Chương 10:
"Đây là hoa mẫu đơn. Chà đúng là vua của các loài hoa nha. Đẹp thật." Tôi ngắm nhìn mấy bông hoa trước mặt mà Lý Khải đưa cho tôi. Mấy ngày trước hắn đem hoa ngũ sắc đến làm tôi dị ứng khắp người mãi tới hôm nay mới hết. Cho nên làm khảo nghiệm này tôi đề cao cảnh giác vô cùng. Chỉ có điều những loại hoa này khó kiếm vả lại nếu sử dụng không cẩn thận có thể hại chết người vậy thì Lý Khải muốn làm gì? Tốt nhất để tránh những chuyện phiền phức về sau tôi nên cẩn thận với người tên Lý Khải này ngoài ra còn có cả Lâm Uyển Như nữa.
"Triệu Minh Nguyệt cô chê ta cho cô làm ít việc hay là đang lười biếng thế hả?" Lý Phong đứng chắn trước mặt tôi mắt chăm chú nhìn vào mấy bông hoa trên bàn. Đôi mắt sắc bén quét qua gương mặt tôi, miệng nở nụ cười đầy chế giễu.
Ít việc con khỉ, rõ ràng là hành tôi từ sáng tới tối. Tôi gạt hoa vào túi đựng đứng lên nhìn Lý Phong "Vương gia ngài quên là đang là giờ nghỉ trưa sao?"
Y nhìn tôi cười như không cười "Từ giờ không có sự cho phép của ta không được nghỉ."
"Ngài ép người quá đáng. Ta không đồng ý." Tôi trợn mắt, phản bác cái việc bóc lột sức lao động của y.
"Ta chỉ đến để thông báo với cô đâu cần đến sự đồng ý của cô. Mau lên thư phòng sáng nay cô lau vẫn còn nhiều bụi quá."
Đúng là hết nói nổi căn phòng đó rõ ràng đã lau ba lần rồi còn bẩn gì?
"Ta muốn nghỉ, ta không muốn làm nữa. Dù sao đã làm được lâu lắm rồi."
Lần này không thể để tên phú nhị này bắt nạt nữa tôi phải đứng lên đấu tranh giành quyền lợi mới được! Nếu không chắc chắn sẽ bị hành hạ đến không ngóc đầu dậy nổi mất.
"Ta-không-đồng-ý." Lý Phong gằn mạnh từng chữ. Tưởng chừng nếu tôi mà bước ra khỏi cửa viện chắc chắn sẽ bị phanh thây rồi đem treo xác ở cổng thành cho mọi người chiêm ngưỡng. Nghĩ tới đó tôi không khỏi run lên bần bật.
"Rốt cuộc ngài muốn ta làm sao thì mới tha cho ta chứ?"
"Được, chỉ cần cô đưa ta hai mươi lượng VÀNG ta sẽ lập tức cho cô."
Đáng chết. Tôi bán thân khéo còn không đủ. Rõ ràng là một tháng không cho tôi lấy nổi một đồng thì tôi lấy đâu ra vàng cho y.
Thư phòng của Lý Phong trải rộng tít tắp. Theo ước tính thì mấy cái giá sách của y phải để đến mấy nghìn cuốn sách. Nhưng tóm lại dù để sách gì thì tôi cũng không hứng thú.
Sáng nay, hôm qua, hôm kia cái thư phòng này đã lau hơn mười lần rồi. Sạch đến nỗi lấy lưỡi liếm cũng không có một hạt bụi. Tôi đang mân mê phẩy phẩy mấy cuốn sách cho đỡ chán thì đôi mắt dừng lại một bức tranh phía cuối giá sách.
"Trời đất tên biến thái Lý Phong này thờ ai thế này. À không đúng rõ ràng là một mĩ nhân. Chẳng lẽ lại đi tơ tưởng đến cô nào nữa hả?" Tôi vắt óc ra suy nghĩ đúng là nam nhân có khác một vợ không đủ còn muốn nhiều thêm. Đây gọi là lòng tham không thấy đáy. Tóm lại nếu như tôi được lựa chọn tuyệt đối sẽ không bao giờ trao thân cho Lý Phong. Mặc dù đúng là sức hút của y quá kinh khủng đi!
Phải công nhận rằng người trong bức tranh đúng là vô cùng đẹp. Đây là tranh vẽ mà còn thấy đẹp nếu là người thật không biết sẽ rung động lòng người đến mức nào. So với cái người tên Lâm Uyên Như đúng là hai bông hoa không thể so bì. Nhưng mà người trong tranh này lại có phần nhỉnh hơn. Nét đẹp như xuân sơn, nụ cười như đào chớm nở. Đúng vào dịp đẹp nhất. Nói chung người này không thể dùng một hai câu văn là có thể tả hết.
"Chữ này rốt cuộc viết cái gì đây? Ôi chao, mình đâu đọc được. Đúng rồi, chép lại về hỏi Tiểu Hoa."
"Cô đang làm gì thế hả?" Lý Phong không biết đứng sau tôi từ bao giờ, giọng y lạnh lẽo đến mức âm u như không gian địa phủ. Tôi giật mình, biết mình đã nhìn và động vào thứ không nên động.
"Ta.. A.." Tôi đang định giải thích nhưng vừa mở miệng liền bị y bóp chặt cổ.
"Cô đã hại chết nàng. Giờ lại muốn phá hủy những thứ cuối cùng của Ngọc Hân hay sao?" Tay y vẫn xiết chặt cổ tôi không hề có ý định dừng lại. Tôi ra sức vùng vẫy nhưng kết quả vẫn vô ích. Không hiểu y bị sao nữa đang bóp cổ tôi khiến tôi đến gần cửa Môn Quan lại liền bỏ tay. Tôi bị bóp suýt chết, lảo đảo ngã xuống đất. Khuôn mặt xám xanh cắt không còn giọt máu. Lý Phong đứng im nhìn xuống gương mặt tái mét của tôi, bàn tay nắm chặt nổi lên những đường gân xanh, một lúc sau y mới mở miệng chậm rãi nói.
"Để cô chết dễ dàng như thế thì thật là uổng phí. Ta sẽ khiến cô phải chết trong đau khổ."
Tôi không biết bản thân đã về đến viện bằng cách nào. Tuy lời đe dọa của y tôi đã nghe không biết bao lần nhưng mà lần này nó khiến tôi khó chịu vô cùng.
Tôi ngồi trước gương đồng ngắm nhìn người trước mặt. Trên chiếc cổ trắng ngần hiện lên dấu ngón tay đỏ ửng.
"Mình sai thật rồi sao?"
"Triệu Minh Nguyệt cô chê ta cho cô làm ít việc hay là đang lười biếng thế hả?" Lý Phong đứng chắn trước mặt tôi mắt chăm chú nhìn vào mấy bông hoa trên bàn. Đôi mắt sắc bén quét qua gương mặt tôi, miệng nở nụ cười đầy chế giễu.
Ít việc con khỉ, rõ ràng là hành tôi từ sáng tới tối. Tôi gạt hoa vào túi đựng đứng lên nhìn Lý Phong "Vương gia ngài quên là đang là giờ nghỉ trưa sao?"
Y nhìn tôi cười như không cười "Từ giờ không có sự cho phép của ta không được nghỉ."
"Ngài ép người quá đáng. Ta không đồng ý." Tôi trợn mắt, phản bác cái việc bóc lột sức lao động của y.
"Ta chỉ đến để thông báo với cô đâu cần đến sự đồng ý của cô. Mau lên thư phòng sáng nay cô lau vẫn còn nhiều bụi quá."
Đúng là hết nói nổi căn phòng đó rõ ràng đã lau ba lần rồi còn bẩn gì?
"Ta muốn nghỉ, ta không muốn làm nữa. Dù sao đã làm được lâu lắm rồi."
Lần này không thể để tên phú nhị này bắt nạt nữa tôi phải đứng lên đấu tranh giành quyền lợi mới được! Nếu không chắc chắn sẽ bị hành hạ đến không ngóc đầu dậy nổi mất.
"Ta-không-đồng-ý." Lý Phong gằn mạnh từng chữ. Tưởng chừng nếu tôi mà bước ra khỏi cửa viện chắc chắn sẽ bị phanh thây rồi đem treo xác ở cổng thành cho mọi người chiêm ngưỡng. Nghĩ tới đó tôi không khỏi run lên bần bật.
"Rốt cuộc ngài muốn ta làm sao thì mới tha cho ta chứ?"
"Được, chỉ cần cô đưa ta hai mươi lượng VÀNG ta sẽ lập tức cho cô."
Đáng chết. Tôi bán thân khéo còn không đủ. Rõ ràng là một tháng không cho tôi lấy nổi một đồng thì tôi lấy đâu ra vàng cho y.
Thư phòng của Lý Phong trải rộng tít tắp. Theo ước tính thì mấy cái giá sách của y phải để đến mấy nghìn cuốn sách. Nhưng tóm lại dù để sách gì thì tôi cũng không hứng thú.
Sáng nay, hôm qua, hôm kia cái thư phòng này đã lau hơn mười lần rồi. Sạch đến nỗi lấy lưỡi liếm cũng không có một hạt bụi. Tôi đang mân mê phẩy phẩy mấy cuốn sách cho đỡ chán thì đôi mắt dừng lại một bức tranh phía cuối giá sách.
"Trời đất tên biến thái Lý Phong này thờ ai thế này. À không đúng rõ ràng là một mĩ nhân. Chẳng lẽ lại đi tơ tưởng đến cô nào nữa hả?" Tôi vắt óc ra suy nghĩ đúng là nam nhân có khác một vợ không đủ còn muốn nhiều thêm. Đây gọi là lòng tham không thấy đáy. Tóm lại nếu như tôi được lựa chọn tuyệt đối sẽ không bao giờ trao thân cho Lý Phong. Mặc dù đúng là sức hút của y quá kinh khủng đi!
Phải công nhận rằng người trong bức tranh đúng là vô cùng đẹp. Đây là tranh vẽ mà còn thấy đẹp nếu là người thật không biết sẽ rung động lòng người đến mức nào. So với cái người tên Lâm Uyên Như đúng là hai bông hoa không thể so bì. Nhưng mà người trong tranh này lại có phần nhỉnh hơn. Nét đẹp như xuân sơn, nụ cười như đào chớm nở. Đúng vào dịp đẹp nhất. Nói chung người này không thể dùng một hai câu văn là có thể tả hết.
"Chữ này rốt cuộc viết cái gì đây? Ôi chao, mình đâu đọc được. Đúng rồi, chép lại về hỏi Tiểu Hoa."
"Cô đang làm gì thế hả?" Lý Phong không biết đứng sau tôi từ bao giờ, giọng y lạnh lẽo đến mức âm u như không gian địa phủ. Tôi giật mình, biết mình đã nhìn và động vào thứ không nên động.
"Ta.. A.." Tôi đang định giải thích nhưng vừa mở miệng liền bị y bóp chặt cổ.
"Cô đã hại chết nàng. Giờ lại muốn phá hủy những thứ cuối cùng của Ngọc Hân hay sao?" Tay y vẫn xiết chặt cổ tôi không hề có ý định dừng lại. Tôi ra sức vùng vẫy nhưng kết quả vẫn vô ích. Không hiểu y bị sao nữa đang bóp cổ tôi khiến tôi đến gần cửa Môn Quan lại liền bỏ tay. Tôi bị bóp suýt chết, lảo đảo ngã xuống đất. Khuôn mặt xám xanh cắt không còn giọt máu. Lý Phong đứng im nhìn xuống gương mặt tái mét của tôi, bàn tay nắm chặt nổi lên những đường gân xanh, một lúc sau y mới mở miệng chậm rãi nói.
"Để cô chết dễ dàng như thế thì thật là uổng phí. Ta sẽ khiến cô phải chết trong đau khổ."
Tôi không biết bản thân đã về đến viện bằng cách nào. Tuy lời đe dọa của y tôi đã nghe không biết bao lần nhưng mà lần này nó khiến tôi khó chịu vô cùng.
Tôi ngồi trước gương đồng ngắm nhìn người trước mặt. Trên chiếc cổ trắng ngần hiện lên dấu ngón tay đỏ ửng.
"Mình sai thật rồi sao?"