- Xu
- 27,686
Chương 10. Thân phận
Roma, thủ đô nước Ý, là trung tâm kinh tế, văn hóa, thương mại, chính trị và cũng là một trong những thành phố hấp dẫn nhất châu Âu. Những thăng trầm của lịch sử, vẻ đẹp độc đáo cổ kính của các công trình kiến trúc La Mã dường như vẫn còn trường tồn mãi với thời gian, lắng đọng ở khắp mọi nơi trên thành phố. Người Ý rất nồng nhiệt, lãng mạng, sự lãng mạng của họ được thể hiện qua cách giao tiếp, cử chỉ, lối trang phục độc đáo, đầy sáng tạo. Nước Ý nổi tiếng với những kì quan do con người tạo ra từ thời La Mã hiện đại.
Đó là những điều mà du khách thấy thú vị còn đối với Shin, cái đọng lại trong đầu anh là lịch sử lâu năm của Mafia, những thế lực còn tồn tại trên đất nước này từ rất lâu. Dù lớn, dù nhỏ nhưng chỉ cần ở trong thành phố Roma này anh đều nắm hết trong lòng bàn tay.
Hiện tại thế lực lớn nhất ở Roma là một tổ chức lâu đời, có tên Hadrian, lấy tên từ một vị Hoàng đế thời La Mã. Ông được biết đến là một vị minh quân và là nhà lãnh đạo quân sự tàn nhẫn, có đầu óc tham vọng và làm việc không biết ngừng nghỉ. Dưới sự ảnh hưởng của cái tên, Hadrian được biết là tổ chức có phong cách hành xử mạnh mẽ, máu lửa. Ông chủ hiện tại của Hadrian là một nam nhân mới ngoài ba mươi tuổi, rất nhiều người cho rằng anh ta được cầm quyền chẳng qua là vì được kế nhiệm từ cha mình, cha truyền con nối nhưng sự thật là anh ta không hề có huyết thống với người đàn ông nọ. Anh ta là đứa con nuôi được đào tạo từ năm mười tuổi cùng vô số đứa trẻ khác, sau đó đạp lên thân xác của chúng và sự kính sợ của những người xung quanh để kế nhiệm. Dưới sự cầm quyền của anh ta, tổ chức Hadrian trải qua thời kì thanh lọc sạch sẽ, tuy rằng là một tổ chức mafia nhưng ngoại trừ buôn bán vũ khí, công nghệ, đồ cổ thì hầu như không động đến ma túy và các chất kích thích khác.
- Cha nuôi!
Tòa nhà được xây dựng theo lối kiến trúc cổ đại, họa tiết khắc họa trên cột cùng tường nhà vô cùng tinh xảo.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa màu xanh lục, đôi chân thon dài vắt chéo, bộ vest may vừa người nổi bật thân hình cao ngất, dẻo dai.
- Về rồi à? – Nghe thấy thanh âm, nam nhân cũng không quay lại nhìn, chỉ thản nhiên nói.
Bờ môi mỏng nhẹ nhàng ấn trên miệng tách, chậm rãi nhấp một ngụm cafe chồn thơm nồng.
Người kia thoáng ngửi thấy mùi cafe chồn, mày không tự chủ hơi nhăn lại. Dù rằng đã ngửi cái mùi này ngót ba năm nhưng anh vẫn cảm thấy không thể ngửi nổi, tuy rằng thực thơm nhưng chỉ cần nghĩ đến nguồn gốc xuất sứ của nó là lại khiến anh cảm thấy không thơm nổi.
Nam nhân buông tách cafe trên tay, vẫy vẫy người sau lưng đi đến, đoạn nói:
- Mọi chuyện đã xử lý sao rồi, Shin?
- Đã dọn dẹp xong. – Shin đi đến ghế sofa đối diện nguồi xuống, vừa chỉnh lại cổ tay áo vừa nói – Cũng đã thay máu hết.
- Thay máu hết? – Nam nhân nhướng mày nhìn, có vẻ có chút kinh ngạc.
Shin hơi dừng động tác trong giây lát mới nói:
- Không hẳn, con giữ lại một vài người! Những người này đều được đánh giá qua, sẽ không xuất hiện tình trạng như cũ.
- Vậy được. – Nam nhân nâng tách cafe lên, thổi một hơi rồi nói – Chuyện của nam nhân kia thì sao? Con đã giải quyết chưa?
Shin khựng người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đối diện.
Nam nhân trước mặt vừa vặn mới ngoài ba mươi tuổi, nói đúng là ba mươi hai tuổi, là thời kì hoàng kim của hầu hết cánh đàn ông. Từ phong thái, hành động đến nét mặt, cử chỉ đều mơ hồ lộ rõ nét thành thục quyến rũ. Hơn nữa người nọ còn là dòng máu thuần Ý, cỗ hương vị quyến rũ tựa hồ tỏa ra từ trong xương cốt khiến người khác không thể rời mắt. Nhưng trái ngược với đó là hành động của nam nhân, mạnh mẽ, quyết liệt, tựa như đao sắc ra khỏi vỏ, không thấy máu không ngừng, hoàn toàn chẳng liên quan đến chút lãng mạng nào cả.
Shin không chút nào ngạc nhiên với câu hỏi của người nọ. Cha nuôi của anh là người cầm đầu Hadrian, chút tin tức nhỏ này hoàn toàn không che dấu nổi người nọ. Nghĩ vậy, Shin hơi cụp mắt xuống, nói:
- Vẫn chưa xử lý xong!
- Shin! – Marcus Alan ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu xanh thăm thẳm nhìn anh đầy chăm chú nhưng ngữ khí có chút lạnh lẽo nói – Con nên nhớ con có thể là người kế nhiệm của Hadrian, không cần để tâm đến những chuyện không quan trọng đó.
- Con biết! – Shin thản nhiên đáp lời – Con sẽ cho người xử lý!
- Tốt nhất là như vậy. – Marcus Alan lạnh nhạt nói – Đừng có như kẻ nào đó.
Ngữ khí lúc nhắc đến người này có chút kì lạ.
Shin nghe vậy khóe môi không nhịn được khẽ nâng lên:
- Cha nuôi, con nghĩ cha có thể thử, dù sao cũng không có thiệt.
Alan nhếch môi, nói:
- Với điều kiện tên nhóc đó chịu nằm dưới.
Shin biết trước đó Alan có chọn ra được một người kế nhiệm, là đứa trẻ người nuôi từ nhỏ. Mối quan hệ của cả hai vẫn rất tốt, cho đến năm người kia mười tám tuổi và để lộ ra chuyện bản thân có tình cảm chiếm hữu với người cha nuôi này. Alan rất sốc! Anh không thể ngờ được chuyện này, vốn muốn uốn nắn lại đứa trẻ nhưng càng khiến mọi chuyện tệ hơn. Hai người xé rách mặt nhau, đứa trẻ kia bỏ đi. Chỉ một năm sau hắn quay lại với một thân phận hoàn toàn mới, người thừa kế thất lạc của hoàng gia Anh. Lột xác thân phận, tính cách của người nọ cũng biến lớn, không chỉ trực tiếp xung đột với Alan còn rất nhiều lần suýt nữa bắt được người thành công. Cả hai người đấu qua đấu lại cũng đã nửa năm nay, ngay cả khi Shin ở nước ngoài lo chuyện ở TPR cũng nghe được không ít tin tức.
- Được rồi, con vừa mới về, đi nghỉ ngơi trước đi. Chuyện ở tổ chức, tạm thời chưa cần con tham gia!
- Vâng, con biết rồi!
Shin đi dọc theo dãy hành lang dài đến nơi ở của mình.
Về tổng thể, nơi đây giống như một lâu đài của Hoàng gia thời La Mã, diện tích rộng lớn, chia thành nhiều khu khác nhau.
Nơi ở của Shin nằm ở phía Đông, từ nhà chính đi ra phải qua một dãy hành lang trong suốt, hai bên trồng vô số các loại hoa hồng đa chủng loại. Được chăm sóc tỷ mỷ nên những cây hồng này nở hoa quanh năm, bông nào bông nấy đều nở rộ hết sức giống như muốn khoe sắc đẹp của mình với những người đi qua.
Shin thong thả từng bước, dọc đường đi gặp không ít người. Khác với biệt thự của Hoắc gia hạn chế thời gian người làm xuất hiện, nơi này hầu như lúc nào cũng bắt gặp người còn bắt gặp ở mọi lúc mọi nơi. Chẳng mấy chốc Shin đã đến phòng của mình. Căn phòng thường xuyên quét dọn, hơn nữa còn nằm ở phía đông đón hướng ánh nắng nên cảm giác ấm áp hơn bình thường. Shin cởi áo khoác treo lên móc, cầm ly rượu vang đỏ, mở cửa ban công ra ngoài đứng nhìn. Nơi ngoài ban công có một khu vườn trồng nho, lúc này đám người làm vườn đang ngắt từng chùm nho tim tím còn đọng sương sớm, thoạt nhìn khá ngon mắt. Lâu đài có một hầm rượu nho khá lớn và đa số nho trong hầm đều được người trong lâu đài tự nhưỡng lấy, mùi vị rất được, hơn nữa còn một số chai niên đại không nhỏ. Shin lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, nhấp một ngụm sau đó đặt lên lan can.
Người làm vườn nữ bên dưới thấy anh đều xấu hồ ghé tai nhau thầm thì to nhỏ. Bộ dạng của Shin trong mắt người Ý rất được hoan nghênh, tinh xảo, đẹp đẽ khiến người ta trầm mê. Hơn nữa Shin còn rất lịch sự, anh cười rất đẹp, hầu hết người làm nữ trong biệt thự gặp qua anh một lần đều rất yêu thích. Shin ngồi nghiêng trên lan can, ánh mắt nhìn ly rượu vang đỏ thất thần suy nghĩ.
Gần một năm trước, Shin nhận nhiệm vụ bí mật từ cha nuôi của mình. Theo đó, anh biết rằng ngoại trừ tổ chức mafia thì cha anh còn có một tổ chức nhỏ thành lập trong nước. Tổ chức này trước đó thành lập vì ngẫu hứng, chẳng qua là cái cha tùy tiện lập lên để cạnh tranh lúc cầm quyền. Vốn dĩ người nọ không để tâm quá nhiều nhưng quãng thời gian trước đó ông biết được rằng có người dùng nó, dựa trên danh nghĩa của ông để kinh doanh mấy thứ bẩn thỉu. Alan không thích mấy thứ đó, nó khiến ông ghê tởm nên cũng không muốn có người dùng danh nghĩa của ông để kinh doanh nó, đó chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của ông cả. Bởi vậy ông để Shin về nước xử lý, ngoài ra cũng coi như đây là một bài kiểm tra năng lực nho nhỏ dành cho anh. Shin xóa thân phận, biến thành người khác, thuận lợi trà trộn vào tổ chức. Tổ chức quả thật có vấn đề mà còn là vấn đề không nhỏ, khiến nó mục nát từ trong ra ngoài.
TPR ban đầu có một ý nghĩa khá tốt, đó chính là dành cho những người cần tìm người thay thế giúp bọn họ làm công việc mà bọn họ không thể làm được dù có khả năng, ngoài ra cũng giúp một số lượng lớn cô nhi được nhận về từ trại trẻ mồ côi. Số tiền từ các bản hợp đồng sẽ được trích phần trăm tương ứng để tài trợ cho cô nhi viện. Trải qua đoạn thời gian không có Alan quản lý, cao tầng dần thối rữa sau đó lan xuống những tầng bên dưới. Biến nơi này thành một cái động bàn tơ rắc rối nhưng dùng danh nghĩa của tổ chức mafia phía sau nên vẫn trụ vững. Shin trở về không chỉ nạo khoét vết thối nát này mà còn thay máu mới toàn bộ. Chỉnh lý hoàn toàn từ trên xuống dưới, đem nó trở về đúng ý nghĩa ban đầu của nó.
Mọi việc đều tốt, duy chỉ gặp người đàn ông kia là ngoài ý muốn. Alan yêu cầu anh xử lý vì không muốn người thừa kế có bất kì dây dưa tình cảm nào khác. Alan mới ngoài ba mươi tuổi nhưng sẽ không còn nhiều tời gian lẫn tinh lực dể tìm người thừa kế khác nữa. Năm đó lúc Shin được nhận về là tình huống bất đắc dĩ, tuổi của anh cũng có chút lớn so với tuyển chọn nhưng vì một vài nguyên do, Alan không thể không nhận anh. Còn nguyên do là gì? Đương nhiên là từ người đàn ông cuồng nhiệt theo đuổi cha nuôi của anh rồi.
* * *
Hoắc Cảnh Minh không tìm thấy người, đã năm ngày trôi qua, hắn hoàn toàn không nhận được bất kỳ thông tin nào về người nọ, trong lòng vì thế mà vô cùng khó chịu.
- Xâm nhập được không?
- Boss, tôi đã xâm nhập vào tư liệu của TPR nhưng không tìm thấy thông tin của Shin. Hồ sơ trước đó cũng bị xóa sạch.
- Xóa sạch? – Hoắc Cảnh Minh nhíu mày, trầm ngâm trong giây lát, hắn nói – Vào được tư liệu của đám người cao tầng không?
