Tự Truyện Người Đàn Bà Số Khổ! - Nguyễn Thị Nhài

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyễn Thị Nhài, 7 Tháng tư 2022.

  1. Nguyễn Thị Nhài Tìm Nơi Bình Yên Cho Tâm Hồn

    Bài viết:
    0
    Tiếp Chap 7: Người đàn bà số khổ - Hai con lớn khôn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng rồi , con giun xéo lắm cũng quằn. Đến khi cô không chịu nổi được nữa, cô viết đơn bảo chồng ký đơn ly hôn, thì chồng cô bảo "Tao sẽ không ly hôn, tao phải hành mày đến chết". Nghe câu nói của chồng xong, cô như chết tâm, và cô cũng tự nghĩ ra con đường tiếp theo mà mình cần đi.

    Một ngày con trai cô về, đưa cô sang nhà con gái cô chơi, trên đường đi hai mẹ con nhìn thấy rất nhiều biển cho thuê nhà, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, và về nhà mẹ con cô bàn bạc với nhau. Con trai cô cũng cứng tay nghề, đã đến lúc về mở quán riêng tự lo làm ăn, cô thì đã gom đủ thất vọng về chồng, và không còn mong muốn gì nữa. Hai mẹ con quyết định đi thuê nhà để con trai cô mở quán cắt tóc, và cô sẽ lên ở cùng con trai, ngày đi làm công ty, tối về hai mẹ con cơm nước. Cô cũng tự nộp đơn ra tòa, đơn phương ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân khổ cực hơn 30 năm của mình.

    Thời gian đó, cuộc sống của mẹ con cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không phải chịu cảnh đòn roi, dằn hắt, không phải nghe những lời nói cộc cằn, khó chịu. Bữa cơm đúng nghĩa là bữa cơm vui vẻ, không còn lời chê bai, dằn hắt cọc cằn của người chồng vô tâm.

    Cô vừa đi làm, vừa tính toán tiết kiệm tiền để mua lại đất của ông bà ngoại để lại cho cậu em (cậu em cô đã đi xa lập nghiệp, không có ý định quay về quê nhà nữa). Cô cứ cố gắng hằng ngày rồi vay mượn thêm và mua lại được mảnh đất của ông bà ngoại để lại, ở gần nhà anh trai và em trai cô, sau này già yếu, ốm đau hay có công có việc thì sẽ nhờ được anh em trong nhà.

    Rồi sau đó, con rể và con gái cô khuyên cô nên làm nhà, chứ không thể ở nhà thuê cả đời được. Cô ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, giờ còn khỏe còn đi làm được, con trai cô cũng có quán kiếm cơm rồi, mẹ con cùng cố gắng xây ngôi nhà để con trai cô còn lấy vợ, cô có ốm đau cũng có chỗ mà nghỉ ngơi.

    Vậy là cô lại cố gắng đi làm, dành dụm, rồi lên kế hoạch xây nhà.

    Trong khoảng thời gian cô đi làm dành dụm tiền để xây nhà, thi thoảng cô bị đau bụng, người khó chịu nhưng vì tham công tiếc việc nghĩ rằng chỉ đau qua loa nên cô bỏ qua hết mà không đi khám.

    Trong khoảng thời gian này, cô vừa đi làm tích góp, vừa vay mượn anh chị em, rồi nhờ thầy xem ngày nào đẹp để xây nhà. Vậy là cô xây nhà trong vòng 5 tháng từ khi đào móng đến khi hoàn thiện. Cô cũng tính toán sao cho hợp lý với nhu cầu của gia đình cô hiện tại. Cô quyết định xây 1 ngôi nhà ống có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, 2 nhà vệ sinh, nhà tắm và 1 nhà bếp. Ban ngày cô đi làm công ty không quán xuyến được thợ, cô nhờ anh trai cả trông nom giúp. Tối về cô dọn dẹp, rồi lại quay về nhà thuê cơm nước cùng con trai cô.

    Những ngày cuối tuần được nghỉ công ty, cô lại về nhà thợ thuyền, dọn dẹp, không một ngày nghỉ ngơi. Dần dà theo thời gian ngôi nhà của mẹ con cô đã hoàn thiện. Ngày lên nhà mới, cô làm vài mâm cơm thiết đãi họ hàng, mời bà con hàng xóm sang chung vui, cô mãn nguyện lắm, cuối cùng cô cũng có căn nhà cho riêng mình, là ước mơ bấy lâu nay của cô từ ngày lấy chồng.

    Khoảng thời gian này, con trai cô quen một cô gái gần nhà và tính chuyện yêu đương. Cô mừng lắm, mong mỏi có cô con dâu bấy lâu nay sắp thành hiện thực. Nhưng số phận chớ trêu thay, vừa mừng chưa được bao lâu thì lại thêm lo..

    * * * Còn tiếp ***
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2024
  2. Nguyễn Thị Nhài Tìm Nơi Bình Yên Cho Tâm Hồn

    Bài viết:
    0
    Chap 8: Người đàn bà số khổ - Đổ bệnh!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày nọ, đêm khuya cô không ngủ được, bụng ngâm ngẩm đau, đau từ bụng dưới lên bụng trên, rồi đau xuyên sang ngực. Cô cố chịu, sợ đánh thức con đang ngủ, nhưng sau đó, càng ngày cô càng cảm thấy đau hơn, rồi sau đó là nôn khan, rất khó chịu. Cô cắn răng chịu đựng đến gần sáng, cô gọi con trai sang kể về tình hình sức khỏe như vậy. Con trai cô vội vàng đưa cô xuống viện tỉnh khám. Bác sĩ kết luận cô bị men gan cao bất thường, sỏi bùn túi mật, giãn đường mật trong gan, u máu mạch gan chỉ định nhập viện điều trị.

    Cô nhập viện điều trị hơn 2 tuần. Bác sĩ điều trị cho kháng sinh, thuốc bổ gan, để hạ men gan. Trong quá trình điều trị, cô cũng được bác sĩ khuyên làm các xét nghiệm cộng hưởng từ, lấy tế bào gan xét nghiệm sinh thiết.. Tất cả các chỉ số đều cho thấy là khối u của cô là u lành. Nên cô được điều trị men gan giảm là được cho xuất viện.

    Ngày cô xuất viện về nhà, các con cô mừng lắm. Nhưng chỉ một, hai tháng sau đó, cô lại bị ngứa da, rồi đi tiểu ra máu, tần xuất đau cùng nhiều hơn. Cô lo lắng, nghĩ chắc mình bị làm sao, chứ nếu bình thường rồi thì điều trị xong phải khỏi. Cô thúc giục con trai mau lấy vợ, để cô lo cho con yên bề gia thất, rồi mọi chuyện muốn ra sao thì ra. Cô vẫn cứ 1 mình chịu đựng cơn đau giày vò, không dám kể cho ai nghe, ngay cả con của cô.

    Sau đó, vì đau nhiều, các con cô khuyên mẹ nên lên tuyến trên khám và điều trị. Vì trên đó chắc chắn bác sĩ sẽ giỏi hơn, và thuốc cũng sẽ tốt hơn nhiều so với tuyến dưới. Mẹ con cô lại khăn gói lên Bạch Mai khám và nhập viện điều trị. Đến đợt này thì họ nghi ngờ cô bị ung thư, cần làm 1 loạt xét nghiệm sàng lọc để chẩn đoán bênh và tìm hướng điều trị tốt nhất.

    Sau 1 loạt xét nghiệm, cô cũng nằm viện được hơn 1 tuần. Bác sĩ gọi cô và người nhà ra trao đổi. Là cô bị nghi ngờ K đường mật xâm lấn sang gan. Và sẽ phải làm thêm vài xét nghiệm nữa để có kết luận cuối cùng. Cô có hỏi vậy nếu là bệnh đó thì hướng điều trị sẽ như thế nào? Bác sĩ trả lời cần phải ghép gan chi phí từ 2 đến 3 tỷ, và sau đó bệnh nhân sẽ phải uống thuốc bài tiết suốt quãng thời gian còn lại. Cô và các con cô sốc, giờ lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà chữa bệnh. Cô suy nghĩ khá nhiều, số cô sao cứ long đong, lận đận mãi thôi. Sau cùng cô quyết định, gọi con gái cô lên làm bản cam kết và xin dừng mọi điều trị. Cô bảo với con, cứ coi như 50/50 đi, nếu may mắn, mẹ không bị bệnh, thì sẽ được ở lâu với các con, còn nếu không may mà bị bệnh thì cũng chấp nhận số phận. Bây giờ, hoàn cảnh chỉ có mấy mẹ con, tất cả kinh tế dồn vào mua đất, làm nhà, vẫn còn nợ thì tiền đâu mà chữa. Mà liệu, mổ xong rồi, cô có mạnh khỏe để ở với các con hay tiền mất, người cũng mất.. Thà cứ về nhà, thoải mái tinh thần rồi biết đâu lại khỏe ra..

    Sau đợt này, cô khuyên con trai cô nên lấy vợ, con trai cô cùng đồng ý với mẹ. Nó bàn bạc với người yêu và quyết định ngày cưới xin. Vậy là cô tất bật lo việc lớn cho con. Ngày cưới của con trai cô diễn ra trong sự chúc phúc của hai bên họ hàng. Cô cũng mãn nguyện vì lo được cho con yên bề gia thất xong xuôi.

    Sau khi xong công việc cho con trai, cô lại quay về đi làm công ty, con dâu và con trai cô cũng trở lại cuộc sống đời thường. Sau đó con dâu cô cấn bầu, cô mừng lắm! Con dâu cô mệt mỏi, nghén ngẩm, mọi việc cô làm cho con hết từ cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ, phơi phóng. Cô thương con bầu bì mệt mỏi, mong ngóng ngày cô được bế cháu nội.

    Nhưng khi con dâu cô bầu được 3 tháng, cô lại đau bụng nhiều, tiểu ra máu. Đỉnh điểm là buổi sáng hôm đó, cô đau quặn bụng, và liên tục nôn khan từ 2 giờ sáng. Cố gắng gượng đến 5 giờ sáng, cô gọi con trai sang phòng và gọi điện cho con gái kể tình hình. Các con cô quyết định gọi xe lên bệnh viện 108 khám. Sau buổi khám, cô được bác sĩ thông báo bị "Ung thư đường mật trong gan, di căn gan". Bác sĩ khuyên mẹ con nên về tuyến dưới để xin giấy chuyển tuyến, vì xác định bệnh tình của cô sẽ cần nằm viện một thời gian khá dài.

    Mẹ con cô về nhà, chờ sau đợt nghỉ lễ dài để đi xin giấy chuyển viện ở tuyến dưới lên trên nhập viện điều trị. Chỉ trong mấy ngày, mẹ con cô lo lắng, sốt ruột bệnh tình của cô không biết sẽ đi về đâu? Và sức khỏe của cô có thể tiếp nhận điều trị của bác sĩ hay không? Khi mà cô tự nhận thấy sức khỏe bản thân càng ngày càng đi xuống. Cô không ăn được chất gì từ thịt, gia cầm, mà chỉ ăn rau củ, quả lằng nhằng. Người cô gầy đi trông thấy, da vàng, mắt vàng hơn theo từng cơn đau cô chịu đựng.

    Sau đợt nghỉ lễ, mẹ con cô đến bệnh viện tuyến dưới để xin giấy chuyển viện rồi lên tuyến trên nhập viện điều trị. Mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm, nhưng về sau cô kể bệnh tình, thì họ cũng ký giấy chuyển tuyến cho mẹ con cô lên 108. Ngày cô nhập viện trên 108, con trai cô theo lên cùng. Ở bệnh viện có quy định, bệnh nhân có thể đi lại được sẽ không được người nhà chăm bệnh, chỉ khi nào bác sĩ báo can thiệp, gọi thì người nhà mới lên. Cô ở viện một mình, chờ lịch can thiệp của bác sĩ.

    Những ngày cô nằm viện, bác sĩ hướng dẫn làm hết các xét nghiệm liên quan, để tìm phương án điều trị tốt nhất cho người bệnh. Một ngày, bác sĩ phụ trách chính của cô, gọi cô ra để nói chuyện về bệnh tình của cô. Cô khá mạnh mẽ, nói với bác sĩ là bệnh tình cô như thế nào cứ nói với cô, không cần gọi người nhà lên, vì sức khỏe của cô thế nào cô tự rõ. Bác sĩ thấy cô mạnh mẽ, giải thích hết tất cả bệnh tình của cô. Khối u của cô nằm ở mạch gan, tưởng tượng như cái màng, giống lá khoai, khi thuốc vào cũng không ngấm được. Khả năng đáp ứng thuốc rất thấp và % chữa được rất ít. Nhưng với sức khỏe hiện tại của cô, bác sĩ sẽ chỉ định cho phương pháp chữa trị là "đặt stend đường mật trong gan" để giảm triệu chứng ngứa, vàng da và nôn của cô. Sau đó truyền bổ gan, và chỉ định hóa trị chứ không truyền được thuốc nhắm trúng đích như những người bị K ở gan thông thường.

    * * *Còn tiếp***
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2024
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...