Ngôn Tình Nhật Ký Thượng Vị Của Hồ Ly - Hotoh Keisha

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hotoh Keisha, 16 Tháng hai 2021.

  1. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Vị diện 1: Hào môn thế gia (20)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2021
  2. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Vị diện 1: Hào môn thế gia (21)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2021
  3. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Vị diện 1: Hào môn thế gia (22)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2021
  4. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Vị diện 1: Hào môn thế gia (23)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2021
  5. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Hào môn thế gia (24)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2021
  6. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Hào môn thế gia (25)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2021
  7. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Hào môn thế gia (26)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2021
  8. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Vị diện 1: Hào môn thế gia (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh thật là, anh trai em còn đẹp hơn anh nhiều."

    "Được, được anh trai em là đẹp trai nhất."

    "Đương nhiên! Anh nói xem, ở thành phố này làm gì có ai được như anh em chứ? Anh ấy chính là hoàng tử trong mơ của biết bao thiếu nữ đấy." Liễu Tuyết nói với giọng vô cùng tự hào, nhưng rồi: "Haizz.. Tình yêu a~Yêu người, người lại không yêu. Thật đáng thương."

    Vệ sĩ nhìn cô, trầm ngâm mất một lúc: "Em đang nói đến cô tiểu thư gì đó của An gia, đúng không?"

    Liễu Tuyết tựa lưng vào ghế, tiếp tục nói: "Thì ngoài chị ấy ra còn ai vào đây được nữa? Rõ ràng hai người họ đều có tình cảm với nhau mà ai cũng không chịu nhận, cứ trốn trốn, tránh tránh. Cuối cùng rồi sao? Chẳng phải đều bị tên họ Giang kia chen ngang phá hỏng hết đó thôi."

    Anh khẽ vỗ vai cô, để cô ổn định lại tinh thần.

    "Anh biết là em đang rất tức giận nhưng dù sao đó cũng là chuyện của ba người họ, chúng ta là người ngoài đều không tiện nhúng tay vào. Anh thấy điều quan trọng bây giờ là nên nhanh chóng kí hợp đồng chuyển nhượng. Như vậy hẳn là sẽ bớt được một phần gánh nặng cho anh trai em."

    Liễu Tuyết gật đầu ra chiều đồng ý: "Anh nói đúng lắm. Em cũng thấy như vậy sẽ tốt hơn."

    Trong lúc hai người anh anh em em thì người phụ nữ kia chỉ gọi có một cuộc điện thoại chưa đầy hai phút, sau đó trả tiền rồi cầm túi xách ra khỏi quán cà phê.

    Đợi cô ta đi rồi, Liễu Tuyết mới dừng lại câu chuyện. Giống như chỉ trong một giây đã biến thành con người hoàn toàn khác. Cô hạ thấp giọng, chậm rãi hỏi vệ sĩ:

    "Anh thấy người phụ nữ vừa rồi thế nào?"

    Không đợi Liễu Tuyết phải động tay động chân, vệ sĩ đã cầm ly nước cam của hai người đổ vào chậu cây trên bệ cửa sổ.

    "Xét về trình độ chuyên môn đã có thể coi là cao thủ nhưng nếu xét về trình độ diễn xuất thì còn chẳng đấu nổi mấy bình hoa trong giới giải trí kia đâu."

    Trong khi nói, anh vẫn tiếp tục tự mình dọn dẹp bàn ăn. Bát đĩa, khăn trải bàn đều bị anh ném hết vào thùng rác. Một bàn thức ăn vừa rồi còn đang nguyên vẹn, giờ chỉ còn lại duy nhất mặt bàn trống trơn.

    "Vậy sao? Anh nói nghe một chút xem."

    Xử lí xong đống đồ đạc kia, anh mới trở lại ngồi đối diện với cô.

    "Trên người cô ta có sử dụng nước hoa tương đối nồng. Đồng thời còn có dáng đi vô cùng vững chắc. Rõ ràng là chiếc giày cao gót mười phân kia không hề làm khó được cô ta. Đặc biệt là bàn tay, có những vết chai mà chỉ người luyện võ và cầm súng lâu ngày mới có. Nên có thể suy đoán rằng cô ta sử dụng loại nước hoa kia vì muốn che dấu mùi thuốc súng."

    Liễu Tuyết lặng thinh nhìn chậu hoa trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng cất giọng: "Thuốc súng? Ý anh là trước khi cô ta đến đây đã sử dụng đến súng?"

    Cô tiếp tục nói với giọng nghi hoặc:

    "Anh chắc không? Nếu đó là loại nước hoa mà người ta thích thì sao? Huống chi nếu trên người dính thuốc súng vẫn có rất nhiều cách khác, không nhất thiết phải dùng đến nước hoa. Còn vấn đề trang phục, hình dáng thì bên ngoài kia còn không biết bao nhiêu người giống như vậy nữa kìa."

    Trước những nghi vấn liên tiếp của cô, vệ sĩ như đùa cợt mà lại rất nghiêm túc, đáp lại:

    "Vậy thì chỉ có thể nói phụ nữ các cô quá nhạy cảm cũng quá mức cẩn thận. Như cô ta chính là một ví dụ. Có lẽ trên người cô ta không hề có mùi thuốc súng nào hết nhưng vì tâm lí đảm bảo an toàn lại vô tình trở thành sơ hở."

    "Còn gì nữa không?"

    "Vòng tay của cô ta cũng là một loại vũ khí được chế tác đặc biệt. Bên trong là dây cước siêu mảnh chưa đến 1mm, độ bền và tính đàn hồi cực cao. Muốn dùng nó để thắt cổ đối phương lại càng dễ dàng hơn. Thậm chí khả năng cao trên đó còn được tẩm chất độc, thứ có thể giết người mà thần không biết, quỷ không hay."

    "Ah.. Thì ra là vậy." Liễu Tuyết giống như một học sinh hiếu học vô cùng chăm chú nghe thầy giáo giảng bài.

    Nhưng anh càng nhìn cô càng không cách nào hiểu nổi.

    Anh chắc chắn, cô chỉ là nhàm chán nên mới hỏi anh như vậy mà thôi. Anh càng dám khẳng định cô đã nhận ra nữ sát thủ kia ngay từ khi cô ta bước vào quán cà phê nữa kìa.

    Liễu Tuyết: "Anh giỏi thật đấy! Nhưng mà.. tôi bị thương rồi này." cô mỉm cười giơ lên lòng bàn tay bị xước một vêt dài vẫn đang không ngừng rỉ máu

    * * *

    Khi Liễu Tuyết mở mắt ra lần nữa, cô đã ở trong bệnh viện, nằm trên giường bệnh để y tá băng bó lại vết thương.

    Bác sĩ nói vết thương không quá sâu, không mất nhiều máu cũng không bị nhiễm trùng gì nhưng vẫn không thể chủ quan. Chỉ cần tránh tiếp xúc với nước và tránh hoạt động mạnh bằng tay phải là được.

    Liễu Tuyết quơ quơ bàn tay phải bị băng kín như chân giò lên trước mặt vệ sĩ.

    "Haizz.. Tôi nói rồi mà, một mình anh không đủ khả năng bảo vệ tôi đâu."

    Vệ sĩ bắt lấy cánh tay cô, không nói một lời, hai mắt anh chỉ nhìn vào vết thương ở lòng bàn tay kia.

    Vệ sĩ: "Lúc nào?"

    Liễu Tuyết: "Không rõ! Đến ki cô ta ra khỏi cửa rồi mới thấy đau."

    Cô ngả lưng xuống giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà màu trắng:

    "Không phải anh giỏi võ là đã có thể làm vệ sĩ, là đã chắc chắn sẽ bảo vệ được người khác đâu. Anh không phải vệ sĩ, cũng không thích hợp làm vệ sĩ." Cô nhìn về phía anh khẽ nở nụ cười. "Anh thấy tôi nói có đúng không?"

    Vệ sĩ không hề lấy làm bất ngờ, chỉ qua loa hỏi lại cô: "Cô biết từ lúc nào?"

