Chương 20: Trên đao của đao khách chính là nhân gian
Nam Cung Vũ Văn hai tay cầm chặt lấy chuôi đao, mũi đao hướng về phía trước, khí thế bá tuyệt thiên hạ trên người cậu cùng tôn kim thân pháp tướng toát ra càng là mạnh mẽ hơn trước.
"Đao pháp chân truyền từ Thiên Võ tướng quân, tổng cộng có năm chiêu. Đao tên Bá Đao Khai Thiên Thức. Mời Đao Quỷ tiền bối đánh giá."
Ngôn Thiên Tuế ném thanh Đồ Nhân trở lại trong hộp, vồ một cái hai thanh "Chém Yêu" và "Độ Quỷ" liền bay tới trong tay, miệng cười lạnh nói: "Được, vừa vặn ta cũng có hai thanh đao, một đao phá ngươi hết thảy chiêu thức, một đao đưa ngươi xuống hoàng tuyền, mãi mãi không được siêu sinh."
Ở phía đằng sau, Tiêu Nguyệt Ly liền quay qua hỏi Bạch Tuyết Vi: "Tuyết Vi tỷ, chúng ta có cần lên giúp hắn không?"
Quan sát một lúc, Bạch Tuyết Vi mới trả lời: "Không cần, một chiêu binh thế này chính là át chủ bài áp đáy hòm của binh gia tu sĩ, Nam Cung Vũ Văn quyết định dùng đến nó ngay từ đầu, xem ra là muốn lấy Đao Quỷ làm đá mài đao, thối luyện một thân tu vi của hắn đến cực hạn, sau đó muốn từ làn ranh sinh tử tìm đường bước chân lên cảnh giới thứ tám."
"Ba người chúng ta trước giờ chưa từng phối hợp cùng nhau, cùng lên lúc này không giúp được gì, ngược lại còn làm vướng tay hắn, tạm thời đứng ngoài quan sát chờ thời cơ thích hợp rồi hành động."
Tiêu Nguyệt Ly nghe vậy, thấy hợp tình hợp lý liền gật đầu đồng ý: "Được."
Hướng bên này, Nam Cung Vũ Văn chủ động tấn công trước, tiếng gầm của cậu vang lên, âm thanh vang vọng khắp xung quanh: "Bá đao Khai Thiên Thức, Đao thứ nhất, Tịch Diệt Nhất Đao Trảm."
Cậu bước chân lên phía trước một bước, huy hạ thanh trường đao đang cầm trong tay, trảm ra một đạo dài đến trăm trượng hắc ám đao khí lao về phía Ngôn Thiên Tuế.
Đối mặt với luồng đao khí mang theo khí tức hủy thiên diệt địa này, Ngôn Thiên Tuế chỉ nhẹ nhàng vung thanh "Chém Yêu" nằm trong tay trái, liền dễ dàng chém đứt nó thành hai nửa.
Mỗi một cái đao khách đều có chấp niệm "đao" chính là thanh binh khí đầu tiên lưu truyền trong nhân gian, trăm binh tranh hùng luôn lấy đao làm đầu.
Nếu kiếm là quân tử chi khí, thì đao lại là thích hợp nhất giết người hung khí.
Bởi vì tác dụng duy nhất của đao chính là "trảm".
Trảm phá bản thân trong lòng bất bình ý, trảm phá sơn hà, trảm phá thiên địa, mặc kệ người đến có là quỷ, tiên, thần, ma hay là nhân gian đến thánh cũng đều là một đao trảm chi.
Đao chính là sinh mạng thứ hai của đao khách, trên đao, chính là nhân gian.
"Bá Đao Khai Thiên Thức, đao thứ hai, Thần Nhân Vung Đao Trảm."
Nam Cung Vũ Văn vừa hét lên vừa mạnh mẽ xông tới, điều khiển tôn "Minh Ngọc Pháp Tướng" đằng sau lưng cậu, không ngừng điên cuồng huy đao, trảm về phía Ngôn Thiên Tuế.
Phách trảm, chém ngang, vung chéo. Một đao nối tiếp một đao, đao sau lại càng mãnh liệt hơn đao trước, khiến cho vị được giang hồ gọi là Quỷ Đao này không có sức hoàn thủ, chỉ có thể dùng đao đi đón đỡ.
Mỗi một đao chém ra, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một vết nứt lớn. Cuộc chiến cứ thế diễn ra, cho đến khi mặt đất đã tràn ngập chi chít vết đao.
Ngôn Thiên Tuế buộc lòng phải vung hai thanh đao sang hai bên, bộc phát ra hai đường đao mang vạn trượng, mới thành công chặn lại đường đao như vũ bão của Nam Cung Vũ Văn.
"Xem ra, Quỷ Đao cũng không chỉ có danh xưng suông." Nam Cung Vũ Văn lùi lại vài bước, khóe miệng rỉ ra một tia máu nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn chằm chằm vào Ngôn Thiên Tuế. Cậu biết, đối phương vẫn chưa dùng toàn lực, những chiêu thức vừa rồi chỉ là thăm dò.
Lần này Ngôn Thiên Tuế liền chủ động tấn công trước. Hắn vận chuyển một thân tu vi, một loại khí cơ độc nhất vô nhị chỉ thuộc về chí cường giả dần dần hiển lộ ra bên ngoài. Bá tuyệt thiên hạ, bễ nghễ trời cao.
Ngôn Thiên Tuế nhấc thanh "Độ Quỷ" đao lên, trên thanh đao bất ngờ xuất hiện một tầng hỏa diễm màu xanh lam giống như ma trơi, còn phát ra âm thanh của vạn quỷ gào khóc, vô cùng quỷ dị.
Hắn huy đao, chém về phía Nam Cung Vũ Văn, lạnh giọng quát lớn: "Quỷ Hỏa Liêu Nguyên."
Đối mặt với luồng đao khí hóa thành hỏa diễm xanh lam lăng lệ, bá đạo này. Nam Cung Vũ Văn không những không lùi bước mà còn phát ra đấu chí bừng bừng.
"Bá Đao Khai Thiên Thức, đao thứ ba, Hư Không Nhất Đao Trảm."
Tôn kim thân pháp tướng phía đằng sau liền cầm lên thanh khổng lồ thần đao, chém ngang nhất kích, trảm ra một cỗ dài đến trăm trượng đao mang màu xanh lục.
Theo hướng luồng đao mang đó quét qua, trong không khí xung quanh đột nhiên xuất hiện một vài vết nứt không gian, có lớn, có nhỏ, mỗi vết đều mang một lực hút vô hình huyền diệu.
Một chiêu "Quỷ Hỏa Liêu Nguyên" của Ngôn Thiên Tuế đụng phải đám vết nứt này bị suy yếu đi không ít, dẫn đến khi luồng đao mang kia của Nam Cung Vũ Văn va chạm với chiêu đao của Ngôn Thiên Tuế là lúc, liền chiến thắng dễ dàng.
Nhìn thấy một màn này, Ngôn Thiên Tuế rốt cuộc cũng làm ra quyết định, bắt đầu dốc toàn lực ra tay. Tu vi của một võ phu đã thành công đi đến "điểm cuối" trên con đường của võ đạo lúc này được phóng thích ra toàn bộ.
Khí thế tỏa ra, làm cho người ta có cảm giác, nhìn khắp cả thiên hạ, duy ta một người nhưng lập đỉnh núi, duy chỉ ta một người nhưng áp hết thảy thiên quân vạn mã phải cúi đầu.
Ngôn Thiên Tuế ném hai thanh "Chém Yêu" và "Độ Quỷ" này lại vào trong hộp, chân phải dặm mạnh xuống đất một cái, ba thanh trường đao "Trảm Thần", "Tru Tiên", "Sát Thánh" lần lượt bay lên, lơ lững giữa không trung.
Hắn cầm lấy thanh "Tru Tiên" đao, không ngừng rót vào nó một thân mênh mông linh khí. Sau đó liền ném thanh trường đao về phía Nam Cung Vũ Văn. Bản thân hắn cũng nắm lấy hai thanh đao còn lại biến mất không thấy đâu.
Thanh trường đao vừa thoát khỏi tay của Ngôn Thiên Tuế, tựa như một vệt lưu tinh xoẹt qua giữa bầu trời đêm trong chớp mắt, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, phá không mà đi.
Cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong một đao này, Nam Cung Vũ Văn liều mạng vận chuyển linh khí du tẩu khắp kinh mạch, khiếu huyệt, hai tòa linh mạch trước đây cậu tìm đủ mọi cách để khai thông nhưng vẫn không thành, bây giờ lại có dấu hiệu muốn sụp đổ.
Cậu hét lớn lên, tiếng gầm vang vọng khắp trong không gian: "Phá!"
Lúc này trong cơ thể cậu linh khí thiên địa giống như một cơn đại hồng thủy mà hai đầu linh mạch kia chính là con đê. Hồng thủy vỡ đê, linh khí như dòng nước chảy dài ra khắp toàn thân.
Tôn kim thân pháp tướng phía sau càng là thêm thực thể hóa, khí tức cùng hình thể càng là tăng mạnh một bước dài.
Nam Cung Vũ Văn huy khởi trong tay thanh trường đao, giọng điệu không thể che dấu được vẻ vui sướng.
"Bá Đao Khai Thiên Thức, đao thứ tư, Binh Lâm Thành Hạ.."
Theo tiếng quát của Nam Cung Vũ Văn, Minh Ngọc Pháp Tướng liền cầm lên thanh thần đao chỉ thẳng lên trời, lập tức có vô số luồng đao khí hóa thành thiên quân vạn mã, từ trên cao hạ xuống vây giết thanh "Tru Tiên" đao.
Hai bên va chạm vào nhau, kết quả đoàn quân bị hủy diệt, tan tác như rơm rạ nhưng vẫn không chặn đứng lại được thế công dũng mãnh của thanh trường đao kia.
Thấy vậy Nam Cung Vũ Văn liền điều khiển tôn kim thân pháp tướng tiến lên chắn phía trước, cầm lấy thần đao trong tay cắm mạnh xuống đất, tạo thành ngàn quân tay đeo khiên chắn, thân mặc giáp sắt mới thành công chặn lại một đao bá đạo này.
Ngôn Thiên Tuế đột nhiên hiện thân phía đằng sau, vung hai thanh đao phách trảm mà xuống.
Đúng vào lúc này, liền xuất hiện hai thanh đao khác chặn lại. Thanh đao thứ nhất mang theo sương hàn đao khí, khiến cho thanh "Trảm Thần" xuất hiện một lớp băng mỏng. Thanh thứ hai lại mang theo ngàn trượng sóng lớn, cảm giác sau khi phá hủy hết đợt sóng này lại có một đợt sóng khác nối đuôi nhau chặn lại, liên miên không dứt.
Bạch Tuyết Vi cùng Tiêu Nguyệt Ly đứng quan sát từ nãy đến giờ, rốt cục cũng tìm được cơ hội thích hợp để ra tay, hợp kích vung đao đánh lui Ngôn Thiên tuế quay trở về. Ba thanh đao khác cũng theo hắn quay lại, cắm thẳng vào trong hộp đao.
Nam Cung Vũ Văn quay qua, nhỏ giọng nói với Bạch Tuyết Vi, giọng điệu không che dấu được vẻ chật vật.
"Ta vẫn còn một đao cuối cùng nữa, thời gian tụ thế của chiêu này có hơi lâu một chút, trong thời gian đó, cô giúp ta cản hắn lại nhé."
"Được." Trả lời Nam Cung Vũ Văn xong, ánh mắt của Bạch Tuyết Vi liền hướng về phía Ngôn Thiên Tuế "ta biết lý do tại sao năm đó ngươi lại thua sư phụ ta rồi, mặc dù ngươi luyện thành hết thảy tám môn đao pháp của Bát Đao Môn nhưng lại không đem môn nào luyện đến trình độ đăng phong tạo cực cả, chính vì thế mỗi lần dùng xong một thanh đao, ngươi sẽ đổi ngay một thanh đao khấc để che lấp đi điểm yếu chí mạng này của mình."
"Trong thời gian ngắn như vậy mà đã phát hiện ra một điểm này, không hổ danh là đồ đệ của Đao Tiên. Bảy năm trước, ta bại bởi sư phụ ngươi liền đóng cửa bế quan, cuối cùng thành công đem tám môn đao pháp kết hợp lại làm một, tạo ra một đao pháp mới. Một đao này vốn định để lại cho trận tái chiến, nhưng bây giờ xem ra tất cả các ngươi sẽ có vinh hạnh được chết dưới một đao này."
Vừa dứt lời, khí tức trên người vị trường bào xám trung niên nhân này bỗng chốc tăng vọt đến cực điểm, tựa như một thanh "trảm thiên" chi lưỡi đao hoành không xuất thế, thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Tám thanh trường đao riêng biệt, đủ loại kiểu dáng như bị cuốn theo khí tức của Ngôn Thiên Tuế liền đồng loạt bay ra, sừng sững đứng giữa không trung, như đang chờ lệnh.
Vị xa phu đánh xe đang ngồi khẽ vuốt cầm, âm thầm đánh giá màn so đao giữa một vị cường giả danh tiến lẫy lừng và đám người trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn này, đột nhiên nhíu máy lại, buộc miệng nói ra: "Đây là.. lấy khí ngự đao."
Bên trong xe ngựa, Lý Thần Hy đang cầm lấy bút, vẽ một trận đồ phức tạp nào đó lên một tấm giấy màu vàng, nếu là người trong nghề nhìn thấy, lập tức sẽ nhận ra đây là loại giấy có phẩm chất thượng thừa, thường được đạo gia tu sĩ chuyên tu phù lục một mạch sử dụng để vẽ bùa, khắc triện.
Sau khi đặt bút vẽ xong nét cuối cùng, cậu mới lên tiếng nói: "Không phải, thủ pháp mà vị Đao Quỷ này sử dụng có phần cao minh hơn hẵn một bậc, là lấy đao ngự đao. Tự biến bản thân mình thành một trận pháp hình người, trong trận này hắn chính đao chủ, một người nhưng điều khiển cả tám thanh đao."
Nói xong, Lý Thần Hy liền vén tầm màn xe lên, dán vào trên lưng Mạc Kỳ Phong một lá bùa rồi vung tay áo, ném ra bên ngoài ba lá bùa khác, lần lượt bay tới, dính vào phía sau lưng đám người Nam Cung Vũ Văn.
Cậu chắp hai ngón tay lại, để ở trước ngưc, nhỏ giọng thốt lên:
* * *
"Đao pháp chân truyền từ Thiên Võ tướng quân, tổng cộng có năm chiêu. Đao tên Bá Đao Khai Thiên Thức. Mời Đao Quỷ tiền bối đánh giá."
Ngôn Thiên Tuế ném thanh Đồ Nhân trở lại trong hộp, vồ một cái hai thanh "Chém Yêu" và "Độ Quỷ" liền bay tới trong tay, miệng cười lạnh nói: "Được, vừa vặn ta cũng có hai thanh đao, một đao phá ngươi hết thảy chiêu thức, một đao đưa ngươi xuống hoàng tuyền, mãi mãi không được siêu sinh."
Ở phía đằng sau, Tiêu Nguyệt Ly liền quay qua hỏi Bạch Tuyết Vi: "Tuyết Vi tỷ, chúng ta có cần lên giúp hắn không?"
Quan sát một lúc, Bạch Tuyết Vi mới trả lời: "Không cần, một chiêu binh thế này chính là át chủ bài áp đáy hòm của binh gia tu sĩ, Nam Cung Vũ Văn quyết định dùng đến nó ngay từ đầu, xem ra là muốn lấy Đao Quỷ làm đá mài đao, thối luyện một thân tu vi của hắn đến cực hạn, sau đó muốn từ làn ranh sinh tử tìm đường bước chân lên cảnh giới thứ tám."
"Ba người chúng ta trước giờ chưa từng phối hợp cùng nhau, cùng lên lúc này không giúp được gì, ngược lại còn làm vướng tay hắn, tạm thời đứng ngoài quan sát chờ thời cơ thích hợp rồi hành động."
Tiêu Nguyệt Ly nghe vậy, thấy hợp tình hợp lý liền gật đầu đồng ý: "Được."
Hướng bên này, Nam Cung Vũ Văn chủ động tấn công trước, tiếng gầm của cậu vang lên, âm thanh vang vọng khắp xung quanh: "Bá đao Khai Thiên Thức, Đao thứ nhất, Tịch Diệt Nhất Đao Trảm."
Cậu bước chân lên phía trước một bước, huy hạ thanh trường đao đang cầm trong tay, trảm ra một đạo dài đến trăm trượng hắc ám đao khí lao về phía Ngôn Thiên Tuế.
Đối mặt với luồng đao khí mang theo khí tức hủy thiên diệt địa này, Ngôn Thiên Tuế chỉ nhẹ nhàng vung thanh "Chém Yêu" nằm trong tay trái, liền dễ dàng chém đứt nó thành hai nửa.
Mỗi một cái đao khách đều có chấp niệm "đao" chính là thanh binh khí đầu tiên lưu truyền trong nhân gian, trăm binh tranh hùng luôn lấy đao làm đầu.
Nếu kiếm là quân tử chi khí, thì đao lại là thích hợp nhất giết người hung khí.
Bởi vì tác dụng duy nhất của đao chính là "trảm".
Trảm phá bản thân trong lòng bất bình ý, trảm phá sơn hà, trảm phá thiên địa, mặc kệ người đến có là quỷ, tiên, thần, ma hay là nhân gian đến thánh cũng đều là một đao trảm chi.
Đao chính là sinh mạng thứ hai của đao khách, trên đao, chính là nhân gian.
"Bá Đao Khai Thiên Thức, đao thứ hai, Thần Nhân Vung Đao Trảm."
Nam Cung Vũ Văn vừa hét lên vừa mạnh mẽ xông tới, điều khiển tôn "Minh Ngọc Pháp Tướng" đằng sau lưng cậu, không ngừng điên cuồng huy đao, trảm về phía Ngôn Thiên Tuế.
Phách trảm, chém ngang, vung chéo. Một đao nối tiếp một đao, đao sau lại càng mãnh liệt hơn đao trước, khiến cho vị được giang hồ gọi là Quỷ Đao này không có sức hoàn thủ, chỉ có thể dùng đao đi đón đỡ.
Mỗi một đao chém ra, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một vết nứt lớn. Cuộc chiến cứ thế diễn ra, cho đến khi mặt đất đã tràn ngập chi chít vết đao.
Ngôn Thiên Tuế buộc lòng phải vung hai thanh đao sang hai bên, bộc phát ra hai đường đao mang vạn trượng, mới thành công chặn lại đường đao như vũ bão của Nam Cung Vũ Văn.
"Xem ra, Quỷ Đao cũng không chỉ có danh xưng suông." Nam Cung Vũ Văn lùi lại vài bước, khóe miệng rỉ ra một tia máu nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn chằm chằm vào Ngôn Thiên Tuế. Cậu biết, đối phương vẫn chưa dùng toàn lực, những chiêu thức vừa rồi chỉ là thăm dò.
Lần này Ngôn Thiên Tuế liền chủ động tấn công trước. Hắn vận chuyển một thân tu vi, một loại khí cơ độc nhất vô nhị chỉ thuộc về chí cường giả dần dần hiển lộ ra bên ngoài. Bá tuyệt thiên hạ, bễ nghễ trời cao.
Ngôn Thiên Tuế nhấc thanh "Độ Quỷ" đao lên, trên thanh đao bất ngờ xuất hiện một tầng hỏa diễm màu xanh lam giống như ma trơi, còn phát ra âm thanh của vạn quỷ gào khóc, vô cùng quỷ dị.
Hắn huy đao, chém về phía Nam Cung Vũ Văn, lạnh giọng quát lớn: "Quỷ Hỏa Liêu Nguyên."
Đối mặt với luồng đao khí hóa thành hỏa diễm xanh lam lăng lệ, bá đạo này. Nam Cung Vũ Văn không những không lùi bước mà còn phát ra đấu chí bừng bừng.
"Bá Đao Khai Thiên Thức, đao thứ ba, Hư Không Nhất Đao Trảm."
Tôn kim thân pháp tướng phía đằng sau liền cầm lên thanh khổng lồ thần đao, chém ngang nhất kích, trảm ra một cỗ dài đến trăm trượng đao mang màu xanh lục.
Theo hướng luồng đao mang đó quét qua, trong không khí xung quanh đột nhiên xuất hiện một vài vết nứt không gian, có lớn, có nhỏ, mỗi vết đều mang một lực hút vô hình huyền diệu.
Một chiêu "Quỷ Hỏa Liêu Nguyên" của Ngôn Thiên Tuế đụng phải đám vết nứt này bị suy yếu đi không ít, dẫn đến khi luồng đao mang kia của Nam Cung Vũ Văn va chạm với chiêu đao của Ngôn Thiên Tuế là lúc, liền chiến thắng dễ dàng.
Nhìn thấy một màn này, Ngôn Thiên Tuế rốt cuộc cũng làm ra quyết định, bắt đầu dốc toàn lực ra tay. Tu vi của một võ phu đã thành công đi đến "điểm cuối" trên con đường của võ đạo lúc này được phóng thích ra toàn bộ.
Khí thế tỏa ra, làm cho người ta có cảm giác, nhìn khắp cả thiên hạ, duy ta một người nhưng lập đỉnh núi, duy chỉ ta một người nhưng áp hết thảy thiên quân vạn mã phải cúi đầu.
Ngôn Thiên Tuế ném hai thanh "Chém Yêu" và "Độ Quỷ" này lại vào trong hộp, chân phải dặm mạnh xuống đất một cái, ba thanh trường đao "Trảm Thần", "Tru Tiên", "Sát Thánh" lần lượt bay lên, lơ lững giữa không trung.
Hắn cầm lấy thanh "Tru Tiên" đao, không ngừng rót vào nó một thân mênh mông linh khí. Sau đó liền ném thanh trường đao về phía Nam Cung Vũ Văn. Bản thân hắn cũng nắm lấy hai thanh đao còn lại biến mất không thấy đâu.
Thanh trường đao vừa thoát khỏi tay của Ngôn Thiên Tuế, tựa như một vệt lưu tinh xoẹt qua giữa bầu trời đêm trong chớp mắt, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, phá không mà đi.
Cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong một đao này, Nam Cung Vũ Văn liều mạng vận chuyển linh khí du tẩu khắp kinh mạch, khiếu huyệt, hai tòa linh mạch trước đây cậu tìm đủ mọi cách để khai thông nhưng vẫn không thành, bây giờ lại có dấu hiệu muốn sụp đổ.
Cậu hét lớn lên, tiếng gầm vang vọng khắp trong không gian: "Phá!"
Lúc này trong cơ thể cậu linh khí thiên địa giống như một cơn đại hồng thủy mà hai đầu linh mạch kia chính là con đê. Hồng thủy vỡ đê, linh khí như dòng nước chảy dài ra khắp toàn thân.
Tôn kim thân pháp tướng phía sau càng là thêm thực thể hóa, khí tức cùng hình thể càng là tăng mạnh một bước dài.
Nam Cung Vũ Văn huy khởi trong tay thanh trường đao, giọng điệu không thể che dấu được vẻ vui sướng.
"Bá Đao Khai Thiên Thức, đao thứ tư, Binh Lâm Thành Hạ.."
Theo tiếng quát của Nam Cung Vũ Văn, Minh Ngọc Pháp Tướng liền cầm lên thanh thần đao chỉ thẳng lên trời, lập tức có vô số luồng đao khí hóa thành thiên quân vạn mã, từ trên cao hạ xuống vây giết thanh "Tru Tiên" đao.
Hai bên va chạm vào nhau, kết quả đoàn quân bị hủy diệt, tan tác như rơm rạ nhưng vẫn không chặn đứng lại được thế công dũng mãnh của thanh trường đao kia.
Thấy vậy Nam Cung Vũ Văn liền điều khiển tôn kim thân pháp tướng tiến lên chắn phía trước, cầm lấy thần đao trong tay cắm mạnh xuống đất, tạo thành ngàn quân tay đeo khiên chắn, thân mặc giáp sắt mới thành công chặn lại một đao bá đạo này.
Ngôn Thiên Tuế đột nhiên hiện thân phía đằng sau, vung hai thanh đao phách trảm mà xuống.
Đúng vào lúc này, liền xuất hiện hai thanh đao khác chặn lại. Thanh đao thứ nhất mang theo sương hàn đao khí, khiến cho thanh "Trảm Thần" xuất hiện một lớp băng mỏng. Thanh thứ hai lại mang theo ngàn trượng sóng lớn, cảm giác sau khi phá hủy hết đợt sóng này lại có một đợt sóng khác nối đuôi nhau chặn lại, liên miên không dứt.
Bạch Tuyết Vi cùng Tiêu Nguyệt Ly đứng quan sát từ nãy đến giờ, rốt cục cũng tìm được cơ hội thích hợp để ra tay, hợp kích vung đao đánh lui Ngôn Thiên tuế quay trở về. Ba thanh đao khác cũng theo hắn quay lại, cắm thẳng vào trong hộp đao.
Nam Cung Vũ Văn quay qua, nhỏ giọng nói với Bạch Tuyết Vi, giọng điệu không che dấu được vẻ chật vật.
"Ta vẫn còn một đao cuối cùng nữa, thời gian tụ thế của chiêu này có hơi lâu một chút, trong thời gian đó, cô giúp ta cản hắn lại nhé."
"Được." Trả lời Nam Cung Vũ Văn xong, ánh mắt của Bạch Tuyết Vi liền hướng về phía Ngôn Thiên Tuế "ta biết lý do tại sao năm đó ngươi lại thua sư phụ ta rồi, mặc dù ngươi luyện thành hết thảy tám môn đao pháp của Bát Đao Môn nhưng lại không đem môn nào luyện đến trình độ đăng phong tạo cực cả, chính vì thế mỗi lần dùng xong một thanh đao, ngươi sẽ đổi ngay một thanh đao khấc để che lấp đi điểm yếu chí mạng này của mình."
"Trong thời gian ngắn như vậy mà đã phát hiện ra một điểm này, không hổ danh là đồ đệ của Đao Tiên. Bảy năm trước, ta bại bởi sư phụ ngươi liền đóng cửa bế quan, cuối cùng thành công đem tám môn đao pháp kết hợp lại làm một, tạo ra một đao pháp mới. Một đao này vốn định để lại cho trận tái chiến, nhưng bây giờ xem ra tất cả các ngươi sẽ có vinh hạnh được chết dưới một đao này."
Vừa dứt lời, khí tức trên người vị trường bào xám trung niên nhân này bỗng chốc tăng vọt đến cực điểm, tựa như một thanh "trảm thiên" chi lưỡi đao hoành không xuất thế, thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Tám thanh trường đao riêng biệt, đủ loại kiểu dáng như bị cuốn theo khí tức của Ngôn Thiên Tuế liền đồng loạt bay ra, sừng sững đứng giữa không trung, như đang chờ lệnh.
Vị xa phu đánh xe đang ngồi khẽ vuốt cầm, âm thầm đánh giá màn so đao giữa một vị cường giả danh tiến lẫy lừng và đám người trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn này, đột nhiên nhíu máy lại, buộc miệng nói ra: "Đây là.. lấy khí ngự đao."
Bên trong xe ngựa, Lý Thần Hy đang cầm lấy bút, vẽ một trận đồ phức tạp nào đó lên một tấm giấy màu vàng, nếu là người trong nghề nhìn thấy, lập tức sẽ nhận ra đây là loại giấy có phẩm chất thượng thừa, thường được đạo gia tu sĩ chuyên tu phù lục một mạch sử dụng để vẽ bùa, khắc triện.
Sau khi đặt bút vẽ xong nét cuối cùng, cậu mới lên tiếng nói: "Không phải, thủ pháp mà vị Đao Quỷ này sử dụng có phần cao minh hơn hẵn một bậc, là lấy đao ngự đao. Tự biến bản thân mình thành một trận pháp hình người, trong trận này hắn chính đao chủ, một người nhưng điều khiển cả tám thanh đao."
Nói xong, Lý Thần Hy liền vén tầm màn xe lên, dán vào trên lưng Mạc Kỳ Phong một lá bùa rồi vung tay áo, ném ra bên ngoài ba lá bùa khác, lần lượt bay tới, dính vào phía sau lưng đám người Nam Cung Vũ Văn.
Cậu chắp hai ngón tay lại, để ở trước ngưc, nhỏ giọng thốt lên:
* * *