Truyện Ngắn Phía Sau Nụ Cười - Hàn Nguyệt Lâm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hàn Nguyệt Lâm, 4 Tháng tư 2020.

  1. Hàn Nguyệt Lâm

    Bài viết:
    73
    Tên truyện: Phía sau nụ cười

    Tác giả: Hàn Nguyệt Lâm

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Hàn Nguyệt Lâm

    [​IMG]

    Văn án: Nụ cười thể hiện niềm vui của ta nhưng đôi lúc đời ép ta phải cười dù có thể ta đang rất khốn đốn. Và chính những nụ cười giả tạo đó đã dẫn ta đến con đường mà ta không ngờ được.. cũng có thể mất cả người mà ta yêu thương!

    Mời các bạn đón xem nội dung của truyện!​
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Hàn Nguyệt Lâm

    Bài viết:
    73
    Chương 1: Cười thôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn nụ cười tỏa nắng kia của cậu học trò vừa mới lướt qua trước mặt làm tôi có chút ngoái nhìn: Hình ảnh này sao quen thuộc quá!

    Tôi đã qua cái tuổi đó lâu rồi, nhớ thật!

    Tám năm qua tôi quên mất mình từng có một mối tình đầu vụn dại khờ khạo với ai đó. Khi đó tôi không có gì nổi bật, chỉ là một cô gái chưa biết chưng diện nói thẳng ra nhớ lại cũng làm tôi xấu hổ. Thời gian đúng là diệu kì, có thể buộc người ta thay đổi dù thích hay không, tôi cũng vậy. Cũng không còn điểm nào giống ngày xưa, mái tóc nâu socola này tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ nhuộm nhưng rốt cuộc nó vẫn ám lên từng sợi tóc đen huyền của tôi. Mấy người quen cứ hay hỏi về nó và đưa ra biết bao nhiêu kiểu mới thế là tôi gật đầu. Sống lâu hơn một chút, tôi lại muốn thử hết các việc mình chưa từng làm. Tập cho bản thân can đảm vì cam đảm đúng lúc đôi khi có thể thay đổi cả đời người. Còn cuộc đời này của tôi.. đã mất một cơ hội để thay đổi. Vì hôm đó tôi đã không đến..

    Không biết anh ta có chính xác là tình đầu của tôi không nữa, mà mỗi lần nghe đến hai chữ đó tôi lại nghĩ về anh đầu tiên. Chắc là vậy, tình đầu.

    Lần đầu gặp nhau tôi vẫn nhớ, trong lúc chơi thể thao thi đấu với lớp khác trò kéo co quen thuộc tôi không để ý ai đứng cạnh cả chỉ cố kéo thôi, xong tay chân có chút trầy xước. Đang tiếc bàn tay bị đau thì có ai đó nói: "Trong nhỏ thế mà cũng mạnh quá nhỉ, tay không sao chứ?" nhờ câu nói đó tôi mới bắt đầu nói chuyện với anh. Sau đó có đi ăn chung với bạn bè vài lần, mấy lời chọc ghẹo của tụi nó làm tôi để tâm. Cũng vài lần cảm nhận được một chút tình cảm của anh ta. Nhưng chỉ biết chờ người ta nói trước, chờ mãi chờ mãi vẫn không nghe được. Không biết lúc đó tôi đã thức bao nhiêu đêm để mơ mộng vô số cảnh ngọt ngào lãng mạn như trên phim hay xem. Và không biết tôi buồn bao nhiêu khi thấy anh được nhận quà giáng sinh từ người khác, cũng đã khóc bao nhiêu sau khi hết buổi học cuối cùng bên nhau nhưng vẫn không nghe được bất cứ lời nào từ ai. Tám năm, nghĩ lại tôi cũng không ngờ đã lâu vậy rồi. Trái tim tôi rốt cuộc là bị chai sạn chỗ nào mà lại không cảm thấy xao xuyến với người đàn ông nào. Cũng nhận được nhiều sự để ý của người khác nhưng trong thâm tâm tôi vẫn còn chút gì đó chưa dứt khoát được. Có lẽ tôi sợ cảm giác hụt hẫn vì hy vọng chờ đợi quá nhiều nhưng lại chẳng nhận được gì. Tôi đã từng nghĩ đến việc có thể mình đã quá vô tâm nên anh không chắc rằng tôi có thích anh.

    Nhìn mình trong gương lại lần nữa tôi thấy cũng ổn rồi, không quá nổi bậc chỉ cần thanh lịch là được, tôi thích điểu đó. Để vài thứ cần thiết vào túi xách và chuẩn bị đi thôi. Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của người bạn học cũ. Nghe nói rằng chú rễ là người tài giỏi khá thành đạt. Là giám đốc một công ty, mọi người rất ganh tị với cô bạn này của tôi. Lễ cưới diễn ra ở một khách sạn lớn nên tôi châm chút bề ngoài hơn mọi khi.

    Đến lễ đường, tôi đến chào hỏi mấy đứa bạn và nói về cô dâu xinh đẹp hôm nay. Cô dâu vừa là bạn đai học của tôi vừa là đồng nghiệp nên bạn bè cũng đến, đồng nghiệp cũng đến bởi vậy khá là đông. Tôi đã dự vài tiệc cưới của tụi bạn rồi nên cảnh này không còn xa lạ gì. Mấy đứa bạn lại hối thúc tôi mau có bạn trai để còn kết hôn, tôi chỉ cười. Thật sự tôi chưa nghĩ đến sẽ kết hôn với ai. Mấy chị đồng nghiệp lại hay gợi ý cho tôi về một anh chàng trong công ty. Anh đã ba mươi tuổi, lớn hơn tôi bốn tuổi. Cũng hay nói chuyện với tôi, cũng không biết anh có nghĩ gì không tôi kệ, xem mọi thứ ra sao cái đã cho nên chưa làm anh buồn lòng. Vừa nhắc thì anh đến ngay, anh đi đến chỗ tôi khen tôi mấy câu, tôi cũng khen lại anh. Dùng tiệc xong, mọi người ở lại chụp hình cùng cô dâu. Có vài người quen với chú rễ cũng đứng gần đó, tôi ngơ người vài giây vì có một người rất giống anh ấy- tình đầu của tôi. Anh đang nhìn tôi, có lẽ anh cũng nhận ra tôi. Nhanh chóng tôi nở nụ cười chào anh. Sau đó anh bước lại chỗ tôi chào hỏi:

    - Đã lâu rồi không gặp!

    - Rất vui vì gặp lại anh!

    Theo quán tính nghề nghiệp, tôi gọi "anh" vì hằng ngày tôi giao tiếp bên ngoài cũng thế nên thuận miệng thôi. Anh cũng vậy:

    - Em.. sống tốt chứ?

    Tôi đoán là anh không biết gì về tôi rồi, lại cười với anh thôi.

    - Rất tốt, còn anh thế nào?

    Anh cũng vui vẻ với tôi:

    - Anh cũng.. rất tốt.

    Nhìn dáng vẻ này của anh chắc là tốt thật không như tôi, chẳng biết có thực sự đang sống cho mình hay là sống vì gia đình vì người khác đây.

    Anh trông khác quá, nói được vài câu thì biết hóa ra anh có quen biết với chú rể và cũng được biết anh sắp đi nước ngoài phát triển sự nghiệp vài năm.. Tôi chỉ chúc mừng anh chứ không biết nói gì hơn. Rồi cả hai chỉ im lặng nhìn về phía cô dâu với chú rể, trong tôi chợt dân lên thứ cảm xúc kì lạ. Không hiểu sao tôi lại thoáng buồn trong lòng, rồi tiếng gọi của mấy người quen khiến mọi thứ quay về thực tại "về thôi em, cũng trễ quá rồi" chưa kịp nói thêm với anh câu nào đã bị hối về. Tôi ra hiệu với họ đợi một chút rồi quay lại với anh:

    - Mọi người đang đợi em về cùng!

    - Không sao, em cứ về đi.

    - Hôm nay rất vui vì gặp lại anh.. Chúc chuyến đi của anh thành công nhé! - kèm theo một nụ cười tươi nhất có thể với anh.

    - Chào anh!

    Đột nhiên anh đồng nghiệp kia phía sau đi đến đứng cạnh tôi gật đầu chào anh và nói:

    - Anh đưa em về.

    Chắc là anh ta đã nghĩ gì rồi nên muốn bắt tôi về thật nhanh đây mà. Bình thường anh thích làm gì, thích tỏ ra thế nào tôi cũng không cản nhưng hôm nay tôi thật sự không thích anh làm thế. Không để lộ sự khó chịu ra ngoài, tôi chỉ quay đi còn không quên vẫy tay lần cuối với anh mà. Dù sao cũng là tình đầu, tôi muốn anh nghĩ tốt về tôi cho dù có gặp lại nữa hay không.

