

Phân tích, đánh giá đặc sắc về nội dung, nghệ thuật bài thơ Đợi mưa trên đảo sinh tồn - Trần Đăng Khoa
[COLOR=rgb(89, 0, 179) ]* * *[/COLOR]
[COLOR=rgb(89, 0, 179) ]* * *[/COLOR]
[COLOR=rgb(89, 0, 179) ]Đề1: Cảm nhận đoạn thơ:[/COLOR]
Chúng tôi ngồi trên đảo Sinh Tồn
Bóng đen sẫm như gốc cây khô cháy
Mắt đăm đăm nhìn về nơi ấy
Nơi cơn mưa thăm thẳm xa khơi
Ánh chớp xanh lấp loáng phía chân trời..
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Mặt chúng tôi ngửa lên như đất
Những màu mây sẽ thôi không héo quắt
Đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên
Đảo xa khơi sẽ hóa đất liền
Chúng tôi không cạo đầu, để tóc lên như cỏ
Rồi kháo nhau
Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Cơn mưa lớn vẫn rập rình ngoài biển
Ánh chớp xanh vẫn lấp loáng phía chân trời..
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Chúng tôi sẽ trụi trần, nhảy choi choi trên mặt cát
Giãy giụa tơi bời trên mặt cát
Như con cá rô rạch nước đón mưa rào
Úp miệng vào tay, chúng tôi sẽ cùng gào
Như ếch nhái uôm uôm khắp đảo
Mưa đi! Mưa đi! Mưa cho táo bạo
Mưa như chưa bao giờ mưa, sấm sét đùng đùng
Nhưng làm sao mưa cứ ngại ngùng
Chập chờn bay phía xa khơi..
[COLOR=rgb(89, 0, 179) ]Bài tham khảo:[/COLOR]
Trên hành trình gần một thế kỉ, hình tượng người lính đã trở nên quen thuộc đối với thơ ca cách mạng Việt Nam. Họ xuất hiện trong văn chương một cách giản dị, đời thời nhưng vô cùng lạc quan, dũng cảm. Thời chiến, họ là những con người đã làm nên lịch sử, trở thành nhân vật chính của lịch sử thời đại cách mạng bởi tinh thần quả cảm, sẵn sàng xả thân vì sự nghiệp chung. Thời bình, họ vẫn kiên cường bảo vệ biên cương Tổ quốc, giữ vững thành quả chiến đấu, hi sinh của cha ông. Hình ảnh những người lính ngày đêm canh giữ biển đảo quê hương xuất hiện nhiều trong văn học sau 1975. Với cảm hứng ngợi ca, tự hào, Trần Đăng Khoa đã dành cả một chùm thơ viết về họ mà "Đợi mưa trên đảo sinh tồn" là một trong số đó.
Bài thơ mở đầu bằng ánh mắt của những chàng lính trẻ dõi về phía xa xăm, nơi có những bóng mây mưa, rơi chớp xanh lấp loáng trời:
Chúng tôi ngồi trên đảo Sinh Tồn
Bóng đen sẫm như gốc cây khô cháy
Mắt đăm đăm nhìn về nơi ấy
Nơi cơn mưa thăm thẳm xa khơi
Ánh chớp xanh lấp loáng phía chân trời..
Câu thơ đầu tiên, tác giả nhắc tên hòn đảo "Sinh Tồn" như nhấn mạnh tính chất khắc nghiệt, sống còn của sự sống nơi đây. Trên hòn đảo không hề có nước ngọt này, con người và mọi vật đều phải kiên cường gồng mình lên để giành lấy sự sống. Vì không có nước ngọt như những đảo khác, nên mưa trời đối với họ là cái gì đó vô cùng "xa xỉ", quý giá vô ngần. Chính bởi điều này mà người lính mong ngóng mưa (có lẽ hơn tất cả sự mong mỏi trên đời). Họ dõi về phía xa xăm nơi đất liền - nơi đang có những dấu hiệu của những trận mưa rào đổ xuống: Từ bóng đen sẫm của mây, đến ánh chớp xanh lấp loáng. Với đất liền, mưa là hiện tượng hết sức bình thường, nhưng với người lính trên đảo Sinh Tồn, đó là món quà vô giá của thiên nhiên, mang đến sức sống cho con người, vạn vật nơi đây. Họ hướng cả về ơn mưa phía đất liền bằng ánh mắt đăm đăm "thèm thuồng" đến tội nghiệp, họ ngồi lặng yên nhìn cơn mưa nơi đất liền một cách trang nghiêm như đợi chờ điều kì diệu sẽ đến.
