Chương 40: Sống sót
Vân Xuân đứng dậy không được bao lâu liền khụy xuống, trên cổ cô, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài, máu cô chảy xuống, chảy xuống cả mặt đất, dần dần loang thành một vũng máu trông còn khiếp đảm hơn của Vũ Văn Hòa. Nhưng bỗng trong thời khắc này cô lại cảm thấy vui vẻ.
Ông trời đối xử với cô không tệ, còn mở cho cô một con đường sống.
Vân Xuân lúc này tuy rằng mất máu nhiều nhưng có thể nhận ra cô không bị vỡ động mạch cổ. Cô nhanh chóng tìm được miệng vết thương trên cổ mình, cô dùng tay phải ngăn chặn vết thương đó, cô để tay phía trên, cách vết thương khoảng 1cm, ngăn không cho máu chảy ra ngoài.
Xem ra sự việc đúng như suy đoán của cô, cô bị cắt vỡ tĩnh mạch, dùng tay phải để bịt vết thương lại quả nhiên tốc độ máu chảy đã chậm đi.
Vân Xuân cảm thấy may mắn vì mình không bỏ mạng ở đây, nhưng giờ tình huống của cô cũng vô cùng nguy hiểm, cô cố hết sức cầm lấy điện thoại di động của mình, gọi tới cho Tân Nguyên.
"Vân Xuân? Vân Xuân?"
Giờ phút này màn đêm lại khôi phục vẻ yên tĩnh, cho dù Vân Xuân không mở loa ngoài cũng có thể nghe được sự nôn nóng trong giọng anh rất rõ ràng. Nhưng cô không thể mở miệng nói thành lời, cô cần nằm xuống để ngăn không cho mình tiếp tục mất máu, may mắn duy nhất bây giờ của Vân Xuân chính bên tay trái cô có một hòn đá nhỏ, cô liền dùng hòn đá nhỏ này gõ gõ xuống mặt đất tạo mật mã Morse cho anh.
"SOS, bệnh viện, nhà."
Tân Nguyên cũng không hề tốn sức để phá được mật mã Morse cô để lại, tựa như trong nháy mắt anh liền hiểu được mật mã của Vân Xuân, anh gọi 120.
Vài phút sau, cô có thể nghe thấy được tiếng còi xe cấp cứu, Vân Xuân bỗng nhiên nở nụ cười. Lúc đó cô gọi điện cho Tân Nguyên đúng là số mệnh an bài, rốt cuộc, cô thắng rồi!
May mắn, gần khu cô ở có một bệnh viện tư.
Một ngày sau, cô đang nằm trên giường bệnh xem phim, cổ cô phải khâu tới bảy mũi, bác sĩ điều trị cho cô còn khen ngợi cô nữa, nếu lúc đấy cô không nhanh trí cầm máu thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sinh mạng.
Tới bây giờ thì cũng không còn gì ảnh hưởng tới cô nữa rồi, nhưng Tân Nguyên vẫn căn dặn bác sĩ băng bó cẩn thận phần cổ của cô.
Sau đó, Vân Xuân được đẩy tới phòng bệnh.
"Xem ra cũng không tệ lắm."
Tân Nguyên mỉm cười đi tới, hôm nay anh mặc một thân tây trang được thiết kế riêng đặc biệt tinh xảo, trong tay còn cầm một bó hoa sao. Hiển nhiên đây là quà tới thăm cô, chỉ là cô còn chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp này thì bị lời "thăm hỏi" của anh làm mất hết cả hứng.
Vân Xuân không biết hiện tại bộ dáng của cô trông như thế nào, nhưng cũng may cô có kinh nghiệm từ buổi phỏng vấn với anh, biết anh chỉ đang nói nhảm thôi nên không thèm so đo. Đáng tiếc hiện tại cô không thể mở miệng nói chuyện được, nếu có thể thì chắc chắn cô sẽ cãi lại.
Tân Nguyên đi tới bên cạnh giường bệnh của Vân Xuân, trao bó hoa sao đó vào tay cô, hình như anh không ý thức được vừa nãy mình nói sai rồi.
"Thật xin lỗi."
Tân Nguyên trong chốc lát thu hồi vẻ tươi cười, lộ ra tâm trạng áy náy.
Anh hôm nay không mang kính, Vân Xuân có thể thấy rõ được đôi mắt trong veo kia, Tân Nguyên giờ trông thật giống một cậu bé đang nhận lỗi về sai lầm của mình.
[Có ý gì vậy? ]
Vân Xuân không hiểu được ý của anh, cô liền lấy bút viết ra giấy câu hỏi của mình.
"Vũ Văn Hòa đi tìm cô là bởi vì tối hôm đó sau khi cô đi tôi đã đem suy luận của cô nói với hắn, lúc đó tôi còn chưa biết hắn là hung thủ nên mới khiến cô bị thương nặng thế này, việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn."
[Thì ra là thế.]
Vân Xuân bỗng chốc nhận ra gật gật đầu, cô biết cô lúc này có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh nhưng nhìn thấy vẻ mặt áy náy của anh cô quả thật không làm được.
[Tôi muốn được tăng tiền lương, số tiền cược ban đầu tăng lên gấp đôi.]
Vân Xuân lập tức viết điều kiện với anh, lần trước anh dám lợi dụng tính hiếu kỳ của cô mà hôi của thì lần này cô phải đòi lại cho bằng được.
"Thành giao."
Thấy Tân Nguyên thoải mái đáp ứng điều kiện của mình làm cô thấy hơi nghi ngờ, đây là cái người mà suốt ngày tính toán chi li rồi bảo mình nghèo mấy ngày trước sao? Cô có chút hối hận khi không nhân cơ hội này kiếm lời thêm chút nữa. Nhưng mà Vân Xuân không biết, Tân Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu anh còn lo lắng rằng sau khi khỏi bệnh cô sẽ lại sinh ra bóng ma tâm lý trong công việc.
Vân Xuân quả nhiên không làm Tân Nguyên thất vọng. Cô là người con gái kiên cường, dũng cảm nhất mà anh từng gặp. Tân Nguyên bỗng nhiên nghĩ rằng cô chính là người được định sẽ phải đi theo con đường này.
"Hiện tại vụ án đã kết thúc, cô cứ yên tâm ở đây dưỡng thương cho tốt đi, tôi sẽ coi như đây là cấp giấy nghỉ phép cho cô, chờ cô khỏi rồi thì tiếp tục công việc."
[Anh gấp như vậy sao? ]
"Viện nghiên cứu vừa nhận một vụ án mới, tôi cần trở về để xem."
"Đúng rồi, còn có một việc nữa muốn nói cho cô, bọn tôi đã liên hệ với người nhà Trần Lâm Tuyết rồi, đã có người tới nhận thi thể Trần Lâm Tuyết, cô có thể yên tâm rồi."
Nghe được lời Tân Nguyên nói, đáng lẽ cô phải cao hứng vì suy luận của mình chính xác rồi. Nhưng không hiểu sao, giờ cô cao hứng không nổi.
[Nói một chút cho tôi nghe về Vũ Văn Hòa đi, sao hắn lại làm việc này? Tôi muốn biết chân tướng.]
Tân Nguyên biết cô rất quan tâm tới vụ án nên anh đã chuẩn bị tinh thần kiên nhẫn ngồi kể lại cho cô nghe. Không ngờ chỉ mới nói câu đầu tiên anh đã khiến Vân Xuân nổi hết cả da gà.
"Thật ra, Vũ Văn Hòa không phải là Vũ Văn Hòa."
Ông trời đối xử với cô không tệ, còn mở cho cô một con đường sống.
Vân Xuân lúc này tuy rằng mất máu nhiều nhưng có thể nhận ra cô không bị vỡ động mạch cổ. Cô nhanh chóng tìm được miệng vết thương trên cổ mình, cô dùng tay phải ngăn chặn vết thương đó, cô để tay phía trên, cách vết thương khoảng 1cm, ngăn không cho máu chảy ra ngoài.
Xem ra sự việc đúng như suy đoán của cô, cô bị cắt vỡ tĩnh mạch, dùng tay phải để bịt vết thương lại quả nhiên tốc độ máu chảy đã chậm đi.
Vân Xuân cảm thấy may mắn vì mình không bỏ mạng ở đây, nhưng giờ tình huống của cô cũng vô cùng nguy hiểm, cô cố hết sức cầm lấy điện thoại di động của mình, gọi tới cho Tân Nguyên.
"Vân Xuân? Vân Xuân?"
Giờ phút này màn đêm lại khôi phục vẻ yên tĩnh, cho dù Vân Xuân không mở loa ngoài cũng có thể nghe được sự nôn nóng trong giọng anh rất rõ ràng. Nhưng cô không thể mở miệng nói thành lời, cô cần nằm xuống để ngăn không cho mình tiếp tục mất máu, may mắn duy nhất bây giờ của Vân Xuân chính bên tay trái cô có một hòn đá nhỏ, cô liền dùng hòn đá nhỏ này gõ gõ xuống mặt đất tạo mật mã Morse cho anh.
"SOS, bệnh viện, nhà."
Tân Nguyên cũng không hề tốn sức để phá được mật mã Morse cô để lại, tựa như trong nháy mắt anh liền hiểu được mật mã của Vân Xuân, anh gọi 120.
Vài phút sau, cô có thể nghe thấy được tiếng còi xe cấp cứu, Vân Xuân bỗng nhiên nở nụ cười. Lúc đó cô gọi điện cho Tân Nguyên đúng là số mệnh an bài, rốt cuộc, cô thắng rồi!
May mắn, gần khu cô ở có một bệnh viện tư.
