"Thuần Thuần! Ba sẽ cấm túc con một thời gian!".
Người đàn ông mặc vét đen, trên khuôn mặt tức giận đầy nếp nhắn, ánh mắt ông rất nghiêm khắc.
"Ba! Không thể được, con lớn rồi mà!"
Châu Thuần Thuần tức giận cãi lại Châu Hạo, cô cho rằng bản thân đã trưởng thành không muốn sự cần thiệp của ba mẹ. Vừa rồi, trên các mạng xã hội đầy các hình ảnh của Châu Thuần Thuần bị cảnh sát phạt và câu nói của cô với Hạ Tri Cương nên giờ mọi người đều cho rằng thiên kim tiểu thư của Châu gia có quan hệ gì đó với anh cảnh sát kia. Lần này Châu Thuần Thuần gặp rắc rối lớn với đám phóng viên báo chí, cổng của Châu gia hay nơi cô làm việc đều có phóng viên chờ sẵn. Châu Hạo vô cùng tức giận vì sự phóng thoáng của con gái, nên uốn cấm túc cô nhưng Châu Thuần Thuần vô cùng tức giận.
"Nếu con lớn rồi thì tính dần về chuyện chung thân đại sự của mình đi."
"Con không thích."
Vừa nói xong, Châu Thuần Thuần chạy luôn ra cửa Châu gia, lấy xe rồi phóng ngay đi. Châu Hạo cảm thấy đau đầu, đứa bé này từ bé đến giờ luôn ương bướng như vậy.
"Ông không sao chứ? Con bé chỉ nhất thời thôi!". Châu
phu nhân nói đỡ cho con mình, vừa nói vừa an ủi Châu Hạo. Bà cũng rất lo lắng cho Châu Thuần Thuần.
Thành phốC..
"Con vậy cũng là không được, ba con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."
"Không có đâu bà, rõ ràng là ba bắt ép con!"
"Bà" mà Châu Thuần Thuần đang nói chuyện là mẹ nuôi của Châu Hạo, mỗi lần buồn là Châu Thuần Thuần lại đến đây nói chuyện với bà. Bà cũng rất yêu quý Thuần Thuần.
"Đứa nhỏ này, con nói xem, ba con mà ghét con thì sẽ nuôi con rồi dẫn dắt con sao? Ba con rất thương con đó, chẳng qua A Hạo hơi cọc tính thôi."
Tinh thần Châu Thuần Thuần đã tốt trở lại, cô thấy bà nói rất đúng. Cô nũng nịu muốn ở lại cùng bà và bác hai, rồi mai mới trở về thành phố A.
"Thuần Thuần, Tiểu Nhã dạo này khỏe không?". Người hỏi cô là Châu Khải Trạch, con trai bác hai.
"Khỏe lắm!".
Châu Thuần Thuần nói xong quay đi bước lên tầng luôn. Cô chán ghét cái tên này, chỉ cần trước mặt cô có cái tên "Nhã" Châu Thuần Thuần sẽ không vui, cô không thích người này.
"Cái gì?"
Gương mặt của Châu Thuần Thuần biến sắc tái, cô vội nói "Vâng" rồi cúp điện thoại, chào Châu Khải Trạch rồi u ra xe phóng đi luôn. Con đường giữa thành phố và thành phố C vào giờ này không người, cô phóng nhanh nhưng vì trời tối kèm theo cảm xúc hoảng loạn nên đã không kiềm chế được tốc độ và lao phải người đi bộ trên đường.