Bài viết: 0 

Chương 10: Thất Nguyệt Diễm Áp Long Chi Giới
Ngồi ngâm mình trong bồn nước tắm, Thẩm Chiêu Tinh đột nhiên mới nhớ tới một thứ- Thất Nguyệt Diễm Áp Long Chi Giới.
Thẩm Chiêu Tinh vội vàng tắm thật nhanh. Sau khi mặc vào một bộ y phục mới mà Nam Cung Tử Mặc đã chuẩn bị sẵn, nàng vội tìm thứ đó trong bộ y phục cũ.
Thật may là vẫn còn trong áo, hôm đầu tiên gặp Nam Cung Tử Mặc hắn chỉ làm sạch bộ y phục mà nàng đang mặc chứ không thay hẳn bộ mới, mà mấy lần thay tiếp theo nàng cũng chỉ nhớ cất vào bộ y phục mới chứ không mấy để tâm.
Lúc này, nàng chợt nghĩ đến vật này- thứ mà khiến cho cả thế giới ngầm ở hiện đại phải tranh nhau đến mức đổ máu. Nàng nghĩ nhất định nó rất quý giá hoặc cất giấu bí mật gì đó.
Rời khỏi phòng tắm, Thẩm Chiêu Tinh vội vàng tìm Nam Cung Tử Mặc, giơ ra hỏi hắn: "Nam Cung Tử Mặc, ngươi biết cái này không?"
Nam Cung Tử Mặc nhìn vật trong tay Thẩm Chiêu Tinh, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc không thôi.
Sau đó hắn lại nhìn nàng bằng ánh mặt quỷ dị.. thật lâu..
Thẩm Chiêu Tinh thấy hắn cứ nhìn mình như vậy thì cảm thấy khó hiểu theo: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Nam Cung Tử Mặc nở nụ cười, bỗng xoa đầu nàng: "Tiểu nha đầu, ta tự hỏi ngươi có phải là con riêng của nữ thần may mắn hay không vậy, bây giờ thì chắc không cần hỏi mà đúng như vậy rồi."
Thẩm Chiêu Tinh chỉ hỏi: "Rốt cuộc cái này là làm sao?"
Nam Cung Tử Mặc từ tốn nói: "Thất Nguyệt Diễm Áp Long Chi Giới."
"Cái này ta biết. Nhưng ngươi biết nó là để làm gì không?"
"Rất lâu trước đây, nó là thứ khiến cho cả đại lục nổi lên một trận mưa tanh gió máu. Có được nó dường như đồng nghĩa với việc cả cả thiên hạ này."
Thẩm Chiêu Tinh nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc: "Lợi hại vậy sao?"
"Tất nhiên rồi, ngươi đúng là luôn mang đến cho người ta bất ngờ, cũng may mắn đến mức khiến người ta cũng phải ghen tỵ a!" Nam Cung Tử Mặc nhẹ nhàng cảm thán.
"Ngươi không ghe tỵ là được. Nói cho biết tại sao người trên đại lục lại muốn có được nó đi." Thẩm Chiêu Tinh thực sự rất tò mò.
Nam Cung Tử Mặc từ từ giải thích cho nàng: "Nếu nó nhận ai làm chủ thì người đó sẽ trở thành luyện dược sư, trở thành cường giả cấp cao nhất với những bí quyết nó cung cấp. Sự lợi hại đó dường như đến mức truyền thuyết, mà lòng tham con người là vô đáy, nên một trận chiến đẫm máu trước đây mới diễn ra. Họ lại chẳng nghĩ đến một việc đó là nếu như không được nó nhận chủ thì có cướp đoạt được thì mất công vô ích mà thôi."
"Vậy sao.." Thẩm Chiêu Tinh cẩn thận nhìn vật mình đang cầm trên tay.
Thất Nguyệt Diễm Áp Long Chi Giới, quả thật vật như tên, đẹp đến kinh diễm. Nó có như một quả cầu thủy tinh lớn bằng một cái nắm bàn tay, màu sắc chủ đạo là màu đỏ, bên trong quả cầu trong suốt khiến ta có thể nhìn rõ họa tiết bên trong. Trong đó có bảy vầng trăng bao quanh một hoa văn hình rồng màu trắng. Xung quanh là những đốm nhỏ ánh sao. Nhìn vào nó, như thể nhìn thấy cả vũ trụ. Dựa vào những họa tiết này là có thể hiểu được tại sao nó tên "Diễm Áp Long Chi Giới."
