Phân tích truyện ngắn Thảo Nguyên của Anton Chekhov từ đặc trưng thể loại

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Ngân Ngân08, 20 Tháng tám 2023.

  1. Ngân Ngân08 Mỹ nữ sỉ lẻ phóng lợn :3

    Bài viết:
    160
    1. MỞ ĐẦU

    Anton Chekhov là một nhà văn, nhà soạn kịch, bác sĩ người Nga, được coi là một trong những nhà văn hàng đầu của thế kỷ XIX. Thể loại truyện ngắn của ông đã gây ảnh hưởng sâu sắc đến văn học thế giới. Tác phẩm của Chekhov thường tập trung vào việc khám phá tâm lý con người và phản ánh cuộc sống hàng ngày của xã hội Nga. Chekhov được tôn vinh không chỉ vì phong cách viết tinh tế và sắc bén mà còn vì khả năng tái hiện thực tế trong công việc của mình. Ông đã trở thành một người tiên phong trong việc sử dụng truyện ngắn để khắc họa cuộc sống hiện đại và tạo nên một cách tiếp cận mới trong văn chương. Truyện ngắn "Thảo nguyên" của Chekhov thể hiện nghệ thuật đặc sắc của nhà văn, đồng thời đã đánh dấu một bước ngoặt trong sự nghiệp sáng tác của nhà văn. Truyện này đã trở thành một trong những đỉnh cao thơ ca của nền văn học nước Nga. Những hình ảnh và bức tranh mà nhà văn yêu quý này dường như gắn liền với những ấn tượng của ông về thảo nguyên Azov, nơi đã sống trong tâm hồn ông từ khi còn nhỏ. Được biết, vào mùa xuân năm 1887, Chekhov đã thực hiện một chuyến đi từ Moscow về phía nam, tới Taganrog, để thực hiện kế hoạch sáng tạo của mình. Từ Taganrog, anh lên thảo nguyên, thăm những ngóc ngách của thảo nguyên thân thương, quen thuộc từ thời thơ ấu, để làm mới và khắc sâu những ấn tượng, hình ảnh gắn liền với quê hương.

    2. NỘI DUNG

    2.1 Kết cấu cốt truyện

    "Thảo nguyên" là một truyện ngắn có dung lượng dài hơn những truyện ngắn còn lại của Chekhov, truyện kể về hành trình của cậu bé Yegorushka đi tới nơi để học cùng với cậu Kuzmichov, cha xứ Khriztopher và anh xà ích Deniska. Trên đường đi, Yegorushka gặp một gia đình Do Thái, một nữ bá tước xinh đẹp, gặp giông bão khủng khiếp, ngã bệnh. Cuối cùng, nó đến thành phố nơi mà mình sẽ học và bắt đầu cuộc sống trưởng thành của bản thân.

    Thực tế, truyện ngắn "Thảo nguyên" không có cốt truyện theo nghĩa thông thường, truyện không có những tình tiết hấp dẫn, gay cấn hay kết truyện. "Thảo nguyên" được Chekhov chắp vá từ những câu chuyện tưởng chừng như chẳng liên quan gì đến nhau, chúng có một mối quan hệ duy nhất là xuất hiện trong cuộc hành trình tới trường học của Yegorushka. Truyện có tất cả tám chương ngắn, nếu tác từng chương ra chúng có thể dễ dàng tạo thành một truyện độc lập. Hầu hết, mỗi một chương truyện đều bị ngắt quãng và để lại trong lòng độc giả sự tò mò: Sẽ không bao giờ tìm ra lý do tại sao họ lại thì thầm nói về Nữ bá tước Dranitskaya, tại sao cô ấy lại tìm kiếm Varlamov và mối quan hệ của cô ấy với người bạn đồng hành Kazimir Mikhailovich là gì? Chuyện gì đang xảy ra trong gia đình Do Thái, tại sao em trai chủ nhà trọ năm ngoái tiếp đãi mọi người ở hội chợ? Điều này tạo nên hiệu ứng chuyển động – đặc điểm chính của câu chuyện. Các sự kiện được kết nối với nhau không phải bằng logic hay một lý do nào đó, đây chỉ là những hình ảnh trước mắt du khách trong suốt hành trình.

