Nhật Nguyệt Kiếm - Thương Ngạn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hoàng Thương Ngạn, 9 Tháng ba 2022.

  1. Hoàng Thương Ngạn

    Bài viết:
    15
    Chương 47: Lệnh bài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến nơi, nơi đây là một tửu lâu rộng lớn tấp nập người ra vào, tuy vậy nhưng bộ dang bên ngoài thực chất chỉ để che mắt người ngoài và dễ dàng nghe ngóng tin tức mà thôi. Ba người được tiểu nhị đưa vào một căn phòng rộng lớn bên trong chứa đầy những giá sách không khác nào thư phòng cả. Cẩn thận xoay chiếc lọ hoa bên cạnh tấm bình phong, ngay lập tức một chiếc giá sách được đẩy ra để lộ một thông đạo dẫn xuống dưới.

    "Ba vị mời" tên tiểu nhị thủ thế ra động tác mời ba người.

    "Được rồi! Không còn chuyện gì nữa ngươi ra ngoài đi." Nàng lạnh giọng phân phó.

    "Thuộc hạ xin lui" nói rồi tên tiểu nhị quay lưng đi ra ngoài. Trước khi đi không quên kéo cửa lại cẩn thận.

    "Hai đứa vào trong đi" nàng nói với hai người Lãnh Phong.

    Sau khi cả ba đã đi vào mật đạo Minh Nguyệt vặn nhẹ một hòn đá nhỏ nhô ra trên bức tường. Lập tức cách cửa đóng lại, chiếc giá đựng sách quay trở lại vị trí ban đầu như chưa từng bị thay đổi. Cả căn phòng lại yên tĩnh như trước với những cuốn sách xếp ngay ngắn trên kệ.

    Ba người bước xuống đến đâu là những cây nến dọc đường được thắp sáng tới đó. Không lâu sau xuất hiện trước mặt ba người là những dãy hành lang rộng rãi, ở giữa là một cánh cửa đóng kín, bên trên có khắc một hình trăng máu màu đỏ nổi bật. Đứng trước cửa là bốn người vận đồ đen che toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt. Trên người họ tỏa ra hơi thở chết chóc khiến người khác không dám lại gần. Xung quanh cũng không thiếu những đội đi tuần đề phòng có kẻ đột nhập.

    Khi thấy ba người Minh Nguyệt đi đến cả bốn người không chút do dự quỳ xuống hành lễ "lâu chủ!". Vì trên đường xuống đây cả ba người đều đã đeo lên mặt nạ đại biểu thân phận của mình, cho nên bốn người canh giữ đều nhận ra thân phận của họ. Với lại quanh thân Minh Nguyệt luôn tỏa ra lãnh khí đậm đặc không thể nhầm lẫn.

    "Miễn lễ. Mọi người cứ tiếp tục công việc đi" Lãnh Phong lên tiếng. Nói rồi cả ba người đẩy cửa bước vào trong, bốn người kia cũng đứng lên nghiêm chỉnh như ban đầu. Bây giờ họ lại không khác nào những pho tượng hình người.

    Bên trong là một căn phòng rộng rãi với màu đen chủ đạo. Diện tích của nó có thể chứa được cả mấy trăm người. Phía trên cao là một chiếc ghế với hình mặt trăng chạm nổi phía sau. Nơi chỉ có lâu chủ hoặc phó lâu chủ Huyết Sát lâu mới được phép ngồi.

    "Hai đứa! Lại đây ta có chuyện cần nói" Minh Nguyệt lên tiếng gọi hai người Lãnh Phong, Minh Tuyết. Nói rồi nàng bước đến cánh cửa nhỏ phía sau chiếc ghế. Ấn nhẹ viên đá lồi ra bên cạnh, cánh cửa cứ như vậy được mở ra. Bên trong là một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Bàn ghế, giấy bút còn có một chiếc giường nằm ở góc phòng. Trông nó không khác nào một ngôi nhà thu nhỏ với đầy đủ vật dụng tiện nghi. Đây là chỗ ở của nàng, mỗi một phân bộ đều sẽ có một căn phòng như vậy cho nàng nghỉ ngơi và làm việc. Không có lệnh của nàng không bất kì ai được phép vào.

    Bước đến chiếc bàn nhỏ nàng ngồi xuống, hai người kia thấy vậy cũng ngồi xuống theo.

    "Hai đứa còn nhớ ta bảo hai đứa lên núi Thất Phong để làm gì không?" Nàng hỏi.

    "Tất nhiên là nhớ rồi." Lãnh Phong đáp.

    "Tốt lắm! Hai người bây giờ đã hoàn thành điều ta muốn. Cho nên Lãnh Phong, theo như trước đây ta nói đệ sẽ thay ta quản lý Phượng gia. Sau này khi phụ thân giao lại chức gia chủ đệ sẽ là gia chủ đời kế tiếp"

    "Vâng! Đệ đã rõ, nhất định không làm tỉ thất vọng." Lãnh Phong đáp lại với giọng chắc chắn.

    "Được! Bây giờ ta sẽ giao lại lệnh bài thân phận cho đệ. Hãy thực hiện đúng nghĩa vụ của mình. Được chứ?" Nói rồi Minh Nguyệt lấy ra lệnh bài giao cho Lãnh Phong. Thế nhưng bất ngờ thay, tấm lệnh bài thế nhưng không cánh mà bay.

    "Chết tiệt" Minh Nguyệt không nhịn được mà văng tục một câu.

    "Sao vậy tỉ? Không tìm thấy ư?"

    "Ừ! Chắc là ban nãy làm rơi trên người Long Nhật Hàn rồi. Chắc tại ta không cẩn thận khi lấy thuốc ta pha chế không cẩn thận đánh rơi trên người hắn rồi. Không sao đợi khi nào có cơ hội ta sẽ lấy lại đưa cho đệ. Bây giờ đệ vẫn sẽ là thiếu chủ Phượng gia." Minh Nguyệt giải thích.

    "Không còn sớm nữa. Hai đứa về phòng đi. Bên cạnh phòng ta không xa còn hai căn phòng hai đứa mỗi người một phòng. Nghỉ ngơi đi"

    "Vậy bọn muội đi đây, tỉ tỉ cũng nghỉ sớm đi" Minh Tuyết nói rồi kéo Lãnh Phong rời khỏi phòng nàng.

    Ngồi đó nàng không khỏi thở dài. Đã cố tình tránh không cho hắn biết sự xuất hiện của nàng, ấy vậy bây giờ lại đánh rơi tấm lệnh bài ấy chỗ hắn. Như vậy khi nhìn thấy tấm lệnh bài ấy chắc chắn hắn sẽ đoán ra người cứu hắn là nàng. Như vậy bao nhiêu công che dấu của nàng đều vô ích rồi.

    Đành vậy thôi chứ biết làm thế nào. Thôi thì đến đâu khác đến, nàng đã không muốn gặp, hắn có mà tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy. Đợi khi có cơ hội tìm cách lấy lại tấm lệnh bài là được.

    Thôi không suy nghĩ cái vấn đề rắc rối này nữa, nàng quyết định đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho thật thoải mái. Cứ đến đâu hay đến đó vậy. Nàng lười phải quản mấy chuyện này lắm.
     
    THG NguyenDiệp Minh Châu thích bài này.
  2. Hoàng Thương Ngạn

    Bài viết:
    15
    Chương 48: Ra biên quan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi đi, thoáng cái đã qua một tuần kể từ hôm hắn bị thương. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy vết thương trên người hắn đã lành được đôi chút. Nhìn chung là khá ổn, không nghiêm trọng như trước nữa. Có thể hoạt động không khác bình thường là mấy.

    Vì để tiện cho việc chữa trị vết thương Long Nhật Hàn đã trở về Hàn vương phủ. Để bảo đảm an toàn cho hắn tứ đại hộ pháp của Dạ Ám các đều theo về cùng. Họ giả làm hộ vệ trong phủ để tiện đề phòng.

    Khi bọn họ đang ngồi trong phòng bàn bạc công việc, bỗng nhiên thị vệ bên ngoài hớt hải chạy đến báo: "Vương gia có chuyện không may rồi."

    "Việc gì mà khẩn trương như vậy?" Hắn rời mắt khỏi mấy tấm bản đồ. Ngước lên nhìn tên thị vệ. Ánh mắt tối tăm đầy nguy hiểm, nét mặt lạnh lùng không đổi. Quả thật vẻ mặt này chỉ khi đứng trước mặt nàng mới có chút nhu hòa

    "Vương gia! Có tin báo từ biên quan, có quân phản loạn. Vũ vương chống đỡ không được, gửi lệnh khẩn trở về xin thêm binh lực." Tên thị vệ báo lại.

    "Ồ! Quân phản loạn như thế nào mà làm cho Vũ vương phải xin thêm quân vậy." Hắn tuy nói vậy nhưng lại không chút biểu hiện gì gọi là ngạc nhiên cả. Nét mặt vẫn bình tĩnh như thế hắn đã đoán trước việc xảy ra vậy.

    "Vương gia! Hoàng thượng không an tâm cho người khác đi cho nên đã hạ chỉ người đích thân đi dẹp loạn. Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chỉ cần người nữa là có thể xuất phát." Thị vệ vừa bẩm báo vừa cố gắng điều tiết hơi thở gấp do vừa chạy vội

    "Được rồi. Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ lo việc còn lại." Nhàn nhạt đáp lại rồi Long Nhật Hàn lại tiếp tục cúi xuống nhìn tấm bản đồ da dê trải trên bàn

    "Thuộc hạ xin lui."

    "Gia! Vết thương của người chưa lành hẳn. Nếu bây giờ người đi sẽ rất nguy hiểm. Với lại cái tên Vũ vương gì đó có mưu đồ bất chính. Lần trước hắn đã cho người hành thích Gia còn gì? Thuộc hạ thấy vẫn không nên đi thì hơn. Kẻ này âm hiểm sảo trá người đi không cẩn thận sẽ mắc mưu của hắn thật." Thanh Long ngồi bên cạnh cẩn thận nhắc nhở.

    "Phải đi chứ! Ta muốn xem lão cáo già kia sẽ làm trò gì. Đây là một cơ hội tốt để lột đi tấm mặt nạ của lão ta xuống, làm sao có thể bỏ qua được chứ." Hắn nói mà ánh mắt hiện lên vẻ chết chóc. Nợ mới nợ cũ cũng nên tính dần đi thôi. Bao năm qua huynh đệ bọn họ đã nhân từ nhắm mắt làm ngơ để lão hồ ly này vùng vẫy đủ rồi. Biết đâu một ngày lão ta chơi chán bên ngoài sẽ lại thèm tới ngôi vị trên cao kia.

    "Nhưng mà gia!.."

    "Được rồi không nói nhiều. Bạch Hổ sẽ đi cùng ta chuyến này, các ngươi ở lại kinh thành bảo vệ hoàng huynh ta. Nếu ta đi lão già đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu. Hắn sẽ nghĩ mọi cách để ngồi được lên chiếc long ỷ trên cao kia." Lông Nhật Hàn phân tích cho họ hiểu.

    "Được rồi. Các ngươi ra ngoài đi."

    "Chúng thuộc hạ cáo lui." Nói rồi cả bốn người đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên khép cửa lại.

    Sau khi mấy người rời đi, hắn bước đến lấy bộ y phục khác thay vào, tấm lệnh bài mà hắn vô tình có được từ lần đó đến giờ vẫn luôn mang bên mình. Nó là vật duy nhất để hắn nhớ đến nàng, là động lực để hắn bước tiếp, hắn phải cho nàng thấy được tấm chân tình của hắn không phải là sự bồng bột nhất thời như nàng nghĩ.

    Vẫn là màu đen huyền bí quen thuộc với sự bí ẩn và đầy nguy hiểm. Mái tóc được búi lên gọn gàng với một cây trâm ngọc đơn giản. Kèm theo đó hắn còn mang theo một cái bọc gì đó màu đen nhìn khá giống với hình dáng một thanh kiếm. Và đó không gì khác chính là thanh Phá Nhật kiếm, lần này đi không biết có bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm.

    Tuy biết đây là một cái bẫy nhưng hắn vẫn quyết tâm phải đi. Cái tên Vũ vương đó lòng tham không đáy, âm mưu quỷ kế chắc chắn đã bầy sẵn thiên la địa võng đợi hắn mắc phải rồi. Để đảm bảo an toàn hắn phải mang theo Phá Nhật kiếm phòng thân. Hắn phải sống trở về để gặp nàng, hắn phải chính miệng nói xin lỗi với nàng.

    Vừa ra đến cửa phủ đã có sẵn hàng vạn binh mã chờ. Chỉ cần hắn hạ lệnh là lập tức xuất phát.

    Nhảy lên lưng một con hắc mã đứng đầu hàng, ghì chặt dây cương. Con ngựa hí lên một tiếng. Trông hắn bây giờ thật oai phong, không hổ danh là chiến thần. Bộ hắc y trên người cùng với màu con ngựa quả là sự kết hợp hoàn hảo càng tôn lên khí chất bức người trên người hắn.

    Dật dây cương, hắn lên tiếng ban xuống hiệu lệnh: "Xuất phát". Ngay lập tức cả vạn quân sĩ giơ cao binh khí, rương lên quân kì xuất phát về phía biên cương xa xôi.
     
    THG NguyenDiệp Minh Châu thích bài này.
  3. Hoàng Thương Ngạn

    Bài viết:
    15
    Chương 49: Trần Ngạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng lúc đó tại Trần phủ, nhà của thượng thư Trần Vân. Cũng chính là nhà của Trần Ngạo.

    "Lão gia.. lão gia.. gia có chuyện không hay rồi.." Một tên gia nô hớt hải chạy vào báo.

    Chuyện gì mà vội vàng như vậy, không thấy ta đang đánh cờ sao. Trần thượng thư ngồi ghế chủ vị bên cạnh là Trần phu nhân. Cả hai đang đánh cờ. Ông nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói đầy vẻ không vui vì tên gia nô làm phiền.

    "Lão gia bên ngoài có một đám người áo đen đến tìm. Nói muốn gặp lão gia, đi cùng họ còn có.." Chưa kịp nói hết câu tên gia nô bị cắt lời.

    "Thượng thư đại nhân, thật nhàn hạ quá đi chứ. Nhìn tâm trạng của ông chắc đang rất vui nhỉ.." Từ bên ngoài một đoàn người mặc áo đen tiến vào. Đi đầu họ không ai khác chính là Lãnh Phong, giờ đang trong vai trò là phó lâu chủ Huyết Sát lâu. Bên cạnh còn có Trần Ngạo. Người vừa lên tiếng chính là hắn. Trên mặt hai người vẫn đeo mặt nạ.

    Tiến vào đại sảnh hai người rất tự nhiên ngồi xuống mà không cần sự cho phép của chủ nhà. Những người đi theo rất có trật tự mà đứng sang đằng sau hai người.

    "Xin hỏi các hạ là ai. Đến tìm Trần mỗ có việc gì." Trần thượng thư ngồi đó thấy họ không khỏi nhíu mày. Ông không quen những người này. Sao lại đến tìm ông, lại còn không biết phép tắc gì chứ.

    "À! Hôm nay chúng ta đến chỉ để chào hỏi ngài một chút.. Sau đó lấy lại thứ vốn nên thuộc về huynh đệ của ta thôi. Sau khi lấy được thứ cần lấy chúng ta sẽ đi" -Lãnh Phong ngồi đó lên tiếng. Hôm nay bọn họ đến đây để đòi lại công bằng cho Trần Ngạo.

    "Không biết vị huynh đệ của các hạ là ai? Đã để quên thứ gì tại nhà của Trần mỗ."

    "Vị huynh đệ này của ta Trần thượng thư đây cũng quen biết đấy, rất quen là khác. Còn về quên thứ gì thì phải hỏi Trần thượng thư ngài đây rồi. Không phải ngài là người biết rõ nhất hắn quên thứ gì sao?" Lãnh Phong nói lấp lửng khiến ai ngồi đây cũng tò mò, không biết là thứ gì.

    "Mấy người các ngươi thật là vô lễ. Dám ăn nói xấc sược như vậy đối với mệnh quan triều đình. Là đáng tội chết có biết không.." Trần phu nhân ngồi bên cạnh lên tiếng, giọng nói "chua loét" không coi ai ra gì. Trông dáng người là một mĩ phụ xinh đẹp nhưng lời nói ra lại không dễ nghe chút nào.

    - Trần phu nhân bà đừng vội chứ. Cứ từ từ rồi sẽ biết thôi mà. Lãnh Phong nhếch nụ cười nửa miệng đầy chế diễu. "Quả là loại đàn bà não tàn" hắn nghĩ.

    "Xin các hạ thứ lỗi. Phu nhân nhà ta không suy nghĩ mong các hạ đừng để ý" Trần thượng thư thấy phu nhân nói vậy liền lên tiếng hòa giải. Những người này nhìn qua đã biết không phải nhân vật tầm thường. Nếu không cẩn thận đắc tội họ thì không có ích lợi gì cả.

    - Lão gia.. ông.. Lời nói chưa kịp ra đã bị cái trợn mắt của ông khiến cho nuốt lại vào bụng.

