24/4/2020
Có một cô bé, không ai quan tâm, không ai yêu thích, tính tình khó chiều, sáng nắng chiều mưa, kiêu căng ngạo mạn, có thể nói cái xấu trên đời đều tụ hết trên người nó. Cô bé ấy không có bạn bè ngoài đời, vì vậy suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào game và mạng xã hội. Và cũng nhờ vậy cô ấy có quen rất nhiều người bạn qua game. Mà trong đó, có một người khiến cô bé không nhịn được mà chú ý.
Cậu ấy có rất nhiều tiền, là thần hào trong game, mặc dù kỹ năng không quá tốt nhưng tiền thì không thiếu. Mỗi khi cô bé ấy buồn, cậu ấy đều nói: "Ông đây có tiền, cậu tiêu đến bao giờ hết buồn thì thôi."
Đến khi biết được mặt thì cô bé lại càng cảm thấy bản thân quá may mắn. Cậu trai ấy thật sự rất điển trai, học cũng giỏi nữa. Nhưng.. đáng tiếc trai đẹp đều có chủ hết rồi. Cô bé với cậu ấy chỉ đơn thuần là bạn thân không hơn không kém. Nhưng cả hai đều rất cố chấp, suốt ngày cãi nhau không đâu. Giận nhau rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn là cô bé ấy cúi đầu xin lỗi.
Mỗi tối, cô bé đều bắt cậu trai ấy hát cho nghe, nhưng lại sợ bạn gái cậu ấy ghen nên chỉ dám kêu cậu ấy ghi âm một đoạn ngắn. Một ngày chẳng đẹp trời, cuối đông, gió thổi lạnh lẽo, xuyên qua khe hở của cửa sổ len lỏi vào trong, cô bé tính hàn, cực kì sợ lạnh nên vẫn luôn cuộn mình trong chăn. Chợt điện thoại rung lên, cô nhận được tin nhắn của cậu trai ấy:
- Anh với cô ấy chia tay rồi.
- Tại sao? - Cô bé nhanh chóng hỏi lý do.
Một lúc lâu sau bên kia mới có tin nhắn gửi lại:
- Chỉ là không còn yêu nhau.
Suốt hai ba tháng sau đó, cậu ấy rất ít online game, facebook có xanh nhưng không chủ động nhắn tin. Cô bé cảm thấy hơi buồn, cũng thương cậu trai ấy, luôn tìm cách an ủi, bắt truyện, kể chuyện cười.. mặc dù cô bé chẳng hợp với mấy việc như thế chút nào.
Dần dần, hai người thân thiết tới mức chỉ cần đối phương nói một phần, người kia sẽ lập tức hiểu. Bốn tháng sau, cậu trai tỏ tình và chẳng ngoài dự đoán, hai người yêu nhau.
Thời gian yêu nhau cũng không được dài lắm, 6 tháng. Vỏn vẹn 6 tháng thì cô bé phát hiện bản thân bị một loại bệnh tâm lý. Cô ấy trở nên lo lắng, tự thu mình lại hơn thế còn luôn bán tín bán nghi, luôn cảm thấy không an toàn. Cô ấy còn tự cho rằng người kia cắm sừng mình.
7 tháng, đúng 7 tháng cho một cuộc tình. Tháng 12/2019, tiết trời năm nay không lạnh bằng năm trước nhưng lòng người lạnh ngắt. Cô bé ấy đã đánh mất người yêu thương cô ấy rồi. Nhưng người cao ngạo tự cao như cô sao có thể chấp nhận bản thân như vậy được. Cô ấy nghiêm túc đều trị, làm theo hướng dẫn của bác sĩ, mở lòng hơn, yêu thương mọi người nhiều hơn.. Nhưng bên cạnh lại chẳng còn những dòng tin nhắn trêu đùa, những đoạn ghi âm nghe mỗi tối, những tấm ảnh lời giải bài tập.. Mà hơn hết, chàng trai ấy cũng không còn là của cô nữa rồi.
Tháng 2/2019, ngoài trời loang lổ những vệt sáng xuyên qua tán cây ven vỉa hè. Cô bé ngồi trên tầng hai của quán trà sữa, ngẩn người nhìn dòng xe, rồi lại ngẩn người nhìn tin nhắn màu đỏ đã lâu lắm rồi không nhận được. "Em ổn chứ?" Không, em không ổn, em nhớ anh.
Nhưng cô bé lại không thể nói ra, lòng tự tôn quá cao. Cô bé chỉ hững hờ đáp lại như người không quá thân. Em khỏi rồi này anh, nhưng em lại không có dũng khí bước lại phía anh nữa. Chỉ cần nhớ lại những dòng tin ngày hôm ấy, anh nói em ngốc, anh nói anh sẽ không để em một mình, anh nói có gì có anh che chở.. Nhưng em lựa chọn không tin anh. Vậy bây giờ lấy gì để níu kéo?
Valentine, anh nhắn cho cô: "Nay valentine em ạ." Cô đọc nhưng không đáp. Cô không biết mình nên nói gì.
Cuối tháng tư, cô bé nằm trên giường, cuộn chặt chăn, từng tiếng mưa lộp bộp cùng với tiếng gió rít gào khiến cô bé sợ hãi. Cảm thấy thật cô độc. Điện thoại vang lên, là shipper. Lâu lắm rồi cô bé không nhận được quà. Mở chiếc hộp ra, bên trong chỉ có cuốn sách "Ti Mệnh" cùng một tờ giấy nhớ: "Không có người yêu cũ nào cả, hơn một năm trước như vậy, mà giờ cũng như vậy. Người yêu anh chỉ có một người."
Cô bé chợt bật khóc. Đã chữa khỏi bệnh, nhưng tính cách cô bé cũng chẳng thay đổi nhiều lắm, rất khó dao động, lúc nào trên mặt cũng treo nụ cười giả tạo. Vậy mà giờ lại khóc. Cô bé ôm chặt cuốn sách trong lòng, nằm trên giường bắt đầu lật những trang giấy, trang cuối cùng có ghi một dòng chữ: "Em ngỏ lời chia tay nhưng anh chưa nói gì, mess vẫn màu đỏ. Mau xin lỗi anh đi." Cô bé mỉm cười, nước mắt mặn chát rơi xuống khóe môi, hòa vào trong miệng. Nhưng cô chỉ cảm thấy ngọt ngào, rất ngọt.
Giờ tôi vẫn chưa đáp lại người ta, nhưng lại dùng một ngày để đọc hết cuốn sách đó. Tôi thật sự sợ bản thân cặn bã như vậy, không hợp với người ta, sợ lại đòi chia tay lần nữa, sợ người ta sẽ dần cảm thấy tôi không tốt như người ta vẫn cảm thấy. Bởi vậy, tôi sẽ cho hai chúng tôi thời gian, trong lúc ấy nếu cả hai còn tình cảm thì sẽ quay về, nếu không thì tôi sẽ mỉm cười chúc anh ấy hạnh phúc.
1/5/2020
Chuyện là 1/5, tôi đang chán nản edit truyện tự dưng thấy số điện thoại của người đó hiện lên. Tôi cứ tưởng là gọi nhầm, vì gần nửa năm rồi, chúng tôi chưa từng gọi cho nhau bao giờ. Nhưng 10 giây trôi qua mà nhạc chuông vẫn vang lên. Lúc ấy tôi mới khó hiểu bắt máy, thì nghe thấy giọng ổng:
- **** hả, ra ngoài đi em. Anh ở chỗ cũ.
Tôi: . O. O
Lúc đó mặt tôi y hệt cái icon trên kìa. Không tin vào tai mình luôn. Trước đây yêu nhau, chúng tôi rất ít khi gặp mặt. Vì yêu xa ấy mà ^~^ Cụ thể là 127 km. Nên chỉ những ngày lễ hoặc chủ nhật ổng chạy tới tìm tôi. Mà gia đình tôi lại cực kỳ ngăn cấm việc yêu sớm nên chỗ chúng tôi hay gặp nhau nhất là quán trà sữa cách nhà tôi 200 m.
Tôi thay quần áo, buộc tóc rồi vội vàng chạy tới chỗ hẹn. Lúc nhìn thấy ổng, tôi chỉ có một ý nghĩ: Ôi má ơi, càng ngày càng đẹp trai.
Ông ấy cười cười nhìn tôi rồi xoa tóc tôi, nói nhỏ: Lau nước miếng đi kìa.
Tôi giật mình, theo phản xạ đưa tay lên miệng thì thấy ông ấy cười càng tươi hơn. Lúc đó tôi chỉ muốn đào cái lỗ rồi chui xuống, chớ mất mặt quớ. *Che mặt*
Ông ấy dẫn tôi đi siêu thị, mua đồ ăn vặt tôi thích, đã thế còn nắm tay tôi không buông. Trời thì nóng, nắm tay hoài thấy cũng hơi không thoải mái nên tôi mới rút ra. Ai dè ổng quay lại trừng tôi một cái rồi càng dùng sức nắm. Tôi đau tới nỗi muốn nhe răng luôn á.
Sau đó thì ổng cứ dắt tôi đi trên đường, chẳng làm gì cả, còn tôi thì nhồm nhoàm ăn không ngừng.
Đến gần tối ổng mang tôi trở lại quán trà sữa, sau đó ở trước mặt tôi mở điện thoại, vào mess, đổi biệt danh của tôi thành: Em yêu. 4
Cuối cùng ổng cười với tôi lần nữa rồi nói: Cứ như vậy nhé, anh về đây.
Và giờ tôi có người yêu rồi. Hihi.
À, cho các cô đọc đoạn lúc tôi tỏ tình ổng (cái này là tuôi đùa)
Lúc đó tôi tham gia game nói thật hay mạo hiểm. Tôi thua và chọn mạo hiểm, người ta kêu tôi tỏ tình với người yêu cũ. 4 tin đó lần lượt như sau:
"Em chơi nói thật hay đại mạo hiểm. Em thua
Em sẽ nhắn là em thích anh.
Anh đừng hiểu nhầm nhé.
Em thích anh."
Sau đó thấy không ổn nên tôi gỡ tin nhắn, tính nhận thua. Nhưng không ngờ xóa đang xóa tin thứ 3 thì ổng seen.
[HIDE]Tháng 7/2020
Hai chúng tôi chia tay, không phải là ai có lỗi với ai mà là thời gian. Chúng tôi chia tay gần một năm, vì vậy sau khi quay lại vẫn sẽ có chút không giống trước.
Tuy nhiên chúng tôi vẫn dùng màu mess đỏ, vẫn tâm sự nói chuyện với nhau như thường. Anh ấy còn nói: Chúng ta không hợp nhau nên chia tay. Nhưng em đừng vội tìm người yêu, chờ anh trở thành người em thích lần nữa, chúng ta quay lại nhé. Anh đặt cọc rồi đấy.
Vậy mà em còn chưa kịp thích lại anh, anh lại rời bỏ em.
Một vụ tai nạn đột ngột xảy ra vào ngày 27/7. Khiến ngày ấy trở thành ngày cuối cùng em và anh cùng đứng dưới một khung trời.
Sáng 27/7/2020
Một chị cùng chơi game với chúng ta nhắn tin cho em: Thùy, ____ đi rồi.
Lúc đó em còn ngu ngơ hỏi: Đi đâu vậy chị, bao giờ anh ấy về? Để em đi đòi anh ấy mua quà cho em.
Ha, bé ngốc của anh muốn vòi quà anh đó. Vậy mà anh lại chẳng thể đáp ứng cô bé ấy như mọi lần nữa rồi. Anh cũng chẳng thể trả treo lại cô bé: Không có tiền mua quà, lấy tạm anh nhé.
Anh ở nơi đó, im lặng không tiếng động.
Thật đáng sợ.
Thật im lặng.
Thật trống trải.
Em không dám đi tìm anh, em vùi mình trong chính căn phòng nhỏ của mình, ép bản thân không nghĩ đến anh, ép bản thân phải học sắp thi rồi. Nhưng cái bút bi màu hồng, quyển sách ôn luyện, mấy cuốn truyện trên giá sách, đôi bông tai trên bàn trang điểm, cái váy trắng trong tủ.. tất cả đều nhắc nhở em về anh.
Trái tim em bây giờ còn đau hơn cả lúc ngỏ lời chia tay với anh nữa cơ. Vì em biết, chia tay thì chúng ta vẫn sẽ cùng một phương trời, có thể ngày nào đó em có thể mang phong đỏ tham dự lễ cưới của anh, mặc dù em chẳng muốn đều đó, em chỉ muốn em làm cô dâu của anh thôi. Mà em biết, anh cũng thích em, cực kì thích.
Nhưng anh lại bỏ em đi rồi. Đó là thích? Em chẳng biết, em chẳng hiểu, em ép bản thân quên anh nhưng lại không thể không nhớ anh.
Anh à, anh theo em cả thanh xuân nhưng tại sao lại không thể hào phóng theo em cả đời? Tại sao mới chỉ ngắn ngủi chút thời gian đó thôi? Em không ngại, anh cứ quấn lấy em, làm phiền, xáo trộn cuộc sống em cũng được. Không hợp thì sao chứ? Chúng ta chỉ cần biết đối phương đều thích mình là được rồi mà, đúng không?
Em hối hận rồi anh à. Em không muốn chia tay nữa, chúng ta làm hòa đi.
Em sẽ đi ngủ, sẽ ngủ thật ngoan, mai anh sẽ gọi em dậy như mọi lần nhé. Anh nhớ gọi em nhé, không là em đi học trễ đấy.
Ngủ ngon, bye.
我从没想过有一天你会永远离开我
28/7/2020
Em ép bản thân không được nghĩ đến anh nhưng lại không thể không nghĩ đến anh.
Lúc đọc radio này em đã khóc, em gửi cho anh, anh bảo: Ngốc quá, ôn thi đi, bao giờ có người yêu rồi lo lắng sau.
* * *
Nhưng mà cuối cùng, em vẫn có thể trải nghiệm cảm giác đó rồi
我非常想念你
29/7/2020
Em lại nhớ anh hơn hôm qua rồi, làm sao đây?
* * *
Hôm nay lớp em liên hoan lần cuối cùng, cô giáo và các bạn nói rất nhiều, còn có cả video kỉ niệm và hát nữa. Mọi người đều khóc, nhưng em chỉ cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt. Em không khóc nổi. Em chợt cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng buồn so với việc xa anh.
Sau đó em sợ mọi người cảm thấy em khác biệt, nên em nhớ đến anh. Đúng là thần kì, em khóc thật, hơn thế còn khóc lớn nhất lớp.
Thật thần kì.[/HIDE]