    2.2 Không gian, thời gian

    Hành trình đi tới trường học của cậu bé Yegorushka là một cuộc hành trình dài, vì vậy không gian trong truyện là không gian rộng lớn mênh mông của thảo nguyên và thời gian mà câu chuyện diễn ra là một thời gian dài, khác hẳn với những truyện ngắn trước đây của Chekhov.

    Trong câu chuyện của Chekhov, không gian thực của "Thảo nguyên" rộng đến mức nó thu được cả bầu trời đầy sao và những ngôi mộ, thế giới này và thế giới khác, bao gồm cả những hình ảnh tuyệt vời được tạo ra bởi trí tưởng tượng của cậu bé Yegorushka, những câu chuyện về tên cướp của người lái xe Panteley. Không gian rộng lớn đối lập với sự nhỏ bé của con người. Nói về thời gian, tác giả miêu tả những dấu hiệu của những mốc thời điểm trong ngày, buổi sáng với đầy sương: "Mặt trời đã ló lên phía sau thị trấn và từ tốn, ung dung bắt tay vào việc.. đột nhiên cả cánh thảo nguyên rộng mênh mông cởi bỏ tấm chăn tối mờ mờ của buổi sáng sớm, mỉm cười và bắt đầu phô ra muôn vàng giọt sương long lanh" . Hay Chekhov nói về màn đêm trên thảo nguyên: "Ánh sáng hắt vào mặt mấy người áp tải, nên họ chỉ trông thấy một quãng ngắn trên đường cái lớn.. Và lửa càng tàn lụi, ánh trăng lại càng thấy rõ."

    2.3 Nghệ thuật miêu tả

    2.3. 1 Nghệ thuật miêu tả thiên nhiên

    Thảo nguyên trong tác phẩm không chỉ làm nền, tô bóng cho tâm trạng, suy nghĩ, hành động của các nhân vật mà bản thân nó còn là một "nhân vật", hoạt động như một thành phần tư tưởng và nghệ thuật tích cực. Thảo nguyên là hình tượng trung tâm trong tác phẩm, hình ảnh thảo nguyên được tác giả cảm nhận dưới con mắt của cậu bé Yegorushka: Từ các con vật, cây cối, màu sắc, hương thơm, âm thanh hay thời tiết ở đây. Chekhov rất tinh tế trong việc quan sát các đặc điểm của các sinh vật sống ở thảo nguyên, trong truyện, các gam màu sống động được nhà văn tô vẽ tạo nên một bức tranh sống động: Màu hung nâu nâu, màu hung pha lẫn màu xanh, màu tím, vàng rực, màu đỏ, xanh rờn, hồng bóng lộn, màu tro, đen ngòm, màu lục nhạt.. Bên cạnh đó, biện pháp tu từ nhân hóa và so sánh cũng được Chekhov khai thác triệt để, kết hợp với nhau: "Nó có cảm giác như đấy là cỏ đang hát. Cỏ đang hấp hối, đã hết hy vọng sống sót" hay"Cánh thảo nguyên bị mắc lừa lại trở lại với vẻ chán trường của tháng bảy" . Bên cạnh đó, các từ láy cũng được sử dụng hiệu quả để miêu tả những âm thanh của thảo nguyên: "Dòng nước rơi xuống đất, trong trẻo, vui vẻ, long lanh dưới nắng, khe khẽ tuôn róc rách". Thảo nguyên là một thực thể khổng lồ phát ra tiếng răng rắc, tiếng huýt gió, tiếng sột soạt, những giọng trầm, giọng trung, giọng bổng. Tuy vậy, sau khi khám phá những thứ mới mẻ của thảo nguyên, Yegorushka lại cảm thấy thảo nguyên đơn điệu chỉ vì mấy thứ đó. Có lẽ do hành trình di chuyển trên thảo nguyên là một hành trình dài, Yegorushka không phát hiện thêm được thứ gì mới trên thảo nguyên dưới cái nắng cháy da nhưng lại phát hiện ra những mặt khác nhau của nó. Thảo nguyên của Chekhov được thể hiện một cách "bách khoa toàn thư" - vào những thời điểm khác nhau trong năm, vào những khoảng thời gian khác nhau của ngày và đêm, với nhiều màu sắc nghệ thuật và cảm xúc - tươi sáng và xám xịt, thân mật và đời thường, giông bão và êm đềm, vui tươi và buồn tẻ. Trong truyện, hai mạch truyện, cuộc sống của thiên nhiên và cuộc sống của con người, chảy song song, tương quan và giao thoa phức tạp, tạo thành một loại đối âm. Đây có lẽ trước hết là sự độc đáo mà bản thân nhà văn đã nhận thức được: Phong cảnh vốn thường chiếm vị trí phụ trong văn học, nay trở thành một cốt truyện độc lập, ở đây cuộc sống của thiên nhiên - một chủ đề hết sức đặc biệt.

