Bài viết: 85 

Chương 60: Ân oán
Sau một lúc thích nghi với ánh sáng chói lóa khi bước ra vòng xoáy thời gian do Vòng Luân Hồi tạo ra, cô định thần lại nhìn xung quanh mình, một mảng tối tăm, mãi khi điều tiết mắt lại, cô mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh: Một nhà lao ba bức tường gạch, một cánh cửa sắt dày với những thanh sắt ngang dọc kiên cố có thể nhìn thấy được bên ngoài, hai tên cai ngục đang say khướt, trên bàn vẫn còn chút đồ ăn thừa và hai vò rượu lật ngang.
Cô nhìn lại bản thân, tay chân hiện đang bị dây xích dày trói chặt vào hai khúc gỗ to được dựng hình chữ thập như một cây thánh giá, đặc biệt là vùng cổ có một cái cùm đang khóa chặt, cô định dùng niệm lực để mở nó, thì dường như mọi niệm lực khi truyền vào nó đều trở nên vô hiệu, chiếc cùm này có vấn đề!
Thình lình không khí xung quanh xuất hiện một luồng gió xoáy, từ từ luồng gió ấy ngưng tụ lại thành hình hài một cô gái rất xinh đẹp. Nhất Niệm cảm thấy cô gái này có một sức hút không thể cưỡng lại, giống như một đóa thiên sơn tuyết liên, lạnh lùng kiều diễm, cô chợt nhớ tới một người mà sư phụ từng nói với mình: "Thiên Điểu tỷ?"
Khi Nhất Niệm quan sát cô, Mị Thiên Điểu cũng âm thầm đánh giá đối phương, ánh mắt cũng không khỏi tán dương nét đẹp ma mị của vị tiểu sư muội Linh Lan này. So với nét đẹp băng tuyết của cô, nét ma mị đầy cuốn hút và trí tuệ của Linh Lan vượt trội và lấn át hơn hẳn. Khi cô dùng Cùm Khóa Tiên còng chặt cái cổ thanh mảnh có một đóa hoa Linh Lan đầy sức sống trên đó, lòng đố kỵ lại trỗi dậy khi nhìn thấy nó. Nó là minh chứng cho sự thiên vị của sư phụ Lưu Ly. Nhưng không quan trọng, một mình cô cũng có thể xoay sở mọi chuyện.
"Xin chào tiểu sư muội Linh Lan xinh đẹp ma mị, ta chính là Mị Thiên Điểu, phụng mệnh sư phụ đến đây để hỗ trợ muội hoàn thành sứ mệnh!" Cô vừa nói vừa nghiến răng khen khét, lòng tự hào và kiêu hãnh của cô không cho phép bất cứ ai có thể vượt qua cô, vì bản thân cô chính là niệm lực sư kỳ tài, cũng là hi vọng duy nhất của Mị Tông, nếu như không có sự tồn tại của Linh Lan!
Nhất Niệm vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thiên Điểu, người đẹp trước mặt mình thật xứng với danh hiệu người đẹp rắn rết trong tiểu thuyết. Tại sao ư? Ngay cả khi sắp giết người, cô vẫn không quên nở một nụ cười sắc sảo mê hồn, nét lạnh lùng trên khuôn mặt chỉ làm tăng thêm sức quyến rũ của đóa hoa nguy hiểm này. Cô vẫn mỉm cười bình tĩnh, trong người bắt đầu xoay chuyển niệm lực, nhưng hình như đóa yêu hoa Linh Lan đó không nghe thấy tiếng gọi của cô, mọi niệm lực đều như muối thấm vào biển một đi không trở lại.
Mị Thiên Điểu nhìn thấy niệm lực lay động quanh người Nhất Niệm, cô biết rõ ý đồ của vị tiểu sư muội này, hoa cười ngọc thốt nói: "Sư muội đừng hoài công vô ích, Cùm Khóa Tiên vô hiệu tất cả mọi linh lực thế gian, tốt hơn hết sư muội hãy dành thời gian suy nghĩ di nguyện trước lúc lâm chung còn hơn!"
Nhất Niệm đến giờ phút này vẫn không muốn bỏ cuộc, cô cố gắng trấn tĩnh mình rồi ngỏ lời hỏi Thiên Điểu: "Tại sao lại phải giết muội? Nếu muội nhớ không lầm đây là lần đầu tiên muội gặp tỷ, giữa muội với tỷ không thù không oán, lý do gì để tỷ mới gặp muội đã phải nhẫn tâm ra tay sát hại?"
"Đơn giản! Mị Tông chỉ cần có một kỳ tài! Linh Lan Cửu Nhụy chỉ cần thờ một chủ!" Nhất Niệm ngẩn người vì câu trả lời quá gãy gọn của Thiên Điểu, không vòng vo tình cảm sướt mướt, nếu nói về những lý do khác cô có thể trách hận cô ấy, nhưng nếu nói về lập trường khác nhau, lý do này rất chính đáng và không một lời nào có thể phản bác, cô chợt có chút tán thưởng người sắp giết chết mình trước mặt này.
Đối diện với một người lập trường chính kiến rõ ràng như vậy, cô có chút đau đầu, bởi vì những người này rất khó thuyết phục hoặc mê hoặc lôi kéo, cô cố gắng nhớ lại những thông tin ít ỏi mà sư phụ trước đó nói về Mị Thiên Điểu, đây là thời khắc quan trọng, nếu cô không nhanh chóng tìm cách giải quyết, nói không chừng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô tại đây.
Ý niệm trong đầu cô xoay chuyển rất nhanh, chẳng chốc cô đã nghĩ ra cách ứng biến, gục mặt xuống rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên cười ha hả, giống như đang gặp phải một chuyện rất đáng để cô cười thoải mái sảng khoái đến vậy.
Mị Thiên Điểu nhíu mày lại, cô cất lời cật vấn: "Có gì mà sư muội cười phá lên như vậy? Không lẽ những lời tỷ nói ra là sai hay đáng để sư muội trêu chọc mà tức cười như thế!"
"Kỳ tài thì phải trải qua thử thách và thi đấu mới biết ai giỏi hơn ai, Mị Tông đúng là chỉ cần một kỳ tài duy nhất, tỷ sợ bị muội vượt mặt, nên chẳng cho cơ hội muội thi triển sở trường đã ra tay hạ sát, kỳ tài theo cách đó tỷ quả thật đáng mặt anh tài!" Nhất Niệm biết rằng sự xuất hiện đột ngột của mình đã giành lấy ánh hào quang của vị sư tỷ này, nhưng người tài ai chẳng có sự kiêu ngạo về mình, cô đang dùng cách khích tướng để tranh thủ tìm kiếm một đường sống cho mình.
Mị Thiên Điểu lặng thinh nghe những lời này mà lửa giận ngùn ngụt, cô biết rằng hành động sát hại sư muội hiện giờ của mình có chút bẩn thỉu, không quang minh chính đại, nhưng cô chỉ có cơ hội này, ở thời hiện đại tiểu sư muội luôn được sư phụ bảo bọc che chở, cô rất khó tìm được dịp để giết người. Cô hiện nay đã là niệm lực sư cấp 5, còn sư muội cô nghe đồn chỉ đang ở cấp 2 niệm lực, dù sao trên người sư muội cũng đã có Cùm Khóa Tiên, cô không cần phải ứng phó với Linh Lan Cửu Nhụy, sư muội nếu không có sự giúp sức của trấn môn chi bảo thì chỉ là con sói đánh mất đi nanh vuốt, chẳng đáng lo ngại.
Nghĩ đến đây, lòng kiêu hãnh trong cô không ngừng thôi thúc cô tỷ thí với sư muội, cô cảm thấy trong da thịt cuồn cuộn một dòng máu hiếu chiến đang sục sôi từ khi nào, cô mở lời phá tan sự yên tĩnh từ nãy giờ: "Từ lúc nhập môn đến nay, ta đã quên mất cảm giác động lòng muốn động thủ với một ai đó là như thế nào, hôm nay cảm giác đó lại khiến ta như sống lại, ta phải cảm tạ sư muội vì điều này! Sư muội cũng nên tự hào vì trước khi chết được trở thành đối thủ với ta!"
Cô vẫy tay một cái, dây xích và hai thanh gỗ nát vụn, trả lại tự do cho Nhất Niệm, ngoại trừ cái cổ vẫn đeo Cùm Khóa Tiên.
* * *
Cô nhìn lại bản thân, tay chân hiện đang bị dây xích dày trói chặt vào hai khúc gỗ to được dựng hình chữ thập như một cây thánh giá, đặc biệt là vùng cổ có một cái cùm đang khóa chặt, cô định dùng niệm lực để mở nó, thì dường như mọi niệm lực khi truyền vào nó đều trở nên vô hiệu, chiếc cùm này có vấn đề!
Thình lình không khí xung quanh xuất hiện một luồng gió xoáy, từ từ luồng gió ấy ngưng tụ lại thành hình hài một cô gái rất xinh đẹp. Nhất Niệm cảm thấy cô gái này có một sức hút không thể cưỡng lại, giống như một đóa thiên sơn tuyết liên, lạnh lùng kiều diễm, cô chợt nhớ tới một người mà sư phụ từng nói với mình: "Thiên Điểu tỷ?"
Khi Nhất Niệm quan sát cô, Mị Thiên Điểu cũng âm thầm đánh giá đối phương, ánh mắt cũng không khỏi tán dương nét đẹp ma mị của vị tiểu sư muội Linh Lan này. So với nét đẹp băng tuyết của cô, nét ma mị đầy cuốn hút và trí tuệ của Linh Lan vượt trội và lấn át hơn hẳn. Khi cô dùng Cùm Khóa Tiên còng chặt cái cổ thanh mảnh có một đóa hoa Linh Lan đầy sức sống trên đó, lòng đố kỵ lại trỗi dậy khi nhìn thấy nó. Nó là minh chứng cho sự thiên vị của sư phụ Lưu Ly. Nhưng không quan trọng, một mình cô cũng có thể xoay sở mọi chuyện.
"Xin chào tiểu sư muội Linh Lan xinh đẹp ma mị, ta chính là Mị Thiên Điểu, phụng mệnh sư phụ đến đây để hỗ trợ muội hoàn thành sứ mệnh!" Cô vừa nói vừa nghiến răng khen khét, lòng tự hào và kiêu hãnh của cô không cho phép bất cứ ai có thể vượt qua cô, vì bản thân cô chính là niệm lực sư kỳ tài, cũng là hi vọng duy nhất của Mị Tông, nếu như không có sự tồn tại của Linh Lan!
Nhất Niệm vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thiên Điểu, người đẹp trước mặt mình thật xứng với danh hiệu người đẹp rắn rết trong tiểu thuyết. Tại sao ư? Ngay cả khi sắp giết người, cô vẫn không quên nở một nụ cười sắc sảo mê hồn, nét lạnh lùng trên khuôn mặt chỉ làm tăng thêm sức quyến rũ của đóa hoa nguy hiểm này. Cô vẫn mỉm cười bình tĩnh, trong người bắt đầu xoay chuyển niệm lực, nhưng hình như đóa yêu hoa Linh Lan đó không nghe thấy tiếng gọi của cô, mọi niệm lực đều như muối thấm vào biển một đi không trở lại.
Mị Thiên Điểu nhìn thấy niệm lực lay động quanh người Nhất Niệm, cô biết rõ ý đồ của vị tiểu sư muội này, hoa cười ngọc thốt nói: "Sư muội đừng hoài công vô ích, Cùm Khóa Tiên vô hiệu tất cả mọi linh lực thế gian, tốt hơn hết sư muội hãy dành thời gian suy nghĩ di nguyện trước lúc lâm chung còn hơn!"
Nhất Niệm đến giờ phút này vẫn không muốn bỏ cuộc, cô cố gắng trấn tĩnh mình rồi ngỏ lời hỏi Thiên Điểu: "Tại sao lại phải giết muội? Nếu muội nhớ không lầm đây là lần đầu tiên muội gặp tỷ, giữa muội với tỷ không thù không oán, lý do gì để tỷ mới gặp muội đã phải nhẫn tâm ra tay sát hại?"
"Đơn giản! Mị Tông chỉ cần có một kỳ tài! Linh Lan Cửu Nhụy chỉ cần thờ một chủ!" Nhất Niệm ngẩn người vì câu trả lời quá gãy gọn của Thiên Điểu, không vòng vo tình cảm sướt mướt, nếu nói về những lý do khác cô có thể trách hận cô ấy, nhưng nếu nói về lập trường khác nhau, lý do này rất chính đáng và không một lời nào có thể phản bác, cô chợt có chút tán thưởng người sắp giết chết mình trước mặt này.
Đối diện với một người lập trường chính kiến rõ ràng như vậy, cô có chút đau đầu, bởi vì những người này rất khó thuyết phục hoặc mê hoặc lôi kéo, cô cố gắng nhớ lại những thông tin ít ỏi mà sư phụ trước đó nói về Mị Thiên Điểu, đây là thời khắc quan trọng, nếu cô không nhanh chóng tìm cách giải quyết, nói không chừng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô tại đây.
Ý niệm trong đầu cô xoay chuyển rất nhanh, chẳng chốc cô đã nghĩ ra cách ứng biến, gục mặt xuống rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên cười ha hả, giống như đang gặp phải một chuyện rất đáng để cô cười thoải mái sảng khoái đến vậy.
Mị Thiên Điểu nhíu mày lại, cô cất lời cật vấn: "Có gì mà sư muội cười phá lên như vậy? Không lẽ những lời tỷ nói ra là sai hay đáng để sư muội trêu chọc mà tức cười như thế!"
"Kỳ tài thì phải trải qua thử thách và thi đấu mới biết ai giỏi hơn ai, Mị Tông đúng là chỉ cần một kỳ tài duy nhất, tỷ sợ bị muội vượt mặt, nên chẳng cho cơ hội muội thi triển sở trường đã ra tay hạ sát, kỳ tài theo cách đó tỷ quả thật đáng mặt anh tài!" Nhất Niệm biết rằng sự xuất hiện đột ngột của mình đã giành lấy ánh hào quang của vị sư tỷ này, nhưng người tài ai chẳng có sự kiêu ngạo về mình, cô đang dùng cách khích tướng để tranh thủ tìm kiếm một đường sống cho mình.
Mị Thiên Điểu lặng thinh nghe những lời này mà lửa giận ngùn ngụt, cô biết rằng hành động sát hại sư muội hiện giờ của mình có chút bẩn thỉu, không quang minh chính đại, nhưng cô chỉ có cơ hội này, ở thời hiện đại tiểu sư muội luôn được sư phụ bảo bọc che chở, cô rất khó tìm được dịp để giết người. Cô hiện nay đã là niệm lực sư cấp 5, còn sư muội cô nghe đồn chỉ đang ở cấp 2 niệm lực, dù sao trên người sư muội cũng đã có Cùm Khóa Tiên, cô không cần phải ứng phó với Linh Lan Cửu Nhụy, sư muội nếu không có sự giúp sức của trấn môn chi bảo thì chỉ là con sói đánh mất đi nanh vuốt, chẳng đáng lo ngại.
Nghĩ đến đây, lòng kiêu hãnh trong cô không ngừng thôi thúc cô tỷ thí với sư muội, cô cảm thấy trong da thịt cuồn cuộn một dòng máu hiếu chiến đang sục sôi từ khi nào, cô mở lời phá tan sự yên tĩnh từ nãy giờ: "Từ lúc nhập môn đến nay, ta đã quên mất cảm giác động lòng muốn động thủ với một ai đó là như thế nào, hôm nay cảm giác đó lại khiến ta như sống lại, ta phải cảm tạ sư muội vì điều này! Sư muội cũng nên tự hào vì trước khi chết được trở thành đối thủ với ta!"
Cô vẫy tay một cái, dây xích và hai thanh gỗ nát vụn, trả lại tự do cho Nhất Niệm, ngoại trừ cái cổ vẫn đeo Cùm Khóa Tiên.
* * *