    Liễu Tuyết: "Mắt tôi đâu có mù. Huống chi trình độ diễn xuất của anh còn tệ hơn cả nữ sát thủ kia nữa kìa."

    Vệ sĩ lại tiếp tục im lặng nhìn cô.

    Cô nói đúng. Anh không phải là vệ sĩ nên dù có giả dạng như thế nào đi chăng nữa vẫn không phải. Huống chi ngay từ đầu anh không hề có ý định diễn kịch trước mặt cô. Giống như cô thôi. Đơn giản chỉ vì không thích cũng rất mệt mỏi.

    "Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Anh mau ra ngoài đi."

    "Không được." Vệ sĩ vô cùng kiên quyết.

    "Làm ơn đi đại ca. Tôi có phải phạm nhân đâu, bản thân anh thật ra cũng không phải vệ sĩ. Anh ở đây có cũng như không mà thôi. Xin anh đấy, cho tôi tự do một chút đi. Nếu không thì.. để tên lại rồi hẵng ra ngoài cho tôi còn dễ gọi."

    Nghe cô nói vậy, anh không khỏi lưỡng lự, chần chờ.

    "Vậy được. Tôi tên Tô Nhất Lâm. Có việc gì thì cô cứ gọi tôi, tôi sẽ ở bên ngoài cửa phòng."

    Anh chỉnh lại mành rèm giường bệnh thật cẩn thận cho cô rồi mới mở cửa bước ra.

    "Tô Nhất Lâm? Anh không phải đâu. Nhưng cho dù anh là ai đi chăng nữa, tôi vẫn nhất định khiến anh phải trả giá thật đắt."

    Cô nhìn lên trần nhà, cười thật tươi tắn, thật xinh đẹp, mặc cho nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả chiếc gối trắng.
     
  9. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Vị diện 1: Hào môn thế gia (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến khi Liễu Tuyết tỉnh lại lần nữa thì đã sang buổi chiều rồi. Có lẽ vì linh hồn cô cùng thân thể này không cách nào đồng nhất hoàn toàn, thậm chí còn có vài phần bài xích nên mới xảy ra tình trạng như vậy.

    Cô chỉ có một vết thương nhỏ thôi mà cả người cứ rã rời như vừa bị thiên kiếp ngàn năm giáng xuống.

    Liễu Tuyết ngó nghiêng tìm đồng hồ treo tường. Vừa nãy vì phải băng lại vết thương, cô đã tháo đồng hồ để tên họ Tô kia cầm rồi.

    14 giờ 33 phút! Đã muộn như vậy rồi sao?

    Thật là! Cô mới ngủ có mấy tiếng mà đã bỏ lỡ cả kịch hay luôn rồi. Cô đã phải kiên nhẫn chờ đợi bao lâu vậy mà vẫn không được xem tận mắt.

    Cũng may là cô còn có chuẩn bị từ trước, có thể xem lại. Buổi tối chắc là sẽ có thời gian.

    Linh hồn vừa trở lại cơ thể nên cảm giác rất khó chịu, rất không quen, cũng rất khó điều khiển. Liễu Tuyết cố gắng thử một hai lần mới bắt đầu nói lại được. Cô hít một hơi thật sâu, cất giọng gọi:

    "Tô vệ sĩ."

    Không để cô phải đợi đến giây tiếp theo, cửa phòng bệnh đã được mở ra, Tô Nhất Lâm bước vào, mang theo trong tay là một chiếc cạp lồng ba tầng.

    Anh kê bàn, bày thức ăn lên đó. Tất cả đều là những món mà nguyên chủ thích nhất. Xem ra vệ sĩ đại nhân đã hỏi thăm tới người giúp việc của Kha gia rồi. Nắm rõ khẩu vị của nguyên chủ nhất chắc chắn chỉ có đầu bếp của Kha gia mà thôi.

    Buổi sáng đã ăn rất nhiều, suốt thời gian sau đó, linh hồn và thể xác bài xích quá lớn mới khiến cô lâm vào trạng thái ngủ say, căn bản không có hoạt động gì nên bây giờ cô cũng không cảm thấy đói lắm.