- Để tôi thử xem! – Lý Thành Nam nhanh chóng đáp, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ lên bàn phím máy tính, hàng loạt ký tự khiến người ta lóa mắt liên tiếp hiện lên trên máy tính.
Hoắc Cảnh Minh ngồi kế bên, tâm tình có chút căng thẳng.
Nếu hắn đoán không nhầm thì Shin hẳn có một thân phận không hề nhỏ nên hồ sơ mới bị xóa sạch như thế. Rất có thể là người mới thay vào cao tầng của TPR hoặc là người ở phía trên cao hơn. Hắn mới nhận được tin tức TPR thay máu toàn bộ, thời điểm này xảy ra bất ngờ, đây cũng có thể là lý do Shin đột nhiên xuất hiện.
- Boss, không có.
- Cậu chắc?
Lý Thành Nam gật đầu chắc chắn.
Với khả năng hack của Lý Thành Nam, Hoắc Cảnh Minh không chút nghi ngờ. Xem ra Shin là người có bối phận cao hơn.
- Triệu Vũ Thành, tài liệu về Hadrian cậu tra xét được đến đâu rồi? – Hoắc Cảnh Minh mở điện thoại gọi đến một dãy số.
- Boss, tôi vẫn còn đang tra. – Triệu Vũ Thành đáp lời, phía bên tai truyền đến thanh âm của loa ở sân bay, xem chừng hắn vừa mới xuống máy bay không lâu – Tôi đang đi điều tra, đến tối hẳn sẽ có thông tin cụ thể.
Hoắc Cảnh Minh đáp một tiếng sau đó tắt máy, ngón trỏ cùng ngón cái nhu nhu khoảng trống giữa hai lông mày, vẻ mặt tựa hồ rất mệt mỏi. Mấy người xung quanh đều im lặng làm việc, thỉnh thoảng lén lút đưa mắt nhìn Boss sau đó nhìn nhau, không nhịn được mà lắc đầu.
Boss xem chừng rất để tâm đến nam nhân kia. Lần này hẳn là động lòng thật?
Hoắc Cảnh Minh không ở đó lâu, về cơ bản hắn đã nắm bắt phương hướng tìm người, hiện tại chỉ chờ đợi thông tin của Triệu Vũ Thành sau đó lên máy bay đi tìm người. Người kia xóa dấu vết cũng thực sạch sẽ, xem chừng không muốn gặp hắn nữa.
"Hừ!" Nghĩ vậy, Hoắc Cảnh Minh cười nhạt.
Không muốn gặp hắn nữa sao? Đừng có mơ! Đã là người của hắn rồi thì đừng có hòng chạy! Lên giường với hắn rồi còn định phủi mông chạy thẳng sao? Nghĩ cùng không có cửa. Hoắc Cảnh Minh hắn là ai chứ? Tuyệt đối hắn sẽ bắt được người về.
Hoắc Cảnh Minh cầm ly rượu Whisky, dốc một hơi uống sạch, khóe môi vẫn vương nụ cười lạnh.
Đúng lúc này điện thoại reo vang, Hoắc Cảnh Mình liếc nhìn màn hình, là một dãy số lạ. Số điện thoại này của hắn có rất ít ngươi biết đến, đợi đến khi hồi chuông sắp dứt thì hắn mới ấn nút nghe. Phía bên kia truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng. Hoắc Cảnh Minh không lên tiếng, người bên kia im lặng một lúc mới nói:
- Hoắc Cảnh Minh! – Thanh âm có chút sứt sẹo, áng chừng là khẩu âm của người ngoại quốc.
- It's me. Who are you? (Là tôi. Anh là ai)
- Who am I, it doesn't matter. I want to make a transaction with you. (Tôi là ai, điều này không quan trọng. Tôi muốn làm giao dịch với anh)
- Transaction? Why? (Giao dịch? Tại sao)
- I know where Shin is. (Tôi biết Shin ở đâu) – Nam nhân trầm thấp cười một tiếng, thanh âm cuốn hút như tiếng đàn violon.
Nhẹ nhàng mà quyến rũ, khiến người ta đắm say.
- What reason do I have to believe what you say? (Tôi có lý do gì để tin lời anh nói) – Ngữ khí của Hoắc Cảnh Minh không che dấu sự đề phòng.
Vì để tìm được người, Hoắc Cảnh Minh không cố ý ém tin tức lại, người nào chỉ cần để tâm tra xét cũng đoán được người hắn muốn tìm là ai, như thế nào.
Cuộc điện thoại này quá bất ngờ, hắn không thể không đề phòng.
- William Edward. You can find information about me. (William Edward. Anh có thể tìm thấy thông tin về tôi)
- Happy cooperation! – Trầm ngâm trong giây lát, Hoắc Cảnh Minh nói. (Hợp tác vui vẻ)
- Happy cooperation! – Nam nhân cười một tiếng, đáp lời.
Đó là những điều mà du khách thấy thú vị còn đối với Shin, cái đọng lại trong đầu anh là lịch sử lâu năm của Mafia, những thế lực còn tồn tại trên đất nước này từ rất lâu. Dù lớn, dù nhỏ nhưng chỉ cần ở trong thành phố Roma này anh đều nắm hết trong lòng bàn tay.
Hiện tại thế lực lớn nhất ở Roma là một tổ chức lâu đời, có tên Hadrian, lấy tên từ một vị Hoàng đế thời La Mã. Ông được biết đến là một vị minh quân và là nhà lãnh đạo quân sự tàn nhẫn, có đầu óc tham vọng và làm việc không biết ngừng nghỉ. Dưới sự ảnh hưởng của cái tên, Hadrian được biết là tổ chức có phong cách hành xử mạnh mẽ, máu lửa. Ông chủ hiện tại của Hadrian là một nam nhân mới ngoài ba mươi tuổi, rất nhiều người cho rằng anh ta được cầm quyền chẳng qua là vì được kế nhiệm từ cha mình, cha truyền con nối nhưng sự thật là anh ta không hề có huyết thống với người đàn ông nọ. Anh ta là đứa con nuôi được đào tạo từ năm mười tuổi cùng vô số đứa trẻ khác, sau đó đạp lên thân xác của chúng và sự kính sợ của những người xung quanh để kế nhiệm. Dưới sự cầm quyền của anh ta, tổ chức Hadrian trải qua thời kì thanh lọc sạch sẽ, tuy rằng là một tổ chức mafia nhưng ngoại trừ buôn bán vũ khí, công nghệ, đồ cổ thì hầu như không động đến ma túy và các chất kích thích khác.
- Cha nuôi!
Tòa nhà được xây dựng theo lối kiến trúc cổ đại, họa tiết khắc họa trên cột cùng tường nhà vô cùng tinh xảo.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa màu xanh lục, đôi chân thon dài vắt chéo, bộ vest may vừa người nổi bật thân hình cao ngất, dẻo dai.
- Về rồi à? – Nghe thấy thanh âm, nam nhân cũng không quay lại nhìn, chỉ thản nhiên nói.
Bờ môi mỏng nhẹ nhàng ấn trên miệng tách, chậm rãi nhấp một ngụm cafe chồn thơm nồng.
Người kia thoáng ngửi thấy mùi cafe chồn, mày không tự chủ hơi nhăn lại. Dù rằng đã ngửi cái mùi này ngót ba năm nhưng anh vẫn cảm thấy không thể ngửi nổi, tuy rằng thực thơm nhưng chỉ cần nghĩ đến nguồn gốc xuất sứ của nó là lại khiến anh cảm thấy không thơm nổi.
Nam nhân buông tách cafe trên tay, vẫy vẫy người sau lưng đi đến, đoạn nói:
- Mọi chuyện đã xử lý sao rồi, Shin?
- Đã dọn dẹp xong. – Shin đi đến ghế sofa đối diện nguồi xuống, vừa chỉnh lại cổ tay áo vừa nói – Cũng đã thay máu hết.
- Thay máu hết? – Nam nhân nhướng mày nhìn, có vẻ có chút kinh ngạc.
Shin hơi dừng động tác trong giây lát mới nói:
- Không hẳn, con giữ lại một vài người! Những người này đều được đánh giá qua, sẽ không xuất hiện tình trạng như cũ.
- Vậy được. – Nam nhân nâng tách cafe lên, thổi một hơi rồi nói – Chuyện của nam nhân kia thì sao? Con đã giải quyết chưa?
Shin khựng người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đối diện.
Nam nhân trước mặt vừa vặn mới ngoài ba mươi tuổi, nói đúng là ba mươi hai tuổi, là thời kì hoàng kim của hầu hết cánh đàn ông. Từ phong thái, hành động đến nét mặt, cử chỉ đều mơ hồ lộ rõ nét thành thục quyến rũ. Hơn nữa người nọ còn là dòng máu thuần Ý, cỗ hương vị quyến rũ tựa hồ tỏa ra từ trong xương cốt khiến người khác không thể rời mắt. Nhưng trái ngược với đó là hành động của nam nhân, mạnh mẽ, quyết liệt, tựa như đao sắc ra khỏi vỏ, không thấy máu không ngừng, hoàn toàn chẳng liên quan đến chút lãng mạng nào cả.
Shin không chút nào ngạc nhiên với câu hỏi của người nọ. Cha nuôi của anh là người cầm đầu Hadrian, chút tin tức nhỏ này hoàn toàn không che dấu nổi người nọ. Nghĩ vậy, Shin hơi cụp mắt xuống, nói:
- Vẫn chưa xử lý xong!
- Shin! – Marcus Alan ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu xanh thăm thẳm nhìn anh đầy chăm chú nhưng ngữ khí có chút lạnh lẽo nói – Con nên nhớ con có thể là người kế nhiệm của Hadrian, không cần để tâm đến những chuyện không quan trọng đó.
- Con biết! – Shin thản nhiên đáp lời – Con sẽ cho người xử lý!
- Tốt nhất là như vậy. – Marcus Alan lạnh nhạt nói – Đừng có như kẻ nào đó.
Ngữ khí lúc nhắc đến người này có chút kì lạ.
Shin nghe vậy khóe môi không nhịn được khẽ nâng lên:
- Cha nuôi, con nghĩ cha có thể thử, dù sao cũng không có thiệt.
Alan nhếch môi, nói:
- Với điều kiện tên nhóc đó chịu nằm dưới.
Shin biết trước đó Alan có chọn ra được một người kế nhiệm, là đứa trẻ người nuôi từ nhỏ. Mối quan hệ của cả hai vẫn rất tốt, cho đến năm người kia mười tám tuổi và để lộ ra chuyện bản thân có tình cảm chiếm hữu với người cha nuôi này. Alan rất sốc! Anh không thể ngờ được chuyện này, vốn muốn uốn nắn lại đứa trẻ nhưng càng khiến mọi chuyện tệ hơn. Hai người xé rách mặt nhau, đứa trẻ kia bỏ đi. Chỉ một năm sau hắn quay lại với một thân phận hoàn toàn mới, người thừa kế thất lạc của hoàng gia Anh. Lột xác thân phận, tính cách của người nọ cũng biến lớn, không chỉ trực tiếp xung đột với Alan còn rất nhiều lần suýt nữa bắt được người thành công. Cả hai người đấu qua đấu lại cũng đã nửa năm nay, ngay cả khi Shin ở nước ngoài lo chuyện ở TPR cũng nghe được không ít tin tức.
- Được rồi, con vừa mới về, đi nghỉ ngơi trước đi. Chuyện ở tổ chức, tạm thời chưa cần con tham gia!
- Vâng, con biết rồi!
Shin đi dọc theo dãy hành lang dài đến nơi ở của mình.
Về tổng thể, nơi đây giống như một lâu đài của Hoàng gia thời La Mã, diện tích rộng lớn, chia thành nhiều khu khác nhau.
Nơi ở của Shin nằm ở phía Đông, từ nhà chính đi ra phải qua một dãy hành lang trong suốt, hai bên trồng vô số các loại hoa hồng đa chủng loại. Được chăm sóc tỷ mỷ nên những cây hồng này nở hoa quanh năm, bông nào bông nấy đều nở rộ hết sức giống như muốn khoe sắc đẹp của mình với những người đi qua.
Shin thong thả từng bước, dọc đường đi gặp không ít người. Khác với biệt thự của Hoắc gia hạn chế thời gian người làm xuất hiện, nơi này hầu như lúc nào cũng bắt gặp người còn bắt gặp ở mọi lúc mọi nơi. Chẳng mấy chốc Shin đã đến phòng của mình. Căn phòng thường xuyên quét dọn, hơn nữa còn nằm ở phía đông đón hướng ánh nắng nên cảm giác ấm áp hơn bình thường. Shin cởi áo khoác treo lên móc, cầm ly rượu vang đỏ, mở cửa ban công ra ngoài đứng nhìn. Nơi ngoài ban công có một khu vườn trồng nho, lúc này đám người làm vườn đang ngắt từng chùm nho tim tím còn đọng sương sớm, thoạt nhìn khá ngon mắt. Lâu đài có một hầm rượu nho khá lớn và đa số nho trong hầm đều được người trong lâu đài tự nhưỡng lấy, mùi vị rất được, hơn nữa còn một số chai niên đại không nhỏ. Shin lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, nhấp một ngụm sau đó đặt lên lan can.