Một ngày sau, cô đang nằm trên giường bệnh xem phim, cổ cô phải khâu tới bảy mũi, bác sĩ điều trị cho cô còn khen ngợi cô nữa, nếu lúc đấy cô không nhanh trí cầm máu thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sinh mạng.
Tới bây giờ thì cũng không còn gì ảnh hưởng tới cô nữa rồi, nhưng Tân Nguyên vẫn căn dặn bác sĩ băng bó cẩn thận phần cổ của cô.
Sau đó, Vân Xuân được đẩy tới phòng bệnh.
"Xem ra cũng không tệ lắm."
Tân Nguyên mỉm cười đi tới, hôm nay anh mặc một thân tây trang được thiết kế riêng đặc biệt tinh xảo, trong tay còn cầm một bó hoa sao. Hiển nhiên đây là quà tới thăm cô, chỉ là cô còn chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp này thì bị lời "thăm hỏi" của anh làm mất hết cả hứng.
Vân Xuân không biết hiện tại bộ dáng của cô trông như thế nào, nhưng cũng may cô có kinh nghiệm từ buổi phỏng vấn với anh, biết anh chỉ đang nói nhảm thôi nên không thèm so đo. Đáng tiếc hiện tại cô không thể mở miệng nói chuyện được, nếu có thể thì chắc chắn cô sẽ cãi lại.
Tân Nguyên đi tới bên cạnh giường bệnh của Vân Xuân, trao bó hoa sao đó vào tay cô, hình như anh không ý thức được vừa nãy mình nói sai rồi.
"Thật xin lỗi."
Tân Nguyên trong chốc lát thu hồi vẻ tươi cười, lộ ra tâm trạng áy náy.
Anh hôm nay không mang kính, Vân Xuân có thể thấy rõ được đôi mắt trong veo kia, Tân Nguyên giờ trông thật giống một cậu bé đang nhận lỗi về sai lầm của mình.
[Có ý gì vậy? ]
Vân Xuân không hiểu được ý của anh, cô liền lấy bút viết ra giấy câu hỏi của mình.
"Vũ Văn Hòa đi tìm cô là bởi vì tối hôm đó sau khi cô đi tôi đã đem suy luận của cô nói với hắn, lúc đó tôi còn chưa biết hắn là hung thủ nên mới khiến cô bị thương nặng thế này, việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn."
[Thì ra là thế.]
Vân Xuân bỗng chốc nhận ra gật gật đầu, cô biết cô lúc này có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh nhưng nhìn thấy vẻ mặt áy náy của anh cô quả thật không làm được.
[Tôi muốn được tăng tiền lương, số tiền cược ban đầu tăng lên gấp đôi.]
Vân Xuân lập tức viết điều kiện với anh, lần trước anh dám lợi dụng tính hiếu kỳ của cô mà hôi của thì lần này cô phải đòi lại cho bằng được.
"Thành giao."
Thấy Tân Nguyên thoải mái đáp ứng điều kiện của mình làm cô thấy hơi nghi ngờ, đây là cái người mà suốt ngày tính toán chi li rồi bảo mình nghèo mấy ngày trước sao? Cô có chút hối hận khi không nhân cơ hội này kiếm lời thêm chút nữa. Nhưng mà Vân Xuân không biết, Tân Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu anh còn lo lắng rằng sau khi khỏi bệnh cô sẽ lại sinh ra bóng ma tâm lý trong công việc.
Vân Xuân quả nhiên không làm Tân Nguyên thất vọng. Cô là người con gái kiên cường, dũng cảm nhất mà anh từng gặp. Tân Nguyên bỗng nhiên nghĩ rằng cô chính là người được định sẽ phải đi theo con đường này.
"Hiện tại vụ án đã kết thúc, cô cứ yên tâm ở đây dưỡng thương cho tốt đi, tôi sẽ coi như đây là cấp giấy nghỉ phép cho cô, chờ cô khỏi rồi thì tiếp tục công việc."
[Anh gấp như vậy sao? ]
"Viện nghiên cứu vừa nhận một vụ án mới, tôi cần trở về để xem."
"Đúng rồi, còn có một việc nữa muốn nói cho cô, bọn tôi đã liên hệ với người nhà Trần Lâm Tuyết rồi, đã có người tới nhận thi thể Trần Lâm Tuyết, cô có thể yên tâm rồi."
Nghe được lời Tân Nguyên nói, đáng lẽ cô phải cao hứng vì suy luận của mình chính xác rồi. Nhưng không hiểu sao, giờ cô cao hứng không nổi.
[Nói một chút cho tôi nghe về Vũ Văn Hòa đi, sao hắn lại làm việc này? Tôi muốn biết chân tướng.]
Tân Nguyên biết cô rất quan tâm tới vụ án nên anh đã chuẩn bị tinh thần kiên nhẫn ngồi kể lại cho cô nghe. Không ngờ chỉ mới nói câu đầu tiên anh đã khiến Vân Xuân nổi hết cả da gà.
"Thật ra, Vũ Văn Hòa không phải là Vũ Văn Hòa."