

Người kể chuyện tình
Tác giả: Lam Thu
Thể loại: Truyện ngắn
Tác giả: Lam Thu
Thể loại: Truyện ngắn
Nói về thành tích học Anh văn của mình thì hình như tôi chả có gí để khoe. Nhưng tôi luôn ghi điểm với các thầy cô bằng những câu chuyện tình đã kể trong các giờ luyện nói. Những câu chuyện ấy tôi đọc trong các báo, các tạp chí văn nghệ, trong các tập truyện ngắn.. chúng không nổi tiếng lắm để nhiều người biết. Nhưng lại đủ hay để người ta cứ vướng vất, cứ nghĩ mãi về chúng và cứ ước ao giá như, chỉ giá như thôi, mình có được trong đời một tình yêu như thế.
Ngày chia tay lớp học, thầy đã gọi tôi là "Người kể chuyện tình" với mong muốn tôi sẽ quay trở lại và tiếp tục kể cho lớp nghe những chuyện mà ai cũng muốn nghe, muốn nhớ.
Và ý nghĩ viết về "Chuyện tình lớp tôi" đã đến thật nhanh với tất cả sự hăm hở, háo hức về phía tôi và sự ủng hộ nồng nhiệt của bạn bè cùng lớp và khác lớp. Ừ, sao lại không viết về chúng nó? Về ngôi trường cấp 3 Nguyễn Trãi của mình, về hai ngôi làng Nguyệt áng và Đại Áng nối nhau bằng con đường lát gạch nâu bóng, quanh co, uốn khúc dưới bóng mát của hàng tre xanh cao vút, bốn mùa mưa nắng. Xung quanh không biết bao nhiêu ao hồ và một cái giếng làng trong veo, tròn như mặt nguyệt Trên con đường ấy, lũ học trò chúng tôi hàng ngày vẫn cùng nhau đi học, cùng nhau nghịch ngợm và cũng là con đường của những ánh mắt bối rối, lần đầu chạm nhau, vội lảng xa nhau và lưu luyến nhìn theo bóng dáng của người kia từng bước xa dần.
Lớp 10A của tôi ngày ấy là một lớp "đặc biệt", một hợp chủng quốc của lớp Văn giỏi thành Ha nội, phần còn lại của lớp 9A "bất trị" và các bạn từ các trường khác chuyển về. Cùng 17 tuổi, cùng cho phép mình được làm người lớn và cùng biết mơ mộng viển vông, tình yêu vào lúc "bình minh cuộc đời ấy" cũng xuất hiện như "những ngôi sao ban ngày" : Thưa thớt, lấp llánh qua màn sương mong manh buổi sáng, tan biến và lại sáng bừng lên, sáng mãi, một màu xanh lam của hy vọng của niềm tin và tưổi trẻ.. Tình yêu của Thành và Vượng lớp tôi là ngôi sao màu xanh ấy, nó không chói lọi, rực rỡ và thiêu đốt. Nó êm ái và mát lành, nó mang đến cho tôi một cảm giác thật nhẹ nháng, vui tươi mỗi khi trò chuyện với hai bạn. Thành là trai xứ Quảng, hiền lành nhưng bướng bỉnh và cương quyết, là công dân của 9A "bất trị" còn Vượng là dân lớp Văn, gái Hà nội chính gốc, xinh xắn và giàu cảm xúc. Bạn rất hay khóc mỗi khi gặp chúng tôi. Câu chuyện tình yêu của họ tôi sẽ viết vào phần tiếp theo, Thành đã xao xuyến ngay khi lần đầu nhìn thấy Vượng với hai bím tóc thật dài và dày buông xuôi xuống gấu áo nhưng chàng "chấn động" (không phải là rung động nhé) với hai cổ chân trắng muốt và mịn màng của nàng. Họ yêu nhau như trẻ thơ, trong sáng, tin cậy và thuần khiết. Lần đầu tiên khi chàng chạm vào da thịt con gái của nàng là vào năm 1972, khi chàng vịn nhẹ đôi tay vào hai bên hông nàng khi từ biệt nàng ra mặt trận và nhớ mãi cái hơi ấm lan tỏa từ bàn tay và đôi mắt rất buồn của nàng. Chàng đã không hứa sẽ quay về và cũng không dám yêu cầu nàng chờ đợi vì lúc đó là nhửng năm tháng cuối cùng của cuộc chiến và những tàn khốc, ác liệt đắng cay, những lằn ranh giữa cái sống và cái chết trong chiến tranh không phải là trò đùa.
Ngày chia tay lớp học, thầy đã gọi tôi là "Người kể chuyện tình" với mong muốn tôi sẽ quay trở lại và tiếp tục kể cho lớp nghe những chuyện mà ai cũng muốn nghe, muốn nhớ.
Và ý nghĩ viết về "Chuyện tình lớp tôi" đã đến thật nhanh với tất cả sự hăm hở, háo hức về phía tôi và sự ủng hộ nồng nhiệt của bạn bè cùng lớp và khác lớp. Ừ, sao lại không viết về chúng nó? Về ngôi trường cấp 3 Nguyễn Trãi của mình, về hai ngôi làng Nguyệt áng và Đại Áng nối nhau bằng con đường lát gạch nâu bóng, quanh co, uốn khúc dưới bóng mát của hàng tre xanh cao vút, bốn mùa mưa nắng. Xung quanh không biết bao nhiêu ao hồ và một cái giếng làng trong veo, tròn như mặt nguyệt Trên con đường ấy, lũ học trò chúng tôi hàng ngày vẫn cùng nhau đi học, cùng nhau nghịch ngợm và cũng là con đường của những ánh mắt bối rối, lần đầu chạm nhau, vội lảng xa nhau và lưu luyến nhìn theo bóng dáng của người kia từng bước xa dần.
Lớp 10A của tôi ngày ấy là một lớp "đặc biệt", một hợp chủng quốc của lớp Văn giỏi thành Ha nội, phần còn lại của lớp 9A "bất trị" và các bạn từ các trường khác chuyển về. Cùng 17 tuổi, cùng cho phép mình được làm người lớn và cùng biết mơ mộng viển vông, tình yêu vào lúc "bình minh cuộc đời ấy" cũng xuất hiện như "những ngôi sao ban ngày" : Thưa thớt, lấp llánh qua màn sương mong manh buổi sáng, tan biến và lại sáng bừng lên, sáng mãi, một màu xanh lam của hy vọng của niềm tin và tưổi trẻ.. Tình yêu của Thành và Vượng lớp tôi là ngôi sao màu xanh ấy, nó không chói lọi, rực rỡ và thiêu đốt. Nó êm ái và mát lành, nó mang đến cho tôi một cảm giác thật nhẹ nháng, vui tươi mỗi khi trò chuyện với hai bạn. Thành là trai xứ Quảng, hiền lành nhưng bướng bỉnh và cương quyết, là công dân của 9A "bất trị" còn Vượng là dân lớp Văn, gái Hà nội chính gốc, xinh xắn và giàu cảm xúc. Bạn rất hay khóc mỗi khi gặp chúng tôi. Câu chuyện tình yêu của họ tôi sẽ viết vào phần tiếp theo, Thành đã xao xuyến ngay khi lần đầu nhìn thấy Vượng với hai bím tóc thật dài và dày buông xuôi xuống gấu áo nhưng chàng "chấn động" (không phải là rung động nhé) với hai cổ chân trắng muốt và mịn màng của nàng. Họ yêu nhau như trẻ thơ, trong sáng, tin cậy và thuần khiết. Lần đầu tiên khi chàng chạm vào da thịt con gái của nàng là vào năm 1972, khi chàng vịn nhẹ đôi tay vào hai bên hông nàng khi từ biệt nàng ra mặt trận và nhớ mãi cái hơi ấm lan tỏa từ bàn tay và đôi mắt rất buồn của nàng. Chàng đã không hứa sẽ quay về và cũng không dám yêu cầu nàng chờ đợi vì lúc đó là nhửng năm tháng cuối cùng của cuộc chiến và những tàn khốc, ác liệt đắng cay, những lằn ranh giữa cái sống và cái chết trong chiến tranh không phải là trò đùa.

- CÒN NỮA
Last edited by a moderator: