

NHẬT KÝ NĂM 2019 VÀ 2020
- Tác giả: Thích viết bút xanh
- Thể loại: Nhật ký, tự truyện

- Giới thiệu: 2 năm 2019 và năm 2020 quả là hai năm đầy biến động. Không chỉ dịch bệnh đã bùng phát trên diện rộng, bản thân tác giả cũng đã chịu nhiều tác động từ việc thích nghi với môi trường học đại học. Những kinh nghiệm được đúc kết từ quá trình học tập và tiếp xúc với mọi người trong trường đại học cũng như ở nhà, sẽ được tác giả trình bày ngắn gọn trong từng ngày có viết nhật ký. Mong rằng không bạn đọc nào cảm thấy phiền vì văn phong có phần cá nhân của chủ nhật ký.[/FONT]
Ngày 31 tháng 5 năm 2019
Rõ ràng hôm nay là ngày sinh nhật chính gốc của tôi (tôi có 2 ngày sinh nhật - một ngày sinh nhật trên giấy khai sinh vào tháng 8, một ngày sinh đúng của tôi là vào tháng 5 này), hôm nay cũng coi như là có chút may mắn và vui vẻ vì dù sao tôi cũng đã sửa được máy tính rồi, tôi sẽ có thể sáng tác truyện và viết bài thường xuyên hơn, nhưng nói chung là tôi cũng còn cảm thấy khá buồn vì hôm qua đi sửa máy tính nhưng chú sửa máy tính không thể nào cứu vãn lại dữ liệu của tôi lưu trong máy tính này, và vì thế, nhật kí của tôi không thể nào giữ lại được nữa, tôi khá là buồn vì chuyện này vì dù sao tôi cũng đã viết nhật kí được một khoảng thời gian rất lâu, bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu những cam kết mà tôi dành cho bản thân, tính ra cũng đã viết được hơn một năm rồi, từ năm 2018 cơ mà. Tôi đã có ý định lưu lại những dòng nhật kí này cho đến khi tôi già đi (Hờ hờ, cũng từng nghĩ đến chuyện in nhật ký ra rồi làm tư liệu đọc lại cho đời sau luôn ấy chứ).
Rút kinh nghiệm từ quyển nhật ký đã một đi không trở lại, lần này khi tôi viết nhật kí, tôi quyết định viết nó lên trên mạng, nghĩa là viết trên file docs của Google để có thể lưu giữ nó một cách lâu dài hơn, dù sao cũng chẳng có gì đảm bảo rằng máy tính tôi sẽ tiếp tục không hỏng nữa nên phải có phương án dự phòng.
Một điều chắc chắn mà tôi cần làm ngay khi tôi sửa được máy tính và cài lại các phần mềm cần thiết đó là chỉn chu vào việc viết lách của mình và lên kế hoạch thật chi tiết những công việc cần làm của mình. Tôi đã ghi ra tầm 3-4 kì thi viết bài trên Ybox, mong rằng ít nhất tôi cũng có được cơ hội vượt qua vòng thử thách nào đó, nói chung là một kiểu "qua vòng gửi xe" ấy, hiện tại, dù trong lòng đang rất phấn khởi vì những phần quà có thể nhận được (chủ yếu liên quan đến tiền mặt) nhưng tôi mong là bản thân có nhiều cơ hội thử thách hơn. Bản thân tôi cũng là người thích viết lách, nên tôi sẽ cố gắng hết mình.
Điều quan trọng hơn là tôi đã nghỉ hè được 1 tuần rồi, cũng nên bắt tay vào việc trau dồi ngoại ngữ - tiếng Anh ngay thôi.. Tôi đã cám cảnh mệt mỏi với môn học này quá rồi, cái gì nên học, cái gì nên làm, phải làm cho kì được.
Hôm qua tôi chợt nghĩ đến cái Hường nhà mợ Huyền, một đứa con gái cũng là học bên ngoại ngữ như tôi, nhưng biết đến hai thứ tiếng (Anh và Nhật) và rất giàu nghị lực. Hay tôi cũng nghĩ đến anh Dương, anh của cái Thư ấy, rất kiên nhẫn học ngoại ngữ dù anh ấy không học trong môi trường tiếng Anh. Bao nhiêu người vẫn cứ học giỏi như thế, vẫn cứ đang gồng mình vì cuộc sống, vì tri thức như thế, chẳng lẽ tôi chịu đứng và ngồi yên mãi thế sao? Tất cả mọi sự thành bại trên đời đều cần phải trả giá, tôi chưa trả giá đủ, sao dám đòi thành quả đây.
Thôi thì lập kế hoạch, lao đầu mà học đây!
Ngày 4 tháng 6 năm 2019
Vậy là tôi đã bước vào những ngày đầu tiên của tháng 6 đầy chán nản khi không có việc gì để làm, hoặc bản thân tôi đang giả vờ là mình rảnh.
Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng, thực ra việc mình viết ra một loạt những dự định và kế hoạch là một chuyện, việc mình có bắt tay vào thực hiện nó hay không lại là một câu chuyện khác. Tôi đã ghi ra và phân tích rất kĩ những việc mà bản thân tôi có thể làm trong hè này, chẳng hạn như "cày" tiếng Anh cho đến khi bản thân đạt đến "một trình độ" nào đó, ở đây có thể hiểu là cải thiện những kĩ năng cơ bản nhất của tôi là Nghe - Nói - Đọc - Viết. Rồi tôi cũng tự nói với lòng mình rằng tôi còn phải không ngừng trau dồi những kiến thức khác nữa, ví dụ như kĩ năng xây dựng và bổ trợ kiến thức khi sử dụng các phần mềm văn phòng (Word, Excel, PowerPoint, v. V) các kiểu; rồi thì luyện nói, luyện giọng tiếng Anh; luyện viết văn để sau này còn viết luận án, các loại tài liệu; rồi thì tập chơi cờ vua nè; luyện chữ nè; luyện tập một môn thể thao nào đó, đá cầu chẳng hạn; rồi giảm béo; đọc sách (đọc nhiều thể loại khác nhau để trau dồi thêm vốn sống cũng như vốn hiểu biết của chính mình). Dự định của tôi vẫn còn hàng dài lắm nhưng nói chung là chưa cái gì vào cái gì cả, tất cả mới chỉ nằm trên giấy, vẫn chỉ nằm trong những suy nghĩ và tưởng tượng của chính tôi. Tất cả còn chưa có một khởi đầu nào chứ nói gì đến việc hoàn thành nó một cách xuất sắc?
Thế mới nhận ra không phải cứ võ mồm phán quàng và khuyên răn người khác học tập các kiểu mới là chuyện tốt. Bản thân phải tự "chữa" cái ngu của mình trước, cái bệnh nan y của mình trước thì mới có quyền để mà phán, để mà bảo người khác phải làm cái này, cái kia.
Tôi có ghi chú lại 4 kì thi viết quan trọng (tôi lượm lặt tên kỳ thi trên Ybox) mà bản thân tôi có khả năng tham gia được. Nhưng dù rằng tôi biết tôi cần viết cái gì, tôi biết chủ đề của cuộc thi là gì, thì vẫn thật khó để có thể bắt tay vào viết được một bài văn hoàn chỉnh dù độ dài của một bài thi chẳng thấm vào đâu cả. Thế mới thấm được bài viết của Web5ngay hôm nọ: "Bạn viết hay là chưa đủ, bạn phải viết mỗi ngày nữa" Người thành công và kẻ thất bại là khác nhau ở chỗ đó, và rằng tất cả chúng ta phải kiên trì mới mong giành được thành công chứ nếu không đừng hòng kiếm chác được điều gì hết.
Sáng nay tôi cũng đã lập cho mình một trang blog trên Wix, cũng khá dễ dàng và trông blog có vẻ ổn, cách làm thì còn dễ hơn cả việc làm blog trên Google nữa. Tôi không mong kiếm tiền được từ blog này, chỉ đơn giản là tôi sẽ viết những điều mà tôi thích, nhưng tâm tư thầm kín của tôi lên blog này mà thôi, chỉ đơn giản vậy thôi.
Tôi vẫn sẽ tiếp tục việc viết lách của mình, tôi sẽ hoàn thành một số bài thi để có thể nộp sản phẩm đúng hạn. Gì thì gì, chứ việc viết lách là việc mà tôi thích làm và làm tốt nhất.
Vẫn còn nhiều khó khăn và thử thách cho bản thân tôi. Nhưng tôi tin, cứ đi rồi sẽ đến mà thôi! (Cười to).
Ngày 7 tháng 6 năm 2019
Bước sang ngày thứ bảy của tháng 6, sáng nay, trong lúc đang ăn cơm, tôi chợt có một ý tưởng, không phải nói là tôi tự nhiên giác ngộ điều này. Tôi cho rằng mình đang hiểu sai về sứ mệnh cá nhân của mình. Chuyện là trước lúc học đại học Ngoại ngữ, tôi đã có suy nghĩ như thế này, nếu sau này tôi có không được bằng giỏi, cũng không đi làm cô giáo dạy tiếng Anh thì tôi sẽ chọn nghề làm nhân viên bên bộ phận sáng tạo của một công ti thiết kế nào đó. Tôi cũng đã dự định mình vừa đi làm thêm, vừa viết bài kiếm tiền để có thể nuôi dưỡng mơ ước viết lách của chính mình. Vì ban đầu tôi cũng hề có ý định học tiếng Anh, tôi đã mất niềm tin vào chính mình khi tôi bắt đầu học năm nhất, lúc chứng kiến các bạn đồng trang lứa học tiếng Anh với một đẳng cấp hoàn toàn khác với bản thân tôi. Tôi đem theo suy nghĩ như thế và cứ nghĩ rằng sau này ra trường mình sẽ dựa vào cái danh học Đại học Ngoại ngữ để có thể đi dạy ở trung tâm nè, có thể đi làm một ngành ngoài nào đó, để có thể nuôi dưỡng giấc mơ làm nghề thiết kế ban đầu của mình. Những dự định tuyệt vời làm sao nhỉ? Tôi cho rằng đó chắc chắn sẽ là tương lai của tôi và rằng tôi nhận định rằng bản thân tôi sẽ thành công kiếm việc làm ngay sau khi tôi ra trường nhưng tôi đã nhầm lẫn nghiêm trọng mất rồi.
Sau hai năm học đại học và phải chiến đấu một cách mệt mỏi với tiếng Anh và những môn học trên lớp, tôi dần nhận ra con đường đến với việc làm trong tương lai của tôi vô cùng mù mờ và sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Tôi mệt mỏi vì bài vở, tôi dễ bị xao nhãng, tôi không giữ được kỉ luật của bản thân, tôi không còn giữ được niềm nhiệt huyết mỗi ngày đọc sách, mỗi ngày cố gắng học từ mới và không còn dành thời gian để nghiên cứu và làm những điều mà tôi thích nữa. Tất cả những gì tôi làm là ưu tiên cho sở thích cá nhân của tôi, tôi không còn mặn mà với những công việc mà làm tôi tốn sức để suy nghĩ hay đánh mất thời gian của tôi nữa. Tôi đang lạc lối trong chính cuộc sống của mình. Tôi cảm thấy dễ mệt mỏi và dễ cáu gắt hơn. Khi con người cảm thấy mình vô dụng, bản thân sẽ trở nên khó chịu với chính mình. Đó là lí do mà tôi vẫn còn ngồi đây viết những dòng này.
Tôi đã nghĩ thế này, nếu tôi muốn sau này có việc ấy, thì bây giớ tôi phải rất gắng học tiếng Anh, và sau này sẽ cố gắng làm một công việc nào đó có thể kiếm tiền bằng tiếng Anh, có thể là đi dịch thuật hay phiên dịch gì đó, rồi làm thêm công việc là viết lách hoặc làm video.. Thực chất tôi không mong muốn kiếm tiền từ video lắm, nhưng nói chung, đó là điều mà tôi bắt buộc phải làm (hoặc do bản thân tôi nghĩ đó là điều bắt buộc). Vì đó là kĩ năng cần có, giống như việc những người đi làm nghề viết blog để kiếm tiền vậy, cần có một nghề tay trái chứ nhỉ.
Ài, tôi mong mọi sự sẽ tiến triển tốt, tôi có lòng tin vào bản thân (dù lòng tin đó vẫn còn lung lay lắm).
Ngày 22 tháng 6 năm 2019
Thế là sắp được 1 tháng tôi ở nhà và đến nay tôi vẫn chưa có tiến triển gì trong việc học của mình. Thỉnh thoảng tôi có thử đọc một đoạn văn tiếng Anh nhưng tôi thấy sao giọng đọc của mình nó kinh khủng quá luôn. Dạo này tôi còn ham mê đọc báo nhảm, báo về giới showbiz nhiều hơn cả số báo tiếng Anh tôi đọc trong suốt nhiều năm qua. Tất cả do cái tật trì hoãn của tôi. Mới tuần trước, tôi nghe audio của thầy Năm, thầy bảo con người đừng đợi thời gian thích hợp rồi mời làm, đừng chờ thời rồi lấy lí do đó để trì hoãn nhiều điều. Rồi lúc tối qua, khi vất vả chìm vào giấc ngủ của mình, tôi chợt nhận ra bản thân thất bại ra sao.
Sắp hết một tháng ở nhà rồi mà tôi vẫn chưa làm được gì, tôi chưa ôn lại kiến thức ngữ pháp, chưa cố gắng học phát âm các âm IPA, chưa cố gắng trau dồi kĩ năng viết lách, từ vựng hay kĩ năng nghe của bản thân. Một ngày trôi qua của tôi chỉ có ăn, chơi, xem video hài nhảm, xem video về N**, xem video ca nhạc tiếng Hàn, và that's all. Bao nhiêu kế hoạch, dự định đã được đề ra của tôi đều đã bị tôi bỏ lỡ, những kiến thức mà tôi cần học, cần phải trau dồi đều bị tôi nhanh chóng bỏ qua. Tất cả những gì tôi đang làm sẽ đi ngược lại với những gì mà tôi cam kết. Tôi chợt nghĩ sau này 10 năm nữa, khi bố mẹ không còn tiềm lực để nuôi tôi nữa, chị tôi đã đi lấy chồng và tôi phải đi làm mưu sinh, tất cả những gì tôi không làm, không chịu làm sẽ trở thành điều khiến tôi hối hận nhất.
Con người ấy, điều khiến họ hối hận sau này sẽ không chỉ vì những điều họ không làm mà còn có thể là những điều mà họ có thể làm nhưng không chịu làm. Tất cả những điều mà chúng ta có thể làm cho đến thời điểm hiện tại đều sẽ trở thành tương lai của chúng ta sau này. Đừng để bản thân hối hận, đừng lãng phí một giây phút quý giá trong cuộc đời chúng ta. Rất nhiều người, trong một giây, phút mình bỏ lỡ, họ đang cống hiến, họ đang học cách để làm chủ cuộc đời của họ, họ đang phấn đấu để có thể từ bỏ những thói quen khiến họ đi ngược lại ước mong của họ.
Rất nhiều điều chúng ta sẽ để lỡ mất nếu chúng ta thực sự không quý trọng thời gian, nếu ta thực sự bỏ quên cuộc sống của chính mình. Điều mà tôi có thể làm không nhiều, chẳng qua là đang vá lại lỗ trống trong kiến thức của mình mà thôi. Điều mà mình có thể làm tốt và có lợi cho mình, tại sao không làm, cứ phải đợi đến khi chúng ta thất vọng, đến khi chúng ta phải thực sự khiển trách, uất hận bản thân thì chúng ta mới bắt tay vào làm. Lỡ như lúc đó đã muộn rồi thì sao? Lỡ như có một biến cố đến bất ngờ và chúng ta trượt tay khỏi cuộc sống của mình thì sao?
Tất cả mọi điều có thể sẽ xảy đến, vậy tại sao ta cứ mãi chần chừ?
Đừng đợi nữa Linh nhé, tất cả đều có điểm dừng thôi, hãy bước tiếp đi, thanks!
(Còn tiếp)
Chỉnh sửa cuối: