

Tên bài thơ: Nỗi niềm riêng
Tác giả: Tháp Nhân
Tác giả: Tháp Nhân
Khoảnh khắc đứng trước hiên nhà mình
Nửa muốn bước vào, nửa muốn bỏ đi nơi khác
Sợ mình chẳng đủ hồn nhiên lại sợ đời bạc ác
Biết phải làm sao khi trong lòng đầy giông bão và mưa
Làm sao để bé nhỏ như xưa
Để dễ dàng quên đi những điều không muốn nhớ
Để vui vẻ với đời không mảy may trăn trở
Để không dằn vặt bản thân là tự mình đa mang hay tại mình bất hạnh?
Khi hướng phía nào cũng trơ trọi, buồn tênh
Mặc kệ, mình cứ vẫn là mình
Nếu thấy khổ đau trong lòng cần phải khóc
Nếu thấy những lần gắng gượng vô cùng chỉ đổi về bất lực
Thì buông xuống đi
Khoảnh khắc lựa chọn bước vào hay quay mặt rời đi
Nếu không thể làm gì khác hơn thì hãy ngồi xuống
Chờ cho lòng mình gọi tên những gì mình mong muốn
Rồi thanh thản mỉm cười, rồi thỏa hiệp với bản thân.
Last edited by a moderator: