3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
4846 4
Kiếm tiền
Lunarchen đã kiếm được 48460 đ
PHẦN 1: "NGHỈ VIỆC KHÔNG DỄ NHƯ MƠ"

Có một ngày đẹp trời, tôi đang yên đang lành thì bị OT quật ngã lần thứ n. Não tôi lúc đó chỉ còn hai chữ to đùng: NGHỈ VIỆC .

Không phải vì tôi yếu đuối đâu - mà là vì tôi tỉnh. Tỉnh như cái deadline vừa rớt thẳng vào mặt.

Thật ra, trước khi nổi máu anh hùng bàn phím, tôi cũng tính đường lui đàng hoàng. Lặng lẽ đi phỏng vấn công ty khác - cũng là FDI nha, nhưng lần này là FDI Phần Lan. Nghe thôi đã thấy mùi gỗ thông và tiếng tuần lộc kéo xe trên tuyết rồi.

Mà công nhận, công ty bên đó xịn thật. Thứ Bảy, Chủ nhật nghỉ. Lương cao. Chế độ đẹp.

Phỏng vấn phát chốt liền, không có mấy màn "Em về đi, công ty liên hệ sau" như chỗ tôi.

Người ta quý nhân tài, hiểu không?

Thế là tôi trở về với tâm thế kẻ mạnh. Viết đơn nghỉ việc, in hẳn ra giấy A4, căn lề Times New Roman 13 - đẹp không góc chết.

Bước vào phòng CFO, tôi hiên ngang như nhân vật chính phim siêu anh hùng bước ra chiến trường.


Ảnh đang lúi húi làm gì đó, chắc bảng phân tích tài chính tháng. Thấy tôi, ảnh ngẩng lên. Kính dày hơn số dư tài khoản tôi.

Mắt vẫn lạnh như cái đợt tôi lỡ nộp báo cáo trễ.

Tôi đưa đơn. Ảnh cầm, nhìn, gật gù.

Rồi buông một câu:

"Sao dị?"

Tôi tỉnh bơ:

"Dạ em kiếm được chỗ khác rồi. Lương ngon, chế độ đẹp, không tăng ca. Nên em đi."

Ảnh im lặng. Một nhịp. Rồi hai. Tôi đếm trong đầu như đang hít thở yoga.

Cuối cùng, ảnh thở dài - nhẹ như cái file Excel mới bấm lưu:

"Không nhận nha. Em thu đơn về đi. Cho em suy nghĩ thêm đó."

Ủa alo?

Bộ cái đơn này là phiếu đăng ký đi vay tiền ngân hàng hay gì mà "Không nhận" rồi "cho suy nghĩ thêm?"

Nghỉ việc cũng phải được anh cho phép. Anh bá đạo quá ha.

Sau đó hả? Một chuỗi biến cố như phim hành động. Tôi thề, chưa bao giờ thấy mình hot như vậy.

Bình thường đi làm như cái bóng, ai gọi tên còn giật mình.

Vậy mà đơn nghỉ việc mới nộp, tôi thành hot girl công sở .

Trưởng phòng nhân sự gọi. Giám đốc nhân sự gọi.

Đổ xô khuyên giải như mấy bà hàng xóm sợ tôi bỏ nhà theo trai.

Ai cũng nói toàn lời tử tế, nhẹ nhàng, đầy tình đồng nghiệp. Như thể mấy năm nay chưa từng thấy tôi bị OT đập cho mòn cả xuân sắc.

Công ty Phần Lan thì khỏi nói, như có cài gián điệp.

Ngày nào chị HRM bên đó cũng thả tim, nhắn Zalo:

"Đừng đổi quyết định nha em. Công ty cần gấp, chị Chief quý em lắm mới cho em bàn giao 30 ngày đó. Dọn lẹ rồi qua bên chị, chị để bàn trống chờ em rồi nè.."

Trời ơi, tự dưng thấy mình có giá.

Tôi đứng trước gương mà tự dặn lòng:

"Bình tĩnh. Mày là viên kim cương chưa mài thôi. Giờ ai cũng thấy giá trị của mày rồi đó."

Cái cảm giác đó hả? Như nữ chính ngôn tình được hai anh đại gia tranh nhau rước về. Bạn hiểu chứ?

Tôi chưa từng thấy mình có sức hút như vậy.

Nghĩ lại mà cái mồm vẫn chưa khép xuống được.

Xong một ngày đẹp trời khác, CFO - ông sếp lạnh như tiền, lại gọi tôi lên phòng.

Nhưng lần này.. tôi ngửi thấy mùi khác.

Ảnh cười. Nhìn dịu dàng cái kiểu mấy cha hay lừa mấy bé mới lớn: "Anh thương em thật mà, chưa từng nói với ai khác đâu"

Ảnh mời tôi uống trà. Tôi từ chối thẳng. Trong đầu bật cảnh báo đỏ:

"Không uống gì hết. Cẩn thận bỏ bùa mê thuốc lú."

Ảnh thong thả nhấp trà, giọng đạo mạo:

"Anh biết em cực. Công việc áp lực. Anh hiểu. Nhưng mà, em nghĩ đi.. mấy năm nay quen việc rồi, vị trí em khó tìm người thay. Em cân nhắc lại đi. Sau này anh sẽ chú ý, không dồn việc cho em nữa.."

Tôi suýt bật cười.

"Hiểu" của người ta là lương, là chế độ.

"Hiểu" của ảnh.. là bằng miệng.

Thấy mặt tôi trơ trơ là biết bài cảm động không ăn thua, ảnh liền chuyển chiến thuật. Đặt ly trà xuống, thở dài đúng chất dân tài chính khi quyết định "xuống tiền" rồi ảnh chậm rãi hỏi:

"Thôi được rồi.. Em ra giá đi. Bên đó trả em bao nhiêu?"

Tôi biết thừa.

Công ty tôi cứng nhắc như cây chổi tre lâu ngày không ai xài - cong không cong, mềm không mềm.

Tăng lương hả? Có quy trình. Có quota (hạn ngạch). Có xét duyệt.

Tôi cũng tỉnh lắm.

Tôi biết, dù có tiếc tôi cỡ nào, cùng lắm họ tăng chút "tiền trà đá".

Mà tôi đâu sinh ra để sống bằng lòng thương hại.

Nên tôi ngẩng đầu, mắt long lanh, giọng trịnh trọng:

"Anh sai rồi, tiền với em không quan trọng. Em đi là nghĩ cho tương lai thôi.. Bên kia.. trả em gấp rưỡi bên mình đó.

Giờ nếu anh deal được với sếp Tổng, trả cao hơn.. thì em nghĩ lại."

Nói vậy cho có lệ, chứ trong bụng tôi biết ông Tổng lạnh như băng Bắc Cực đó, ghét nhất kiểu "dọa nghỉ để ép tăng lương".

Bao lớp người đi trước thử rồi. Kết quả hả? Vé một chiều, không khứ hồi. Không tiệc chia tay, không lời níu kéo.

Tôi chỉ cà khịa nhẹ cho bõ những ngày bị dí deadline đến trầm cảm.

Gọi là.. cho anh một vé "đi đường quyền", cho biết mùi đời khi bị người ta làm khó nó đắng cỡ nào.

Nhưng sếp tôi không vừa. Nội công thâm hậu.

Ảnh nhìn phát biết tôi đang giở bài.

Mà lạ lắm, ảnh không giận.

Không gằn giọng, không trợn mắt.

Chỉ đều đều nhấn nhẹ một câu:

"Em là đang thách thức anh nhỉ?"

Một đòn trúng hồng tâm, không trượt phát nào.

Tôi ngồi đối diện, mặt không biến sắc:

"Dạ.. Em nào dám chứ.."

Cười nịnh, gãi đầu lấy lệ. Ngoài mặt thì ngoan hiền, chứ trong bụng tôi đang tưng bừng múa lửa vì biết ảnh bí bài.

Ảnh không nói gì thêm.

Chỉ phất tay, nhẹ như đại hiệp phim kiếm hiệp:

"Về làm việc đi."

Tôi lầm lủi đi về, lòng nghĩ:

"Ủa, thế là xong hả? Không kì kèo thêm chút nào à?"

Những ngày sau đó, phòng tài chính yên bình đến lạ.

Không ai réo họp. Không ai nhắc tới đơn từ. Không ai rủ xuống phòng nhân sự uống trà tâm sự.

Ai cũng nhìn tôi như người sắp xuất gia, ánh mắt nhẹ nhàng, thương cảm.

Tôi trong bụng mừng húm. Nghĩ thầm:

"Phen này đi được rồi. Đẹp, gọn, sạch. Không drama."

Nhưng đời mà..

Ai cho tôi yên vậy?

Muốn biết tiếp không?

Mai rảnh kể tiếp.

Mọi người từng gặp tình huống tương tự chưa?

Đã từng "được" giữ lại? Hay bị "tiễn luôn không thương tiếc"?

Kể mình nghe với!
 
Chỉnh sửa cuối:
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
Khi nào có phần tiếp theo đây? Nếu e cho lên sàn kiểu truyện ngắn nhiều chương với những ngôn từ như thế này sẽ khiến nhiều người trông ngóng để đọc đó! ^^

Dạ thôi, có 1 bộ tiểu thuyết viết mãi chưa xong. Không đu truyện đâu, này là tâm sự cho vui. TÂM THƯ MÁU ĐẤY Ạ
 
3,413 ❤︎ Bài viết: 278 Tìm chủ đề
Dạ thôi, có 1 bộ tiểu thuyết viết mãi chưa xong. Không đu truyện đâu, này là tâm sự cho vui. TÂM THƯ MÁU ĐẤY Ạ

Nghe ghê quá! Nhưng không gì hơn là một hy vọng vào cái kết đầy thắng lợi cho phần tiếp theo. Chúc e may mắn và thành công như ý nguyện! ^^
 
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
Nghe ghê quá! Nhưng không gì hơn là một hy vọng vào cái kết đầy thắng lợi cho phần tiếp theo. Chúc e may mắn và thành công như ý nguyện! ^^

OKI Ạ
 
1,173 ❤︎ Bài viết: 144 Tìm chủ đề
Vậy đã đổi được chỗ làm chưa thế? Chắc công tỷ cũng xem xét thuê ng mới, thuê được thì để bạn nghỉ, k thuê được thì tiếp tục nửa giáo việc nửa mập mờ để bạn lỡ với công tỷ chỗ mới kia. Hãy nêu CTY này dạng ông lớn trong ngành thì sẽ đi tìm hỉu b nhảy sáng chỗ nào r cảnh cáo chỗ đó k thuê bạn, gây khó dễ các thứ. Nên là một kh đã xin nghỉ thì k nên làm quá thêm 1 tháng, tránh nh VC k lường trc xảy ra
 
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
PHẦN 2: DEAL LƯƠNG - DEAL LƯƠNG- THẦN TIÊN XUỐNG NÚI NHA.

anh-xap-tien-500k-dep_094629326.jpg


Lúc tôi đang hí hửng bàn với đồng bọn trưa nay ăn gì tiệc chia tay - kiểu:

"Đi lẹ đi, kẻo tui qua Phần Lan rồi mấy bà nhớ cũng không kịp nữa đâu nha", thì CFO gọi:

"Em đem chứng từ thanh toán lên phòng GM ký giùm anh."

Tôi đứng hình.

Ủa? Không lẽ công ty hết người? Thằng Robert kế toán thanh toán đâu, mắc gì tới tôi?

Muốn tạo phản liền luôn á. Nhưng nghĩ thôi, mấy ngày cuối giữ hình tượng chút, ra đi đẹp đẽ, khỏi mang tiếng con nhỏ nghỉ việc mà còn quạo.

Thật ra, phòng GM tôi né còn hơn né mấy tin nhắn nhắc đóng tiền trả góp đầu tháng. Bình thường đi ngang đã thấy rén, nay còn bị bắt vác thân vô. Đúng là kiếp trước chắc tôi nợ nghiệp.

CFO nhà tôi lạnh kiểu đá bỏ tủ lạnh - cúp điện một phát cũng mềm.

Còn GM hả? Băng Bắc Cực chính hiệu. Loại mới khai quật, cầm lên tê cả tay, nhìn phát muốn lên chùa tu cho bớt nghiệp.

Trước giờ tôi đọc ngôn tình toàn mấy câu như:

"Ánh mắt lạnh như sương sớm."

"Khóe môi cong nhẹ, nụ cười nửa miệng khinh đời."

"Liếc người ta bằng nửa con mắt."


Hồi đó tôi nghĩ mấy bà viết xàm.

Gặp ổng xong mới biết mấy bà đó.. quá hiền, quá thiếu trải nghiệm. Phải viết thêm:

"Nhìn phát muốn xuất gia liền tại chỗ!"

Tôi bước vô phòng, dáng hèn thấy rõ. Mắt nhìn sàn, tay ôm chứng từ, đứng khúm núm như con mèo ướt mới bị đuổi khỏi nhà.

Nếu quay phim lại cảnh đó chắc tôi đủ tiêu chuẩn đóng vai nô tỳ gặp vua luôn.

Phòng im phăng phắc. Nghe được luôn tiếng quạt điều hòa thở khò khè trên trần. Ổng ngồi trước cái Macbook, gõ gõ, rồi liếc tôi một cái. Kiểu: "Ờ, biết mày vô rồi đó." Xong quay lại làm việc tiếp. Như kiểu tôi là cái ghế nhựa trong góc, có hay không cũng chả ai quan tâm.

Tôi đứng đó, ôm đống giấy, đứng riết muốn teo lại thành cây tăm. Thêm chút nữa chắc tôi xin luôn cái ghế nhựa ngồi ké.

Cuối cùng, chắc ổng thương hại, cầm bút ký cho mấy tờ tôi để sẵn trên bàn. Tôi mừng húm, hí hửng quay đi chưa kịp thở phào thì nghe ổng buông nhẹ:

"I hear you want to quit?"

"Tôi nghe nói cô muốn nghỉ việc?"

Nhẹ tênh. Nhưng rớt xuống tai tôi nghe như "Tao biết hết rồi đó con."

Tôi gật đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi:

"Yes.. sir."

Ổng không ngẩng lên, vẫn nhìn giấy tờ:

"What is the reason?"

"Lý do là gì?"

Thật ra cúi đầu trước mặt ổng thành phản xạ có điều kiện rồi. Không phải tôi yếu đâu, mà do khí chất ổng nó áp xuống như nắp nồi áp suất. Người tự tin mấy mà đứng trước mặt ổng cũng tự dưng xẹp lép.

Nhưng rồi tôi nghĩ: Ủa mắc gì? Đơn tôi nộp rồi. Bên kia chốt lương rồi. Tôi với công ty này giờ khác gì vợ chồng chuẩn bị ra phường ký giấy, nhìn nhau cũng không cần nịnh nữa. Tôi với ổng, bình đẳng, không ai hơn ai. Mắc gì tôi phải khúm núm trước mặt ông?

Thế là tôi ngẩng lên, lấy hết khí chất của một đứa sắp thoát khổ:

"There's no reason. I'm quitting just because I want to."

"Không có lý do gì cả. Tôi nghỉ đơn giản vì tôi muốn thế."

Nói xong chính tôi cũng tự thấy ngầu.

Ổng ngước mắt nhìn tôi thêm một cái. Rồi thở dài.

Ủa thở gì? Ai cực? Ai buồn? Ai bị deadline dí? Tôi á!

Xong rồi ổng phẩy tay, kiểu: "Đi đi, tao hết hơi tiếp mày rồi."

Tôi cũng chẳng lễ phép chi cho mệt, quay lưng đi thẳng, trong bụng nghĩ:

"Thôi. Đi. Mắc gì đứng đây hít khí lạnh. Còn bữa lẩu chia tay đang chờ."

Về tới chỗ ngồi, Robert nhìn tôi, nghi nghi:

"Bộ anh Daniel cố ý đẩy bà lên gặp ổng á?"

Tôi gật. Nó hỏi tiếp:

"Ổng nói gì?"

Tôi kể lại y chang.

Nghe xong nó nhìn tôi kiểu bất mãn lắm:

"Cái nết phản phúc của bà là muôn đời luôn á. Dù gì cũng nghỉ, sao không tỏ ra dễ thương chút cho người ta thương?"

Ủa rồi mắc gì?

Tôi nhịn mấy năm rồi, giờ bung kèo, mắc gì phải dễ thương nữa?

Đi luôn cho tròn kiếp.

Thật ra, nhiều lúc tôi cũng thấy hơi có lỗi với CFO. Thật. Nghĩ lại cũng tội người ta.

Tôi là dân kế toán khách sạn, chưa từng biết cái gì gọi là sản xuất. Đặc biệt là làm cho mấy công ty FDI - cái gì cũng mới toanh, từ cách định khoản đến kê khai thuế, tôi ngáo toàn tập.

Vậy mà giữa một đống CV sáng choang, ảnh lại chọn tôi đi phỏng vấn. Không hiểu do duyên trời run rủi hay do hôm đó tôi mặc áo may mắn.

Rồi đã đành, giữa đám ứng viên giỏi giang kia, tôi làm bài test như một trò hề. Sai bét nhè. Ảnh vẫn chọn tôi.

Một tay ảnh đào tạo tôi từ con số âm, lôi tôi từ đám thất nghiệp thời covid về đây ngồi máy lạnh, đi ăn cơm trưa ở căng-tin với đồng nghiệp. Cũng coi như có ơn nặng nghĩa dày.

Robert bảo tôi phản phúc, tôi nghe cũng chột dạ. Không sai.

Tôi nhớ thời điểm tôi nộp đơn, ảnh ít nói hẳn. Thường hay ngồi ngắm mưa - cái kiểu ngắm mưa của người có tâm sự, không phải kiểu thi sĩ lãng mạn đâu, mà là kiểu:

"Giờ biết làm gì đây, trời ơi".

Đôi khi tôi cũng thấy áy náy, có hôm còn nhắn Zalo cho Robert:

"Ê, mày thấy tao bỏ ảnh dị có kỳ quá không? Giờ công ty đang rối như nồi lẩu mà tao đi, ác hông?"

Robert nhắn lại gọn lỏn:

"Có."

Tôi đọc xong, hơi ngừng lại. Nhưng chưa kịp thấy áy náy, Robert nhắn tiếp:

"Nhưng bà áy náy rồi ở lại không?"

Ủa? Nói vậy cũng đúng. Có ai sống bằng nghĩa tình không? Tôi cũng phải sống bằng tiền, chứ đâu có sống bằng ánh mắt trầm tư của CFO được.

Vậy đó, tôi cứ phân vân như phim Hàn, giằng xé nội tâm suốt mấy hôm. Một bên là chế độ hấp dẫn, một bên là cái nghĩa cái tình. Một bên là tương lai, một bên là cái mặt lạnh lạnh dữ dằn của ông sếp tôi mà lâu lâu vẫn nhắc:

"Số liệu này sai rồi, kiểm tra lại."

Đó, nghĩa tình là vậy đó.

Rồi một ngày đẹp trời, chị HR inbox:

"Biết gì chưa, sếp mày lên cãi với sếp tao trước mặt GM, để tăng lương cho mày á."

Tôi nghe xong đứng hình luôn. Bình thường CFO tôi im im, lạnh như nước đá để ngăn đông. Vậy mà nay đi tranh cãi, làm slide thuyết trình bảo vệ tôi trước giám đốc nhân sự-người nổi tiếng cứng hơn bê tông, sống chết vì nguyên tắc.

Ảnh sống như thần tiên trên núi, không thèm đếm xỉa mấy chuyện lặt vặt. Nay thần tiên xuống núi, không phải cứu nhân độ thế, mà đi.. deal lương cho tôi. Thấy cũng thương.

Mà thôi, thương thì thương, chứ tôi vẫn đi. Thấy mình cũng hơi phũ, nhưng biết sao giờ.

Muốn biết kết quả không?

Comment đi, bữa nào rãnh tui update típ
 
Chỉnh sửa cuối:
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
Vậy đã đổi được chỗ làm chưa thế? Chắc công tỷ cũng xem xét thuê ng mới, thuê được thì để bạn nghỉ, k thuê được thì tiếp tục nửa giáo việc nửa mập mờ để bạn lỡ với công tỷ chỗ mới kia. Hãy nêu CTY này dạng ông lớn trong ngành thì sẽ đi tìm hỉu b nhảy sáng chỗ nào r cảnh cáo chỗ đó k thuê bạn, gây khó dễ các thứ. Nên là một kh đã xin nghỉ thì k nên làm quá thêm 1 tháng, tránh nh VC k lường trc xảy ra

Bạn xem đi, mình cũng khổ tâm lắm
 
1,173 ❤︎ Bài viết: 144 Tìm chủ đề
Hi vẫn mong cái kết b bắt đầu hành trình mới, nhưng thấy thdo ông sếp biết đi tranh chút quyền lợi cho cấp dưới thì cx k đau lòng và, vẫn cthe tiếp tục làm ng quen sau khi nghỉ vc
 
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
Thật sự em không đi viết truyện hài đúng là lãng phí tài năng. Cách ví von này không phải ai cũng nghĩ ra được. Tuy đoạn sau có chút trầm lắng nhưng tôi nghĩ em đã có sự lựa chọn.

Em nên suy nghĩ thêm về vài câu chuyện vui sẽ rất hot đó! ^^

Dạ em cảm ơn anh đã thích câu chuyện này, mà em không tính viết truyện ở VNO đâu ah, toàn nhân tài, ngọa hổ tàng Long, giun dế như em tự thấy không xứng tầm ạ, comment dạo thì được.
 
3,413 ❤︎ Bài viết: 278 Tìm chủ đề
Dạ em cảm ơn anh đã thích câu chuyện này, mà em không tính viết truyện ở VNO đâu ah, toàn nhân tài, ngọa hổ tàng Long, giun dế như em tự thấy không xứng tầm ạ, comment dạo thì được.

Nghe sao nặng nề ghê, có ai biết được bản thân mình viết ra câu chuyện là có thể chinh phục được đọc giả. Không thử làm sao biết được! ^^
 
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
Nghe sao nặng nề ghê, có ai biết được bản thân mình viết ra câu chuyện là có thể chinh phục được đọc giả. Không thử làm sao biết được! ^^

Tiểu nữ tài hèn sức mọn, chỉ múa lửa được đến đây thôi.
 
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
CHƯƠNG III: KẾT QUẢ CHUNG CUỘC.

anh-anime-chibi-cute-de-thuong-15-360x360.jpg


Kết quả chung cuộc: Tôi thua.

Không biết ảnh đi đấm, đi đá sao đó với giám đốc nhân sự. Một ngày đẹp trời, ảnh kêu tôi lên phòng, mặt mày vẫn lạnh như đá đông, tôi ngồi xuống mà nghe tiếng nuốt nước miếng rõ mồn một. Tim đập thình thịch như học sinh lên bảng không thuộc bài.

Ảnh thả một câu:

"Công ty quyết định tăng thêm cho em 3 triệu. Cộng vào lương cơ bản. Ở lại được rồi chứ?"

Tôi ngồi đó, tay ướt đẫm mồ hôi, lí nhí:

"Bên kia.. tăng em 1.5 lần lận."

Xong. Tôi vừa dứt câu, cái liếc của ảnh phóng qua bén như dao thái sashimi. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc tôi ngã gục ngay tại chỗ, khỏi cần đưa đi cấp cứu.

"Tôi biết em đi phỏng vấn chỗ nào rồi." Ảnh nói, giọng khinh khỉnh thấy rõ. "Chief bên đó là bạn tôi. Tôi biết người ta deal lương em thế nào. Đừng có bày trò."

Ủa? Sao quan hệ ghê vậy? Tôi ngồi đó, mặt đơ như bị lỗi hệ thống. Thấy mình giống mấy đứa chơi game bật hack xong bị admin ban acc ngay trước mặt.

Bị lột mặt nạ rồi, tôi còn biết làm gì nữa. Thực ra.. tôi chơi chiêu với ảnh thật. Bên kia đúng là chế độ ngon, thứ Bảy Chủ nhật nghỉ, làm 7 tiếng rưỡi, không OT, phúc lợi đầy đủ - nhưng lương.. chỉ cao hơn 1 triệu bên này thôi. Tôi chỉ giả bộ ra giá cao làm khó ảnh thôi.

Thấy chưa, gieo nghiệp gặp quả luôn.

Nghiệp tới liền trong vòng một nốt nhạc.

Tôi cố gắng ngồi thẳng lưng, vớt vát tí sĩ diện, hỏi nhỏ:

"Anh biết em giở quẻ, sao còn tăng lương cho em? Tiễn em đi luôn không dễ à?"

Ảnh ngừng lại, rồi nói khẽ:

"Vì tiếc."

Tôi chớp mắt, lắp bắp:

"Dạ?"

"Công đào tạo. Em lì, nhưng được cái lanh, làm được việc. Anh lười tuyển người mới."

Anh ngừng một nhịp, như thở dài, rồi thả tiếp một câu chuẩn văn vở:

"Thực ra em có năng lực. Anh thừa nhận. Thế nên anh mới ép em. Có áp lực mới có kim cương. Đúng không?"

Câu này mà nghe lúc bình thường, tôi chửi liền: 'Thôi cha, bớt xạo chó đi.' "

Nhưng lúc đó, ngồi trước mặt ảnh, tự nhiên tôi bùi ngùi ghê. Thấy mình cũng hơi khốn nạn thật. Mắt cay cay, muốn khóc nhẹ, mà khóc không nổi vì sợ lem mascara.

Mascara với phấn nền mắc lắm.

Lỡ hứa bên kia rồi, không đi không được mà giờ nếu giờ bảo" Em deal lương chơi thôi, chứ em vẫn đi á. "Tôi cũng sợ.

Kiểu sợ ảnh xông ra bóp cổ tôi ngay giữa phòng luôn ấy.

Tôi nuốt nước miếng lần nữa, lí nhí:

" Sếp ơi.. "

" Gì nữa? "

" Sếp.. chị chief bên kia là bạn sếp mà. Không ấy.. Sếp nói với chỉ giúp em đi. Kêu là.. sếp không cho em qua, bảo chỉ kiếm người khác. "

Ảnh liếc tôi thêm phát nữa, môi bĩu nhẹ, biểu cảm kiểu" trên đời chưa từng thấy ai mặt dày như con nhỏ này ".

" Tự đi mà giải quyết hậu quả. Đây không rảnh. "

Tôi ngồi đó, tự cảm thấy mình hèn dễ sợ. Hèn mà vẫn phải ngồi đây hưởng lương tăng. Hèn mà vẫn chưa biết viết mail từ chối bên kia sao cho ngầu.

Nhưng, cuộc đời mà. Làm người đâu phải lúc nào cũng ngẩng cao đầu được. Cũng phải có lúc biết co biết duỗi, biết tiến biết lùi.. Biết khi nào xạo chó, khi nào ngậm mồm.

Chốt: KHÔNG ĐI NỮA. Nhà mình còn chưa dọn hết bụi, chạy qua nhà người ta làm gì. Ở lại đây, ngồi ngắm CFO liếc chết từ từ cho nó vui.

Tái bút:

Sau vụ rút đơn, tôi lại ghé phòng GM ký chứng từ.

Ổng nhìn tôi một cái, rồi bơ đẹp. Để tôi đứng đó như cây cột điện giữa phòng.

Ký xong, ổng mới ngẩng lên, hờ hững:

" I heard you left. You still around? "

(" Ủa, tưởng cô đi rồi chứ? Vẫn còn ở đây à? ")

Tôi cười trừ, móc câu cũ ra xài tiếp:

" Well, the company is a second home. Who would just run away from it? "

(" Dạ, công ty là ngôi nhà thứ hai mà. Ai nỡ bỏ nhà mình đi chứ? ")

Ổng bật cười, lắc đầu:

" Keep fighting. Don't let Daniel's struggle be in vain. "

(" Cố lên. Đừng để Daniel cãi nhau uổng công.")

Tôi gật đầu. Ừ, sống sao cho đỡ nhục với mấy người đứng ra bảo kê mình.

Hết.


P/S: EM CẢM ƠN ANH CHỊ, CÔ BÁC GẦN XA ĐÃ THEO DÕI Ạ. NÀY LÀ, SẾP EM DEAL XONG RỒI, EM AN TÂM Ở LẠI LÀM. EM CÓ 1 BỘ TIỂU THUYẾT, BỮA GIỜ EM HAM DZUI QUÁ, NÊN CHƯA VIẾT THÊM ĐƯỢC CÂU NÀO. NÊN GIỜ EM BỚT XÀM LẠI, TẬP TRUNG VIẾT TRUYỆN. EM CẢM ƠN Ạ, HỨA DANH DỰ, KHÔNG XÀM NỮA.
 
5,399 ❤︎ Bài viết: 326 Tìm chủ đề
Đọc câu chuyện tôi liên tưởng vì là nguời hay xem bóng đá nên thấy bạn giống như một cầu thủ đang được các câu lạc bộ săn lùng, có giá trị cao trên thị trường chuyển nhượng. Thế nên cũng nên đẩy giá lên chứ.
 
3,413 ❤︎ Bài viết: 1420 Tìm chủ đề
Đọc câu chuyện tôi liên tưởng vì là nguời hay xem bóng đá nên thấy bạn giống như một cầu thủ đang được các câu lạc bộ săn lùng, có giá trị cao trên thị trường chuyển nhượng. Thế nên cũng nên đẩy giá lên chứ.

Tuỳ thị trường bạn ơi, nói chung với giá trị của thị trường lao động vậy, tui ok, dù gì công ty cũng là ngôi nhà thứ hai mà, ai lại bỏ nhà mình đi bụi. ^^
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back