    "Hôm nay chúng ta đến đây chỉ để lấy lại đồ đã mất. Vậy nên xin thượng thư ông hãy trả lại.." Lãnh Phong bắt đầu mất kiên nhẫn. Đùa giỡn lâu như vậy chắc là được rồi. Hắn không muốn mất thời gian thêm nữa.

    "Không biết các hạ cần lấy thứ gì tại Trần phủ này".

    "Đến đòi lại một cái công đạo.." Ngay lập tức hai người đang ngồi yên ổn trên ghế lập tức đứng dậy.

    "Công đạo!.."

    "Đúng vậy. Lấy lại công đạo cho huynh đệ của ta, Trần Ngạo. Tất cả những gì các người nợ hắn cũng nên trả lại rồi."

    "Trần Ngạo.. Các người quan hệ như thế nào với tên nghịch tử đó. Hắn chết lâu rồi.." Trần thượng thư khi nghe đến cái tên Trần Ngạo không khỏi hốt hoảng.

    "Vậy thì làm ông thất vọng rồi thượng thư đại nhân. Nhờ phúc của ngài mà Trần Ngạo này vẫn còn sống đến ngày hôm nay. Hôm nay Trần Ngạo này trở về để đòi lại món nợ mà các ngươi nợ ta." - Nói rồi Trần Ngạo đưa tay lên tháo xuống tấm mặt nạ, nhìn dung mạo ấy có tới năm phần giống Trần Vân. Nhưng lại mang chút gì đó khác lạ, một chút tà mị, phách lối, thâm sâu khó dò.

    "Ngươi.. Ngươi.. sao ngươi lại ở đây, chẳng phải năm đó.." Trần thượng thư nói với giọng lắp bắp. Ánh mắt không thể tin được nhìn Trần Ngạo. Đứa con này chính tay ông nuôi lớn, lại chính ông cho người giết nó.

    "Năm đó đã cho người giết ta rồi đúng không. Cũng phải nhờ ân huệ đó của ông, ta mới có gày hôm nay." Trần Ngạo nói tiếp lời ông ta đang nói rở dang.

    "Vậy ngươi còn quay lại đây làm gì. Tại sao không đi luôn đi" -Trần phu nhân ngồi bên cạnh không khỏi run lên nhưng vẫn mạnh miệng. Nhớ năm đó những chuyện bà ta làm với hai mẫu tử họ, tâm bà không khỏi run lên, khí lạnh chạy dọc sống lưng thầm nghĩ: "Không phải hắn quay lại để tìm bà tính số đó chứ?"

    "Rồi sẽ đến lượt bà thôi. Đừng quên năm đó bà đã làm gì hai mẫu tử chúng ta. Hôm nay ta sẽ cho bà nợ mấu trả bằng mấu, tế vông linh mẫu thân ta trên trời. Bây giờ thì cố gắng mà hưởng thụ chút thời quý giá con lại đi." Trần Ngạo hảo tâm nhắc nhở Trần phu nhân.

    "Bây giờ nên giải quyết chuyện này sao đây hả thượng thư đại nhân?" -Lãnh Phong bên cạnh hảo tâm nhắc nhở bọn họ vào chủ đề chính.

    "Trần mỗ hi vọng các hạ không nên xen vào, đây là chuyện gia đình ta." Ông ta bắt đầu lo lắng. Những người này lai lịch không tầm thường, nếu để họ xen vào chuyện này e là không ổn.

    "Là chuyện gia đình ông nhưng Trần Ngạo là người của Huyết Sát lâu ta. Tại hạ bắt buộc phải xen vào, đòi lại cho hắn một cái công đạo."
     
    THG NguyenDiệp Minh Châu thích bài này.
  4. Hoàng Thương Ngạn

    Bài viết:
    15
    Chương 50 Nam Cung Trúc Thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại vùng biên cương xa xôi!

    Trong một ngôi nhà tranh đơn sơ, mộc mạc nhưng lại yên tĩnh lạ thường. Xung quanh được bao phủ bởi rừng trúc tím đầy thơ mộng. Quả là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi, dành cho những người muốn tránh xa khỏi thế giới giang hồ đầy mưu mô toan tính,

    "Nào, Thanh nhi! Tỉ lôi ta đến đây có chuyện gì, ta đang bận lắm.." Một giọng nữ lạnh lùng vang lên phá tan sự tĩnh lặng vốn có. Giọng nói ấy vẫn lạnh như vậy, nhưng trong đó có chứa chút quan tâm, kèm theo bất lực..

    "Tiểu Nguyệt à! Ta đây là có chuyện muốn nhờ muội giúp nha, chỉ có muội mới giúp được ta thôi. Cả thế gian này chỉ có muội mới đủ khả năng làm việc này thôi à.." Cô gái được gọi là Thanh nhi trả lời.

    "Có gì thì nói luôn đi, đừng có vòng vo, ta hiểu tính tỉ quá còn gì, đang yên lành lại dở cái giọng này lên với ta, có chuyện gì thì nói luôn đi.." Chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Minh Nguyệt. Từ ngày lên Thất Phong đón hai người Lãnh Phong và Minh Tuyết xuống núi nàng đã về đây nghỉ ngơi hưởng thụ những ngày tháng nhàn hạ không bị làm phiền.

    "Chỉ có tiểu Nguyệt là hiểu ta nhất thôi.. Ta muốn nhờ muội đi cứu một người, cả thế gian này chỉ có muội mới cứu được hắn, nếu muội không chịu hắn chỉ có nước đi tìm Diêm Vương mà báo danh thôi." Nam Cung Trúc Thanh trả lời.

    Nói tới Nam Cung Trúc Thanh cũng có cả một câu chuyện dài phía sau. Phụ thân nàng chính là sư phụ của Long Nhật Hàn. Xét theo vai vế thì chính là sư muội của hắn, lớn hơn Minh Nguyệt 2 tuổi. Tuy vậy nhưng tính tình rất giống trẻ con, là tỉ muội kết nghĩa với nàng, một lần được nàng cứu giúp nên lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau, cuối cùng mắt nhắm mắt mở Minh Nguyệt kết nghĩa với nàng ấy để cắt đuôi.

    Về phụ thân Nam Cung Trúc Lâm, sư phụ Long Nhật Hàn, cũng một tuyệt thế cao nhân văn võ song toàn. Là hậu nhân cuối cùng của gia tộc Nam Cung từng vang danh thiên hạ. Võ công của hắn chính là nhận được sự chân truyền từ ông, tuy nhiên không một ai biết đến bí mật này. Ngay cả quan hệ sư đồ của hai người cũng là bí mật.

    "Ô không biết là cao nhân phương nào mà khiến cho Nam Cung tiểu thư đây phải nhọc công như vậy, là ý trung nhân sao?" Minh Nguyệt hỏi với giọng bông đùa.

    "Muội nói linh tinh gì vậy. Ý trung nhân gì chứ, huynh ấy là sư huynh ta. Huynh ấy đã có sư tẩu rồi. Với lại trong lòng ta đã có người khác rồi.." Trúc Thanh lập tức phản bác lại.

    Rất không may là nàng ấy đã oanh liệt rơi vào hố mà Minh Nguyệt đào ra chờ con thỏ ngốc nào đó tự nhảy vào. Sau khi ý thức được mình vừa lỡ lời thì đã không còn kịp nữa rồi.

    "A ha! Mau thành thật khai báo, người trong lòng tỉ là ai nào, sao từ trước đến giờ không chịu tiết lộ chút thông tin gì vậy. Là vị công tử nào lọt vào mắt xanh của Nam Cung tiểu thư xinh đẹp.." Quả là không bình thường, nàng ấy vậy mà có ý trung nhân, không biết đã bao công tử, đại hiệp có tiếng đến cầu thân mà không được. Nếu để lão già Trúc Lâm kia biết được chắc chắn sẽ cười đến đánh rơi hàm, chòm râu ngúng nguẩy mất.

    "Nào có đâu, muội nghe nhầm đó.." Trúc Thanh mặt đỏ như trái cà chua.

    "Được rồi! Không đùa tỉ nữa. Ban nãy tỉ nói là muốn nhờ ta giúp cứu người. Mà còn là sư huynh của tỉ là sao? Lão già Trúc Lâm không có nhận đồ đệ mà. Tỉ lấy đâu ra sư huynh kia chứ." Minh Nguyệt nói luôn thắc mắc trong lòng mình. Vẻ mặt bông đùa lập tức biến mất

    "À, huynh ấy là đệ tử thân truyền duy nhất của phụ thân, vì không muốn người ngoài để ý nên giấu không nói. Hiện giờ huynh ấy gặp nguy hiểm, tính mạng bị đe dọa nên ta mới nhờ muội giúp." Ngay lập tức Trúc Thanh lấy lại dáng vẻ, nét mặt ngại ngùng ban nãy bỗng dưng biến mất, thay vào đó là sự lo lắng khẩn trương. Hiện giờ phụ thân nàng không có ở đây, tính mạng sư huynh đang gặp nguy hiểm, nàng không biết tìm ai giúp huynh ấy. Với lại cả thế gian không có mấy người đủ khả năng, có lẽ chỉ Minh Nguyệt mới giúp được. Vì vậy nàng mới tìm Minh Nguyệt nhờ.

    "Ồ! Là đồ đệ của lão đầu hả, hắn ta bị làm sao mà tính mạng nguy hiểm." Biết là sự việc quan trọng nên nàng hỏi luôn. Nếu hắn ta là đồ đệ duy nhất của lão đầu đó, vậy thì phải cứu rồi. Nếu để hắn chết như vậy thì nàng thật cảm thấy có lỗi nha. Trúc Lâm lão đầu đã lớn tuổi chỉ có một nữ nhi và tên đồ đệ này thôi.

    "Huynh ấy trúng phải kịch độc, do bất cẩn bị ám toán nên độc phát. Hình như lần này nghiêm trọng hơn những lần trước, hiện giờ tính mạng khó giữ." Biết là mình không thể chậm trễ nữa. Trúc Thanh lập tức kéo Minh Nguyệt đi luôn.

    "Ấy! Kéo ta đi đâu vậy.. Cứ từ từ đã nào. Hiện giờ hắn đang ở đâu." Bất ngờ Minh Nguyệt liền bị lôi đi.

    "Ta đã làm mất rất nhiều thời gian rồi, không thể chậm trễ thêm nữa. Bây giờ chúng ta đi cứu huynh ấy, nếu muộn là không kịp đâu. Trên đường ta sẽ kể muội nghe kĩ mọi việc." Nói rồi kéo Minh Nguyệt đi luôn.

    Chỉ đáng thương cho Minh Nguyệt. Đang yên lành thì bị Trúc Thanh kéo về đây. Giờ lại bị kéo đi, trong khi nàng chẳng biết mình bị lôi đi đâu nữa.
     
    THG NguyenDiệp Minh Châu thích bài này.
  5. Hoàng Thương Ngạn

    Bài viết:
    15
    Chương 51: Cứu hay không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhanh hai người các nàng đã đến được nơi cần đến.. Và nơi đó không đâu khác chính là doanh trại của binh lính Thiên Long đóng tại biên quan.

    Bây giờ hai người đã đứng trước cổng trại..

    "Thanh nhi tỷ giải thích cho ta ngay và luôn.. chuyện này là sao? Tại sao lại đến doanh trại làm gì?" Bỗng nhiên Minh Nguyệt dừng lại cước bộ hỏi.

    "Ừ thì người ta cần muội cứu ở đây mà! Không đến đây thì đến đâu chứ?" Nàng ấy trả lời tỉnh queo mà không hề biết núi lửa sắp phun trào..

    "Kẻ đó chính là Hàn vương của Thiên Long quốc Long Nhật Hàn đúng không?"

    "Đúng vậy a! Chính là huynh ấy, sao.. muội biết huynh ấy sao?"

    "NAM CUNG TRÚC THANH.. sao tỷ không nói sớm người cần cứu là cái tên thối tha Long Nhật Hàn đó hử.. mmm" Minh Nguyệt rít tên nàng ấy qua từng kẽ răng.. Nàng đã cảm thấy nghi nghi từ khi nàng ấy miêu tả tình trạng của tên đó rồi mà, rất giống với lần nàng vô tình cứu hắn ở chân núi Thất Phong lần đó. Bây giờ nhận được câu trả lời từ nàng ấy đã giải đáp được thắc mắc của nàng.

    "Ừ thì.. thì.. thì tại ta không muốn tiết lộ thân phận của huynh ấy sớm thôi mà.. Muội đừng giận nha.. nha.. nha.. Minh Nguyệt yêu dấu.." Kèm theo đó là hành động nháy nháy mắt. Đã rất lâu rồi nàng ấy không bị Minh Nguyệt hét lên như vậy, điều đó chứng tỏ giờ muội ấy đang rất tức giận. Vậy nên cách duy nhất chính là bày ra bộ dạng lấy lòng này để nhận chút sự thương cảm, tránh bị phát hỏa thôi.

