Nhớ em! Hoàng hôn rực rỡ hôm ấy, lần đầu tiên anh gặp em. Nụ cười em thật rạng rỡ, như ma thuật, đã mê hoặc anh, khiến anh rung động. Anh tự hỏi rằng, nếu bỏ qua lần này, liệu anh có thể gặp lại em không. Em có biết không, em sang trọng và đầy lãng mạn, với sự đơn giản luôn tin tưởng mọi người. Họ, liệu có xứng đáng với em không? Em có từng thử nghĩ đến anh chưa? Sau tất cả, có lẽ người duy nhất bị đánh mất trái tim, là anh. Có những khi, anh đợi em dưới màn mưa, những hạt mưa như cào xé tâm can anh. Thật giống như truyện cổ tích nhỉ? Đồng hồ điểm nửa đêm. Em lại "hạ cánh" xuống thế giới của anh. Chỉ khi trong mơ, anh mới gặp được em à. Anh cũng không biết đây là hiện thực hay ảo ảnh nữa.. Em hệt như đóa hồng rực rỡ vậy. Thật khiến người ta say mê. Em khiến anh như biến thành một tập thơ vô hạn. Thật muốn lại được ôm em lần nữa. Anh rất muốn ôm em, nhưng anh sợ chạm vào em, em lại tan biến. Em thắp sáng những đêm cô đơn, tối tăm, lạnh lẽo. Như ánh sao, chiếu sáng mọi thứ trong anh. Nghe này, thật ra anh bắt gặp em rất nhiều lần. Trong đám đông ấy, anh vẫn luôn tìm được em. Em có cảm nhận được không? Có nhận ra anh đang ở rất gần em không?