NHỮNG KHOẢNG TRỜI XANH Sáng tác: Trường Hải Trình bày: Hùng Cường * * * Chúng ta ai cũng có một thời để nhớ, không ngừng nhớ và chưa bao giờ muốn lãng quên, đó chính là tuổi thơ! Có một thời mà người ta cứ tưởng làm trẻ con là điều thiệt thòi nhất. Có một thời mà người ta cứ buồn một chút là khóc, oan ức một chút là khóc, thích là khóc, mà không có gì cũng khóc. Không phải khóc thầm lặng, cũng chẳng khóc cho một mình mình nghe, mà là gào khóc, ré khan cả cổ như thể sợ mọi người không biết mình khóc. Có một thời mà mong muốn của người ta cũng chỉ là được lớn lên.. Để làm gì? Không biết nữa, chỉ là tại thời điểm đó, người ta không thích làm trẻ con! Lắm lúc nghĩ lại, chợt thèm cái cảm giác được trốn nhà đi chơi giữa ban trưa nóng bức, chợt thèm cái tình bạn ngây dại có gì ăn cũng chia nhau, dù đôi khi cũng chỉ là một cây kẹo hay một que kem, chợt thèm được giận dỗi lũ chúng nó vì không cho mượn con búp bê, chợt thèm được mẹ đút ăn cơm hay ba dỗ uống thuốc, chợt nhớ da diết cái mùi hương ấy - là mùi hương của tuổi thơ. * Lời bài hát Ngày thơ đã ra đi mất rồi Ôi còn đâu là khung trời nắng vàng. Ngàn hoa thắm say hương gió lành Hoa bướm trao nhau lời ân tình Ngày thơ đã ra đi mất rồi Ôi còn đâu màu hoa phượng thắm trường Bầy ve khóc trong tia nắng tàn Lưu luyến thay khi mùa hè sang Thấy nuối tiếc trong đáy tim biết bao nhiêu Nhớ mãi ánh mắt chưa vấn vương hương yêu Bây giờ đâu tìm? Nhớ phút sống êm ấm khi ngây thơ Tiếng hát quyến luyến bay đến cung trăng mơ Bây giờ đâu tìm? Ngày thơ đã ra đi mất rồi Ôi còn đâu thời hoa mộng thuở nào. Giờ ôm nỗi đau trong cõi lòng Thương tiếc bao khung trời màu xanh. - Hết -