Người làm vườn nữ bên dưới thấy anh đều xấu hồ ghé tai nhau thầm thì to nhỏ. Bộ dạng của Shin trong mắt người Ý rất được hoan nghênh, tinh xảo, đẹp đẽ khiến người ta trầm mê. Hơn nữa Shin còn rất lịch sự, anh cười rất đẹp, hầu hết người làm nữ trong biệt thự gặp qua anh một lần đều rất yêu thích. Shin ngồi nghiêng trên lan can, ánh mắt nhìn ly rượu vang đỏ thất thần suy nghĩ.
Gần một năm trước, Shin nhận nhiệm vụ bí mật từ cha nuôi của mình. Theo đó, anh biết rằng ngoại trừ tổ chức mafia thì cha anh còn có một tổ chức nhỏ thành lập trong nước. Tổ chức này trước đó thành lập vì ngẫu hứng, chẳng qua là cái cha tùy tiện lập lên để cạnh tranh lúc cầm quyền. Vốn dĩ người nọ không để tâm quá nhiều nhưng quãng thời gian trước đó ông biết được rằng có người dùng nó, dựa trên danh nghĩa của ông để kinh doanh mấy thứ bẩn thỉu. Alan không thích mấy thứ đó, nó khiến ông ghê tởm nên cũng không muốn có người dùng danh nghĩa của ông để kinh doanh nó, đó chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của ông cả. Bởi vậy ông để Shin về nước xử lý, ngoài ra cũng coi như đây là một bài kiểm tra năng lực nho nhỏ dành cho anh. Shin xóa thân phận, biến thành người khác, thuận lợi trà trộn vào tổ chức. Tổ chức quả thật có vấn đề mà còn là vấn đề không nhỏ, khiến nó mục nát từ trong ra ngoài.
TPR ban đầu có một ý nghĩa khá tốt, đó chính là dành cho những người cần tìm người thay thế giúp bọn họ làm công việc mà bọn họ không thể làm được dù có khả năng, ngoài ra cũng giúp một số lượng lớn cô nhi được nhận về từ trại trẻ mồ côi. Số tiền từ các bản hợp đồng sẽ được trích phần trăm tương ứng để tài trợ cho cô nhi viện. Trải qua đoạn thời gian không có Alan quản lý, cao tầng dần thối rữa sau đó lan xuống những tầng bên dưới. Biến nơi này thành một cái động bàn tơ rắc rối nhưng dùng danh nghĩa của tổ chức mafia phía sau nên vẫn trụ vững. Shin trở về không chỉ nạo khoét vết thối nát này mà còn thay máu mới toàn bộ. Chỉnh lý hoàn toàn từ trên xuống dưới, đem nó trở về đúng ý nghĩa ban đầu của nó.
Mọi việc đều tốt, duy chỉ gặp người đàn ông kia là ngoài ý muốn. Alan yêu cầu anh xử lý vì không muốn người thừa kế có bất kì dây dưa tình cảm nào khác. Alan mới ngoài ba mươi tuổi nhưng sẽ không còn nhiều tời gian lẫn tinh lực dể tìm người thừa kế khác nữa. Năm đó lúc Shin được nhận về là tình huống bất đắc dĩ, tuổi của anh cũng có chút lớn so với tuyển chọn nhưng vì một vài nguyên do, Alan không thể không nhận anh. Còn nguyên do là gì? Đương nhiên là từ người đàn ông cuồng nhiệt theo đuổi cha nuôi của anh rồi.
* * *
Hoắc Cảnh Minh không tìm thấy người, đã năm ngày trôi qua, hắn hoàn toàn không nhận được bất kỳ thông tin nào về người nọ, trong lòng vì thế mà vô cùng khó chịu.
- Xâm nhập được không?
- Boss, tôi đã xâm nhập vào tư liệu của TPR nhưng không tìm thấy thông tin của Shin. Hồ sơ trước đó cũng bị xóa sạch.
- Xóa sạch? – Hoắc Cảnh Minh nhíu mày, trầm ngâm trong giây lát, hắn nói – Vào được tư liệu của đám người cao tầng không?
- Để tôi thử xem! – Lý Thành Nam nhanh chóng đáp, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ lên bàn phím máy tính, hàng loạt ký tự khiến người ta lóa mắt liên tiếp hiện lên trên máy tính.
Hoắc Cảnh Minh ngồi kế bên, tâm tình có chút căng thẳng.
Nếu hắn đoán không nhầm thì Shin hẳn có một thân phận không hề nhỏ nên hồ sơ mới bị xóa sạch như thế. Rất có thể là người mới thay vào cao tầng của TPR hoặc là người ở phía trên cao hơn. Hắn mới nhận được tin tức TPR thay máu toàn bộ, thời điểm này xảy ra bất ngờ, đây cũng có thể là lý do Shin đột nhiên xuất hiện.
- Boss, không có.
- Cậu chắc?
Lý Thành Nam gật đầu chắc chắn.
Với khả năng hack của Lý Thành Nam, Hoắc Cảnh Minh không chút nghi ngờ. Xem ra Shin là người có bối phận cao hơn.
- Triệu Vũ Thành, tài liệu về Hadrian cậu tra xét được đến đâu rồi? – Hoắc Cảnh Minh mở điện thoại gọi đến một dãy số.
- Boss, tôi vẫn còn đang tra. – Triệu Vũ Thành đáp lời, phía bên tai truyền đến thanh âm của loa ở sân bay, xem chừng hắn vừa mới xuống máy bay không lâu – Tôi đang đi điều tra, đến tối hẳn sẽ có thông tin cụ thể.
Hoắc Cảnh Minh đáp một tiếng sau đó tắt máy, ngón trỏ cùng ngón cái nhu nhu khoảng trống giữa hai lông mày, vẻ mặt tựa hồ rất mệt mỏi. Mấy người xung quanh đều im lặng làm việc, thỉnh thoảng lén lút đưa mắt nhìn Boss sau đó nhìn nhau, không nhịn được mà lắc đầu.
Boss xem chừng rất để tâm đến nam nhân kia. Lần này hẳn là động lòng thật?
Hoắc Cảnh Minh không ở đó lâu, về cơ bản hắn đã nắm bắt phương hướng tìm người, hiện tại chỉ chờ đợi thông tin của Triệu Vũ Thành sau đó lên máy bay đi tìm người. Người kia xóa dấu vết cũng thực sạch sẽ, xem chừng không muốn gặp hắn nữa.
"Hừ!" Nghĩ vậy, Hoắc Cảnh Minh cười nhạt.
Không muốn gặp hắn nữa sao? Đừng có mơ! Đã là người của hắn rồi thì đừng có hòng chạy! Lên giường với hắn rồi còn định phủi mông chạy thẳng sao? Nghĩ cùng không có cửa. Hoắc Cảnh Minh hắn là ai chứ? Tuyệt đối hắn sẽ bắt được người về.
Hoắc Cảnh Minh cầm ly rượu Whisky, dốc một hơi uống sạch, khóe môi vẫn vương nụ cười lạnh.
Đúng lúc này điện thoại reo vang, Hoắc Cảnh Mình liếc nhìn màn hình, là một dãy số lạ. Số điện thoại này của hắn có rất ít ngươi biết đến, đợi đến khi hồi chuông sắp dứt thì hắn mới ấn nút nghe. Phía bên kia truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng. Hoắc Cảnh Minh không lên tiếng, người bên kia im lặng một lúc mới nói:
- Hoắc Cảnh Minh! – Thanh âm có chút sứt sẹo, áng chừng là khẩu âm của người ngoại quốc.
- It's me. Who are you? (Là tôi. Anh là ai)
- Who am I, it doesn't matter. I want to make a transaction with you. (Tôi là ai, điều này không quan trọng. Tôi muốn làm giao dịch với anh)
- Transaction? Why? (Giao dịch? Tại sao)
- I know where Shin is. (Tôi biết Shin ở đâu) – Nam nhân trầm thấp cười một tiếng, thanh âm cuốn hút như tiếng đàn violon.
Nhẹ nhàng mà quyến rũ, khiến người ta đắm say.
- What reason do I have to believe what you say? (Tôi có lý do gì để tin lời anh nói) – Ngữ khí của Hoắc Cảnh Minh không che dấu sự đề phòng.
Vì để tìm được người, Hoắc Cảnh Minh không cố ý ém tin tức lại, người nào chỉ cần để tâm tra xét cũng đoán được người hắn muốn tìm là ai, như thế nào.
Cuộc điện thoại này quá bất ngờ, hắn không thể không đề phòng.
- William Edward. You can find information about me. (William Edward. Anh có thể tìm thấy thông tin về tôi)
- Happy cooperation! – Trầm ngâm trong giây lát, Hoắc Cảnh Minh nói. (Hợp tác vui vẻ)
- Happy cooperation! – Nam nhân cười một tiếng, đáp lời.