    "Vô ích thôi.. chiêu đó của tỷ trong trường hợp này không có tác dụng với ta. Ai ta cũng có thể suy nghĩ việc nên cứu hay không nhưng riêng cái tên Hàn vương đó thì không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có. Cho nên tỷ hãy tìm người khác y thuật cao minh mà cứu hắn.. Ta lực bất tòng tâm." Nói song chưa kịp để ai đó ú ớ thêm câu nào nàng đã quay lưng rời đi. Nàng không muốn gặp mặt người mình không muốn gặp.

    Vị Nam Cung tiểu thư nhà ta thì đứng trôn chân tại chỗ chưa kịp tiêu hóa hết những gì Minh Nguyệt nói.. Sau khi phản ứng lại thì nàng đã quay lưng bỏ đi liền vội vang đuổi theo..

    "VƯƠNG PHI.. xin dừng bước"

    Đang đi thì Minh Nguyệt chợt khựng người lại vì tiếng gọi này, đã ba năm rồi chưa từng có ai dám gọi nàng như vậy, nếu hôm nay không nghe lại lần nữa có khi nàng cũng quên luôn không trừng.

    Ở phía xa Bạch Hổ lập tức chạy tới với tốc độ bình sinh.. dáng người đó, cách cư sử đó khí chất đó chỉ xuất hiện trên người vương phi thôi chứ còn ai. Hắn cùng Gia đã tìm kiếm mất bao lâu nhưng lại không thấy, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp được trong hoàn cảnh này.. Éo le thay Gia hắn bây giờ.. haizzzz.

    Bằng với tốc độ chỉ trong cái nháy mắt Bạch Hổ đã đứng trước mặt nàng thở hào hển.

    "Vương phi! Quả thật là người. Người có biết Gia tìm người lâu lắm không.." Bạch Hổ xúc động chỉ còn thiếu nước bế tung nàng lên rồi hô "vạn tuế" mà thôi.

    "Ngươi gọi nhầm rồi, ta bây giờ đã không còn là Hàn vương phi nữa rồi, cho nên hãy xưng hô sao cho đúng." Nàng lạnh nhạt đáp lại

    "Vương phi người đừng như vậy, từ khi người bỏ đi vương gia đã rất đau khổ, ngay cả trong mơ cũng gọi tên người.. Xin hãy cho ngài ấy cơ hội. Hiện giờ tình trạng của vương gia không biết có qua nổi kiếp nạn lần này hay không, thuộc hạ cầu xin người hãy cứu gia đi, trong thiên hạ này cũng chỉ có người mới cứu được thôi.. lần trước khi gia phát độc gặp nguy hiểm ở chân núi Thất Phong chính người đã ra tay cứu nguy còn gì. Chỉ lần này nữa thôi, cầu xin người hãy cứu vương gia" Ngay sau đó "bụp" một tiếng, Bạch Hổ vậy mà quỳ xuống cầu xin nàng đi cứu hắn. Một trong tứ đại hộ pháp của Dạ Ám các vậy mà quỳ xuống trước mặt nàng, từ trước đến nay ngoài chủ tử của mình Bạch Hổ hắn chưa từng quỳ gối trước bất cứ ai, hôm nay phá lệ quỳ xuống chỉ xin nàng ra tay cứu chủ tử.

    "Ngươi đang làm gì vậy, tại sao lại quỳ ta, chúng ta có quen biết hay sao? Chuyện không liên quan đến ta, vậy nên ngươi làm gì cũng đều vô ích thôi, ta và hắn đã kết thúc lâu rồi. Từ ba năm trước khi ta rời khỏi Hàn vương phủ của hắn thì đã cắt đứt tất cả rồi. Hắn sống hay chết không hề liên quan gì đến ta."

    "Vương phi.. thuộc hạ cầu người, hãy cứu vương gia, Vương phi.."

    Trúc Thanh đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người mà khuôn mặt đần ra luôn. Nàng không hiểu gì hết à nha, sao hộ vệ bên người sư huynh lại gọi muội ấy là vương phi?

    Sau khi liên kết tất cả sự việc lại với nhau, bằng trí thông minh thượng thừa vốn có của mình, chất xám dùng hết không còn một mống thì Nam Cung tiểu thư cuối cùng đã rút ra một kết luộn mà ai cũng đã biết.. đó là "Minh Nguyệt và Long Nhật Hàn có..'gian tình'.."
     
    THG NguyenDiệp Minh Châu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...