Ngày mặt trời không còn nữa Tác giả: Thiên Nguyên Thể loại: Truyện ngắn, Đam mỹ Số chương: 5 Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Thiên Nguyên Văn án: "Rất nhiều ngày, anh thấy như mình đang cố gắng bơi giữa lòng biển cả, còn em đang đứng lặng im ở bờ bên kia đại dương. Anh rất muốn cho em tất cả những gì em muốn, nhưng thứ anh có lại quá ít ỏi, liệu một linh hồn tan vỡ có đủ khiến em hạnh phúc? Anh không biết, An Lâm, anh chỉ biết đời này, việc duy nhất anh thấy mình đã dũng cảm làm đó chính là yêu em.." Ủng hộ tác giả: Đăng Ký
Chương 1: Không nhớ Bấm để xem Từ khoảnh khắc cả hai sít sao ôm lấy nhau trong căn nhà nhỏ, Ánh Dương biết cái tình yêu giữa mình và An Lâm đã hé nở thành một bông hoa. Giữa hai cơ thể không một kẽ hở, nước mắt An Lâm lặng lẽ xuyên qua lớp áo và lồng ngực phập phồng, không một tiếng động, thấm ướt lấy trái tim run rẩy không biết vì sao của anh. Và như một mảnh ghép tìm được nửa kia của mình, từ đó kéo tâm trí anh và cậu cột chặt vào nhau bằng một sợi dây tình vững chãi, mãi mãi không tách rời. Đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất Ánh Dương nhìn thấy An Lâm khóc. Ánh Dương không có nhận thức rõ lắm về bản thân mình, anh chỉ biết, lúc ký ức bắt đầu vận hành, một cậu thiếu niên tầm mười sáu tuổi đã xuất hiện ngay bên cạnh, cùng anh song hành bước đi trên đường. Dáng người mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi ngả màu, cánh tay trắng trẻo chi chít những vết thương đung đưa bên kia, và bên còn lại thì đan chặt lấy tay anh. Khi đó Ánh Dương rất bất ngờ, ngoài việc bị người lạ nắm tay kéo đi, chính mình thì không có sức để giật ra, Ánh Dương còn hoài nghi cuộc sống vô cùng. Anh hoàn toàn không nhớ mình là ai, không biết đây là đâu, trong hoàn cảnh gì, với người bên cạnh thì cũng mù tịt nốt. Thứ duy nhất anh có thể làm lúc đó, chính là bám víu vào độ ấm nơi lòng bàn tay đan lấy nhau kia, để mặc cho An Lâm một đường kéo mình về nhà. Đến vài ngày sau, trong một lần nghe thấy cậu nhóc gọi mình, anh mới biết mình có một cái tên nghe rất hay. Ánh Dương. * * * Cậu nhóc tên An Lâm này, không phải là một người dễ sống chung, đó là điều Ánh Dương đã nhận định và đưa ra ngay lập tức trong những ngày sống ở nhà cậu. Căn hộ ba phòng rộng rãi chỉ mỗi mình An Lâm ở, có thể nói đời sống khá là thoải mái, ít nhất cho thấy cậu không thiếu thốn gì về vật chất. Vậy mà, qua những ngày sống cùng nhau, nhìn An Lâm một mình quanh quẩn nơi góc nhà, hay bó gối nằm trên ghế sô pha tựa đầu vào gối, anh lại cảm thấy ngột ngạt không sao tả xiết. Tựa như tại không gian này, căn phòng này, càng rộng lớn lại càng không tài nào chứa được cậu. Không chứa được cái cảm xúc nặng nề mỗi giờ mỗi khắc đang tràn ra từ cơ thể nhỏ bé, và cánh cửa ngoài kia thật ra chỉ có tác dụng ngăn cách thứ đó không đột nhiên xông ra ngoài nuốt chửng lấy người khác, giam An Lâm lại tự hành hạ chính mình. Mỗi lúc như vậy, Ánh Dương nghe trái tim mình đau nhói, hơi thở đứt quãng khó nhọc, tầm mắt dần nhòe đi, chồng chéo lên gương mặt bi thương của An Lâm là nhiều mảnh kính vỡ vụng về xếp vội vào nhau, không ra hình thù, loạn xạ khó hiểu. Mỗi lúc như vậy, trước khi Ánh Dương kịp suy nghĩ ra cách giải quyết, An Lâm đã chủ động xích đến ôm lấy anh, cái gì cũng không nói, chỉ vùi mặt vào người để tìm kiếm điểm tựa, cánh tay lần nào cũng siết chặt đến mức làm anh khó thở. * * * Ánh Dương trước khi tìm hiểu rõ ràng chính mình là ai, không biết từ lúc nào đã thường xuyên tự nhẩm trong đầu tất cả mọi thứ về An Lâm. [Cậu ấy không biết cách biểu lộ cảm xúc, ít nói, luôn ngơ ngác đến mức khó hiểu, giỏi nhất là ngồi thần người và nhìn chằm chằm vào anh. Đôi mắt cậu rất đẹp, đồng tử nâu đậm còn viền ngoài màu đen. Bên mắt trái giữa hàng lông mi ngắn nhỏ, có một nốt ruồi đen nhỏ xíu..] An Lâm ít khi đi ra ngoài một mình mà không mang anh theo, nhưng có một lần hiếm hoi, Ánh Dương có dịp được ở nhà một mình. Mấy khi có dịp tự do đi lòng vòng khắp nhà, anh thích thú quan sát, phân tích cuộc sống của cậu nhỏ. Trong phòng ngủ, rèm cửa màu đen tách biệt hoàn toàn ánh sáng với mọi vật, bóng đêm nhuộm đen tầm mắt anh một màu u ám. Nhớ lại thì thấy thật ra, không chỉ trong phòng này, từ khi ở đây, anh chưa từng thấy An Lâm mở cửa sổ hay bất cứ thứ gì trong nhà để đón ánh nắng cả, mà tựa như từ trước khi anh đến, cậu ấy đã luôn có lối sống như vậy rồi. Ánh đèn ngoài hành lang phác họa lên đồ vật đường viền mờ ảo, giúp Ánh Dương nhìn rõ ràng hơn một chút. Chậu cây hướng dương héo khô đã từng có sinh mạng ở góc phòng, tủ sách cao hơn đầu người nhưng không có lấy một cuốn bên trong, trên bàn có hai ly thủy tinh hình đôi mèo con, miệng ly trơn bóng cho thấy chủ nhân thường xuyên chạm vào, dù bình thường mọi ngày Ánh Dương chưa từng thấy An Lâm dùng nó bao giờ. Căn phòng ngủ này khác rất nhiều với gian phòng bên ngoài, mọi vật tồn tại đều kì lạ, anh tò mò đi dạo quanh xem, đồng thời liên hệ với tính cách bình thường của An Lâm, nên trong vô thức không nghe được tiếng động ở phòng khách và bước chân gấp gáp của người ngoài cánh cửa. Một lúc sau, khi vừa chạm lên hộp trang sức bằng vải nhung đã rách góc đặt trên tủ đầu giường, Ánh Dương bị âm thanh cánh cửa va đập vào bức tường dội vang làm cho giật mình. "Rầm!" Thiên Nguyên.
Chương 2: Cậu nhỏ Bấm để xem An Lâm bước thật nhanh vào trong phòng, đôi mắt nâu sẫm phát sáng trong bóng đêm. Sau khi đảo một vòng, cậu đã nhanh chóng bắt thấy ánh nhìn của Ánh Dương. Vì cậu đứng ngược sáng, anh chỉ nhìn thấy mỗi đôi môi trắng bệch hằn dấu răng nho nhỏ, còn lại mọi thứ đều mù mờ, nhất là đôi mắt giấu dưới mái tóc rối kia. Lúc đó, đối với bộ dạng hù dọa của An Lâm, trong đầu Ánh Dương chỉ nghĩ là: Thôi xong, hẳn là việc anh táy máy bước vào phòng ngủ riêng đã khiến cậu tức giận rồi. Ánh Dương bình tĩnh nhắm mắt, quyết định chờ đợi cơn trút giận của cậu nhỏ xuống đầu mình. Nhưng ngược lại với suy nghĩ, thay vì là cơn đau hay những tiếp xúc không mấy thân thiện nào khác, bàn tay của An Lâm đưa ra, chầm chậm đặt lên trên đỉnh đầu Ánh Dương, từ từ rơi xuống mắt, mũi, miệng, sau đó là cả hai lòng bàn tay ẩm ẩm lớp mồ hôi mỏng áp vào gò má anh, đúng hơn là chỉ chạm nhẹ với lớp lông tơ trên gương mặt, run rẩy cố giữ nguyên khoảng cách vài milimet đối với da thịt. Ánh Dương mở mắt, nhìn từng cử chỉ cẩn thận của An Lâm, mỗi tấc da được ngón tay tinh tế ấy chạm vào như biết sống dậy nhảy múa, cả người anh liền căng cứng, không dám nhúc nhích trước mỗi động tác của cậu. An Lâm say sưa, đầy vẻ nghiêm túc vuốt ve gương mặt Ánh Dương một hồi, đôi mắt đục ngầu dần lấy lại chút ánh sáng, sau đó buông tay, chuyển xuống nắm chặt lấy cổ tay anh, cùng nhau bước ra khỏi phòng. Theo bước chân của An Lâm thoát ra khỏi bóng tối dày đặc, Ánh Dương nhìn ra căn phòng dần bị bỏ lại phía sau, quay đầu thuận mắt nhìn xuống dưới. Lồng ngực anh bỗng thắt lại, đôi mắt cố định một chỗ thật lâu, mất mấy giây sau mới dời tầm nhìn sang chỗ khác. Dời ra khỏi những ngón tay vẫn đang run lẩy bẩy ở bên kia của An Lâm. * * * Đối với cách sống trong bóng đêm và gương mặt vô cảm của An Lâm, Ánh Dương trong hai mươi hai ngày qua xem như đã khá hiểu và quen thuộc, không còn quá bất ngờ như ngày đầu. Dù anh chưa có bất kỳ manh mối phát triển gì về thân phận của mình, cá nhân Ánh Dương chủ quan cảm thấy, thật ra cuộc sống bây giờ cũng tính là khá ổn. Anh không rõ mình có quen biết với An Lâm từ trước không, nhưng anh không hề bài xích việc sống cùng cậu, với những cái ôm thân mật như muốn nhập làm một của An Lâm. Anh rất yêu thích, thậm chí còn hưởng thụ nó, điều đó khiến Ánh Dương đôi khi sinh ra sợ hãi, cũng tự đưa ra vài phát biểu hình như bản thân bị điên rồi. Cậu nhỏ thường có những thói quen sinh hoạt khi rảnh rỗi rất thú vị, mà lúc Ánh Dương mới phát hiện ra đã thích thú vô cùng ghi nhớ lại. Chuyện đầu tiên, vào mỗi sáng, An Lâm sẽ đứng trước ban công "tập thể dục". Những động tác thực hiện của cậu, không giống như các trường học chính quy bình thường có thể đào tạo ra. Lúc thì trông như tư thế khởi động trước khi nhảy xuống bể bơi của vận động viên, lại đôi lúc kéo tay chân vươn lên thật căng, có thể tùy thời sẵn sàng phóng ra khỏi cung tên bất cứ lúc nào. Ánh Dương đứng ngay phía sau, qua cửa kính quan sát cậu nhún chân nghiêng người phía trước hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó lại kết thúc "bài tập", quay đầu lủi thủi bước vào trong. Chuyện thứ hai, bất kể lúc nào, chỉ cần là ở trong nhà, An Lâm sẽ luôn nhìn chằm chằm Ánh Dương, hoặc là mặt đối mặt, hoặc là ôm nhau thắm thiết. An Lâm đặc biệt thích để đầu anh chui vào trong lồng ngực cậu, thời tiết có bao nhiêu độ cũng đều ủ anh trong cái máy sưởi người ba mươi bảy độ hơn như thế. Ấy thế mà, đứng trước những sự kì quặc của An Lâm, Ánh Dương không hề thấy chán ghét một chút nào. Có một khoảng thời gian, anh thật sự rất phiền não với bản thân về vấn đề này, rằng vì sao khi đứng trước An Lâm, mọi tỉnh táo và tự trọng của anh đều mất sạch, trừ những lúc lồng ngực thỉnh thoảng nhói đau vài cơn. Chuyện thứ ba, từ ngày đầu tiên quan sát, anh cho rằng An Lâm đang mắc căn bệnh nhạy cảm với ánh sáng. Có thể vì sống trong bóng tối đã lâu khiến cậu không thích nghi được với ánh sáng có cường độ cao, nên căn nhà lúc nào cũng tối om và ngột ngạt. Nhưng có một chuyện đặc biệt đã xảy ra khiến Ánh Dương có nhìn nhận khác về căn bệnh này. Đại loại là vào một hôm, khi An Lâm gật gù với cuốn sách trong tay, còn Ánh Dương đang chống cằm say sưa ngắm cậu. Điện thoại nhỏ đặt ở trên bàn, màn hình bỗng chợt sáng lên rồi tắt ngóm, động tĩnh đó nhanh đến mức làm Ánh Dương lâu rồi không thấy ánh sáng phải giật mình một phen. Mà điều anh bất ngờ nhất là, chỉ trong mấy giây vỏn vẹn đó, An Lâm hai mắt bỗng trừng to, như gắn lò xò sau lưng lập tức bật dậy nhào tới chỗ điện thoại. Phản ứng của An Lâm rất mạnh, Ánh Dương cũng lần đầu nhìn thấy biểu cảm như thấy thứ gì đó quá khủng khiếp trên gương mặt cậu nhỏ. Biểu cảm tưởng chừng luôn cứng đờ lạnh nhạt, nay trở nên hốt hoảng, ánh mắt không giấu vẻ sợ hãi hiện rõ trên từng cái nhíu mày. Dù sau đó nhanh chóng trở lại nguyên trạng, nhưng nét bi thương tựa mạch nước ngầm cuồn cuộn chảy dưới đáy mắt vẫn trôi nổi như có như không. Là một thông báo vô nghĩa đến từ tin nhắn của tổng đài, An Lâm kiểm tra xong thở hắt ra một hơi, đặt điện thoại xuống, trở về ghế lại nửa tỉnh nửa mơ úp đầu trên trang sách. Sau nhiều lần nhìn thái độ của An Lâm với từng nhất cử nhất động của chiếc điện thoại, qua vài lần thì Ánh Dương tập quen, dùng ánh nhìn khách quan đánh giá mọi việc. Chỉ là, sau mỗi tối khi để cậu nhỏ chìm vào giấc ngủ, anh thường lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, dùng tay nhẹ nhàng xoa vết bầm trên cơ thể của An Lâm, có khi là đầu gối, có khi là bắp tay, vì va đập với đồ vật lúc lồm cồm chạy đến cái điện thoại. Cũng từ đó, Ánh Dương nhận ra cảm xúc của mình dành cho An Lâm ngày một thay đổi. Anh thay cậu đau lòng, thay cậu tức giận, thay cậu vui vẻ, dù ngay cả khi An Lâm không biểu hiện những cảm xúc đó ra mặt. Bản thân luôn cố gắng tìm mọi cách an ủi và dõi mắt theo cậu nhỏ, mãi cho đến ngày An Lâm ôm lấy anh rồi lặng lẽ rơi nước mắt, Ánh Dương mới thật chấp nhận một sự thật trong lòng. Anh yêu An Lâm, rất yêu cậu nhỏ kì quặc này. Thiên Nguyên.
Chương 3: Tấm hình Bấm để xem Vào buổi chiều của ngày thứ ba mươi kể từ lần Ánh Dương "mất trí nhớ", bắt đầu thiết lập hình thức sống chung với An Lâm, lần đầu tiên anh và cậu nói chuyện cùng nhau. Cậu có một giọng nói rất dễ nghe, tuy tốc độ nói chậm, cuối câu thường thở ra một hơi rất nhỏ, rơi vào tai người nghe như một tiếng thở dài. Lâu lâu, cậu sẽ nói những lời không đầu không cuối, sau đó mơ màng thiếp đi trong vòng tay anh. Ánh Dương lâu dần bị nhiễm thói quen, thích đợi cậu nhỏ chìm vào giấc ngủ rồi mới thì thầm đáp lời cậu, dù cho cậu có nghe rõ hay không. Đêm nọ, chập choạng giữa cơn tỉnh và cơn mê, đôi mắt nhập nhèm mơ hồ của An Lâm thẫn thờ nhìn lên trời, một lát sau cất lên giọng nói trong veo, cậu nói: "Ánh Dương, anh có trách em không?" "Liệu sau khi em chết đi, anh vẫn sẽ tha thứ cho em đúng không?" Ánh Dương ngồi thẳng người dậy, hoảng loạn tìm lấy bàn tay An Lâm trong bóng đêm, đáng tiếc trời quá tối, chỉ đành vồ lấy hư không. Anh thì thào, rất muốn nói gì ngay tại lúc này, cuối cùng lại chỉ há miệng rồi để đó, nhìn hàng lông mi run nhẹ của An Lâm, mãi không biết nói gì. Lâm.. Trong nhiều khoảng lặng của đêm đen, anh hay cất giọng gọi tên cậu, như cố gắng nghiền ngẫm nó thật lâu, tưởng chừng muốn khắc cốt ghi tâm vào sâu trong lòng. Lần khác An Lâm nói chuyện, là khi cậu đang vùi đầu vào gối bông mềm mại vừa mới giặt xong, lười biếng nằm trên sô pha, bên cạnh ôm ấp Ánh Dương như thường lệ. Mái tóc mềm mại cọ tới lui trên lồng ngực anh, trông ngoan ngoãn lại đáng yêu, bất quá trực giác Ánh Dương lại ra dấu báo động, anh vừa ôm cậu, vừa bình tĩnh chờ đợi, quả nhiên vài phút sau, An Lâm ngập ngừng đã lâu, bây giờ vừa nhắm mắt vừa nói: "Anh này, có người đang theo đuổi em đấy." "Người này anh biết đó, chung trường cấp ba với em, cậu ấy cũng biết chuyện của chúng ta. Thật sự mấy ngày qua em bị cậu ta làm phiền không ít, nhưng không biết sao, vào lúc tưởng như em không chịu nổi nữa, cậu ấy sẽ luôn xuất hiện chia sẻ cùng em." "Cậu ấy nói sẽ chờ đợi em, rồi cùng nhau làm lại từ đầu." An Lâm nói thật lâu, như đem những chuyện bên ngoài cánh cửa mà Ánh Dương không biết rồi vẽ ra trước mắt anh. Anh chăm chú lắng nghe, lưu giữ từng biểu cảm chuyển biến nhỏ nhặt trên gương mặt cậu, khóe miệng ráng kéo cong, cố điềm nhiên hỏi lại An Lâm: Cậu ấy có đối xử tốt với em không? An Lâm không trả lời, Ánh Dương lại nở một nụ cười chua xót, qua một lúc lâu sau mới nói: Cho anh thời gian suy nghĩ nha. Lúc này An Lâm bỗng ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu nói: "Em biết ngay, con người rộng lượng như anh sẽ nói như vậy mà. Ánh Dương, tin tưởng em một chút được không, anh nghĩ xem, em làm sao có thể yêu ai được nữa?" An Lâm nói như tự giễu, sau đó liếc nhìn đồng hồ, thấy đã tới giờ đi học, cậu đứng dậy, làm như chưa từng nói gì, lưu luyến xoa mặt anh vài cái, mới chậm rãi xách chiếc balo lên rồi đi ra ngoài cửa. * * * Ngày thứ bốn mươi chín, hôm ấy trời đổ mưa rào, nhìn từ cửa sổ phòng khách, bầu trời âm u chẳng khác nào ngày tận thế. Hôm ấy là ngày, Ánh Dương đã được gặp người theo đuổi An Lâm mà anh luôn tò mò. Một cậu trai cao hơn An Lâm tới một cái đầu, mang vẻ tuấn tú tươi sáng vốn có của thiếu niên, tràn ngập hương vị tuổi trẻ ngông cuồng. Dù An Lâm chưa hề giới thiệu, nhưng từ lần đầu chạm mắt nhau, anh đã biết đích xác đây là người An Lâm từng nhắc tới. Loại ánh mắt khi đối diện với người mình thích kia, Ánh Dương đã từng nhìn thấy còn chính mình trải nghiệm, rõ ràng không sai đi đâu được. Minh Nhật theo An Lâm tới nhà còn mang theo rất nhiều đồ, hai túi đen bóng đặt trên bàn, loáng thoáng nhìn thấy những đồ vật mạ vàng bên trong. Hôm nay An Lâm khá lạ, không thân mật với Ánh Dương như mọi ngày, vừa về nhà một đường đi thẳng vào trong phòng, cả người mang cảm giác nặng nề vô cùng. Ánh Dương không chịu được cảm giác này, nhất là sự tồn tại của Minh Nhật làm anh thấy rất bực bối. Theo chân An Lâm vào trong phòng, Ánh Dương một bụng tâm sự, rất muốn xông tới trách cứ cậu nhỏ nhà mình. Thế nhưng, khi nhìn cảnh tượng trước mắt, anh đã không thể cất nổi thành lời. Cả căn phòng bị nuốt chửng trong bóng tối, nơi sự u ám như bàn tay khổng lồ nặng nề muốn bóp chặt lấy cổ con người, An Lâm ngồi trên giường, co ro ôm lấy một thứ trong lồng ngực. Đáy mắt cậu là một mảng đen kịt, đang nhìn chằm chằm bức hình kia, bờ vai nhỏ bé trông đơn côi đến xót xa. Ánh Dương cảm thấy cổ họng mình dần khô khốc, một lúc sau mới chật vật tiến đến, nhìn thẳng vào vật trong tay An Lâm. Một tấm hình đóng ngay ngắn trong khung gỗ cỡ vừa, gương mặt người trong ảnh được chụp vội, như vô tình bắt lấy đúng khoảnh khắc, những cọng tóc lòa xòa trước trán hay khóe môi tự nhiên cong lên đang mỉm cười, tất cả đều rất sống động và chân thực, đến mức Ánh Dương phải nổi da gà. Đôi mắt của người này trông thật buồn, dù nhìn thẳng vào ống kính, nhưng có khi lại giống đang nhìn vào hư vô, vô định không có điểm dừng. An Lâm liên tục làm động tác vuốt ve bức hình, hệt như cách mỗi ngày cậu ôm anh trong vòng tay và dịu dàng xoa khoé mắt anh. Ánh Dương đưa tay lên ngực, chịu đựng cảm giác đau nhói lại đến từ trái tim mình, một lát sau, An Lâm trầm mặc đã lâu cất lên tiếng nói thì thầm, cũng là câu nói chốt hạ cho đáp án ở trước mắt anh. "Ánh Dương.." Thiên Nguyên.
Chương 4: Tiếp tục sống Bấm để xem Minh Nhật từ ngoài bước vào, Ánh Dương cảm nhận rõ được sự bất lực và đau đớn hiện nơi mắt hắn, vì chính anh cũng bị bộ dạng của An Lâm làm cho khóe mắt cay xè. Minh Nhật tiến đến ngồi bên cạnh An Lâm, đưa tay vỗ lên vai cậu, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của cậu, như sợ An Lâm trong cơn kích động sẽ nghĩ quẩn làm chuyện xấu. Ánh Dương đứng ngay bên cạnh hai người, trong một khắc mà đầu óc xoay chuyển nghiêng trời lệch đất. Anh lặng người duy trì im lặng thật lâu, đột nhiên bật một tiếng cười nho nhỏ, sau đó đưa tay ôm lấy mặt mình, đánh một hơi thật dài. Trong một khắc, dường như anh đã thông suốt tất cả. Ngay trước mặt An Lâm, Ánh Dương chống một chân quỳ xuống, từ dưới nhìn lên gương mặt gần sát của cậu nhỏ. Bàn tay anh đặt lên hai tay đang nắm chặt tấm hình của An Lâm, đôi mắt dịu dàng khắc sâu hình ảnh cậu trong lòng. Qua một lúc, An Lâm luôn cúi đầu, như cảm ứng được gì đó, cậu cất giọng nỉ non âm thanh trong cổ họng: "Dương.. Ánh Dương.." Ánh Dương mỉm cười, như hàng vạn lần khác, luôn dùng giọng nói dịu dàng nhất đáp lại lời của An Lâm. Anh đây. An Lâm nhìn chằm chằm bức hình, tưởng chừng như thật sự nhìn thấy Ánh Dương đang nói chuyện cùng cậu, giống như khoảng thời gian qua chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh vẫn đang ở đâu đó trên thế gian này chờ cậu tìm đến. "Em không thể.. anh biết không, anh nói rằng em phải sống tiếp, nhưng em không thể làm tiếp được nữa.." Ánh Dương nắm chặt tay An Lâm, lắc đầu hai lần. Em có thể. Cổ họng An Lâm đau đớn, giọng mũi nghẹn ngào khiến Minh Nhật ngồi bên cạnh cũng không thể nhìn tiếp được. Hắn xích lại gần An Lâm, bàn tay cẩn trọng nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy của cậu. "Ánh Dương.." Ừ, anh đây. Bao nhiêu lần An Lâm gọi tên Ánh Dương là bấy nhiêu lần anh dùng cùng một tấm lòng dịu dàng đáp lại. Mặc cho trái tim đập ngày một nhanh, ngột ngạt đau đớn như tiếng thét bi thương làm choáng váng tâm trí, cào xé mờ cả tầm mắt, anh vẫn cố chấp níu lấy hơi ấm này. Bởi vì, anh sợ rằng đây chính là toàn bộ sự ôn nhu và kiên nhẫn cuối cùng anh có thể làm được cho cậu nhỏ nhà mình. "Chỉ một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút nữa.. tại sao anh không đợi em.." "Rốt cuộc anh muốn em phải làm sao hả?" Tầm nhìn An Lâm mơ hồ dần bởi một trận sương, bộ dạng tiều tụy lạc vào giấc mộng, giọng nói cất lên không lọt vào tai, càng không biết mình đang lẩm bẩm gì trong miệng. Có khi đây chính là những lời cất sâu nhất trong lòng cậu, nay trong bốn mươi chín ngày của anh, cuối cùng cũng được giải tỏa bao nhiêu điều trong lòng. Minh Nhật cố kiềm chế cảm xúc, hắn vòng tay ôm lấy An Lâm, cả bức hình trong ngực của cậu cũng được Minh Nhật bao bọc rất kỹ. Hắn thật sự sợ ánh mắt của An Lâm lúc này, nó làm cho hắn cảm thấy được sự tuyệt vọng vang lên không thành lời, và ở một nơi khi không một tia sáng nào có thể chạm tới, rất có thể, người bước bên trong sẽ lạc lối đi mãi mãi. An Lâm như người mất hồn ôm chặt bức hình trong tay, Minh Nhật sít sao ôm lấy An Lâm, còn Ánh Dương quỳ dưới đất, cũng từ từ tiến đến gần. Anh nhướng người mình, cẩn thận từng li từng tí chạm lên đôi môi run rẩy của An Lâm, tay còn lại đỡ lấy mặt cậu nhỏ. Anh mỉm cười nhẹ bẫng, nhìn thật sâu vào mắt cậu, thì thầm giữa hai đôi môi không một khoảng cách. Anh muốn.. em hãy khóc lên đi. Hốc mắt An Lâm đỏ hoe muốn nhỏ ra máu, bỗng nhiên cậu vô thức nghiêng đầu sang bên phải, ngay đúng chỗ tay của Ánh Dương đang áp vào má. An Lâm đưa tay lên, ánh mắt mong chờ và tìm kiếm, cuối cùng lại chỉ chạm vào da thịt chính mình. Ánh Dương nhìn bàn tay cậu nhỏ ấp lên bàn tay mình, ánh mắt rướm lệ trở nên vui vẻ. Anh chậm rãi nhìn An Lâm từng chút từng chút một, bốn mươi chín ngày vừa qua như một cơn gió thoảng qua tâm trí. Lòng tự hỏi, nếu ông trời đã cho anh cơ hội được ở bên cậu nhỏ thêm một đoạn thời gian, vậy sao không thiên vị cho anh luôn cơ hội biết được sự thật sớm hơn một chút đi? .. Anh muốn em hãy khóc ra, điên cũng được, ngất xỉu cũng được, nhưng sau đó đau đớn sẽ giúp em tỉnh lại, và tiếp tục sống. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn tròn trên gương mặt trắng bệch của An Lâm, cậu vòng chặt tay mình, khảm sâu bức hình vào ngực, đôi môi run rẩy kiềm nén tiếng khóc bật ra nức nở. Lâm.. khóc lên đi, qua hôm nay thôi em sẽ tỉnh dậy, sống tiếp, và sau cùng.. hãy tha thứ cho anh. Ánh Dương đặt trán mình lên trán An Lâm, hôn nhẹ lên khoé môi cậu lần cuối, từ từ đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng. Tất cả mọi tiếng động đều bị bỏ lại phía sau, anh bước đến chỗ túi đồ mà Minh Nhật mang tới rồi mở ra. Một loạt đồ dùng để lập bàn thờ nhỏ trong nhà đập vào mắt, bát hương, chân đèn, chén ly.. Vật còn thiếu duy nhất chính là bức hình chụp gương mặt lúc còn sống của Ánh Dương mà An Lâm đang giữ. Ánh Dương quay đầu ra sau, nhìn cánh cửa đóng chặt và tiếng gào khóc thê lương vọng đến xót lòng từ trong phòng của An Lâm, trên gương mặt anh, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi rớt xuống sàn nhà, thấm ướt thành một vòng tròn sẫm màu. Ánh sáng hắt lên mặt đất không có lấy một bóng người, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, gương mặt Ánh Dương dần biến mất, trên môi là nụ cười dịu dàng cuối cùng của anh.. Thiên Nguyên.
Chương 5: Ánh Dương Bấm để xem Đã qua gần một tháng kể từ ngày người yêu của An Lâm qua đời, Minh Nhật không nỡ nhìn An Lâm ngày một lún sâu vào bóng ma quá khứ nữa, nên luôn cố gắng dùng mọi cách chen sự tồn tại mình vào cuộc đời cậu, hòng để An Lâm quên đi những chuyện đau đớn kia. Ánh Dương, người yêu của An Lâm, mắc căn bệnh trầm cảm đã lâu. Đối với những người mắc căn bệnh này, việc điều tra để xét đến tiền thân nguyên nhân hậu quả gây bệnh thật là một điều vô cùng xa xỉ, vì dù gì với họ, tìm kiếm được lý do để sống từng ngày mới là quan trọng nhất. Ánh Dương mới mười sáu tuổi, vốn đã muốn kết thúc cuộc đời từ trước, là nhờ sự tồn tại của An Lâm nên mới níu kéo anh ở lại được thêm hai năm. Cả thế giới đều biết, An Lâm thật sự rất thích Ánh Dương, từ lúc gặp gỡ cho đến khi nhận ra mình thích anh, cậu đã có thể xác định hướng đi tình cảm của mình. An Lâm hiểu rõ rằng, cậu có rất nhiều bạn bè khác nhau, cuộc đời có thể thay đổi được nhiều thứ, dùng chì màu tô vẽ tương lai thành bức tranh đủ sắc màu, còn với Ánh Dương, anh chỉ có mỗi mình cậu thôi. An Lâm luôn tìm mọi cách để yêu thương và che chở cho anh, qua bao ngày tháng đã hoàn toàn biến thành liều thuốc duy nhất để Ánh Dương gượng dậy và tiếp tục sống. Nhưng đối với những người vốn đã mang sự tuyệt vọng đối với thế giới như Ánh Dương, liều thuốc này chưa bao giờ là tất cả. Ngày hôm đó, An Lâm đi học về muộn, mọi ngày đều là tối khuya mới ngủ, không hiểu sao nay lại mệt mỏi đến mức thiếp đi trên bàn học, đến điện thoại để ở chế độ rung cũng quên cài đặt lại. Hai mươi hai giờ ba mươi phút. Màn hình điện thoại không ngừng sáng lên trong bóng tối, sau nhiều lần không được nhận cuộc gọi, đã mãi mãi tắt phụt đi. Cùng lúc đó, không ai biết ở một nơi khác, đứng trước dây thòng lọng đã treo cao, cơ hội cuối cùng Ánh Dương dành cho chính mình cũng đã biến mất như thế. Chính vì điều này mà những ngày tháng sau cái chết của Ánh Dương, Minh Nhật từng chứng kiến một An Lâm vui vẻ hoạt bát, luôn là ánh trăng sáng của mọi người xung quanh, bây giờ thì không bao giờ để điện thoại ở chế độ rung, cẩn thận từng li từng tí sợ sệt khi thấy nó, và lúc nào nhìn thấy màn hình sáng đèn cũng đều hốt hoảng chạy tới, dù sau này cậu đã bình tâm chấp nhận sự thật và sống yên ổn hơn, Minh Nhật biết chính cái chuyện kia đã trở thành vết sẹo sâu hoắm không thể lành lại trong lòng cậu. Sau cái chết của người yêu, việc làm đầu tiên của An Lâm là chạy đến gõ cửa nhà Ánh Dương, xin lấy cho bằng được hũ đựng tro cốt về nhà. Gia đình Ánh Dương biết chuyện An Lâm và con trai từ trước, nhưng thời điểm con trai còn sống luôn cố ý mắt điếc tai ngơ không để tâm, bởi vì họ đã tỏ rõ quan điểm: Tình yêu giữa hai đứa đồng tính có thể đi đến đâu được chứ? An Lâm bị mẹ của Ánh Dương chỉnh rất thảm, cậu lại không chịu bỏ cuộc, dù có đứng trước cửa nhà bọn họ một tuần trời giãi nắng dầm sương cùng không thay đổi quyết định ban đầu của mình. Lúc đó Minh Nhật cảm thấy có lẽ An Lâm điên thật rồi, nhưng khi nhìn vẻ mắt lúc đó của An Lâm, cậu lại không nỡ nói ra bất kỳ lời đau lòng nào nữa. Bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng của An Lâm vào thời điểm đó cũng đều sẽ hiểu. Bờ vai nhỏ bé ấy không ngờ có sức sống mãnh liệt kinh người, hay chính vì tình yêu ngự trị trong lòng đã khiến An Lâm có thể chống đỡ đến phút cuối cùng. Mẹ Ánh Dương trong một phút dao động đã mủi lòng, chuyển tro cốt của con trai vào một bình đựng khác, chỉ đưa cho An Lâm cái hũ tro cốt không còn gì, sau đó xua đuổi cậu về. Từ đó, mỗi ngày của An Lâm thật sự đã có Ánh Dương bên cạnh, mỗi giờ mỗi phút cậu đều giữ khư khư cái hũ bên cạnh mình, nâng niu nó giống như yêu thương sinh mạng của người cậu yêu. Cũng chính nhờ nó mà nhiều lần, khi An Lâm đứng trước bờ vực ôm giấc mộng tìm tới thế giới còn lại, vẫn có một thứ níu kéo linh hồn mỏng manh ấy của cậu trở về. Có lần khi về nhà không thấy chiếc hũ đâu, An Lâm phát điên lục tung cả nhà lên, sau khi tìm thấy nó trong phòng ngủ của mình, phải mất mấy tiếng sau cả người cậu mới thôi run bần bật. Bốn mươi chín ngày sau khi Ánh Dương tự sát, An Lâm gục đầu chật vật trên vai Minh Nhật, cuối cùng cũng có thể khóc ra thành tiếng để giải thoát và cứu lấy chính mình.. Không ai hiểu trong cơ thể nhỏ bé này đã phải chịu đựng và gánh lấy nỗi đau gì, nhưng bất cứ ai khi nghe tiếng nức nở đầy tuyệt vọng của An Lâm, họ cũng đều phải thầm biết ơn khi mình còn có thể nắm lấy bàn tay của người bên cạnh thật chặt. Không thể nói Ánh Dương không yêu An Lâm nhiều như cậu ấy yêu anh, nếu như vậy thì Ánh Dương sẽ không để lại bức thư cuối cùng và duy nhất cho cậu, nếu không thì anh chỉ việc ra đi theo sở nguyện của mình thôi, còn lại không cần bận tâm gì nữa. Ánh Dương rất yêu An Lâm, chỉ là, anh thật sự đã đạt đến giới hạn rồi, và cuộc điện thoại cuối cùng chính là cái cớ để anh vĩnh biệt sự sống này. Bức thư cuối cùng Ánh Dương viết cho cậu nhỏ vỏn vẹn nửa trang giấy, lại trở thành niềm sống để duy trì một đời còn lại của An Lâm. Rất nhiều ngày, anh thấy như mình đang cố gắng bơi giữa lòng biển cả, còn em đang đứng lặng im bờ bên kia đại dương. Anh rất muốn cho em tất cả những gì em muốn, nhưng thứ anh có lại quá ít ỏi, liệu một linh hồn tan vỡ có đủ khiến em hạnh phúc? Anh không biết, An Lâm, anh yêu em, nhưng sự sống được trời cao ban cho lần này, thật sự anh gánh chịu không nổi. Một ngày nào đó, Ánh Dương của em sẽ biến mất, nhưng mặt trời ngày mai vẫn tiếp tục mọc. Em tin không, trên đời có những chuyện không thành, là ông trời đang muốn bảo vệ em. Anh mong em hãy sống thật tốt, và yêu thương người sau thật nhiều. Anh mãi mãi yêu em. Ánh Dương. * * * Rất lâu về sau, khi An Lâm đã chấp nhận tình yêu của Minh Nhật, cả hai người đều có một giấc mơ. Trong mơ, Minh Nhật nhìn thấy Ánh Dương rất lâu không gặp đứng trước mặt, vỗ vai anh và nói: "Làm ơn hãy yêu thương em ấy". Còn An Lâm, đối với việc gặp lại người luôn là vết hằn trong tim, cậu đã run rẩy không ngừng, chỉ muốn chạy về phía nơi có Ánh Dương rồi ôm chầm lấy anh. Tiếc là lần này Ánh Dương chỉ đứng thật xa, nhìn cậu mỉm cười đầy nhẹ nhõm. An Lâm cứ nhìn Ánh Dương từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mình như thế, bất lực và tuyệt vọng đến mức ngay khi cậu vừa choàng tỉnh khỏi cơn mơ đã ôm chặt lấy lồng ngực quặng đau của mình. Sau đó An Lâm đã òa lên khóc nức nở không ngừng, dù Minh Nhật có dỗ bao lâu cũng không làm cậu bình tĩnh nổi. Tựa như cậu đang khóc cho ý nghĩa trong ánh nhìn Ánh Dương trao cho mình trong mơ, khóc cho quyết định của anh, lần cuối cùng khóc cho tình yêu đẹp nhưng bi thương của hai người. Từ đó, An Lâm cũng không còn mơ thấy Ánh Dương nữa, và ánh mặt trời thoáng nhuộm màu một đoạn sự sống của An Lân cứ thế biến mất mãi mãi trong cuộc đời cậu. HẾT. Thiên Nguyên.