Niềm mong mỏi đến cháy bỏng đã bật thốt thành lời:
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Điệp ngữ "Ôi ước gì" lặp lại ba lần trong đoạn thơ thứ hai mang giá trị biểu cảm mãnh liệt. Người lính luôn mơ ước được thấy mưa rơi giữa nơi bao quanh toàn nước mặn, niềm mong ước không phải bình thường, thoáng qua rồi quên, mà trở thành nỗi niềm da diết, cháy bỏng. Họ tưởng tượng viễn cảnh tươi đẹp về mưa và nói với chúng ta niềm vui sướng vô biên của họ khi mưa xuống:
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Mặt chúng tôi ngửa lên như đất
Những màu mây sẽ thôi không héo quắt
Đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên
Đảo xa khơi sẽ hóa đất liền
Chúng tôi không cạo đầu, để tóc lên như cỏ
Rồi kháo nhau
Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt
Cả một không gian đầy sức sống hiện lên khi mưa xuống: Người lính vui mừng ngửa mặt đón mưa; màu mây trên trời không còn "héo quắt" như khi nắng hạn, đá san hô cũng nảy cỏ tươi, đảo sẽ xanh tươi như đất liền, và dí dỏm nhất là mái đầu tóc mọc lên như cỏ của chàng lính. Thiếu nước ngọt, họ phải cạo trọc đầu để tiết kiệm nước, nếu có mưa, mái tóc ấy sẽ lại mọc xanh tươi. Bữa tiệc của họ cũng thật thú vị, không hề có sơn hào hải vị mà chỉ toàn "nước ngọt" - nước mưa. Thế mới biết, mưa đối với họ quý giá đến vô cùng. Dẫu chỉ là niềm vui trong tưởng tượng, chỉ là những điều "sẽ" xảy ra mà xao ta như nghe thấy tiếng reo hân hoan ngân nga trong từng câu chữ.

Khao khát vẫn tiếp tục bật thốt lên da diết, cháy bỏng:
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Cơn mưa lớn vẫn rập rình ngoài biển
Ánh chớp xanh vẫn lấp loáng phía chân trời..
Thực tế về cơn mưa "rập rình ngoài biển" và ánh chớp vẫn xa xăm "phía chân trời" kéo người lính trở về với hiện tại, với cái khô cằn, khắc nghiệt của nắng gió Trường Sa. Nhưng chẳng bao lâu, khao khát lại bùng lên, những cơn mưa tưởng tượng lại tiếp tục nâng niềm vui người lính bay bổng chốn nào:
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Chúng tôi sẽ trụi trần, nhảy choi choi trên mặt cát
Giãy giụa tơi bời trên mặt cát
Như con cá rô rạch nước đón mưa rào
Úp miệng vào tay, chúng tôi sẽ cùng gào
Như ếch nhái uôm uôm khắp đảo
Đến đây, cảm xúc vui sướng của người lính như vờ òa. Niềm vui khi mưa xuống biến thành những hành động kì lạ. Họ sẵn sàng cởi trần đứng giữa màn mưa để mưa tưới mát thân thể. Họ chẳng ngại nhảy loi choi, giãy giụa tơi bời trên mặt cát như những đứa trẻ tinh nghịch. Họ có thể cùng gào lên như tiếng ếch nhái uôm uôm. Những tiếng hát của trái tim, của tâm hồn hân hoan bất tận cứ ào ạt tuôn trào trong thơ, ào ạt như những cơn mưa tưởng tượng đang xối xả tuôn xuống. Niềm hạnh phúc vô ngần của người lính không thể biểu đạt bằng lời, mà phải bằng hành động, bằng những tiếng gào thét inh uôm. Giọng thơ sôi nổi, từ ngữ giàu giá trị biểu đạt "trụi trần", "loi choi", "uôm uôm", cùng biện pháp so sánh hài hước "như con cá rô rạch nước", "như ếch nhái uôm uôm".. tất cả cộng hưởng với nhau biểu đạt mức độ tột cùng của niềm vui sướng trong tâm hồn những chàng lính khi đón mưa. Phải thấu hiểu, đồng điệu đến thế nào, nhà thơ mới có thể "nhập thân" vào những chàng lính để nói lên nỗi mong chờ của họ về mưa. Những câu thơ viết về tâm trạng của người lính mà như chất chứa cả nỗi niềm của người làm thơ. Phải chăng những trải nghiệm trên hòn đảo khắc nghiệt này đã khiến Trần Đăng Khoa có thể viết, viết hay và lạ như thế?
Bạn đăng kí tài khoản miễn phí tại đây LINK để like bài, đọc tiếp nội dung ẩn nhé!
[HIDETHANKS=1]Điệp khúc cầu mưa vẫn vang lên, bên trên là "Ôi ước gì" từ đáy lòng, đến đây là lời thúc giục "Mưa đi, mưa đi" giục giã đối tượng của mong ước - mưa:
Mưa đi! Mưa đi! Mưa cho táo bạo
Mưa như chưa bao giờ mưa, sấm sét đùng đùng
Nhưng làm sao mưa cứ ngại ngùng
Chập chờn bay phía xa khơi..
Hai câu trên, điệp từ "mưa", điệp ngữ "mưa đi" dồn dập khiến cho niềm mong mưa càng da diết, cháy bỏng. Còn gì khắc khoải hơn khi sống giữa mênh mông nước mặn mà lại thiếu vắng những cơn mưa? Còn gì buồn tủi hơn khi nhìn thấy mưa mà mưa lại xa vời quá đỗi? Hiện thực vẫn là hiện thực, cơn mưa "táo bạo", "như chưa bao giờ mưa", với "sấm sét đùng đùng" có những lúc chẳng thành hiện thực, bởi mưa như nàng công chúa "ngại ngùng", cứ chập chờn phía xa khơi trêu đùa, mời gọi, khiến lòng người phải mong nhớ đêm ngày.
Hai câu thơ trên là mong ước, đặt trong sự đối lập với hiện thực ở hai câu thơ dưới khiến người đọc hình dung rõ ràng hơn về khao khát của những người lính trên đảo, đồng thời tô đậm sự khắc nghiệt của thiên nhiên. Sự khắc nghiệt đã từng được Trần Đăng Khoa miêu tả trong nhiều bài thơ khác:
"Gió rát mặt, đảo luôn thay hình dáng
Sỏi cát bay như lũ chim hoang"
(Lính đảo hát tình ca trên đảo )
"Lều bạt chung chiêng giữa nước, giữa trời
Đến một cái gai cũng không sống được
Sớm mở mắt, nắng lùa ngun ngút
Đêm trong lều như trôi trong mây"
(Đồng đội tôi trên đảo Thuyền Chài )
Cuộc sống trên đảo Sinh Tồn khắc nghiệt là thế, những những chàng lính nơi đây vẫn vô cùng lạc quan, yêu đời, không thôi mơ ước, hi vọng về những điều tốt đẹp sẽ tới. Họ còn là những chàng trai tinh nghịch, đậm chất lính, cách họ nói về những việc họ "sẽ" làm khi mưa xuống khiến người đọc thấy thú vị vô cùng. Ngày đêm canh giữa biển đảo, họ vô cùng anh dũng, nhưng về với cuộc sống đời thường, họ chẳng khác gì những đứa trẻ tinh nghịch, cũng vui hết mình, vui "tới bến". Đoạn trích viết về tâm trạng "đợi mưa" của người lính mà nói cho chúng ta nhiều điều về vẻ đẹp của những anh bộ đội cụ Hồ, khiến ta càng thêm yêu, thêm mến những chàng trai kiên cường mà lạc quan, vui vẻ ấy.
Với thể thơ tự do, góp phần đắc lực trong việc biểu đạt những cảm xúc dâng trào mãnh liệt; giọng thơ vừa da diết vừa sôi nổi; ngôn từ sinh động, giàu hình ảnh; phép điệp ngữ phát huy tối đa hiệu quả biểu đạt.. đoạn trích diễn tả thành công tâm trạng "đợi mưa" của người lính trên đảo Sinh Tồn, đồng thời khắc họa chân dung những chàng lính lạc quan, bất khuất giữa cuộc sống "sinh tồn" nhiều khắc nghiệt, khó khăn.
"Một cuộc thám hiểm thực sự không phải ở chỗ cần một vùng đất mới mà cần một đôi mắt mới" (Mác-xen Pruxt). Đề tài người lính là một thứ hạt quen thuộc gieo trồng trên mảnh đất văn chương. Nếu cảm xúc không đủ mạnh, không đủ sâu chắc chắn tác phẩm sẽ rơi vào công thức. Nhưng với cách tiếp cận độc đáo, Trần Đăng Khoa đã tìm được lối đi riêng, làm cho hình tượng người lính hiện lên vừa gần gũi, thân quen, như đã gặp trong biết bao thi phẩm khác vừa mang diện mạo mới, bất ngờ, thú vị. Bài thơ "Đợi mưa trên đảo sinh tồn" của ông được viết nên từ những khám phá của "đôi mắt mới" về một vùng đất đã cũ.[/HIDETHANKS]
[COLOR=rgb(89, 0, 179) ]Xem tiếp bên dưới: Đề 2[/COLOR]
Last edited by a moderator: