Cổ Đại Nguyện Kiếp Sau Không Gặp - Tuyetnha22

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Tuyet nha22, 27 Tháng năm 2021.

  1. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Chương 10: Giang Độ thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nghỉ ngơi một ngày ba người không hẹn mà cùng nhau ra cửa, lúc này Giang Độ thành càng thêm đông đúc người qua lại lườm lượp. Ba người cùng đi dạo xung quanh, có thể thấy lần này đại hội võ lâm quy tụ rất nhiều võ sĩ, rất nhiều người đeo kiếm hay đao sau lưng, có một bé trai mặc quần áo vải thô chạy tới chỗ họ nói:

    - Các vị có phải mới tới Giang Độ thành không ạ chỉ mất 20 văn là có ngay một tấm bản đồ thành, các vị nếu trả thêm 10 văn nữa tiểu nhân có thể dẫn các vị tham quan giới thiệu xung quanh.

    Lạc Anh mở lời:

    - Đứa bé này thật lạnh lợi được rồi ta trả ngươi 30 văn ngươi dẫn bọn ta tham quan xung quanh đi.

    - Vâng, đa tạ tiểu thư, người có thể gọi tiểu là a Đồ, mời các vị theo ta.

    Thế rồi ba người đi theo a Đồ dạo xung quanh thành, vừa đi a Đồ vừa giới thiệu:

    - Đây là hồ Dương Xuân quanh năm nước hồ xanh vắt rất nhiều tiểu thư công tử đến đây du ngoạn còn đó là nhà trọ Vạn Lai lớn nhất ở đây, bên kia là..

    Đang lúc họ nghe hăng say thì thấy mọi người đổ xô tới một chỗ xem, họ cũng theo tới xa xa thấy có bốn nam tử tuấn tú đang đứng trên cầu hai bên đã đông kín người.

    A Đồ nói:

    - Đó là tứ đại Bách Hiểu Sinh, tự xưng là hiểu biết chuyện tứ phương nên tự xưng là Đông, Tây, Nam, Bắc, rất nhiều người đến để mua tin tức từ họ nhưng cũng có rất nhiều vị tiểu thư mến mộ họ mà đến, nghe nói tin tức họ bán đều rất chính xác.

    Trong mắt Hàn Mặc loé lên một tia khâc thường, còn Hàn Thiên Vũ thì phe phẩy quạt nói:

    - Ồ, chuẩn vậy sao, nghe có vẻ thú vị ta cũng phải nhanh chân đến xem mới được.

    Thế rồi hắn vận khinh công bay tới chỗ bốn người, xung quanh vang lên những tiếng oa kinh hô lớn, hắn đáp xuống ngay trước mặt bốn người rồi chắp tay:

    - Tại hạ Hàn Thiên Vũ cửu ngưỡng đại danh.

    Trong bốn người, người mặc áo đen bước lên tiếp lời:

    - Thì ra là tiểu hầu gia, thất kính thất kính.

    - Ha ha ha không hổ là Bách Hiểu Sinh hiểu hết chuyện thiên hạ, vừa gặp đã nhận ra ta.

    - Không dám nhận, không dám nhận, không biết tiểu hầu gia tìm huynh đệ chúng ta là muốn mua tin tức gì?

    - Ta cũng không phải người vòng vo, nhưng ở đây đông người quá chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện thế nào.

    Nam tử áo đen là Bách Hiểu Bắc đưa tay ra làm tư thế mời. Thế là họ cùng nhau vận khinh công rời đi.

    Xa xa, Lạc Anh thấy vậy liền quay ra nói với Hàn Mặc:

    - Hàn đại ca có việc đi rồi chúng ta có phải ở đây đợi không?

    - Không cần để ý, xong việc hắn sẽ tự quay về viện chúng ta cùng đi dạo thôi.

    Nói rồi y vứt cho a Đồ thêm mười văn:

    - Ngươi không cần đi theo chúng ta nữa.

    A Đồ hớn hở cầm tiền chạy đi. Lúc này, Hàn Mặc quay sang nắm lấy tay Lạc Anh:

    - Chúng ta đi thôi.

    Nàng đỏ mặt nhưng không rút tay ra mặc cho y nắm, hai người cứ như vậy vừa đi vừa ngắm cảnh bầu không khí hết sức hài hòa. Không ngờ đang đi Lạc Anh bỗng va phải một cô nương, hai người cùng lùi lại một bước, Hàn Mặc vội đỡ lấy Lạc Anh:

    - Muội không sao chứ?

    Cô nương kia quát tháo:

    - Ngươi đi đường không nhìn hả có biết bản tiểu thư là ai không.

    Nghe tiếng quát mọi người đều xúm lại xem có chuyện gì. Lạc Anh mặc kệ mọi người xung quanh đáp:

    - Vị tiểu thư này ta không cố ý, vả lại chúng ta đã đi dẹp vào bên đường rồi nhưng cô lại đi ngược đường đâm sầm vào ta sao không xin lỗi mà còn quay sang trách ta.

    - Ngươi còn dám lý luận với ta à, người đâu bắt ả lại cho ta.

    Người hầu sau nàng bước lên nhẹ giọng khuyên nhủ:

    - Tiểu thư, gia chủ đã dặn là những ngày gần đây rất quan trọng không được gây sự nếu không..

    Nha hoàn chưa nói hết câu đã bị tát một cái trời giáng:

    - Ngươi dám lấy cha ta ra uy hiếp ta, Xuân Đào ai cho người cái gan đó.

    Xuân Đào ôm má đỏ mắt cái tát vừa rồi làm đầu nàng ong ong không dám nói gì nữa. Từ phía sau có một nga hoàn khác bước lên:

    - Xuân Đào người sao dám nói vậy, gia chủ yêu quý tiểu thư nhất sao nỡ trách phạt người.

    Rồi nàng nhẹ nhàng lại gần tiểu thư nói nhỏ:

    - Tiểu thư tuy không sợ lão gia trách tội nhưng có nhiều người ở đây như vậy nếu họ đồng loạt tố cáo lão gia sợ là ngài cũng vẫn phải chịu phạt.

    Vừa dứt họ đã nghe tiếng xì xào bàn tán của đám đông, có ai đó lên tiếng:

    - Hình như đó là tiểu thư Lâm Dao Dao con gái của minh chủ võ lâm Lâm Giang phải không?

    - Hình như đúng rồi

    - Sao ta nghe nói nàng ta bị nhốt lại mà, vậy mà đã được thả ra rồi sao?

    Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn khiến cho Lâm Dao Dao tái mặt, lần này cha nàng thả nàng ra một là vì đại hội võ lâm sẽ chọn chồng cho nàng, hai là vì nàng đã cam đoan sẽ không nữa nếu để cha nàng biết.. Nghĩ vậy Lâm Dao Dao rùng mình quay sang Lạc Anh nói:

    - Xem như hôm nay ngươi may mắm, chúng ta đi.

    Nói rồi nàng ta mang theo đám người hầu huênh hoang rời đi, trong mắt Hàn Mặc loé lên một tia sáng sắc lạnh. Lạc Anh kéo tay áo y, y dịu lại nhìn nàng:

    - Muội thấy sao rồi.

    - Muội không sao chỉ va nhẹ thôi, sắp trưa rồi chúng ta quay về đi.

    - Được, nghe muội.

    Y cười dịu dàng kéo tay Lạc Anh dẫn người về viện tử, nàng bị nụ cười của y làm cho ngẩn người trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười của hắn, cho đến khi hắn kéo nàng đi, nàng mới choàng tỉnh:

    - Mặc ca, huynh nên cười nhiều hơn huynh cười lên thật đẹp.

    Y dịu dàng đáp:

    - Được

    Nhưng trong lòng lại nghĩ chỉ cười với mình muội thôi.
     
  2. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Chương 11: Đại hội võ lâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng mấy chốc ngày đại hội võ lâm đã đến. Ba người cùng tới võ lâm minh được xây dựng ở một trên một ngọn núi cao. Khi họ đến cổng đã thấy có rất đông người từ các môn phái khác nhau tới có người tới tham gia cũng có người tới chỉ để quan chiến, trong tay ai cũng cầm thiệp mời, có một đội tiếp đón khách khứa nhận thiệp có mấy đội thì tuần tra giữ trật tự xung quanh. Sau khi vào họ được người dẫn đến biệt viện riêng, chỗ tạm nghỉ cho khách chờ. Trên đường đi này họ đã hỏi người dẫn đường và làm rõ lần tổ chức đại hội võ lâm này diễn ra như nào.

    Đại hội võ lâm diễn ra trong năm ngày trong đó có hơn một trăm môn phái lớn nhỏ tham gia, mỗi môn phái cử ra một người đại diện tuổi từ mười tám đến ba mươi năm bốc thăm để thi đấu, người thắng sẽ vào vòng trong rồi loại bớt dần ai chiến thắng cuối cũng sẽ được đích thân minh chủ võ lâm tiền nhiệm trao chức trở thành tân minh chủ. Hàn Thiên Vũ nghe vậy cảm thấy khá thú vị:

    - Lần này, các phương tranh giành ắt sẽ cử ra người mạnh nhất đến lúc đó có kịch hay để xem rồi.

    Lạc Anh nghe vậy liền thắc mắc:

    - Sao lại quy định số tuổi vậy muội cứ nghĩ ai manh người đó làm minh chủ chứ

    Hàn Mặc nghe vậy liền nhẹ nhàng vuốt tóc nàng đáp:

    - Tân minh chủ còn trẻ để dẫn dắt võ lâm được lâu hơn, ngoài ra ta nghe nói minh chủ hiện tại có ý chọn rể.

    Lạc Anh nghe vậy liền ngộ ra, còn Hàn Thiên Vũ thì trợn mắt dù nhìn bao nhiêu lần vẫn không thể liên hệ người trước mắt với vị biểu ca lạnh lùng trước kia của y, thật đúng là tình yêu có thể thay đổi cả một người. Hàn Mặc như nghe thấy tiếng cảm thán của y liếc nhìn y một cái, Hàn Thiên Vũ liền cười gượng mà quay mặt đi, trong lòng lại nghĩ người vẫn lạnh lùng như vậy chỉ dịu dàng với Lạc muội thôi.

    Ba người sắp xếp đồ đạc rồi đi đến nơi bốc thăm tham quan. Vừa tới nơi liền nghe thấy tiếng cãi cọ quen thuộc:

    - Tại sao ngươi cứ bám lấy sư huynh ta vậy, huynh ấy không thích ngươi, ngươi biết tự trọng thì tránh xa huynh ấy ra.

    Lạc Anh nghe vậy liền nhìn lại:

    - Là Bách Lý Vân La.

    Đúng lúc này người đối diện nàng cũng lên tiếng:

    - Ngươi là cái thá gì mà xem vào chuyện của ta, sư huynh ngươi cũng không nói gì người đã vội vàng như vậy chẳng lẽ ngươi cũng thích huynh ấy.

    Nghe vậy Bách Lý Vân La đỏ bừng mặt không thốt lên lời dù nàng có hơi bướng bỉnh nhưng dù sao cũng là tiểu cô nương da mặt mỏng nghe vậy liền không biết phản bác ra sao.

    Lạc Anh giật mình:

    - Là cô nương ngang ngược hôm trước, con gái minh chủ tên là gì nhỉ, a là..

    - Lâm Dao Dao, muội lại gây chuyện gì vậy nếu để sư phụ biết thì sẽ lại phạt muội đó.

    Lúc này có một nam tử áo trắng bước ra từ đám đông lên tiếng.