Thấy Thẩm Chiêu Tinh cứ cực kỳ cẩn thận mà nhìn thứ đang cầm, Nam Cung Tử Mặc thấy buồn cười: "Nha đầu, còn nhìn làm gì nữa, nhỏ một giọt máu đầu ngón tay lên nó đi."
"Làm gì?" Thẩm Chiêu Tinh nghi hoặc
"Nhận chủ." Nam Cung Tử Mặc cười nói.
"Nhưng chưa chắc nó đã nhận ta mà."
"Theo ta thì nó sẽ nhận ngươi, vận khí của ngươi nghịch thiên như vậy mà." Nam Cung Tử Mặc buồn cười vì sự do dự của nàng.
Nghe vậy, Thẩm Chiêu Tinh cắn đầu ngon tay nhỏ một giọt máu lên trên đó.
Ngay tức khắc liền có dị tượng xảy ra, trên bầu trời đột nhiên loé sáng, vầng trăng tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt không giống như bình thường.
Vật trong tay Thẩm Chiêu Tinh cũng không ngoại lệ, Thất Nguyệt Diễm Áp Long Chi Giới bỗng nhiên tỏa ra một vầng sáng màu đỏ rất rộng, hào quang cứ như vậy phát ra liên tục.. không ngừng..
Một giọng nói trầm ấm của nữ hài đột nhiên vang lên: "Cuối cùng cũng chờ được người có thể đánh thức ta, thật thoải mái a.."
Thẩm Chiêu Tinh ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Lúc này, tiếng nói lại vang lên: "Ta là thần thú bị phong ấn vào trong đây. Ngươi cứ gọi ta là Bạch Phượng Thiên, từ đây ngươi sẽ là chủ nhân của ta, ta giúp ngươi tu luyện, ngươi giúp ta thoát khỏi nơi đây, thế nào?"
Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng Thẩm Chiêu Tinh vẫn nhanh chóng tiếp thu những gì đang diễn ra: "Trước hết tại sao ngươi lại bị phong ấn ở đây? Và làm sao ta tin ngươi sẽ giúp ta tu luyện?"
Thần thú Bạch Phượng Thiên khẽ cười: "Nha đầu, ngươi cũng đề phòng quá cao đầy, đầu tiên nguyên nhân ta bị phong ấn ở đây là do chủ nhân muốn bảo vệ ta, thứ hai, ta ở trong này đã rất lâu, đương nhiên biết cách giúp ngươi thấu hiểu được các bí pháp ở trong này. Bây giờ ngươi đã là võ giả cấp chín nên dã mở ra được hai cánh cửa, muốn vào lúc nào tuỳ ý ngươi."
Thẩm Chiêu Tinh nghe vậy tâm tình rất kích động, nhưng nàng vẫn ngoảnh lên nhìn Nam Cung Tử Mặc, muốn hỏi ý kiến.
Không biết từ khi nào, nàng lại tin tưởng hắn đến như vậy. Vốn dĩ nàng đã hoàn toàn mất lòng tin vào bất kỳ ai kể từ thời khắc bản thân bị bàn tay người mà mình tin tưởng nhất đẩy xuống vực sâu, nhưng đối với Nam Cung Tử Mặc.. nàng luôn có lòng tin. Có lẽ là từ lúc hắn cứu nàng ở lần đầu gặp mặt, cũng có lẽ là khi hắn đưa nàng đi kiểm tra thiên phú, hay là lần hắn giúp nàng đạt tới cấp bậc võ giả cấp chín, là những lần hắn không tiếc linh lực mà truyền tất cả có thể cho nàng..
Thẩm Chiêu Tinh ánh mắt đầy tin tưởng nhìn hắn.
Nam Cung Tử Mặc mỉm cười, trong lòng đầy vui vẻ vì sự tin tưởng của nàng đối với hắn.
Nam Cung Tử Mặc nhẹ nhàng nói: "Vào đi, nó sẽ giúp ngươi có được những gì ngươi muốn. Ta sẽ ở bên ngoài canh giữ cho ngươi."
Thẩm Chiêu Tinh nở một nụ cười đầy sự cảm kích. Sau đó, Thẩm Chiêu Tinh nhắm mắt. Ngay lập tức nàng liền mất hút trước mắt Nam Cung Tử Mặc mà đi vào bên trong.
Thẩm Chiêu Tinh vội vàng tắm thật nhanh. Sau khi mặc vào một bộ y phục mới mà Nam Cung Tử Mặc đã chuẩn bị sẵn, nàng vội tìm thứ đó trong bộ y phục cũ.
Thật may là vẫn còn trong áo, hôm đầu tiên gặp Nam Cung Tử Mặc hắn chỉ làm sạch bộ y phục mà nàng đang mặc chứ không thay hẳn bộ mới, mà mấy lần thay tiếp theo nàng cũng chỉ nhớ cất vào bộ y phục mới chứ không mấy để tâm.
Lúc này, nàng chợt nghĩ đến vật này- thứ mà khiến cho cả thế giới ngầm ở hiện đại phải tranh nhau đến mức đổ máu. Nàng nghĩ nhất định nó rất quý giá hoặc cất giấu bí mật gì đó.
Rời khỏi phòng tắm, Thẩm Chiêu Tinh vội vàng tìm Nam Cung Tử Mặc, giơ ra hỏi hắn: "Nam Cung Tử Mặc, ngươi biết cái này không?"
Nam Cung Tử Mặc nhìn vật trong tay Thẩm Chiêu Tinh, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc không thôi.
Sau đó hắn lại nhìn nàng bằng ánh mặt quỷ dị.. thật lâu..
Thẩm Chiêu Tinh thấy hắn cứ nhìn mình như vậy thì cảm thấy khó hiểu theo: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Nam Cung Tử Mặc nở nụ cười, bỗng xoa đầu nàng: "Tiểu nha đầu, ta tự hỏi ngươi có phải là con riêng của nữ thần may mắn hay không vậy, bây giờ thì chắc không cần hỏi mà đúng như vậy rồi."
Thẩm Chiêu Tinh chỉ hỏi: "Rốt cuộc cái này là làm sao?"
Nam Cung Tử Mặc từ tốn nói: "Thất Nguyệt Diễm Áp Long Chi Giới."
"Cái này ta biết. Nhưng ngươi biết nó là để làm gì không?"
"Rất lâu trước đây, nó là thứ khiến cho cả đại lục nổi lên một trận mưa tanh gió máu. Có được nó dường như đồng nghĩa với việc cả cả thiên hạ này."
Thẩm Chiêu Tinh nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc: "Lợi hại vậy sao?"
"Tất nhiên rồi, ngươi đúng là luôn mang đến cho người ta bất ngờ, cũng may mắn đến mức khiến người ta cũng phải ghen tỵ a!" Nam Cung Tử Mặc nhẹ nhàng cảm thán.
"Ngươi không ghe tỵ là được. Nói cho biết tại sao người trên đại lục lại muốn có được nó đi." Thẩm Chiêu Tinh thực sự rất tò mò.
Nam Cung Tử Mặc từ từ giải thích cho nàng: "Nếu nó nhận ai làm chủ thì người đó sẽ trở thành luyện dược sư, trở thành cường giả cấp cao nhất với những bí quyết nó cung cấp. Sự lợi hại đó dường như đến mức truyền thuyết, mà lòng tham con người là vô đáy, nên một trận chiến đẫm máu trước đây mới diễn ra. Họ lại chẳng nghĩ đến một việc đó là nếu như không được nó nhận chủ thì có cướp đoạt được thì mất công vô ích mà thôi."
"Vậy sao.." Thẩm Chiêu Tinh cẩn thận nhìn vật mình đang cầm trên tay.
Thất Nguyệt Diễm Áp Long Chi Giới, quả thật vật như tên, đẹp đến kinh diễm. Nó có như một quả cầu thủy tinh lớn bằng một cái nắm bàn tay, màu sắc chủ đạo là màu đỏ, bên trong quả cầu trong suốt khiến ta có thể nhìn rõ họa tiết bên trong. Trong đó có bảy vầng trăng bao quanh một hoa văn hình rồng màu trắng. Xung quanh là những đốm nhỏ ánh sao. Nhìn vào nó, như thể nhìn thấy cả vũ trụ. Dựa vào những họa tiết này là có thể hiểu được tại sao nó tên "Diễm Áp Long Chi Giới."
