Bạn được Châm Linh Minh long mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
1,431 ❤︎ Bài viết: 731 Tìm chủ đề
17023 5,091
Trong bài Dừa ơi, nhà thơ Lê Anh Xuân có viết:

Dừa vẫn đứng hiên ngang cao vút,

Lá vẫn xanh rất mực dịu dàng,

Rễ dừa bám sâu vào lòng đất,

Như dân làng bám chặt quê hương.


Em hãy cho biết: Hình ảnh cây dừa trong bài Dừa ơi nói lên những đIều gì đẹp đẽ của người dân miền Nam trong kháng chiến chống Mĩ?

Gợi ý

Câu Dừa vẫn đứng hiên ngang cao vút có ý ca ngợi phẩm chất kiên cường, anh dũng, hiên ngang, tự hào trong chiến đấu.

Câu Lá vẫn xanh rất mực dịu dàng ý nói phẩm chất vô cùng trong sáng, thuỷ chung, dịu dàng, đẹp đẽ trong cuộc sống.

Các câu: Rễ dừa bám sâu vào lòng đất/ Như dân làng bám chặt quê hương ýnói phẩm chất kiên cường bám trụ, gắn bó chặt che xvới mảnh đất quê hương miền Nam.

Bài làm​


Trong khổ thơ trên (trích trong bài Dừa ơi) của nhà thơ Lê Anh Xuân, ta thấy tác giả như muốn thông qua hình tượng cây dừa để ca ngợi phẩm chất kiên cường, anh dũng, hiên ngang, tự hào trong chiến đấu của người dân miền Nam. Đồng thời tác giả cũng muốn nói lên phẩm chất trong sáng, thủy chung, dịu dàng, đẹp đẽ trong cuộc sống và ý chí kiên cường bám trụ, gắn bó chặt chẽ với mảnh đất quê hương mình của người dân miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

IwWBdeA.jpg


Cảm nhận thơ​


Nhà thơ Lê Anh Xuân được biết đến là một nhà thơ tài hoa của quê hương, đất nước. Những bài thơ của ông đều đậm chất trữ tình ca ngợi vẻ đẹp quê hương đất nước, ca ngợi ý chí tự lực tự cường bám trụ với quê hương của những người dân miền nam trong cuộc kháng chiến hay. Thơ ông bộc lộ rõ tình yêu quê hương ngọt ngào được nhiều độc giả yêu thích. Bài thơ Dừa Ơi cũng là một tác phẩm đã đưa ông đến với độc giả gần thêm nữa.

Dừa ơi là bài thơ tiêu biểu của nhà thơ Lê Anh Xuân. Ông thường viết về đề tài về chiến tranh và quê hương đất nước. Với ngòi bút đậm chất trữ tình, lời thơ nhẹ nhàng đi vào tâm khảm của những người độc giả yêu thơ. Bài thơ Dừa Ơi là một tác phẩm vang danh và còn giá trị đến ngày nay. Tác giả mượn hình ảnh cây dừa để ca ngợi tinh thần chiến đấu, ý chí tự cường của nhân dân miền nam trong cuộc kháng chiến chống giặc Mỹ.

Chúng ta đọc bài thơ Cây Dừa của nhà thơ Lê Anh Xuân gợi lên cho ta những cảm xúc bồi hồi xúc động. Hình ảnh cây dừa luôn xuyên suốt trong tác phẩm, Lê Anh Xuân mượn hình ảnh này để bộc lộ tình cảm xót thương cho quê hương cũng như thể hiện tình yêu đất nước của mình. Bên cạnh đó mượn hình ảnh cây dừa để ca ngợi phẩm chất, ý chí gắn bó với quê hương của nhân dân miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Chúng ta cùng nhau tìm hiểu rõ hơn ngay dưới đây!

Lê Anh Xuân tên thật là Ca Lê Hiến, sinh ngày 5-6-1940 tại Bến Tre. Quê nội của anh ở xã Tân Thành Bình, huyện Mỏ Cày Bắc, tỉnh Bến Tre. Thân sinh là giáo sư Ca Văn Thỉnh, một nhà giáo, nhà nghiên cứu văn học có uy tín. Lớn lên trong một gia đình trí thức yêu nước có truyền thống văn học, Lê Anh Xuân sớm tiếp xúc với văn thơ từ nhỏ.

Lê Anh Xuân yêu quê hương như người ta thực sự yêu người yêu. Anh tha thiết, tự hào về cây dừa, về sông nước Bến Tre, về cảnh mưa chiều gió lớn, về sự anh dũng của những con người trên quê hương ba dải cù lao. Tất cả lòng yêu ấy anh thể hiện qua thơ mình.

Bến Tre, một vùng quê nổi tiếng với dừa. Cây dừa là linh hồn, là biểu tượng của người dân xứ này. Nó có mặt trong đời sống hàng ngày của người dân quê như một thứ không thể thiếu. Những bữa cơm thơm ngọt được nấu từ củi dừa. Đuốc lá dừa ấm áp xua bóng tối đường quê. Ai đi xa quê cũng thèm được ăn lại những món ăn béo ngậy mùi dừa: Mấy con cá đồng kho nước cốt dừa chấm rau sống, tép sông rang nước cốt dừa hay món canh kiểm đủ mùi cây trái Bến Tre, dừa, chuối, mít, khoai.. Thân dừa làm cầu qua sông, qua rạch; làm cây cột, cây kèo, cây đòn tay, làm cái giường, cái ghế.. trong nhà.

Yếm dừa làm dây buộc võng, buộc gàu, buộc trâu.. Dù dừa đến từ miền Trung hay tận hải đảo xa xôi nào dạt vào, xứ này vẫn là môi trường lý tưởng cho điều kiện sống của cây dừa. Tự bao giờ dừa đã trở thành biểu tượng cao đẹp, thân thương, đã đi vào thơ, vào nhạc. Lê Anh Xuân cũng đã dành tình cảm đặc biệt với dừa. Trong sáu mươi bài thơ in ra, đã có ba bài lấy dừa làm chủ đề (Nhớ dừa, Dừa ơi, Đuốc lá dừa) và dừa đã xuất hiện bao nhiêu lần trong các bài thơ khác. Dừa như một người bạn thân thương để anh tin tưởng giãi bày tâm sự:

"Dừa ơi dừa! Người bao nhiêu tuổi

Mà lá tươi xanh mãi đến giờ

Tôi nghe gió ngàn xưa đang gọi

Xào xạc là dừa hay tiếng gươm khua
"

Với anh, dừa dù có từ "ngàn xưa" nhưng mãi tuổi "tươi xanh", đầy sức sống. Dừa như một nhân chứng của lịch sử chuyển tiếp truyền thống đấu tranh giữ nước của người dân quê dừa đến những thế hệ sau. Tập thơ thứ hai của mình, Lê Anh Xuân đặt tên Hoa dừa, như người ta lấy tên người yêu đầu hay người bạn thân mà đặt cho con. Mười năm ở miền Bắc, trong nỗi nhớ quê, anh đã nhớ dừa da diết.

Nỗi nhớ quê hương thường trực trong lòng, nó xuyên suốt thời gian trong ngày: Sớm mai, trưa, đến đêm. Không gian trong nỗi nhớ là bầu trời quê hương luôn rợp bóng dừa xanh ngắt. Hình như dừa là hình ảnh đầu tiên đến trong anh mỗi lần nhớ quê. Anh không viết về dừa chung chung mà rất cụ thể. Có lẽ phải là người sống ở quê dừa mới thấy hết sự hữu ích của cây dừa. Lê Anh Xuân đã không bỏ sót công dụng nào của dừa. Trước hết dừa che mát sân nhà, ru giấc ngủ tuổi thơ của bao thế hệ:

"Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ

Dừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơ

Cứ mỗi chiếu nghe dừa reo trước gió

Tôi hỏi nội tôi: Dừa có tự bao giờ

Nội nói: Lúc nội còn con gái

Đã thấy bóng dừa mát rượi trước sân.
"

Như vậy, dừa đã ru giấc tuổi thơ của nội, của cha, của "tôi" và sẽ còn ru giấc êm đềm của nhiều thế hệ nữa. Ai đã từng nằm võng trên hiên nhà một buổi trưa hè oi nắng, ngoài hiên là hàng dừa tơ rợp bóng, mới cảm nhận được điệu hát ru của dừa – Nó mát dịu, khỏe khoắn, lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, có lúc như một chuỗi cười dài, có lúc như chợt yên lặng rồi vỡ xòa đuổi nhau theo gió – mới hiểu hết những dòng thơ này.

Dừa còn tham gia vào bao công việc khác trong cuộc sống đời thường. Trong cuộc chiến ác liệt với kẻ thù trên quê hương Đồng Khởi, dừa đã góp phần to lớn: Thân dừa dựng pháo đài, làm lá ngụy trang, làm đuốc soi đường:

"Nếu ngã xuống dừa ơi không uổng

Dừa lại đúng lên thân dựng pháo đài.

Lá dừa xanh long lanh ánh nắng

Theo đoàn quân thành là ngụy trang

Nếu rụng xuống dừa ơi không uổng

Dừa lại cháy lên thành đuốc soi đường.
"

Ở bài thơ này, Lê Anh Xuân đã bất diệt hóa cây dừa. Khi còn đứng hiên ngang, lá dừa ngụy trang cho cán bộ, cho du kích. Khi lá dừa lìa cành vẫn nguyện lấy thân mình làm ánh lửa ấm áp cho đời, làm ngọn đuốc soi sáng đường cách mạng. Những thân dừa bị thương vẫn không hề ngã gục, vẫn "đứng hiên ngang ca hát giữa trời". Và nếu có ngã xuống vì đạn bom tàn khốc của kẻ thù, thân dừa lại một lần nữa đứng lên làm thành những pháo đài kiên cố, tiếp tục đương đầu với bom đạn giặc. Nhà thơ đã khẳng định dừa là biểu tượng của người dân Bến Tre:

"Ôi thân dừa đã hai lầm máu đổ

Biết bao đau thương biết mấy oán hờn

Dừa vẫn đứng hiên ngang cao vút

Lá vẫn xanh rất mực dịu dàng

Rễ dừa bám sâu vào lòng đất

Như dân làng bám chặt quê hương.
"

Trải qua hai cuộc chiến, "súng giặc đất rền", người dân Bến Tre oằn mình trong lửa đạn: "Chị ta chúng khảo chúng tra, Em ta chết tuổi mới vừa đôi mươi". Nhưng người dân Bến Tre vẫn kiên gan bám đất, bám làng, vẫn cấy lại lúa, trồng lại dừa sau những trận bom cày. Những mẹ già nuôi giấu cán bộ, những người con trai xứ dừa đánh giặc bằng ong vò vẽ, bằng bẫy chông tre.. Với một ít vũ khí cùng gậy tầm vong, súng bập dừa, đuốc là dừa và tấm lòng yêu quê, người dân Bến Tre đã làm nên Đồng Khởi lẫy lừng..

Yêu quê hương đất nước là tình cảm chung của dân tộc; đồng thời cũng là nguồn thi hứng chủ đạo trong thơ ca kháng chiến. Thơ Lê Anh Xuân cũng bắt nguồn từ cảm hứng mang tính thời đại ấy nhưng ở anh vẫn có một cái gì đó rất riêng, khiến nhà thơ xứ dừa này không thể lẫn với bao nhiêu nhà thơ đương thời khác.

Nét phong cách đặc thù ấy là tấm lòng gắn bó thiết tha với cái nơi từng in dấu một phần quãng đời thơ ấu của anh mà thổ ngơi của nó đã quyện vào thơ anh một hương vị đặc trưng không thể lẫn vào đâu được. Chính những con người dũng cảm vô song, chính tầm vóc của miền Nam, của dân tộc đã nâng cánh cho hồn thơ Lê Anh Xuân. Và chính hồn thơ anh đã nâng cánh cho tình yêu quê hương đất nước trong tôi. Cảm ơn anh đã để lại cho đời, cho thế hệ chúng tôi những dòng thơ đẹp, những dòng thơ mà bất cứ người dân Bến Tre nào đọc được cũng thấy hết sức tự hào vì được sinh ra trên mảnh đất này.

Nội dung chính của bài thơ Dừa ơi:

Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem tiếp
 
Last edited by a moderator:
1,431 ❤︎ Bài viết: 731 Tìm chủ đề

Viết đoạn văn thể hiện tình cảm cảm xúc về bài thơ Dừa ơi​


Bài thơ "Dừa ơi" của nhà thơ Lê Anh Xuân là một tác phẩm giàu cảm xúc, gắn liền với hình ảnh quen thuộc của quê hương Nam Bộ. Đọc bài thơ, ta không chỉ thấy một cây dừa bình dị, hiên ngang giữa đất trời mà còn cảm nhận được tình yêu quê hương, đất nước sâu nặng của tác giả. Cây dừa trong thơ hiện lên với dáng đứng vững vàng, tỏa bóng mát, gắn bó cùng người dân qua bao tháng ngày. Nó không chỉ là loài cây quen thuộc của làng quê, đem đến trái ngọt, bóng mát, mà còn mang ý nghĩa tượng trưng cho sức sống bền bỉ, kiên cường của con người Việt Nam.

Qua những vần thơ, ta thấy cây dừa như một người bạn tri kỷ, thủy chung, luôn đồng hành và che chở cho con người. Dừa chịu nắng gió, mưa bão, nhưng vẫn đứng hiên ngang, vẫn xanh tươi giữa đất trời, gợi liên tưởng đến tinh thần bất khuất, kiên trung của dân tộc ta trong những năm tháng gian khổ. Hình ảnh dừa vươn cao, tỏa bóng, dâng hiến trái ngọt còn gợi ra đức hy sinh thầm lặng của bao con người Việt Nam đã cống hiến cho quê hương, đất nước.

Bài thơ không chỉ miêu tả vẻ đẹp của cây dừa mà còn khơi dậy trong lòng người đọc tình cảm gắn bó thiết tha với quê hương, đồng thời khơi nguồn tự hào về sức sống mãnh liệt của dân tộc. Đọc "Dừa ơi", em thấy quê hương hiện lên thật gần gũi, thân thương, và trong lòng dâng lên niềm yêu mến, trân trọng những giá trị giản dị mà bền lâu của đất nước mình.

Bài văn mẫu: Cảm nghĩ về bài thơ Dừa Ơi​


Trong thơ ca Việt Nam, hình ảnh cây cỏ quê hương luôn gắn liền với ký ức, với truyền thống và cả tinh thần dân tộc. Với nhà thơ Lê Anh Xuân, cây dừa – loài cây quen thuộc của miền Nam – không chỉ là bóng mát tuổi thơ, mà còn là biểu tượng cho sức sống kiên cường và tinh thần bất khuất của con người Việt Nam trong kháng chiến. Bài thơ "Dừa ơi" là một khúc hát đầy tự hào, tha thiết về quê hương, về lịch sử và con người Nam Bộ.

Những câu thơ mở đầu gợi lên ký ức tuổi thơ êm đềm của tác giả:

"Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ

Dừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơ."


Hình ảnh dừa gắn bó thân thiết như một người bạn, chứng nhân của bao kỷ niệm. Khi hỏi nội về dừa, tác giả được nghe kể về những tháng ngày nghèo khó, cay đắng. Như vậy, dừa không chỉ là cây xanh trước ngõ, mà còn là nhân chứng của lịch sử đời người, của bao nỗi nhọc nhằn nơi quê hương.

Trở về quê sau hai mươi năm, tác giả xúc động nhận ra sự thay đổi: Nội đã khuất, chỉ còn hàng dừa xanh rì rào, nhưng trên thân dừa in hằn vết đạn. Dừa hiện lên vừa kiên cường vừa đau thương, gợi nhớ đến những tháng ngày chiến tranh. Lời gọi tha thiết "Dừa ơi dừa!" vang lên như một lời tri ân, đồng thời khơi gợi trong lòng tác giả tiếng vọng của lịch sử: "Xào xạc lá dừa hay tiếng gươm khua" – tiếng lá dừa hòa quyện cùng âm vang của quá khứ hào hùng.

Cây dừa tiếp tục gắn liền với hình ảnh các thế hệ anh hùng. Tác giả tưởng tượng Đồ Chiểu từng ngâm thơ dưới rặng dừa, nghĩa quân đuổi giặc đi qua con đường lầy lội. Những chiến hào, công sự bên vườn dừa vẫn còn đó, in dấu một thời kháng chiến chống Pháp. Như vậy, dừa trở thành biểu tượng cho truyền thống đấu tranh bất khuất của quê hương, chứng nhân của bao trang sử hào hùng.

Hình tượng dừa được khắc họa rõ nét hơn: "Thân dừa đã hai lần máu chảy", nhưng "dừa vẫn đứng hiên ngang cao vút". Dừa không gục ngã, mà kiêu hãnh vươn cao, bám rễ sâu vào lòng đất. Hình ảnh ấy chính là ẩn dụ cho người dân Nam Bộ kiên cường, thủy chung, gắn bó máu thịt với quê hương. Dừa còn hóa thân thành người lính: Thân dựng pháo đài, lá dừa ngụy trang, lá rụng thành đuốc soi đường. Đây là những chi tiết nhân hóa độc đáo, thể hiện vai trò của thiên nhiên trong kháng chiến, đồng thời khẳng định tinh thần bất khuất của dân tộc.

Dừa vẫn kiên cường xanh tươi giữa "đất quê hương nát bầm vết đạn". Dừa hút lấy cay đắng để kết thành trái ngọt dâng đời – hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc, gợi ra sự hy sinh thầm lặng của quê hương đất nước để mang lại hòa bình cho thế hệ hôm nay. Ở đoạn cuối, tiếng dừa rì rào như tiếng nhạc khiến tác giả bồi hồi nhớ về nội và tuổi thơ, từ đó nhận ra giá trị của sự hi sinh trong quá khứ.

Khi nhìn quê hương "bốn mặt giải phóng rồi", tác giả xúc động tưởng thấy nội trẻ lại như thuở đôi mươi, như hàng dừa xanh mát trước ngõ. Dừa trở thành biểu tượng của sự sống, của tuổi trẻ, của niềm vui chiến thắng, nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai.

Bài thơ "Dừa ơi" không chỉ là lời ca ngợi một loài cây quen thuộc của miền Nam, mà còn là bản anh hùng ca về sức sống mãnh liệt và tinh thần bất khuất của quê hương, dân tộc. Qua từng khổ thơ, cây dừa hiện lên vừa giản dị, gần gũi, vừa cao cả, thiêng liêng. Đọc "Dừa ơi", ta càng thêm yêu mến những hàng dừa xanh rì rào trong gió và càng trân trọng công lao, sự hi sinh của bao thế hệ cha ông đã giữ gìn đất nước.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back