Nghe những lời đó, tôi rút một điếu thuốc khác đặt lên môi, và lại nhìn chằm chằm bà cô như để trêu ngươi.
Đúng như tôi nghĩ, cô ta ngoảnh lại nhìn tôi lần nữa, trước khi khuất dạng sau bức tường.
Tôi định quẹt lửa, nhưng điếu thuốc cứ run lên. Tôi nhắm mắt lại và hít thật sâu. Thôi được rồi, có lẽ tôi sẽ nhường cô lần này.
Tôi rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhét vào trong gói thuốc, đóng nắp lại. Tôi khuấy ly cà phê đã bị loãng ở phía trên, do những viên đá tan ra rồi hớp một ngụm lớn.
Tôi hi vọng rằng vị đắng của cà phê có thể xua tan đi mùi thuốc lá, nhưng lại cảm thấy như vừa nuốt cả một điếu thuốc vào trong cổ họng. Tôi uống vội một ngụm nước trà và cảm thấy đỡ hơn.
Nhìn cái hộp quẹt ở trên bàn, tôi nhặt nó lên, ngón tay cái không ngừng quẹt cái bánh răng của nó. Tôi chăm chú nhìn vào ngọn lửa cứ cháy lên rồi lại vụt tắt.
Hôm qua, tôi vừa dùng nó để đốt nến sinh nhật, còn hôm nay, tôi lại dùng nó để đốt những điếu thuốc. Tôi thở dài, mở gói thuốc ra, nhét cái hộp quẹt vào chỗ trống của hai điếu thuốc để lại.
Khoảng ba giờ chiều, bọn nhóc con hôm trước lại xuất hiện và dần lấp đầy những chiếc bàn. Có vẻ như là thứ bảy, bọn chúng sẽ xuất hiện sớm hơn những ngày khác.
Tôi ngồi nhìn chúng một lát rồi rời khỏi quán cà phê. Có lẽ, quán cà phê ấy sẽ là nơi thứ hai tôi có thể đến, mỗi khi buồn chán, sau bờ biển.
Tôi chạy sang bên kia đường, mua hai cái bánh nhỏ ở cửa tiệm vắng khách, rồi đạp xe đến nơi thứ nhất mà tôi có thể đến.
Tôi tìm chiếc ghế đá quen thuộc của mình và ngồi xuống, chờ đợi ánh hoàng hôn xuất hiện từ phía sau lưng. Lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, tôi định tìm kiếm vài thứ hay ho để đọc, nhưng rồi lại thấy không hứng thú lắm.
Tôi nhận ra rằng, khi tôi không vui, tôi chỉ có thể nhìn thấy được mặt tiêu cực trong những thứ trước mắt. Có lẽ đó là lý do mà tôi thường đọc lúc tâm trạng bình thường. Tôi không muốn phá hỏng những thứ mình đọc được.
Tôi chống hai tay lên chiếc ghế đá, hơi nâng đầu gối lên, và bắt đầu đung đưa đôi bàn chân trên những ngọn cỏ. Tôi nói chuyện với cái bóng màu xanh đậm của mình, đang lắc lư ở phía trước. Cứ cách vài phút, nó lại dài ra thêm một đoạn. Và mỗi khi dài ra, nó lại mờ đi một ít, cho đến khi biến mất hẳn.
Rồi cái bóng xuất hiện trở lại, khi những ngọn đèn sáng lên. Tôi đã ngồi chờ hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy hai đứa nhóc hôm qua. Có lẽ, chúng đã đi đến nơi khác để xin xỏ, bởi quanh chỗ tôi cũng hơi vắng.
Tôi chợt nghĩ, không lẽ bọn chúng cứ đi xin ăn như vậy cả đời sao? Nếu tôi mà là cha mẹ bọn chúng, tôi sẽ chẳng sinh chúng ra làm gì, khi chẳng thể cho chúng ăn no mặc ấm và đi học tử tế.