    Đi bên cạnh anh ta nhưng trong đầu tôi là hình ảnh của anh. Dáng vẻ tự nhiên đó của anh với tôi chắc anh đã quên mất những chuyện cũ. Tôi cũng đoán được phần nào vì thái độ của anh không có chút gì tiếc nuối khi hai chúng tôi tạm biệt nhau như thế. Anh ta cứ hỏi tôi về anh, tôi chỉ nói là bạn cũ lâu ngày gặp lại, thấy thế anh không hỏi nữa. Trên đường về nhà tôi cứ nghĩ mãi, cứ nghĩ về lễ cưới của tôi. Không biết chừng người đứng cạnh tôi trong ngày đó sẽ là anh ta thật, anh rất chiều chuộng tôi rồi vả lại tôi cũng đâu còn ai để chọn.. cũng không còn ai giữ tôi lại. Nhìn lên bầu trời xanh cao vút tôi lại nghĩ rằng mọi thứ trên cuộc sống này thật sự quá xa vời, tôi nên đón nhận những thứ bên cạnh đi thôi, còn những thứ mãi không với được cũng nên bỏ thôi.

    Đây có lẽ là lần cuối cùng gặp lại anh trong đời, vì đâu bất nhờ nào lặp lại hai lần. Gặp lại anh? Tôi từng nghĩ qua rồi nhưng không phải như hôm nay: Không ai tiếc nuối!

    Sau ngày đó, mọi thứ vẫn vậy không có gì thay đổi. Tôi vẫn sống cuộc sống êm đềm trước đây. Vẫn chấp nhận hết những trò lấy lòng của anh chàng kia và từng ngày từng ngày thay đổi theo nhịp sống này. Không biết sau vài năm nữa trông tôi sẽ ra sao.. có còn lại chút ngây thơ nào của những ngày ấy không. Bởi vì thời gian tuy im lặng nhưng lại có thể làm mọi thứ khác dần, kể cả tâm hồn, kể cả trái tim.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tư 2020
  4. Hàn Nguyệt Lâm

    Bài viết:
    73
    Chương 2: Em cười thật tươi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến sảnh khách sạn, trong lúc tìm chỗ diễn ra lễ cưới được mời tôi đã thấy ai đó rất giống em. Tôi đuổi theo sau cô gái đó và đến khi gương mặt em thật sự hiện ra trước mắt tôi- đó là em. Đây không phải lần đầu tiên tôi đuổi theo ai đó khi nghĩ đó là em, nhưng lần này thật sự là em- người con gái tôi thầm yêu!

    [​IMG]

    Tôi thích em rất lâu, đã rất cố gắng trong lần đầu bắt chuyện với em. Em dường như chưa hề để ý đến tôi vì tôi quá bình thường trong lớp. Sau đó, tôi cố dùng hết mối quan hệ của mình để được đi chơi cùng em. Em có vẻ không bận tâm đến tôi cũng như mấy lời nói cố ý của bạn bè tôi. Thế nên tôi cũng không dám làm gì hơn, tôi sợ sẽ không còn được thế này.

    Nhưng dần dần tôi cảm nhận được vài lần em cũng thích tôi thì phải, tôi đã trăn trở rất nhiều khi nghĩ về cảm xúc của em. Giáng sinh năm đó, tôi đã quyết tâm hẹn em ra gặp. Sau khi nhận lời đề nghị của tôi em đã cười khi rời đi, đó là một tín hiệu quá tốt cho tôi. Giữa giờ, đột nhiên bạn gái của bạn tôi lại đem quà đến nhờ tôi đưa cho nó. Lỡ làm nó giận nên nhờ món quà để làm lành với nhau. Đơn giản mà, tôi đồng ý. Sau khi tan học, tôi đã chờ em dưới sân trường để cùng đi.. nhưng em không đến. Từ hớn hở rồi hy vọng và cuối cùng là thất vọng.. vì sự thật là em không xuất hiện, không như lời em nói. Tôi đứng dưới sân trường như kẻ không hồn, vì em. Tôi nhớ mãi nụ cười đó của em, nó đã khiến trái tim tôi tan nát ngày đó. Kể từ hôm ấy, tôi không đến gần em nữa vì biết đâu em sẽ cảm thấy khó chịu nên tôi đành im lặng không làm em khó xử thêm.

    Và em xa tôi như thế!

    Sau đó, tôi không còn biết bất cứ tin tức gì về em. Những buổi họp lớp tôi đều không đến, không biết tôi sợ điều gì nên luôn né tránh chúng. Và dần dần, tôi cũng bắt đầu thay đổi trở nên điềm đạm hơn xưa. Nhưng có một điều không đổi đó là tình cảm tôi dành cho em. Tôi thật sự nhận ra tình cảm này vẫn luôn nhen nhóm trong lòng khi tôi có gặp gỡ ai khác tôi đều không rung động. Trái tim tôi chỉ thổn thức vì em!

    Mỗi khi nhớ về em con tim tôi lại xao xuyến và có chút nhói đau.. tôi hối hận vì đã không đủ dũng khí để hỏi em sao không đến. Tôi đã ray rức với bản thân vì đã quá hèn nhát với tình yêu của mình. Đã đánh mất cơ hội được bên em.

    Nụ cười của em khiến tôi thoát khỏi suy nghĩ cũ. Thì ra em cùng dự chung một lễ cưới với tôi, thật trùng hợp!

    Trông em khác quá, em đã thay đổi rất nhiều và cũng xinh đẹp hơn rất nhiều, có lẽ khi em nhìn thấy tôi cũng sẽ vậy.

    Tôi chưa biết nên chào em thế nào, nên nói câu gì với em, có nên lao đến ôm lấy em không? Mọi thứ quá đột ngột làm tôi có chút bối rối. Ngồi rất xa em, tôi lặng lẽ quan sát em, tôi muốn nhìn thật rõ em- người tôi nhớ mong bấy lâu. Và rồi mọi ý nghĩ trong đầu tôi tan biến khi người đàn ông đó đi đến cạnh em. Có vẻ anh ta rất quan tâm em và rất.. yêu em. Cử chỉ ân cần, chu đáo của anh ta khiến tôi nảy ra suy nghĩ khác. Trong suốt buổi tiệc tôi cứ mãi nghĩ xem tôi nên làm thế nào trong tình cảnh này và thời gian lại không đợi tôi. Tiệc gần tàn, lượng người cũng đã vơi đi. Tôi vẫn lặng lẽ nhìn xa, anh sếp vẫy gọi tôi đến chụp ảnh cùng anh. Tôi đi đến và em cũng đang ở đó. Tôi nhìn em và em đã nhìn tôi, anh mắt em có chút ngỡ ngàng rồi đôi môi ấy lại nở một nụ cười với tôi. Nụ cười của em rất đẹp, tôi đã bước lại gần em và bắt đầu bằng một câu khác hoàn toàn những gì đã nghĩ: "Đã lâu rồi không gặp" và em đáp lại tôi. Tiếng "anh" mà em thốt ra khiến tim tôi loạn nhịp. Nhìn em quá chuyên nghiệp, có vẻ rất giỏi ăn nói hơn xưa. Em nói em sống rất tốt kèm theo nụ cười nơi khóe miệng tôi chợt thấy thoáng buồn. Trông em rất tốt lại còn rất vui vẻ, câu trả lời nói bản thân sống tốt của tôi thật sự quá giả dối- không tốt, tôi thật sự rất không ổn khi thiếu em. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ thôi.

    Em sắp về rồi, tôi còn do dự một chút có nên nắm tay em giữ lại không? Thì bước chân của người đàn ông đó làm tôi nắm chặt tay trong túi để kiềm chế không giữ em lại. Thái độ nhắc nhở kia của anh ta và sự chấp nhận của em làm tôi chắc chắn về mối quan hệ này của em. Em chào tôi bằng một nụ cười rất tươi!

    Tôi thích nhìn thấy em cười và cả khi không nhìn thấy em tôi vẫn mong em cười, tôi mong em hạnh phúc. Hạnh phúc của em cũng là hạnh phúc của tôi, bởi vì chỉ khi em hạnh phúc tôi mới có thể để em đi.

    Tôi sẽ rời khỏi đây, để không còn có thể làm phiền em. Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến em, tôi phải đi thôi. Hình như định mệnh cũng đã an bài để tôi gặp lại em lần cuối trước khi mọi thứ kết thúc thế này! Để tôi một lần thấy lại nụ cười mà tôi đã rất nhớ.

    Nụ cười đầy rạng rỡ đó của em đã khiến tôi tin em đã thật sự tìm được người có thể che chở yêu thương em hơn tôi. Thế nên tôi để em đi, đi đến hạnh phúc của em. Tôi sẽ mỉm cười nhìn em từ xa, nhìn nụ cười đó của em - nụ cười tôi không bao giờ quên!

    - HẾT-​
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...