    - Yến Vô Ưu, đừng tưởng ngươi là đại đệ tử của cha ta thì có quyền quản ta, ngươi chỉ là một con chó trung thành cha ta nuôi thôi còn dám lấy cha ta ra uy hiếp ta, ta sẽ nói cho ông ấy ngươi bắt nạt ta, người chờ bị xử phạt đi.

    Lâm Dao Dao nói xong liền quay người rời đi, nam tử áo trắng cũng chính là Yến Vô Ưu chắp tay với mọi người tạ lỗi:

    - Sư muội được nuông chiều từ nhỏ tính cách có hơi ương ngạnh mong các vị bỏ qua cho.

    Mọi người đều lắc đầu xua tay:

    - Không sao, không sao.

    Có người thì thầm:

    - Vị tiểu thư kia thật ương ngạnh, sư huynh của nàng ta lễ độ đúng mực thật là đáng khen.

    - Đúng vậy, đúng vậy.

    Yến Vô Ưu không quan tâm đến lời nói xung quanh chỉ tới trước mặt Bách Lý Vân La:

    - Ta thay mặt sư muội xin lỗi Bách Lý cô nương mong nàng bỏ qua cho.

    - Không phải lỗi của Yến công tử chỉ là mong rằng nàng có thể hối lỗi không dây dưa với sư huynh ta nữa là được.

    - Ta sẽ nói với sư phụ để ngài nghiêm phạt nàng ấy vẫn mong cô nương thứ lỗi.

    Nói rồi Yến Vô Ưu liền gọi một để tử võ lâm minh tới sắp xếp lại việc còn lại còn mình thì đi báo cáo tình hình với minh chủ.

    Mọi người cũng theo đó mà giải tán, lúc này Lăng Hạo cũng bốc thăm trở lại nhìn thấy bọn Lạc Anh liền tiến lên chào hỏi:

    - Các vị lại gặp mặt

    - Lăng huynh hạnh ngộ vừa có hai cô nương như hoa như ngọc vì huynh mà suýt đánh nhau đó, Lăng huynh quả là phong thần tuấn lãng ai ai cũng thích- Hàn Thiên Vũ cười nói.

    - Thiên Vũ huynh nói đùa rồi.

    Sau đó, Lăng Hạo liền quay qua hỏi đồng môn, Bách Lý Vân La xấu hổ bỏ chạy, hắn liền cử vài vị sư đệ sư muội theo sau còn lại giữ lại hỏi chuyện vừa rồi. Sau khi nghe xong thì cười khổ:

    - Để các vị chê cười rồi.

    - Không đâu, không đâu ta chỉ muốn biết sao huynh lại dây vào vị Lâm tiểu thư kia thôi.

    Thế là Lăng Hạo liền kể lại, thì ra ngày ấy sau khi tranh cãi với hai người Lạc Ảnh rồi tức giận rời đi, Lâm Dao Dao liền bướng bỉnh chạy đi bỏ mặc đám người hầu phía sau không may lúc đó một con ngựa lao tới suýt chút nữa đâm phải nàng ta, đúng lúc đó Lăng Hạo ở gần đó liền một chưởng hất ngã con ngựa cứu Lâm Dao Dao trong gang tấc, thế là có một màn anh hùng cứu mĩ nhân, mĩ nhân rung động nhất kiến chung tình với ân nhân của mình.

    Lăng Hạo thở dài:

    - Từ ngày đó nàng ta ngày nào cũng đến biệt viện của chúng ta tặng quà cáp cảm ơn rồi quấn lấy ta khồn bỏ thật là không biết làm thế nào.

    Hàn Thiên Vũ vỗ vai hắn:

    - Ha ha tội cho Lăng huynh rồi.

    Họ nói chuyện một lúc rồi cũng chia tay, vì đám Lăng Hạo phải trở về chuẩn bị cho cuộc tỉ thí ngày mai, nhóm Lạc Anh cũng dạo một vòng rồi trở về nghỉ ngơi sớm để mai tham gia quan khán tỉ thí.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...