa, các Tướng không còn giữ bình tỉnh được nữa.
Lạc Cao Giang nói:
Con cháu Tiên Rồng có chết thời chết cho vinh quang, không thể chết đói, hay chết cúi đầu trước quân giặc được, để tôi ra giết chúng một trận cho đã tay rồi chết cũng được.
Hầu Việt Yên cũng nói:
Tôi cũng thế để tôi ra trận quyết một trận sanh tử với chúng, có chết cũng cam.
Trong lúc đắn đo suy nghĩ thời có quân trên thành vào báo:
Có lẽ quân cứu viện chủ lực quân Văn Lang đã đến, cách Kinh Thành không xa, về hướng Nam, đóng trại tại Huyện Long Giao.
Hùng Lang Công, cùng các Quan Tướng Kinh Thành, nghe tin nầy như cây chết héo lâu ngày gặp nước, như người chết đuối gặp phao, tất cả đều kéo lên Thành xem có đúng là sự thật không, quả đúng như vậy xa xa cờ xí quân Văn Lang rợp trời rợp đất. Hùng Lang Công cùng các Tướng như muốn ngặt thở trước tin vui nầy.
Các Tướng hét lên:
Chúng ta có quân cứu viện rồi, chuẩn bị tử chiến với quân xâm lược, vui sướng quá.
Luồng gió hồi sanh đã đến rồi
Lòng đầy vui sướng tận chân trời
Văn Lang chủ lực quân đã đến
Niềm tin chiến thắng dậy trong tôi.
Nói về quân Ân, bao vây Kinh Đô không đánh cũng thắng, đó là điều hiển nhiên không chối cãi vào đâu được, nếu không có quân chủ lực Văn Lang đến cứu. Ân Mao Vương cùng Nương Nương là Nghịch Phong, đang lên kế sách đánh chiếm luôn nước Văn Lang, không phải là Bắc Văn Lang nữa. Với mộng xâm lược, lòng tham vô bờ biến, chúng quá hiểu rõ nước Văn Lang vô cùng rộng lớn, chỉ cần một Châu cũng bằng một nước lớn ở phương Bắc, đất đai trù phú, nông sản, thủy sản, lâm sản, không làm gì cho hết, nhất là ngành đồng, thau, sắt, thép, không có một đất nước nào bằng, chỉ cần chiếm lấy được nước Văn Lang thời coi như đã đến cực đỉnh, của sự xưng hùng xưng bá, chỉ trong vòng mấy trăm năm mà dân số tăng lên đông không kém gì phương Bắc.
Ân Mao Vương, coi nước Văn Lang sắp thuộc về mình, thứ nhất là có quân Hồ, quân Hung Nô, thứ hai nước Văn Lang tình hình dân chúng bất mãn, lòng dân không bằng lòng cách cư xử Vương Quan đối với dân, bất hòa, dân không cùng chung chí hướng, bất ổn, dân tình luôn xáo trộn không yên, bất thường, dân chúng không lập trường, thường nghe lời xúi dục, bất trị không thể dạy dỗ theo ý của mình, dân chúng nổi lên đòi tự trị như đã thấy, bất đồng không cùng chí hướng, chia năm xẻ bảy, bất trắc, không lường trước được sự việc, có thể nói là bất lực trước tình hình của đất nước.
Đây chính là cơ hội cho ta thôn tính nước Văn Lang, đánh bại quân chủ lực Văn Lang. Ân Mao Vương, đang hứng chí với mộng bá Vương Chúa Tể của mình, thời có quân vào báo:
Bẩm Chúa Vương, quân thám báo đưa tin là quân chủ lực Văn Lang, từ Kinh Đô Văn Lang đã đến Huyện Nam Giao.
Ân Mao Vương tức thời triệu tập các Tướng Lĩnh xa gần trấn thủ khắp nơi, về hội họp bàn kế sách tiêu diệt quân Văn Lang, thông tin nhanh chóng được ban ra, không bao lâu thời các tướng lĩnh đến đầy đủ.
Mao Vương nói:
Quân Văn Lang đã tiến đến gần sát chúng ta, chỉ còn hơn bốn mươi dặm, hãy điều động toàn lực lượng bao vây tấn công chúng.
Hồ Ma can:
Chưa cần đánh vội như thế, tuy biết rằng quân chủ lực Văn Lang từ xa xôi hơn một nghìn mấy trăm dặm kéo đến đây, thời quân binh đã mỏi mệt, chận đánh là ưu thế thuộc về ta. Nhưng xét lại thời chưa hợp lẽ, vì quân Văn Lang phát xuất lên đường từ lâu, hơn cả tháng, nay chúng mới tới đây, chúng di chuyển quân đi rất chậm, luôn luôn củng cố sức mạnh của quân binh, như vậy chúng đã chuẩn bị trước sự tấn công của chúng ta, hơn nữa chúng ta chưa nắm bắt được lực lượng quân Văn Lang là bao nhiêu, chúng ta chỉ cần cũng cố lực lượng đối mặc với sự tấn công của quân Văn Lang.
Ân Vương nghe Hồ Ma nói cũng có lý liền theo kế sách của Hồ Ma. Không bao lâu thời có quân vào báo:
Quân Văn Lang duy chuyển rất nhanh, chúng đã kéo đến Huyện Long Giao cách chúng ta chỉ hơn 10 dặm.
Ân Mao Vương nói:
Chúng di chuyển nhanh đến thế sao?
Bằng ra lịnh cho các Tướng:
Chuẩn bị cho chiến đấu, tiếp tục theo dõi xem chúng tiến đánh nơi nào trước.
Đây nói về quân Văn Lang chia hai lực lượng một âm thầm tiến về huyện An Giao, đóng đô hạ trại bí mật, một kéo quân rầm rộ duy chuyển nhanh chóng về Huyện Long Giao, dựng trại đóng quân tại đây, bày binh bố trận đóng quân theo ngũ hành trận, xong đâu vào đấy khí thế dậy trời. Tướng Soái Nguyên Minh cùng các Tướng lên đài quan sát thấy dinh trại quân Ân đồn trú xa gần nhiều nơi, theo xa xa luân trận, chỉ cần tiến đánh một doanh trại, thời các doanh trại khác tiến đánh ngay, phải nói là lợi hại vô cùng, các Tướng lĩnh đứng trên đài quan sát, thấy một doanh trại rộng lớn gần Kinh Đô, có lẽ đây là tổng doanh trại chỉ huy, quân Ân, điều khiển quân binh. Các Tướng lĩnh Văn Lang ai nấy cũng háo hức ra trận, mở màn trận chiến.
Nguyên Minh, hộp bàn với các Tướng nói:
Cuộc chiến chúng ta là cuộc chiến lâu dài, khó mà thắng gấp được, vì quân Ân rất hùng mạnh, tùy thời cơ mà thắng nhanh hay chậm, đã giáp mặt với quân Ân là chúng ta đã đi vào quyết tử, đã vào trận thời một mất một còn, nhất là trận mở màn chỉ có thắng không được thua. Tướng Lĩnh nào ra trận trước đây?
Nguyên Minh hỏi các Tướng Lĩnh ai nấy cũng đều tranh nhau ra trận, không ai chịu nhường cho ai. Đa Kế thấy các Tướng Lĩnh tranh nhau không ai chịu nhường ai, bằng nghĩ ra một kế.
Đa Kế nói:
Lão Thần có một đề nghị, thôi thì bốc xăm vậy, ai bốc trúng người đó đi.
Tất cả Tướng Lĩnh đều nhất trí. Thế là cuộc bốc xăm diễn ra, trong xăm chỉ có một chữ xuất, ai bốc trúng thời người đó ra trận, gần 20 tướng lĩnh ai nấy đều bốc một xăm.
Cự Lân bốc xăm rồi mở ra xem, mừng rỡ reo lên:
Tôi bốc trúng rồi, tôi bốc trúng rồi.
Tướng Soái, Nguyên Minh tức thời ra lệnh:
Cự Lân nghe lịnh, có thuộc hạ, Tướng quân điểm 5 nghìn quân, khiêu chiến với quân Ân, tuân lịnh.
Trước khi ra quân Đa Kế dặn:
Thắng giặc nhờ cơ trí hơn là ở sức mạnh.
Cự Lân như hiểu ý làm ra vẻ yếu đuối. Đa Kế nói:
Chúng ta thắng trận đầu rồi.
Ai nấy cũng lấy làm kinh ngạc, cho lời nói nầy, chưa đánh mà biết thắng. Nói về Cự Lân điểm 5 nghìn quân binh, rồi truyền khẩu lệnh rằng:
Tử chiến ra trận thời coi như đã chết, lao tới quân thù mà tiêu diệt.
Hào khí Anh Linh đất phương Nam
Ung đúc hùng anh sắt dạ gan
Tung hoành ngang dọc trên sóng dữ
Bắt Cọp rượt Rồng dậy núi non.
Đây nói về Ân Mao Vương cùng các Tướng Lĩnh ở trên đài quan sát, thấy từ doanh trại quân Văn Lang đóng theo vị trí ngũ hành, từ nơi Trung Ương một đội quân kéo ra, dẫn đầu quân binh gồm có ba Tướng, trong đó có một Tướng là đáng chú ý hơn cả.
Hồ Ma nói:
Vị Tướng nầy không phải tầm thường đâu.
Các Tướng Lĩnh không chú ý đến lời nói của Hồ Ma, mà tỏ vẻ xem thường Tướng địch Văn Lang.
Có Tướng nói:
Văn Lang đã hết người rồi sao, chẳng thấy chút gì là oai phong cả.
Trong Tướng giặc Ân, có một Tướng nổi tiếng là vô cùng ngạo mạn không xem ai ra gì, và cũng chưa từng gặp đối thủ bao giờ, đã từng giết chết hơn vài chục Tướng, danh vang như sấm, người đó là ai, chính là Ngụy Đan.
Ngụy Đan thưa với Chúa Ân Vương rằng:
Để thần ra trận giết quách Tướng giặc Văn Lang kia làm giảm uy phong của chúng.
Ân Vương nói:
Phải thắng không được thua.
Ngụy Đan điểm 5 nghìn binh từ trại giặc Ân xông ra quát lớn:
Mau xưng tên họ về chầu âm phủ.
Cự Lân giục ngựa xông lên thét:
Ta là Cự Lân, mau khôn hồn đầu hàng, ta cho chết toàn thây.
Ngụy Đan hét lên như sấm:
Con chuột nhắt khua môi múa mỏ lớn lối xem đây.
Tức thời cây đại giáo nặng đến 80 cân múa lên vù vù thúc ngựa lao tới chém Cự Lân một giáo như trời giáng, Cự Lân không dám chống đỡ thúc ngựa né tránh, Ngụy Đan, chém hụt một đao, bằng hét lên một tiếng thúc nhựa lao tới chém liền mấy giáo như tia chớp. Trước sức mạnh kinh khiếp của địch, Cự Lân chỉ biết né tránh muốn hụt hơi.
Ngụy Đan dừng ngựa quát:
Ngươi chỉ có cái tài né tránh, sao gọi là anh hùng.
Cự Lân quát:
Lại ta sợ gì ngươi mà không chống trả.
Nói xong liền giục ngựa lao tới chém Ngụy Đan một đao. Ngụy Đan đưa giáo lên đỡ choang đinh tai nhức óc. Ngụy Đan thấy địch thủ không có gì là mạnh, thời tỏ vẻ coi thường, xông ngựa tới tấn công tới tấp. Cự Lân ra sức chống đỡ, hai bên đánh nhau hơn sáu mươi hiệp, vẫn chưa phân thắng bại, biết rằng Ngụy Đan luôn áp đảo Cự Lân. Ngụy Đan càng đánh càng tức giận, tưởng chừng như vài hiệp là hạ gục Cự Lân được ngay, nào hay đâu đánh hơn sáu mươi hiệp mà vẫn chưa hạ gục được Cự Lân, thử hỏi không tức sao được. Ngụy Đan vô cùng tức giận, thúc ngựa lao tới chém tới tấp, Cự Lân chống đỡ không nổi sắp bại đến nơi.
Thật là:
Một bên giáo chớp sáng ngời
Một bên đao pháp lạ đời cương nhu
Cự Lân càng đánh càng thua
Ngụy Đan càng đánh càng reo càng hò
Hai bên chiêng trống vang trời
Quyết cùng tiêu diệt tại thời nơi đây
Cự Lân sắp bại đến nơi
Ngụy Đan dồn dập giáo thời nổ vang
Âm ầm đất chuyển trời rung
Giáo, đao chơm chớp bịt bùng bủa vây
Cự Lân ra sức chuyển xây
Đường tơ kẽ tóc mạng vong tức thì
Ngụy Đan tỏ vẻ vui mừng
Con mồi sắp ngã tàn đời nát thây
Nào hay trận thế chuyển xây
Bất ngờ đảo lộn kinh thay bất ngờ.
Trên đài cao Ân Mao Vương kinh hải khi nghe tiếng thét như sấm của Cự Lân, thấy Cự Lân đang thế bại chuyển thành thế thắng, đang thế yếu trở thành thế mạnh. Trường đao chém tới như tia chớp ầm một tiếng đinh tai nhức óc.
Ngụy Đan cả người lẫn ngựa lảo đảo, chưa kịp lấy lại bình tỉnh, thời một tia chớp khác lại chém tới, Ngụy Đan tránh không kịp trúng một đao bỏ mạng. Quân Văn Lang thắng thế ào ào xông lên chém quân Ân tơi tả, thây phơi chật đất, kinh hồn bạt vía.
Trên đài cao Ân Mao Vương cùng các Tướng Lĩnh sửng sốt, không thể tin vào mắt mình. Ân Vương tức tối nói:
Có ai ra trận hạ gục tướng địch đó cho ta.
Một Tướng nữ lên tiếng nói:
Để thần ra trận hạ gục tên Tướng xảo quyệt đó, cho chúng biết thế nào là sức mạnh của quân ta.
Tên nữ Tướng đó là ai mà lớn lối như vậy, còn ai nữa tên là Chiên La nổi tiếng khắp vùng Tây Vu Hồ Ân. Chiên La điểm 3 nghìn quân nhanh chóng xông ra hét lớn:
Xem ta lấy đầu ngươi đây.
Nói xong thời giục ngựa lao tới. Bỗng có tiếng quát lanh lảnh:
Nữ tặc hỗn láo xem đây.
Tức thời một nữ Tướng xông ra chận đầu Chiên La chém tới một kiếm. Chiên La múa kiếm chống đỡ choang đinh tai nhức óc. Chiên La thấy Tướng nữ xông ra chận đánh mình tuổi còn trẻ mặt như trăng rằm, môi đỏ như son, cặp mắt như hồ thu long lanh sáng ngời, tuy là thân hình mảnh khảnh, nhưng không kém phần oai phong.
Tức giận thét:
Nữ tặc ngươi là ai mau xưng tên rồi chịu chết.
Tướng nữ xông ra chận đầu tiên la quát:
Ta là Khơ Lan, đưa ngươi về chầu âm phủ.
Khơ Lan, nhìn nữ Tướng giặc đoán tuổi cũng cở như mình, mặt hoa, da phấn, tuy có vẻ mảnh mai, nhưng không kém phần uy dũng, hai nữ Tướng gườm nhau, như nói với nhau rằng, gặp ta ngươi phải bỏ mạng.
Khơ Lan trợn mắt quát:
Mau xưng tên họ ta không giết kẻ vô danh.
Chiên La lại càng dữ tợn hơn nữa trợn mắt quát:
Ta là Chiên La, nghe cho rõ rồi đi chầu Diêm Vương.
Nói xong Chiên La thúc ngựa lao tới ra đòn, song kiếm chém tới kình phong tuông ra ù ù. Khơ Lan ra oai nào chịu kém quát lên một tiếng, múa kiếm lên chống đỡ. Lời thơ khen rằng.
Khơ Lan, nữ tướng anh hùng
Lên non bắc cọp, cỡi Rồng xưa nay
Đã từng đạp sóng cỡi mây
Ngư kình bỏ mạng nổi danh anh hùng.
Đường kiếm Khơ Lan, như Rồng bay Phụng múa, chém tới ầm ầm. Chiên La nào chịu kém, song kiếm trên tay như bão táp cuồng phong.
Về sau có thơ rằng.
Người đẹp dễ đâu phải tầm thường
Cỡi Rồng cỡi cọp múa đao thương
Tung hoành ngang dọc trên trận chiến
Dễ mấy đàn ông vượt trội hơn
Kia kìa cát bụi tung trời đất
Mưa đao, bão kiếm dậy núi non
Vang rền sấm nổ luôn không dứt
Người ngựa xáp chiến kiếm loáng loang
Chiên La càng đánh càng hay
Khơ Lan, càng đánh càng thêm càng tài
Cát bụi mịt mù rền vang tiếng thép
Chiêng, trống, dậy trời, trận chiến dậy non.
Chiên La, Khơ Lan đánh hơn trăm hiệp kẻ năm lạng, người nửa cân, không ai hơn ai. Ân Mao Vương thấy Tướng Văn Lang tài ba như vậy, không còn dám xem thường nữa, khó nắm chắc phần thắng, Ân Vương cho đánh trống thu quân.
Quân Văn Lang thấy thế cũng đánh trống thu quân, tức thời hai bên ngưng chiến, quân Văn Lang thắng trận, đem lại khí thế cho toàn quân Văn Lang.
Tưởng rằng đánh bại quân Nam
Nào hay thua trận, thở than đứng ngồi
Tướng Nam quả thật Tướng Trời
Khó mà tiêu diệt mộng thời vỡ tan.
Đây nói về quân Ân thua trận Ân Mao Vương vô cùng bực tức quát tháo ầm ĩ:
Chỉ mấy thằng nhóc con mà không tiêu diệt được, thời còn nói gì chiếm lấy nước Văn Lang, tức ôi là tức.
Thấy cha tức giận như vậy, Mao Lợi an ủi nói:
Để mai con ra trận lấy đầu chúng dâng lên Cha hả cơn giận.
Ân Mao Vương biết con mình tài ba hơn người, khó có ai địch lại, bằng ưng thuận gật đầu. Nói về quân Văn Lang thắng trận, rồi im bặt không thấy xuất quân, không hiểu là có chuyện gì, lên đài quan sát thấy doanh trại quân Văn Lang binh lính đi qua đi lại như đang tập luyện binh pháp, chiêng, trống, dậy trời. Đã qua bảy ngày vẫn không thấy quân Văn Lang đến khiêu chiến, cứ ở trong doanh trại đánh trống khua chiêng. Ân Mao Vương, lấy làm lạ chúng sợ gì mà không xuất quân khiêu chiến, khi Bắc Văn Lang quân ta chiếm cứ gần hết, sắp mất Bắc Văn Lang đến nơi.
Hồ Ma nói:
Chúng không tới khiêu chiến đánh chúng ta, thời chúng ta tới khiêu chiến đánh chúng. Đàng nào cũng phải tiêu diệt chúng, càng nhanh càng tốt, đi vào ổn định Bắc Văn Lang, rồi tiến đánh Trung Văn Lang, cuối cùng là thôn tính Nam Văn Lang.
Ân Mao Vương cho lời nói của Hồ Ma là phải, bằng theo kế sách đó mà thi hành. Ân Mao Vương cho mời Mao Lợi tới nói rằng:
Tướng Văn Lang khá lợi hại, con ra quân phải hết sức cẩn thận. Con nên chọn mấy danh Tướng tài giỏi theo con xung trận, dẫn quân tới doanh trại quân Văn Lang khiêu chiến.
Mao Lợi nói:
Con xin tuân lệnh.
Nói về Mao Lợi được lệnh khiêu chiến với quân Văn Lang, mặt hầm hầm đầy sát khí, chọn hai Tướng tài điểm 5 nghìn quân, hùng hùng, hổ hổ kéo đến trước doanh trại quân Văn Lang khiêu chiến, chửi bới om sòm:
Quân Văn Lang co đầu rụt cổ kia, nước Văn Lang sắp về tay ta, các ngươi chạy đâu cho thoát, mau ra quy hàng thời sống, chống lại thời gà chó cũng chẳng còn, thức thời hiểu thế mới là khôn.
Trên đài quan sát Tướng Soái, Nguyên Minh cùng các Tướng Lĩnh, nhìn thấy quân Ân tới khiêu chiến, chửi bới om sòm, nhịn không được nữa đòi xuất quân giao chiến, ở trên khán đài cao bảy tần.
Nguyên Minh quan sát ba Tướng Lĩnh của quân Ân, người nào người nấy uy dũng vô cùng, biết là ba Tướng tài, không dễ gì thắng được. Nguyên Minh chưa biết phải đề cử ai.
Đa Kế hiểu nỗi băn khoăn của Chủ Soái bằng nói:
Trong các Tướng Lĩnh ta không phải có một danh Tướng, con nhà danh gia Võ Tướng nổi tiếng nhiều đời, đời Tổ Tằng Tổ Cố, đã từng đánh bại quân Ân thời nhà Ân đó sao.
Nguyên Minh nói:
Có phải Lão Tướng gia nói đến hai anh em nhà Cao Vương phải không?
Đa Kế nói:
Phải. Cao Hải Đại Đô Tướng thống lãnh 10 vạn quân âm thầm lập doanh trại tại Huyện An Giao, còn Cao Sơn đang thống lãnh đại quân trọng yếu chủ lực ở đây. Cao Sơn ra trận nhất định thắng.
Nguyên Minh liền cho mời Cao Sơn đến nói rằng:
Quân Ân đã đến khiêu chiến, xét thấy khó có người thắng được chúng, nên điều Tướng quân ra trận. Cao Sơn vui vẻ nhận lệnh.
Nguyên Minh nói:
Tướng quân cần bao nhiêu quân binh thời điều động bấy nhiêu.
Cao Sơn điểm 5 nghìn quân binh mở cửa doanh trại xông ra. Cao Sơn là vị Tướng khác thường, luôn ẩn cái tài chỉ hiện cái Đức, nên được lòng quân binh Tướng Sĩ, ít ai nhận ra cái tài vô tận của người nầy. Đa Kế là người tinh tế, thấy Cao Sơn lúc nào cũng khiêm cung, không cho ai biết mình là có tài, ít tham gia góp ý kiến nhưng lại hết lòng tận tụy với quân binh. Có lúc Cao Sơn than rằng:
Nước non khó giữ được rồi
Cội Nguồn văn hóa không còn ngửa nghiêng
Văn Lang khó nổi bình yên
Dân tình loạn lạc còn chi sơn hà
Nhớ thời Quốc Tổ ông cha
Yêu tinh, quỉ dữ, khiếp kinh hãi hùng
Phương Nam hưng thịnh thái bình
No cơm ấm áo nở nhành Thiên hương
Bây giờ nước đổ non nghiêng
Ngoại xâm dày xéo đảo điên cõi bờ
Dân tình đói khổ ngục tù
Thân tàn nô lệ, nghẹn ngào thở than
Quân thù đánh đập dã man
Lê la vạn dặm xác phơi dọc đường
Ôi thôi lũ giặc bạo tàn
Yêu tinh quỉ dữ quét càn hại dân
Cội Nguồn văn hóa nơi đâu
Sao không xuất hiện cứu dân buổi nầy
Hiển Linh Quốc Đạo chuyển xây
Mới mong diệt hết lũ bầy sói lang.
Nói về Cao Sơn nhận ấn lệnh, điểm 5 nghìn quân mở cửa doanh trại xông ra hét lớn:
Lũ quân xâm lược kia, khôn hồn thời ra khỏi đất phương Nam, thời còn mạng sống, bằng không tất cả đều vùi chôn nơi đây.
Tướng giặc Ân phi ngựa tới quát tháo lớn lối nói:
Chúa Vương ta muốn là Trời muốn, không ai cản được, đất Văn Lang sẽ thuộc về Chúa Vương ta. Quy thuận Chúa Vương ta thời sống, chống lại Chúa Vương ta thời chết.
Cao Sơn không nói không rằng phi ngựa tới chém Tướng giặc một đao như trời giáng, bộ mặt dữ tợn của Tướng giặc nào chịu thua, múa giáo chống trả, choang, đinh tai nhức óc. Cao Sơn võ nghệ cao cường bay lên khỏi mình ngựa với thế Chim Điêu Bắt Rắn, từ trên không lao xuống ánh đao chớp chớp kinh hồn, Tướng giặc ra sức múa đao lên đỡ, ầm ầm kinh thiên động địa.
Cao Sơn với pháp Lưu Thủy Hành Vân, lượng mình bay trở về mình ngựa, nhanh như chớp thúc ngựa lao tới đánh chiêu Ngọa Hổ Tiên Du, kình phong ầm ầm cuộn tới. Tướng giặc kinh khiếp chưa từng thấy đao pháp nào lợi hại như vậy. Ánh đao như mưa sa bão táp, hết chiêu nầy tới chiêu khác liên miên bất tận. Tướng giặc đờ muốn hụt hơi, mới có 20 hiệp tướng giặc đã ê ẩm cả tay.
Về sau có thơ khen rằng:
Bản sơ hào khí nhất phương Nam
Đao pháp múa lên sấm nổ vang
Đã từng chém chết yêu, tinh, quỉ
Tung hoành ngang dọc cả Bắc Nam.
Cao Sơn hét lên một tiếng như sấm nổ, đường đao chơm chớp giật lưng trời. Tướng giặc kinh hoàng khiếp vía la lớn:
Tuyệt Thế Ma Đao.
Dở hết sức bình sanh chống trả, đùng đùng ầm ầm, một tiếng rú thê thảm Tướng giặc bỏ mạng tại sa trường. Nói về Tướng giặc đứng gần Mao Lợi thấy Tây Đô sắp mất mạng liền phi ngựa vào cứu Tây Đô, nhưng đã muộn Tây Đô hồn du địa phủ. Tướng giặc mới lao ra cứu Tây Đô chính là Tào Hổ. Tào Hổ gầm lên như quỉ dữ, múa giáo chém tới ầm ầm kình phong tuôn ra ù ù cát bay đá chạy. Cao Sơn múa đao chống đỡ, choang, choang, đinh tai nhức óc. Tào Hổ liền dở tuyệt chiêu Kim Tiền Vượt Thác đường giáo kỳ ảo không biết đâu mà lường. Cao Sơn dùng chiêu Ô Long Cổn Địa chống trả ầm ầm long trời lở đất. Cao Sơn không bỏ lỡ dịp may đánh luôn ba chưởng, Tào Hổ múa giáo chống đỡ, đùng đùng ầm ầm dậy núi dậy non, hai bên đánh nhau trên bốn mươi hiệp.
Cao Sơn hét lớn, thúc ngựa lao tới tay phải ra chiêu Long Hổ Xuất Du, tay trái ra chiêu Xuyên Chỉ Triệt Ma ánh đao chớp chớp, chỉ phong véo véo. Tào Hổ ra sức chống đỡ chiêu đao, liền bị trúng ngay một chỉ, muốn nhào xuống ngựa, nhanh như tia chớp Cao Sơn lao tới chém một đao, chết không kịp ngáp.
Về sau có thơ khen rằng:
Phương Nam nào dễ hết anh hùng
Dời non lấp biển đất trời rung
Đường đao chơm chớp muôn vạn dặm
Khiếp vía kinh hồn giặc cáo chung.
Nói về Mao Lợi thấy Tào Hổ lâm nguy liền phi ngựa ra cứu vãn, nhưng không còn kịp nữa Tào Hổ hồn lìa khỏi xác bỏ mạng sa trường.
Mao Lợi thấy chết liền hai Tướng sôi gan hét lớn:
Nộp mạng đây.
Liền thúc ngựa lao tới chém như mưa trút, Cao Sơn chống đỡ muốn hụt hơi. Đúng là kỳ phùng địch thủ, kẻ năm lạng, người nửa cân, hai bên đánh nhau long trời lở đất, đao qua giáo lại ầm ầm đùng đùng dậy núi dậy non, đá chạy, cát bay, mịt mù trời đất, choang, choang, đinh tai nhức óc. Quả là trận chiến kinh thiên động địa, đánh hơn ba mươi hiệp, Mao Lợi muốn giết ngay địch thủ bằng niệm chú thổi ra một luồng âm phong. Cao Sơn kinh hãi bỏ chạy, Mao Lợi rượt theo, bỗng Cao Sơn biến mất, Mao Lợi kinh hãi, không biết Cao Sơn ở đâu thời liền trúng ngay một chỉ, té nhào xuống ngựa. Cao Sơn lao tới chém một đao chết tốt.
Về sau có thơ khen rằng:
Mấy đời danh Tướng tiếng hùng anh
Tung hoành trận địa đánh giặc Ân
Đường đao tuyệt thế xơi ba Tướng
Rền vang danh tánh rạng trời xanh.
Nói về Cao Sơn chém chết Mao Lợi thời nghe trên không có tiếng quát, kèm theo tia chớp đánh xuống. Cao Sơn thất kinh né tránh, đùng đùng đùng hiện ra ba cái hố lớn. Cao Sơn thấy người đánh mình là một thiếu phụ xinh đẹp, mặt đầy sát khí, người thiếu phụ ấy là ai thế, còn ai nữa vợ hai của Ân Mao Vương, mẹ của Mao Lợi.
Nói về Nghịch Phong mẹ của Mao Lợi thấy con mình lâm nguy liền bay xuống cỡi con thiên lý mã bay tới trận địa nhưng không còn kịp nữa, Mao Lợi đã trúng một đao bỏ mạng. Nghịch Phong quyết giết chết Cao Sơn trả thù cho con không ngờ Cao Sơn tránh được. Nghịch Phong còn ở trên không hóa phép, trời đất tối mù tối mịt, yêu tinh quỉ dữ hiện ra đầy trời, xông tới chém giết quân Văn Lang.
Cao Sơn ra sức chống lại yêu tinh quỉ dữ, trận chiến xảy ra vô cùng ác liệt, cuồng phong càng lúc càng mạnh, quân Văn Lang ngã rạp, yêu tinh chém giết tơi bời. Cao Sơn phóng ngựa thoát thân.
Nhưng tiếng quát lanh lảnh:
Chạy đâu cho thoát.
Tức thời một luồng tia sáng ập đến, Cao Sơn múa đao chống đỡ, ầm ầm khủng khiếp, trước thần lực kinh hồn của nữ Tướng giặc. Cao Sơn chống trả hơn mười chiêu, thời trúng ngay một kiếm bỏ mạng.
Giết chết Cao Sơn, Nghịch Phong thu phép tức thời trời quang mây tạnh, yêu tinh quỉ dữ biến mất, quân Văn Lang chết sạch không còn một người.
Trên quan sát đài Nguyên Minh cùng các Tướng kinh hồn bạt vía. Đa Kế thở dài nói:
Không ngờ giặc Ân có Tướng nữ tài ba như vậy.
Nguyên Minh cùng các Tướng đem xác Cao Sơn về doanh trại, tẩm liệm cho người đưa về quê an táng.
Nói về Nghịch Phong giết chết Cao Sơn, tiêu diệt năm nghìn quân Văn Lang, ôm xác con bay về trại, Ân Mao Vương tức giận râu tóc dựng đứng, ra lệnh cho các Tướng Lĩnh về hộp, quyết một trận với quân Văn Lang. Cùng lúc ấy quân Hung Nô tấn công thành Xích Linh, chúng bắt hơn ba vạn dân Văn Lang, vận chuyển dầu, cây, dây, thang, lá chắn, những dụng cụ công phá thành, ở các Châu Phủ, chúng đã chiếm đóng, vận chuyển hết đến thành Xích Linh, mở ra trận đánh công phá thành quy mô, chiếm được thành Xích Linh coi như chiếm được Đông Bắc Văn Lang.
Được thông tin quân Ân vẫn án binh bất động, chưa triển khai lực lượng, tiến đánh Ninh Châu, Tướng Soái Nguyên Dực trở về doanh trại, điều khiển quân binh, theo kế sách đã dự định:
Hầu Tướng Quân nghe lịnh, có thuộc hạ, tướng quân thống lĩnh 5 vạn quân tức tốc lên đường trong đêm nay đến đồi Vạn Lâm theo sự chỉ dẫn quân Ninh Châu, trước khi trời sáng, để tránh tai mắt quân Ân phát hiện, phân bổ lực lượng những chỗ trong yếu phục kích kín đáo, để cho quân mở đường đi qua, chờ cho quân chủ lực đi sâu vào ổ phục kích rồi ra hiệu lịnh cho quân binh đồng loạt tấn công, tuân lịnh.
Việt Luân Tướng Quân, nghe lịnh, có thuộc hạ, Tướng quân thống lãnh 5 vạn quân bọc theo hướng Đông Bắc, đi trong đêm vượt qua khỏi đồi Vạn Lâm chừng hơn 15 dặm ẩn náu, không cho địch phát hiện, khi địch đi qua khỏi thời đưa quân đến chận đường rút lui, tiêu diệt chúng, tuân lịnh.
Bạch Tướng Quân nghe lịnh, có thuộc hạ, Tướng quân dẫn theo năm nghìn quân đi theo đoàn quân vận chuyển lương thực khi nghe có trận giao chiến thời thần tốc tiến về đồi Vạn Lâm trợ lực cho quân ta, tuân lịnh:
Chồn cáo thi nhau cướp giang sang
Mưu mô xảo quyệt mấy vạn ngàn
Hung tàn bạo ác ăn uống máu
Chúng dày, chúng xéo nát ruột gan
Dân lành khốn khổ biết bao
Chúng đâm chúng chém thây phơi khắp cùng
Ngoại xâm lũ giặc bạo tàn
Chúng vơ chúng vét xóm làng còn chi.
Đây nói về Tướng Soái Nguyên Minh, thống lãnh 20 vạn quân chủ lực từ Vân Châu tiền về Kinh Đô, Nam Kinh Xích Quỷ, đến Huyện Nam Giao thời thấy dân chúng thi nhau chạy giặc, một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Đời sau có kể lại rằng:
Chết đói đầy đường thê thảm thay
Cái lạnh trùm lên cắt thịt da
Kêu gào thê thảm con tìm mẹ
Đau buồn ức nghẹn con lạc cha.
Trong tình cảnh nầy, Quan Tướng Văn Lang đau xót vô cùng, nhìn cảnh mẹ dắt con mặt mày bơ phờ chạy theo đoàn người tỵ nạn, không biết bao nhiêu chết đói, những cảnh tượng khốn đốn ấy không ai là không căm phẫn quân thù xâm lược.
Vận nước suy do Nguồn Cội mất
Nạn khắp cùng khó thoát tai ương
Nghĩ đời càng nghĩ càng thương
Cũng vì lạc Cội ngoại xâm hoành hành
Gươm Trấn Quốc đâu còn biến mất
Nghĩa đồng bào tan nát loạn li
Truyền thống tốt đẹp quên đi
Làm sao tránh khỏi ngoại xâm quét càn
Lòng mê muội học đòi phương Bắc
Giặc chuyển xây họa khắp nước non
Mắt mưu gian kế Bắc phương
Dã tâm xâm lược còn chi nước nhà
Nền Văn Hiến tôn thờ gìn giữ
Thời lo chi lũ giặc ngoại xâm
Con đường dân chủ trống không
Độc tài phải chịu nát tan cơ đồ
Cây mất gốc héo cành héo ngọn
Sông không nguồn sông cạn sông khô
Mê lầm văn hóa ngoại ban
Hồn linh nô lệ còn chi giống nòi
Dân lạc Cội dân tình xơ xác
Nạn vần xoay chết chóc điêu linh
Chia năm xẻ bảy còn chi
Làm mồi cho giặc nuốt thời béo no
Mất truyền thống tan hoang nghiệp Tổ
Đời lệ nô bể khổ chất chồng
Mất Nguồn, mất Cội cha ông
Nước non, non nước, chất chồng nạn tai.
Nói về Tướng Soái Nguyên Minh cũng hiểu được phần nào tình hình Bắc Văn Lang, vì ảnh hưởng quá nhiều văn hóa, cầu cạnh, xin xăm, bói quẻ, nhập đồng, nhập bóng, đoán nầy, đoán kia, mê hoặc bởi yêu, tinh, ma, quỉ, ứng nhập vào, lung lạc, lòng mê muội của dân chúng, ứng quẻ, lời dạy bảo của thần linh, ông nầy làm Vua, bà kia làm Chúa, tin theo, làm theo, nổi lên đòi tự trị theo phương Bắc, chỉ cần vài trăm nóc nhà cũng xưng Vua, Vua nầy thôn tính Vua kia, Vua kia thôn tính Vua nọ làm rối loạn Bắc Văn Lang. Tạo ra thời cơ xâm lược những tay tham tàn bạo ác phương Bắc, hậu quả là không sao cứu vãn được. Tướng Soái, Nguyên Minh cho quân tạm dừng nghĩ, vì còn cách Kinh Đô không bao xa, cho người thám thính tình hình của giặc.
Không bao lâu thời quân thám thính về báo:
Quân Ân đóng dinh trại cách Kinh Đô không xa, chúng dựng lên một đài quan sát rất cao sáu bảy tần, để quan sát động tỉnh trên 20 dặm, có lẽ chúng đã thấy quân binh chúng ta đã tiến đến đây, nhưng không thấy chúng động tỉnh gì.
Nguyên Minh dừng quân nghỉ không bao lâu thời có quân vào báo:
Các Châu hỗ trợ quân binh tham chiến.
Nguyên Minh mừng rỡ hỏi:
Được bao nhiêu?
Quân binh bẩm báo:
Bẩm Tướng Soái, hơn năm vạn, các Châu Phủ còn hỗ trợ lương thực.
Nguyên Minh hết sức an tâm về cuộc chiến nầy. Nguyên Minh chưa biết phải đóng quân tại đâu, thời có người vào báo:
Có vị Đại Quan muốn gặp Tướng Soái.
Nguyên Minh hỏi:
Ông ta là ai?
Bỗng có người lên tiếng hỏi tiếp:
Có phải ông ta là Đa Kế không?
Vị Quan binh kinh ngạc nói:
Sao ngài biết.
Ông ta vui mừng trả lời:
Được người đó tới giúp thời lo gì không thắng được giặc Ân.
Đa Kế là vị Quan thanh liêm tinh thông Binh Pháp, thích sống ẩn dật, có lẽ không thể ngồi yên khi vận nước sắp rơi vào tay quân giặc. Vị Quan biết Đa Kế đó là ai vậy, còn ai vào đó nữa, chính là Lạc Hầu Công, từ Kinh Đô Nam Kinh Xích Quỹ, vào Kinh Đô Văn Lang cầu cứu viện binh.
Nguyên Minh nghe Lạc Hầu Công khen ngợi người đó như thế liền cho mời vào. Nguyên Minh thấy Đa Kế là người dị tướng, biết ngay là người có tài hay, liền tiếp đón mời ngồi.
Nguyên Minh hỏi:
Nghe ngài tinh thông lục kinh lời đồn có đúng chăng?
Đa Kế khiêm tốn nói:
May mắn tôi có đọc qua, Kinh Lễ, Kinh Nhạc, Kinh Thư, Kinh Thi, Kinh Dịch, Kinh Luân, ở vào thời đại đó mà biết nhiều hiểu rộng như vậy.
Quả đúng là dị nhân. Nguyên Minh hỏi:
Có kế sách gì chống trả lại quân Ân không?
Đa Kế bẩm:
Khoang nói đến chuyện đó vội, mà tìm nơi lợi thế để đóng quân, quân địch muốn đánh ta cũng khó. Theo tôi thấy Huyện An Giao, Huyện Long Giao là hai nơi đóng quân tốt nhất, một nơi gần quân Ân, một nơi xa quân Ân, ta chia hai lực lượng, hỗ trợ nhau liên kết bảo vệ nhau, không cho địch biết sức mạnh của ta, chúng ta hoạt động một mặt nổi một mặt chìm, một hành động bí mật, một hành động công khai, có như thế mới đánh thắng chúng được, hiệu quả chiến thắng quân thù, phần lớn là những kế sách bất ngờ, ai chủ động cuộc chiến người đó thắng.
Nguyên Minh bằng nghe theo kế sách của Đa Kế, chia hai lực lượng, một nửa âm thầm đến huyện An Giao, một nửa rầm rộ đến huyện Long Giao.
Nói về hơn 10 vạn quân rầm rộ kéo đến Huyện Long Giao, không xa doanh trại quân Ân là mấy, dựng doanh trại theo ngũ hành trận, Đông – Tây – Nam – Bắc – Trung Ương, lại cho dựng quan sát đài cao năm tần không thua kém gì quân Ân.
Họa nào hơn bằng họa xâm lược
Khổ nào hơn nước mất nhà tan
Buồn nào hơn nỗi buồn nô lệ
Cảnh ngục tù, đánh đập lầm thang.
Đây nói về quân Ân bao vây Kinh Đô hơn ba tháng, trong không thể ra ngoài không không thể vào, cắt đứt mọi thông tin liên lạc, lương thực cạn kiệt lần, theo tình hình nầy giặc không đánh cũng tự thua, đầu hàng cũng chết, không đầu hàng cũng chết, phải nói lúc nào cũng ngồi trên đống lửa, các Tướng không còn giữ bình tỉnh được nữa.
Lạc Cao Giang nói:
Con cháu Tiên Rồng có chết thời chết cho vinh quang, không thể chết đói, hay chết cúi đầu trước quân giặc được, để tôi ra giết chúng một trận cho đã tay rồi chết cũng được.
Hầu Việt Yên cũng nói:
Tôi cũng thế để tôi ra trận quyết một trận sanh tử với chúng, có chết cũng cam.
Trong lúc đắn đo suy nghĩ thời có quân trên thành vào báo:
Có lẽ quân cứu viện chủ lực quân Văn Lang đã đến, cách Kinh Thành không xa, về hướng Nam, đóng trại tại Huyện Long Giao.
Hùng Lang Công, cùng các Quan Tướng Kinh Thành, nghe tin nầy như cây chết héo lâu ngày gặp nước, như người chết đuối gặp phao, tất cả đều kéo lên Thành xem có đúng là sự thật không, quả đúng như vậy xa xa cờ xí quân Văn Lang rợp trời rợp đất. Hùng Lang Công cùng các Tướng như muốn ngặt thở trước tin vui nầy.
Các Tướng hét lên:
Chúng ta có quân cứu viện rồi, chuẩn bị tử chiến với quân xâm lược, vui sướng quá.
Luồng gió hồi sanh đã đến rồi
Lòng đầy vui sướng tận chân trời
Văn Lang chủ lực quân đã đến
Niềm tin chiến thắng dậy trong tôi.
Nói về quân Ân, bao vây Kinh Đô không đánh cũng thắng, đó là điều hiển nhiên không chối cãi vào đâu được, nếu không có quân chủ lực Văn Lang đến cứu. Ân Mao Vương cùng Nương Nương là Nghịch Phong, đang lên kế sách đánh chiếm luôn nước Văn Lang, không phải là Bắc Văn Lang nữa. Với mộng xâm lược, lòng tham vô bờ biến, chúng quá hiểu rõ nước Văn Lang vô cùng rộng lớn, chỉ cần một Châu cũng bằng một nước lớn ở phương Bắc, đất đai trù phú, nông sản, thủy sản, lâm sản, không làm gì cho hết, nhất là ngành đồng, thau, sắt, thép, không có một đất nước nào bằng, chỉ cần chiếm lấy được nước Văn Lang thời coi như đã đến cực đỉnh, của sự xưng hùng xưng bá, chỉ trong vòng mấy trăm năm mà dân số tăng lên đông không kém gì phương Bắc.
Ân Mao Vương, coi nước Văn Lang sắp thuộc về mình, thứ nhất là có quân Hồ, quân Hung Nô, thứ hai nước Văn Lang tình hình dân chúng bất mãn, lòng dân không bằng lòng cách cư xử Vương Quan đối với dân, bất hòa, dân không cùng chung chí hướng, bất ổn, dân tình luôn xáo trộn không yên, bất thường, dân chúng không lập trường, thường nghe lời xúi dục, bất trị không thể dạy dỗ theo ý của mình, dân chúng nổi lên đòi tự trị như đã thấy, bất đồng không cùng chí hướng, chia năm xẻ bảy, bất trắc, không lường trước được sự việc, có thể nói là bất lực trước tình hình của đất nước.
Đây chính là cơ hội cho ta thôn tính nước Văn Lang, đánh bại quân chủ lực Văn Lang. Ân Mao Vương, đang hứng chí với mộng bá Vương Chúa Tể của mình, thời có quân vào báo:
Bẩm Chúa Vương, quân thám báo đưa tin là quân chủ lực Văn Lang, từ Kinh Đô Văn Lang đã đến Huyện Nam Giao.
Ân Mao Vương tức thời triệu tập các Tướng Lĩnh xa gần trấn thủ khắp nơi, về hội họp bàn kế sách tiêu diệt quân Văn Lang, thông tin nhanh chóng được ban ra, không bao lâu thời các tướng lĩnh đến đầy đủ.
Mao Vương nói:
Quân Văn Lang đã tiến đến gần sát chúng ta, chỉ còn hơn bốn mươi dặm, hãy điều động toàn lực lượng bao vây tấn công chúng.
