Tự Truyện Nhật Ký Kẻ Điên - Lạc Long

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hải Triền, 14 Tháng tư 2023.

  1. Hải Triền Lạc Long

    Bài viết:
    65
    [​IMG]

    Tên truyện: Nhật ký kẻ điên

    Tác giả: Lạc Long​

    (Tên thật: Nguyễn Đình Tùng)

    Thể loại: Tự truyện​


    Nội dung:​

    Xung quanh tôi là bốn bức tường lạnh lùng, không có tiếng động, không có ánh sáng. Bóng tối như liều thuốc an thần, như người mẹ bao bọc tôi tránh xa khỏi những lời lăng mạ, xỉ nhục và những cú đấm, đá đau như ong chích mà tôi đã từng gánh chịu. Nhưng khi tôi ngẩng mặt lên và nhìn thấy một chút ánh sáng, tôi bắt đầu nhận ra: Tôi là một kẻ điên.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Hải Triền Lạc Long

    Bài viết:
    65
    Chương 1: Trầm cảm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là một người bị trầm cảm. Cảm giác của tôi giống như bị mắc kẹt trong một cái lồng kính không có lối thoát. Tôi cảm thấy mình bị mất đi sự hứng thú với cuộc sống và không còn có niềm tin vào tương lai. Đôi khi tôi cảm thấy rất cô đơn và không có ai để nói chuyện. Tôi biết rằng tôi không phải một mình trong cảm giác này, nhưng vẫn cảm thấy rất khó khăn để chia sẻ với người khác.

    Tôi nhận ra rằng tôi không thể giải quyết được những vấn đề của mình và cảm thấy mình rất yếu đuối. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng để có được những điều tốt đẹp trong cuộc sống và không có giá trị gì với người khác. Tôi đã mất đi niềm tin vào bản thân và cảm thấy mình đang bị lôi kéo xuống đáy vực của sự tuyệt vọng. Trong suy nghĩ của tôi, tôi đã tự thuyết phục mình rằng không có gì có thể cứu vãn được tình trạng của mình. Tôi cảm thấy rất cô đơn và bị cô lập, vì tôi không muốn chia sẻ với người khác về tình trạng của mình. Tôi cho rằng sẽ không ai hiểu được mình và tôi cảm thấy mình chỉ là một người bị bỏ rơi trên thế giới này. Những suy nghĩ tiêu cực của tôi đã khiến tôi mất đi kiểm soát với cảm xúc của mình. Tôi đã bị ám ảnh bởi những suy nghĩ tiêu cực và cảm thấy mình đang bị chìm vào một trạng thái tuyệt vọng. Tôi không thể tìm ra bất kỳ giải pháp nào để giải quyết tình trạng của mình và cho rằng tôi sẽ bị mắc kẹt trong tình trạng này mãi mãi.

    Bỗng một ngày, tôi tự tử, có lẽ là vì tôi muốn trốn tránh hiện thực. Nhưng giây phút tăm tối ấy, có một thiên sứ đã cứu tôi. Chính xác đó là mẹ của tôi, bà ấy đến đúng lúc và đưa tôi vào bệnh viện kịp thời. Tại đây, tôi được súc ruột, truyền nước tới tận 4 tiếng đồng hồ.

    Khi tỉnh lại, tôi thấy mẹ ôm trầm lấy tôi và khóc một cách đầy đau đớn. Ba của tôi cũng có mặt, ông ấy đã gầy còm nhưng vẫn cố gắng làm việc để kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Tại sao nhỉ? Tại sao tôi lại để họ buồn một cách đau lòng thế này?

    Rồi đến một năm sau, khi tôi đã học xong cấp 3 cũng đến hè oi bức. Về quê lần này mục đích là để tôi tìm lại càm giác yên bình, tìm lại ý nghĩa của cuộc sống.

    Ngồi bên cửa sổ, tôi nhìn ra cánh đồng trải dài bên dưới. Mùa hè, nắng đổ dồn dập, khắp nơi rực rỡ ánh sáng vàng óng. Những cánh đồng lúa chín vàng, những cánh đồng hoa màu tím, vàng, đỏ, trắng, tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, khiến lòng người thêm phần yên bình.

    Tiếng gió nhẹ thổi, từng cánh lúa nhẹ nhàng chuyển động, phản chiếu ánh sáng chói chang. Tiếng ve kêu rền rịt, tiếng chó sủa xa xa, tiếng rì rào nước chảy trong suối nhỏ, tất cả những âm thanh đó trộn lẫn với nhau tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên.

    Tôi nhìn xuống bàn tay của mình, vẫn còn đầy mồ hôi do nắng gắt gao. Tôi cầm ly nước lọc mát, nhấm nháp từng ngụm, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng. Tôi nghe tiếng chạy bộ trên đường, tiếng cười của những đứa trẻ chơi đùa, những tiếng nói cười đùa xa xa.. Tất cả những điều đó khiến tôi cảm thấy sống động, cảm thấy hạnh phúc, và cảm thấy yên bình.

    Chiều hè, cảnh vật đẹp như mơ, làm con người ngập tràn ni ềm hạnh phúc và cảm nhận sự thật của cuộc sống. Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy những cánh đồng bao la, những bông hoa đua nhau nở rộ, và những con người cần cù, chăm chỉ làm việc để có thể kiếm sống qua ngày. Tôi cảm thấy tâm hồn mình được làm mới, được động viên, và được nhắc nhở về sự quan trọng của việc sống tốt, làm việc chăm chỉ để có thể đạt được những ước mơ của mình.

    Tôi nhìn lên trời, thấy màu vàng cam của ánh hoàng hôn đang dần xuống. Những tia nắng cuối cùng của ngày hôm nay cũng sắp tan biến. Tôi cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng đồng thời hi vọng vào ngày mai, vào những cơ hội mới mà cuộc sống đem lại cho mình.

    Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ, tận hưởng thêm chút phút giây yên bình cùng với cảm giác hạnh phúc trong lòng. Tôi biết, dù cho ngày mai sẽ mang đến những thử thách và khó khăn, tôi vẫn có thể đối mặt với chúng, nhờ vào sự yên bình và tĩnh lặng này, đồng thời nhờ vào niềm tin vào chính mình.

    * * *

    Những đứa trẻ đang thả diều trên cánh đồng rộng lớn. Cánh diều lượn lờ trên nền trời xanh thẳm, đôi khi giật mình, đôi khi lảo đảo, mang theo những ước mơ và hy vọng của những đứa trẻ. Chúng nó cười đùa, nhảy múa, và tận hưởng những giây phút tuyệt vời trên cánh đồng.

    Tôi nhìn thấy những đứa trẻ đang vui đùa trên cánh đồng, và thấy họ đang thả diều. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến cuộc sống, một cuộc hành trình tuyệt vời để chúng ta có thể bay cao, đi tới những nơi mới, khám phá những điều mới mẻ. Cuộc sống giống như một cánh diều, đôi khi nó lảo đảo, đôi khi nó đứng im, nhưng nó vẫn luôn bay cao, luôn bay về phía trước.

    Tôi cũng nhận ra rằng, như cách mà cánh diều cần sự giúp đỡ của gió để bay cao, chúng ta cũng cần sự giúp đỡ của những người xung quanh để có thể vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Chúng ta cũng cần có sự kiên nhẫn và quyết tâm để đạt được những ước mơ của mình, như cách mà những đứa trẻ đang thả di ều cần phải kiên trì và tập trung để có thể điều khiển cánh diều của mình lên cao hơn, đến những nơi xa xăm và đầy thú vị.

    Điều đặc biệt của cánh đồng này chính là sự rộng lớn và bao la của nó. Nó cho thấy rằng cuộc sống có rất nhiều cơ hội và thử thách đang chờ đợi chúng ta, và chúng ta có thể tự do bay lượn trên không trung để tận hưởng những giây phút tuyệt vời trong cuộc sống. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải nhớ rằng, như cách mà cánh diều phải được giữ chặt để không bị mất, chúng ta cũng cần phải giữ chặt những giá trị và người thân yêu trong cuộc sống để không bị lạc lối.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tư 2023
  4. Hải Triền Lạc Long

    Bài viết:
    65
    Chương 2: Những ngôi sao trên cao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, tôi nhìn thấy những đứa trẻ đang cười đùa trên cánh đồng, và thấy rằng chúng ta cũng nên giữ cho mình một tinh thần trẻ trung và niềm tin trong cuộc sống, để có thể vượt qua những thử thách và tận hưởng những niềm vui trong cuộc sống như những đứa trẻ đang thả diều trên cánh đồng rộng lớn này.

    Sau một hồi chạy tới chạy lui, tôi tìm bóng râm rồi nằm nghỉ. Cảm giác của tôi lúc này như hòa quyện với không gian bao la và yên bình của cánh đồng, nhưng trong lòng tôi lại có một sự trống rỗng, một cảm giác như cơn trầm cảm đang kéo về.

    Tôi nhìn lên trời, thấy những cánh diều đang bay cao, nhưng trong lòng tôi cảm thấy chúng ta chỉ là những con người nhỏ bé trên trái đất này, chẳng có gì đáng kể và chẳng có ý nghĩa gì trong cuộc sống này. Tôi cảm thấy mình đang bị lạc lối, không biết đi đến đâu và làm gì để giải quyết những vấn đề trong cuộc sống của mình.

    Những ngày trầm cảm khi xưa thường làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi và mất hứng thú với cuộc sống. Tôi cảm thấy như mình không có sức lực để vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống, và không có niềm tin vào chính mình. Nhưng quẳng lo âu đi và sống cho hiện tại, không phải là tạo hóa đã cho ta ngắm nhìn những cái đẹp tuyệt vời như thế này hay sao?

    Tôi nghĩ về những điều đã qua, về những kỉ niệm của tuổi thơ mà tôi đã trải qua cùng bà ngoại. Những kỉ niệm ấy dường như vẫn đang sống động trong tâm trí tôi, như một mảnh ghép quan trọ vào cuộc đời của tôi. Tôi nhớ về những buổi tối như thế này, khi bà ngoại và tôi ngồi trên mái nhà, tận hưởng không khí mát mẻ và ngắm nhìn vô vàn những vì sao trên trời.

    Những kỉ niệm ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp và an yên. Vì thế, tôi muốn giữ lại những kỷ niệm đó trong tâm trí mình mãi mãi, để khi mà tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản với cuộc sống, tôi có thể nhìn lên bầu trời và nhớ lại những thời khắc tuyệt vời đó.

    Nhìn xuống dưới, tôi thấy bà ngoại và chị Thắm vẫn đang nói chuyện với nhau, và tôi cảm thấy vô cùng yên tâm và an toàn khi biết rằng tôi đang được bảo vệ và yêu thương bởi những người thân yêu của mình.

    Cuối cùng, tôi nhìn lên bầu trời một lần nữa, và cảm thấy lòng mình được làm mới và đầy hy vọng. Tôi biết rằng, dù có bao nhiêu khó khăn và thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn có thể tìm thấy niềm tin và hy vọng nếu biết cách nhìn lên trời cao và tận hưởng những khoảnh khắc yên bình như thế này.

    Tôi hí hoáy trèo xuống mái nhà và bước vào phòng ngủ, cảm thấy rất vui vì đã được trải nghiệm một khoảnh khắc đẹp của cuộc sống. Tôi nhìn quanh phòng và thấy mọi thứ vẫn như cũ, nhưng tôi lại cảm thấy rất khác biệt.

    Có vẻ tôi đã thay đổi, đã trưởng thành hơn và có thể đối mặt với những thử thách trong cuộc sống một cách tự tin hơn. Dường như trong tôi đang tràn đầy năng lượng và hy vọng cho một ngày mới.

    Nhưng sau đó, không hiểu tại sao tâm trạng của tôi bắt đầu chuyển biến. Tôi nhớ về bà ngoại và những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ, và cảm thấy như một phần của mình đã bị lạc mất đi.

    Tôi nhìn qua cửa sổ và thấy những con đom đóm như những đốm lửa thắp sáng một vùng nhỏ trên cánh đồng, đột nhiên tôi cảm thấy một cảm giác lạnh lùng và cô đơn. Tôi nhận ra rằng mọi thứ đều sẽ thay đổi, và những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ cũng sẽ trôi qua một ngày nào đó.

    Một cơn buồn tràn ngập cảm xúc trong tâm trí tôi, nhưng tôi cố gắng kiềm chế và không để bất kỳ ai biết được. Tôi biết rằng tôi cần phải tiếp tục điều chỉnh cảm xúc, để có thể tiếp tục sống và đối mặt với cuộc sống một cách mạnh mẽ hơn vì thiên sứ đã ban cho tôi sự sống.

    Tôi nhìn lại những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ, những khoảnh khắc tuyệt vời mà bà ngoại đã tặng cho tôi. Tôi nhớ về những lần cùng bà ngoại đọc truyện, chơi những trò chơi đơn giản nhưng rất vui, và ăn những món ăn ngon mà bà ngoại nấu.

    Tôi cảm thấy rất biết ơn vì đã có những kỉ niệm đẹp như vậy, và tôi quyết định sẽ không để những kỉ niệm đó biến mất mà sẽ giữ chúng trong tâm trí mình mãi mãi.

    Bỗng tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay và mơ thấy một giấc mơ hết sức kì lạ.

    Tôi đang đứng giữa một khu rừng u ám, nơi mà ánh sáng không bao giờ đến. Tôi cảm thấy như mình bị bao vây bởi những bóng tối đen đen, đang chờ đợi tôi trong mỗi góc nhìn.

    Tôi cố gắng đi qua những con đường dẫn ra khỏi khu rừng, nhưng mỗi lần tôi cố gắng, con đường lại dẫn tôi đến nơi đó, nơi mà tôi đã từng đi qua. Tôi bỗng thấy sự hoảng loạn và sợ hãi tràn đầy cơ thể.

    Bỗng nhiên, một quái vật khổng lồ với đôi mắt sáng như lửa và răng nanh sắc nhọn bắt đầu xuất hiện. Tôi cố gắng chạy trốn, nhưng nó luôn xuất hiện trước mặt tôi.

    Tôi biết rằng tôi không thể chạy trốn được và sự tuyệt vọng bắt đầu tràn ngập tôi. Tôi cảm thấy như mình đang rơi vào vòng xoáy của sự tàn bạo và nỗi sợ hãi đang tràn ngập tâm trí tôi.

    Cuối cùng, tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhưng cơn ác mộng vẫn tiếp tục ám ảnh trong tâm trí tôi. Tôi không thể quên được những hình ảnh kinh hoàng mà tôi đã trải qua trong ác mộng đó. Đó là một cơn ác mộng kinh hoàng, một trải nghiệm đáng sợ mà tôi không bao giờ muốn trải qua một lần nữa.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng tư 2023
  5. Hải Triền Lạc Long

    Bài viết:
    65
    Chương 3: Sự kinh dị trên bờ sông bình yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi sáng đầu hè, ánh nắng len lỏi qua những tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt nước sông. Bên bờ sông, một bầy trẻ đang háo hức chờ đợi để tắm mát trong dòng nước trong xanh.

    Có lẽ, không ai quên được cảm giác mát lạnh của nước sông khi chân đặt xuống đáy sỏi. Những con cá nhỏ chạy nhảy trên nền cát trắng, tạo nên những đường vân nghệ thuật. Trên đầu, những tán cây rợp bóng tạo nên một cảnh tượng thật tuyệt vời.

    Bên bờ sông, có một buồng nhỏ được làm bằng tre, được trang trí bằng những bông hoa dại, những cành lá xanh tươi. Một vài người lớn đang ngồi bên trong, thưởng thức ly trà đá và trò chuyện vui vẻ. Cảnh tượng đó khiến cho người ta cảm thấy thật ấm cúng và thư giãn.

    Một số trẻ em khác lại đang chạy nhảy trên cánh đồng bên cạnh sông, tìm kiếm những bông hoa vàng rực rỡ. Những cánh hoa đó được đưa vào trong nước, tạo nên một màu vàng óng ánh trên mặt sông.

    Đúng là mùa hè không chỉ là mùa của những cơn mưa bất chợt, mà còn là mùa của những buổi tắm mát, của những trò chuyện vui vẻ và của những kỷ niệm đẹp. Cảnh tượng tắm sông ở vùng quê thật sự rất đẹp và ý nghĩa.

    Có những em bé còn chưa biết bơi nhưng lại rất thích đánh với những con cá nhỏ trên bờ sông. Những con cá đó càng chạy xa thì các em bé lại càng háo hức chạy theo. Tất cả đều cùng nhau vui đùa và thưởng thức những giây phút tuyệt vời trong ngày hè.

    Người lớn cũng không thể bỏ qua cơ hội để tắm mát sau một ngày làm việc vất vả. Họ thường đến sông vào những giờ chiều tối, sau khi hoàng hôn buông xuống. Tại đây, họ có thể thả mình trong dòng nước trong xanh, nghe tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ, thưởng thức cảm giác thoải mái và thư giãn sau một ngày dài.

    Sau khi tắm xong, chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy về nhà thay đồ. Đúng lúc trởi đổ mưa to làm không khí trở nên se se lạnh.

    Cơn mưa đột ngột trút xuống, dập tắt ánh nắng và biến bờ sông trở nên vô cùng ảm đạm. Tuy nhiên, những người dân trong vùng quê vẫn không chùn bước. Họ đã quen với mưa, với gió, với những thời tiết khắc nghiệt của cuộc sống nơi đồng quê.

    Những người lớn đưa nhau ra bờ sông, cầm theo những cây cần câu và những chiếc dù để bảo vệ khỏi cơn mưa. Họ vẫn kiên nhẫn đợi đến khi mưa dừng, rồi thả cần câu xuống dòng nước chảy êm đềm. Những con cá trong sông cũng chẳng sợ mưa, vẫn nhảy nhót trong dòng nước, tạo nên những đường vân trên mặt sông.

    Những đứa trẻ trong vùng quê cũng không thể ngồi yên trong nhà khi thấy mưa. Họ vẫn háo hức ra bờ sông, đánh nhau trong những chiếc áo mưa, chạy nhảy trong cơn mưa to. Cảnh tượng đó khiến cho người ta cảm thấy thật vui vẻ và hài lòng.

    Dù mưa to hay nắng chang, bờ sông vẫn là nơi tuyệt vời để cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên và tận hưởng những giây phút bình yên giữa cuộc sống vội vã.

    Trước kia, khi màn đêm buông xuống, bờ sông trở nên vô cùng lãng mạn và huyền bí. Ánh trăng soi sáng, tạo nên những bóng râm dài trên mặt nước. Tiếng chuông đồng từ những ngôi chùa xa xôi vang lên, tạo nên một không khí linh thiêng và yên bình.

    Những người dân trong vùng quê thường dành những đêm đầy trăng bên bờ sông để tận hưởng cảm giác bình yên và lãng mạn. Họ ngồi lại bên nhau, thưởng thức ly trà đá và ngắm nhìn những vệt sáng lung linh của ánh trăng trên mặt nước. Có những người lại ngồi câu cá, dùng đèn pin chiếu sáng để thu hút những con cá đến gần.

    Cảnh tượng đêm khuya bên bờ sông càng trở nên thú vị hơn khi có những câu chuyện kể lại từ những người lớn. Những câu chuyện về những cuộc phiêu lưu, những câu chuyện cổ tích và những câu chuyện về cuộc sống trong vùng quê đã được truyền lại từ đời này sang đời khác. Những câu chuyện đó giúp cho mọi người tìm thấy lại cảm giác tình thân và kết nối với nhau.

    Những đứa trẻ trong vùng quê cũng thích đến bờ sông vào đêm khuya để tìm kiếm những con côn trùng đang bay lượn. Họ chạy nhảy trong đêm tối, tìm kiếm những con bọ cạp, những con nhện đang treo mình trên cành cây. Cảnh tượng đó có thể khiến cho người ta thấy sợ hãi, nhưng đối với những đứa trẻ trong vùng quê, nó lại mang đến niềm vui và sự tò mò.

    Tuy nhiên, bây giờ, khi màn đêm buông xuống, bờ sông trở nên bí ẩn và rùng rợn. Ánh trăng soi sáng nhưng lại tạo nên những bóng râm kỳ lạ trên mặt nước. Tiếng chuông đồng từ những ngôi chùa xa xôi vang lên như những thầy phù thủy đang triệu hồi tà ma.

    Những người dân trong vùng quê thường nghi ngờ về những sự kiện kỳ lạ xảy ra bên bờ sông vào đêm khuya. Họ tin rằng có những linh hồn quỷ dữ đang lẩn khuất bên dòng nước trong xanh. Những con cá đang nhảy nhót trên mặt sông cũng trở nên kỳ lạ hơn, có những con cá có mắt đỏ rực như đang theo dõi những người bên bờ sông.

    Những người dân trong vùng quê không dám tiến sâu vào bờ sông vào đêm khuya. Họ chỉ dám ngồi lại bên nhau ở vùng đất khô ráo, cố gắng tránh xa những bóng ma vô hình đang lẩn khuất bên dòng sông. Tiếng nước chảy êm đềm cũng trở nên kỳ lạ hơn, có những tiếng động kì quái rền vang từ bên trong nước như thể có một sinh vật khổng lồ đang trỗi dậy.

    Đêm nay, tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Tôi đang đứng giữa một thành phố hoang tàn, nơi mọi thứ đều mờ mịt và u ám. Những tòa nhà cổ kính và các công trình kiến trúc kỳ lạ đang đổ nát và phân hủy, còn lại chỉ là những bức tường đá vụn và khối đá lạnh lẽo.

    Tôi cảm thấy mình bị bao quanh bởi một bầu không khí đầy sự chết chóc và ám ảnh. Một quái vật đáng sợ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, nó có một thân hình to lớn, đầu như của một con dơi khổng lồ, răng nanh sắc nhọn và đôi mắt đen thẳm như hai hố địa ngục.

    Tôi cố gắng chạy trốn, nhưng quái vật dường như có khả năng xuyên qua không gian và thời gian, nó luôn luôn đứng trước mặt tôi khi tôi quay lại. Cảm giác sợ hãi và bất lực tràn ngập cả tâm trí và thể xác của tôi, và tôi biết rằng tôi đang bị quái vật này theo đuổi và sẽ không bao giờ thoát khỏi nó.

     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Hải Triền Lạc Long

    Bài viết:
    65
    Chương 4: Cô gái bên kia khu rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyến thám hiểm xuyên khu rừng của lũ nhóc Cường, Nhi, Thái, Hải, Vân và tôi bắt đầu vào một ngày đầy nắng hạ. Chúng tôi bước đi trên những con đường rừng đầy khó khăn, nơi mà sự nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

    Cánh rừng rậm rạp bao phủ xung quanh tạo nên một bầu không khí huyền ảo và hoang sơ. Nhóm tôi phải vượt qua nhiều thử thách để tiếp tục hành trình của mình. Những con đường đầy gai góc và những cành cây tua tủa đã khiến chúng tôi phải leo trèo, bò trườn để tiếp tục đi tiếp.

    Những người trong nhóm đều cảm thấy mệt mỏi và đói khát, nhưng chúng tôi không dừng lại mà phải tiếp tục đi để tìm được nơi trú ngụ, đặc biệt là nước uống.

    Trong suốt chuyến đi, tôi đã gặp phải nhiều sinh vật nguy hiểm. Những con đỉa đáng ghét luôn rình rập ở khắp nơi trong rừng, làm cho tôi và lũ nhóc phải cẩn trọng khi bước đi. Những con rắn độc ẩn nấp xung quanh khiến tôi cảm thấy sợ hãi, chắc chắn phải cẩn thận để tránh chúng và không để bị cắn.

    Màn đêm ập tới rất nhanh, tôi và lũ nhóc phải dựa vào ngọn lửa nhỏ để giữ ấm cơ thể, đồng thời lần mò tìm kiếm thức ăn. Sau khi dựng trại, Nhi và Vân ở lại canh lửa, tôi cùng với đám con trai là Cường, Thái, Hải phải đi kiếm thức ăn để có đủ năng lượng để tiếp tục hành trình.

    Bỗng đám con trai tụi tôi gặp phải một trận mưa lớn. Những giọt nước mưa rơi xuống như những con dao sắc bén, làm cho tôi phải bỏ lại hết những gì đang làm và tìm kiếm chỗ trú ẩn. Tôi cùng với lũ nhóc phải tụ tập lại, vòng tay nhau để giữ ấm cơ thể và cảm thấy an toàn hơn, mặc dù tôi không thích va chạm thân thể chút nào.

    Sau khi trận mưa kết thúc, đám con trai tụi tôi tiếp tục hành trình của mình. Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, những cánh hoa và lá cây trong rừng trông rất xinh đẹp và rực rỡ. Tôi cảm thấy như mình đang đi qua một bức tranh thật tuyệt vời. Các cánh hoa trắng, vàng và đỏ như những bông lửa rực cháy trên nền cỏ xanh mượt.

    Chúng tôi tiếp tục đi, bước trên những con đường đầy gai góc và chông gai. Nhưng không thể ngờ rằng, tôi lại gặp phải một con thú to lớn mà tôi chưa từng gặp trước đó. Con thú đó có bộ lông đen sáng bóng, những chiếc răng sắc nhọn và đôi mắt lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời. Tụi tôi biết rằng nếu không cẩn thận có thể bị con thú đó tấn công.

    Nỗi sợ hãi bắt đầu bủa vây, tôi không biết phải làm gì. Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định và kêu tụi nhóc phải đi lên phía trước để tránh con thú đó. Thế là, chúng tôi bước tiếp với tốc độ nhanh nhất có thể và cố gắng không để lại bất kỳ dấu vết nào.

    Cuối cùng, đám con trai tụi tôi đã tìm được đường về trại và đã có nước uống. Nhóm chúng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, an toàn khi đã vượt qua những khó khăn, những thử thách của khu rừng. Có vẻ tôi đã có thể khám phá được những điều mới mẻ và đầy thú vị trong cuộc hành trình của mình.

    Đêm hôm đó, đứa nào đứa nấy ngủ như chết, tôi thì khác. Trong lòng tôi còn lo lắng hơn khi dẫn tụi nhóc an toàn trở về, chắc chắn tôi sẽ bị bà, chị và những phụ huynh của lũ nhóc mắng chửi. Nhưng càng tệ hơn nếu tôi không dẫn tụi nó an toàn trở về.

    Trời chỉ tờ mờ sáng, tụi tôi phải vượt qua những con sông dữ dội, những rặng cây rậm rạp và những con thú hoang dã để đến được bên kia khu rừng. Mặc dù mệt mỏi và thèm khát, nhưng tinh thần của tôi và lũ nhóc vẫn luôn đầy nhiệt huyết và sự tò mò.

    Rồi một buổi chiều nắng nóng gay gắt, khi tụi tôi mới vượt qua một con suối lớn, tôi bỗng nhận ra một cảnh tượng đẹp tuyệt vời. Một cô gái trẻ, mặc áo trắng tinh khôi, đầu gắn hoa hồng đang nhảy múa với đàn bướm. Cảnh tượng đó tuyệt vời đến nỗi tôi đã không thể rời mắt khỏi nó.

    Cô gái đó nhảy múa như một thiên thần, những động tác của cô tựa như những cánh hoa đang nở rực rỡ giữa khu rừng rậm. Đàn bướm bay lượn xung quanh cô, tạo nên một bầu không khí thật sự mê hoặc. Tôi đã không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.

    Cảm xúc của tôi lúc đó không thể nào diễn tả được. Tôi say nắng, mê đắm với hình ảnh ấy. Tôi cảm thấy mình như đang lạc trong một thế giới khác, nơi chỉ có sự tinh khiết và đẹp đẽ. Tôi muốn kéo dài khoảnh khắc ấy mãi, nhưng tôi phải tiếp tục hành trình để dẫn tụi nhóc về nhà.

    Tiếp tục đi trên đường dài, nắng chói chang khiến mồ hôi của tôi tuôn ra như mưa. Nhưng tâm hồn của tôi vẫn luôn rực cháy, đầy niềm hy vọng và sự đam mê với cuộc sống. Trong những khoảnh khắc mệt mỏi đó, cảnh tượng của cô gái với đàn bướm vẫn luôn ở trong tâm trí tôi, là nguồn cảm hứng để chúng tôi tiếp tục vượt qua những khó khăn và thử thách của khu rừng.

    Thật nhẹ nhõm, nhóm tụi tôi đã đến được bên kia khu rừng, nơi mà tôi mong muốn. Những khoảnh khắc đẹp như cô gái với đàn bướm đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn và tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống.

    Ngày hôm đó, tôi bị chửi, bị bà đánh xưng hết cả mông.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tư 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...