Truyện: Nhất Quyết Phải Là Quân Tẩu. Tác giả: Tomoyo Thể loại: Xuyên không - xuyên sách- ngôn tình - Quân nhân - he. Nhân vật chính: Cố Quân Niên + Hạ An An. Văn án: Chỉ một câu của cô, mà cô mới gặp anh ở kiếp này. Đàn ông đúng là không có ai đáng tin cả.
Chương 1. Đàn ông không có ai là đáng tin cả. Bấm để xem Hạ An An là con gái út của Hạ gia, gia đình cô thuộc gia đình đông con nhất, nhà cô có sáu chị em, vì chuyện này mà hồi xưa nhà cô phải bồi thường cho chính phủ không ít tiền vì đẻ nhiều, cô là con gái út, tuy nhiên nhà cô không hề khá giả gì, trước cô có bốn người chị, một anh trai. Cuộc sống của cô từ khi sinh ra đã được mọi người trong nhà thương yêu, cho đến khi cô hai sáu tuổi thì mọi chuyện đều thay đổi. Chị cả cô nói. - Giờ cũng đã hai sáu tuổi rồi, không lo quen bạn trai đi mà lấy chồng. Chị hai gật đầu đồng ý. Chị ba lại nói. - Đợi đến khi lớn tuổi rồi lại khó có con. Chị tư và anh trai không có gì để nói. Ba mẹ lại lo lắng gật đầu. Ba mẹ lại là người hay nghe các anh chị, tôi lại nở nụ cười lạnh đạm. Cái điệp khúc lấy chồng cứ lúc nào cũng nói ra vì tôi mỗi ngày đều lớn tuổi, mà trong khi đó anh tôi còn chưa kết hôn nữa mà. - Kết hôn, các chị không biết sao, em có chứng cưỡng chế hôn nhân, nói cách khác là em sợ kết hôn. Cô biết ngay mà, không có cái gì có thể không làm cho mọi người suy nghĩ khác đi rằng, cô chỉ là một người tùy hứng. Nhưng cô không muốn ai cũng đừng hòng ép được cô. Mọi người kinh ngạc nhìn cô, như muốn hỏi rằng. Tại sao? Tại sao ư, tại gia đình các chị và gia đình các bạn của cô làm cô sợ, vì sao sợ ư. Vì một người anh rể quá ích kỉ và ki bo, và rồi một ông anh rể thì rượu chè và hút hít, thêm một người thì đã nghèo lại còn sĩ diện, hay gen ép buộc vợ và còn hay lừa đảo chiếm tiện nghi của ba mẹ vợ, đánh vợ còn hơn đánh súc vật. Bỏ bê vợ con rượu chè đi lông bông thà cô không lấy thì hơn. Nói xong cô bỏ vào trong phòng, đọc nốt cuốn tiểu thuyết dang dỡ. Ngày hôm sau là cuối tuần cô đang mơ màng bị tiếng mẹ đánh thức, nghe được tin động trời. - An An con dậy nhanh lên, đi cùng mẹ vào bệnh viện, có chuyện không may rồi. - Mẹ hôm nay cuối tuần mà cho con ngủ một giấc được không ạ. Cô vừa nói vừa trùm chăn định ngủ tiếp. - An An, chị của con nhập viện rồi. Cô giật mình tỉnh giấc. - Sao lại như vậy, lại bị anh rể đánh sao? - Đúng vậy. Cô chưa kịp nói gì bà đã bật khóc lóc kể lại câu chuyện, chị cô bị anh rể ghen mà đánh. Khi hai người đến bệnh viện thì thấy ông anh rể đỡ chị gái cô để ra viện, cô nhìn thấy sắc mặt của chị mình trắng bệch cô nhíu mày, cô biết ngay mà, lại sợ tốn tiền nữa chứ gì - Quay về phòng bệnh liền, sao lại xuất viện hả. - Chị, chị không sao, có thể xuất viện rồi, ở lại chỉ tốn tiền thôi. Cô nhíu mày nhìn chị mình. - Em nói chị về phòng bệnh ngay, mẹ đưa chị vào lại viện đi. - Này em vợ, bọn này đã bảo không sao có thể xuất viện rồi mà. Bốp. Một cái tát vang dội. - Đó là chị gái của tôi, không phải là người mà ai cũng có thể đánh, anh nghĩ mình là ai hả, nghĩ rằng là chồng là có thể đánh chị ấy hay sao? Một cái tát này khiến ông anh rể của cô tức giận mắng mỏ cô. - Mày nghĩ mày là ai mà dám đánh tao hả con ranh kia. Bốp. - Tôi đánh thì sao hả, đàn ông trên đời này tôi đã gặp nhiều loại người rồi, tôi lại chưa thể phân biệt được anh là loại gì sao? Tưởng rằng ai cũng ngu ngốc như chị tôi sao? Đừng có ở trong phúc mà lại không biết hưởng phúc. Nếu anh mà làm hại chị tôi lần nữa, thì tôi sẽ cho anh vào tù ngay. Trong lúc hai người dằng co thì chị cô và mẹ cô tới ngăn. - Em đừng đánh anh ấy nữa, anh ấy không phải cố ý đâu, chỉ là trong nhà không còn tiền thôi. Không còn tiền, rượu chè, cờ bạc, gái gú, không phải là tiền sao. - Cô tránh ra, để tôi hôm nay phải dạy dỗ đứa em vợ này một trận. Tranh cải một hồi không tránh khỏi xô đẩy lại xô đẩy chính chị của cô. - Đừng mà. Không chị tư. Cô đưa tay kéo chị của mình lại, không ngờ. Ngay chỗ bốn người đứng lại là bật thang nên khi chị tư cô té, cô đã đưa tay ra kéo, nào ngờ cứu được chị cô, lại không cứu được cô, trước khi hôn mê, cô nghe thấy tiếng mẹ khóc bi thương, chị cô và ông anh rể thì bàng hoàng sợ sệt, cô đã bắt đầu hôn mê sâu. Chương 2: Xuyên qua. Mang thai. Đầu óc cô đau như búa bổ, bên tai thì ong ong, thêm nữa là tiếng người trách mắng của đàn ông, cùng với tiếng khóc thê lương của phụ nữ. Tiếng đàn ông vang trong phòng. Tức giận mắng to. - Tại sao nó đập đầu tự tử lại không chết cái nghiệt tử trong bụng nó luôn đi chứ. - Hạ Chính quốc, sao ông lại có thể nói như vậy, An An là con của ông mà. - Khóc chỉ biết khóc, nếu không phải nó và thằng Vương Vu kia hãm hại Cố Quân Niên thì sẽ có ngày hôm nay sao, cũng may nhà họ Cố chấp nhận nó làm con dâu họ, vậy mà còn đòi tự tử ư. Ồn ào quá, không thấy bệnh nhân khác cũng ở đây sao? Khi cô có suy nghĩ đó cũng là lúc cô mở mắt, người phụ nữ kia khi thấy cô mở mắt thì mừng rỡ. - An An con tỉnh rồi. Cô nhìn người phụ nữ trước mắt, nhìn căn nhà không phải là bệnh viện này rồi nói. - Ông bà là ai vậy? - Ha giỏi lắm, chỉ đập đầu nhẹ mà nó cũng không muốn nhận cha mẹ mình sao? Cha mẹ cô sao, không có đẹp lão như hai người này nha, với lại cách ăn mặc của họ lại hết sức là sang trọng a, Cô lại nghĩ cũng không phải là khuôn mặt của hai người nha, cô bị té chứ không có mất trí nhớ nha. Người phụ nữ như thấy cô ngẩn ngơ nhìn mình thì bật khóc lóc lại bùng lên. - Ông à mau đưa con bé đi bệnh viện đi nó ngớ ngẩn luôn rồi. Người đàn ông thì lại như không tin, vì đây có thể là chiêu trò của cô. - Hạ An An, cho dù con có giả vờ đi nữa, con vẫn phải lấy Cố Quân Niên nghe rõ chưa, ngoan ngoãn ở trong nhà đi. Đôi mắt cô đảo quanh thì ra cô đã xuyên vào thân thể của ai đó, còn trùng tên trùng họ, còn bị ép lấy chồng nữa, sao đi đâu cũng không tránh khỏi chuyện lấy chồng vậy trời. Mà sao không có thấy tên đàn ông kia tới thăm mình vậy không phải nói sắp lấy nhau sao, đúng là đàn ông không có ai tốt cả, cô nhìn người mẹ tạm thời này lên tiếng. - Mẹ Cố Quân Niên đâu, sao không đến thăm con ạ.
Chương 2: Phần tiếp theo. Bấm để xem Người phụ nữ trung niên nghe cô nói vậy thì há hốc miệng sửng sốt, như là nghe cô nói một chuyện rất là đáng sợ. - Ông à, An An có vấn đề rồi. Người đàn ông lúc này cũng sửng sốt, Hai vợ chồng họ thầm thì to nhỏ, nói rằng đầu óc của cô có vấn đề, người đàn ông thì đi liên hệ với bác sĩ, còn người phụ nữ thì đến an ủi cô. - Con gái, con không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao? Lắc đầu, cô không biết nên cô mới hỏi bà chứ, cái lắc đầu của cô khiến cho bà mẹ của cái thân thể này phải lo lắng. - Con đừng lo, ta và cha con sẽ đưa con đi bệnh viện ngay lập tức. Bà chỉ có một mình cô là con gái cho dù cô có ngỗ nghịch cách mấy đi chăng nữa thì cô vẫn là đứa con mà bà yêu thương nhất. Cô thật sự là không muốn đi bệnh viện một lần nào cả a, nhưng cô lại không giám nói ra, nếu cô nói ra cô không phải là con gái của họ thì họ sẽ đưa cô đến gặp bác sĩ tâm thần quá. Đến bệnh viện thành phố, hai vợ chồng ông bà vào nói tình hình cho bác sĩ, bác sĩ bảo đi kiểm tra xong thì vào nói chuyện. Vị bác sĩ trung niên bắt đầu hỏi cô về, kí ức của cô nhớ được bảo nhiêu, tình thần của cô. - Cô gái cô tên gì? - Hạ An An. Tốt còn nhớ được tên của mình, ba người đều có một suy nghĩ rằng cô không mất trí nhớ. - Bao nhiêu tuổi rồi. Cô nhìn hai ông bà kia, rồi lại nhìn vị bác sĩ nọ, rồi cô không chắc chắn, ngập ngừng nói. - Hai sáu tuổi. Người phụ nữ trung niên nghe cô nói như vậy thì kinh hoảng. Nước mắt lại như chực rơi xuống. - Thiên a, con chỉ mới mười chín tuổi thôi mà, còn đừng mẹ sợ. Bác sĩ thấy tình hình này thì lại nói. - Im lặng, để tôi hỏi cô ấy. Cô gái Ông bà ấy là ai? Cô lại nhìn bác sĩ rồi lại nhìn ông bà kia, ngập ngừng nói. - Có lẽ là cha mẹ tôi đi. Người phụ nữ trung niên như muốn ngất đi, vì sự không chắc chắn của cô làm cho bà lo lắng. - Trời ơi còn có lẽ nữa sao? Bác sĩ như là hạ câu nói cuối cùng đầy nặng nề. - Tên của họ là gì cô có nhớ không. Lắc đầu, họ tên gì làm sao cô biết được chứ, cô đâu phải con của họ đâu. - Vậy con biết Cố Quân Niên không.. Lần này người đàn ông là cha cô trầm mặc lên tiếng - Không phải hai người nói đó là chồng sắp cưới của tôi sao? Cho nên tôi biết tên anh ta. - Không thể nào, bác sĩ hãy giúp con tôi. Lúc này y tá mới mang bảng xét nghiệm của cô vào, vị bác sĩ xem xong liền lên tiếng. - Ông bà hãy bình tĩnh, hiện giờ đứa bé trong bụng cô ấy rất tốt, tuy nhiên cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời mà thôi. - Bác sĩ, vậy con tôi sẽ hồi phục trí nhớ chứ - Đương nhiên rồi. Cô nghe được hai người này nói chuyện, thì như là không thể tin được vào tài mình, họ nói mang thai mất trí nhớ tạm thời. - Mang thai, tôi mang thai sao? Bác sĩ đang định khuyên người nhà của bệnh nhân, thì nghe câu này của cô thì cũng sửng lại câu cô vừa mở miệng. - Xin lỗi, tôi cũng không chắc cô ấy có thể khỏi sớm hay không nữa, hay là ông bà đưa cô ấy đến bệnh viện khoa thần kinh đi. - Ông không được nói bậy bạ, một tuần sau con gái tôi kết hôn rồi, không thể đưa nó đi bênh viện thần kinh được. Cô nghe cuộc nói chuyện của ba người mà tay đã vô thức vuốt bụng mình xong. Trời ơi cô chưa có ý định kết hôn, vậy mà tại sao bây giờ cô lại có con trước khi kết hôn nữa chứ. Không sui xẻo như vậy thế chứ, quá trình chưa làm mà đã có con thế này cũng trúng được là sao. Làm sao đây, làm sao đây. - Cha của đứa bé con trong bụng con là của ai. Xem như mọi người chấp nhận cô tạm thời mất trí nhớ. - Là Cố Quân Niên, lúc nãy không phải con còn hỏi cậu ta sao. Cố Quân Niên. - Chúng ta về thôi, có gì thì từ từ làm. Cố Quân Niên tên cũng nghe quen lắm nha, giống như nữ phụ tên là Hạ An An còn nam chính tên là Cố Quân Niên. Cô trừng mắt nghĩ về bộ tiểu thuyết cô đang đọc đỡ. Tên của nó chính là chàng quân nhân của tôi. Chẵng lẽ cô xuyên thư rồi, không thể nào, làm sao đây, cô muốn nhìn thấy mẹ của cô, cùng người chị đang nằm viện của cô, cô cứ tưởng rằng mình xuyên vào thân thể của người khác, thì vẫn ở thế giới kia, có thể lâu lâu về thăm cha mẹ, nào ngờ cô lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết máu chó. Còn sắp sửa sinh con luôn rồi. Làm sao đây, làm sao đây, mình phải đi theo như tiểu thuyết hay là sửa lại theo cách của cô chứ. - Con quyết định rồi, con sẽ cưới Cố Quân Niên. Hả, câu nói của cô làm cho ông bà hạ cũng ngỡ ngàng vui mừng. - Con nói thật sao? Vậy ba sẽ gọi điện cho nhà họ Cố đã. Đúng vậy cô sẽ lấy anh chàng quân nhân thì cuộc sống của cô sẽ không đau khổ, mà tự do của người ta cũng không ai quản được. Mà cô lại không hề hay biết gì về hành vi đồng ý lấy anh làm chồng, mà sau này tự do của cô sẽ bị anh quản này quản nọ, sẽ rất khó mà dứt ra. Phần tiếp Chương 3: Hôn nhân không có chú rể. Hết chương 2.
Chương 3: Hôn nhân không có chú rể. Bấm để xem Khi cô có suy nghĩ mình đã xuyên sách, thì cô được đưa về nhà thì luôn có một suy nghĩ kì lạ rằng, ba mẹ của thân thể này, cứ giống như hình mẫu trong một nhân vật được sắp đặt sẵn. Đúng là người trong sách sao. Vào nhà, cha cô mở miệng. - Tôi và bà đến Cố gia bàn chuyện kết hôn. - Vậy có được không, nó đang mất trí. - Nó cũng đã đồng ý rồi, cho nên chúng ta không thể chậm trễ được. Nhìn thấy bóng dáng hai người đi xa, Sao cô có cảm giác như là họ đã bỏ được một gánh nặng nhỉ. Cố Quân Niên sao giờ cô càng chắc chắn tên giống tên nhân vật trong bộ chàng quân nhân của tôi nhỉ, bộ này cô đã đọc gần hết, đầu óc cô xoay chuyển, Cố Quân Niên, Hạ An An, Vương Vu, quân nhân, màng thai, giả tự tử, và tiếp theo không phải là tên tra nam sẽ gọi điện thoại cho cô bảo cô bỏ đứa bé sao. Cô đang suy nghĩ thì chuông điện thoại của cô reo lên, nhìn cái tên là Vương Vu cô nghiến răng, chẳng lẽ là cô xuyên thư thật sao trời. Nhìn điện thoại réo không ngừng, cô không muốn nhận, nhưng không nhận cũng phải nhận, nếu cô không giải quyết chuyện này thì cô sẽ giống như nguyên tác, không được không được cô phải giải quyết tên cặn bã này đã. - Ai lô. Đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô cũng không nghĩ nhiều, hắn cũng không để ý cô không kêu tên của hắn như hồi xưa, liền nói. - An An, nếu em không giám tự tử thì em bỏ đứa bé đó đi, anh sẽ tha thứ cho em. - Tha thứ, thật không. Cô cười lạnh vì đứa bé trong bụng mà cho dù nguyên chủ đã bỏ đứa bé rồi vẫn còn thấy có lỗi với hắn cho nên hắn nói gì với cô, cô vẫn nghe theo cho nên cô mới bị mất đi tất cả như vậy, mất ba mất mẹ, mất con tất cả cũng tại tên tra năm cặn bã này. Cô có suy nghĩ này mà cô lại bỏ quên rằng chuyện này nguyên chủ cũng có một phần. Không phải cô quên đâu mà đây giờ đã là thân thể của cô cho nên cô mới không nói là cô sai. - Đương nhiên là được rồi. Cô cười lạnh mở miệng nói, giọng nói âm u vì tức giận chuyện mình xuyên sách cũng tức giận mình lại đang nói chuyện với cặn bã. - Thật ra thì tôi đã tự tử rồi. - Thật sao, vậy ba mẹ em quyết định như nào. Nụ cười của cô càng lạnh hơn nữa. Thầm mắng trong lòng, cặn bã. - Anh không hỏi tôi, tự tử bằng cách nào hay sao, không lo vết thương của tôi ra sao ư. Bên kia không lo lắng mà nói liền - Không quan trọng bị thương như thế nào, quan trọng là kết quả kìa. Ha không quan trọng, tức thật, nếu tên tra nam này ở trước mặt cô, cô sẽ xé sát anh ta ra thành trăm mảnh. - Không có quan trọng, tôi chỉ đập đầu vào tường, được mẹ kéo lại bị thương nhẹ, không hề sảy thai, còn nữa bác sĩ nói nếu tôi phá thai thì có thể sau này tôi không thể có con được nữa, anh vẫn sẽ lấy tôi sao. - Sẽ lấy, em cứ bỏ đi, không có con cũng không sao, anh sẽ bù đắp cho em mà. Ánh mắt cô tối sầm, nếu Vương Vu mà nhìn thấy e là cũng sợ chết khiếp. Cô xưa nay ghét nhất là những kẻ chỉ biết hứa suôn mà thôi. Kẻ mà hứa ngay lập tức mà không suy nghĩ thì làm gì giữ được lời hứa chứ. Cô giả vờ đáng thương, khóc lóc nói. - Chúng ta chia tay đi, cha em nói rồi ông sẽ không để tài sản lại cho em, mà sẽ để lại đứa con trong bụng của em, vì em khó có con cho nên nếu em bỏ đứa bé, thì em sẽ không có một cái quyền thừa kế nào cả, cho nên chúng ta chia tay đi. Vừa nói xong cô liền cúp máy, cô mà biết được người đàn ông vừa bị cô cúp máy đan cày cấy trên người nữ chính Hứa Nhan thì cô sẽ càng chửi bới hơn nữa. Vương Vu ngây người nhìn điện thoại như không dám tin, Hạ An An vừa nói cái gì, chia tay, với anh ta, cô ta dám. Người con gái dưới thân nhìn thấy sắc mặt đen kịt của hắn thì nói. - Vu làm sao vậy? - An An, cô ta muốn chia tay. - Cái gì sao lại thế. - Anh không biết. - Anh đừng lo, nó không thoát khỏi tay anh đâu, chắc nó chỉ dẫn dỗi mà thôi. Ừ, chắc vậy, chúng ta tiếp tục. (Chuyện gì mọi người đọc nhiều truyện chắc cũng biết rồi ha). Nhà Cố gia mọi người trong phòng hết sức đau đầu. - Hạ tiên sinh, nể tình hai nhà là thế giao chúng tôi chấp nhận đứa bé trong bụng, nhưng người con dâu này chúng tôi không thể nhận. Lúc đầu cũng đã bàn bạc xong rồi, chỉ nhận đứa bé không chấp nhận người mẹ. Hạ phu nhân lên tiếng. - Xin ông bà hãy chấp nhận con bé, chúng tôi đã không dạy dỗ tốt cho con bé. Lão tướng quân, xin ông hãy nể tình gia gia của con bé mà chấp nhận nó ạ Bà biết mình bỉ ổi, ép buộc gia đình Cố gia, rõ ràng là con gái của bà sai. - Được rồi tôi đồng ý cưới cô ấy. Mọi người nhìn người thiếu niên ngũ quan anh tuấn từ trên lầu đi xuống, cùng đôi chân dài thẳng tắp và dáng người kiên nghị, cặp mắt lạnh lùng bễ nghễ đứng nhìn thiên hạ. Với cuộc hôn nhân này họ thấy Hạ An An không xứng với thiếu niên này, đáng tiếc, thật đáng tiếc. - Với một điều kiện, không có cái đám cưới nào cả, các người cứ đưa cô ấy tới đây, chỉ đăng ký kết hôn thôi. Hạ phụ nhân do dự. Như muốn thương lượng thêm. - Việc này sao được. Hạ Chính Quốc quyết định ngay. - Được ngày mai tôi sẽ mang con bé tới đây. Nếu cô tới đây lại sẽ nói một câu, có cần muốn mau mang con gái mình đi cho không người khác như vậy không. Hết chương 3.
Chương 4: Cuộc gặp gỡ Nam chính kì ba. Bấm để xem Về đến nhà, sắc mặt Hạ phu nhân đen kịt buồn bã. - Ba mẹ có chuyện gì vậy. Cô có chút ngượng ngùng gọi hai người là cha mẹ, nhưng cô lại là loại người thích ứng rất tốt với mọi hoàng cảnh. - Mai con chuẩn bị tới nhà họ Cố ở đi. Cái gì? Nhanh vậy sao, không phải bên đó chỉ cần con không cần mẹ sao? - Không kết hôn sao ạ. Cô nhìn thấy hai người trước mặt khó sử nhìn mình. - Sao cha lại đem con gái của mình cho không người ta như thế, chúng ta có thể không cần họ chịu trách nhiệm, ta có thể nuôi đứa bé mà. - Đứa con ngu ngốc này, còn gái không được ngốc như vậy. Hạ mẹ ôm cha Hạ khóc lóc nói này nói nọ, nếu như vào thời bọn họ đã bị thả lồng heo rồi. Cô đen mặt, dù cô không tin tưởng đàn ông, nhưng cô vẫn muốn được làm cô dâu xinh đẹp a, tại sao lại chỉ đăng ký kết hôn, mà không cho cô mặt váy cưới chứ. Ngày hôm sau là một ngày buồn chán của cô, mẹ cô chọn cho cô hết bộ này, đến bộ khác mà không vừa ý. Cô cũng nhìn tủ đồ của mình mà cũng không vừa ý, sao toàn hoa hoa lá lá không vậy, không có bộ nào một màu hay sao. Khi cô nhìn thấy một bộ sườn xám màu xanh ngọc nó đã hấp dẫn lấy ánh mắt cô, một màu xanh ngọc nhẹ nhàng viền áo thêu những cánh sen tinh sảo, cô rất thích nha. - Mẹ con mặt bộ này nha. Hạ phu nhân nhìn bộ sườn xám mà ngẩn ngơ. Bộ đồ này là do mẹ bà may cho cô, nhưng mà cô lại chê không thèm mặt. - Mẹ làm sao vậy? Con mặt không hợp sao? - Không có, đẹp lắm con vào mặt đi. Khi cô bước ra, một chút nhẹ nhàng mang mát thêm khí chất thanh thuần êm dịu khiến cho Hạ phu nhân giật mình, con gái bà hôm nay sao lại có khí chất như vậy chứ. Đôi mắt cô to tròn thêm đôi môi đỏ cùng làn da trắng sáng khi cô mặt bộ sườn xám này khiến cho cô linh động như tình linh vậy. Phải công nhận là phải xem coi là ai mặt đã. Cô phải công nhận là cơ thể này rất đẹp - Thế nào hả mẹ, con có đẹp không. - Đẹp, bộ này hợp với làn da của con. Khi hai mẹ con bước xuống lầu thì Hạ Chính Quốc cũng ngẩn ngơ. - An An giống bà hồi còn trẻ quá. - Ông đừng nói nữa, làm tôi ngại quá. Cô cười nhẹ, nếu cô không phải là người đọc được tiểu thuyết thì cô cũng tin rằng người đàn ông này rất chung tình, nếu chung tình thì làm gì có con riêng là Hứa Nhan chứ dù đó cũng là giả. - Chúng ta đi thôi. Khi nhà họ đưa cô tới, nhà họ Cố đều có mặt, nhìn người con gái ăn mặc bộ sườn xám tôn lên vẻ đẹp của người phương Đông khiến cho mọi người kinh ngạc. Giờ cũng chỉ để cô chụp ảnh để đăng kí kết hôn mà thôi. - Nếu con đã được mọi người chấp nhận thì con cũng phải dân trà chứ. Khi cô lên tiếng mọi người đều nhíu mày, họ cứ nghĩ cô sẽ không xem ai ra gì, nhưng thật không ngờ cô lại muốn dân trà cho mọi người. - Được, quản gia mang trà lên. So với các bữa tiệc linh đình, ông lại thích những người trẻ có lễ nghĩa, hiểu quy củ hơn nữa. Khi quản gia bưng trà lên thì cô bắt đầu dân trà, mời gia gia dùng trà. - Tốt. - Cha mẹ, mời hai người dùng trà. Không một lời nói, cô hôm nay khác xa khiến cho họ không tin vào mắt mình nữa. - Cô dượng, mời hai người dùng trà. Cũng Không một lời nói. - Dạ không biết Quân Niên đâu ạ. - Nó cùng các anh em họ của nó chạy bộ rồi. Ngày đăng ký kết hôn mà còn không có mặt, đúng là không thể tha thứ. - Vậy còn việc đăng ký kết hôn thì sao, - Con cứ ký vào đây, mọi việc cứ để bọn ta giải quyết. - Dạ. Miệng cô nói lời ngon ngọt, nhưng trong lòng cô lại mắng anh mấy trăm lần. - Thưa gia gia, hồi sáng con dạy sớm, con có thể lên phòng ngủ cất đồ và nghĩ ngơi không ạ. Một đứa bé lễ độ và hiểu chuyện thế này, làm cho ông và mọi người cũng quên việc cô làm với Cố Quân Niên. - Quản gia Lý mang nàng lên phòng đi. - Thiếu phu nhân, mời. Cô nhẹ nhàng bước theo quản gia. Người nhà Cố gia nhìn hai vợ chồng Hạ gia, như muốn hỏi. - Thật ra hôm trước nó có xảy ra chút chuyện, nên bị mất trí nhớ, nhưng mà nó muốn làm vợ của Quân Niên nó có lẽ là thay đổi thật rồi. Ở trong phòng cô âm trầm bất định. Tốt nhất là nam chính không nên để ý đến cô, nếu mà để ý đến cô, cô cũng rất khó sử a. Cô nhìn căn phòng toàn bộ ngăn nắp, một màu xám lạnh lùng không có một thứ gì gọi là phòng cho người lấy vợ, cô ngước mắt lên nhìn giá sách xem, toàn là sách quân sự. Người đàn ông này khó đối phó đây. Cô lấy một cuốn sách ra đọc. Hết chương 4.
Chương 5. Cuộc gặp gỡ Nam chính kì ba 2. Bấm để xem Khi Cố Quân Niên tập thể dục về nhà thì mọi người bình thản uống trà, xem như việc rước dâu không có việc gì xảy ra cả, anh theo thói quen vào phòng để thay đồ, rồi mới ăn sáng, anh được lãnh đạo cho nghĩ phép để giải quyết việc riêng nên mới được ở nhà, nhưng anh cũng xin lãnh đạo cho anh nghĩ kết hôn, dù anh không yêu nhưng anh là đàn ông, anh không thể để con anh không có cha được. Anh không biết mọi người đang uống trà, là muốn xem anh giải quyết chuyện này ra sao. Anh theo thói quen bước vào phòng, đến tủ quần áo để lấy đồ, nhưng anh lại nghe được hơi thở nhẹ nhàng của một người đang ngủ trong phòng anh, ngay từ lúc đầu anh đã không thích cô, giờ cô lại tự nhiên như chốn không người vậy anh càng không thích. Trên giường có một thiếu nữ trên mặt úp một cuốn sách đang ngủ, ánh mắt anh lộ vẻ âm trầm u lãnh, nhưng người trên giường như không biết chuyện gì cả vẫn còn ngủ ngon lành. Anh bình tĩnh, không đi đánh thức cô dậy, bước vào nhà tắm như không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng anh không biết khi anh vừa bước vào nhà tắm thì cô đã mở mắt ra, hây hây ánh mắt đáng sợ quá đi, cô có thể thấy đổi được trái tim của nam chính không đây. Khi anh tắm xong bước ra thì lại thấy cô đang đứng dựa vào tủ sách đọc sách, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, cho thấy là lúc nãy cô chỉ giả vờ ngủ thôi. Cô như có cảm giác đối phương nhìn mình chằm chằm, cặp mắt cô khẽ ngước lên nhìn anh, không nhìn thì thôi mà nhìn thì hai người lại ngẩn ngơ. Giống như có gì đó đang thấy đổi Cô thay đổi, anh không biết cô thay đổi chỗ nào, anh chỉ thấy ánh mắt của cô rất hờ hững, không có cháng ghét anh, mà đôi mắt kia có một chút u buồn thê lương. Còn đối với cô chính là ý nghĩ, người đàn ông này rất khác với những người đàn ông mà cô đã gặp mặt, hay đây là một người đàn ông được sắp xếp theo khuôn mẫu của một hình ảnh quân nhân trong lòng của tác giả, giọng cô nhẹ nhàng cất tiếng. - Cố tiên sinh. Hắn nhíu mày, giọng cô nhẹ nhàng, cô không bập chột như trước kia, nói nhăn nói cuội nữa. - Anh có thể kết hôn với tôi, tôi rất cảm ơn anh, dù rằng đây chỉ là trách nhiệm với đứa bé, thì tôi cũng rất cảm ơn anh. Như vậy đi nếu như sau này anh muốn ly hôn với tôi, tôi sẽ đồng ý, còn nếu anh không muốn thì tôi sẽ trung thành với cuộc hôn nhân này. Cặp mắt kiên nghị chính trực lạnh lùng của anh nhìn cô, như nhìn một con mồi, cô xem hôn nhân là gì anh không biết, nhưng đây là quân hôn, cho nên anh và cô rất khó ly hôn. - Tôi tưởng rằng mình mới là người phải nói ra điều này chứ. Cô nở nụ cười, mà ánh mắt cô như trăm hoa đua nở, một nụ cười như nhìn thấy đồng minh. - Đúng là quân nhân có khác, vậy được rồi, chúng ta đã là vợ chồng rồi, vậy thì mong anh giúp đỡ nhiều hơn, việc đầu tiên, vậy thì anh giúp tôi dọn dẹp đồ ra trong phòng đi. Ở dưới lầu hai đứa em họ cùng em gái của anh rất muốn lên xem có xảy ra việc gì trong phòng của hai người không mà tại sao không nghe thấy một động tĩnh gì cả. Lão gia tử cũng có chút lo lắng, Quân Niên lên đó cũng rất lâu rồi, không phải hai đứa đang cải nhau đó chứ, ông nhìn mọi người rồi quay sang nhìn lão quản gia phân phó. - Lão lý lên gọi hai đứa xuống ăn cơm. - Dạ lão gia. Quản gia lý là một lão binh theo lão gia tử nhiều năm, nên hiểu ông có ý gì, Ông khẽ khàn bước lên phòng, thì nghe thấy tiếng thiếu nãi nãi đang ra lệnh cho thiếu gia mình. Một giọng nói thì ngọt ngào êm dịu, một thì lạnh lùng uy nghiêm, hai tiếng nói đối lập lại hòa hợp một cách kì lạ. Giọng cô gái thanh nhẹ. - Cái này phải đeo chỗ này mới đẹp. - Không đẹp, khiếu thẩm mỹ của em có vấn đề rồi. Cô phồng má giành giật bức tranh, anh vừa nói cái gì, một người xinh đẹp như cô mà anh bảo cô có vấn đề về khiếu thẩm mỹ sao? - Đưa đây tôi sẽ tự treo, không nhờ anh nữa. Cô không hề suy nghĩ rằng anh đang chê cách ăn mặc của cô trước đây. - Không đưa. Cảnh tượng trước mắt Lý quản gia là như vậy cho nên khi ông lắp bắp kinh hãi lên tiếng. - Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người xuống ăn cơm, lão gia và mọi người đã đợi rất lâu rồi ạ. Hắn vội buông tay, thì cô xém té, khiến cho hai người đàn ông hốt hoảng. - Á. - Cẩn thận. Một cánh tay hữu lực ôm trọn vòng eo của cô, cũng may tay mắt hắn lạnh lẹ, khi ôm cô hắn có chút thẫn thờ nhìn tay của mình. Cô vội vàng đẩy hắn ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. - Chúng ta xuống liền. Bàn tay hắn hụt hẫng, quanh tay còn súc cảm mềm mại của cô. Nhớ vào cái đêm ba tháng trước càng khiến người hắn nóng lên. Hắn vội vàng vào tắm nước lạnh một hồi. Nếu cô mà biết được ý nghĩ trong lòng hắn thì đã mắng chửi hắn là một tên cầm thú chỉ nghĩ tới nữa thân dưới mà thôi. Cô là cô gái theo đuổi chỉ tiêu là có thù tất báo, có thể mọi người thấy cô là người hiền dịu, nhưng trong lòng của cô đã hỏi thăm bạn mấy trăm lần rồi. Hết chương 5.
Chương 6. Cuộc gặp gỡ Nam chính kì ba 3. Bấm để xem Khi cô và anh bước xuống phòng ăn, khắp phòng là những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Nhìn hai người. Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm dịu như một dòng suối êm dịu cất lên. - Con xin lỗi ạ, con và Quân Niên đã để mọi người chờ lâu ạ. Mọi người trong ánh mắt như nổi lên phong ba, vẻ mặt ai cũng như hóng chuyện khi nhìn hai người. Hắn nhìn cô đột nhiên nói. - Thật là khó coi, có cảm thấy giả tạo hay không. Mọi người câm nín. Có cần quá đáng như vậy không, sao lại nặng lời với một cô gái như vậy. Nụ cười của cô co rút trong nháy mắt, cô tưởng kỹ thuật diễn ba xu của cô sẽ không ai phát hiện nhưng thật không ngờ người chồng hờ của cô lại nhận ra, vậy thì cô phải cho hắn biết được tài năng của mình rồi. Cô quay đầu nhìn hắn nở một nụ cười, rồi cô lại quay đầu nhìn mọi người. Khi cô quay lại nhìn mọi người đột nhiên nước mắt cô rơi xuống. Cứ như là muốn khóc là có thể khóc vậy. - Con thật sự xin lỗi mọi người, con biết việc con làm khiến cho mọi người chán ghét, nhưng mà con thật sự không cố ý nhắm vào Quân Niên đâu ạ. Vì ngày hôm đó con giận dỗi với bạn trai nên con cố ý hạ thuốc vào một ly rượu, con không biết người đàn ông đó sẽ là Quân Niên ạ, con thành thật xin lỗi ạ. Mọi người nghe cô nói mà không nhớ đến việc nhà họ Hạ nói rằng cô bị mất trí nhớ, chỉ có mình hắn chú ý, cũng nghĩ rằng vợ chồng Hạ gia lừa mình mà thôi. Một em họ hắn hỏi ra nổi lòng hóng chuyện của mọi người. - Chị hạ thuốc như vậy không sợ có cô gái nào uống phải thì sao? Mặt cô đỏ lựng nhìn mọi người. - Chuyện này thì phải nói là chị không có mắt nhìn người, thật ra thì ai cũng được. Cô nói xong lại khóc lóc như là lê hoa đái vũ. Hắn nghiến răng hỏi. Thì ra hắn là dự bị sao? - Nói cách khác là người đàn ông nào cũng được sao? Cô nhẹ gật đầu. Lại cúi đầu xuống cố nhịn cười đến rung vai khiến ai cũng tưởng cô đang khóc. Em hắn hỏi. - Chị giận bạn trai chị chuyện gì vậy. Câu nói của em hắn khiến cô ngước mặt lên lau đi nước mắt trên mặt, rồi Cô càng khóc nhiều hơn, như là trút hết oán trách giùm cho cơ thể này. - Hắn ta là người yêu chị, vậy mà lại qua lại với cô gái tên là Hứa Nhan, nhắc đến cô ta thì chị lại hận ba chị hơn nữa, thì ra cô ta là con gái riêng của ba chị, chị không giám kể với mẹ vì sợ mẹ chị buồn. Mọi người kinh ngạc, lại nhìn người con gái khóc lóc trước mắt không giống như cô nói đùa. - Còn nữa tên tra nam kia còn bảo con giả tự tử, nếu không thành thì bỏ đứa bé đi, con thấy anh ta quá tàn nhẫn nên con quyết chia tay. Mọi người đều âm trầm, hắn lên tiếng. - Tên tra nam đó là gì? Cô nhìn thấy sắc mọi người âm u liền ậm ờ mở miệng. - Vương Vu ạ. Mọi người suy nghĩ dám có suy nghĩ hại con cháu cố gia sao? - Cháu dâu mau ăn đi, đừng nghĩ chuyện không vui nữa. Ông vừa nói vừa lườm cháu trai nhà mình. - Mau ăn đi, đã có tôi rồi. Cô trợn trắng mắt trong lòng, sao lại có người đàn ông ăn ủi vợ kiểu này chứ, ít nhất là tôi sẽ cho tên tra nam đó một trận để trả thù cho em và con chứ - Chuyện này con xin cảm ơn cả nhà đã tha thứ cho con ạ. Khi cô đã nói ra chuyện này, thì là cô muốn cho mọi người biết, để đến khi cô đối phó với nữ chính thì không ai dám nói cô ngang ngược. Khi ăn xong cô hỏi hắn. - Vậy ông xã, anh có thể dẫn em đi dạo khắp đại viện được không ạ. Mẹ của hắn lên tiếng. - Đúng đấy hai đứa mau đi đi, ăn xong thì phải đi lại cho dễ tiêu hóa. Khi hai người đi dạo bên ngoài đột nhiên anh nói. - Xem ra cô đóng kịch cũng giỏi thật. Ánh mắt cô lấp lánh quay lại nhìn anh. - Thật không ngờ anh có thể nhìn ra nha, vậy anh thấy lời tôi nói bao nhiêu lời là thật. - Tất cả. Những lời em nói là thật, nhưng biểu cảm của em lại không thật. - Bingo, tôi thích anh rồi đó nha. Khi hai người nhìn vào mắt nhau như là quen biết từ lâu, nhưng tạm thời cả hai không hề hay biết đó là ánh mắt như là anh cô là cùng một loại người. Cô cảm thấy lạnh khi ở bên ngoài, có chút ôm vai. - Vào đi, ngoài lạnh. Vừa nói anh vừa khoác áo lên người cô. Còn may, anh còn chút ga lăng là khoác áo cho cô. Hai người vào thì mọi người đi ngủ rồi, cô vào phòng thay đồ ngủ rồi leo lên giường nằm. - Vào giường, vẫn là thoải mái nhất. Một người con gái xa lạ lại nói giường của một người đàn ông thoải mái, cứ như đó là giường của cô ấy vậy, hắn có nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với cô không. Hết chương 6.
Chương 7. Bữa sáng. Bấm để xem Mới sáng sớm đại viện đã có một màn diễn tập quân sự đinh tại nhất óc, đây là cuộc sống của quân nhân, đối với những người khác thì không sao, nhưng đối với con mọt sách là cô thì đây lại là một điều không tốt, cô xoa bóp thái dương, để cho mình được tỉnh táo, không một ai biết rằng cô có chứng mất ngủ nặng, nếu đã dậy rồi thì cô không có dự định ngủ tiếp. Đêm qua cô cứ lo sợ, vì cô không có thói quen ngủ cùng ai cả, mà bên cạnh cô lại có một nam nhân cạnh bên a, xin hãy thông cảm cho dân FA là cô đi a. Cô bước xuống phòng để uống nước, trong phòng không có ai cả, chắc có lẽ ai cũng quen với tiếng ồn bên ngoài rồi nên họ ngủ rất ngon, trong bếp chỉ còn cô giúp việc, cô vội bước vào. - Thiếu phu nhân, cô dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm nữa. Thím Trương là người lo việc bếp núc trong Cố giá, là vợ của quản gia lý, bà thấy hành động của cô gài bẫy thiếu gia vốn đã không thích, nhưng cô chỉ là đứa trẻ có lẽ thiếu gia sẽ quản giáo được. - Cháu không ngủ được, bác cứ lặt rau đi, cháu nấu cho. - Không cần đâu ạ, thiếu phu nhân cứ để tôi nấu ạ. Bà nào dám để một người có thai vào bếp chứ. - Không sao đâu ạ, đây là bữa đầu tiên cháu về làm dâu, cháu nấu lần đầu cũng là lần cuối ạ. - Việc này. Thấy bà do dự cô cũng cương quyết. - Bác cứ để cháu ạ. Má trương nghe cô nói vậy cũng không giành với cô nữa, chỉ là cho cô nấu cháo và làm bánh bao, và canh mà thôi. Đối với cô những thứ này không thành vấn đề đầu tiên cô nấu cháo trắng, bánh bao thì đã cán vỏ cô ướp thịt để gói bánh rồi đem hấp, nhìn một mớ xương nàng bỏ vào nồi hầm rồi nêm nếm gia vị, một mùi thơm bốc lên má trương thấy cũng ra hình ra dáng cũng yên tâm, lại thấy cô mở tủ lạnh lấy bịch nấm cùng ít rau. - Thiếu phu nhân làm gì vậy? Bà thấy cô làm bài bản mà không sai một chút nào, nên thấy cô nấu món lạ bèn hỏi. - Lát nữa thím sẽ biết thôi. Cô sắt hết nấm cùng rau cải rồi xào lên cùng thịt băm thêm gia vị nhìn vào rất đẹp mắt. - Chúng ta mau bưng ra bàn thôi, mọi người sắp vào rồi đó. Khi mọi người người vào nhà thì thấy một cô gái đang múc cháo vào chén của mọi người thì cũng ngẩn ra. - Mọi người vào rồi, lên thay đồ để ra ăn sáng. Hắn nhíu mày nhìn cô, hắn biết cô đêm qua không ngủ, hơi thở cô lộ ra căng thẳng. - Sao lại dậy sớm như vậy? Mọi người ngẩn ra mới ý thức là hắn đang hỏi cô. - Ồn quá, không ngủ được. Cô chỉ cần nói vậy hắn đã hiểu, quân khu là nơi ồn ào nên cô không ngủ được. - Mau vào thay đồ rồi xuống ăn sáng, hôm nay là em nấu đó. Mọi người ngạc nhiên, nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn giống mọi ngày chỉ thêm một món rau xào, mọi người cho rằng món rau xào đó là do cô nấu, còn những món khác vẫn đó má trương làm. Khi mọi người xuống nhìn thấy nửa bác cháo thì tính bảo má trương lấy thêm. - Mọi người hãy trộn rau xào với cháo, ăn ngon lắm ạ. Đây là cách ăn của người dân quê nhà nghèo, khi không có gạo, họ sẽ nấu cháo rau, những người giàu chưa từng ăn như vậy cho nên mọi người mới nhìn nhau. May mà cô chưa trộn chung rau với cháo lúc đầu nên mọi người vẫn mờ mịt. Hắn là người đầu tiên làm theo cách của cô làm múc một muỗng nếm thử, rau xào đậm vị hòa cùng với nước cháo nhàn nhạc lại đầy đủ hương vị dịu cổ họng không giống với cháo trắng cùng muối chút nào, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. - Ngon lắm. Cứ như một câu thần chú khiến cho cô nhớ lại một chuyện hồi xưa, vì một người bị bệnh nhưng mà lại kén ăn, rất không thích ăn cháo nên cô đã nấu cách này cho người đó ăn, cô cũng nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của người kia rồi cũng được người kia khen rằng ngon lắm. Như nhìn thấy bi thương trong mắt cô, hắn có hơi âm trầm thoáng qua, chỉ là thoáng qua mà thôi, hai người cũng trở về sắt mặt bình thường của nhau. Khi mọi người ăn xong bữa sáng cô lại lên phòng, cô có hơi mệt nên nằm xuống ngủ một giấc. Hắn cùng ông nội của mình cùng bàn bạc trong thư phòng. - Con tính thế nào. - Đành phải chấp nhận thôi. - Không hối hận. Hắn nhìn người ông của mình. - Có thay đổi được nữa sao? Khi hắn bước vào phòng, lại thấy cô đan nằm ngủ cô giống như có chuyện gì đó phiền lòng mà nằm ngủ không yên, cứ như là một khi cô ngủ cô sẽ như là rất hạnh phúc, sao cô lại được ngủ xung xướng như vậy, đêm qua cũng như vậy, cho nên lúc sáng hắn thấy cô nên hắn mới hỏi sao lại dậy sớm vậy. Hết chương 7.
Chương 8. Lại mặt Bấm để xem (Nữ chính đã tới nhà nhận cha). Hôm nay lại là một ngày mất ngủ của cô nữa. - Sao dậy sớm vậy? - Hôm nay không phải là ngày gặp mặt cha mẹ tôi sao, cho nên tôi phải dậy sớm để chuẩn bị chứ. Nói dối, cô nói dối mà không đỏ mặt, rõ ràng là ở quân khu buổi sáng quá ồn cho nên cô mới dạy sớm như vậy. Sắt mặt cô không được tốt vì cô ngủ không được ngon giấc. - Chúng ta ra ngoài ăn sáng rồi đến nhà cô. - Ừ. Khi ngồi lên xe cô có suy nghĩ một chút, cô nhớ là lúc này nữ phụ về nhà đã gặp gỡ nữ chính, không biết lần này có gặp hay không, cô lại nhìn người chồng trên danh nghĩa của mình. Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, lại khiến cho hắn sợ hãi không thôi. - Làm sao vậy? - Hai, ông xã, anh đẹp trai như vậy, lỡ may anh bị người khác thích rồi cướp đi thì sao? - Tôi sẽ trung thành với hôn nhân của mình. Khi cô nghe thấy câu nói này thì có hơi chút thẫn thờ. Nếu cô không gặp gỡ những người khác nhau thì cô sẽ tin tưởng lời nói của anh, nhưng thứ cô không tin nhất là lời nói của anh. - Nếu như những lời anh nói là thật và nếu như sau này tôi yêu anh thì tôi sẽ kể cho anh một bí mật. Cô không tin hắn, hắn làm cho người khác không tin tưởng như thế sao? Khi hai người ăn sáng xong thì về nhà cô, khi cô nhấn chuông của thì gì Trần ra mở cửa. Khi gì Trần mở cửa thì lắp bắp kinh hãi. - Tiểu tiểu thư cô về rồi. Ánh mắt cô đảo quanh, như hiểu ra cái gì. - Mẹ tôi đâu. Khi có chuông của, tiếng cải vã bên trong đã im bặt, mẹ Hạ đi ra xem, bà cười nhẹ. - An An, Quân Niên hai con về rồi. Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của người đàn bà một lòng tin tưởng chồng mình nhưng cuối cùng lại phản bội bà mà không khỏi thương xót. Nếu bà đã là mẹ của cô, vậy thì cô sẽ giúp bà một tay vậy. - Mẹ, Quân Niên chúng ta vào trong thôi. Khi bước vào phòng khách cô thấy người cha của mình đang uống trà, còn cô gái trẻ đang bóp lưng cho ông khiến cho ông rất hài lòng. - Ba, con và Quân Niên đã về. - Ừ. Quân Niên à ngồi đi. Ông chỉ ừ nhẹ, rồi lại mở mắt thấy Quân Niên nên mới bảo anh ngồi, không một câu nào nói với cô, ông không ngờ anh sẽ theo cô cùng về. Cô nhìn ra suy nghĩ của ông, nhưng cũng chẳng muốn quan tâm, sợ mất mặt thì đừng có làm. - Cô kia, qua đây bóp vai cho tôi. Lời cô nói khiến mọi người sửng sốt, mà khi nữ chính thấy Cố Quân Niên thì hai con ngươi sáng rực, nhìn anh chằm chằm, nghe cô nói vậy lại càng sửng sốt. - Làm sao, sao cô lại nhìn tôi như vậy, chỉ là nhân viên mát xa do nhà tôi thuê mà cũng không hiểu quy tắc như vậy. Nữ chính tức giận nghe cô sĩ nhục mình trước mặt báo người như vậy thì tỏ ra yêu đuối. - Cô, cô, ba em ấy không chấp nhận con. - An An. Ha cuối cùng cũng có cơ hội, bênh vực sao. - Ba à, nếu ba mẹ buồn, muốn có người nói chuyện thì nhận một đứa bé ở cô nhi viện về nuôi, cớ sao lại nhận một cô gái trẻ tuổi như thế này, còn là một người làm mát xa nữa, coi chừng mát xa lên giường của ba luôn thì sao? Mọi người sửng sốt. Ba Hạ tức giận. - Con không được nói bậy bạ, con bé là chị em cùng cha khác mẹ với con, con phải gọi nó là chị. - Chị sao? Cô hỏi nhẹ nhàng, cô lại nhìn mẹ Hạ. Mẹ Hạ đau lòng rơi nước mắt gật đầu, nhưng bà không thể trách người chồng mình được, vì ông không phản bội bà mà bà là người đến sau. Cô đau lòng thấy cho người phụ nữ này. - Vậy trước khi nhận chị ta vào nhà, thì có phải ba nên đem di trúc của ông bà nội đã cho con một nửa trước khi mất để lại cho con đưa vào tên con cho con không, dù sao con cũng lấy chồng rồi. Lời cô nói mọi người càng sững sờ hơn, như không tin vào tai mình nữa. - Con đang nói gì vậy, ta vẫn còn sống đây con sợ cái gì chứ. - Không đâu ba, phần của con là ông nội cho thì con chỉ lấy trước thôi, còn sau này ba cho con thì con sẽ lấy sau, Phải rồi mẹ, có phải phần của mẹ cũng nên cho con trước không, dù sao 20 %phần trăm đó là ông bà ngoại cho mẹ, giờ mẹ cho con là đúng rồi phải không mẹ, gì nhỉ ông nội cho con 25% phần trăm cùng 20 của mẹ nữa chính là con có 45% phần trăm cổ phần rồi, con sẽ là tiểu phú bà. Cô vừa nói vừa cười cứ như đó là sự thật vậy. - Ta còn chưa chết đâu chia cái mà chia. - Không chia, vậy thì hai người ly hôn đi. Mọi người chấn động, toàn thân mẹ Hạ run rẩy. Bà tát An An một phát. May có Cố Quân Niên đỡ anh nhìn mẹ vợ mình bằng ánh mắt của mình, mà lúc này ai cũng nghĩ cô đang mất trí nhớ. Bà đánh con mình nhưng mà bà rất đau lòng. - Con đang nói cái gì vậy, mẹ nghĩ con đang mất trí mà nói bậy, nhưng cũng không được bậy như vậy chứ. Lần đầu tiên cô bị đánh, lai trong tay một người xa lạ mà quen thuộc với khối thân thể này, nhưng cô nhìn được người bà đang run rẩy, bàn tay cô vuốt nhẹ lên khuôn mặt bà, bà rất đẹp nhưng mà vài ngày nay bà đã tiều tụy rất nhiều. - Mẹ, nếu mẹ không ly hôn, hôm nay con gái lớn của ông ta vào cửa thì mai còn trai nhỏ của ông ta sẽ tới đây. Bà trợn mắt nhìn Hạ Chính Quốc. - Con trai nhỏ. Mọi người lại giật mình. - Bà không nên nghe nó nói bậy. - Con nói bậy, không phải ba gả con đi nhanh để bảo chị ta đến để con về nhà sẽ tức giận, khi hai người như vậy ba lại đưa con trai của ba về nhà sao? Nếu không phải vì không yêu mẹ con thì tại sao lúc mổ lấy con ra lại bảo các bác sĩ cắt buồng trứng của mẹ luôn chứ. - Cắt buồn trứng, không phải khó đẻ mà sau này khó có con. Hết phần 8. Phần 9. Lại mặt phần tiếp theo. Vì mình mắt con nhỏ nên chương hơi ngắn mong mọi người thông cảm.
Chương 9. Lại mặt (Đánh Đòn phủ đầu). Bấm để xem Cô biết những điều cô nói sẽ tổn thương rất nhiều người, nhưng cô không thể để cho những gì trong tiểu thuyết thành sự thật được. Bà Hạ đau đớn nhìn người đàn ông chung sống 30 năm, bà luôn áy náy về mình không thể sinh cho Hạ gia một đứa con trai để nối giỏi, nhưng mà chả mẹ chồng của bà lại hết mực yêu thương An An làm bà lại áy náy hơn nữa. - Ông đã đối với tôi như vậy sao? Hạ Chính Quốc, tôi chưa từng có lỗi với ông. - Lương Nhu, tôi không phản bội bà. - Ba ngày trước ông cương quyết đưa con gái đến nhà người khác nhanh như vậy, không một tiếng báo cho ba mẹ tôi, rồi hôm qua ông lại đưa cô ta về rồi kể lễ với tôi là trước khi quen tôi đã có cô ta rồi mong tôi chấp nhận cô ta. - Xem ra ba đã không chờ đợi được rồi, mới đưa con sang nhà họ Cố rồi, ba lại quên mất một khi con đã lấy chồng cũng là lúc con đã trưởng thành rồi, ba nên đưa cổ phần của con cho con chứ, có phải không ba. Khi cô nói lời này sắt mặt của hai người trong phòng xanh mét. - Ba chẵn lẽ không phải chúng là của con sao. Không biết sao, ai cũng cảm thấy cô thay đổi, lạnh nhạt hơn, xem thường đàn ông nhất là đối với người ba của cô là ông, ngay cả Lương Nhu cũng ngẩn ngơ. Từ khi nào cô con gái của bà lại lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra như là không phải chuyện của mình, có điều cô còn quan tâm bà, nhưng như là thương hại bà vậy. - Con biết chuyện này từ khi nào? Bà quay sang hỏi cô. - Phải nói thế nào nhỉ, là nhờ tên cặn bã Vương Vu ạ, nhờ hắn và cô ta có quan hệ với nhau mà con biết được, mà mẹ không biết đâu cô con gái của ba và ba cũng có một chân đó. Sắc mặt hai người kia trắng bệt khó coi. - Con nói cái gì? Lúc mẹ không biết trên mạng, có vụ người mẹ tiểu tam đi đánh ghen mà người phụ nữ bị đánh lại là con gái của mình thì sao? - Ý con là. - Chuyện đó là ngoài ý muốn, tôi và ba bị bỏ thuốc. Cô ta khóc hoa mưa đái vũ nhìn về phía Cố Quân Niên. Anh cúi đầu nhìn vợ mình, anh không muốn cô lôi chuyện của người khác ra, nhưng không phải đây là chuyện của nhà cô sao. - Vậy ư, không phải thuốc đó do cô bỏ vào sao? Không có ý nghĩ hại người khác thì làm sao hại mình được. Ba người trong phòng đều nhìn cô Hứa Nhan. - Thật ghê tởm, Hạ Chính Quốc chúng ta lý hôn đi. - Lương Nhu. Không hiểu sao, đây đúng là kế hoạch của ông, nhưng khi nghe bà nói ra đề nghị ly hôn thì ông không hiểu sao không muốn. - Ly hôn, tôi chỉ đem theo những gì tôi mang đến, còn cổ phần ba ông hứa cho An An thì ông hãy chuyển cho nó đi, tôi sẽ chuyển cổ phần của tôi cho con bé, ông không định cướp của con bé chứ. - Không thể ly hôn, tôi không đồng ý. Khi ông nghe được điều này thì tìm ông đau. Ánh mắt cô linh động, sao lại không theo bài bản rồi, nếu không theo bài bản thì cũng thật thú vị, như vậy càng khiến cho mình có thể xem một phong vị khác của cuốn tiểu thuyết. - Mẹ, ly hôn có phải là rất tiện nghi cho ba mẹ con của bọn họ không, hai người tạm ly thân đi, để cho mẹ cô ta không thể làm bà Hạ được. Suy nghĩ của cô khiến cho hắn nhìn một cách khác, cùng với suy nghĩ của mẹ cô lại làm cho anh thưởng thức, cách này vừa tránh xa người chồng cặn bã vừa không cho tiểu tam được như ý. Anh đang suy nghĩ miên man lại có ánh mắt như xem kịch vui nhìn anh, khi anh nhìn lên thì thấy cô nhìn anh cười, như muốn nói, anh tán thành cái gì, anh cũng là đàn ông đó. Anh cũng nhìn cô, như nói tôi sẽ không phản bội em. Cô nhíu mày, quay đầu đi nhìn nơi khác lại vô tình bắt gặp ánh mắt oán độc của nữ chính nhìn mình, cô lại cười nhẹ đầy khiêu khích. - Được chúng ta ly thân đi. - Lương Nhu. - Tôi không phải là không muốn sinh cho ông một đứa con trai, mà là ông không cho tôi có mà thôi. Ông như nhớ ra, năm đó khi ông biết bà mang thai còn gái ông đã trù tính chỉ cho bà có một đứa con mà thôi. Và khi bà biết được mình chỉ cho ông một đứa con gái cũng rất là ăn năng với ông, bà yêu ông nên một mắt nhắm, mắt mở để ông muốn làm gì thì làm. Nhưng ông đã quên một khi bí mật đã bại lộ ông sẽ mất đi bà, ông lại quay qua nhìn hai cô con gái của mình, ông rất muốn trách mắng An An. - Ba, ba đã từng yêu con thật tâm không, con rất yêu ba. Ông như sửng lại. Mà những lời cô nói là thay cho thân thể này, nếu không có ông thì làm gì có thân thể này chứ. Hết chương 9.