Tôi vừa ăn hai cái bánh, vừa nhìn những con sóng đang cuộn mình trong đêm. Khi con sóng phía trước vừa vỡ tan, con sóng sau mới tìm đến, nhưng ở đó đã chẳng còn lại gì. Rồi chúng bắt đầu khóc lóc, đến mức biến bản thân thành muôn vàn bọt nước trắng xóa. Chúng vốn là nước, nên nước mắt của chúng chính là những bọt sóng ấy.
Từ khi có biển, biết bao nhiêu con sóng đã xô vào bờ cát, phải đến hàng tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ con sóng ấy chứ, nhưng chúng chẳng bao giờ gặp được nhau. Những con sóng còn bất hạnh hơn cả tôi nữa. Nghĩ đến điều đó, tôi thấy khá hơn được một chút.
Chợt điện thoại của tôi reo lên. Không cần nhìn cũng biết là mẹ tôi gọi. Tôi nói với mẹ là đang đi chơi với lũ bạn và sắp về. Nhưng sau đó, bà lại khiến tôi không muốn về nữa, khi hỏi chuyện giữa tôi và bố tôi.
Tôi nói rằng mình không hề đánh ai cả, và mọi thứ chỉ là hành động phản xạ có điều kiện mà thôi.
Mẹ tôi "ừ" một tiếng, khiến tôi tưởng rằng bà tin những gì tôi vừa kể. Nhưng bà lại nói thêm rằng: "Dù sao thì ông ấy cũng là cha mày, làm như thế là không nên".
Giọng bà có chút buồn làm cho tôi cũng buồn theo. Bà là người quan trọng nhất đối với tôi, nhưng lại không hề tin tôi. Đó là lần đầu tiên tôi tắt máy mà không nói trước.
Tôi bắt đầu thở những tiếng khò khè, trong khi đôi mắt dần nhòe đi. Tôi không hiểu sao, kể từ khi bước sang tuổi mười tám, tôi lại mau nước mắt đến như vậy.
Tôi chợt nhớ đến thằng Hoàng. Mỗi buổi sáng thứ hai, tôi vẫn luôn nhìn nó và tự nhủ rằng, mình không phải là đứa thảm hại nhất trên thế giới này. Nhưng hóa ra, tôi còn thảm hại hơn cả nó.
Ngay từ khi sinh ra, tôi đã là một đứa thất bại rồi, và điều đó sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời, bởi nó chính là cái tên của tôi. Tôi chỉ là một cái vỏ trứng trống rỗng, một thứ vứt đi mà thôi.
Bầu trời đỏ hoe, và chẳng có ngôi sao nào. Nếu bầu trời đêm không có sao, thì làm sao ngắm sao được chứ, chỉ có thể nhìn vào khoảng tối tăm ở đó.
Tôi moi gói thuốc từ trong túi quần ra, và rút lấy điếu thứ ba. Lần lượt từng điếu thuốc được nhen lên, và tôi bắt đầu hút cạn chúng, cũng như để chúng hút cạn sinh mệnh của mình.
Tàn thuốc rơi vãi xung quanh tôi, hóa thành tro bụi, bay theo những cơn gió, chỉ còn lại những đầu thuốc cháy đen giữa những ngọn cỏ.
Tại sao mỗi khi tôi đang cố tự chữa lành vết thương của mình, thì lại gặp phải một vết thương lớn hơn chứ? Là tôi quá nhạy cảm chăng?
Không, là bởi vì chẳng ai hiểu tôi. Ngay cả khi bọn họ đứng ở vị trí của tôi, thì họ vẫn là họ, chứ không phải tôi.
Tôi vừa châm lửa điếu thuốc thứ mười hai thì một người đàn ông lạ mặt ngồi xuống bên cạnh và chìa tay ra. Nhìn vẻ bề ngoài thì có lẽ đó là một người vô gia cư.
Tôi đặt một điếu thuốc vào bàn tay đen đúa ấy rồi mặc kệ ông ta. Lão bật cười, đặt điếu thuốc lên môi mà chẳng hề châm lửa.
- Này chàng trai, không phải cứ hút vài điếu thuốc, uống vài ly rượu là trưởng thành đâu. - Lão vừa ngậm điếu thuốc vừa nói, nghe cứ như bị móm.
Tôi mặc kệ lão, bởi tôi chẳng hút thuốc để chứng tỏ mình là người trưởng thành.
- Đàn ông, khi mất đi một thứ gì đó quý giá thì mới có thể trưởng thành được. - Sau một hồi im lặng thì lão nói câu đó, cười lớn rồi bỏ đi.
"Đồ điên" - tôi lẩm bẩm.
Lão vừa khiến tôi không thể nào hút trọn một gói thuốc, trong khi lão cũng chẳng hút cái điếu thuốc tôi cho. Tôi ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, chà đạp lên nó rồi đứng dậy, rời khỏi nơi đó.
Đi đến hết con đường ven biển, tôi lại dắt bộ chiếc xe lên giữa cầu. Không hiểu sao, tôi chợt nhớ đến lời nói của gã điên khi nãy và nghĩ đến số tuổi của mình. Tôi chỉ mới mười tám tuổi và một ngày.
Tôi có cần phải trưởng thành không? Tôi có gì đáng giá để mất chứ? Hoặc nếu có thứ để tôi yêu quý, trân trọng, thì tôi không nên đánh mất nó chút nào. Mà nếu phải đánh đổi chúng để trưởng thành, tôi thà tự đánh mất chính mình còn hơn.
Chợt tôi lại nghĩ đến thằng Hoàng, và lại buồn cho nó, dù chẳng biết chuyện gì đã xảy ra ngoài cái chết của nó. Tôi hút thêm được ba điếu thuốc nữa thì một giọng nói vang lên từ bên cạnh:
- Mày đang đứng chỗ của tao đấy! - là con Trang. Trông nó khác hẳn khi ở trường, nhưng tôi vẫn nhận ra.
Tôi mặc kệ nó, tiếp tục nhìn về phía biển, và đốt thêm một điếu thuốc khác.
- Mày không biết hút thuốc! - nó tựa vào lan can, rồi giật lấy gói thuốc trong tay tôi.
Tôi vẫn mặc kệ nó.
Nó châm lửa, hút một hơi rồi đưa tôi điếu thuốc, nhưng tôi vờ như không nhìn thấy.
Nó giật điếu thuốc trong miệng tôi, ngậm lấy đầu thuốc ướt nhẹp mà không hề sợ hãi, hút một hơi dài rồi thổi vào mặt tôi.
Tôi vẫn hít thở bình thường, và vẫn mặc kệ nó.
Có lẽ tôi làm nó hơi bực mình. Nó ném cả hai điếu thuốc đang cháy dở xuống biển, lấy hai tay đập vào mặt tôi, bắt tôi phải quay qua nhìn nó.
Rồi nó hôn tôi một cái, nhẹ và nhanh như cơn gió đang thổi qua giữa chúng tôi. Khi nó buông tay ra, tôi lại quay mặt mình về phía biển, và tiếp tục mặc kệ nó.
- Chỉ là một nụ hôn thôi, không có gì to tát đâu.
Con Trang tưởng rằng tôi đang nghĩ về nụ hôn kỳ quái của nó, nhưng còn lâu mới có chuyện đó. Nó chẳng có năng khiếu đọc suy nghĩ của người khác như tôi. Nếu là trước đây, có thể tôi sẽ suy nghĩ về hành động của nó thật, còn bây giờ thì không.
Tôi chỉ đang nghĩ:
- Khi nào thì những con sóng kia mới hết cô đơn?
----------
* * *
Hết rồi nha, cảm ơn các bạn đã đọc đến tận đây.
Thực ra cái kết cũng không khó hiểu lắm đâu, chỉ hơi khó hiểu chút thôi, nhưng cũng không phải là không thể hiểu được
Chúc các bạn ngủ ngon, đặc biệt là những bạn không có ai chúc ngủ ngon mỗi đêm giống mình :P