Hồ Ma can:
Chưa cần đánh vội như thế, tuy biết rằng quân chủ lực Văn Lang từ xa xôi hơn một nghìn mấy trăm dặm kéo đến đây, thời quân binh đã mỏi mệt, chận đánh là ưu thế thuộc về ta. Nhưng xét lại thời chưa hợp lẽ, vì quân Văn Lang phát xuất lên đường từ lâu, hơn cả tháng, nay chúng mới tới đây, chúng di chuyển quân đi rất chậm, luôn luôn củng cố sức mạnh của quân binh, như vậy chúng đã chuẩn bị trước sự tấn công của chúng ta, hơn nữa chúng ta chưa nắm bắt được lực lượng quân Văn Lang là bao nhiêu, chúng ta chỉ cần cũng cố lực lượng đối mặc với sự tấn công của quân Văn Lang.
Ân Vương nghe Hồ Ma nói cũng có lý liền theo kế sách của Hồ Ma. Không bao lâu thời có quân vào báo:
Quân Văn Lang duy chuyển rất nhanh, chúng đã kéo đến Huyện Long Giao cách chúng ta chỉ hơn 10 dặm.
Ân Mao Vương nói:
Chúng di chuyển nhanh đến thế sao?
Bằng ra lịnh cho các Tướng:
Chuẩn bị cho chiến đấu, tiếp tục theo dõi xem chúng tiến đánh nơi nào trước.
Đây nói về quân Văn Lang chia hai lực lượng một âm thầm tiến về huyện An Giao, đóng đô hạ trại bí mật, một kéo quân rầm rộ duy chuyển nhanh chóng về Huyện Long Giao, dựng trại đóng quân tại đây, bày binh bố trận đóng quân theo ngũ hành trận, xong đâu vào đấy khí thế dậy trời. Tướng Soái Nguyên Minh cùng các Tướng lên đài quan sát thấy dinh trại quân Ân đồn trú xa gần nhiều nơi, theo xa xa luân trận, chỉ cần tiến đánh một doanh trại, thời các doanh trại khác tiến đánh ngay, phải nói là lợi hại vô cùng, các Tướng lĩnh đứng trên đài quan sát, thấy một doanh trại rộng lớn gần Kinh Đô, có lẽ đây là tổng doanh trại chỉ huy, quân Ân, điều khiển quân binh. Các Tướng lĩnh Văn Lang ai nấy cũng háo hức ra trận, mở màn trận chiến.
Nguyên Minh, hộp bàn với các Tướng nói:
Cuộc chiến chúng ta là cuộc chiến lâu dài, khó mà thắng gấp được, vì quân Ân rất hùng mạnh, tùy thời cơ mà thắng nhanh hay chậm, đã giáp mặt với quân Ân là chúng ta đã đi vào quyết tử, đã vào trận thời một mất một còn, nhất là trận mở màn chỉ có thắng không được thua. Tướng Lĩnh nào ra trận trước đây?
Nguyên Minh hỏi các Tướng Lĩnh ai nấy cũng đều tranh nhau ra trận, không ai chịu nhường cho ai. Đa Kế thấy các Tướng Lĩnh tranh nhau không ai chịu nhường ai, bằng nghĩ ra một kế.
Đa Kế nói:
Lão Thần có một đề nghị, thôi thì bốc xăm vậy, ai bốc trúng người đó đi.
Tất cả Tướng Lĩnh đều nhất trí. Thế là cuộc bốc xăm diễn ra, trong xăm chỉ có một chữ xuất, ai bốc trúng thời người đó ra trận, gần 20 tướng lĩnh ai nấy đều bốc một xăm.
Cự Lân bốc xăm rồi mở ra xem, mừng rỡ reo lên:
Tôi bốc trúng rồi, tôi bốc trúng rồi.
Tướng Soái, Nguyên Minh tức thời ra lệnh:
Cự Lân nghe lịnh, có thuộc hạ, Tướng quân điểm 5 nghìn quân, khiêu chiến với quân Ân, tuân lịnh.
Trước khi ra quân Đa Kế dặn:
Thắng giặc nhờ cơ trí hơn là ở sức mạnh.
Cự Lân như hiểu ý làm ra vẻ yếu đuối. Đa Kế nói:
Chúng ta thắng trận đầu rồi.
Ai nấy cũng lấy làm kinh ngạc, cho lời nói nầy, chưa đánh mà biết thắng. Nói về Cự Lân điểm 5 nghìn quân binh, rồi truyền khẩu lệnh rằng:
Tử chiến ra trận thời coi như đã chết, lao tới quân thù mà tiêu diệt.
Hào khí Anh Linh đất phương Nam
Ung đúc hùng anh sắt dạ gan
Tung hoành ngang dọc trên sóng dữ
Bắt Cọp rượt Rồng dậy núi non.
Đây nói về Ân Mao Vương cùng các Tướng Lĩnh ở trên đài quan sát, thấy từ doanh trại quân Văn Lang đóng theo vị trí ngũ hành, từ nơi Trung Ương một đội quân kéo ra, dẫn đầu quân binh gồm có ba Tướng, trong đó có một Tướng là đáng chú ý hơn cả.
Hồ Ma nói:
Vị Tướng nầy không phải tầm thường đâu.
Các Tướng Lĩnh không chú ý đến lời nói của Hồ Ma, mà tỏ vẻ xem thường Tướng địch Văn Lang.
Có Tướng nói:
Văn Lang đã hết người rồi sao, chẳng thấy chút gì là oai phong cả.
Trong Tướng giặc Ân, có một Tướng nổi tiếng là vô cùng ngạo mạn không xem ai ra gì, và cũng chưa từng gặp đối thủ bao giờ, đã từng giết chết hơn vài chục Tướng, danh vang như sấm, người đó là ai, chính là Ngụy Đan.
Ngụy Đan thưa với Chúa Ân Vương rằng:
Để thần ra trận giết quách Tướng giặc Văn Lang kia làm giảm uy phong của chúng.
Ân Vương nói:
Phải thắng không được thua.
Ngụy Đan điểm 5 nghìn binh từ trại giặc Ân xông ra quát lớn:
Mau xưng tên họ về chầu âm phủ.
Cự Lân giục ngựa xông lên thét:
Ta là Cự Lân, mau khôn hồn đầu hàng, ta cho chết toàn thây.
Ngụy Đan hét lên như sấm:
Con chuột nhắt khua môi múa mỏ lớn lối xem đây.
Tức thời cây đại giáo nặng đến 80 cân múa lên vù vù thúc ngựa lao tới chém Cự Lân một giáo như trời giáng, Cự Lân không dám chống đỡ thúc ngựa né tránh, Ngụy Đan, chém hụt một đao, bằng hét lên một tiếng thúc nhựa lao tới chém liền mấy giáo như tia chớp. Trước sức mạnh kinh khiếp của địch, Cự Lân chỉ biết né tránh muốn hụt hơi.
Ngụy Đan dừng ngựa quát:
Ngươi chỉ có cái tài né tránh, sao gọi là anh hùng.
Cự Lân quát:
Lại ta sợ gì ngươi mà không chống trả.
Nói xong liền giục ngựa lao tới chém Ngụy Đan một đao. Ngụy Đan đưa giáo lên đỡ choang đinh tai nhức óc. Ngụy Đan thấy địch thủ không có gì là mạnh, thời tỏ vẻ coi thường, xông ngựa tới tấn công tới tấp. Cự Lân ra sức chống đỡ, hai bên đánh nhau hơn sáu mươi hiệp, vẫn chưa phân thắng bại, biết rằng Ngụy Đan luôn áp đảo Cự Lân. Ngụy Đan càng đánh càng tức giận, tưởng chừng như vài hiệp là hạ gục Cự Lân được ngay, nào hay đâu đánh hơn sáu mươi hiệp mà vẫn chưa hạ gục được Cự Lân, thử hỏi không tức sao được. Ngụy Đan vô cùng tức giận, thúc ngựa lao tới chém tới tấp, Cự Lân chống đỡ không nổi sắp bại đến nơi.
Thật là:
Một bên giáo chớp sáng ngời
Một bên đao pháp lạ đời cương nhu
Cự Lân càng đánh càng thua
Ngụy Đan càng đánh càng reo càng hò
Hai bên chiêng trống vang trời
Quyết cùng tiêu diệt tại thời nơi đây
Cự Lân sắp bại đến nơi
Ngụy Đan dồn dập giáo thời nổ vang
Âm ầm đất chuyển trời rung
Giáo, đao chơm chớp bịt bùng bủa vây
Cự Lân ra sức chuyển xây
Đường tơ kẽ tóc mạng vong tức thì
Ngụy Đan tỏ vẻ vui mừng
Con mồi sắp ngã tàn đời nát thây
Nào hay trận thế chuyển xây
Bất ngờ đảo lộn kinh thay bất ngờ.
Trên đài cao Ân Mao Vương kinh hải khi nghe tiếng thét như sấm của Cự Lân, thấy Cự Lân đang thế bại chuyển thành thế thắng, đang thế yếu trở thành thế mạnh. Trường đao chém tới như tia chớp ầm một tiếng đinh tai nhức óc.
Ngụy Đan cả người lẫn ngựa lảo đảo, chưa kịp lấy lại bình tỉnh, thời một tia chớp khác lại chém tới, Ngụy Đan tránh không kịp trúng một đao bỏ mạng. Quân Văn Lang thắng thế ào ào xông lên chém quân Ân tơi tả, thây phơi chật đất, kinh hồn bạt vía.