Thấy Thẩm Chiêu Tinh cứ cực kỳ cẩn thận mà nhìn thứ đang cầm, Nam Cung Tử Mặc thấy buồn cười: "Nha đầu, còn nhìn làm gì nữa, nhỏ một giọt máu đầu ngón tay lên nó đi."
"Làm gì?" Thẩm Chiêu Tinh nghi hoặc
"Nhận chủ." Nam Cung Tử Mặc cười nói.
"Nhưng chưa chắc nó đã nhận ta mà."
"Theo ta thì nó sẽ nhận ngươi, vận khí của ngươi nghịch thiên như vậy mà." Nam Cung Tử Mặc buồn cười vì sự do dự của nàng.
Nghe vậy, Thẩm Chiêu Tinh cắn đầu ngon tay nhỏ một giọt máu lên trên đó.
Ngay tức khắc liền có dị tượng xảy ra, trên bầu trời đột nhiên loé sáng, vầng trăng tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt không giống như bình thường.
Vật trong tay Thẩm Chiêu Tinh cũng không ngoại lệ, Thất Nguyệt Diễm Áp Long Chi Giới bỗng nhiên tỏa ra một vầng sáng màu đỏ rất rộng, hào quang cứ như vậy phát ra liên tục.. không ngừng..
Một giọng nói trầm ấm của nữ hài đột nhiên vang lên: "Cuối cùng cũng chờ được người có thể đánh thức ta, thật thoải mái a.."
Thẩm Chiêu Tinh ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Lúc này, tiếng nói lại vang lên: "Ta là thần thú bị phong ấn vào trong đây. Ngươi cứ gọi ta là Bạch Phượng Thiên, từ đây ngươi sẽ là chủ nhân của ta, ta giúp ngươi tu luyện, ngươi giúp ta thoát khỏi nơi đây, thế nào?"
Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng Thẩm Chiêu Tinh vẫn nhanh chóng tiếp thu những gì đang diễn ra: "Trước hết tại sao ngươi lại bị phong ấn ở đây? Và làm sao ta tin ngươi sẽ giúp ta tu luyện?"
Thần thú Bạch Phượng Thiên khẽ cười: "Nha đầu, ngươi cũng đề phòng quá cao đầy, đầu tiên nguyên nhân ta bị phong ấn ở đây là do chủ nhân muốn bảo vệ ta, thứ hai, ta ở trong này đã rất lâu, đương nhiên biết cách giúp ngươi thấu hiểu được các bí pháp ở trong này. Bây giờ ngươi đã là võ giả cấp chín nên dã mở ra được hai cánh cửa, muốn vào lúc nào tuỳ ý ngươi."
Thẩm Chiêu Tinh nghe vậy tâm tình rất kích động, nhưng nàng vẫn ngoảnh lên nhìn Nam Cung Tử Mặc, muốn hỏi ý kiến.
Không biết từ khi nào, nàng lại tin tưởng hắn đến như vậy. Vốn dĩ nàng đã hoàn toàn mất lòng tin vào bất kỳ ai kể từ thời khắc bản thân bị bàn tay người mà mình tin tưởng nhất đẩy xuống vực sâu, nhưng đối với Nam Cung Tử Mặc.. nàng luôn có lòng tin. Có lẽ là từ lúc hắn cứu nàng ở lần đầu gặp mặt, cũng có lẽ là khi hắn đưa nàng đi kiểm tra thiên phú, hay là lần hắn giúp nàng đạt tới cấp bậc võ giả cấp chín, là những lần hắn không tiếc linh lực mà truyền tất cả có thể cho nàng..
Thẩm Chiêu Tinh ánh mắt đầy tin tưởng nhìn hắn.
Nam Cung Tử Mặc mỉm cười, trong lòng đầy vui vẻ vì sự tin tưởng của nàng đối với hắn.
Nam Cung Tử Mặc nhẹ nhàng nói: "Vào đi, nó sẽ giúp ngươi có được những gì ngươi muốn. Ta sẽ ở bên ngoài canh giữ cho ngươi."
Thẩm Chiêu Tinh nở một nụ cười đầy sự cảm kích. Sau đó, Thẩm Chiêu Tinh nhắm mắt. Ngay lập tức nàng liền mất hút trước mắt Nam Cung Tử Mặc mà đi vào bên trong.
Chỉnh sửa cuối: