Người Cá - Alexander Romanovich Belyaev

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Phan Kim Tiên, 1 Tháng một 2019.

  1. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,079
    Chương 10: Đến trang trại dolores

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ichtyan gấp rút chuẩn bị lên đường. Anh lấy bộ quần áo và đôi giày vẫn giấu trên bờ biển buộc vào lưng bằng sợi dây da. Anh đem theo dao, đeo kính và xỏ chân nhái vào.

    Nhiều tàu thuyền đủ loại lớn nhỏ đang thả neo trong vịnh La Plata. Đáy vịnh ngổn ngang các loại rác, gần bờ một chút còn có cả xác chó, xác mèo chết.

    Ichtyan rất dễ lạc giữa vô số tàu thuyền này, nhưng anh định hướng được là nhờ dòng nước nhẹ từ sông đổ ra vịnh. Nước bẩn ở đây khiến Ichtyan khó thở, anh vội bơi ra khỏi những nơi tối tăm đó.

    Tay Ichtyan mỏi rã rời. Anh lại đói mèm vì từ sáng tới giờ chưa có gì vào bụng. Đành phải dừng lại. Anh lặn xuống sâu.

    Trời tối dần. Ichtyan quan sát đáy sông đầy bùn. Anh không thấy những loại cá quen thuộc. Quanh anh chỉ có những con cá nước ngọt. Chúng có vẻ láu lỉnh hơn nên khó bắt. Mãi tới khuya, khi cá ngủ, Ichtyan mới chộp được một chú cá măng to. Thịt nó dai và tanh, nhưng Ichtyan quá đói nên ăn một cách ngon lành cả thịt lẫn xương.

    Cần nghỉ một chút. Ở con sông này nhất định sẽ ngủ được một giấc ngon lành vì không sợ cá mập và bạch tuộc. Nhưng cũng đừng để đến nỗi bị nước cuống đi. Ichtyan tìm được mấy hòn đá. Anh xếp lại thành hàng rồi nằm xuống một tay ôm chắc lấy hòn đá. Tuy vậy anh không ngủ được lâu vì một lúc sau anh cảm thấy có một chiếc tàu đến gần. Ichtyan mở mắt ra và thấy đèn tín hiệu nhấp nháy. Chiếc tàu đang ngược dòng. Anh vội nhỏm dậy và chuẩn bị bám lấy tàu. Nhưng đó lại là một chiếc xuồng máy có đáy phẳng.

    Ichtyan cố sức nhưng không ăn thua. Mấy chiếc tàu nữa xuôi dòng. Cuối cùng, Ichtyan bám được vào một chiếc tàu đang ngược sông.

    Thế là anh tới được thành phố Parana.

    Chặng đầu của cuộc hành trình đã kết thúc. Nhưng chặng thứ hai gian khổ hơn vì phải đi bộ.

    Sáng sớm hôm sau, Ichtyan từ bến cảng ồn ào của thành phố bơi tránh ra một chỗ vắng người, quan sát kỹ xung quanh rồi lên bờ. Anh bỏ kính, tháo chân nhái ra vùi xuống cát, phơi khô quần áo rồi mặc vào. Trong bộ đồ nhàu nát, Ichtyan giống hệt kẻ lang thang. Nhưng anh chẳng quan tâm đến điều đó.

    Theo lời dặn của Olsen, Ichtyan vừa đi dọc theo bờ sông bên phải vửa hỏi những người đang đánh cá xem họ có biết trang trại Dolores của Juritas ở đâu không. Họ nhìn anh một cách ngờ vực và lắc đầu.

    Mấy giờ đã trôi qua, khí trời càng nóng bức màviệc tìm kiếm vẫn chưa có kết quảgì. Ichtyan rất ngờ nghệch khi tìm đường đi trên cạn. Tiết trời oi bức làm anh rất mau mệt. Để cho tỉnh táo hơn, Ichtyan mấy lần cởi quần áo nhảy xuống sông tắm.

    Mãi tới chiều, anh mới gặp được một bác nông dân già, nghe Ichtyan hỏi, ông lão gật đầu:

    - Anh cứ theo con đường này qua cánh đồng, sẽ tới một cái ao lớn, qua một cái cầu rồi lên một quả đồi nhỏ. Mụ Dolores có ria mép ở đó.

    - Vì sao lại gọi là mụ Dolores có ria mép? Dolores là tên trang trại mà?

    - Phải đó là tên trang trại. Nhưng chủ trang trại cũng tên là Dolores. Mụ ta là mẹ của Juritas, người to lớn đẫy đà và có ria mép. Anh chớ dại dột mà vào làm mướn cho mụ. Mụ sẽ bóc lột đấy. Thật là một mụ phù thuỷ. Nghe nói Juritas mới mang về một cô vợ trẻ. Chắc cô ta không sống nổi với mụ mẹ chồng ấy đâu!

    "Đúng là Guttieres rồi" – Ichtyan nghĩ thầm.

    - Còn xa không ông?

    - Gần tối thì đến. – Oâng lão nhìn trời rồi trả lời.

    Ichtyan cảm ơn ông lão rồi rảo bước ven cánh đồng lúa mạch và ngô. Vì đi quá nhanh nên anh bắt đầu thấm mệt. Hai bên sườn ngày càng đau dữ dội, xung quanh không thấy một giọt nước. Má anh hóp vào, hai mắt trũng xuống, anh thở hổn hển. Anh thấy đói, nhưng ăn cái gì bây giờ? Xa xa, trên đồng cỏ, anh thấy một đàn cừu có người và chó săn. Những cây đào và cam trĩu quả vươn cành lá ra ngoài bức tường đá. Ở đây đâu phải như ngoài biển cả, cái gì cũng có chủ, cũng bị phân chia, rào và canh giữ. Chỉ có lũ chim trời kia là chẳng của riêng ai. Chúng bay lượn, ca hót suốt dọc đường. Nhưng làm sao bắt được chúng! Mà liệu có được phép bắt chúng không? Chắc là chúng cũng thuộc quyền sở hữu của một người nào đó. Ở đây, giữa ao hồ, vườn tược và chim muông mà cũng vẫn dễ chết đói chết khát!

    Một người to béo, tay chắp sau lưng, đi về phía Ichtyan. Hắn mặc áo trắng cổ đứng, khuy đồng sáng loáng, đội mũ lưỡi trai trắng, đeo súng ngắn ở thắt lưng.

    - Thưa ông, đến trang trại Dolores còn xa không ạ? – Ichtyan hỏi.

    Hắn nhìn Ichtyan một cách nghi ngờ:

    - Anh cần gì? Ở đâu đến?

    - Ở Buenos Aires.. Tôi muốn gặp một người bạn.

    - Đưa tay đây.

    Ichtyan rất sửng sốt, anh nghĩ cứ đưa tay không sao. Người to béo rút trong túi ra một cái khóa và còng tay Ichtyan lại.

    - Mày bị bắt rồi. – Hắn lẩm bẩm. – Tao sẽ dẫn mày đến trang trại Dolores.

    - Sao ông lại còng tay tôi? – Ichtyan giơ tay lên nhìn và ngơ ngác hỏi.

    - Không nói lôi thôi! Đi nhanh lên!

    Ichtyan cúi đầu đi thất thểu trên đường. Cũng may là hắn không bắt anh quay lại. Ichtyan không biết là đêm hôm trước ở trang trại bên cạnh đã xảy ra một vụ cướp của giết người và cảnh sát hiện đang truy lùng thủ phạm. Anh cũng chẳng ngờ rằng bộ quần áo lôi thôi nhàu nát đã làm anh bị nghi ngờ. Câu trả lời của anh về mục đíc đến đây đã quyết định số phận của anh.

    Lão cảnh sát giải Ichtyan vào một làng gần đấy để đưa anh về Parana tống giam.

    Ichtyan chỉ hiểu rằng anh đã mất tự do và bị cản trở trong chuyến đi này. Anh quyết định tìm mọi cách thoát thân ngay.

    Cuối cùng anh thấy một cái ao có chiếc cầu nhỏ bắc qua. Tự nhiên anh rảo bước. Hai người lên cầu. Đến giữa cầu, Ichtyan bỗng nhảy ùm xuống nước.

    Lão cảnh sát đâu có tính trước được hành động này của một người tay bị còng. Về phía Ichtyan, anh cũng không dự kiến được phản ứng của lão béo trong lúc ấy. Lão nhảy xuống ao theo Ichtyan vì sợ "thủ phạm" chết đuối. Lão muốn giải "thủ phạm" về đến nơi, nếu "thủ phạm" bị chết đuối khi hai tay bị còng thì sẽ gây ra nhiều điều phiền toái.

    Lão cảnh sát nhảy theo nhanh đến nỗi nắm được tóc Ichtyan. Thế là anh đành liều kéo lão xuống đáy ao. Một lúc sau, hắn buông tóc anh ra. Ichtyan bơi tránh ra xa rồi thò đầu nhìn xem hắn có còn ngoi lên được không. Lúc đó hắn đã lên được, và khi thấy Ichtyan hắn kêu lớn:

    - Bơi lại đây mau kẻo chết đuối!

    Ichtyan nắm lấy cơ hội, giả vờ kêu lên:

    - Cứu tôi với! Tôi chết chìm mất. – Rồi anh lặn xuống đáy ao.

    Lão cảnh sát ngụp xuống tìm anh nhưng mãi không thấy. Hắn đành leo lên bờ. Ichtyan nghĩ bụng: "Hắn ta sắp bỏ đi rồi". Nhưng hắn không đi mà ở lại chờ cho các cơ quan điều tra đến lập biên bản.

    Lúc đó có một bác nông dân cưỡi la đi qua cầu. Lão cảnh sátra lệnh cho bác nông dân mang giấy đến đồn cảnh sát gần nhất.

    Thật là nguy cho Ichtyan. Hơn nữa, dưới ao lại có đỉa. Chúng thi nhau hút máu Ichtyan đến nỗi anh không kịp dứt chúng ra. Nhưng vẫn phải rất thận trọng, nếu làm động nước ao thì hắn sẽ nghi ngay.

    Nửa tiếng sau, bác nông dân quay lại, chỉ tay ra phía đường cái, rồi xếp hàng hóa lên lưng con la rồi hối hả đi.

    Năm phút sau, có ba viên cảnh sát nữa đến. Hai người đội một chiếc thuyền nhẹ, người thứ ba vác mái chèo và câu liêm.

    Họ thả thuyền xuống ao và bắt đầu mò xác người chết đuối. Ichtyan đâu có sợ. Đối với anh, đây chỉ là trò chơi ú tim. Bọn cảnh sát dùng câu liêm sục rất kỹ quãng ao gần sau cầu nhưng chẳng thấy gì.

    Lão béo khoát tay tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên. Ichtyan buồn cười quá. Nhưng một lát sau anh cảm thấy khó chịu. Bọn cảnh sát đã sụt bùn từ đáy ao lên khiến anh khó thở bằng mang trong loại nước bùn ít dưỡng khí này. Ichtyan ngạt thở và đau nhói hai bên sườn. Không chịu nổi nữa rồi. Anh buộc miệng kêu lên, bong bóng từ miệng sủi ra. Làm thế nào bây giờ? Phải lên thôi, không còn lối thoát nào khác. Dù nguy hiểm đến đâu cũng phải lên. Chắc chắn là chúng sẽ tóm anh ngay, đánh cho một trận nhừ tử rồi tống giam. Nhưng cũng đành phải vậy. Ichtyan loạng choạng đến chỗ nước cạn rồi thò đầu lên.

    - Trời ơi! – Một lão cảnh sát kêu thất thanh và nhảy vào thuyền để bơi vào bờ cho nhanh hơn.

    - Lạy chúa! – Một lão khác ngã lăn trên thuyền.

    Hai lão đứng trên bờ lầm rầm cầu kinh. Mặt họ xám ngoét, chân tay lẩy bẩy, người nọ nấp sau người kia.

    Ichtyan chẳng ngờ tới chuyện này và lúc đầu không hiểu vì sao họ lại khiếp sợ đến như vậy. Về sau anh mới sực nhớ là người Tây Ban Nha rất sùng đạo và mê tín. Chắc hẳn bọn cảnh sát này tưởng mình đang gặp ma quỷ hiện hình. Ichtyan bèn cố ý dọa cho họ khiếp sợ hơn. Anh nhe răng, trợn mắt rú lên rùng rợn và từ từ leo vào bờ. Anh theo đường chính từ từ bước đi.

    Không một lão cảnh sát nào dám động đậy và bắt giữ Ichtyan lại. Đầu óc mê tín đã ngăn trở không cho họ làm tròn phận sự với nhà nước.

    Dolores, mẹ của Juritas là một mụ già to lớn, đẫy đà, mũi khoằm, cằm nhọn và nhô ra. Bộ ria mép rậm khiến hình dáng của mụ càng kỳ dị xấu xí. Đàn bà hiếm người có râu mép như vậy nên dân cả vùng gọi mụ là "mụ Dolores có ria mép".

    Khi con trai mụ mang cô vợ trẻ về nhà, mụ nhìn con dâu một cách thô bỉ. Mụ có thói quen soi mói những chỗ yếu của người khác. Sắc đẹp của Guttieres làm mụ sửng sốt, nhưng không để lộ ra nét mặt. Bản chất của mụ là như vậy. Mụ ngẫm nghĩ một lúc rồi quả quyết rằng sắc đẹp của Guttieres là một nhược điểm.

    Khi còn lại hai mẹ con, mụ lắc đầu nói với Juritas:

    - Đẹp đấy! Đẹp thật đấy! – Rồi mụ thở dài và nói thêm. – Lấy vợ đẹp thì khổ đấy con ạ.. Đúng vậy. Phải chi con lấy một người Tây Ban Nha thì hơn. – Mụ nghĩ một lát rồi nói tiếp. – Nó cò vẻ hợm hĩnh, lại chân yếu tay mềm, cái thứ ấy rồi ra chỉ ăn hại thôi con ạ.

    - Ta sẽ đưa nó vào khuôn phép – Juritas trả lời rồi cắm đầu vào tính toán công việc làm ăn.

    Mụ Dolores ngáp dài. Không muốn làm phiền con trai, mụ ra vườn thở hít không khí mát lành buổi tối. Mụ Dolores ngồi xuống ghế dài và mơ ước sẽ mua thêm khoảng đất bên cạnh, nuôi thêm một đàn cừu và cất thêm mấy nhà kho mới.

    Mây kéo đến che kín bầu trời. Vườn cây chìm trong bóng tối. Phía chân trời nổi bật lên một vệt sáng xanh. Đó là điện của thành phố Parana.

    Mụ Dolores bỗng thấy một cái đầu người nhô lên khỏi bức tường đá. Có ai đó giơ hai tay bị còng lên rồi thận trọng nhảy qua tường rào vườn.

    Mụ hoảng hồn và đoán rằng đó là một người tù vượt ngục. Mụ muốn la lên nhưng không thành tiếng, muốn đứng lên chạy nhưng chân cứ đờ ra. Mụ ngồi chết cứng trên ghế và nhìn người lạ mặt. Người này khẽ luồn qua những bụi cây tới sát ngôi nhà, nhìn vào cửa sổ rồi khẽ gọi:

    - Guttieres!

    Mụ nghĩ thầm: "Thì ra nó giao du với những hạng người như vậy! Biết đâu nó lại không giết cả mẹ con mình, vơ vét hết của cải rồi trốn đi với thằng tù vượt ngục?".

    Trong lòng mụ Dolores một mối thù sâu sắc đối với con dâu bỗng đâu dâng lên lẫn với một niềm vui thâm hiểm. Mụ thấy có thêm sức lực. Mụ bật dậy và chạy vào nhà.

    - Nhanh lên, con ơi! – Mụ khẽ gọi Juritas. – Có một tên vượt ngục lẻn vào vườn và gọi tên Guttieres.

    Juritas chạy vụt ra ngoài, hắn vớ lấy cái xẻng nằm trên lối đi rồi chạy vòng quanh nhà. Người lạ mặc bộ quần áo nhàu nát và bẩn thỉu, tay bị còng, đang đứng sát tường và nhìn vào cửa sổ.

    - Đồ khốn kiếp!.. Juritas lẩm bẩm và cầm xẻng nện thẳng xuống đầu người lạ mặt. Người này gục ngay xuống đất không kịp kêu lên một tiếng.

    - Xong.. – Juritas khẽ nói. Rồi nhìn mẹ có ý hỏi: "Mang xác nó đi đâu?"

    - Xuống ao, - mụ già nói, - ao khá sâu.

    Juritas gật đầu, vác xác chết trên vai rồi mang đến cuối vườn, nơi có một chiếc ao nhỏ.

    Đêm ấy Guttieres có cảm giác như nghe thây tiếng Ichtyan gọi tên mình. Có tiếng ồn ào, tiếng người nói thì thầm từ ngoài vườn vọng vào. Guttieres biết rằng mình sẽ không thể ngủ được. Cô đứng dậy khoác áo đi ra vườn.

    Khu vườn còn chìm trong bóng tối. Cây cỏ lấp lánh sương. Guttieres đi trên bãi cỏ, chân không giày. Cô bỗng dừng lại và chăm chú xem xét mặt đất. Trên lối đi từ cửa sổ của cô thẳng ra, cát bị thấm máu. Một chiếc xẻng vấy máu đã văng cạnh đó.

    Có người vừa gây tội ác. Nếu không thì sao ở đây lại có vết máu. Guttieres lần theo ra tới bờ ao. Có phải hung thủ đã thủ tiêu tan chúng dưới cái ao này không? Cô nhìn mặt nước xanh rờn mà hoảng sợ.

    Ichtyan từ dưới ao nhô đầu lên và nhìn Guttieres. Thái dương anh bị toạc ra. Vẻ mặt anh vừa biểu lộ sự đau đớn vừa chan chứa một niềm vui. Guutieres nhìn Ichtyan không chớp mắt. Cô mất trí rồi chăng? Guttieres muốn bỏ chạy, nhưng cô không bỏ Ichtyan mà đi được, Ichtyan từ từ nhô người làm xao động cả nước ao phẳng lặng. Anh chìa hai tay bị còng ra cho Guttieres, nở một nụ cười nhợt nhạt rồi nói với cô:

    - Guttieres, em thân yêu! Cuối cùng anh đã.. – Nhưng anh không nói được hết câu.

    Guttieres ôm đầu kêu lên:

    - Ôi oan hồn hãy biến đi! Em biết rằng anh đã chết. Sao anh còn hiện về làm gì?

    - Không, anh có chết đâu. – Ichtyan vội nói. – Anh không chết đuối đâu. Tha lỗi cho anh.. anh đã giấu em.. Không hiểu saoanh hành động như vậy.. Em đừng bỏ đi, hãy nghe anh nói cho hết. Anh hãy còn sống..

    Ichtyan chìa hai tay bị còng ra cho Guttieres. Còn Guttieres thì vẫn nhìn anh.

    - Em đừng sợ. Anh còn sống đây mà. Anh có thể sống được dưới nước. Anh không giống mọi người đâu. Hôm ấy lao xuống biển, anh không chết. Anh phải xuống biển vì ở trên cạn anh rất khó thở.

    Ichtyan lảo đảo. Anh nói tiếp một cách vội vàng và lộn xộn:

    - Anh đã tìm em, Guttieres ạ. Đêm vừa rồi, khi anh đến gần cửa sổ thì bị chồng em đánh trúng vào đầu và quẳng anh xuống ao. Gặp nước, anh tỉnh lại, nhưng còn cái khóa tay này, anh không tháo được.

    Bây giờ Guttieres mới tin rằng trước mắt cô không phải là hồn ma, mà là người còn sống.

    - Nhưng sao tay anh lại bị còng? – Cô hỏi.

    - Anh sẽ kể cho em nghe sau.. Guttieres, em hãy trốn đi với anh. Chúng ta sẽ nương náu chỗ cha anh, không ai có thể tìm thấy được. Olsen bảo rằng người ta gọi anh là Quỷ biển, nhưng anh là người. Sao em lại sợ anh?

    Ichtyan từ dưới ao lên, người đầy bùn. Anh mệt quá ngồi bệt xuống cỏ.

    Guttieres cúi xuống nhìn anh rồi cầm lấy tay anh.

    - Tội nghiệp anh quá!

    - Anh chị gặp nhau thú vị quá chứ nhỉ! – Bỗng có tiếng người giễu cợt.

    Hai người quay lại thì thấy Juritas đã đứng phía sau từ lúc nào.

    Cũng như Guttieres, đêm ấy Juritas không ngủ. Thấy tiếng Guttieres kêu, hắn ra vườn nghe được cả câu chuyện. Khi Juritas biết người lạ mặt kia chính là Con quỷ biển mà hắn tốn bao công sức săn lùng thì hắn hết sức mừng rỡ và muốn bắt ngay Ichtyan lên tàu Medusa. Nhưng nghĩ lại, hắn xoay cách khác:

    - Ichtyan ạ, anh không đem nổi Guttieres về chỗ bác sĩ Sanvator đâu vì cô ta là vợ tôi. Bản thân anh cũng khó lòng về được với bố anh vì cảnh sát đang chờ anh ngoài kia.

    - Nhưng tôi chẳng có tội lỗi gì cả! – Ichtyan nói.

    - Cảnh sát có bao giờ tặng cho người vô tội cái khóa tay như thế này. Và nếu anh đã rơi vào tay tôi thì bổn phận của tôi phải nộp anh cho cảnh sát.

    - Anh làm thế thật sao? – Guttieres phẫn uất hỏi chồng.

    - Tôi có nghĩa vụ phải làm như vậy. – Juritas nhún vai trả lời.

    Mụ Dolores bỗng xuất hiện và xen vào:

    - Nếu anh thả tên tù này ra thì anh tốt thật đấy! Vì sao mà thả? Phải chăng vì hắn nhìn trộm vào cửa sổ nhà người khác và định bắt cóc vợ người ta?

    Guttieres tiến tới gần Juritas, cầm tay chồng và dịu dàng nói:

    - Anh hãy thả người này ra. Tôi xin anh. Tôi không có lỗi gì với anh cả..

    Mụ Dolores sợ con trai nhượng bộ vợ nên xua tay, nói lớn:

    - Juritas, đừng có nghe nó!

    - Trước lời cầu xin của phụ nữ, tôi bất lực. Tôi đồng ý thả anh ta. – Juritas nói bằng một giọng nhẹ nhàng.

    - Mới lấy vợ mà đã bị vợ cưỡi lên đầu rồi! – Mụ già làu bàu

    - Này anh kia, tôi sẽ cưa đứt cái kháo tay cho anh, sẽ cho anh một bộ quần áo khác lịch sự hơn và đưa anh lên tàu Medusa. Đến vịnh La Plata, anh có thể nhảy xuống và muốn bơi đi đâu cũng được. Nhưng tôi chỉ thả anh với một điều kiện là anh phải quên Guttieres đi. Còn cô, tôi sẽ mang cô đi theo. Như thế sẽ an toàn hơn.

    - Anh tốt hơn là tôi nghĩ nhiều. – Guttieres thành thật nói.

    Juritas vê ria mép tự mãn rồi nghiêng mình cảm ơn vợ.

    Dolores rất hiểu con trai. Mụ đoán ra ngay mưu đồ của Juritas, nhưng để giúp con đóng kịch, mụ giả vờ đay nghiến:

    - Nó cho mày ăn bùa rồi hả? Bây giờ nó nói sao mày nghe vậy à!
     
  2. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,079
    Chương 11: Người tù kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ngày mai Sanvator sẽ về. Tôi bị sốt nên đến chậm, nhưng có nhiều việc phải bàn với chú – Christo nói với Bantasas. – Chú hãy nghe tôi và đừng ngắt lời để tôi khỏi quên những điều cần phải nói.

    Christo suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời:

    - Tôi và chú đã vất vả vì Juritas. Hắn đã giàu có hơn anh em ta. Nhưng còn muốn giàu hơn nữa. Hắn muốn bắt Con quỷ biển..

    Bantasas định nói, nhưng Christo vội ngăn lại:

    - Chú đừng chen vào nửa chừng, nếu không tôi sẽ quên mất hết. Juritas muốn biến Con quỷ biển thành nô lệ của hắn. Vậy chú có biết Quỷ biển là cái gì không? Đó là một núi của. Nó có thể mò vô số ngọc trai tuyệt đẹp cho chú ng ta. Mà không phải chỉ mò ngọc trai thôi. Dưới đáy biển có nhiều tàu đắm mang theo biết bao châu báu mà nó có thể lặn xuống lấy cho chúng ta chứ không phải lấy cho Juritas. Chú có biết là Ichtyan yêu Guttieres không?

    Bantasas lại chớm miệng định nói, nhưng Christo tiếp tục gạt đi:

    - Chú cứ nghe tôi nói đã. Nếu cứ ngắt lời tôi thì tôi không nói được đâu. Đúng là Ichtyan yêu Guttieres. Giấu tôi sao được.

    Bantasas thở dài nhưng không ngắt lời.

    - Chưa hết đâu. Tôi muốn chú nhớ lại chuyện xảy ra cách đây chừng hai mươi năm. Vợ chú về bên ngoại để đưa tang mẹ. Khi tôi đón cô ấy về bên này thì cô ấy sinh dọc đường rồi chết. Cháu bé cũng chết. Ngày ấy, tôi không nói hết với chú vì không muốn chú quá buồn phiền. Giờ thì tôi nói thật. Cô ấy mất dọc đường, nhưng cháu bé thì còn sống mặc dù rất yếu sức. Một bà cụ cho tôi biết gần đấy có một vị thánh sống là Sanvator.

    Bantasas giật mình.

    - Bà cụ khuyên tôi mang cháu bé đến chỗ Sanvator để ông ta cứu chữa cho. Tôi nghe lời bà cụ. Gặp Sanvator, tôi nói: "Xin ngài làm phúc cứu cháu". Sanvator đón lấy cháu bé xem xét rồi lắc đầu: "Chưa chắc sống được". Nói xong ông ta mang cháu đi. Tôi ở đấy chờ đến tối, bỗng có một người da đen ra nói với tôi: "Thằng bé chết rồi". Được tin ấy tôi mới về. Tôi còn nhớ rõ cháu có một nốt chàm đỏ, nhớ cả hình thù của nốt chàm đó.

    Christo ngừng một lát rồi nói tiếp:

    - Cách đây ít lâu, Ichtyan bị thương ở cổ. Khi băng cho nó, tôi tháo bộ vảy ở ngoài cổ ra và thấy một vết chàm y hệt như vết chàm ở đứa con của chú.

    Bantasas trợn tròn mắt nhìn Christo và hỏi, giọng xúc động:

    - Anh cho rằng Ichtyan là con tôi á?

    - Chú cứ im và nghe tôi nói. Đúng, tôi nghĩ như vậy. Tôi cho rằng Sanvator đã nói dối. Con chú không chết, và Sanvator đã biến nó thành Con quỷ biển.

    - Trời ơi!.. – Bantasas hét lên. – Hắn dám làm như vậy sao? Tự tay tôi sẽ giết chết hắn!

    - Im đi! Sanvator mạnh hơn chú. Hơn nữa, rất có thể tôi lầm. Hai mươi năm rồi còn gì. Vết chàm trên cổ người khác cũng có thể có. Ichtyan có thể là con chú, cũng có thể là không phải. Cần rất thận trọng. Bây giờ chú cứ đến gặp Sanvator và nói với ông ta rằng Ichtyan là con chú. Tôi sẽ làm chứng cho. Chú đòi ông ta phải trả lại con, nếu không chú sẽ đưa ông ta ra tòa và kiện về tội làm hại trẻ con. Chắc ông ta sẽ hoảng sợ. Nếu ông ta vẫn không chịu thì chú cứ đưa sự việc ra tòa. Nếu ra đến tòa mà ta không chứng minh được rắng Ichtyan là con chú thì sẽ cho Ichtyan lấy Guttieres vì Guttieres là con nuôi của chú. Lúc vợ chú mất, chú thương nhớ cô ấy và cháu nên tôi mới tìm con bé Guttieres mồ côi về cho chú.

    Bantasas bật dậy khỏi ghế. Lão đi đi lại lại trong gian hàng.

    - Con ơi! Con ơi! Sao bất hạnh thế!

    - Sao lại bất hạnh hả? – Christo ngạc nhiên hỏi.

    - Em nghe anh nói mà không ngắt lời, bây giờ anh phải nghe em. Trong thời gian anh bệnh, Guttieres đã lấy Juritas rồi.

    Tin đó làm Christo choáng váng.

    - Còn Ichtyan con trai đáng thương của tôi.. – Bantasas gục đầu. – Ichtyan đang trong tay Juritas!

    - Sao lại như vậy được?

    - Đúng đấy anh ạ. Ichtyan hiện ở trên tàu Medusa. Sáng nay Juritas đến chỗ em. Hắn chế giễu và mắng chửi anh em mình. Hắn nói chúng ta lừa dối hắn. Không cần anh em mình, hắn cũng tóm được Ichtyan! Và hắn không trả cho mình một đồng xu tiền công nào. Nhưng em cũng chẳng lấy tiền của hắn. Có ai bán con bao giờ.

    Bantasas thất vọng. Christo nhìn em và tỏ vẻ không tán thành. Lúc này là lúc cần phải hành động dứt khoát, nhưng nếu Bantasas chần chừ sẽ làm hỏng việc. Christo cũng không chắc chắn là Ichtyan là con của Bantasas. Đúng là Christo đã thấy vết chàm trên cổ Ichtyan. Christo nảy ra ý định lợi dụng sự trùng hợp đó để kiếm chút đỉnh. Nhưng hắn không ngờ câu chuyện ấy lại tác động nhiều đến Bantasas đến như vậy. Còn hắn thì rất hoảng hốt về những tin mà Bantasas vừa cho biết.

    - Bây giờ không phải là lúc than khóc. Phải hành động thôi! Sanvator sắp về đến nơi rồi. Sáng mai, chú chờ tôi ở con đê chắn sóng. Phải cứu Ichtyan. Nhưng đừng cho Sanvator biết chú là bố ruột của Ichtyan. Juritas đi về hướng nào?

    - Hắn không nói, nhưng tôi đoán là về hướng bắc. Từ lâu hắn đã chuẩn bị ngược lên phía bờ biển Parana.

    Christo gật đầu.

    - Chú nhớ kỹ nhé, sáng sớm mai, chú phải có mặt ở bờ biển. Và chờ ở đó chứ đừng đi đâu!

    Christo vội quay về nhà. Suốt đêm ấy, lão suy nghĩ để tìm cách thanh minh với Sanvator khi gặp mặt ông ta.

    Sanvator về đến nhà lúc rạng sáng. Christo ra đón chào bác sĩ với vẻ làm bộ đau buồn và trung thành tận tuỵ:

    - Thưa bác sĩ, ở nhà đã xảy ra chuyện chẳng lành.. Tôi đã nhiều lần khuyên can cậu Ichtyan là không nên bơi ra vịnh..

    - Có chuyện gì không may xảy ra với nó vậy? – Sanvator sốt ruột hỏi.

    - Ichtyan bị bắt cóc và đưa lên một chiếc tàu buồm.. Tôi..

    Sanvator nắm chặt vai Christo nhìn trừng trừng vào mắt lão. Trước cái nhìn dò xét đó, Christo bất giác thay đổi nét mặt. Sanvator cau mày, lẩm bẩm một điều gì rồi buông tay ra nói nhanh;

    - Oâng kể chi tiết tất cả mọi việc cho tôi nghe sau.

    Sanvator gọi một người da đen, nói mấy lời bằng thứ tiếng Christo không hiểu, rồi ra lệnh cho Christo:

    - Đi theo tôi!

    Không kịp nghỉ ngơi và thay quần áo. Sanvator bước ra vườn. Christo vất vả lắm mới bước theo kịp. Tới bức tường thứ ba, có thêm hai người da đen nữa chạy tới. Khi đã tới hồ nước, ông vội vàng lấy chân ấn cho nước trong hồ chảy ra qua những cửa cống đã mở. Sanvator bước xuống thang và ra lệnh:

    - Theo tôi!

    Christo và hai người da đen kia theo. Tới nền đất dưới cùng, Sanvator mở cánh cửa ở bức tường bên phải rồi theo hành lang đi tiếp. Ở đây bằng phẳng nên chẳng cần bật điện mà vẫn đi nhanh hơn. Họ đi một lúc lâu. Cuối cùng, họ đã đến nơi. Sanvator dừng lại và bật đèn. Christo thấy mình đang đứng trong một cái hang dài đầy nước, có vòm hình bầu dục thấp dần xuống sát mặt nước. Một chiếc tàu ngầm đậu ngay nơi họ đang đứng. Sanvator, Christo và hai người da đen kia bước xuống tàu. Sanvator bật điện trong phòng, một người da đen đóng sập nắp đậy phía trên, còn người kia thì bắt đầu cho máy chạy.

    Chiếc tàu hơi rung lên, quay mũi, lặn xuống rồi từ từ chạy. Không quá hai phút sau, tàu nổi lên mặt nước. Sanvator và Christo lên boong. Con tàu đang lướt trên mặt biển này có lẽ làm cho các chuyên gia đóng tàu phải ngạc nhiên. Hình dáng nó rất khác thường và rõ ràng là có máy rất mạnh. Chưa mở hết tốc lực mà nó đã rẽ sóng phăng phăng.

    - Bọn bắt cóc Ichtyan đi về hướng nào?

    - Chúng đi dọc bờ biển theo hướng bắc. – Christo trả lời. – Tôi mạnh dạn xin bác sĩ cho em trai tôi cùng đi. Tôi đã dặn em tôi chờ trên bờ.

    - Để làm gì?

    - Vì chính Juritas đã bắt cóc Ichtyan. Hắn chuyên thuê người mò ngọc trai.

    - Vì sao ông biết hắn rõ như vậy? – Sanvator nghi ngờ nhìn Christo hỏi

    - Tôi mô tả cho em tôi nghe về chiếc tàu đã bắt Ichtyan ngoài vịnh. Em tôi nhận ra đó là chiếc Medusa của Juritas. Chắc hắn đã bắt Ichtyan để mò ngọc cho hắn. Em tôi là Bantasas nắm vững những nơi có nhiều ngọc, và chắc chắn sẽ giúp được cho chúng ta rất nhiều.

    Sanvator ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

    - Được! Tôi sẽ cho em của ông đi cùng.

    Bantasas chờ Christo trên con đê chắn sóng. Hắn cau máy nhìn Sanvator, kẻ đã đoạt mất con trai hắn và làm cho nó tàn tật. Tuy vậy, hắn vẫn lễ phép chào Sanvator và lên tàu.

    - Mở hết tốc lực! – Sanvator ra lệnh.

    Sanvator đứng trên đài chỉ huy, mắt đăm đăm nhìn ra biển cả.

    Juritas cưa đứt chiếc khóa tay rồi cho Ichtyan một bộ quần áo mới. Hắn cho phép anh mang theo bộ chân nhái và cái kính vẫn giấu dưới cát. Nhưng khi vừa lên tới boong tàu thì Juritas đã ra lệnh cho bọn thuỷ thủ bắt anh giam xuống hầm tàu. Đến Buenos Aires, Juritas cho tàu đậu lại để lấy thêm lương thực.

    Hắn đến gặp Bantasas để huênh hoang về thành công của mình rồi cho tàu chạy dọc bờ biển theo hướng Rio De Janeiro. Hắn dự tính sẽ vòng bờ biển phía đông của Nam Mỹ rồi bắt đầu tìm ngọc ở đây.

    Juritas giam lỏng Guttieres trong phòng thuyền trưởng. Hắn cam đoan với Guttieres rắng hắn đã thả Ichtyan xuống vịnh La Plata. Nhưng ngay tối hôm ấy, cô nghe tiếng kêu từ hầm tàu vọng lên và nhận ra tiếng Ichtyan. Guttieres tìm cách ra khỏi phòng, nhưng cửa đã bị khóa.

    Nghe tiếng Ichtyan kêu, Juritas bỏ đài chỉ huy xuống hầm tàu cùng với một thuỷ thủ. Ở đây hết sức ngột ngạt và tối tăm.

    - Mày kêu la gì vậy? – Juritas hỏi.

    - Tôi bị ngạt thở. – Ichtyan trả lời. – Thiếu nước tôi không sống được. Ở dưới này ngột ngạt quá. Ông hãy thả tôi xuống biển. Tôi không sống qua nổi đêm nay đâu.

    "Chỉ cần nó không chết ngạt là được." – Juritas rất lo lắng vì nếu Ichtyan chết thì hắn sẽ thiệt hại to.

    Juritas bèn sai thuỷ thủ mang một thùng gỗ lớn xuống hầm tàu và đổ đầy nước vào. Hắn nói với Ichtyan:

    - Thùng tắm của mày đấy! Bơi đi! Sáng mai tao sẽ thả mày xuống biển.

    Ichtyan nhảy ngay vào thùng. Bọn thuỷ thủ đứng ở cửa ngạc nhiên nhìn Ichtyan tắm. Họ chưa biết rằng người bị giam trên tàu này chính là Con quỷ biển.

    - Lên boong ngay! – Juritas quát.

    Trong cái thùng gỗ này không thể bơi cũng như đứng thẳng lên được. Ichtyan đành cúi xuống cho nước ngập hết người. Trước kia cái thùng đựng thịt bò muối, nên nước thấm mặn rất nhanh và Ichtyan cảm thấy dễ chịu hơn ở bên ngoài nhiều.

    Nhờ gió đông nam thổi xuôi nên chiếc tàu buồm lướt nhanh về hướng bắc.

    Juritas đứng mãi trên đài chỉ huy. Gần sáng hắn mới về phòng riêng. Hắn nghĩ rằng vợ hắn ngủ đã lâu. Nhưng Guttieres lại đang ngồi trên ghế, hai tay chống cằm. Khi Juritas vào, cô đứng dậy. Dưới ánh sáng yếu ớt của cây đèn gần cạn dầu treo trên trần phòng, Juritas thấy khuôn mặt Guttieres xanh xao và cau có.

    - Anh đã lừa dối tôi! – Giọng Guttieres khàn khàn.

    Trước cái nhìn căm giận của vợ, Juritas mất bình tĩnh, và để che giấu sự lúng túng của mình, hắn làm ra vẻ tự nhiên, vân vê ria mép và nói với giọng đùa cợt.

    - Ichtyan thích ở lại tàu Medusa để được gần gũi em hơn.

    - Anh nói láo! Anh là một kẻ khốn nạn. Tôi căm thù anh! – Guttieres bỗng giật lấy con dao treo trên tường và nhào lại định đâm Juritas.

    - Oái!.. – Juritas kêu to. Hắn chụp lấy tay Guttieres và bóp mạnh đến nỗi con dao rơi xuống đất. Juritas lấy chân đá con dao ra khỏi phòng rồi buông tay vợ ra rồi nói.

    - Em nóng quá! Uống hết ly nước này đi!

    Nói xong, hắn ra khỏi phòng, khóa cửalại rồi lên boong tàu.

    Phía đông đã ửng hồng. Mặt trời đã mọc. Juritas vẫn đi đi lại lại trên boong tay chắp sau lưng.

    - Không sao, ta sẽ có cách trị con bé này – Hắn lẩm bẩm khi nghĩ tới Guttieres.

    Hắn ra lệnh cho thuỷ thủ hạ buồm. Tàu Medusa thả neo, bồng bềnh trên sóng.

    - Mang xích lại đây cho tao và dẫn nó lên! – Juritas nóng lòng muốn thử tài mò ngọc của Ichtyan. Hắn nghĩ thêm. – Sẵn dịp cho nó tắm mát luôn!

    Hai thuỷ thủ áp giải Ichtyan lên. Anh có vẻ rất mệt mỏi. Ichtyan nhìn xung quanh và thấy mình đang đứng gần cột buồm, cách thành tàu có mấy bước. Đột nhiên anh lao người về phía thành tàu để nhảy xuống. Nhưng ngay lúc đó quả đấm của Juritas đã giáng xuống đầu anh. Ichtyan gục xuống boong tàu và ngất đi.

    - Không nên vội vã như thế chứ! – Juritas nói bằng một giọng trịch thượng.

    Có tiếng sắt chạm nhau loảng xoảng. Một thuỷ thủ đưa cho Juritas một cái xích nhỏ, đầu có đai. Juritas luồn đai đó vào người Ichtyan lúc ấy còn bất tỉnh, khóa lại rồi bảo thuỷ thủ:

    - Đổ nước lên đầu nó cho tao!

    Lát sau, Ichtyan tỉnh lại và ngơ ngác nhìn sợi dây xích đang trói quanh mình.

    - Như vậy thì mày đừng hòng thoát khỏi tay tao. – Juritas giải thích. – Tao sẽ thả mày xuống biển. Mày sẽ tìm ngọc trai cho tao. Mày muốn ở dưới biển lâu thì phải mò được nhiều ngọc. Nếu không mò được ngọc thì tao sẽ nhốt mày dưới hầm tàu và mày cứ ngồi trong thùng như thế. Hiểu chưa? Có bằng lòng không?

    Ichtyan gật đầu. Anh sẵn sàng tím cho Juritas tất cả châu báu trên thế gian này để được nhanh chóng ngâm mình xuống làn nước biển trong lành.

    Ichtyan được thả xuống biển. Anh bắt đầu tìm nhặt những con trai có ngọc và bỏ vào cái túi to đeo bên người. Cái vòng sắt đè nặng bên sườn làm anh khó thở. Nhưng dù sao Ichtyan vẫn cảm thấy sung sướng hơn khi bị giam dưới hầm tàu.

    Bọn thuỷ thủ đứng trên boong sửng sốt nhìn cảnh tượng kỳ lạ này. Đã nhiều phút trôi qua mà Ichtyan vẫn chưa chịu trồi lên.

    - Có lẽ hắn chính là Con quỷ biển. – Một thuỷ thủ nói khẽ.

    - Dù hắn là gì đi nữa thì thuyền trưởng Juritas cũng sẽ biến hắn thành một con quỷ. – Người hoa tiêu lên tiếng. – Một mình có thể thay thế mười thợ lặn.

    Mặt trời đã lên đến gần đỉnh đầu, Ichtyan mới giật dây báo hiệu cho lên. Túi đã đầy trai, phải lên đổ ra thì mới tiếp tục công việc được.

    Bọn thuỷ thủ vội kéo Ichtyan lên. Ai cũng nôn nóng muốn biết kết quả của lần lặn đầu tiên này. Họ lấy dao nậy ngay vỏ trai ra. Làm xong, họ bắt đầu bàn tán xôn xao. Có lẽ Ichtyan mò được nhiều ngọc là vì gặp may. Nhưng kết quả của lần lặn này vượt quá óc tưởng tượng của mọi người. Trong số ngọc mò được có khoảng hai mươi viên cỡ lớn và rất đẹp. Riêng lần này thôi cũng làm giàu cho Juritas rồi. Bán một viên ngọc to là có thể mua được một chiếc tàu buồm loại đẹp nhất. Juritas đang giàu to. Mơ ước của hắn đã thành sự thật.

    Juritas không thích lắm khi thấy đám thuỷ thủ hau háu nhìn những viên ngọc mới mò được. Hắn vội bỏ ngọc vào cái mũ rơm của mình rồi bảo:

    - Đã đến giờ ăn sáng rồi. Còn Ichtyan, anh làm việc tốt lắm. Tôi có một căn phòng trống, tôi sẽ dành cho anh. Ở đó anh sẽ không bị ngạt đâu. Nhưng anh sẽ bị xích, nếu không anh sẽ bỏ đi với lũ cá của anh và không quay lại đây nữa.

    - Ông cứ thả tôi! Tôi sẽ mang ngọc về cho ông. Từ lâu tôi đã nhặt một đống lớn. – Ichtyan nói với vẻ năn nỉ Juritas. – Viên nào cũng nhẵn nhụi, đều đặn, to bằng viên bi.. tôi sẽ cho ông hết, chỉ xin ông thả tôi ra.

    Nghe Ichtyan nói, Juritas cảm thấy choáng ngợp. Hắn nôn nao nhưng vẫn giữ vẻ bình tỉnh:

    - Anh nói láo!

    - Tôi chưa nói láo với ai bao giờ. – Ichtyan nổi giận

    - Kho ngọc của anh ở đâu? Juritas hỏi, lần này hắn không che dấu được sự hồi hộp trong lòng.

    - Trong một hang đá ngầm. Trừ Leading ra, không một ai biết chỗ đó cả.

    - Leading là ai?

    - Là con cá heo của tôi.

    - Thì ra là như vậy! – Hắn nghĩ thầm: "Thật là trời xuôi đất khiến. Nếu đó là sự thật thì quả là quá sức tưởng tượng của mình. Mình sẽ giàu nứt đổ đố vách. Bọn tỷ phú Mỹ sẽ chỉ là những tên khố rách so với mình thôi. Anh chàng này xem ra có thể tin được, nhưng có nên thả ra không?"

    Juritas là dân buôn bán sành sỏi. Hắn không quen tin váo lời hứa của ai cả. Hắn bắt đầu nghĩ kế làm sao đoạt được kho ngọc của Ichtyan một cách chắc chắn hơn. "À, nếu để Guttieres yêu cầu Ichtyan thì nhất định nó sẽ mang cả kho ngọc đến cho ta". Nghĩ vậy, hắn nói với Ichtyan:

    - Có thể tôi sẽ thả anh, nhưng anh phải lưu lại đây ít ngày nữa. Tôi nghĩ rằng anh cũng sẽ không ân hận gì nếu chưa đi ngay được. Trong khi anh còn là khách của tôi, dù là một vị khách bất đắc dĩ, tôi muốn anh được thoải mái hơn. Tôi sẽ cho anh vào một cái lồng sắt to rồi thả xuống biển. Như thế chẳng sợ gì cá mập.

    - Nhưng tôi cần cả ở trên cạn nữa.

    - Được thôi, thỉnh thoảng tôi sẽ cho người kéo anh lên. Tóm lại, tôi sẽ thu xếp mọi việc cho anh được hài lòng.

    Juritas rất phấn chấn. Đến bữa ăn, hắn ra lệnh phát cho thuỷ thủ mỗi người một ly rượu, đó là một việc làm hết sức đặc biệt.

    Juritas lại giam Ichtyan xuống hầm tàu. Hắn hồi hộp mở cửa phòng Guttieres rồi đứng ngay ở cửa chìa cho cô xem cái mũ đựng ngọc. Hắn mỉm cười:

    - Anh nhớ những lời đã hứa, nhớ là vợ anh rất thích ngọc trai. Nhưng muốn được nhiều ngọc thì phải có một tay thợ lặn giỏi. Vì vậy anh đã cầm tù Ichtyan. Em hãy xem kết quả của sáng nay.

    Guttieres liếc nhìn đống ngọc. Cô phải kiềm chế lắm mới không kêu lên vì quá ngạc nhiên. Tuy vậy Juritas vẫn thấy được tâm trạng của cô và đắc ý cười:

    - Em sẽ là người đàn bà giàu có nhất Argentina và có thể là nhất châu Mỹ. Em sẽ có tất cả. Anh sẽ xây cho em một lâu đài mà ngay cả bọn vua chúa phải thèm muốn. Bây giờ, để đảm bảo cho tương lai, em hãy nhận lấy một nửa số ngọc này.

    - Không! Tôi không cần một viên ngọc nào nếu nó được tìm ra bằng con đường tội lỗi – Guttieres trả lời một cách gay gắt – Xin ông để tôi yên.

    Juritas bối rối vì không đoán trước được thái độ đó của Guttieres.

    - Cô có muốn tôi thả Ichtyan ra không? – Hắn chuyển sang gọi Guttieres bằng cô cho có vẻ nghiêm trang hơn.

    Guttieres nhìn Juritas một cách nghi ngờ, cố đoán xem hắn định giở trò gì.

    - Chuyện gì nữa? – Cô lạnh lùng hỏi.

    - Số phận Ichtyan nằm trong tay cô. Chỉ cần cô ra lệnh cho Ichtyan mang đống ngọc trai hắn giấu dưới đáy biển đến đây là tôi thả hắn ngay.

    - Ông hãy nhớ kỹ những điều tôi nói đây. Tôi hoàn toàn không tin ông. Lấy được đống ngọc đó, ông lại giam Ichtyan. Đó cũng giống hệt cảnh ngộ của tôi khi làm vợ một kẻ giả dối và trâng tráo nhất. Ông đừng hòng biến tôi thành đồng lõa trong những âm mưu đen tối của ông. Một lần nữa, xin ông để tôi yên.

    Juritas chẳng biết nói gì thêm. Hắn quay về phòng riêng, cất số ngọc trai đó vào trong rương, khóa lại rồi lên boong. Sự bất hòa với vợ không làm hắn phải buồn phiền nhiều. Hắn đang trở thành một người giàu có và được trọng vọng. Juritas bước lên đài chỉ huy, bật lửa hút thuốc. Hắn xao xuyến khi nghĩ tới cảnh giàu sang. Juritas vốn là người tinh mắt, nhưng lần này hắn không thấy đám thuỷ thủ đang túm lại mà bàn tán thì thầm.

    Chưong 12: ICHTYAN THOÁT NẠN

    Juritas đứng ở mạn tàu, gần cột buồm. Theo mật hiệu của hoa tiêu, đám thuỷ thủ cùng xông tới hắn. Họ không có vũ khí nhưng đông người hơn hắn. Tuy vậy, thắng được Juritas không phải là chuyện dễ. Juritas vùng ra khỏi đám thuỷ thủ, chạy thêm mấy bước rồi dùng hết sức lộn ngược ra phía sau. Đám thuỷ thủ đành phải buông Juritas và mất đà ngã xuống sàn tàu. Juritas chồm dậy và dùng nắm đấm chống lại những đối thủ vừa xông đến. Hắn lùi dần về phía cột buồm thứ hai rồi bỗng trèo lên thoăn thoắt.

    Juritas trèo lên tới gần đỉnh cột buồm rồi ngồi trên ấy mà chửi ầm cả lên. Ở đấy hắn cảm thấy khá an toàn. Hắn rút súng chĩa xuống dưới và quát thật to:

    - Thằng nào trèo lên tao bắn vỡ sọ!

    Đám thuỷ thủ đứng dưới đang tìm cách đối phó, thì người hoa tiêu bỗng hô lớn:

    - Trong phòng thuyền trưởng có súng. Anh em ta hãy phá cửa vào lấy ra đi!

    Một số thuỷ thủ đi về phía cửa.

    - Tiêu đời rối – Juritas nghĩ thầm. Hắn nhìn xuống biển hình như để tìm một sự cứu giúp bất ngờ nào đó. Bỗng Juritas không tin vào mắt mình nữa, có một chiếc tàu ngầm đang rẽ sóng lướt tới gần tàu.

    - Mong cho nó đừng lặn xuống! – Juritas nghĩ. – Trên boong tàu có người. Lẽ nào họ trông thấy ta mà bỏ đi.

    - Cứu tôi với! Nhanh lên! Họ định giết tôi! – Juritas gào lên.

    Những người trên tàu ngầm chắc đã nhìn thấy Juritas. Còn tàu vẫn giữ nguyên tốc độ mà tiến về phía chiếc Medusa.

    Đám thuỷ thủ đã lấy được súng và ùa lên boong. Nhưng họ chưa dám hành động. Không thể khử tên Juritas này trước mặt những người làm chứng không mời mà đến kia được.

    Juriatas đắc thắng. Nhưng sự mừng rỡ của hắn không được lâu. Đứng trên tàu ngầm là Bantasas và Christo, bên cạnh là một người cao cao, mũi khoằm, mắt diều hâu. Người đó quát to:

    - Juritas! Anh phải trả lại ngay Ichtyan đã bị anh bắt cóc! Tôi cho anh năm phút, nếu không nghe tôi sẽ cho tàu của anh chìm xuống đáy biển.

    Juritas căm hờn nhìn Christo và Bantasas: "Đồ phản bội! Nhưng thà mất Ichtyan còn hơn là phải mất mạng".

    Juritas vừa tuột xuống vừa nói: "Được, tôi xin trả Ichtyan lại cho các ông".

    Đám thuỷ thủ hiểu rằng phải tìm cách thoát thân ngay. Họ vội thả xuồng xuống rồi chèo vào bờ.

    Juritas về phòng riêng, lấy cái túi đựng ngọc ra rồi nhét vào phía trong áo. Lát sau, hắn mở cửa phòng Guttieres và vác cô lên boong.

    - Ichtyan không được khoẻ lắm, các ông sẽ tìm thấy anh ta trong phòng. – Juritas vẫn không bỏ Guttieres xuống.

    Hắn chạy đến thành tàu, đặt cô vào một chiếc xuồng, thả xuống nước rồi nhảy theo. Tàu ngầm không thể đuổi theo hắn được vì chỗ này quá cạn. Nhưng Guttieres đã nhìn thấy Bantasas đứng trên tàu.

    - Cha ơi, cứu Ichtyan! Anh ấy đang ở..

    Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì Juritas đã nhét khăn vào miệng cô và lấy dây trói tay cô lại.

    - Thả cô ấy ra! – Sanvator thét lên.

    - Cô ấy là vợ tôi. Không ai được quyền can thiệp vào việc riêng của tôi! – Juritas vừa trả lời vừa ra sức trèo.

    - Nhưng không ai có quyền đối xử với phụ nữ như vậy! – Sanvator giận dữ. – Nếu không tôi sẽ bắn.

    Juritas vẫn tiếp tục chèo. Sanvator nổ một phát súng, viên đạn trúng mạn xuồng. Juritas nâng Guttieres để che. Hắn kêu lên với vẻ thách thức:

    - Bắn nữa đi!

    - Quân khốn nạn! – Sanvator đành phải hạ súng xuống.

    Bantasas lao xuống biển và cố bơi đuổi theo chiếc xuồng. Nhưng Juritas đã tới bờ. Hắn vác Guttieres lên và biến mất sau những tảng đá ven biển.

    Biết mình không đuổi kịp Juritas, Bantasas bơi trở lại chiếc tàu buồm. Hắn tìm kiếm Ichtyan khắp nơi trên tàu, nhưng chẳng thấy bóng một người nào.

    - Không có Ichtyan ở đây đâu! – Bantasas gọi Sanvator.

    - Nhưng nó còn sống và nhất định ở quanh quẩn đâu đây! Nếu tên cướp biển ấy không bịt miệng Guttieres lại thì ta đã biết Ichtyan ở đâu rồi. – Christo nói.

    Đưa mắt nhìn mặt biển, Christo thấy có một cột buồm nhô lên. Chắc là có tàu đắm ở đây. Christo nói:

    - Có thể Juritas bắt Ichtyan lặn xuống tìm châu báu trong chiếc tàu bị đắm này.

    Bantasas kéo sợi dây xích một đầu có đai đang nằm trên boong.

    - Có thể Juritas đã trói Ichtyan rồi mới thả xuống biển, vì nếu không thì Ichtyan đã đi mất rồi. Như vậy Ichtyan không thể ở dưới chiếc tàu đắm này được.

    - Đúng – Sanvator nói, vẻ mặt đăm chiêu. – Chúng ta đã thắng Juritas, nhưng vẫn chưa tìm thấy Ichtyan.

    Những người rượt đuổi Juritas không được biết những sự việc xảy ra trên tàu Medusa buổi sáng hôm đó.

    Đám thuỷ thủ bàn tán với nhau suốt đêm, và đến gần sáng họ quyết định phải giết ngay Juritas khi có thời cơ, rồi chiếm lấy cả Ichtyan lẫn chiếc tàu.

    Sáng sớm, Juritas đứng trên đài chỉ huy. Qua ống nhòm, hắn thấy rõ những cột vô tuyến của chiếc tàu bị đắm. Một lúc sau, các thuỷ thủ vớt lên được một cái phao cấp cứu, bên trên có in dòng chữ Maphansus

    Tàu Manphansus đắm rồi sao? – Juritas ngạc nhiên. Hắn biết rõ chiếc tàu chở khách cỡ lớn này. Chắc là trên tàu có nhiều vật quý. Hắn suy tính "Hay là ta cho Ichtyan xuống dưới đấy xem sao".

    Tàu Medusa từ từ tiến sát những cột vô tuyến nhô lên khỏi mặt nước và dừng lại.

    Chắc tàu Maphansus bị đắm mà không kịp phát tín hiệu gặp nạn, - Juritas nghĩ – Có lẽ đài vô tuyến bị hỏng, nếu không đã có rất nhiều tàu xuồng chở các nhà chức trách, phóng viên, các tay săn ảnh, quay phim, thợ lặn từ những cảng gần đây đến rồi. Không thể chần chừ được. Phải liều thả Ichtyan xuống thôi vì chẳng có lối thoát nào khác. Nhưng làm cách nào để bắt nó quay lại được? Nếu đã liều thì thà cho Ichtyan đi lấy kho ngọc về đây còn hơn. Tất nhiên là phải lấy được cả kho ngọc, cả những vật báu nằm trong tàu Maphansus. Kho ngọc thì chẳng đi đâu mất, vì ngoài Ichtyan ra, không ai biết nó ở chỗ nào cả. Chỉ cần nắm Ichtyan trong tay là được. Nhưng chỉ mấy ngày nữa, có khi chỉ mấy giờ nữa thôi là của cải trong tay kẻ khác.

    Juritas quyết định: "Trước hết phải tính chuyện tàu Maphansus". Hắn ra lệnh thả neo rồi xuống phòng riêng viết mấy chữ vào một mảnh giấy. Hắn cầm đến phòng Ichtyan.

    - Anh có biết đọc không Ichtyan? Guttieres gửi cho anh mảnh giấy này đây.

    Ichtyan cầm lấy mảnh giấy và đọc:

    Anh Ichtyan!

    Anh hãy theo lời yêu cầu của em. Cạnh tàu Medusa có một chiếc tàu bị đắm. Anh hãy lặn xuống và lấy lên cho em tất cả những gì quý giá. Juritas sẽ thả anh xuống, nhưng anh phải quay về. Anh Ichtyan, hãy làm việc này vì em. Anh sắp được tự do rồi

    Guttieres.

    Ichtyan chưa bao giờ nhận được thư Guttieres nên không biết chữ của cô. Tuy vậy anh cũng rất mừng, nhưng phải suy nghĩ ngay. Biết đâu đấy không phải là mưu độc Juritas? Anh chỉ mảnh giấy và hỏi:

    - Vì sao Guttieres không đích thân đến đây yêu cầu tôi?

    - Cô ấy không khoẻ, nhưng anh sẽ gặp cô ấy ngay khi anh quay lại đây.

    - Guttieres cần châu báu để làm gì? – Ichtyan vẫn nghi ngờ. Nếu thật là người thì anh sẽ không hỏi như vậy. Có người đàn bà nào mà lại không thích mặc đẹp, không thích trang điểm bằng vàng ngọc, kim cương? Muốn vậy, cần có tiền. Mà tiền thì nằm trong chiếc tàu bị đắm này. Hiện nay nó chưa thuộc về ai, vì sao anh không thể lấy về cho Guttieres được. Chủ yếu là phải tìm được tiền vàng đựng trong túi của bưu điện. Ngoài ra, cần lấy những đồ vật bằng vàng, nhẫn vàng của hành khách..

    - Ông nghĩ rằng tôi sẽ lục soát xác chết cho ông à? – Ichtyan phẫn nộ – Tôi không tin ông, Guttieres không phải là người tham lam, cô ấy không hề yêu cầu tôi làm một việc như vậy được.

    - Khốn nạn! – Juritas thốt lên. Hắn thấy mưu đồ của hắn bị thất bại, nếu hắn không thuyết phục nổi Ichtyan.

    Juritas bình tĩnh lại, mỉm cười nói:

    - Tôi biết là không lừa nổi anh, nên đành phải nói thật vậy. Chẳng phải Guttieres muốn lấy vàng ở tàu Maphansus đâu, mà là tôi. Anh có tin không?

    - Rất tin!

    - Tốt lắm! Anh đã bắt đầu tin tôi, nghĩa là chúng ta có thể thỏa thuận với nhau được. Đúng, chính là tôi cần vàng. Nếu số vàng mà anh lấy ở tàu Maphansus lên có giá trị ngang với số ngọc của anh thì tôi sẽ thả anh xuống biển ngay tức khắc. Nhưng khổ nỗi là anh chưa hoàn toàn tin tôi, mà tôi cũng chưa tin anh hẳn. Tôi sợ nếu thả anh xuống mà không xích thì anh sẽ..

    - Nếu tôi đã hứalà sẽ quay lại thì nhất định tôi sẽ giữ lời hứa..

    - Tôi chưa có cơ sở gì để tin anh. Anh không ưa tôi nên nếu anh nuốt lời thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng anh yêu Guttieres nên sẽ làm đúng những điều cô ấy yêu cầu. Đúng không? Tôi đã nói chuyện với cô ấy. Tất nhiên Guttieres muốn tôi thả anh. Vì vậy, cô ấy đã viết thư cho anh và nhờ anh chuyển. Guttieres muốn anh được thả ra một cách dễ dàng hơn. Giờ thì anh hiểu rồi chứ.

    Ichtyan cảm thấy những lời của Juritas nói có thể tin được. Nhưng anh không để ý tới điều Juritas nói là chỉ thả anh khi thấy rõ số vàng lấy được ở tàu Maphansus có giá trị ngang với số ngọc của anh.

    Juritas tính toán: "Muốn so sánh nhiều ít thì Ichtyan phải mang cả kho ngọc tới đây, lúc đó trong tay ta sẽ có cả số châu báu của tàu Maphansus, cả Ichtyan và kho ngọc của hắn".

    Ichtyan đã bị vẻ thành thật bên ngoài của Juritas thuyết phục. Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý.

    Juritas thở phào nhẹ nhỏm, rồi nói:

    - Vậy chúng ta phải nhanh tay lên thôi.

    Ictyan chạy lên boong và lao xuống biển.

    Đám thuỷ thủ thấy Ichtyan không bị xích thì hiểu ngay rằng anh xuống biển để lấy châu báu trong tàu Maphansus. Chẳng lẽ để một mình Juritas chiếm đoạt số của cải đó? Không, không thể được! Thế là họ xông vào Juritas.

    Trong khi đám thuỷ thủ đang tìm cách khử Juritas thì Ichtyan bắt tay vào việc thăm dò chiếc tàu đắm. Anh theo cầu thang bơi xuống qua cánh cửa lớn trên boong tàu và gặp một hành lang rộng. Ở đây chỉ có một thứ ánh sáng yếu ớt lọt qua những cánh cửa mở.

    Ichtyan lọt vào một phòng khách lớn. Anh đưa mắt nhìn quanh. Ở đây chẳng có châu báu gì mà tìm, nên Ichtyan quay ra hành lang, xuống boong dưới và lại lọt vào phòng ăn cũng lớn và sang trọng như phòng khách. Trong phòng ngổn ngang đồ hợp và chai đựng rượu. Trên bàn ăn còn bày những bộ đồ ăn, nhưng một phần lớn đã rơi xuống sàn.

    Ichtyan bắt đầu vào một số phòng được trang bị rất hiện đại theo kiểu Mỹ, nhưng không gặp một xác người nào cả. Mãi cho tới một phòng của boong thứ ba, anh mới thấy một xác người trương lên và bập bềnh ở sát trần. Ichtyan nghĩ: "Chắc nhiều người đã nhờ xuồng mà thoát chết".

    Nhưng khi Ichtyan xuống boong dành cho hành khách hạng ba ở dưới cùng thì một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt anh: Ở đây có đủ xác đàn ông, đàn bà và trẻ con, xác người da trắng, người Trung Quốc, người da đen và thổ dân da đỏ.

    Đám thuỷ thủ đã cứu những hành khách hạng nhất và bỏ rơi những người khác. Ichtyan không sao lọt được vào một số phòng vì cửa ra vào đã bị xác chết lấp kín. Trong cơn hoảng loạn, hành khách đã giẫm đạp lên nhau, mắc kẹt ở cửa và cắt đứt đường thoát thân cuối cùng của mình..

    Ichtyan rợn người. Anh vội thoát ra khỏi cái nghĩa địa dưới nước này. Anh nghĩ: "Chẳng lẽ Guttieres không biết là đã yêu cầu mình đi đâu? Lẽ nào Guttieres lại nỡ bắt mình đi lục túi những người chết mà lấy của? Không, Guttieres không làm như vậy đâu! Chắc mình lại mắc mưu Juritas rồi". Anh quyết định: "Mình sẽ lên và đòi chính miệng Guttieres phải xác định lời yêu cầu đó".

    Như một con cá, anh trườn từ boong dưới lên boong trên và chỉ một lát sau đã tới mặt nước. Anh bơi vội về tàu Medusa và gọi:

    - Ông Juritas! Guttieres!

    Nhưng chẳng ai trả lời. Chiếc tàu lặng lẽ bồng bềnh trên sóng. Ichtyan nghĩ:

    - Kỳ lạ thật, họ biến đâu hết cả rồi? Juritas định giở trò gì nữa đây?

    Ichtyan thận trọng trèo lên thang.

    - Guttieres! – Anh gọi to lần nữa.

    - Chúng tôi ở đây! – Anh thấy tiếng Juritas từ phía bờ biển vọng tới.

    Ichtyan quay lại và thấy Juritas đang nấp trong một bụi cây trên bờ nhìn ra.

    - Guttieres bị bệnh! Ichtyan bơi vào đây! – Juritas gọi to.

    Guttieres bệnh rồi ư? Ichtyan sắp được gặp cô. Anh nhảy xuống nước và bơi nhanh vào bờ. Gần tới nơi, bỗng anh nghe tiếng Guttieres kêu thất thanh:

    - Juritas lừa anh đấy. Chạy đi, Ichtyan!

    Ichtyan vội quay người lại và lặn xuống nước. Anh bơi vội ra khơi. Ở phía xa có bóng một chiếc tàu nhỏ đang rẽ sóng tiến về hướng nam.

    "Phải tránh xa mọi người!" – Ichtyan nghĩ thầm và anh lặn xuống rất sâu.
     
  3. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,079
    Chương 12: Ichtyan thoát nạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Juritas đứng ở mạn tàu, gần cột buồm. Theo mật hiệu của hoa tiêu, đám thuỷ thủ cùng xông tới hắn. Họ không có vũ khí nhưng đông người hơn hắn. Tuy vậy, thắng được Juritas không phải là chuyện dễ. Juritas vùng ra khỏi đám thuỷ thủ, chạy thêm mấy bước rồi dùng hết sức lộn ngược ra phía sau. Đám thuỷ thủ đành phải buông Juritas và mất đà ngã xuống sàn tàu. Juritas chồm dậy và dùng nắm đấm chống lại những đối thủ vừa xông đến. Hắn lùi dần về phía cột buồm thứ hai rồi bỗng trèo lên thoăn thoắt.

    Juritas trèo lên tới gần đỉnh cột buồm rồi ngồi trên ấy mà chửi ầm cả lên. Ở đấy hắn cảm thấy khá an toàn. Hắn rút súng chĩa xuống dưới và quát thật to:

    - Thằng nào trèo lên tao bắn vỡ sọ!

    Đám thuỷ thủ đứng dưới đang tìm cách đối phó, thì người hoa tiêu bỗng hô lớn:

    - Trong phòng thuyền trưởng có súng. Anh em ta hãy phá cửa vào lấy ra đi!

    Một số thuỷ thủ đi về phía cửa.

    - Tiêu đời rối – Juritas nghĩ thầm. Hắn nhìn xuống biển hình như để tìm một sự cứu giúp bất ngờ nào đó. Bỗng Juritas không tin vào mắt mình nữa, có một chiếc tàu ngầm đang rẽ sóng lướt tới gần tàu.

    - Mong cho nó đừng lặn xuống! – Juritas nghĩ. – Trên boong tàu có người. Lẽ nào họ trông thấy ta mà bỏ đi.

    - Cứu tôi với! Nhanh lên! Họ định giết tôi! – Juritas gào lên.

    Những người trên tàu ngầm chắc đã nhìn thấy Juritas. Còn tàu vẫn giữ nguyên tốc độ mà tiến về phía chiếc Medusa.

    Đám thuỷ thủ đã lấy được súng và ùa lên boong. Nhưng họ chưa dám hành động. Không thể khử tên Juritas này trước mặt những người làm chứng không mời mà đến kia được.

    Juriatas đắc thắng. Nhưng sự mừng rỡ của hắn không được lâu. Đứng trên tàu ngầm là Bantasas và Christo, bên cạnh là một người cao cao, mũi khoằm, mắt diều hâu. Người đó quát to:

    - Juritas! Anh phải trả lại ngay Ichtyan đã bị anh bắt cóc! Tôi cho anh năm phút, nếu không nghe tôi sẽ cho tàu của anh chìm xuống đáy biển.

    Juritas căm hờn nhìn Christo và Bantasas: "Đồ phản bội! Nhưng thà mất Ichtyan còn hơn là phải mất mạng".

    Juritas vừa tuột xuống vừa nói: "Được, tôi xin trả Ichtyan lại cho các ông".

    Đám thuỷ thủ hiểu rằng phải tìm cách thoát thân ngay. Họ vội thả xuồng xuống rồi chèo vào bờ.

    Juritas về phòng riêng, lấy cái túi đựng ngọc ra rồi nhét vào phía trong áo. Lát sau, hắn mở cửa phòng Guttieres và vác cô lên boong.

    - Ichtyan không được khoẻ lắm, các ông sẽ tìm thấy anh ta trong phòng. – Juritas vẫn không bỏ Guttieres xuống.

    Hắn chạy đến thành tàu, đặt cô vào một chiếc xuồng, thả xuống nước rồi nhảy theo. Tàu ngầm không thể đuổi theo hắn được vì chỗ này quá cạn. Nhưng Guttieres đã nhìn thấy Bantasas đứng trên tàu.

    - Cha ơi, cứu Ichtyan! Anh ấy đang ở..

    Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì Juritas đã nhét khăn vào miệng cô và lấy dây trói tay cô lại.

    - Thả cô ấy ra! – Sanvator thét lên.

    - Cô ấy là vợ tôi. Không ai được quyền can thiệp vào việc riêng của tôi! – Juritas vừa trả lời vừa ra sức trèo.

    - Nhưng không ai có quyền đối xử với phụ nữ như vậy! – Sanvator giận dữ. – Nếu không tôi sẽ bắn.

    Juritas vẫn tiếp tục chèo. Sanvator nổ một phát súng, viên đạn trúng mạn xuồng. Juritas nâng Guttieres để che. Hắn kêu lên với vẻ thách thức:

    - Bắn nữa đi!

    - Quân khốn nạn! – Sanvator đành phải hạ súng xuống.

    Bantasas lao xuống biển và cố bơi đuổi theo chiếc xuồng. Nhưng Juritas đã tới bờ. Hắn vác Guttieres lên và biến mất sau những tảng đá ven biển.

    Biết mình không đuổi kịp Juritas, Bantasas bơi trở lại chiếc tàu buồm. Hắn tìm kiếm Ichtyan khắp nơi trên tàu, nhưng chẳng thấy bóng một người nào.

    - Không có Ichtyan ở đây đâu! – Bantasas gọi Sanvator.

    - Nhưng nó còn sống và nhất định ở quanh quẩn đâu đây! Nếu tên cướp biển ấy không bịt miệng Guttieres lại thì ta đã biết Ichtyan ở đâu rồi. – Christo nói.

    Đưa mắt nhìn mặt biển, Christo thấy có một cột buồm nhô lên. Chắc là có tàu đắm ở đây. Christo nói:

    - Có thể Juritas bắt Ichtyan lặn xuống tìm châu báu trong chiếc tàu bị đắm này.

    Bantasas kéo sợi dây xích một đầu có đai đang nằm trên boong.

    - Có thể Juritas đã trói Ichtyan rồi mới thả xuống biển, vì nếu không thì Ichtyan đã đi mất rồi. Như vậy Ichtyan không thể ở dưới chiếc tàu đắm này được.

    - Đúng – Sanvator nói, vẻ mặt đăm chiêu. – Chúng ta đã thắng Juritas, nhưng vẫn chưa tìm thấy Ichtyan.

    Những người rượt đuổi Juritas không được biết những sự việc xảy ra trên tàu Medusa buổi sáng hôm đó.

    Đám thuỷ thủ bàn tán với nhau suốt đêm, và đến gần sáng họ quyết định phải giết ngay Juritas khi có thời cơ, rồi chiếm lấy cả Ichtyan lẫn chiếc tàu.

    Sáng sớm, Juritas đứng trên đài chỉ huy. Qua ống nhòm, hắn thấy rõ những cột vô tuyến của chiếc tàu bị đắm. Một lúc sau, các thuỷ thủ vớt lên được một cái phao cấp cứu, bên trên có in dòng chữ Maphansus

    Tàu Manphansus đắm rồi sao? – Juritas ngạc nhiên. Hắn biết rõ chiếc tàu chở khách cỡ lớn này. Chắc là trên tàu có nhiều vật quý. Hắn suy tính "Hay là ta cho Ichtyan xuống dưới đấy xem sao".

    Tàu Medusa từ từ tiến sát những cột vô tuyến nhô lên khỏi mặt nước và dừng lại.

    Chắc tàu Maphansus bị đắm mà không kịp phát tín hiệu gặp nạn, - Juritas nghĩ – Có lẽ đài vô tuyến bị hỏng, nếu không đã có rất nhiều tàu xuồng chở các nhà chức trách, phóng viên, các tay săn ảnh, quay phim, thợ lặn từ những cảng gần đây đến rồi. Không thể chần chừ được. Phải liều thả Ichtyan xuống thôi vì chẳng có lối thoát nào khác. Nhưng làm cách nào để bắt nó quay lại được? Nếu đã liều thì thà cho Ichtyan đi lấy kho ngọc về đây còn hơn. Tất nhiên là phải lấy được cả kho ngọc, cả những vật báu nằm trong tàu Maphansus. Kho ngọc thì chẳng đi đâu mất, vì ngoài Ichtyan ra, không ai biết nó ở chỗ nào cả. Chỉ cần nắm Ichtyan trong tay là được. Nhưng chỉ mấy ngày nữa, có khi chỉ mấy giờ nữa thôi là của cải trong tay kẻ khác.

    Juritas quyết định: "Trước hết phải tính chuyện tàu Maphansus". Hắn ra lệnh thả neo rồi xuống phòng riêng viết mấy chữ vào một mảnh giấy. Hắn cầm đến phòng Ichtyan.

    - Anh có biết đọc không Ichtyan? Guttieres gửi cho anh mảnh giấy này đây.

    Ichtyan cầm lấy mảnh giấy và đọc:

    Anh Ichtyan!

    Anh hãy theo lời yêu cầu của em. Cạnh tàu Medusa có một chiếc tàu bị đắm. Anh hãy lặn xuống và lấy lên cho em tất cả những gì quý giá. Juritas sẽ thả anh xuống, nhưng anh phải quay về. Anh Ichtyan, hãy làm việc này vì em. Anh sắp được tự do rồi

    Guttieres.

    Ichtyan chưa bao giờ nhận được thư Guttieres nên không biết chữ của cô. Tuy vậy anh cũng rất mừng, nhưng phải suy nghĩ ngay. Biết đâu đấy không phải là mưu độc Juritas? Anh chỉ mảnh giấy và hỏi:

    - Vì sao Guttieres không đích thân đến đây yêu cầu tôi?

    - Cô ấy không khoẻ, nhưng anh sẽ gặp cô ấy ngay khi anh quay lại đây.

    - Guttieres cần châu báu để làm gì? – Ichtyan vẫn nghi ngờ. Nếu thật là người thì anh sẽ không hỏi như vậy. Có người đàn bà nào mà lại không thích mặc đẹp, không thích trang điểm bằng vàng ngọc, kim cương? Muốn vậy, cần có tiền. Mà tiền thì nằm trong chiếc tàu bị đắm này. Hiện nay nó chưa thuộc về ai, vì sao anh không thể lấy về cho Guttieres được. Chủ yếu là phải tìm được tiền vàng đựng trong túi của bưu điện. Ngoài ra, cần lấy những đồ vật bằng vàng, nhẫn vàng của hành khách..

    - Ông nghĩ rằng tôi sẽ lục soát xác chết cho ông à? – Ichtyan phẫn nộ – Tôi không tin ông, Guttieres không phải là người tham lam, cô ấy không hề yêu cầu tôi làm một việc như vậy được.

    - Khốn nạn! – Juritas thốt lên. Hắn thấy mưu đồ của hắn bị thất bại, nếu hắn không thuyết phục nổi Ichtyan.

    Juritas bình tĩnh lại, mỉm cười nói:

    - Tôi biết là không lừa nổi anh, nên đành phải nói thật vậy. Chẳng phải Guttieres muốn lấy vàng ở tàu Maphansus đâu, mà là tôi. Anh có tin không?

    - Rất tin!

    - Tốt lắm! Anh đã bắt đầu tin tôi, nghĩa là chúng ta có thể thỏa thuận với nhau được. Đúng, chính là tôi cần vàng. Nếu số vàng mà anh lấy ở tàu Maphansus lên có giá trị ngang với số ngọc của anh thì tôi sẽ thả anh xuống biển ngay tức khắc. Nhưng khổ nỗi là anh chưa hoàn toàn tin tôi, mà tôi cũng chưa tin anh hẳn. Tôi sợ nếu thả anh xuống mà không xích thì anh sẽ..

    - Nếu tôi đã hứalà sẽ quay lại thì nhất định tôi sẽ giữ lời hứa..

    - Tôi chưa có cơ sở gì để tin anh. Anh không ưa tôi nên nếu anh nuốt lời thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng anh yêu Guttieres nên sẽ làm đúng những điều cô ấy yêu cầu. Đúng không? Tôi đã nói chuyện với cô ấy. Tất nhiên Guttieres muốn tôi thả anh. Vì vậy, cô ấy đã viết thư cho anh và nhờ anh chuyển. Guttieres muốn anh được thả ra một cách dễ dàng hơn. Giờ thì anh hiểu rồi chứ.

    Ichtyan cảm thấy những lời của Juritas nói có thể tin được. Nhưng anh không để ý tới điều Juritas nói là chỉ thả anh khi thấy rõ số vàng lấy được ở tàu Maphansus có giá trị ngang với số ngọc của anh.

    Juritas tính toán: "Muốn so sánh nhiều ít thì Ichtyan phải mang cả kho ngọc tới đây, lúc đó trong tay ta sẽ có cả số châu báu của tàu Maphansus, cả Ichtyan và kho ngọc của hắn".

    Ichtyan đã bị vẻ thành thật bên ngoài của Juritas thuyết phục. Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý.

    Juritas thở phào nhẹ nhỏm, rồi nói:

    - Vậy chúng ta phải nhanh tay lên thôi.

    Ictyan chạy lên boong và lao xuống biển.

    Đám thuỷ thủ thấy Ichtyan không bị xích thì hiểu ngay rằng anh xuống biển để lấy châu báu trong tàu Maphansus. Chẳng lẽ để một mình Juritas chiếm đoạt số của cải đó? Không, không thể được! Thế là họ xông vào Juritas.

    Trong khi đám thuỷ thủ đang tìm cách khử Juritas thì Ichtyan bắt tay vào việc thăm dò chiếc tàu đắm. Anh theo cầu thang bơi xuống qua cánh cửa lớn trên boong tàu và gặp một hành lang rộng. Ở đây chỉ có một thứ ánh sáng yếu ớt lọt qua những cánh cửa mở.

    Ichtyan lọt vào một phòng khách lớn. Anh đưa mắt nhìn quanh. Ở đây chẳng có châu báu gì mà tìm, nên Ichtyan quay ra hành lang, xuống boong dưới và lại lọt vào phòng ăn cũng lớn và sang trọng như phòng khách. Trong phòng ngổn ngang đồ hợp và chai đựng rượu. Trên bàn ăn còn bày những bộ đồ ăn, nhưng một phần lớn đã rơi xuống sàn.

    Ichtyan bắt đầu vào một số phòng được trang bị rất hiện đại theo kiểu Mỹ, nhưng không gặp một xác người nào cả. Mãi cho tới một phòng của boong thứ ba, anh mới thấy một xác người trương lên và bập bềnh ở sát trần. Ichtyan nghĩ: "Chắc nhiều người đã nhờ xuồng mà thoát chết".

    Nhưng khi Ichtyan xuống boong dành cho hành khách hạng ba ở dưới cùng thì một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt anh: Ở đây có đủ xác đàn ông, đàn bà và trẻ con, xác người da trắng, người Trung Quốc, người da đen và thổ dân da đỏ.

    Đám thuỷ thủ đã cứu những hành khách hạng nhất và bỏ rơi những người khác. Ichtyan không sao lọt được vào một số phòng vì cửa ra vào đã bị xác chết lấp kín. Trong cơn hoảng loạn, hành khách đã giẫm đạp lên nhau, mắc kẹt ở cửa và cắt đứt đường thoát thân cuối cùng của mình..

    Ichtyan rợn người. Anh vội thoát ra khỏi cái nghĩa địa dưới nước này. Anh nghĩ: "Chẳng lẽ Guttieres không biết là đã yêu cầu mình đi đâu? Lẽ nào Guttieres lại nỡ bắt mình đi lục túi những người chết mà lấy của? Không, Guttieres không làm như vậy đâu! Chắc mình lại mắc mưu Juritas rồi". Anh quyết định: "Mình sẽ lên và đòi chính miệng Guttieres phải xác định lời yêu cầu đó".

    Như một con cá, anh trườn từ boong dưới lên boong trên và chỉ một lát sau đã tới mặt nước. Anh bơi vội về tàu Medusa và gọi:

    - Ông Juritas! Guttieres!

    Nhưng chẳng ai trả lời. Chiếc tàu lặng lẽ bồng bềnh trên sóng. Ichtyan nghĩ:

    - Kỳ lạ thật, họ biến đâu hết cả rồi? Juritas định giở trò gì nữa đây?

    Ichtyan thận trọng trèo lên thang.

    - Guttieres! – Anh gọi to lần nữa.

    - Chúng tôi ở đây! – Anh thấy tiếng Juritas từ phía bờ biển vọng tới.

    Ichtyan quay lại và thấy Juritas đang nấp trong một bụi cây trên bờ nhìn ra.

    - Guttieres bị bệnh! Ichtyan bơi vào đây! – Juritas gọi to.

    Guttieres bệnh rồi ư? Ichtyan sắp được gặp cô. Anh nhảy xuống nước và bơi nhanh vào bờ. Gần tới nơi, bỗng anh nghe tiếng Guttieres kêu thất thanh:

    - Juritas lừa anh đấy. Chạy đi, Ichtyan!

    Ichtyan vội quay người lại và lặn xuống nước. Anh bơi vội ra khơi. Ở phía xa có bóng một chiếc tàu nhỏ đang rẽ sóng tiến về hướng nam.

    "Phải tránh xa mọi người!" – Ichtyan nghĩ thầm và anh lặn xuống rất sâu.
     
  4. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,079
    Chương 13: Người cha mới xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau chuyến đi thất bại trên chiếc tàu ngầm, Bantasas u sầu ủ rũ. Không những không tìm thấy Ichtyan, mà Juritas thì cũng biến mất cùng Guttieres.

    - Bọn da trắng khốn kiếp! – Hắn ngồi ở cửa hàng lẩm bẩm một mình. – Chúng đuổi mình ra khỏi đất nước của mình biến tất cả thành nô lệ của chúng. Chúng làm con cái mình thành tàn tật, cướp con cái mình. Chúng muốn tiêu diệt dân tộc mình.

    - Chào chú! – Có tiếng Christo. – Có tin mới rất hay! Đã tìm thấy Ichtyan rồi!

    - Sao hả? – Bantasas bật dậy. – Nó đang ở đâu? Ở chỗ Sanvator à?

    - Đúng vậy! Nó đang ở chỗ Sanvator.

    - Tôi sẽ đến đòi lão trả lại con trai cho tôi.

    - Lão sẽ không trả đâu! – Christo nói.

    - Lão phải trả! Nếu không tôi sẽ giết lão ngay bây giờ.

    Christo hoảng sợ xua tay:

    - Chú hãy ráng chờ đến mai. Tôi xin mãi Sanvator mới cho tôi về. Lão ta ngày càng trở nên đa nghi.

    - Thôi được. Mai tôi sẽ đến gặp Sanvator. Bây giờ tôi ra vịnh. Có thể là tôi sẽ nhìn thấy con trai tôi, dù từ xa.

    Bantasas ngồi trên bờ vịnh suốt đêm để nhìn mặt biển.

    Trời sắp sáng rõ mà Bantasas vẫn còn ngồi im trên mỏm đá. Từ màu đen thẫm, biển đã chuyển thành màu xám nhưng vẫn hoang vu vắng lặng.

    Bỗng Bantasas giật mình. Cặp mắt tinh nhanh của lão vừa thoáng thấy một vật gì chập chờn trên sóng. Đúng là người rồi! Người đó đang nằm ngửa, hai tay chắp sau gáy. Nó đấy chăng?

    Bantasas không lầm. Đó chính là Ichtyan. Hắn vội đứng dậy, hai tay ôm ngực kêu lên:

    - Ichtyan con ơi! – Rồi nhảy xuống biển.

    Vì khoảng cách từ mỏm đá tới mặt nước quá lớn, nên khi lão ngoi được lên mặt biển chẳng có ai nữa. Một ngọn sóng lớn đã ập đến, lật ngửa người lão và hất lão lên bờ. Bantasas ướt sũng. Hắn nhìn mặt biển mà thở dài:

    - Chẳng lẽ mình nằm mơ?

    Khi nắng và gió đã sấy khô quần áo, Bantasas đến gõ cổng nhà Sanvator.

    - Ai đấy? – một người da đen ngó qua cánh cửa nhỏ và hỏi.

    - Tôi đến gặp bác sĩ có việc cần.

    - Bác sĩ không tiếp ai cả. – Người da đen đóng sập cửa lại.

    Bantasas đập cửa nhưng chẳng có ai mở.

    - Mày hãy chờ đấy, thằng khốn nạn kia! – Bantasas đe dọa rồi quay về thành phố.

    Gần tòa án có một quán ăn tên là "Palm tree". Đó là một ngôi nhà xưa, thấp lè tè, tường bằng đá trắng dày. Trước lối ra vào là một hàng hiên nhỏ che bằng vải bạt, dưới có một số bàn và chậu tráng men xanh rồng xương rồng. Hàng hiên này chỉ nhộn nhịp về chiều tối. Ban ngày thì khách hàng thích ngồi trong những căn phòng thấp mát mẻ hơn.

    Quán rượu này dường như là một bộ phận của tòa án. Trong thời gian tòa làm việc, có đủ loại người lui tới đây. Họ uống bia để giết thời gian trong lúc chờ đến phiên mình vào hầu tòa. Một chú bé lanh lẹ chạy đi chạy lại giữa tòa án và quán "Palm tree", thông báo cho họ tình hình ở tòa. Bọn cò mồi và làm chứng giả cũng tụ tập làm ăn công khai ở đây.

    Bantasas đã đến quán "Palm tree" này nhiều lần nên biết rằng ở đây có thể tìm được người viết đơn kiện. Do vậy, ngày hôm nay lão mới có mặt ở đây.

    - Lara đã đến chưa?

    - Ngài Flores de Lara đã đến. Ngài đang ở trong kia. – Chú bé nhanh nhẩu trả lời.

    Ngài Flores de Lara trước kia là một viên chức nhỏ ở tòa án đã bị sa thải về tội hối lộ. Bây giờ thì ai có điều gì ám muội đều tìm đến hắn. Bantasas cũng đã từng nhờ đến hắn.

    Lara ngồi sau một cái bàn nhỏ gần cửa sổ. Trên bàn có một ly bia và một cái cặp dày cộm. Một cây bút máy luôn sẵn sàng làm việc được cài trên túi áo của một bộ quần áo đã sờn.

    Thấy Bantasas, hắn gật đầu và chỉ một cái ghế mây trước mặt:

    - Mời ông ngồi. Oâng định kiện về việc gì? Oâng dùng chút rượu nhé?

    Thường là lão gọi rượu, nhưng khách phải trả tiền. Bantasas giả tảng làm như không nghe thấy.

    - Tôi có một việc lớn, một việc rất quan trọng, ngài Lara ạ.

    - Ngài Flores de Lara chứ! – Tên cò luật pháp vừa uống rượu vừa chỉnh lại.

    Nhưng Bantasas phớt lờ.

    - Đầu đuôi câu chuyện thế nào?

    - Ngài có biết Con quỷ biển không?

    - Tôi không quen biết, nhưng đã được nghe rất nhiều chuyện về nó. – Theo thói quen, Lara lại trả lời một cách trịnh trọng.

    - Thế này nhé! Người mà ta thường gọi là Quỷ biển đó chính là co trai tôi.

    - Sao lại như vậy được? Oâng lại say quá rồi, Bantasas ạ.

    Bantasas đấm tay xuống bàn:

    - Từ hôm qua tới giờ tôi chưa ăn một miếng gì vào bụng ngoài mấy ngụm nước biển.

    - Thế thì còn tệ hơn..

    - Ngài định nói tôi điên đấy à? Không, tôi rất sáng suốt. Hãy nghe đây.

    Rồi Bantasas thuật lại cho Lara nghe đầu đuôi câu chuyện. Lão nghe không sót một lời. Cặp lông mày bạc trắng ngày càng rướn mãi lên. Cuối cùng, lão không chịu nổi nữa, và quên hết mọi vẻ đường bệ của mình, lão đập bàn tay béo múp xuống bàn.

    - Thật là quỷ quái!

    Chú bé hầu bàn chạy tới:

    - Ngài gọi gì ạ?

    - Hai chai bia có đá. – Rồi Lara quay lại nói với Bantasas. – Thú vị lắm! Việc này rất thú vị! Ông không bịa đấy chứ? Thú thật, chỗ yếu nhất của câu chuyện này là quan hệ cha con của ông.

    - Ngài còn nghi ngờ nữa sao? – Bantasas giận đỏ mặt lên.

    - Thôi ông bạn già, giận dữ làm gì? Tôi nói như vậy là lấy tư cách mộ luật gia mà xét trọng luợng của những chứng cớ, bằng chứng của chúng ta hơi yếu, ông ạ. Nhưng vẫn có thể xoay chuyển được tình hình. Và kiếm được một số tiền kha khá,

    - Tôi cần con chứù không cần tiền! – Bantasas phản đối.

    - Ai chẳng cần tiền, nhất là nhà lại có thêm một miệng ăn. – Lara thuyết lý. Lão nheo mắt một cách ranh mãnh rồi nói tiếp. – Điều quý nhất và chắc ăn nhất trong vụ Sanvator này là chúng ta đã điều tra được về công việc nghiên cứu, thí nghiệm của ông ta. Chúng tacó thể đặt mìn vào đấy để cho tiền bạc trong cái kho vàng Sanvator phải đổ ra như nước mới thôi.

    Bantasas nâng cốc rượu Lara rót lên miệng. Hắn nói:

    - Tôi muốn đòi con tôi về. Ngài viết giúp dùm tôi tờ đơn gửi lên tòa án.

    - Không, không! Sao lại làm như vậy? – Lara vội gạt đi. – Nếu bắt đầu như vậy thì hỏng hết mọi việc. Phát đơn kiện chỉ là giai đoạn kết thúc. Vậy ngài khuyên tôi nên làm thế nào?

    - Trước hết, - Lara gập ngón tay cái lại, - chúng ta sẽ gửi cho Sanvator một lá thư lời lẽ thật lịch sự, báo cho ông ta rõ là chúng ta đã biết hết việc thí nghiệm và nghiên cứu bất hợp pháp của ông ta. Nếu Sanvator không muốn chúng ta phanh phui ra thì ông ta phải đưa cho chúng ta một trăm ngàn đôla. Đúng ít nhất là một trăm ngàn đôla. – Lara nhìn Bantasas có ý dò hỏi.

    Bantasas cau mày im lặng.

    - Hai là, khi chúng ta nhận được số tiền đó, và chắc chắn sẽ nhận được. Chúng ta sẽ gửi cho giáo sư Sanvator bức thư thứ hai, lời lẽ lịch sự hơn, báo cho lão biết rằng chúng ta đã tìm thấy cha ruột của Ichtyan, và muốn đòi con về, có thể đưa việc này ra tòa. Nếu vậy, chuyện Sanvator làm hại Ichtyan sẽ bị bại lộ. Nếu Sanvator muốn tránh chuyện kiện cáo lôi thôi và muốn giữ Ichtyan lại thì phải nộp một triệu đôla do người của ta cử đến ở địa điểm và thời gian cũng do ta quyết định.

    Nhưng Bantasas không chịu. Lão với chai rượu và định đập vào đâu tên cò luật pháp này. Lara chưa bao giờ thấy Bantasas nổi điên lên như vậy.

    - Ông đừng nóng. Tôi nói chơi thôi. Hãy bỏ cái chai xuống! – Lara vừa nói vừa lấy tay che cái đầu hói nhẵn bóng.

    - Mày!.. Mày!.. – Bantasas điên lên. – Mày xui tao bán con, bỏ con. Mày không có lương tâm? Hay mày không phải là người, mà là bò cạp, là rắn độc? Mày chẳng biết thế nào là tình cha con cả.

    - Năm đứa! Năm đứa! – Đến lượt Lara nổi khùng quát lại. – Năm cái tình cha con! Tao có năm thằng con trai, năm thằng quỷ sứ đủ các cỡ! Năm cái miệng ăn bám! Tao biết hết! Con mày sẽ không đi đâu mất mà sợ. Chỉ cần mày kiên nhẫn một chút và nghe tao nói cho hết.

    Bantasas dịu đi. Hắn đặt chai xuống bàn rồi nhình Lara:

    - Nào, nói đi!

    - Phải như vậy chứ! Sanvator sẽ nộp cho chúng ta một triệu đôla. Đó sẽ là của hồi môn cho Ichtyan của ông. Tất nhiên tôi cũng được chút đỉnh. Độ một trăm ngàn về công viết mọi giấy tờ và bản quyền tác giả của kế hoạch này. Tôi nói với bác là sẽ thương lượng với nhau sau. Sanvator sẽ nộp cho chúng ta một triệu. Và khi lão ta nộp xong tiền..

    - Thì ta sẽ phát đơn kiện.

    - Không, cần phải kiên nhẫn một chút. Chúng ta sẽ gạ mấy nhà xuất bản và chủ mấy tập đoàn báo chí lớn nhất trả ta độ vài mươi ngàn đôla gì đó, và sẽ cho họ chi tiết về vụ án giật gân này.. Có thể chúng ta còn xoay được cả tiền trong quỹ đen của bọn mật thám nữa. Vì chúng có thể nhờ chuyện này mà thăng quan tiến chức. Khi đã khai thác hết mọi khía cạnh của vụ Sanvator, ông cứ việc đưa ra tòa, xin tòa xem xét đến tình trạng cha con của ông.

    Lara nốc một hơi cạn ly, rồi đặt mạnh xuống bàn, lão nhìn Bantasas một cách tự đắc:

    - Ông thấy thế nào?

    - Tôi đang mất ăn mất ngủ, mà ngài lại xúi tôi kéo dài chuyện này ra..

    - Nhưng phải hiểu vì sao cần kéo dài mới được chứ!.. – Lara nóng nảy ngắt lời – Vì sao? Vì một triệu đôla. Một triệu đôla. Oâng lú lẫn rồi sao? Oâng đã từng sống hai mươi năm không có Ichtyan.

    - Đúng vậy. Nhưng bây giờ.. tóm lại ngài cứ giúp tôi viết một lá đơn gửi lên tòa án.

    - Ông lẩm cẩm thật rồi. Tỉnh lại đi, ông Bantasas ơi! Oâng phải hiểu thế nào là một triệu đôla! Với số tiền ấy ông có thể mua mọi thứ trên đời.

    - Nếu ngài không giúp, tôi sẽ nhờ người khác. – Bantasas tuyên bố dứt khoát.

    Lara biết là phản đối bây giờ là vô ích. Lão lắc đầu thở dài, rút tờ giấy trong cặp ra rồi lấy bút viết.

    Mấy phút sau, đơn kiện Sanvator về tội chiếm đoạt bất hợp pháp và làm hỏng thân thể con trai của Bantasas đã thảo xong.

    - Tôi nói với ông lần cuối cùng, ông nên nghĩ lại đi. – Lara nói.

    - Đưa đây! – Bantasas đưa tay ra lấy đơn

    - Nộp cho ông chưởng lý, ông rõ chứ? – Lara tiễn Bantasas đi và lẩm bẩm trong miệng: "Nếu mày ngã cầu thang và què chân, tao cũng không thương!"

    Ở phòng chưởng lý ra, Bantasas chạm trán với Juritas ở cầu thang lớn

    - Mày đến đây để làm gì? – Juritas nhìn Bantasas một cách ngờ vực. – Mày kiện tao à?

    - Phải, kiện tất cả chúng mày, - Bantasas muốn nói bọn Tây Ban Nha, - nhưng tao chẳng biết nói với ai. Mày đang giấu con gái tao ở đâu hả?

    - Sao dám gọi tao là mày? – Juritas nóng mặt. – Nếu mày không phải là cha vợ tao thì tao đã đánh mày mấy hèo rồi.

    Juritas lấy tay gạt Bantasas rồi trèo lên lầu. Hắn khuất sau một cánh cửa bằng gỗ sồi.

    Viên chưởng lý thành phố Buenos Aieres hôm nay phải tiếp một vị khách rất đặc biệt. Đó là giám mục Huan de Gassilasso ở nhà thờ lớn đến.

    Viên chưởng lý đang ngồi trong chiếc ghế bành vội đứng chào giám mục. Oâng ta cung kính mời vị khách quý ngồi xuống chiếc ghế bành lớn bọc da kê gần bàn làm việc.

    Đức giám mục và viên chưởng lý và hai mẫu người đối chọi nhau. Viên chưởng lý có bộ mặt phì nộn và đỏ gay, miệng rộng môi dày, mũi lân. Ngón tay ông ta giống những trái chuối tiêu, còn mấy chiếc khuy cài trên cái bụng tròn căng chỉ rình đứt tung ra vì không đủ sức chống lại được lớp mỡ núng nính.

    Khuôn mặt của đức giám mục thì lại gầy guộc và tái mét. Mũi gồ, cằm nhọn hoắt, cặp môi mỏng và thâm làm cho ông ta có cái dáng của một thầy tu chính cống. Đức giám mục không bao giờ nhìn thẳng vào mắt của người tiếp chuyện mình mình, tuy vẫn theo dõi người đó một cách rất tinh. Uy thế của đức giám mục rất lớn và ông ta sẵn sàng thoát ra khỏi những việc phần hồn để điều khiển những trò chính trị rắc rối ngoài đời. Sau khi chào hỏi chủ nhân, đức giám mục đi thẳng vào mục đích của việc mình đến. Ông khẽ hỏi:

    - Tôi muốn biết vấn đề giáo sư Sanvator giải quyết tới đâu rồi?

    - Thưa cha, cha mà cũng quan tâm đến vấn đề này sao? – Viên chưởng lý lễ phép thưa. – Đây là một vụ án đặc biệt! – Ông ta lấy một tập hồ sơ dày cộm để trên bàn, lật lật mấy trang rồi tiếp lời. – Theo báo cáo của Juritas, chúng tôi đã khám xét nhà giáo sư Sanvator. Juritas tố cáo Sanvator đã làm những phẫu thuật đặc biệt đối với súc vật. Những lời tố cáo đó đã được xác minh đầy đủ. Vườn của Sanvator quả là nhà máy chế tạo ra những quái thai. Thật là kỳ lạ! Sanvator đã..

    - Về kết quả khám xét thì tôi đã biết qua báo chí. – Đức giám mục khẽ ngắt lời. – Nhưng các ông đã có những biện pháp gì đối với Sanvator? Hắn đã bị bắt chưa?

    - Thưa cha, đã có. Ngoài ra chúng tôi còn mang về thành phố một thanh niên tên là Ichtyan để làm tang vật và nhân chứng, đó chính là Con quỷ biển đấy. Ai có thể ngờ rằng Con quỷ làm mọi người mất bao thời giờ lại là một quái vật trong sở thú của Sanvator? Hiện nay các chuyên gia và giáo sư đại học đang nghiên cứu những quái vật đó. Tất nhiên chúng tôi không thể chở về thành phố toàn bộ cái vườn thú ấy để làm tang vật sống được. Nhưng Ichtyan thì đã được đưa về và nhốt dưới hầm của tòa án. Nó gây cho chúng tôi biết bao phiền toái. Cha nghĩ xem, chúng tôiphải làm cho nó một cái thùng lớn, vì thiếu nước nó không thể sống được. Sức khoẻ của nó đã giảm nhiều. Chắc Sanvator đã tạo một sự thay đổi đặc biệt gì đó trong cơ thể của nó và biến nó thành người cá. Các nhà bác học của chúng ta đang tìm hiểu về vấn đề này.

    - Tôi quan tâm đến số phận Sanvator hơn. – Đức giám mục khẽ nói. – Oâng ta phạm điều luật nào? Theo ý ông thì Sanvator có thể bị kết án không?

    - Vụ án Sanvator là một vụ án hết sức rắc rối. Thú thật là tôi chưa quyết định được là sẽ xử Sanvator theo điều luật nào. Đơn giản nhất là kết tội ông ta tiến hành giải phẫu bất hợp pháp và hỏng cơ thể của Ichtyan..

    Đức giám mục bắt đầu cau mày:

    - Ông cho rằng tất cả những việc làm đó của Sanvator không phải là phạm tội à?

    - Nhưng phạm tội gì, thưa cha? Tôi còn nhận được đơn kiện của một thổ dân tên là Bantasas. Hắn quả quyết rằng Ichtyan chính là con trai của hắn. Tuy có hơi đuối lý nhưng chúng tôi sẽ có cách dùng hắn làm nhân chứng để buộc tội Sanvator nếu các chuyên viên xác định được Ichtyan đúng là con trai Bantasas.

    - Như vậy có nghĩa là Sanvator nhiều lắm chỉ có thể bị kết tội là vi phạm các quy chế về y khoa và bị xét xử về tội giải phẫu đứa trẻ mà không được bố mẹ nó đồng ý chứ gì?

    - Và có thể vì tội là đã làm hỏng cơ thể của nó. Tội này nặng hơn. Nhưng trong việc này còn có một vấn đề rắc rối. Các chuyên viên đều nghiêng về ý kiến cho rắng một người bình thường không thể nảy ra tư tưởng làm cho các động vật biến dạng đi và tiến hành những cuộc mổ xẻ quái lạ như vậy được. Họ kết luận Sanvator là người mất trí, một người mắc bệnh tâm thần.

    Đức giám mục ngồi im lặng, cặp môi mỏng mím lại. Một lúc sau, ông ta khẽ nói:

    - Tôi không thể nào ngờ được nghe ông nói điều đó.

    - Thưa cha, sao ạ? – viên chưởng lý ngạc nhiên hỏi dồn.

    - Ngay cả đến ông, là người nắm rõ pháp luật trong tay mà cũng muốn biện hộ cho những hành động của Sanvator và cho rằng công việc nghiên cứu của hắn không phải là vô ích.

    - Nhưng việc đó có gì là xấu đâu ạ?

    - Và ông lại thấy khó khăn trong việc định tội. Tòa án của nhà thờ, tòa án của Chúa phán xét những hành động của Sanvator một cách khác. Oâng cho phép tôi được giúp ông một vài ý kiến chứ, ông chưởng lý?

    - Xin cha cứ dạy. – Viên chưởng lý lúng túng đáp.

    Đức giám mục bắt đầu nói như một người giảng đạo, một người tố cáo:

    - Ông cho rằng những việc làm của Sanvator không phải là vô ích sao? Oâng cho rằng những con vật và người mà hắn làm méo mó đi lại có cái ưu việt hơn trước sao? Như vậy là thế nào? Phải chăng thượng đế đã tạo ra con người một cách không hoàn chỉnh? Chẳng lẽ ta phải cần đến sự can thiệp của giáo sư Sanvator thì thân thể con người mới được hoàn chỉnh?

    Viên chưởng lý gục đầu ngồi im lặng. Trước mặt nhà thờ, ông bị rơi vào địa vị của một người bị tố cáo. Ông ta đâu ngờ đến nông nổi ấy.

    - Chẳng lẽ ông quên những lời nói trong kinh Thánh, "Đức Chúa trời dạy: Ta sẽ tạo ra con người theo ý ta". Tiếp theo câu 27: "Và đức Chúa trời đã tạo ra con người theo ý Chúa". Thế mà Sanvator dám cả gan làm sai lệch mẫu người của Chúa. Thậm chí cả ông nữa, ông cũng thấy đó là có lợi.

    - Xin cha tha lỗi cho.. – Viên chưởng lý chỉ lắp bắp được như vậy thôi.

    - Ông có nhận thấy là con người được thượng đế tạo ra là toàn thiện toàn mỹ không? – Đức giám mục nói một cách hào hứng. – Ông thuộc làu những điều luật ngoài đời, mà quên mất luật của Chúa. Oâng hãy nhớ lại điều 31 cùng chương đó của quyển I: "Và Chúa Trời đã thấy tất cả những gì Người tạo ra là đẹp đẽ và vô cùng". Thế mà giáo sư Sanvator của ông lại cho rằng phải sửa đổi, phải làm lại, rằng con người phải sống được cả trên cạn lẫn dưới nước, và ông cũng nghĩ làm vậy là thông minh, là hợp lý. Thật là một sự bất kính, một thái độ báng bổ. Hay là những luật lệ dân sự của chúng ta thôi không trừng trị những tội về tôn giáo nữa? Nếu như rồi đây mọi người sẽ hùa theo các ông mà cho rằng: "Đúng, con người do thượng đế tạo ra còn nhiều chỗ chưa hoàn hảo. Phải đưa cho bác sĩ Sanvator" làm lại", thì sẽ ra sao? Đó chẳng phải là một sự phá hoại ghê gớm đối với tôn giáo thì là gì? Đức Chúa trời thấy tất cả những gì Người tạo ra đều tốt đẹp. Thế mà Sanvator lại tạo ra những quái vật gớm ghiếc như để nhạo báng Người. Và ông, ông lúng túng trong việc lên án những hành động đó của Sanvator.

    Đức giám mục ngừng lại. Oâng ta hài lòng về ấn tượng do lời nói của mình đã gây ra cho viên chưởng lý. Một lát sau, ông ta nói tiếp, giọng to dần:

    - Nếu tôi nói rằng tôi quan tâm đến số phận của Savator hơn, thì lẽ nào tôi dững dưng trước số phận của Ichtyan được? Anh này thậm chí không có cả tên thánh vì Ichtyan tiếng Hy Lạp chẳng có nghĩa gì khác ngoài nghĩa Người cá. Dù bản thân Ichtyan không có tội gì, dù anh ta chỉ là nạn nhân thôi thì anh ta vẫn là một vật chống lại Chúa, trái với ý Chúa. Sự tồn tại của Ichtyan có thể làm cho tư tưởng người ta hoang mang, đẩy người ta đến những ý nghĩ tội lỗi, cám dỗ người ta khiến cho những kẻ thiếu đức tin phải dao động. Ichtyan không thể tồn tại được! Tốt nhất là nếu thượng đế gọi Ichtyan về bên Người, nếu anh thanh niên bất hạnh đó chết vì do cơ thể bị tàn phế. – Đức giám mục đưa mắt nhìn viên chưởng lý một cách đầy ý nghĩa. – Dù thế nào, Ichtyan cũng phải được xét xử và giam giữ, vì ngoài ra nó còn phạm nhiều tội khác như ăn trộm cá của dân chài, cắt thủng lưới của người ta rồi lại làm cho người ta khiếp sợ đến nỗi không ai dám đánh cá nữa và dân thành phố bị thiếu cá ăn. Tên vô thần Sanvator và Ichtyan, đứa con đáng ghê tởm của hắn, là một lời thách thức láo xược đối với nhà thờ, đối với thượng đế! Nhà thờ sẽ không bao giờ hạ vũ khí trước khi chúng bị tiêu diệt.

    Đức giám mục tiếp tục buộc tội. Viên chưởng lý ngồi trước mặt ông ta và không dám cắt ngang những lời ghê gớm ấy.

    Cuối cùng, khi đức giám mục nói xong, viên chưởng lý mới đứng dậy tiến về phía cha và cất giọng khàn khàn:

    - Là một con chiên, con sẽ đến xưng tội ở nhà thờ của Chúa. Là một nhà chức trách, con xin cảm ơn cha đã giúp đỡ. Bây giờ con đã thấy rõ tội trạng của Sanvator. Hắn sẽ bị trừng trị. Ichtyan chũng không thoát được lưỡi gươm của pháp lý.
     
  5. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,079
    Chương 14: Người mất trí thiên tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc xét xử ở tòa án không đánh gục được bác sĩ Sanvator. Trong nhà tù, ông vẫn bình tĩnh tự tin. Nói chuyện với các thẩm phán và chuyên viên, ông có thái độ khoan dung kẻ cả như thái độ của người lớn đối với trẻ con vậy.

    Bản chất của ông không chịu được sự nhàn rỗi. Ông viết nhiều và đã giải phẫu vài trường hợp xuất sắc ở bệnh xá nhà tù. Trong số những người bệnh của ông có cả vợ người cai ngục. Bà ta bị một cái nhọt độc nguy hiểm đến tính mạng. Sanvator cứu sống bà ta đúng lúc các bác sĩ được mời đến đều đã lắc đầu chịu bất lực.

    Ngày xét xử đã đến. Phòng xử án rộng thênh thang vẫn không đủ chứa tất cả những người muốn đến tham dự phiên tòa. Công chúng chen chút nhau ở các hành lang, đứng chật cả quảng trường trước tòa án, dòm qua cửa sổ. Nhiều kẻ tò mò leo lên những cây mọc gần tóa án.

    Sanvator bình thản ngồi xuống ghế dành cho bị cáo. Oâng tỏ ra tự trọng đến nỗi người ngoài có thể nghĩ ông là quan tòa chứ không phải bị cáo. Oâng từ chối không nhận luật sư bào chữa.

    Hàng trăm con mắt đổ dồn vào ông. Nhưng ít người chịu được cái nhìn của ông.

    Ichtyan cũng làm mọi người chú ý không kém, nhưng anh vắng mặt. Mấy ngày gần đây anh bị mệt và hình như suốt ngày phải ngâm mình trong thùng nước để tránh những con mắt tò mò đã làm anh chán ngắt. Trong vụ án này, Ichtyan chỉ là một nhân chứng để buộc tội, hay đúng hơn là một tang vật, theo lời viên chưởng lý.

    Viêc xử tội Ichtyan sẽ được tiến hành riêng, sau khi xử Sanvator. Viên chưởng lý phải làm như vậy vì đức giám mục rất nôn nóng về vấn đề Sanvator, và vì việc thu nhập tang chúng để kết tội Ichtyan đòi hỏi khá nhiều thời gian. Bọn tay chân của viên chưởng lý tích cực và thận trọng tuyển mộ những nhân chứng cho vụ Ichtyan trong quán Palm tree. Tuy vậy, đức giám mục vẫn không ngừng gợi ý cho viên chưởng lý rằng lối thoát tốt đẹp nhất vẫn là cho Ichtyan về chầu Chúa. Cái chết đó sẽ là chứng minh hùng hồn rằng bàn tay con người chỉ có khả năng làm hỏng những vật do Thượng đế tạo ra.

    Ba chuyên viên là giáo sư đại học đọc những kết luận của mình. Mọi người đều lắng nghe như nuốt từng lời từng chữ của các nhà bác học. Giáo sư Seiner, chuyên viên trưởng của tòa án, một người đã đứng tuổi nói trước:

    - Theo yêu cầu của tòa, chúng tôi đã xem kỹ những con vật và anh Ichtyan mà giáo sư Sanvator đã giải phẫu trong phòng thí nghiệm của ông ta. Chúng tôi đã xem xét kỹ những phòng thí nghiệm và phòng mổ tuy nhỏ nhưng được trang bị rất tốt của ông ta. Khi giải phẫu, giáo sư Sanvator đã dùng những dụng cụ hiện đại nhất như dao điện, tia cực tím chống nhiễm độc.. Ngoài ra còn có những dụng cụ mà các nhà giải phẫu khác chưa hề biết. Chắc chắn là giáo sư Sanvator đã đặt làm riêng cho mình những thứ này. Tôi sẽ không nói tỉ mỉ về những thí nghiệm đối với súc vật của giáo sư. Những thí nghiệm này thể hiện những ý đồ hết sức táo bạo và các phương pháp giải phẫu tuyệt vời. Giáo sư đã di dời các tổ chức và cả từng cơ quan cơ thể động vật từ chỗ này sang chỗ khác, đã khâu liền hai con vật với nhau, đã biến những con vật lưỡng mang thành đơn mang và ngược lại. Giáo sư đã biến đực thành cái, đã tìm ra những phương pháp làm con người trẻ lại. Trong vườn của giáo sư Sanvator, chúng tôi thấy những đứa trẻ từ vài tháng đến mười bốn tuổi thuộc nhiều bộ lạc da đỏ khác nhau.

    - Ông thấy tình trạng những đứa trẻ đó ra sao? – Viên chưởng lý hỏi.

    - Chúng đều khoẻ mạnh và vui tươi. Chúng nô đùa trong vườn. Nhiều đứa đã được Sanvtor cứu sống. Thổ dân rất tin ông ta và đem con từ những nơi xa xôi nhất đến.

    Trong phòng xử án có tiếng thở dài:

    - Tất cả các bộ lạc đều mang con em đến nhờ Sanvator cứu giúp.

    Viên chưởng lý bắt đầu lo lắng. Sau khi nói chuyện với đức giám mục, khi tư tưởng ông ta đã có một phương hướng mới, ông ta không thể bình tĩnh nghe những lời khen Sanvator được. Ông ta hỏi Seiner:

    - Ông có cho rằng việc nghiên cứu của Sanvator là có ích và hợp lý không?

    Nhưng viên chánh án, một lão già tóc bạc phơ, vẻ mặt khắc khổ, sợ Seiner sẽ trả lời khẳng định nên vội can thiệp ngay:

    - Tòa không cần biết quan điểm riêng của chuyên viên về những vấn đề khoa học. Tôi yêu cầu chuyên viên Seiner báo cáo tiếp. Việc xét nghiệm anh thanh niên Ichtyan thuộc bộ lạc Araucan đã đưa đến những kết luận gì?

    - Người anh ta có một lớp vảy nhân tạo phủ ngoài không rõ bắng chất gì rất bền và dẻo. Việc phân chất vẫn chưa làm xong. Ở dưới nước đôi khi Ichtyan dùng mắt kính có tròng rất đặc biệt, chỉ số khúc xạ xấp xỉ 2. Khi tháo bỏ lớp vảy trên người Ichtyan ra, chúng tôi phát hiện được ở dưới xương bả vai có hai lỗ tròn đường kính mười centimét được đậy kín bởi năm màng da giống như mang cá mập.

    Trong phòng có tiếng rì rầm tỏ vẻ ngạc nhiên.

    - Đúng vậy, - chuyên viên Seiner nói tiếp, - thật là khó tin, nhưng quả thật là Ichtyan vừa có phổi người vừa có mang cá. Vì vậy, anh ta sống được cả trên cạn lẫn dưới nước.

    - Anh ta là Người cá? – Viên chưởng lý hỏi một cách mỉa mai.

    - Đúng vậy, có thể gọi anh ta là Người cá.

    - Nhưng vì sao Ichtyan có được bộ mang cá mập? – Viên chánh án hỏi.

    Seiner khoát tay trả lời:

    - Đó là một điều bí ẩn mà có lẽ chính giáo sư Sanvator sẽ giải thích cho chúng ta. Ý kiến chúng tôi thế này, theo định luật sinh vật học Hecken, trong sự phát triển của mình, mỗi sinh vật đều lặp lại các hình thái mà loài đó đã trải qua trong thời gian hàng triệu năm trên trái đất. Có thể nói chắc chắn rằng tổ tiên loài người xưa kia đã thở bằng mang.

    Viên chưởng lý ngồi nhổm dậy nhưng chánh án ra hiệu bảo ngồi xuống.

    - Đến ngày thứ hai mươi thì bào thai người có bốn nếp gấp mang chồng lên nhau. Nhưng sau đó thì bộ mang được cải tạo, cung mang thứ nhất biến thành đường thính giác; cung mang thứ hai biến thành những mấu và thân xương dưới lưỡi; cung mang thứ ba biến thành sụn giáp trạng. Chúng tôi không nghĩ rằng giáo sư Sanvator đã kìm hãm được sự phát triển của Ichtyan trong giai đoạn bào thai. Thật ra khoa học đã từng biết đến những trường hợp mà ở người trưởng thành vẫn còn lại lỗ mang trên cổ, dưới cằm và chưa kín miệng. Đó là những lỗ rò. Tất nhiên với những chỗ mang còn sót lại đó, không thể sống dưới nước được. Khi bào thai phát triển không bình thường như thế có hai khả năng hoặc là vẫn tiếp tục lớn lên nhưng sẽ cản trở sự phát triển của cơ quan thính giác và những thay đổi khác về giải phẫu. Trong trường hợp đó Ichtyan có thể sẽ biến thành một quái vật có cái đầu nửa cá nửa người nhỏ xíu. Hoặc là Ichtyan vẫn phát triển bình thường, nhưng mang sẽ bị tiêu biến đi, trên thực tế Ichtyan là một thanh niên phát triển bình thường, tai thính, hàm dưới và phổi như những người khác. Ngoài ra Ichtyan còn có một bộ mang hoàn chỉnh. Mang và phổi hoạt động cụ thể ra sao và quan hệ như thế nào, nước có vào mang qua miệng và phổi không hay là thâm nhập vào mang qua một lỗ nhỏ mà chúng tôi đã phát hiện được trên người Ichtyan, diều đó chúng tôi không biết. Nếu được mổ ra xem thì chúng tôi mới giải đáp được những câu hỏi đó. Tôi xin nhắc lại, đó là một điều bí ẩn mà chính giáo sư Sanvator có nhiệm vụ phải nói rõ. Giáo sư phải giải thích cho chúng tôi về nguồn gốc của những con chó trông như loại báo Iagoa, những con khỉ lưỡng thê như Ichtyan.

    - Kết luận chung của ông như thế nào? – Viên chánh án hỏi.

    Giáo sư Seiner, một nhà bác học giải phẫu rất nổi tiếng trả lời thẳng thắn:

    - Tôi xin thú thật rằng tôi chẳng hiểu gì trong việc này. Tôi chỉ có thể nói rằng công trình nghiên cứu của giáo sư Sanvator là những công việc của bậc thiên tài. Chắc giáo sư cho rằng nghệ thuật giải phẫu của mình đã đạt tới đỉnh cao, tới mức có thể tháo lắp và thay đổi thân thể con người và loài vật theo ý mình. Và mặc dù trên thực tế ông đã thực hiện được ý đồ của mình một cách suất sắc, nhưng sự táo bạo và qui mô rộng lớn của những ý đồ đó rất gần với.. sự mất trí.

    Sanvator mỉm cười khing bỉ. Ông không biết rằng vì muốn ông nhẹ tội hơn, các chuyên viên đã nêu lên vấn đề ông mất trí nhằm thay thế chế độ nhà tù bằng chế độ điều trị.

    Giáo sư Seiner thấy Sanvator mỉm cười bèn nói tiếp:

    - Tôi không khẳng định rằng Sanvator là người mất trí, nhưng dù sao, theo chúng tôi vẫn phải đưa bị cáo vào nhà an dưỡng thần kinh để các bác sĩ chuyên khoa theo dõi trong một thời gian dài.

    - Vấn đề mất trí không được tòa đặt ra. Tòa sẽ thảo luận vấn đề đó sau. – Viên chánh án nói. – Giáo sư Sanvator, ông muốn giải thích một số vấn đề đã được các chuyên viên và ông chưởng lý nêu ra không?

    - Có. Tôi sẽ giải thích. Nhưng đó cũng là lời phát biểu cuối cùng của tôi trước tòa.

    Sanvator bình tĩnh đứng dậy và đưa mắt nhìn khắp phòng xử án như muốn tìm ai. Ông nhận ra Bantasas, Christo và Juritas trong đám người ngồi xem. Đức giám mục ngồi ở hàng đầu. Sanvator nhìn ông ta hơi lâu một chút. Trên khuôn mặt giáo sư thoáng một nụ cười. Sau đó, giáo sư lại đưa mắt tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, ông nói:

    - Tôi không thấy nguyên cáo có mặt ở phòng này.

    - Tôi là nguyên cáo đây! – Bantasas bật dậy và quát lên.

    Christo cầm ống tay áo của em mình giật giật và kéo Bantasas ngồi xuống.

    Viên chánh án hỏi:

    - Ông muốn nói đến những con vật bị ông làm hại thì tòa xét thấy không cần thiết phải đưa chúng ra trình diện ở đây. Còn Ichtyan – người cá - thì đang ở trong tòa này.

    - Tôi nói đến đức Chúa trời! – Sanvator nói một cách ngiêm trang và bình tĩnh.

    Nghe câu trả lời đó viên chánh án choáng váng ngã người ra lưng ghế và nghĩ thầm: "Sanvator điên rồi sao? Hay là hắn giả vờ điên để tránh tù tội?"

    - Ông nói gì vậy? – Viên chánh án hỏi.

    - Tôi nghĩ rằng tòa phải biết rõ điều ấy. Ai là người bị thiệt hại chủ yếu và duy nhất trong vụ này? Đúng là chỉ có đức Chúa trời. Theo ý tòa án thì những hành động của tôi xâm phạm vào lĩnh vực của Chúa. Chúa rất hài lòng về những gì mình tạo ra, thế mà có một anh bác sĩ lại đột nhiên tuyên bố: "Chúa làm còn thiếu sót nhiều. Phải làm lại thôi!". Rồi anh ta bắt tay vào sửa đổi lại công trình của Chúa theo ý mình.

    - Thật là một sự báng bổ! Tôi yêu cầu ghi lại những lời nói đó vào biên bản. – Viên chưởng lý nói với vẻ mặt của một người bị động chạm đến những tình cảm thiêng liêng nhất.

    Sanvator nhún vai:

    - Tôi chỉ truyền đạt lại thực chất của bản cáo trạng thôi. Tất cả những lời buộc tội tôi chẳng phải đã quy kết về một điều đó sao? Tôi đã đọc hồ sơ. Thoạt tiên người ta chỉ buộc tội tôi là mổ xẻ người và xúc vật và làm cho chúng tàn tật. Bây giờ thêm một tội nữa, tội báng bổ. Ngọn gió đó từ đâu thổi tới vậy? Phải chăng là từ phía nhà thờ lớn tới?

    Giáo sư Sanvator nhìn đức giám mục:

    - Các ngài tự dựng lên vụ án, trong đó vô hình chung đức Chúa trời là nguyên cáo, còn trên ghế bị cáo ngoài tôi ra còn có Darwin. Có lẽ những lời tôi nói sẽ còn làm cho mấy vị ngồi đây buồn phiền, nhưng tôi tiếp tục khẳng định rằng cơ thể của động vật và cả của con người nữa vẫn chưa hoàn thiện và cần được tu chỉnh lại. Tôi hy vọng rằng đức giám mục Huan de Gassilasso có mặt tại đây sẽ xác nhận điều đó.

    Lời phát biểu của giáo sư làm mọi người sửng sốt. Giáo sư nói tiếp:

    - Năm 1915, trước khi tôi ra mặt trận ít lâu, tôi đã may mắn được góp phần sửa đổi chút ít cơ thể của đức giám mục đáng tôn kính, nghĩa là cắt ruột thừa cho ngài. Tôi còn nhớ, khi nằm trên bàn mổ, ngài không phản đối gì về việc tôi đã dùng dao để thực hiện sự thay đổi mẫu người của Chúa. Có đúng thế không, thưa ngài? – Sanvator nhìn chằm chằm vào giám mục.

    Huan de gassilasso ngồi im không nhúc nhích. Chỉ có hai gò má vốn tái xanh hơi đỏ lên và những ngón tay thon thon hơi run.

    - Còn trường hợp khác xảy ra khi tôi mở phòng mạch tư và làm những phẫu thuật giúp con người trẻ lại. Người yêu cầu tôi giúp làm trẻ lại chẳng ai khác mà chính là ngài chưởng lý Augustos..

    Nghe đến đây viên chưởng lý định lên tiếng phản đối nhưng bị tiếng cười của công chúng che lấp đi.

    - Tôi yêu cầu ông đừng nói lan man. – Viên chánh án nghiêm nghị nói.

    - Lời yêu cầu đó nên dành cho chính bản thân tòa án. Không phải tôi mà là tòa đã đặt ra vấn đề đó. Phải chăng có người ngồi đây đang hoảng sợ trước ý kiến cho rằng tất cả chúng ta xưa kia đều là khỉ, thậm chí là cá, sau đó có được khả năng nói và nghe là nhờ những cung mang đã biến thành cơ quan ngôn ngữ và thính giác? – Quay về phía ông chưởng lý đang tỏ vẻ nôn nóng, Sanvator nói. – Ông cứ bình tĩnh! Tôi không có ý định tranh luận với ai ở đây hoặc lên lớp về học thuyết tiến hóa đâu. – Ngừng một lát, Sanvator nói tiếp. – Sự đau đớn chẳng phải ở chỗ con người xuất thân từ loài vật mà ở chỗ con người chưa khác giống vật mấy.. Vẫn thô bạo, tàn ác, đần độn như thế. Oâng bạn bác học đồng nghiệp của tôi đã làm các ngài sợ một cách vô ích. Ông có thể không cần nói đến sự phát triển của bào thai. Tôi không cần tác động đến bào thai. Cũng chẳng cần cho các con vật lai giống với nhau. Tôi là một nhà giải phẫu. Dụng cụ duy nhất của tôi là con dao. Là một nhà phẫu thuật, tôi đã cứu chữa cho nhiều người. Khi giải phẫu người bệnh, tôi thường phải ghép nhiều mô, nhiều tuyến lại với nhau. Để hoàn thiện phương pháp này, tôi đã làm nhiều thí nghiệm ghép mô ở động vật.

    Tôi đã quan sát rất lâu những động vật được giải phẫu trong phòng thí nghiệm và cố tìm hiểu, nghiên cứu xem những bộ phận được chuyển đến chỗ mới, đôi khi rất xa lạ, diễn biến ra sao. Quan sát xong, tôi chuyển chúng ra vườn. Khu vườn bảo tàng của tôi thế là đã được hình thành. Tôi đặc biệt say sưa nghiên cứu vấn đề trao đổi và ghép mô giữa các loài khác nhau, thí dụ giữa cá và động vật có vú, và ngược lại. Ở đây tôi đã đạt được cái mà các nhà bác học khác cho là hoàn toàn không tưởng. Nhưng có gì khác biệt đâu? Những việc tôi làm được hôm nay, mai đây các nhà giải phẫu bình thường cũng làm được. Giáo sư Seiner hẳn phải biết những phẫu thuật gần đây nhất của nhà giải phẫu người Đức là Dauerbrukher. Oâng ta đã thành công trong việc thay thế một cái đùi bị đau bằng xương ống chân.

    - Còn Ichtyan thì sao? – Seiner hỏi.

    - Ichtyan là niềm tự hào của tôi. Khi giải phẫu Ichtyan, cái khó không chỉ phải ở kỹ thuật. Tôi phải thay đổi toàn bộ công việc của cơ thể con người và có như vậy Ichtyan mới có thể sống được. Sáu con khỉ đã chết trong các cuộc thí nghiệm trước khi tôi đạt được mục đích, để yên tâm tiến hành mổ thằng bé.

    - Phẫu thuật đó được tiến hành ra sao? – Viên chánh án hỏi.

    - Tôi đã ghép mang một con cá mập cho thằng bé. Và thế là nó có khả năng sống trên cạn lẫn dưới nước.

    Trong đám công chúng có nhiều tiếng xì xào ngạc nhiên. Các phóng viên báo chí lao tới máy điện thoại để báo ngay về tòa soạn tin tức sốt dẻo đó.

    - Sau đó tôi lại đạt được một thành công nữa lớn hơn, đó là con khỉ mà các ngài đã thấy. Nó có thể sống rất lâu trên cạn cũng như dưới nước mà không hại gì đến sức khoẻ. Còn Ichtyan có thể sống trên cạn nhiều nhất là ba bốn ngày đêm. Nếu ở trên cạn lâu quá thì rất có hại, phổi sẽ làm việc quá sức, mang sẽ khô lại, và sẽ đau nhói hai bên sườn. Tiếc rằng khi tôi đi vắng, Ichtyan đã vi phạm chế độ do tôi đề ra.. Nó đang đau đớn vì một chứng bệnh hiểm nghèo. Sự cân bằng trong cơ thể nó bị phá vỡ, vì vậy nó phải ngâm mình dưới nước phần lớn thời gian.

    - Xin phép được hỏi bị cáo một câu, - viên chưởng lý xin phép chánh án. – Do đâu mà ông nảy ra ý định tạo ra người cá và làm như thế là nhằm mục đích gì?

    - Ý nghĩ của tôi trước sau vẫn là con người không được hoàn chỉnh. Trong quá trình tiến hóa. Tuy con người có được nhiều cái hơn hẳn tổ tiên, nhưng lại mất đi nhiều cái mà tổ tiên họ đã có trong những giai đoạn phát triển sơ khai của mình. Sinh hoạt dưới nước sẽ cho con người những điều ưu việt lớn lao. Thếthì sao ta không trả lại cho người cái khả năng đó? Qua lịch sử phát triển của động vật, chúng ta biết rằng tất cả những loài thú sống trên cạn đều thoát thai từ những loài sống dưới nước, chúng đều từ biển bò lên. Chúng ta lại biết rằng một số động vật trên cạn lại quay về sống dưới nước. Cá heo xưa kia là cá, nhưng đã có thời gian bò lên cnạ và trở thành động vật có vú. Nhưng sau đó, nó lại quay về biển và vẫn nuôi con bằng sữa như cá voi. Cả cá voi lẫn cá heo đều thở bằng phổi. Có thể giúp cá heo trở thành cá phổi lưỡng thê. Ichtyan đã yêu cầu tôi làm việc đó. Nếu được, thì bạn của nó là con cá heo Leading sẽ có thể cùng nó lặn rất lâu dưới nước.

    Tôi đang chuẩn bị làm phẫu thuật đó cho con Leading. Là người cá đầu tiên trên trái đất và là người đầu tiên sống trong thế giới của cá, Ichtyan sẽ không cảm thấy cô đơn. Nhưng nếu những người khác cũng theo chân nó mà thâm nhập vào biển cả thì cuộc sống sẽ khác hẳn. Lúc đó con người sẽ thắng được nước, một lực lượng hùng mạnh của thiên nhiên một cách dễ dàng. Các ngài hẳn biết lực lượng đó thế nào rồi. Chắc các ngài đã biết rằng diện tích đại dương là 361 triệu 50 ngàn km2. Hơn 7 phần 10 diện tích trái đất bị nước bao phủ. Khoảng nước mênh mông đó với những trữ lượng vô cùng tận về thực phẩm và nguyên liệu cho công nghiệp có thể chứa được hàng triệu, hàng tỉ người. Hơn 362 triệu km2 chỉ là diện tích bề mặt. Mà con người thì lại có thể ở dưới nước thành nhiều tầng. Hàng tỉ người có thể sống thênh thang thoải mái dưới nước.

    Còn sức mạnh của nước thì sao?

    Các ngài đều biết rằng nước biển nuốt một số năng lượng mặt trời ngang với 79 tỉ mã lực. Nếu nhiệt không bốc lên trong không khí và mất đi vì một số lý do khác thì biển đã sôi lên từ lâu rồi. Biển quả thật là một nguồn dự trữ năng lượng vô tận. Con người đã sử dụng nguồn năng lượng đó như thế nào? Gần như chưa được chút nào.

    Còn sức mạnh của những hải lưu nữa!

    Riêng hải lưu Goesltream cùng với hải lư Florida chuyển đi được 91 tỉ tấn nước trong một giờ hơn một con sông lớn khoảng 3000 lần. Và đó mới chỉ tính một hải lưu thôi! Con người đã sử dụng chúng thế nào? Gần như chưa sử dụng được chút nào!

    Còn sức mạnh của sóng biển và thuỷ triều thì thế nào?

    Các ngài biết rằng sóng biển thường mạnh bằng khoảng 28.000 đến 30.000 kg trên một mét vuông. Ngọn sóng có thể cao tới 43 mét, khi đó sóng có thể bốc lên một vật nặng đến một triệu kilogram, như những tảng đá lớn chẳng hạn. Còn thuỷ triều lên có thể đạt đến độ cao hơn 16 m, bằng chiều cao của một tòa nhà bốn tầng. Con người đã sử dụng những lực lượng đó như thế nào? Gần như chưa sử dụng gì!

    Ở trên cạn, sinh vật không thể lên cao quá khỏi mặt đất và xuống quá sâu khỏi lòng đất. Ở biển cả thì ở đâu cũng có sự sống, từ xích đạo đến hai cực, từ mặt nước đến độ sâu khoảng 10 km. Chúng đang khai thác những của cải vô tận của biển ra như thế nào? Chúng ta đánh cá. Xin thưa rằng, chúng ta chỉ mới động đến cái vỏ trên cùng của biển mà bỏ qua những vùng nước sâu chưa được dùng đến. Chúng ta chỉ mới mò được hải miên, san hô, ngọc trai và tảo mà thôi!

    Chúng ta chỉ mới làm được một số công trình dưới nước như đặt mống cầu và đập nước, trục những tàu bị đắm lên mà thôi! Nhưng chúng ta đã phải chịu rất nhiều vất vả, gian khổ và lắm khi còn phải mất mạng. Oâi, con người sống trên cạn thật đáng thương! Chỉ cần hai phút không thở được là anh ta đã chết. Như vậy thì còn làm được việc gì nữa?

    Nếu như con người có thể sống dưới nước mà không cần áo giáp, không cần dưỡng khí thì tình hình sẽ khác đi. Anh ta sẽ phát hiện ra biết bao nhiêu kho báu, Ichtyan đấy, nó nói với tôi.. Nhưng tôi e rằng sẽ làm cho con quỷ tham lam trong con người sẽ trỗi dậy. Ichtyan mang từ đáy biển về cho tôi những mẩu kim loại và quặng hiếm. Xin các ngài đừng mất bình tĩnh. Nó mang về cho tôi những mẩu vật rất nhỏ bé, nhưng trữ lượng dưới biển có thể rất lớn.

    Nếu con người có thể sống được dưới nước thì việc khai thác biển sâu sẽ tiến những bước khổng lồ. Biển sẽ không còn là một lực lượng thiên nhiên khủng khiếp đối với chúng ta nữa. Chúng ta sẽ không phải than khóc với những người ch6ét đuối nữa..

    Tất cả những người có mặt tại tòa hôm nay dường như đã trông thấy cái thế giới ngầm dưới nước được con người chinh phục. Nếu chế ngự được biển cả thì có lợi biết bao! Thậm chí niên chánh án cũng không tự kiềm chế được:

    - Nhưng vì sao ông không công bố những kết quả nghiên cứu của mình?

    - Tôi không muốn vội phải ngồi trên ghế bị cáo. – Sanvator mỉm cười trả lời. – Sau nữa tôi ngại rằng phát minh của tôi trong những điều kiện của chế độ xã hội của chúng ta hiện nay sẽ có hại nhiều hơn có lợi. Xung quanh Ichtyan đã có sự tranh chấp. Ai đã tố cáo tôi đã trả thù? Chính Juritas, người đã bắt cóc Ichtyan của tôi. Rồi các vị tướng lĩnh và đô đốc lại có thể đoạt Ichtyan từ tay Juritas để buộc người cá phải đánh đắm các chiến hạm của kẻ thù. Không, tôi không thể biến Ichtyan này và những Ichtyan khác thành vật sở hữu chung trong một nước để cho sự tranh giành và tham lam biến những phát minh quan trọng nhất thành những điều xấu xa tồi tệ và làm tăng thêm những đau khổ của con người. Tôi nghĩ đến..

    Bác sĩ Sanvator ngừng lại một lát, rồi bỗng đổi giọng nói tiếp:

    - Mà thôi, tôi cũng chẳng nói về diều ấy làm gì. Nếu nói, người ta sẽ cho tôi là mất trí. – Sanvator mỉm cười nhìn Seiner. – Không, tôi không dám nhận vinh dự là một người mất trí, dù là người mất trí thiên tài. Tôi không gàn dở, không lẩm cẩm chút nào. Tôi đã chẳng thực hiện được những điều tôi muốn đó rồi sao? Tất cả những công trình của tôi, các ngài đều đã trông thấy tận mắt. Nếu các ngài thấy những việc làm đó là tội lỗi, xin các ngài cứ trừng trị thẳng tay. Tôi không xin các ngài khoan hồng.
     
  6. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,079
    Chương 15: Vĩnh biệt guttieres

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nghiên cứu Ichtyan, ngoài việc chú ý tới những đặc tính về thể chất, các chuyên viên còn tìm hiểu cả những khả năng trí tuệ của anh nữa.

    - Năm nay là năm bao nhiêu? Tháng này là tháng mấy? Hôm nay là ngày mấy, thứ mấy? - Họ hỏi Ichtyan.

    Nhưng Ichtyan trả lời:

    - Tôi không biết.

    Ichtyan lúng túng khi trả lời những câu hỏi thông thường nhất. Chỉ vì anh đã sinh hoạt và được dạy dỗ trong điều kiện đặc biệt. Anh giống một đứa trẻ to xác.

    Các chuyên kết luận: "Ichtyan là người đần độn, ngu dại". Kết luận đó đã giúp Ichtyan khỏi bị xét xử. Tòa chấm dứt việc truy tố Ichtyan và chỉ định người đỡ đầu anh. Hai người xin đỡ đầu anh là Juritas và Bantasas.

    Sanvator nói đúng khi ông khẳng định rằng Juritas tố cáo ông vì thù hằn. Nhưng Juritas trả thù ông không phải vì mất Ichtyan, mà còn muốn đoạt lại Ichtyan và trở thành người đỡ đầu của anh. Hắn chẳng tiếc vài chục viên ngọc quý để đút lót cho các quan toàvà uỷ viên của hội đồng giám hộ. Juritas đã gần đạt được mục đích.

    Dựa vào quyền làm cha, Bantasas xin được đỡ đầu Ichtyan. Nhưng hắn không gặp may. Mặc dù Lara đã hết sức chạy chọt, các chuyên viên vẫn tuyên bố rằng họ không thể quyết định khi chỉ dựa vào lời làm chứng của một người là Christo. Hơn nữa, vì Christo là anh ruột của Bantasas nên các chuyên viên không thể tin hoàn toàn được.

    Với tư cách là nguyên cáo và là cha của đứa trẻ, Bantasas cần có mặt ở tòa khi xét xử. Nhưng việc công nhận quyền làm cha của lão không nằm trong dự kiến của tòa án và nhà thờ. Họ chủ trương phải thanh toán Ichtyan.

    Christo lúc này đã ra ở với Bantasas. Lão bắt đầu lo lắng cho em. Bantasas luôn ủ rũ quên ăn, quên ngủ. Có lúc hắn lồng lộn trong gian hàng và kêu la: "Trả con tôi đây!". Trong những giây phút đó, lão chửi bới bọn Tây Ban Nha thậm tệ bằng tất cả những thứ tiếng mà lão biết được.

    Một hôm, sau cơn thịnh nộ, Bantasas bỗng nói với Christo:

    - Tôi đến nhà tù đây anh ạ. Tôi sẽ biếu bọn gác ngục những viên ngọc quý nhất để được vào thăm Ichtyan. Tôi sẽ nói chuyện với nó. Tự nó nhận tôi là cha nó. Nó không thể không nhận ra tôi là cha nó. Nó mang trong người dòng máu của tôi mà.

    Christo hết lời khuyên can, nhưng không lay chuyển được Bantasas.

    Bantasas đến nhà tù van xin bọn gác ngục, khóc than, lăn lộn dưới chân chúng. Lão rải ngọc trai từ ngoài vào trong và cuối cùng tới được phòng giam Ichtyan.

    Căn phòng nhỏ xíu đó ngột ngạt và hôi thối vô cùng. Bọn gác ngục rất ít khi chịu thay nước trong thùng và cũng chẳng chịu dọn những con cá thối dùng làm thức ăn cho người tù đặc biệt này. Đối diện với cửa sổ, ở giáp tường có một cái thùng sắt.

    Bantasas nhìn xuống mặt nước đen ngòm trong thùng và khẽ gọi:

    - Ichtyan! Ichtyan!

    Mặt nước rung rinh nhưng Ichtyan vẫn ngồi im trong thùng.

    Đợi một lúc, Bantasas thò bàn tay run rẩy xuống thùng nước ấm và chạm vào vai Ichtyan. Ichtyan vội thò đầu lên hỏi:

    - Ông là ai? Ông cần gì?

    Bantasas quỳ xuống, hai tay đưa ra phía trước và nói nhanh:

    - Ichtyan! Cha đã đến với con đây, Sanvator không phải là cha con đâu. Lão ta là người độc ác. Lão ta làm con thành tàn tật. Ichtyan! Con hãy nhìn kỹ cha đi. Con không nhận ra cha sao, Ichtyan?

    Nước từ mái tóc chảy xuống khuôn mặt xanh xao của Ichtyan và từ cằm nhỏ giọt xuống. Anh nhìn ông già thổ dân một cách ngạc nhiên và buồn rầu.

    - Tôi không biết ông. – Ichtyan trả lời.

    - Ichtyan! – Bantasas kêu lên. – Con hãy nhìn cha cho kỹ! – Rồi lão ôm lấy đầu Ichtyan áp vào ngực mình và vừa hôn vừa khóc.

    Bỗng có một người nắm chặt cổ áo Bantasas, nhấc bổng hắn lên và quăng về phía góc phòng. Bantasas ngã vật xuống đất đầu đập mạnh vào bức tường đá.

    Mở mắt ra, lão thấy phía trên mình là Juritas. Tay phải của Juritas nắm lại, còn tay trái cầm một tờ giấy gì đó mà huơ lên có vẻ quan trọng.

    - Mày thấy không? Lệnh cho tao làm người đỡ đầu Ichtyan đây. Mày đi chỗ khác mà tìm thằng con trai thất lạc của mày. Ngày mai tao sẽ đưa Ichtyan về nhà tao. Hiểu chưa?

    Bantasas vẫn nằm dưới đất. Nhưng trong chớp mắt, lão chồm dậy, hét một cách man rợ và quật ngã Juritas ngã xuống. Lão giật tờ giấy ở tay Juritas đút vào miệng và tiếp tục đánh Juritas.

    Tên cai ngục đứng ở cửa, nhưng không muốn vào can ngăn họ, vì hắn đã ăn khá nhiều tiền đút lót của hai bên. Mãi tới khi Juritas bắt đầu bóp cổ Bantasas thì hắn mới tỏ vẻ lo lắng:

    - Ê! Đừng bóp cổ người ta chứ!

    Nhưng Juritas đang hăng máu nên vẫn không chịu dừng lại. Và nếu không có người thứ tư xuất hiện thì có lẽ Bantasas nguy khốn.

    - Nhìn gì vậy hả? Anh không rõ phận sự của mình sao? – Sanvator quát tên cai ngục, dường như là ông quản đốc nhà tù.

    Tiếng quát của Sanvator có tác dụng ngay. Tên cai ngục lao vào can hai bên ra.

    Nghe tiếng ồn ào, một số cai ngục khác chạy tới lôi Juritas và Bantasas ra.

    Juritas là kẻ chiến thắng trong vụ án này. Nhưng dù bị thua, Sanvator vẫn mạnh hơn đối thủ của mình. Ngay trong phòng giam này, ở địa vị một người bị kết án, Sanvator vẫn tiếp tục điều khiển mọi việc và mọi người. Oâng ra lệnh cho bọn cai ngục:

    - Các anh hãy dẫn hai tên này ra khỏi phòng. Tôi cần ở đây một mình với Ichtyan.

    Juritas và Bantasas phản đối và chửi rủa nhưng vẫn bị lôi đi. Cửa xà lim đóng sập lại.

    Khi tiếng người ngoài hành lang đã lặng đi, Sanvator mới đến chỗ thùng nước và nói với Ichtyan:

    - Ichtyan, con hãy đứng lên và ra giữa phòng này. Cha phải khám bệnh cho con.

    Ichtyan vâng lời. Sanvator lấy tay gõ vào ngực Ichtyan và lắng nghe nhịp thở đứt quãng của anh.

    - Con khó thở à?

    - Đúng vậy, thưa cha.

    - Tất cả là tại con cả. Lẽ ra con không được ở trên cạn lâu như vậy.

    Ichtyan bỗng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Sanvator và hỏi:

    - Thưa cha, vì sao mà không được? Vì sao ai cũng được mà con riêng con lại không?

    - Bởi vì con là duy nhất trên thế giới có khả năng sống được dưới nước.. Nếu con chọn lựa một trong hai con đường: Hoặc là sống trên cạn như mọi người, hoặc chỉ sống dưới nước thì con chọn con đường nào?

    - Con không biết.. - Ichtyan suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Đối với anh thì thế giới dưới nước, thế giới trên cạn và Guttieres đều thân thiết. Nhưng Guttieres đã đi mất rồi..

    - Bây giờ con thích biển hơn.

    - Việc ấy con đã quyết định từ khi con không nghe lời cha phá hoại sự cân bằng của cơ thể mình. Từ nay, con chỉ có thể sống được ở dưới nước mà thôi.

    - Nhưng không phải là trong thứ nước bẩn thỉu, ghê tởm này. Cha ơi, ở đây con chết mất. Con muốn được ra biển khơi!

    - Cha sẽ làm mọi việc để nhanh chóng giải thoát cho con khỏi cái nhà tù này. Hãy can đảm lên! – Giáo sư vỗ vai khích lệ Ichtyan rồi quay về phòng giam của mình.

    Về đến phòng, Sanvator ngồi xuống chiếc ghế đẩu và trầm ngâm suy nghĩ. Oâng thấy mình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về số phận Ichtyan. Ichtyan là niềm tự hào của ông. Oâng quý Ichtyan như một tác phẩm ưu tú nhất của mình. Hơn nữa, ông còn thương Ichtyan như con ruột của mình. Bệnh tình và tương lai của Ichtyan làm ông rất lo lắng.

    Có tiếng gõ cửa phòng giam.

    - Mời vào!

    - Tôi không làm phiền giáo sư chứ? – Người cai ngục khẽ hỏi.

    - Không, không có gì phiền đâu. – Sanvator đứng dậy. – Vợ anh và cháu có khoẻ không?

    - Xin cám ơn giáo sư, khoẻ ạ. Tôi đã gửi vợ con về bên ngoại ở vùng núi Aldes rồi..

    - Phải, khí hậu miền núi rất có lợi cho sức khoẻ của vợ anh và cháu bé.

    Người cai ngục quay lại nhìn cánh cửa ra vào rồi đến sát bên Sanvator khẽ nói:

    - Thưa giáo sư, tôi chịu ơn giáo sư đã cứu sống vợ tôi. Tôi muốn được trả ơn giáo sư. Và không phải chỉ trả ơn. Tôi là người ít học nhưng tôi thường đọc báo và được biết giá trị của giáo sư Sanvator. Không thể để cho một người như giáo sư phải ngồi tù cùng quân đầu trộm đuôi cướp được.

    Sanvator mỉm cười:

    - Những ông bạn bác học của tôi hình như đã vận động để tôi được chuyển sang trại điều dưỡng như một người điên.

    Người cai ngục phản đối:

    - Trại điều dưỡng cũng như nhà tù, có khi còn tồi tệ hơn, tránh được lũ lưu manh côn đồ đó thì lại gặp một lũ điên dại. Giáo sư Sanvator phải sống giữa những người điên ư? Không, không thể như thế được!

    Người cai ngục hạ thấp giọng thì thầm:

    - Tôi đã nghĩ kỹ mọi điều. Không phải vô cớ mà tôi cho vợ con về quê. Tôi sẽ bố trí cho giáo sư vượt ngục rồi sẽ trốn ngay. Vì sinh kế mà tôi phải đến đây, nhưng tôi căm ghét cái nghề này. Chúng nó sẽ không tìm thấy tôi đâu, còn giáo sư.. giáo sư sẽ đi khỏi cái đất nướcđáng nguyền rủa này, nơi mà bọn tu hành và bọn con buôn nắm hết quyền hành. – Anh ta lưỡng lự một lát rồi tiếp. – Tôi còn muốn nói thêm với giáo sư về một công tác bí mật..

    - Anh có thể không cần nói với tôi điều bí mật đó. –Sanvator ngắt lời.

    - Nhưng.. tôi không thể thực hiện cái lệnh khủng khiếp mà người ta giao cho tôi được. Lương tâm tôi sẽ bị giày vò suốt đời. Giáo sư đã giúp đỡ tôi rất nhiều, còn họ.. tôi chẳng mang ơn gì bọn họ. Chúng đang xô đẩy tôi vào con đường tội lỗi.

    - Vậy sao?

    - Đúng vậy, tôi được biết họ sẽ chẳng giao Ichtyan cho cả Bantasas cũng như Juritas, dù Juritas nắm được giấy tờ trong tay do đã đút lót nhiều nhưng chũng chẳng ăn thua gì vì.. người ta định giết Ichtyan.

    Sanvator hơi rùng mình.

    - Anh cứ nói tiếp đi!

    - Họ định giết Ichtyan. Tha thiết nhất với ý kiến này là đức giám mục, mặc dù ngài chưa bao giờ nói tới chữ "giết". Người ta đưa cho tôi chất kalicyanid cực độc. Đêm nay, tôi sẽ phải đổ thuốc độc vào thùng nước của Ichtyan. Lão bác sĩ đã bị mua chuộc rồi. Lão ta sẽ xác nhận rằng Ichtyan chết vì phẫu thuật mà giáo sư làm để biến anh thành người cá. Nếu tôi không thi hành mệnh lệnh thì người ta sẽ thủ tiêu tôi. Tôi không thể và không muốn giết Ichtyan. Nhưng nếu cứu cả hai người trong một thời gian ngắn thế này thì khó lòng thực hiện nổi. Nhưng cứu một mình giáo sư thì được. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi thương Ichtyan nhưng tính mạng giáo sư còn quý hơn. Với tài năng của mình, giáo sư có thể tạo ra một Ichtyan khác, nhưng không ai trên thế giới này có thể tạo được một người như giáo sư.

    Sanvato bắt tay người cai ngục rồi nói:

    - Cám ơn anh, nhưng tôi không thể để anh phải hy sinh vì tôi như thế được. Nhưng nếu anh cứu được Ichtyan thì tôi sẽ chịu ơn anh nhiều. Tôi còn mạnh khoẻ và ở đâu cũng tìm được bạn hữu. Họ sẽ giúp tôi giành lại tự do. Còn Ichtyan nhất thiết cần phải được giải thoát ngay.

    - Tôi xin coi lời giáo sư vừa nói là một mệnh lệnh.

    Khi người cai ngục ra, Sanvator mỉm cười:

    - Như thế tốt hơn vì chẳng mất lòng ai cả.

    Sanvator ngồi vào bàn, viết vài dòng vào một mảnh giấy rồi ra gõ cửa.

    - Gọi anh cai ngục đến đây cho tôi.

    Khi người này đến, Sanvator nói:

    - Xin anh giúp tôi một việc nữa. Anh có thể thu xếp cho tôi gặp Ichtyan lần cuối cùng không?

    - Việc đó không có gì là khó khăn cả!

    - Tôi muốn yêu cầu thêm một việc nữa.

    - Xin sẵn sàng.

    - Đây là mẩu giấy ghi địa chỉ và một chữ "S". Anh tìm đến địa chỉ này. Ở đó có một người đáng tin cậy. Nếu anh muốn tạm thời ẩn náo hay cần tiền tiêu..

    - Nhưng..

    - Không "nhưng" gì hết! Anh mau dẫn tôi đến chỗ Ichtyan ngay.

    Ichtyan ngạc nhiên khi giáo sư Sanvator vào phòng mình. Anh chưa bao giờ thấy ông buồn rầu và hiền hậu như vậy cả.

    - Ichtyan! Cha con ta phải chia tay nhau sớm hơn là cha nghĩ và có lẽ phải xa nhau rất lâu. Cha lo lắng cho số phận của con. Xung quanh con là muôn vàn khó khăn nguy hiểm. Nếu ở lại đây con sẽ chết hay ít nhất cũng lâm vào cảnh nô lệ cho Juritas hay một kẻ tàn bạo nào khác.

    - Còn cha thì sao?

    - Tất nhiên là tòa án sẽ kết tội cha và lên án tù độ hai năm, có khi hơn. Trong thời gian cha ngồi tù, con phải ở một chỗ an toàn, càng xa nơi đây càng tốt. Chỗ đó xa lắm, tận bên kia của Nam Mỹ, phía Thái Bình Dương, ở một hòn đảo nhỏ trong quần đảo Tuamotu. Đường đi tới đó gian nan, nhưng tất cả nỗi nguy hiểm dọc đường cũng không thấm gì với những đe dọa mà con phải vượt qua ở đây.

    - Vậy con sẽ tìm thấy gì trên hòn đảo ấy?

    - Con sẽ tìm thấy những người bạn. Họ sẽ ân cần chăm sóc con. Trên đảo có một người bạn cũ của cha là nhà bác học người Pháp Armand Villebois, một nhà nghiên cứu biển nổi tiếng. Cha quen thân với ông ta khi cha còn ở châu Aâu. Armand Villebois là người hết sức lý thú, nhưng cha không có thời gian kể cho nghe về ông ta. Cha hy vọng rằng tự con sẽ tìm hiểu ông ta và sẽ biết được câu chuyện đã đưa đẩy ông ta đến tận hòn đảo giữa Thái Bình Dương ấy. Nhưng Villebois không cô độc. Ông ta mang theo vợ, một người đàn bà hiền hậu, cậu con trai độ hai mươi lăm tuổi và cô con gái năm nay độ mười bảy tuổi.

    Gia đình Villebois đã biết con qua thư cha viết. Cha tin rằng họ sẽ nhận con vào gia đình như một người ruột thịt. – Giáo sư Sanvator nghẹn ngào. – Tất nhiên bây giờ con phải ở dưới nước phần lớn thời gian. Nhung mỗi ngày con có thể lên cạn vài giờ để chuyện trò thân mật với gia đình. Sức khoẻ con có thể được hồi phục, khả năng ở trên cạn và dưới nước của con sẽ trớ lại cân bằng như cũ.

    Armand Villebois sẽ là người cha thứ hai của con. Còn con, con sẽ là người giúp việc rất đắc lực trong những công trình nghiên cứu của ông. Những hiểu biết của con về đại dương và sinh vật dưới biển có thể ngang với kiến thức của mười giáo sư. – Sanvator mỉm cười. – Mấy anh chuyên viên lẩm cẩm ở tòa hỏi con theo công thức của họ: Hôm nay là ngày mấy, thứ mấy mà con không trả lời được chỉ là vì nó chẳng có ý nghĩa gì với con. Nếu họ hỏi con về những dòng nước ngầm, nhiệt độ của nước, độ mặn vịnh La Plata và vùng phụ cận thì những câu trả lời của con có thể viết thành một quyển sách nghiên cứu khoa học khá dày. Nếu con được một nhà bác học nhiều kinh ngiệm và lỗi lạc như Villebois hướng dẫn thì những chuyến bơi lặn của con sẽ giúp con hiểu biết thêm rất nhiều. Con sẽ truyền lại những kiến thức đó cho mọi người. Cha tin chắc rằng Armand Villebois và con sẽ hoàn thành một công trình nghiên cứu biển đánh dấu một thời kỳ mới trong sự phát triển của khoa học này. Công trình đó sẽ làm chấn động toàn thế giới. Tên tuổi con sẽ đứng cạnh tên tuổi Armand Villebois, chính ông đòi hỏi phải như vậy. Con sẽ phục vụ khoa học và toàn thể loài người. Nếu con ở lại đây, chúng sẽ bắt con phục vụ những quyền lợi ti tiện của những kẻ dốt nát và tham lam. Cha tin rằng ở vùng nước trong lành quanh đảo san hô, ở gia đình, giáo sư Villebois con sẽ được yên thân và sung sướng.

    Cha muốn dặn con điều này nữa. Khi ra đến biển, con bơi ngay về nhà qua đường ngầm. Con hãy lấy những dụng cụ đi biển, dao và các thứ khác, tìm Leading, rồi lên đường trước khi mặt trời mọc.

    - Vĩnh biệt Ichtyan! Không, tạm biệt con!

    Lần đầu tiên trong đời, Sanvator ghì lấy Ichtyan mà hôn. Giáo sư mỉm cười, vỗ vai Ichtyan và nói:

    - Một chàng thanh niên như thế này không bao giờ có thể chết được.

    Rồi giáo sư bước nhanh ra khỏi phòng.

    Olsen vừa ở nhà máy về và đang ngồi dùng bữa ăn trưa. Có tiếng gõ cửa.

    - Ai đấy? – Olsen khó chịu vì bị quấy rầy.

    Người mở cửa bước vào là Guttieres.

    - Guttieres đấy sao? Em ở đâu đến vậy? – Olsen vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Anh đứng dậy và reo lên.

    - Chào Olsen! Anh cứ tiếp tục ăn đi. – Cô đứng tựa vào cửa, rồi nói tiếp. – Em không thể sống với Juritas và mụ mẹ chồng ấy được. Em đã bỏ hắn rồi, anh Olsen ạ.

    Nghe tới đây, Olsen phải ngừng ăn.

    - Thật không ngờ được! Em ngồi xuống đây! Trông em phờ phạc quá. Trước kia em đã từng nói: "Cái gì Chúa đã kết hợp thì loài người không thể tách ra" mà? Em ly hôn với hắn rồi sao? Tốt lắm. Anh rất mùng. Em về nhà chưa?

    - Cha em chưa biết gì. Nhưng nếu về nhà thì Juritas sẽ tìm thấy và bắt em trở lại. Vì vậy em ở tạm nhà một cô bạn.

    - Vậy em định làm gì trong tương lai.

    - Em sẽ vào nhà máy. Em đến nhờ anh tìm việc giúp, việc gì cũng được.

    - Bây giờ khó khăn lắm. Nhưng tất nhiên là anh sẽ cố hết sức.

    Suy nghĩ một lúc, Olsen hỏi:

    - Juritas sẽ có thái độ ra sao đối với việc này?

    - Mặc xác hắn!

    - Chồng thế nào cũng phải tìm xem vợ đang ở đâu chứ! – Olsen mỉm cười. – Em chớ quên rằng mình đang ở Argentina, Juritas sẽ tìm ra em. Lúc đó, hắn sẽ không để em yên đâu. Luật pháp và dư luận xã hội ủng hộ hắn.

    Guttieres nói một cách kiên quyết:

    - Thì em sẽ đi Canada, đi Alaska..

    - Đi Greenland, đi Bắc cực! – Olsen nói tiếp, giọng nghiêm trang hơn. – Chúng ta sẽ suy nghĩ về việc đó. Em ở đây sẽ không an toàn. Bản thân anh cũng chuẩn bị đi khỏi cái đất nước này. Tiếc rằng chúng ta không trốn kịp. Juritas đã bắt được em, vé tàu và tiền dành dụm đã mất sạch hết. Cả em và anh hiện nay đều không có tiền mua vé tàu thuỷ sang châu Aâu. Nhưng chúng ta chỉ cần sang một nước láng giềng như Uruguay hay là Brazil thì Juritas cũng khó lòng tìm thấy em, và chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị để sang châu Âu.. em có biết rằng bác sĩ Sanvator đang ngồi tù cùng Ichtyan không?

    - Ichtyan à? Tìm thấy anh ta rồi sao? Vì sao Ichtyan lại bị tù? Em có gặp anh ấy được không? – Guttires hỏi dồn dập.

    - Anh ấy đang bị giam giữ và có thể bị Juritas bắt làm nô lệ. Một vụ án lố bịch, một sự kết tội vô lý đối với Sanvator và Ichtyan.

    - Thật là ghê tởm! Có cách nào cứu được Ichtyan không anh?

    - Anh đã tìm mọi cách để cứu Ichtyan nhưng không thành công. Nhưng đã tìm được người giúp chúng ta đó là anh cai ngục. Đêm nay anh ta và anh có nhiệm vụ giải thoát Ichtyan. Anh vừa nhận được hai bức thư, một của giáo sư Sanvator và một của anh ta.

    - Em rất muốn gặp Ichtyan. Em có thể đi cùng với anh được không?

    - Không được, Guttieres ạ. Mà em cũng chẳng nên gặp Ichtyan làm gì!

    - Vì sao?

    - Vì Ichtyan đang bệnh. Phần "người" của anh ấy bị bệnh, còn phần "cá" thì khoẻ.

    - Em không hiểu.

    - Ichtyan không thở được bằng phổi nữa rồi. Nếu anh ấy gặp em thì sao? Sẽ rất mệt cho anh ấy và có lẽ cho cả em nữa. Ichtyan sẽ lại muốn gặp em luôn, nhưng nếu cứ lên cạn thì anh ấy sẽ chết không ai cứu nổi.

    Guttieres gục đầu suy nghĩ.

    - Có lẽ anh nói đúng.

    - Giữa Ichtyan và tất cả những người khác có một trở ngại không vượt qua được, đó là biển cả. Số phận Ichtyan thật đáng buồn. Từ nay, nước sẽ là môi trường sống duy nhất của anh ấy.

    - Nhưng rồi Ichtyan sẽ sống ra sao? Một mình trong đại dương mênh mông, một mình giữa loài cá và những quái vật khác. Xưa kia, anh ấy sống sung sướng dưới biển sâu, cho tới khi.. – Guttieres đỏ mặt.

    - Tất nhiên bây giờ Ichtyan không thể sung sướng như trước được.

    - Đừng nói nữa, anh Olsen ạ! – Guttieres buồn rầu ngắt lời Olsen.

    - Nhưng thời gian sẽ làm dịu nỗi đau!

    Hoàng hôn buông xuống, trong phòng bắt đầu tối. Olsen đứng dậy:

    - Đến giờ anh phải đi rồi.

    Guttieres cũng đứng dậy.

    - Nhưng em có thể đứng từ xa mà nhìn Ichtyan được không?

    - Được thôi. Nhưng không được lộ mặt.

    - Em xin hứa!

    Trời đã tối hẳn. Olsen cải trang thành người chở nước, đánh xe từ ngoài đường Coronel Dias vào sân nhà tù.

    Người gác ngục hỏi:

    - Anh đi đâu?

    - Tôi chở nước vào cho Con quỷ biển – Olsen trả lời theo lời dặn của anh cai ngục.

    Bọn gác ngục đều biết rằng Con quỷ biển là một phạm nhân đặc biệt, suốt ngày phải ngồi trong thùng đựng nước biển vì không chịu được nước ngọt. Nước biển thỉnh thoảng phải thay và được chở đến trong một cái thùng to đặt trên xe ngựa.

    Olsen đánh xe vào một góc trại giam, nơi có nhà bếp và cửa ra vào dành riêng cho nhân viên ở đây. Anh cai ngục đã chuẩn bị chu đáo mọi việc. Bọn gác ngục thường đứng ở hành lang và cửa ra vào đã bị anh phái đi làm những việc linh tinh khác. Anh cai ngục đưa Ichtyan đàng hoàng ra khỏi nhà tù.

    - Anh nhảy ngay vào thùng đi!

    Ichtyan không đợi anh ta giục lần thứ hai.

    - Đi thôi.

    Olsen giật cương đánh xe ra khỏi sân trại giam rồi cho xe từ từ đi dọc đại lộ Alvas, ngang qua ga Riteros. Ở phía xa thấp thoáng bóng một người phụ nữ theo sau.

    Đêm đã khuya Olsen mới ra khỏi thành phố. Con đường men theo bờ biển. Gió thổi ngày càng mạnh. Sóng vỗ ầm ầm vào những tảng đá ven bờ. Olsen nhìn quanh. Trên đường không một bóng người. Chỉ có ánh đèn pha của một chiếc xe hơi đằng xa. "Đợi nó đi qua đã!" – Olsen nghĩ thầm.

    Chiếc xe bóp còi, chiếu đèn lóa mắt, chạy vụt qua rồi biến mất.

    - Đến nơi rồi! – Olsen quay lại và ra hiệu cho Guttieres nấp vào sau những mỏm đá. Anh gõ vào thùng và gọi:

    - Đến nơi rồi! Anh ra đi!

    Ichtyan thò đầu lên nhìn, trèo nhanh ra khỏi thùng rồi nhảy xuống đất.

    - Cám ơn Olsen! – Ichtyan vừa siết chặt tay người bạn lực sĩ, vừa thở gấp như người lên cơn hen.

    - Có gì đâu! Vĩnh biệt anh! Anh phải thận trọng đấy. Đừng bơi gần bờ. Hãy cảnh giác với mọi người nếu không muốn bị tù một lần nữa.

    Ngay đến Olsen cũng không biết Ichtyan đã nhận được những mệnh lệnh gì cảu giáo sư Sanvator. Ichtyan hổn hển:

    - Phải! Tôi sẽ bơi xa, rất xa, đến những hòn đảo san hô. Không bao giờ thấy bóng một chiếc tàu nào cả. Cám ơn anh Olsen!

    Rồi Ichtyan chạy xuống biển. Nhưng anh bỗng quay lại.

    - Olsen! Nếu gặp Guttieres thì cho tôi gửi lời chào và nói giúp rằng tôi luôn luôn nhớ tới Guttieres!

    Ichtyan lao xuống nước và nói to:

    - Vĩnh biệt Guttieres!

    - Vĩnh biệt Ichtyan!.. – Guttieres vẫn nấp sau mỏm đá, khẽ trả lời.

    Gió thổi ngày càng mạnh như muốn cuốn theo tất cả mọi người. Biển động, sỏi đá xô vào nhau rào rào.

    Có một người nắm chặt tay Guttieres:

    - Ta đi thôi, Guttieres! – Olsen âu yếm nói.

    Olsen đưa Guttieres ra đường cái.

    Guttieres ngoái lại nhìn mặt biển ngầu bọt sóng một lần nữa, rồi dựa vào tay Olsen và trở về thành phố.

    Sanvator mãn hạn tù trở về nhà và bắt tay ngay vào nghiên cứu khoa học. Ông chuẩn bị đi du lịch ở một nơi nào đó rất xa.

    Juritas mua được một chiếc tàu buồm mới và thuê người mò ngọc trai ở vịnh California. Dù hắn chưa phải là người giàu có nhất châu Mỹ, nhưng hắn cũng không thể phàn nàn gì về số phận của mình. Bộ ria mép của hắn ngày càng vểnh cao lên.

    Guttieres ly dị với Juritas rồi kết hôn với Olsen. Hai người sang nước khác làm việc ở một nhà máy sản xuất đồ hộp.

    Trên bờ vịnh La Plata chẳng còn ai nhắc đến Con quỷ biển nữa. Chỉ thỉnh thoảng trong những đêm hè oi bức, khi nghe những tiếng động khác thường ngoài biển vắng, các ngư dân có tuổi thường nói với bọn trẻ:

    - Con quỷ biển trước kia thổi tù và như thế đấy. Rồi họ bắt đầu kể lại những truyền thuyết về Con quỷ.

    - Hết -
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...