    Liễu Tuyết nhìn qua bàn ăn một lượt, cuối cùng vẫn cầm đũa gắp thức ăn.

    Đồ ăn ngon như vậy sao có thể để lãng phí được đây.

    "Để tôi giúp cô.." Vệ sĩ muốn giúp cô gắp thức ăn. Dù sao thì tay phải của cô đã băng bó thành hình dạng này rồi, muốn nắm tay còn khó chứ đừng nói là gắp thức ăn. Nhưng lời chưa dứt đã bị cô ngăn lại.

    "Không cần đâu. Tôi thuận cả hai tay." Cô hơi dừng lại một chút "Anh đi lấy thêm bát đũa đi."

    Tô Nhất Lâm khẽ xua tay: "Cô ăn đi thôi. Lúc trưa tôi đã ăn rồi. Giờ không ăn nổi nữa."

    Liễu Tuyết lên giọng lão đại: "Vậy tôi là tiểu thư của anh hay anh là thiếu gia của tôi? Nói nhiều như vậy làm gì? Đứng lên lấy bát."

    Dường như có thể nhận ra giây tiếp theo cô sẽ làm gì khiến Tô Nhất Lâm không dám không nghe theo. Lúc này đây, anh bỗng nhiên cảm thấy bản thân hiểu cô một cách kì lạ. Thậm chí chẳng cần suy nghĩ vẫn có thể dễ dàng đoán được.

    Anh lấy thêm bát đũa ngồi xuống đối diện cô như lúc ở quán cà phê.

    Liễu Tuyết dùng tay trái gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của Tô Nhất Lâm, thành thạo, nhẹ nhàng, không một chút gượng gạo. Sau đó mới gắp cho mình.

    Nhưng khi vừa bỏ vào bát cô lại nhớ ra: "Túi xách của tôi đâu?"

    Tô Nhất Lâm đứng dậy lấy túi xách trong tủ đựng đồ đưa cho cô. Liễu Tuyết vươn tay nhận lấy cũng không làm gì ngoài tìm điện thoại.

    Tô Nhất Lâm: "Cô không thể vừa ăn vừa xem điện thoại như vậy được."

    Liễu Tuyết không nói một lời đã đập chiếc điện thoại xuống mặt bàn. Bát đĩa, đồ ăn trên bàn vì chịu lực từ tay cô mà suýt nữa đã văng ra ngoài.

    Cô nhẹ nhàng nhấc điện thoại lên, hướng màn hình về phía anh.

    "Anh nhìn xem, hàng chất lượng cao đúng là không thể khinh thường được. Vừa rồi tôi đập mạnh như vây mà một chút chầy xước cũng không có."

    Tô Nhất Lâm nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn cô, khẽ nhăn mày.

    "Cô có ý gì?"

    Liễu Tuyết lắc đầu:

    "Tôi thì làm gì có ý nào khác? Chỉ muốn thử xem chất lượng có thật sự tốt như quảng cáo không thôi. Nhỡ đâu tôi bị lừa thì sao? Chất lượng mà quá kém vẫn nên bỏ sớm mới tốt."

    Anh gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho cô, coi như là đáp lại.

    "Đại tiểu thư Kha gia thật là biết cách lãng phí."

    Liễu Tuyết lướt vài cái trên màn hình, thấy video đã được gửi đến liền yên tâm cất điện thoại trở lại túi xách.

    "Giống nhau cả mà thôi. Tô thiếu gia."

    "Cô.."

    "Ăn cơm."

    Liễu Tuyết bộ dáng vô cùng chân thành, nghiêm túc, gắp hết món này rồi lại món khác cho anh, đến khi bát cơm chất đầy như một ngọn núi nhỏ cô mới dừng tay.

    "Nhớ phải ăn hết đấy. Lãng phí là một tội lỗi. Lãng phí thức ăn càng là một tội lỗi không thể tha thứ."

    Tô Nhất Lâm: "..."

    Bữa cơm này, tôi nuốt không trôi.

    * * *

    Vết thương không có gì đáng ngại nhưng Liễu Tuyết vẫn cố tình ở lại bệnh viện đến hết buổi chiều chỉ để đợi thông báo từ nam phụ đại nhân.

    Không nằm ngoài dự đoán, chỉ mới hơn 5 giờ chiều, cô đã nhận được tin nhắn của Kha Triệt.

    [Tối nay em đừng về nhà.]

    Ngắn gọn, xúc tích nhưng cũng vẫn có thể hiểu được.

    Haizz.. Người ta nói đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng a~

    Nhìn người ta xem, đến thời gian nhắn tin thông báo cho cô còn phải tiết kiệm đến từng giây từng phút. Một tiểu pháo hôi nhỏ bé, không phận sự gì như cô thì làm sao dám phá đám chứ? Có cho cô mười lá gan cô cũng không dám.

    Tối nay không thể về nhà, một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như cô nên biết đi đâu về đâu đây?

    Thật đáng thương!

    * * *

    Khi Tô Nhất Lâm bước vào phòng bệnh, chăn gối, đồ dùng đã được sắp xếp lại gọn gàng, còn cô thì không thấy bóng dáng đâu.

    Anh vội vàng chạy ra ngoài vừa đúng lúc gặp được y tá trông coi phòng bệnh của cô.

    Y tá: "Anh vẫn còn ở đây sao? Tôi tưởng anh đã đưa Kha tiểu thư về rồi?

    Tô Nhất Lâm:" Về rồi? Sao có thể? Cô ấy đi một mình? "

    Y tá gật đầu:" Cô ấy đã ra viện từ nửa tiếng trước rồi. À đúng rồi, vừa nãy lúc dọn phòng tôi có nhặt được cái này đang định trả lại cho Kha tiểu thư thì lại gặp được anh. Hay là anh giúp tôi trả luôn đi, giờ tôi có việc gấp rồi. Cảm ơn "Nói xong, cô cũng cầm theo bệnh án rời đi.

    Tô Nhất Lâm như trút được gánh nặng, cơ mặt cũng từ từ giãn ra, nhìn đồ vật mà vừa rồi y tá đưa cho anh.

    Là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, nhìn qua giống như hộp đựng nhẫn vậy.

    Bên trong chỉ có một con hạc giấy.. Là loại giấy gấp hạc bình thường mà ngoài quán vẫn hay bán. Nhưng hạc mà cô gấp.. biết nói sao nhỉ? Miễn cưỡng có thể coi là hạc đi.

    Anh mở hạc giấy ra..

    " Phòng 3228, khách sạn Linh Sơn. Mày chỉ có hai tiếng, muốn nhận người hay xác thì tuỳ."
     
  10. Hotoh Keisha

    Bài viết:
    33
    Vị diện 1: Hào môn thế gia (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liễu Tuyết thật không thể ngờ rằng sự bài xích giữa linh hồn cô với thân thể nguyên chủ lại có thể lớn đến mức này. Chỉ trong một ngày, linh hồn và thân thể đã bị tách ra tận hai lần. Cứ mỗi lần như vậy lại là một lần thân thể mất đi ý thức. Tất nhiên là thân thể Kha Lam Nguyệt vẫn giống như người bình thường.

    Bình thường mà cô nói ở đây chính là.. ừ.. vẫn hô hấp được như bình thường.

    Liễu Tuyết cũng đến phục cái loại thao tác này.

    Hệ thống nhà ta thật là lắm chiêu trò quá mà.

    Nếu đám người dưới đó biết được Kha gia đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, đang bị bọn chúng trói chặt trên ghế kia thật ra chỉ là một cái xác không hồn nhưng lại chẳng khác nào người đang ngủ say thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?

    Cô thật sự vô cùng mong chờ đấy!

    Liễu Tuyết chưa cách nào trở lại thân thể nguyên chủ lúc này. Dù sao thì ngay cả linh hồn cô cũng chưa thể ổn định được. Thôi thì đành uỷ khuất Kha tiểu thư chịu trói một lúc vậy.

    Liễu Tuyết: "Hệ thống, ngươi ra đây."

    Hệ thống: [Ký chủ, cô gọi ta.] Thì ra cô vẫn còn nhớ mình có một hệ thống sao? Giờ mới biết tìm đến ta? Để ta xem cô lại tính lợi dụng ta kiểu gì.

    Liễu Tuyết gật đầu một cái: "Ừ."

    Cô chỉ "ừ" một tiếng cho qua sau đó thì im lặng, nhắm mắt dưỡng thần giống như chỉ muốn xác định nó vẫn còn sống thôi vậy.

    Hệ thống cũng rất ngoan ngoãn kiên nhẫn chờ đợi. Một phút, hai phút, nửa tiếng, một giờ đồng hồ sau cô vẫn giữ nguyên tư thế đó. Thịnh thế an nhiên, không vướng bụi trần.

    Hệ thống: [..] Cô kêu nó ra đây rốt cuộc là muốn làm gì?

    Không được. Đây khẳng định lại là chiêu bài mới của cô. Nó tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác. Nhất định không thể.

    Hệ thống lại tiếp tục đợi.

    Mãi cho đến hơn nửa tiếng sau, khi cánh cửa phòng được đảy ra thì Liễu Tuyết mới từ từ mở mắt, thoát khỏi trạng thái tượng gỗ sau một thời gian dài, chỉ là cô vẫn chưa trở lại được thân thể.

    Tô Nhất Lâm à Tô Nhất Lâm, anh xem suýt nữa là đã đến muộn rồi. Thật là làm bổn tiểu thư sợ muốn chết luôn mà. Nếu như thân thể này của nguyên chủ mà xảy ra vấn đề gì thì nhiệm vụ của Hệ thống ta phải làm sao hoàn thành đây? Một ký chủ tâm huyết như ta sao có thể để xảy ra hai chữ "thất bại"?

    Hệ thống nghe cô nói vậy không khỏi âm thầm tưởng niệm cho Tô thiếu gia. Cuối cùng thì nó đã biết cô gọi nó ra đây là để làm gì.

    Làm màu mà thôi.

    Số trời đã định. Khó thoát! Khó thoát.

    Không dám cầu cao xa, chỉ mong được "bình an vô sự" hoặc ít nhất thì "chúc cậu may mắn lần sau". Tôi đã không còn phận sự gì ở đây nữa rồi, không thể giúp được cậu.

    Tạm biệt!

    Hệ thống im lặng offline.

    Liễu Tuyết không quá quan tâm đến hệ thống. Cô đứng dậy đi lại trong không gian một chút.

    Nói là không gian nhưng thật ra nó giống một căn phòng thì đúng hơn. Căn phòng không lớn lắm, chỉ khoảng 25 mét vuông, xung quanh đều trống trải hoặc bị che khuất bởi những làn khói đỏ. Liễu Tuyết không rõ phía sau tầng khói đỏ kia là gì cũng không có tâm tình lắm nên vẫn chưa đi qua đó.

    Còn trước mặt cô là một màn hình lớn chiếu lại những gì diễn ra trong phòng lúc này.

    "Lập tức thả cô ấy ra không thì tao sẽ đập vỡ nó."

    Trong tay vệ sĩ là một bức tượng ngọc bích, khắc hình cô gái đang chơi dương cầm. Nhìn qua thì không có gì đặc biệt nhưng thứ có thể khiến Tô đại thiếu lấy ra để trao đổi với tính mạng của cô thì chắc chắn không hề tầm thường chút nào.

    Liễu Tuyết lấy tay chống cằm tiếp tục theo dõi màn hình lớn. Nhưng thứ khiến cô tập trung hơn cả lại là bức tượng kia.

    "Thiếu nữ dương cầm? Tô gia quả đúng là một nơi ngọa hổ tàng long, nhân tài nào cũng thấy, bảo vật gì cũng có. Chỉ tiếc, thứ hôm nay tôi muốn lại là mạng của các người."

    Tên cầm đầu là một người đàn ông đã ngoài 40 tuổi. Không phải thân hình xăm trổ, cao lớn, đầy cơ bắp như dân xã hội đen trong phim ảnh mà ngược lại khá thư sinh, nhìn qua cũng rất có học thức, lễ độ. Chỉ tiếc đã bị mù mất một mắt, con mắt còn lại thì có một vết sẹo dài ngay sát.

    Người này không hề tồn tại trong kí ức của nguyên chủ kiếp trước, nên cô không chắc có phải tay chân của Giang Hạo Thần hay không. Nhưng trực giác nói cho cô biết dù không phải đi chăng nữa thì nhất định đến bảy tám phần là có liên quan.

    Những chuyện này tuyệt đối không thể thoát khỏi dính dán đến Giang Hạo Thần.

    Tô Nhất Lâm: "Thật sự không muốn? Chẳng phải các người hết lần này đến lần khác, liên tục tấn công Tô gia đều chỉ vì bức tượng này thôi sao? Tôi nhắc lại lần nữa. Thả cô ấy ra, tôi đưa nó cho các người."

    Tên cầm đầu như không hề quan tâm đến lời nói của Tô Nhất Lâm, vẫn chuyên chú lau khẩu súng trong tay.

    "Tô thiếu gia, cậu biết không? Nếu là tôi của trước kia thì có lẽ sẽ còn suy nghĩ lại một chút. Nhưng Lâm Hùng của ngày hôm nay đã khác xưa rồi. Trong tay cậu chỉ là một thứ vô dụng mà thôi."

    Hắn đắc chí cười lớn. Tiếng cười làm cho không gian trong căn phòng vốn đã tối tăm lại càng thêm u ám, man rợn. Thậm chí Liễu Tuyết còn có thể nhận ra trong đó là sự hận thù cùng khinh miệt đến tột độ.

    "RẦM"

    Tên cầm đầu lấy chân đạp đổ chiếc bàn. Chiếc bàn vững chắc là vậy lại không cách nào chịu nổi một cú đá của hắn, giờ đây chỉ còn lại là một đống đổ nát.

    Một mảnh gỗ nhỏ bay về phía Tô Nhất Lâm, cứa vào má anh, chảy máu.

    "Hôm nay, hoặc là chúng mày để mạng lại đây, hoặc là tao với mày.. đồng quy vu tận." Hắn chĩa họng súng thẳng hướng Tô Nhất Lâm.

    Anh không hề tránh né cũng mặc kệ không quan tâm đến vết xước kia làm gì: "Xem ra kẻ đứng đằng sau những chuyện ngày hôm nay không phải là mày rồi." Tô Nhất Lâm chậm rãi bước lại gần cho đến khi họng súng chạm đến mi tâm.

    "Mày bắn đi, chỉ cần một phát súng thôi. Tao chết, nó cũng đi đời." Bức tượng ngọc bích kia được anh giơ lên đối diện tầm nhìn của hắn.

    Tay anh nắm rất chặt nhưng chỉ cần bỏ ra thôi thì bức tượng kia đương nhiên sẽ tan tành, không còn một mảnh.

    Lâm Hùng: "Mày.."

    Tô Nhất Lâm: "Sao vậy? Mày sợ rồi? Chẳng phải chỉ là một thứ đồ vô dụng thôi sao? Đã là thứ vô dụng thì đừng giữ lại làm gì, nên bỏ sớm mới tốt." Anh dùng lời của Liễu Tuyết để đáp lại hắn.

    Lâm Hùng nhìn anh mà tay cầm súng càng nắm chặt hơn.

    Liễu Tuyết thấy rõ.

    Tay hắn run rồi.

    Một người đã quen cầm súng như Lâm Hùng lại để tay bị run như vậy, dường như là điều không thể bởi chỉ cần một phát súng đi lệch thì đối thủ sẽ có thời gian và cơ hội lật ngược ván cờ, chiếm thế thượng phong.

    Vậy mà chỉ mấy lời nói đó của Tô Nhất Lâm thôi, tâm lí hắn đã bị ảnh hưởng rồi.

    Liễu Tuyết khẽ lắc đầu cười.

    Tô Nhất Lâm, ván cờ này anh thắng rồi.

    Chỉ mới có vậy đã thắng thật là quá nhàm chán đi mà.
     
    Tinala, Dangdandankimnana thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...