    2.3. 2 Nghệ thuật miêu tả nhân vật

    Yegorushka là nhân vật chính trong tác phẩm, năm nay chín tuổi. Cậu được mẹ mình gửi đi học vì mẹ nó quý trọng những người có học thức và giới thượng lưu quý phái, đã khẩn khoản ông em mình nhân đi bán lông cừu đem nó đi và gửi nó vào trường trung học. Nó không muốn đi, cứ khóc trên đường và cảm thấy bản thân là người bất hạnh. Nhờ chuyến đi này, nó đã làm quen với đại diện của các nhóm xã hội khác nhau, tìm hiểu cuộc sống với tất cả những thăng trầm và niềm vui của nó. Nó là một đứa trẻ thích khám phá mọi thứ, có trí tưởng tượng phong phú khi thấy cha cởi đồ đi ngủ, cùng bộ tóc và bộ râu trông giống Robinson Crusoe, tất cả đồ vật trên đường đi nó sẽ tưởng tượng ra.

    Chủ đề thời thơ ấu ở Chekhov mang ý nghĩa xã hội sâu sắc - gắn liền với những suy tư của nhà văn về xã hội tư sản, về vị trí của một con người trong xã hội này. Một đứa trẻ với bản chất trong sáng, bộc trực, trung thực, phản ánh đúng bản chất con người, được Chekhov đối chiếu với những người trưởng thành, bị biến dạng bởi lối sống tư sản, dựa trên tính toán tiền bạc, dối trá, đạo đức giả. Hình tượng Yegorushka trong Thảo nguyên còn nhằm mục đích vạch trần xã hội tư sản. Ở Yegorushka, cảm giác thẩm mỹ được tác giả đánh giá cao, được nhấn mạnh. Chekhov thể hiện vẻ đẹp thơ mộng của thảo nguyên qua cảm nhận trực tiếp của Yegorushka. Cái nhìn của Yegorushka đối lập hoàn toàn với những người coi toàn bộ ý nghĩa của cuộc sống là lợi nhuận.

    Đối với Chekhov, "Thảo nguyên" không phải là tác phẩm đầu tiên cũng không phải là tác phẩm cuối cùng mà nhân vật chính là một đứa trẻ. Nhưng một trong số ít mà nhân vật trong quá trình hành động thay đổi rất mạnh mẽ, rõ rệt đối với người đọc, và sự thay đổi đó thậm chí còn được Chekhov nhận xét theo đúng nghĩa đen ở những dòng cuối cùng truyện: "Nó buông mình ngồi phịch xuống chiếc ghế dài và khóc nức nở để chào đón cuộc sống mới, chưa từng biết, vừa bắt đầu đối với nó..". Theo nghĩa này, "Thảo nguyên" thực sự là một câu chuyện về sự trưởng thành của cậu bé Yegorushka.

    Trong "Thảo nguyên", Yegorushka nhận thấy trong cuộc trò chuyện của những người đánh xe ngựa rằng họ đang ở trong một hoàn cảnh tồi tệ, nhưng họ đều rất hạnh phúc trong quá khứ. Người kể chuyện xen vào: "Người Nga vốn thích hồi tưởng, chứ không thích sống, Yegorushka chưa biết được điều đó". Câu này như một sợi dây tự sự trữ tình thống nhất để kết nối các bức tranh rải rác của truyện. Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết vẫn còn là một đứa trẻ, vì vậy trong câu chuyện không có ký ức về hạnh phúc trong quá khứ, sự thất vọng cho hiện tại và nỗi nhớ vô vọng của người dân Nga thường xuất hiện trong nhiều tác phẩm của Chekhov.

    Varlamov - chính nhân vật này là yếu tố nổi bật nhất trong việc tái hiện thế giới quan của trẻ em trong "Thảo nguyên". Có quá nhiều Varlamov trong truyện bởi vì suy nghĩ của Yegorushka đang bận rộn với hình ảnh người đàn ông này. Mọi người nói về ông ta: "Vài chục nghìn mảnh đất, khoảng một trăm nghìn con cừu và rất nhiều tiền", bằng những từ đặc biệt khó hiểu, vẽ nên sự giàu có của anh ta. Tất cả những cuộc trò chuyện của người lớn này biến Varlamov trong tâm trí của Yegorushka và trên các trang truyện thành một người bí ẩn, một nhân vật to lớn nào đó của thảo nguyên. Varlamov là một kẻ săn mồi thảo nguyên theo đuổi một mục tiêu trong cuộc sống - lợi nhuận; vì mục đích này, anh ta đi vòng quanh thảo nguyên để tìm kiếm những đối tượng mới để làm giàu cho mình. Varlamov có nhiều tiền hơn Nữ bá tước Dranitskaya, một chủ đất thảo nguyên. Câu chuyện cho thấy sự sùng bái Varlamov của những người xung quanh, đó là đặc điểm của một xã hội mà mọi thứ đều được điều chỉnh bởi quan hệ tiền tệ, nơi giá trị của một người được xác định bởi số lượng của cải mà anh ta có.

    Chỉ có một người đối xử với Varlamov giàu có mà không có bất kỳ sự tôn trọng nào và thậm chí là khinh thường, đó là Solomon, em trai của chủ nhà trọ Moses Moiseevich. Đây là nhân vật đối đầu với Varlamov. Solomon rất thông thạo về thứ bậc xã hội của xã hội đương thời, ông hiểu tại sao Varlamov lại được hưởng quyền hành lớn. Khi Kuzmichev hỏi Solomon một cách khô khan và nghiêm khắc: "Sao chú mày lại dám đăth mình ngang hàng với Varlamov hả đồ ngốc?", Solomon trả lời một cách ngạo nghễ và chế giễu: "Varlamov tuy là người Nga, nhưng tâm hồn thì lại là một gã Do- thái bẩn thỉu; suốt đờ lão ta chỉ toàn là tiền với lãi, còn tôi thì tôi ném tiền vào lò sưởi. Tôi chẳng cần tiền, chẳng cần đấtm chẳng cần cừu, tôi cũng chẳng cần người ta sợ tôi và bỏ mũ chào tôi khi tôi đi xe qua. Thế tức là tôi thông minh hơn cái lão Varlamov của các ông và giống con người hơn". Sự so sánh giữa Varlamov và Solomon này chứa đựng một ý nghĩa triết học xã hội to lớn. Ở đây câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống con người được giải quyết. Đối với Varlamov, một kẻ kinh doanh và hám tiền, ý nghĩa của cuộc sống bắt nguồn từ việc không ngừng làm giàu: "Cả đời lão ta chỉ có tiền và lợi nhuận." Niềm đam mê làm giàu này khiến Varlamov mù quáng, anh ta quay cuồng quanh thảo nguyên và không nhận thấy vẻ đẹp, sự hùng vĩ, sự rộng lớn vô biên của nó. Trong bối cảnh của thảo nguyên hùng vĩ, anh hùng, Varlamov trông giống như một người lùn, sức mạnh của ông ta đối với thảo nguyên là hão huyền, ông ta không giống con người. Solomon "giống con người hơn" . Anh ta hiểu rằng hạnh phúc không nằm ở tiền bạc, rằng ý nghĩa cuộc sống của một con người thực sự không thể nằm ở mong muốn tích lũy tiền bạc và làm giàu.

    Bên cạnh đó là những người mà Yegorushka đã tiếp xúc, mỗi nhân vật lại đại diện cho những loại người khác nhau trong xã hội. Ông cậu Ivan Ivanut Kuzmichov của Yegorushka là một tín đồ cuồng nhiệt của công việc kinh doanh, Kuzmichov được tác giả miêu tả là râu cạo nhẵn, đeo kính trắng, đầu đội mũ cói đan, làm nghề lái buôn. Kuzmichov chỉ làm theo mong muốn nhất thời của chị gái chứ không hề đề cao chuyện học hành: "Đằng nào thì đi cũng chẳng được cái gì, lại chỉ công cốc thôi" hay "Có người ăn học suốt 20 năm mà cũng chẳng làm nên tích sự gì?" . Trong khi đó, cha xứ Khriztopher Xirix và cụ Panteley lại có suy nghĩ trái ngược hoàn toàn Kuzmichov. Cha Khriztopher đã gần tám mươi tuổi, đi cùng Kuzmichov để bán bông giúp con rể. Cha là một người thông minh, chưa tới 10 tuổi đã nói và làm thơ bằng tiếng latinh, thông thạo như tiếng Nga. Râu chưa bén cằm đã học được tiếng latinh, tiếng Hy Lạp, tiếng Pháp, thông hiểu, triết học, toán học, lịch sử thế tục và đủ mọi ngành khoa học. Học nhớ rất nhanh. Một người tối uyên bác, một ngọn đuốc sáng của giáo hội. Hiện tại đã già rồi nhưng vẫn nhớ được triết học và tu từ học. Vừa bắt đầu cuộc hành trình, cha đã kể về mình và khuyên nhủ Yegorushka chăm chỉ học hành: "Người ta nói học vấn là ánh sáng, thất học là bóng tối mà" . Cụ Panteley là một người đồng hành cùng Yegorushka trong giai đoạn sau của hành trình, ông nói với Yegorushka: "Con người ta có một trí khôn đã tốt, nhưng có hai trí khôn lại càng tốt hơn". Có lẽ, hai người đàn ông lớn tuổi này đã có đủ kinh nghiệm, đúc rút ra được cho bản thân rằng có học thì sau này cuộc sống mới khấm khá, vì vậy, với sự hiền hậu và chất phác của mình, hai người đã khuyên bảo Yegorushka.

    Ngoài ra còn có những người tham gia vào chuyến đi cùng với Yegorushka, họ là những người có quá khứ huy hoàng: Elelyan hát cho một nhà máy ở Lugan, anh ta có một giọng hát hay và đọc bản nhạc rất thạo. Vaxya xưa kia làm ở nhà máy diêm, Kiryukha thì làm xà ích cho một nhà khá giả và nổi tiếng khắp vùng là người đánh xe tam mã giỏi nhất. Dumov là con nhà phú hộ, xưa kia sống rất phong lưu, chỉ lo chơi bời và không hề biết buồn khổ là gì. Xtepka làm thinh nhưng có thể thấy rõ rằng trước kia sướng hơn bây giờ rất nhiều. Họ là những người có quá khứ huy hoàng nhưng hiện tại, tất cả trở thành dân lái buôn, nay đây mai đó. Sự gặp gỡ và tiếp xúc với những người này trong một thời gian khiến Yegorushka có cái nhìn về con người trong thế giới với những suy nghĩ khác nhau.

    2.4 Giọng điệu, điểm nhìn

    Trong "Thảo nguyên" truyện được kể theo ngôi thứ nhất và người kể chuyện ẩn nấp dưới cái nhìn của một cậu bé chín tuổi để miêu tả mọi thứ xung quanh. Đôi khi, người kể chuyện thay nhân vật cảm thán: "Sao mà ngột ngạt và buồn tẻ quá!" hay "Giá trời đổ được trận mưa thì hay quá!". Trong cảnh cậu bé Yegorushka trong cơn giông bão, cơn bão được miêu tả dưới cảm nhận của Yegorushka. Tuy nhiên, khi nói đến những tâm tư, suy nghĩ về cuộc sống, về con người, tác giả sẽ sử dụng đại từ xưng hô ta, điều đó thể hiện suy nghĩ đó không phải xuất phát từ bản thân bản thân người kể chuyện, đó là vấn đề của nhiều người. Chekhov tạo sự luân phiên trong điểm nhìn để độc giả có một cái nhìn đa diện, tạo sự khách quan. Tác giả Chekhov vừa tái hiện thảo nguyên và con người dưới đôi mắt của cậu bé Yegorushka đồng thời lại xuất hiện với vai trò người kể chuyện, tâm sự những câu chuyện của cuộc đời với độc tả.

    Giọng điệu của Chekhov trong có thể được mô tả là trầm ổn và trữ tình. Ông sử dụng ngôn ngữ chân thực và diễn tả tâm trạng của nhân vật một cách tinh tế nhằm tạo ra một không gian cảm xúc. Ông không chỉ tường minh diễn tả những sự kiện và hành động, mà còn có cái nhìn sâu hơn vào tâm lý và suy nghĩ của nhân vật. Giọng điệu này mang đến một cảm giác thích thú và tinh tế, cho phép độc giả đắm chìm trong cảm xúc và suy ngẫm về cuộc sống và con người.

    2.5 Biểu tượng, mạch ngầm

    Chekhov trong tác phẩm "Thảo nguyên" của mình không chỉ miêu tả một cách sinh động tất cả những nét đặc trưng của phong cảnh thiên nhiên mà còn sử dụng chất liệu thảo nguyên gần gũi thân thiết, thể hiện bằng sức mạnh nghệ thuật tuyệt vời những suy nghĩ của ông về quê hương, về con người, về hạnh phúc, về cái đẹp. Chekhov nảy ra ý tưởng về thảo nguyên như một chất liệu sáng tạo là kết quả của những suy tư về hiện thực nước Nga đương đại, về tương lai của quê hương ông. Thảo nguyên với sự rộng lớn và xa xôi của nó, với vẻ đẹp và sự phong phú trong trí tưởng tượng sáng tạo của nhà văn, một mặt đối lập với vị thế của quê hương lúc bấy giờ và cuộc sống của thế giới tư sản, tư sản, và trên mặt khác, thể hiện ước mơ của Chekhov về một quê hương giàu có, hạnh phúc, về một cuộc sống rộng rãi, thực sự của con người.

    Vấn đề đầu tiên được đặt trong tác phẩm đó là sự cô đơn. Hình ảnh cây thông cô độc dẫn người đọc tới những suy nghĩ buồn bã: "Hình ảnh một ngọn đồi hiện ra với một cây thông cô độc: Đẹp như vậy, cây có sung sướng không? Mùa hè thì nóng như thiêu đốt, mùa đông thì băng giá và bão tuyết, mùa thu thì những đêm dài hãi hùng, xung quanh chỉ thấy bóng tối dày đặc, chỉ nghe thấy gió rú man dai, giận dữ, nhưng cái chính là một đời cô độc một mình.." . Ngay cả thảo nguyên rộng lớn cũng cảm thấy u sầu: ".. bạn cảm thấy căng thẳng và u sầu, như thể thảo nguyên nhận ra rằng nó cô đơn, rằng sự giàu có và cảm hứng của nó sẽ tiêu tan trong vô vọng đối với thế giới.." Phải chăng trong cái bao la, kỳ vĩ của của thảo nguyên, con người ta lại có cảm giác cô đơn hơn bao giờ hết: "Ta cứ hòa lẫn vào một cảm giác cô đơn. Ta bắt đầu cảm thấy mình bơ vơ một cách tuyệt vọng." Thằng bé Yegorushka chỉ mới chín tuổi nhưng khi đối diện với bóng tối ở thảo nguyên rộng lớn mênh mông, nó đã suy nghĩ tới kiếp người người ngắn ngủi, nó nghĩ tới cảnh bà nó nằm trong chiếc quan tài, nó chợt nghĩ tới khung cảnh mọi người xung quanh nó đều chết cả. Và rồi, nó suy nghĩ tới cái chết bơ vơ của bản thân.

    Con đường là một phần nội dung không thể tách rời của không chỉ các tác phẩm "Thảo nguyên" của Chekhov mà thường thấy trong các tác phẩm khác. Con đường thênh thang khiến cho cậu bé Yegorushka băn khoăn và gợi ra cho nó nhiều suy nghĩ: "Ai vẫn thường đi trên con đường này? Ai đi mà đường phải rộng như thế? Thật khó hiểu và kì dị. Quả có thể nghĩ rằng ở trên đất Nga này vẫn còn những con người khổng lồ như Ilya Murometx và Xolovey Radboyrik". Con đường dài đã gợi lên trong nhà văn Nga hình ảnh về bề rộng vô biên, đánh thức nỗi buồn và niềm khao khát gông cùm, mê hoặc sức mạnh nhân dân, niềm khao khát hạnh phúc mai sau! Con đường thảo nguyên, giống như toàn bộ thảo nguyên, trước hết gây ấn tượng với sự rộng lớn phi thường của nó. Không gian này dẫn đến những suy nghĩ "hoang đường" - chỉ những người anh hùng mới đi trên con đường "anh hùng" như vậy. Vì vậy, thảo nguyên, con đường, hạnh phúc của con người hợp nhất trong các tác phẩm "thảo nguyên" của Chekhov trong một bức tranh hài hòa duy nhất.

    Trong "Thảo nguyên", Yegorushka nhận thấy trong cuộc trò chuyện của những người đánh xe ngựa rằng họ đang ở trong một hoàn cảnh tồi tệ, nhưng họ đều rất hạnh phúc trong quá khứ. Người kể chuyện xen vào: "Người Nga vốn thích hồi tưởng, chứ không thích sống, Yegorushka chưa biết được điều đó" . Câu này như một sợi dây tự sự trữ tình thống nhất để kết nối các bức tranh rải rác của truyện. Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết vẫn còn là một đứa trẻ, vì vậy trong câu chuyện không có ký ức về hạnh phúc trong quá khứ, sự thất vọng cho hiện tại và nỗi nhớ vô vọng của người dân Nga, nó thường xuất hiện trong nhiều tác phẩm của Chekhov. Trong quan sát của Yegorushka, không có người hạnh phúc nào trên thảo nguyên. Người duy nhất thẳng thắn nói về hạnh phúc gia đình phi thường của mình là Konstantin Zvonyk, và câu chuyện của anh gợi cho người nghe một cảm giác thê lương: ".. ai cũng buồn chán và cũng muốn hạnh phúc".

    2.6 Ngôn ngữ

    Những miêu tả dài dòng của chekhov về thiên nhiên thảo nguyên đã tạo nhịp điệu chạm chạm, u uất cho truyện. Chính những đoạn văn dài khiến người đọc như đang du hành cùng Egorushka trong thời gian thực, nhìn thấy những thứ đang diễn ra giống với cậu bé: "Xe đi được một vài giờ gì đấy.. Trên đường đi thỉnh thoảng lại gặp một ngọn gò già nua thầm lặng hay một tảng đá hình mụ đàn bà, có trời biết, ai đặt đấy, và đặt từ bao giờ, một con chim đêm bay trên cao không một tiếng động, và dần dần trong ký ức lại hiện lên những truyền thuyết về thảo nguyên, những mẩu chuyện của những người gặp ở giữa đường, những câu chuyện cổ tích của bà vú em vùng thảo nguyên và tất cả những gì mà ta đã thấy được, mà tâm hồn ta hiểu thấu" .

    Bên cạnh đó, bằng việc sử dụng các biện pháp nghệ thuật như so sánh, nhân hóa, ẩn dụ, các tính từ chỉ màu sắc, các từ láy chỉ âm thanh, nhà văn Chekhov đã miêu tả thảo nguyên bằng thứ ngôn ngữ kỳ diệu. "Thảo nguyên" và những câu chuyện xung quanh nó được miêu tả dưới đôi mắt của cậu bé Yegorushka vì vậy ngôn ngữ miêu tả chiếm dung lượng nhiều hơn ngôn ngữ đối thoại. Ngôn ngữ của Chekhov trong truyệnắn "Thảo nguyên" được cho là rất tinh tế và chân thực taấy rõ sự chú trọng của ông đối với chi tiết và mô tả, mang lại cho độc giả một hình ảnh sống động về cảnh vật và tâm lý nhân vật.

    Chekhov sử dụng một ngôn ngữ đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả. Câu chữ của ông rất ngắn gọn, không dư thừa, nhưng lại rất đậm đà cảm xúc. Ông sử dụng những câu từ với sự chính xác và sắc bén để diễn tả suy nghĩ, cảm xúc và trạng thái tinh thần của nhân vật. Điều này giúp đọc giả dễ dàng hòa nhập vào câu chuyện và hiểu rõ hơn về tâm lý của nhân vật.

    Ngoài ra, ngôn ngữ của Chekhov còn được lấy cảm hứng từ thực tế cuộc sống hàng ngày. Ông sử dụng những từ ngữ và biểu đạt đời thường để tạo ra sự tự nhiên và thân thiện trong câu chuyện. Nhờ vậy, ngôn ngữ của ông có thể tác động mạnh mẽ đến độc giả và làm cho câ chện trở nên hết sức sống động và thực tế, điều đó thể hiện ở những câu đối thoại của những người trong truyện: "Đồ mấy dạy! Tao đánh vỡ mõm ra bây giờ!", "Đồ khốn nạn! Đồ chó đẻ" khi Dumov trêu đùa quá trớn với Yegorushka và bị cậu bé chửi lại bằng thứ ngôn ngữ dân dã đời thường.

    3. KẾT LUẬN

    Trải qua hơn một thế kỷ "Thảo nguyên" trải qua biết bao lớp bụi của thời gian vẫn bám rễ, in sâu vào trong lòng độc giả. Tác phẩm thể hiện nỗi trăn trở, suy tư của nhà văn Chekhov về thiên nhiên, con người, hạnh phúc. Với những tình tiết đầy sắc màu và ngôn ngữ chân thực, truyện ngắn "Thảo nguyên" của Chekhov đã lôi cuốn và gợi mở vô vàn suy ngẫm về nghệ thuật của ông. Không chỉ đơn thuần là một câu chuyện, mà "Thảo nguyên" còn là một bức tranh tinh tế về sự tồn tại và cuộc sống. Chekhov đã đặt những nhân vật cùng một bức cảnh vật trong truyện, và từ đó, ông khéo léo tác động đến tâm lý, suy nghĩ và cảm xúc của từng nhân vật. Như vậy, ông đã tạo nên một tầng tư duy và tâm lý phong phú trong từng câu chữ. Ở trong "Thảo nguyên", Chekhov không chỉ cho chúng ta nhìn thấy vẻ đẹp và dựng nên một không gian sống động, mà còn mở ra một cửa sổ tâm linh, làm ta suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống và con người. Điều đặc sắc trong nghệ thuật của Chekhov trong truyện "Thảo nguyên" là sự kỷ lưỡng và tinh tế trong việc diễn tả tâm trạng và suy nghĩ của nhân vật bằng ngôn ngữ gợi hình sắc xảo. Từng chi tiết nhỏ, mô tả sinh động và câu từ chính xác đã tạo nên một cảm giác sống động và thuyết phục đối với độc giả. Ngôn ngữ của Chekhov dường như là nơi tìm thấy sự hoàn hảo trong việc tường minh hóa cảm xúc và suy nghĩ phức tạp của nhân vật. Truyện ngắn "Thảo nguyên" là một minh chứng sáng rõ về tài năng và đặc sắc nghệ thu của Chekhov. Ông đã tạo ra những câu chuyện đa chiều, đầy tình cảm và tưởng chừng như bình thường nhưng lại chứa đựng sự sâu sắc và ý nghĩa đậm đà. Với ngôn ngữ tinh tế và diễn biến tinh tế, Chekhov đã xây dựng một truy tập nghệ thuật xuất sắc và độc đáo đối với truyện ngắn "Thảo nguyên", để lại sự ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả và thể hiện bản lĩnh sáng tạo của nhà văn, hoàn toàn trái ngược với nhiều tác phẩm tự do thời bấy giờ.

    4. TÀI LIỆU THAM KHẢO

    4.1 Phan Hồng Giang, Cao Xuân Hạo dịch, Truyện ngắn Sêkhốp – NXB Văn Hóa Thông Tin.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...