

Nụ Cười Của Người Tôi Yêu
Tác giả: Kakarot
Thể loại: Tản văn
* * *
Tác giả: Kakarot
Thể loại: Tản văn
* * *
Tình yêu là một thứ cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Nó thôi thúc con người ta có thể làm mọi thứ, hi sinh mọi thứ cho người mà mình yêu cho dù bản thân có phải chịu đau đớn đến bao nhiêu phần đi chăng nữa. Và khi đã yêu thật lòng rồi, ta cũng khó có thể dứt ra được.
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu một người rất nhiều. Người tôi yêu, cậu ấy có một nụ cười tực rỡ và ấm áp giống như ánh hoàng hôn vậy, thật sự rất tuyệt. Tôi thường ngắm nhìn nụ cười của cậu ấy và tự hỏi bản thân rằng liệu mình có nên nói ra tất cả những điều bản thân đang nghĩ với cậu ấy hay không. Nhưng rồi.. cậu ấy đã theo đuổi một người con gái khác. Lúc biết được sự thật, chẳng hiểu vì sao tôi lại thản nhiên nở một nụ cười và chợt nhận ra, nước mắt đang dần chảy xuống từ hai khóe mắt. Chà! Cảm giác lúc ấy mới tồi tệ biết nhường nào.
Từ ngày hôm đó, cậu ấy dành nụ cười cho người con gái khác, cậu ấy ở bên người con gái khác và cũng như mọi khi, cậu ây không hề biết rằng tôi vẫn luôn ngắm nhìn cậu ấy từ một nơi rất xa.
Mưa, dù lạnh nhưng vẫn đẹp. Nắng, dù chói chang nhưng vẫn ấm áp vô cũng. Cũng như tình yêu kia, dù đau đến mấy cũng không vơi đi niềm hạnh phúc. Tôi từng coi nụ cười ấy là tất cả những gì mình có, là mục tiêu mà tôi luôn theo đuổi một cách bất chấp và điên cuồng, nó cũng chính là động lực để tôi phấn đấu bước về phía trước, là niềm hi vọng của tôi vào một tương lai tươi sáng mang bao niềm hạnh phúc. Còn bây giờ, người tôi yêu, cậu ấy đã trở thành người dạy tôi bài học đầu tiên về cảm xúc. Cậu ấy cho tôi thấy sự thật rằng nếu không nhân cơ hội mà năm lấy, bất cứ thứ gì ta yêu thương và muốn có được đều sẽ rơi vào tay của kẻ khác. Cậu ấy dạy cho tôi cách hi sinh và chịu đựng ngay cả những điều đau đớn nhất.
Đến tận bây giờ, có một vài khoảnh khắc trong cuộc sống vẫn thường làm tôi cảm thấy nhớ về cậu ấy, nhớ về cái người mà tôi từng vứt bỏ cả lòng tự trọng để theo đuổi. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao lúc ấy mình lại có thể mạnh mẽ được đến vậy khi mà từng ngày đến lớp, tôi vẫn cố gắng cười nói vui vẻ trước mặt cậu ấy để tỏ ra là mình ổn và không hề quan tâm. Tôi chợt nhớ về những lúc mình lén nhìn người ta rồi vội quay đi khi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy.
Thời gian trôi đi, có lẽ bây giờ cậu ấy đã có được hạnh phúc bên người mà mình thật sự yêu rồi. Tôi chỉ ước, giá như lúc đó mình có đủ can đảm để nói ra những gì bản thân thực sự muốn..
Tôi cũng biết rằng, bản thân mình một ngày kia chắc chắn cũng sẽ tìm được một người thật lòng yêu thương mình. Nhưng có lẽ, tôi sẽ không thể yêu ai nhiều như cậu ấy. Tôi sẽ không còn có thể yêu ai với thứ cảm xúc ngây ngô, hồn nhiên, cái thứ cảm xúc lần đầu nếm trải nữa. Dù sao thì, tôi cũng muốn một lần nói với cậu ấy: "Cảm ơn cậu vì đã đến với cuộc đời tớ. Gặp được cậu giữa xã hội rối ren này, tớ cảm thấy thật sự rất may mắn. Dù chúng ta chẳng thể đến được với nhau nhưng tớ muốn cậu biết rằng tớ đã từng yêu cậu nhiều như thế nào!"
Last edited by a moderator: