

Nhật ký, đương nhiên là chuyện có thật, do chính người viết trải qua. Tuy nhiên, vì nhiều lý do, nhật ký này tôi không nêu bất kỳ yếu tố định danh nào, trước tiên là để người thật sẽ không phải chạnh lòng dẫu có vô tình đọc thấy.
Ngày 1: Khi lìa trần có mấy người đưa?
Cái đường nhỏ giáp ranh giữa Sài Gòn – Bình Dương, từ đầu mùa dịch đến giờ vẫn yên bình. Cứ ngỡ xóm nghèo, dân cư thưa thớt, em ấy không tiện đường ghé qua.. Nào ngờ, đầu tuần ni, trong một ngày giăng giây 3 nhà: Khúc đầu – khúc giữa – khúc cuối.
Chiều muộn, cả con đường vốn an tĩnh bỗng rần rần tiếng xe chạy. Họ chạy đến điểm xét nghiệm nhanh Covid-19 kế bên nhà tôi – là ngôi trường tiểu học thiếu tiếng cười học sinh đã hơn tháng nay. Nhà tôi đợi vãng người mới lục tục đi bộ qua, xếp vào nhóm cuối cùng. Nói hổng phải sợ chứ thiệt lòng cũng muốn.. né chỗ đông người, vì nhà có bé con chưa tròn 3 tuổi. Dù tất cả đều xếp hàng giãn cách rất trật tự, nhưng.. ai mà biết được!
Ngồi chưa nóng chỗ thì nghe tiếng la hoảng, số thứ tự 4.. đứng dậy, đi nhanh vào phòng này.. ngồi yên đấy lát có xe xuống đưa đi! Rồi tiếng khóa cửa, tiếng phun xịt cứ tăng lên dần theo một nhịp độ vô cùng khẩn trương. Duy chỉ có nhịp thở của mỗi người lại dường như chậm hẳn, đông người thế mà sao yên lặng đến lạ kỳ. Nhóc con được tôi ôm trong lòng, có lẻ cũng cảm nhận được sự bất an của mẹ, im lặng không ngọ nguậy như lúc đầu nữa.
10 phút sau, một chiến xe bán tải cũ mèm chạy tới. Ở thùng xe đã có một người phụ nữ với giỏ đồ khá nặng. Khẩu trang che nửa mặt nhưng ánh mắt buồn thiu của chị vẫn khiến người ta nao lòng. Người đàn ông lúc nãy được đưa vào phòng riêng nay được hướng dẫn ra xe, dáng liu xiu như một nhành cây sắp đổ. Chiếc xe chạy đi rồi, mới nghe loáng thoảng giọng ai thắc mắc: "Không có xe cứu thương sao phải chở đi bằng xe chở vật liệu xây dựng vậy ta?", lai giọng ai đó tự giải đáp: "Chắc không kịp chuẩn bị, thôi có xe đưa đi cũng là may rồi!".
Hôm đó, không còn ca nào khác, sau 30 phút chờ kết quả xét nghiệm nhanh, tất cả chúng tôi được thông báo âm tính và cho về.
Những tưởng thế là yên chuyện, ai ngờ sáng sớm hôm sau ông trưởng khu phố lại xình xịch đến cửa nhà, thông báo đầu giờ chiều lại xét nghiệm, bảo đường này nguy cơ cao nên phải xét nghiệm thêm.
Ông xã tôi không cam lòng với cái từ "nguy cơ cao", bởi cả tháng này ngoài mấy nhà bị giăng giây do là F1 thì cũng không thấy phát sinh gì ghê gớm. Thế nên ảnh gọi điện lòng vòng để hỏi thăm, té ra ở con hẻm đối diện xéo nhà tôi có một ca dương tính đã qua đời, là cô gái ở trọ cùng mẹ trong hẻm này từ rất lâu rồi.
Nghe xong bàng hoàng, cảm giác không phải lo sợ, mà là xót xa. Chết ư? Đã không kèn không trống cũng chẳng có bất kỳ một tiếng động nào, nếu không chủ động hỏi chắc nhà tôi sẽ không bao giờ biết được. Một con người có thể ra đi lặng lẽ đến vậy sao? Cô đơn đến vậy sao?
Bất chợt trong lòng nghẹn ngào lời hát cũ "Triệu người quen biết mấy người thương? Khi lìa trần có mấy người đưa?". Giọt nước mặt tôi âm thầm rơi thay cho lời đưa tiễn cô gái xấu số ấy cùng ai đó chẳng may phải ra đi một mình giữa mùa dịch này. Cầu cho người siêu sinh..
(còn tiếp)
Link thảo luận và góp ý [Thảo luận - Góp ý] - Các sáng tác của Ánh Ấm Áp
Ngày 1: Khi lìa trần có mấy người đưa?
Cái đường nhỏ giáp ranh giữa Sài Gòn – Bình Dương, từ đầu mùa dịch đến giờ vẫn yên bình. Cứ ngỡ xóm nghèo, dân cư thưa thớt, em ấy không tiện đường ghé qua.. Nào ngờ, đầu tuần ni, trong một ngày giăng giây 3 nhà: Khúc đầu – khúc giữa – khúc cuối.
Chiều muộn, cả con đường vốn an tĩnh bỗng rần rần tiếng xe chạy. Họ chạy đến điểm xét nghiệm nhanh Covid-19 kế bên nhà tôi – là ngôi trường tiểu học thiếu tiếng cười học sinh đã hơn tháng nay. Nhà tôi đợi vãng người mới lục tục đi bộ qua, xếp vào nhóm cuối cùng. Nói hổng phải sợ chứ thiệt lòng cũng muốn.. né chỗ đông người, vì nhà có bé con chưa tròn 3 tuổi. Dù tất cả đều xếp hàng giãn cách rất trật tự, nhưng.. ai mà biết được!
Ngồi chưa nóng chỗ thì nghe tiếng la hoảng, số thứ tự 4.. đứng dậy, đi nhanh vào phòng này.. ngồi yên đấy lát có xe xuống đưa đi! Rồi tiếng khóa cửa, tiếng phun xịt cứ tăng lên dần theo một nhịp độ vô cùng khẩn trương. Duy chỉ có nhịp thở của mỗi người lại dường như chậm hẳn, đông người thế mà sao yên lặng đến lạ kỳ. Nhóc con được tôi ôm trong lòng, có lẻ cũng cảm nhận được sự bất an của mẹ, im lặng không ngọ nguậy như lúc đầu nữa.
10 phút sau, một chiến xe bán tải cũ mèm chạy tới. Ở thùng xe đã có một người phụ nữ với giỏ đồ khá nặng. Khẩu trang che nửa mặt nhưng ánh mắt buồn thiu của chị vẫn khiến người ta nao lòng. Người đàn ông lúc nãy được đưa vào phòng riêng nay được hướng dẫn ra xe, dáng liu xiu như một nhành cây sắp đổ. Chiếc xe chạy đi rồi, mới nghe loáng thoảng giọng ai thắc mắc: "Không có xe cứu thương sao phải chở đi bằng xe chở vật liệu xây dựng vậy ta?", lai giọng ai đó tự giải đáp: "Chắc không kịp chuẩn bị, thôi có xe đưa đi cũng là may rồi!".
Hôm đó, không còn ca nào khác, sau 30 phút chờ kết quả xét nghiệm nhanh, tất cả chúng tôi được thông báo âm tính và cho về.
Những tưởng thế là yên chuyện, ai ngờ sáng sớm hôm sau ông trưởng khu phố lại xình xịch đến cửa nhà, thông báo đầu giờ chiều lại xét nghiệm, bảo đường này nguy cơ cao nên phải xét nghiệm thêm.
Ông xã tôi không cam lòng với cái từ "nguy cơ cao", bởi cả tháng này ngoài mấy nhà bị giăng giây do là F1 thì cũng không thấy phát sinh gì ghê gớm. Thế nên ảnh gọi điện lòng vòng để hỏi thăm, té ra ở con hẻm đối diện xéo nhà tôi có một ca dương tính đã qua đời, là cô gái ở trọ cùng mẹ trong hẻm này từ rất lâu rồi.
Nghe xong bàng hoàng, cảm giác không phải lo sợ, mà là xót xa. Chết ư? Đã không kèn không trống cũng chẳng có bất kỳ một tiếng động nào, nếu không chủ động hỏi chắc nhà tôi sẽ không bao giờ biết được. Một con người có thể ra đi lặng lẽ đến vậy sao? Cô đơn đến vậy sao?
Bất chợt trong lòng nghẹn ngào lời hát cũ "Triệu người quen biết mấy người thương? Khi lìa trần có mấy người đưa?". Giọt nước mặt tôi âm thầm rơi thay cho lời đưa tiễn cô gái xấu số ấy cùng ai đó chẳng may phải ra đi một mình giữa mùa dịch này. Cầu cho người siêu sinh..
(còn tiếp)
Link thảo luận và góp ý [Thảo luận - Góp ý] - Các sáng tác của Ánh Ấm Áp
Chỉnh sửa cuối: