Đến sảnh khách sạn, trong lúc tìm chỗ diễn ra lễ cưới được mời tôi đã thấy ai đó rất giống em. Tôi đuổi theo sau cô gái đó và đến khi gương mặt em thật sự hiện ra trước mắt tôi- đó là em. Đây không phải lần đầu tiên tôi đuổi theo ai đó khi nghĩ đó là em, nhưng lần này thật sự là em- người con gái tôi thầm yêu!
Tôi thích em rất lâu, đã rất cố gắng trong lần đầu bắt chuyện với em. Em dường như chưa hề để ý đến tôi vì tôi quá bình thường trong lớp. Sau đó, tôi cố dùng hết mối quan hệ của mình để được đi chơi cùng em. Em có vẻ không bận tâm đến tôi cũng như mấy lời nói cố ý của bạn bè tôi. Thế nên tôi cũng không dám làm gì hơn, tôi sợ sẽ không còn được thế này.
Nhưng dần dần tôi cảm nhận được vài lần em cũng thích tôi thì phải, tôi đã trăn trở rất nhiều khi nghĩ về cảm xúc của em. Giáng sinh năm đó, tôi đã quyết tâm hẹn em ra gặp. Sau khi nhận lời đề nghị của tôi em đã cười khi rời đi, đó là một tín hiệu quá tốt cho tôi. Giữa giờ, đột nhiên bạn gái của bạn tôi lại đem quà đến nhờ tôi đưa cho nó. Lỡ làm nó giận nên nhờ món quà để làm lành với nhau. Đơn giản mà, tôi đồng ý. Sau khi tan học, tôi đã chờ em dưới sân trường để cùng đi.. nhưng em không đến. Từ hớn hở rồi hy vọng và cuối cùng là thất vọng.. vì sự thật là em không xuất hiện, không như lời em nói. Tôi đứng dưới sân trường như kẻ không hồn, vì em. Tôi nhớ mãi nụ cười đó của em, nó đã khiến trái tim tôi tan nát ngày đó. Kể từ hôm ấy, tôi không đến gần em nữa vì biết đâu em sẽ cảm thấy khó chịu nên tôi đành im lặng không làm em khó xử thêm.
Và em xa tôi như thế!
Sau đó, tôi không còn biết bất cứ tin tức gì về em. Những buổi họp lớp tôi đều không đến, không biết tôi sợ điều gì nên luôn né tránh chúng. Và dần dần, tôi cũng bắt đầu thay đổi trở nên điềm đạm hơn xưa. Nhưng có một điều không đổi đó là tình cảm tôi dành cho em. Tôi thật sự nhận ra tình cảm này vẫn luôn nhen nhóm trong lòng khi tôi có gặp gỡ ai khác tôi đều không rung động. Trái tim tôi chỉ thổn thức vì em!
Mỗi khi nhớ về em con tim tôi lại xao xuyến và có chút nhói đau.. tôi hối hận vì đã không đủ dũng khí để hỏi em sao không đến. Tôi đã ray rức với bản thân vì đã quá hèn nhát với tình yêu của mình. Đã đánh mất cơ hội được bên em.
Nụ cười của em khiến tôi thoát khỏi suy nghĩ cũ. Thì ra em cùng dự chung một lễ cưới với tôi, thật trùng hợp!
Trông em khác quá, em đã thay đổi rất nhiều và cũng xinh đẹp hơn rất nhiều, có lẽ khi em nhìn thấy tôi cũng sẽ vậy.
Tôi chưa biết nên chào em thế nào, nên nói câu gì với em, có nên lao đến ôm lấy em không? Mọi thứ quá đột ngột làm tôi có chút bối rối. Ngồi rất xa em, tôi lặng lẽ quan sát em, tôi muốn nhìn thật rõ em- người tôi nhớ mong bấy lâu. Và rồi mọi ý nghĩ trong đầu tôi tan biến khi người đàn ông đó đi đến cạnh em. Có vẻ anh ta rất quan tâm em và rất.. yêu em. Cử chỉ ân cần, chu đáo của anh ta khiến tôi nảy ra suy nghĩ khác. Trong suốt buổi tiệc tôi cứ mãi nghĩ xem tôi nên làm thế nào trong tình cảnh này và thời gian lại không đợi tôi. Tiệc gần tàn, lượng người cũng đã vơi đi. Tôi vẫn lặng lẽ nhìn xa, anh sếp vẫy gọi tôi đến chụp ảnh cùng anh. Tôi đi đến và em cũng đang ở đó. Tôi nhìn em và em đã nhìn tôi, anh mắt em có chút ngỡ ngàng rồi đôi môi ấy lại nở một nụ cười với tôi. Nụ cười của em rất đẹp, tôi đã bước lại gần em và bắt đầu bằng một câu khác hoàn toàn những gì đã nghĩ: "Đã lâu rồi không gặp" và em đáp lại tôi. Tiếng "anh" mà em thốt ra khiến tim tôi loạn nhịp. Nhìn em quá chuyên nghiệp, có vẻ rất giỏi ăn nói hơn xưa. Em nói em sống rất tốt kèm theo nụ cười nơi khóe miệng tôi chợt thấy thoáng buồn. Trông em rất tốt lại còn rất vui vẻ, câu trả lời nói bản thân sống tốt của tôi thật sự quá giả dối- không tốt, tôi thật sự rất không ổn khi thiếu em. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ thôi.
Em sắp về rồi, tôi còn do dự một chút có nên nắm tay em giữ lại không? Thì bước chân của người đàn ông đó làm tôi nắm chặt tay trong túi để kiềm chế không giữ em lại. Thái độ nhắc nhở kia của anh ta và sự chấp nhận của em làm tôi chắc chắn về mối quan hệ này của em. Em chào tôi bằng một nụ cười rất tươi!
Tôi thích nhìn thấy em cười và cả khi không nhìn thấy em tôi vẫn mong em cười, tôi mong em hạnh phúc. Hạnh phúc của em cũng là hạnh phúc của tôi, bởi vì chỉ khi em hạnh phúc tôi mới có thể để em đi.
Tôi sẽ rời khỏi đây, để không còn có thể làm phiền em. Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến em, tôi phải đi thôi. Hình như định mệnh cũng đã an bài để tôi gặp lại em lần cuối trước khi mọi thứ kết thúc thế này! Để tôi một lần thấy lại nụ cười mà tôi đã rất nhớ.
Nụ cười đầy rạng rỡ đó của em đã khiến tôi tin em đã thật sự tìm được người có thể che chở yêu thương em hơn tôi. Thế nên tôi để em đi, đi đến hạnh phúc của em. Tôi sẽ mỉm cười nhìn em từ xa, nhìn nụ cười đó của em - nụ cười tôi không bao giờ quên!
- HẾT-