Trên đài cao Ân Mao Vương cùng các Tướng Lĩnh sửng sốt, không thể tin vào mắt mình. Ân Vương tức tối nói:
Có ai ra trận hạ gục tướng địch đó cho ta.
Một Tướng nữ lên tiếng nói:
Để thần ra trận hạ gục tên Tướng xảo quyệt đó, cho chúng biết thế nào là sức mạnh của quân ta.
Tên nữ Tướng đó là ai mà lớn lối như vậy, còn ai nữa tên là Chiên La nổi tiếng khắp vùng Tây Vu Hồ Ân. Chiên La điểm 3 nghìn quân nhanh chóng xông ra hét lớn:
Xem ta lấy đầu ngươi đây.
Nói xong thời giục ngựa lao tới. Bỗng có tiếng quát lanh lảnh:
Nữ tặc hỗn láo xem đây.
Tức thời một nữ Tướng xông ra chận đầu Chiên La chém tới một kiếm. Chiên La múa kiếm chống đỡ choang đinh tai nhức óc. Chiên La thấy Tướng nữ xông ra chận đánh mình tuổi còn trẻ mặt như trăng rằm, môi đỏ như son, cặp mắt như hồ thu long lanh sáng ngời, tuy là thân hình mảnh khảnh, nhưng không kém phần oai phong.
Tức giận thét:
Nữ tặc ngươi là ai mau xưng tên rồi chịu chết.
Tướng nữ xông ra chận đầu tiên la quát:
Ta là Khơ Lan, đưa ngươi về chầu âm phủ.
Khơ Lan, nhìn nữ Tướng giặc đoán tuổi cũng cở như mình, mặt hoa, da phấn, tuy có vẻ mảnh mai, nhưng không kém phần uy dũng, hai nữ Tướng gườm nhau, như nói với nhau rằng, gặp ta ngươi phải bỏ mạng.
Khơ Lan trợn mắt quát:
Mau xưng tên họ ta không giết kẻ vô danh.
Chiên La lại càng dữ tợn hơn nữa trợn mắt quát:
Ta là Chiên La, nghe cho rõ rồi đi chầu Diêm Vương.
Nói xong Chiên La thúc ngựa lao tới ra đòn, song kiếm chém tới kình phong tuông ra ù ù. Khơ Lan ra oai nào chịu kém quát lên một tiếng, múa kiếm lên chống đỡ. Lời thơ khen rằng.
Khơ Lan, nữ tướng anh hùng
Lên non bắc cọp, cỡi Rồng xưa nay
Đã từng đạp sóng cỡi mây
Ngư kình bỏ mạng nổi danh anh hùng.
Đường kiếm Khơ Lan, như Rồng bay Phụng múa, chém tới ầm ầm. Chiên La nào chịu kém, song kiếm trên tay như bão táp cuồng phong.
Về sau có thơ rằng.
Người đẹp dễ đâu phải tầm thường
Cỡi Rồng cỡi cọp múa đao thương
Tung hoành ngang dọc trên trận chiến
Dễ mấy đàn ông vượt trội hơn
Kia kìa cát bụi tung trời đất
Mưa đao, bão kiếm dậy núi non
Vang rền sấm nổ luôn không dứt
Người ngựa xáp chiến kiếm loáng loang
Chiên La càng đánh càng hay
Khơ Lan, càng đánh càng thêm càng tài
Cát bụi mịt mù rền vang tiếng thép
Chiêng, trống, dậy trời, trận chiến dậy non.
Chiên La, Khơ Lan đánh hơn trăm hiệp kẻ năm lạng, người nửa cân, không ai hơn ai. Ân Mao Vương thấy Tướng Văn Lang tài ba như vậy, không còn dám xem thường nữa, khó nắm chắc phần thắng, Ân Vương cho đánh trống thu quân.
Quân Văn Lang thấy thế cũng đánh trống thu quân, tức thời hai bên ngưng chiến, quân Văn Lang thắng trận, đem lại khí thế cho toàn quân Văn Lang.
Tưởng rằng đánh bại quân Nam
Nào hay thua trận, thở than đứng ngồi
Tướng Nam quả thật Tướng Trời
Khó mà tiêu diệt mộng thời vỡ tan.
Đây nói về quân Ân thua trận Ân Mao Vương vô cùng bực tức quát tháo ầm ĩ:
Chỉ mấy thằng nhóc con mà không tiêu diệt được, thời còn nói gì chiếm lấy nước Văn Lang, tức ôi là tức.
Thấy cha tức giận như vậy, Mao Lợi an ủi nói:
Để mai con ra trận lấy đầu chúng dâng lên Cha hả cơn giận.
Ân Mao Vương biết con mình tài ba hơn người, khó có ai địch lại, bằng ưng thuận gật đầu. Nói về quân Văn Lang thắng trận, rồi im bặt không thấy xuất quân, không hiểu là có chuyện gì, lên đài quan sát thấy doanh trại quân Văn Lang binh lính đi qua đi lại như đang tập luyện binh pháp, chiêng, trống, dậy trời. Đã qua bảy ngày vẫn không thấy quân Văn Lang đến khiêu chiến, cứ ở trong doanh trại đánh trống khua chiêng. Ân Mao Vương, lấy làm lạ chúng sợ gì mà không xuất quân khiêu chiến, khi Bắc Văn Lang quân ta chiếm cứ gần hết, sắp mất Bắc Văn Lang đến nơi.
Hồ Ma nói:
Chúng không tới khiêu chiến đánh chúng ta, thời chúng ta tới khiêu chiến đánh chúng. Đàng nào cũng phải tiêu diệt chúng, càng nhanh càng tốt, đi vào ổn định Bắc Văn Lang, rồi tiến đánh Trung Văn Lang, cuối cùng là thôn tính Nam Văn Lang.
Ân Mao Vương cho lời nói của Hồ Ma là phải, bằng theo kế sách đó mà thi hành. Ân Mao Vương cho mời Mao Lợi tới nói rằng:
Tướng Văn Lang khá lợi hại, con ra quân phải hết sức cẩn thận. Con nên chọn mấy danh Tướng tài giỏi theo con xung trận, dẫn quân tới doanh trại quân Văn Lang khiêu chiến.
Mao Lợi nói:
Con xin tuân lệnh.
Nói về Mao Lợi được lệnh khiêu chiến với quân Văn Lang, mặt hầm hầm đầy sát khí, chọn hai Tướng tài điểm 5 nghìn quân, hùng hùng, hổ hổ kéo đến trước doanh trại quân Văn Lang khiêu chiến, chửi bới om sòm:
Quân Văn Lang co đầu rụt cổ kia, nước Văn Lang sắp về tay ta, các ngươi chạy đâu cho thoát, mau ra quy hàng thời sống, chống lại thời gà chó cũng chẳng còn, thức thời hiểu thế mới là khôn.
Trên đài quan sát Tướng Soái, Nguyên Minh cùng các Tướng Lĩnh, nhìn thấy quân Ân tới khiêu chiến, chửi bới om sòm, nhịn không được nữa đòi xuất quân giao chiến, ở trên khán đài cao bảy tần.
Nguyên Minh quan sát ba Tướng Lĩnh của quân Ân, người nào người nấy uy dũng vô cùng, biết là ba Tướng tài, không dễ gì thắng được. Nguyên Minh chưa biết phải đề cử ai.
Đa Kế hiểu nỗi băn khoăn của Chủ Soái bằng nói:
Trong các Tướng Lĩnh ta không phải có một danh Tướng, con nhà danh gia Võ Tướng nổi tiếng nhiều đời, đời Tổ Tằng Tổ Cố, đã từng đánh bại quân Ân thời nhà Ân đó sao.
Nguyên Minh nói:
Có phải Lão Tướng gia nói đến hai anh em nhà Cao Vương phải không?
Đa Kế nói:
Phải. Cao Hải Đại Đô Tướng thống lãnh 10 vạn quân âm thầm lập doanh trại tại Huyện An Giao, còn Cao Sơn đang thống lãnh đại quân trọng yếu chủ lực ở đây. Cao Sơn ra trận nhất định thắng.
Nguyên Minh liền cho mời Cao Sơn đến nói rằng:
Quân Ân đã đến khiêu chiến, xét thấy khó có người thắng được chúng, nên điều Tướng quân ra trận. Cao Sơn vui vẻ nhận lệnh.
Nguyên Minh nói:
Tướng quân cần bao nhiêu quân binh thời điều động bấy nhiêu.
Cao Sơn điểm 5 nghìn quân binh mở cửa doanh trại xông ra. Cao Sơn là vị Tướng khác thường, luôn ẩn cái tài chỉ hiện cái Đức, nên được lòng quân binh Tướng Sĩ, ít ai nhận ra cái tài vô tận của người nầy. Đa Kế là người tinh tế, thấy Cao Sơn lúc nào cũng khiêm cung, không cho ai biết mình là có tài, ít tham gia góp ý kiến nhưng lại hết lòng tận tụy với quân binh. Có lúc Cao Sơn than rằng:
Nước non khó giữ được rồi
Cội Nguồn văn hóa không còn ngửa nghiêng
Văn Lang khó nổi bình yên
Dân tình loạn lạc còn chi sơn hà
Nhớ thời Quốc Tổ ông cha
Yêu tinh, quỉ dữ, khiếp kinh hãi hùng
Phương Nam hưng thịnh thái bình
No cơm ấm áo nở nhành Thiên hương
Bây giờ nước đổ non nghiêng
Ngoại xâm dày xéo đảo điên cõi bờ
Dân tình đói khổ ngục tù
Thân tàn nô lệ, nghẹn ngào thở than
Quân thù đánh đập dã man
Lê la vạn dặm xác phơi dọc đường
Ôi thôi lũ giặc bạo tàn
Yêu tinh quỉ dữ quét càn hại dân
Cội Nguồn văn hóa nơi đâu
Sao không xuất hiện cứu dân buổi nầy
Hiển Linh Quốc Đạo chuyển xây
Mới mong diệt hết lũ bầy sói lang.
Nói về Cao Sơn nhận ấn lệnh, điểm 5 nghìn quân mở cửa doanh trại xông ra hét lớn:
Lũ quân xâm lược kia, khôn hồn thời ra khỏi đất phương Nam, thời còn mạng sống, bằng không tất cả đều vùi chôn nơi đây.
Tướng giặc Ân phi ngựa tới quát tháo lớn lối nói:
Chúa Vương ta muốn là Trời muốn, không ai cản được, đất Văn Lang sẽ thuộc về Chúa Vương ta. Quy thuận Chúa Vương ta thời sống, chống lại Chúa Vương ta thời chết.
Cao Sơn không nói không rằng phi ngựa tới chém Tướng giặc một đao như trời giáng, bộ mặt dữ tợn của Tướng giặc nào chịu thua, múa giáo chống trả, choang, đinh tai nhức óc. Cao Sơn võ nghệ cao cường bay lên khỏi mình ngựa với thế Chim Điêu Bắt Rắn, từ trên không lao xuống ánh đao chớp chớp kinh hồn, Tướng giặc ra sức múa đao lên đỡ, ầm ầm kinh thiên động địa.
Cao Sơn với pháp Lưu Thủy Hành Vân, lượng mình bay trở về mình ngựa, nhanh như chớp thúc ngựa lao tới đánh chiêu Ngọa Hổ Tiên Du, kình phong ầm ầm cuộn tới. Tướng giặc kinh khiếp chưa từng thấy đao pháp nào lợi hại như vậy. Ánh đao như mưa sa bão táp, hết chiêu nầy tới chiêu khác liên miên bất tận. Tướng giặc đờ muốn hụt hơi, mới có 20 hiệp tướng giặc đã ê ẩm cả tay.
Về sau có thơ khen rằng:
Bản sơ hào khí nhất phương Nam
Đao pháp múa lên sấm nổ vang
Đã từng chém chết yêu, tinh, quỉ
Tung hoành ngang dọc cả Bắc Nam.
Cao Sơn hét lên một tiếng như sấm nổ, đường đao chơm chớp giật lưng trời. Tướng giặc kinh hoàng khiếp vía la lớn:
Tuyệt Thế Ma Đao.
Dở hết sức bình sanh chống trả, đùng đùng ầm ầm, một tiếng rú thê thảm Tướng giặc bỏ mạng tại sa trường. Nói về Tướng giặc đứng gần Mao Lợi thấy Tây Đô sắp mất mạng liền phi ngựa vào cứu Tây Đô, nhưng đã muộn Tây Đô hồn du địa phủ. Tướng giặc mới lao ra cứu Tây Đô chính là Tào Hổ. Tào Hổ gầm lên như quỉ dữ, múa giáo chém tới ầm ầm kình phong tuôn ra ù ù cát bay đá chạy. Cao Sơn múa đao chống đỡ, choang, choang, đinh tai nhức óc. Tào Hổ liền dở tuyệt chiêu Kim Tiền Vượt Thác đường giáo kỳ ảo không biết đâu mà lường. Cao Sơn dùng chiêu Ô Long Cổn Địa chống trả ầm ầm long trời lở đất. Cao Sơn không bỏ lỡ dịp may đánh luôn ba chưởng, Tào Hổ múa giáo chống đỡ, đùng đùng ầm ầm dậy núi dậy non, hai bên đánh nhau trên bốn mươi hiệp.
Cao Sơn hét lớn, thúc ngựa lao tới tay phải ra chiêu Long Hổ Xuất Du, tay trái ra chiêu Xuyên Chỉ Triệt Ma ánh đao chớp chớp, chỉ phong véo véo. Tào Hổ ra sức chống đỡ chiêu đao, liền bị trúng ngay một chỉ, muốn nhào xuống ngựa, nhanh như tia chớp Cao Sơn lao tới chém một đao, chết không kịp ngáp.
Về sau có thơ khen rằng:
Phương Nam nào dễ hết anh hùng
Dời non lấp biển đất trời rung
Đường đao chơm chớp muôn vạn dặm
Khiếp vía kinh hồn giặc cáo chung.
Nói về Mao Lợi thấy Tào Hổ lâm nguy liền phi ngựa ra cứu vãn, nhưng không còn kịp nữa Tào Hổ hồn lìa khỏi xác bỏ mạng sa trường.
Mao Lợi thấy chết liền hai Tướng sôi gan hét lớn:
Nộp mạng đây.
Liền thúc ngựa lao tới chém như mưa trút, Cao Sơn chống đỡ muốn hụt hơi. Đúng là kỳ phùng địch thủ, kẻ năm lạng, người nửa cân, hai bên đánh nhau long trời lở đất, đao qua giáo lại ầm ầm đùng đùng dậy núi dậy non, đá chạy, cát bay, mịt mù trời đất, choang, choang, đinh tai nhức óc. Quả là trận chiến kinh thiên động địa, đánh hơn ba mươi hiệp, Mao Lợi muốn giết ngay địch thủ bằng niệm chú thổi ra một luồng âm phong. Cao Sơn kinh hãi bỏ chạy, Mao Lợi rượt theo, bỗng Cao Sơn biến mất, Mao Lợi kinh hãi, không biết Cao Sơn ở đâu thời liền trúng ngay một chỉ, té nhào xuống ngựa. Cao Sơn lao tới chém một đao chết tốt.
Về sau có thơ khen rằng:
Mấy đời danh Tướng tiếng hùng anh
Tung hoành trận địa đánh giặc Ân
Đường đao tuyệt thế xơi ba Tướng
Rền vang danh tánh rạng trời xanh.
Nói về Cao Sơn chém chết Mao Lợi thời nghe trên không có tiếng quát, kèm theo tia chớp đánh xuống. Cao Sơn thất kinh né tránh, đùng đùng đùng hiện ra ba cái hố lớn. Cao Sơn thấy người đánh mình là một thiếu phụ xinh đẹp, mặt đầy sát khí, người thiếu phụ ấy là ai thế, còn ai nữa vợ hai của Ân Mao Vương, mẹ của Mao Lợi.
Nói về Nghịch Phong mẹ của Mao Lợi thấy con mình lâm nguy liền bay xuống cỡi con thiên lý mã bay tới trận địa nhưng không còn kịp nữa, Mao Lợi đã trúng một đao bỏ mạng. Nghịch Phong quyết giết chết Cao Sơn trả thù cho con không ngờ Cao Sơn tránh được. Nghịch Phong còn ở trên không hóa phép, trời đất tối mù tối mịt, yêu tinh quỉ dữ hiện ra đầy trời, xông tới chém giết quân Văn Lang.
Cao Sơn ra sức chống lại yêu tinh quỉ dữ, trận chiến xảy ra vô cùng ác liệt, cuồng phong càng lúc càng mạnh, quân Văn Lang ngã rạp, yêu tinh chém giết tơi bời. Cao Sơn phóng ngựa thoát thân.
Nhưng tiếng quát lanh lảnh:
Chạy đâu cho thoát.
Tức thời một luồng tia sáng ập đến, Cao Sơn múa đao chống đỡ, ầm ầm khủng khiếp, trước thần lực kinh hồn của nữ Tướng giặc. Cao Sơn chống trả hơn mười chiêu, thời trúng ngay một kiếm bỏ mạng.
Giết chết Cao Sơn, Nghịch Phong thu phép tức thời trời quang mây tạnh, yêu tinh quỉ dữ biến mất, quân Văn Lang chết sạch không còn một người.
Trên quan sát đài Nguyên Minh cùng các Tướng kinh hồn bạt vía. Đa Kế thở dài nói:
Không ngờ giặc Ân có Tướng nữ tài ba như vậy.
Nguyên Minh cùng các Tướng đem xác Cao Sơn về doanh trại, tẩm liệm cho người đưa về quê an táng.
Nói về Nghịch Phong giết chết Cao Sơn, tiêu diệt năm nghìn quân Văn Lang, ôm xác con bay về trại, Ân Mao Vương tức giận râu tóc dựng đứng, ra lệnh cho các Tướng Lĩnh về hộp, quyết một trận với quân Văn Lang. Cùng lúc ấy quân Hung Nô tấn công thành Xích Linh, chúng bắt hơn ba vạn dân Văn Lang, vận chuyển dầu, cây, dây, thang, lá chắn, những dụng cụ công phá thành, ở các Châu Phủ, chúng đã chiếm đóng, vận chuyển hết đến thành Xích Linh, mở ra trận đánh công phá thành quy mô, chiếm được thành Xích Linh coi như chiếm được Đông Bắc Văn Lang.