Bài viết: 137 



Những Nụ Cười Và Những Bài Ca
Tác giả: Thanh M. Hoàng
Thể loại: Truyện Ngắn
Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Thanh M. Hoàng
Tác giả: Thanh M. Hoàng
Thể loại: Truyện Ngắn
Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Thanh M. Hoàng
Những ngày nắng ran đang tỏa khắp sân trường, vẫn còn những mái đầu tựa nhau nói chuyện thì thầm không quên cả giờ giấc, như dành chút ánh sương mai trong hồn lứa tuổi học trò. Cũng nhanh mới đã hai năm đèn sách Đại Học, mà cảm thấy nhanh quá, chưa kịp nép vào lòng những kỷ niệm cho thật đầy trang giấy. Tuy đó chỉ là những ngày tháng qua nhanh, nhưng không thể chóng quên được những cơn mưa đầu mùa rơi xuống ướt những lối ngõ đi, những ánh mắt còn đội mưa chưa muốn đi về.
"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi người
Để tình yêu.. ước mơ mãi không phai.."
Mong ước kỷ niệm xưa
Nếu nói về một giấc mơ hồng trong đời, có lẽ hơn thế nữa là kỷ niệm gắn kết không rời xa của đám sinh viên vui vẻ, hóm hỉnh. Những tuổi nhỏ thích vui đùa, thích chọc ghẹo nhau, làm bao nhiêu thứ mà chỉ nhắc đến trong nghẹn ngào thôi. Cũng đã thấy được nét áo trắng một thời trải qua, vô tư đến bất chợt, rồi lại giận dỗi vu vơ để trong ai những thương cảm đầu đời. Có luyến tiếc, có chia phôi, có nóng giận, có xao xuyến con tim một ngày mưa chợt đến, cũng đủ là nguồn sống vui nhộn của tuổi cấp sách đến trường, cùng chúng bạn. Vào trong đám sân cỏ, mà kể chuyện truyền tai nhau nghe, nào là cùng rủ nhau dạo bước nói chuyện mà muốn quên đi mất thời gian, rồi lại buồn tủi với con điểm thấp mà rồi lại vui sướng trong số điểm vượt bậc chưa ai sánh bằng. Chính vì, không phải được màu học trò đó, mà khi hoa Phượng rơi rơi trên sách vở đang ôn bài, mà lòng không nghẹn lại trong hình ảnh tái hiện về bên ta. Cho dù những cuộc vui chơi giòn tiếng cuối tuần, dù có thỏa thích đến đâu, nhưng khi về những ghế đá, con đường và những hàng cây sân trường thì cũng đủ muốn níu chân người lại một chút nữa. Nếu có ai đó rảnh mà lại thích dạo chơi một mình nơi lối đi trường học cuối tuần; Chắc có lẽ chính tôi, muốn nhìn lại cảnh tượng mà thướt qua, muốn ngắm nhìn lại một lần cho khỏi tiếc nuối thêm lần nữa. Rồi ngày qua ngày, tháng qua tháng, lại tiếp tục cùng học tập và rèn luyện phấn đấu để đặt những kết quả mong đợi, còn trong ký ức những lần đưa mắt nhìn mà đã "chết trong lòng một ít". Vỏn vẹn ngày tháng bên nhau, mà vui trong tiếng hận sầu, còn gì vui hơn trong ánh mắt ước ao, mơ mộng dáng học trò..
Phải chăng mới sáng thấy lung linh quãng trời rộng, học tập quên cả mệt mỏi bởi nụ cười xinh hơn nắng anh chờ. Bởi vì em không khóc trong chiều đầy mưa, mà dắt anh theo đám bạn rong chơi quanh sân trường, tìm nơi nào thì thào, trò đùa tuổi thần tiên gây xôn xao một ngày không mỏi. Để nói rằng lứa tuổi để ca hát, để nói chuyện cả thế giới trong đôi mắt nai, đầy thương nhớ..
Thôi đã xa cách một chiều, ta thường đến bên trường với đám bạn ngày cũ, mỗi người một vẻ khác hơn. Nhưng trong ánh mắt, trong giọng cười vẫn nét hồn nhiên chưa quên, sau bao năm rồi, ta ôn thêm bao kỷ niệm đã vàng ươm theo năm, mà giờ không hững hờ thêm phút chúng ta bên nhau. Chỉ là những phút chúng ta hay gán ghép bậy, mà lòng không phút nào không giận dỗi chỉ là sau đó lại làm hòa nhanh hơn như đứa trẻ khác, như đang chờ người lớn dỗ dành, muốn được ôm ấp, và che chở.
Có phải lại vẻ dịu dàng, mảnh mai, khiến bao chàng trai ngóng theo, muốn được kết đôi, rồi những tình nhân với cử chỉ giận dỗi thể hiện sự tò mò của bao người xung quanh, khiến trong ta bao cảm xúc lạ kỳ, có phải đang ganh tị hay chăng. Một ngày đến, trong mưa nặng hạt, lại một cô bạn đến đục mưa trong dáng vẻ lạnh lẽo, đang ngóng mưa thôi ngừng. Riêng tôi lại muốn thấy em thật lâu. Từ lúc nào, chúng ta thành đôi không hay biết, hay chính cơn mưa hôm đó chăng? Có bao nhiêu câu hỏi nghi vấn để hỏi, nhưng tôi nghĩ cảm xúc thật đáng trân trọng trong giây phút ấy. Trong giọt mưa giọt nắng ngày ấy, khiến ta nhớ thêm:
"Hình như trong từng tia nắng,
Có nét tinh nghịch bạn mai.
Hình như trong từng giọt mưa,
Có nụ cười duyên bạn gái"
Tia Nắng Hạt Mưa
Màu mắt ấy, có lẽ đọng lại trong cơn mưa bay, hay những đêm rừng sâu cắm trại, mỗi nét mặt luôn sợ hãi chốn nguy hiểm, nhưng không ngừng hát nối đuôi nhau động viên, thật sự khá gan dạ ngay trong phút đó. Mình cũng không nghĩ lại sống qua một đêm, mà chính tôi lại thực sự trưởng thành trong mọi hoạt động đồng đội. Mỗi người có thế mạnh, có gì giúp đó, đôi khi lại ganh ghét nhau chỉ vì con điểm hơn nhau chút thôi, mà cả ngày không nói chuyện. Nghĩ mà những phút đó có buồn thì buồn, nhưng không bù lại những giờ giáo dục thể chất, thích hay cỗ vũ nhau cùng nhau qua môn. Tình đồng đội nhắc đến càng lớn mạnh trong tôi mỗi khi lo lắng thi cử, mỗi khi tinh thần không vui, đủ thấy màu sắc mỗi ngày trên trường bao vị lạ, bao mùa lại đến lại đi, nhưng không quên được mùa hoa phượng nở khai giảng. Mùa của sự tụ họp bao tháng xa cách, để bàn xôn xao những ngày viết nhật ký, viết lưu bút lưu khoảnh khắc, mà đủ thấy nao lòng. Nhớ nhung mùa cây gạo đến, say sưa trong trong hồn học sinh, vẫn giấc mơ không đoạn kết trong đời này, mãi nhớ..

Chỉnh sửa cuối: